Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-369
CHƯƠNG 347: NẾU TÔ MỘC Ở ĐÂY
CHƯƠNG 347: NẾU TÔ MỘC Ở ĐÂY
“Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?.“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Thuồng luồng tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào….“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…”
Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!
Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?
Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?
Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì hai mắt đã sưng, toàn thân cũng không biết có bị thương không mà nơi nào cũng đau.Cả ngôi nhà chỉ còn lại một mình tôi, Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên đều không có ở đây.Căn biệt thự lớn như vậy lúc này tỏ ra vô cùng thê lương.Hóa ra không có Tô Mộc thì căn biệt thự sang trỌng này cũng sẽ giống như bãi tha ma, khiến người ta nghẹt thở.Trong lòng tôi lại không nhịn được đau đớn, mắt căng ra muốn khóc.Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo lại, khóc không giải quyết được vấn đề. Tôi đói.Tôi lau sạch nước mắt còn ướt đẫm trên mặt, lảo đảo đứng dậy.Nếu thi thể Tô Mộc đã không còn thì điều duy nhất tôi có thể làm là tìm ra hồn phách Tô Mộc, cùng anh ấy ở bên nhau. Bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn lại phải tách ra khỏi Tô Mộc dù chỉ là một giây.Thần ngăn sát thần, phật cản giết phật, phàm gây trở ngại chuyện tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau, cho dù là ai cũng sẽ là kẻ thù của tôi.
Có suy nghĩ này, tâm trạng tôi lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ngay cả chua xót cũng dần dần rút đi.Tôi đi xuống lầu một, lúc này thời gian hẳn đã khuya, phòng khách không một bóng người, thậm chí ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.Trong tủ lạnh đông còn bò bít tết cùng pizza gì đó, đều là Tô Mộc trước khi đi Thái Lan mua cho tôi, bây giờ đã đông hai ba tháng.Mặc dù không hỏng nhưng đã không còn tươi mới, cứng rắn như đá vậy.Nhưng tôi không quan tâm chút nào, ngay cả hâm nóng lên cũng lười, trực tiếp bỏ vào miệng.Lạnh lẽo như băng ngàn năm vậy.
Chỉ là, vẫn không lạnh bằng trái tim tôi.
Tôi nhai thức ăn trong miệng, căn bản không có bất kỳ mùi vị gì. Nhưng yêu thân kiếp trước không hổ là thần, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thích ứng hoàn toàn nhưng tố chất thân thể này thật nghịch thiên, thức ăn được làm đông mấy tháng bị cắn nát không chút tốn công sức nào, hợp với nước đá cùng nhau nuốt vào bụng.
Không biết ăn bao lâu, cũng không biết ăn bao nhiêu, cảm giác đói trong bụng rốt cuộc đã bớt đi, tôi đi ra khỏi căn biệt thự đứng ở trên con đường chính.
Gió đêm lạnh lùng trong trẻo vờn trên mặt tôi, lúc này tôi mới phát hiện không biết từ khi nào trời đã vào thu.Đi đâu để tìm Tô Mộc?
Anh ấy từ đầu tới cuối đều biến mất tăm, sau khi mỗi lần biến mất ngay cả một dấu vết cũng không để lại.Tôi không biết nên đi đâu, nhưng cũng lại không muốn về nhà, liền giống như cô hồn dã quỷ cứ lang thang trên đường chính, suy nghĩ không chừng số may mắn cứ đi lại gặp được Tô Mộc ở đâu đây.
Khu biệt thự phùng đông tuy ở trong nội thành nhưng diện tích khá lớn.
Nhất là đã trễ thế như vậy, trên đường cái cơ hồ không có người nào.
Tôi chẳng có mục đích đi, không biết đi được bao lâu, tôi rốt cục nhìn thấy một người.
Xác thực nói là một con quỷ, quỷ kia hơn ba mươi tuổi, dáng dấp hèn mọn, một bộ háo sắc, nhìn tôi chằm chằm từ xa.
Mãi cho đến khi tôi đến gần, ahwns ta càng thêm không kiêng nể gì cả, trực tiếp tiến đến bên cạnh tôi, một đôi tay không ngừng tìm tòi trên người tôi, chỉ có điều thực lực hắn quá kém, còn chưa có thể ngưng thực lại, cho nên sờ như thế nào cũng như sờ không khí, tôi cũng lười phản ứng hắn ta, trực tiếp đi xuyên qua hắn, tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn ta thấy tôi không có phản ứng, cho là tôi không nhìn thấy hắn ta, đối tôi càng thêm càn rỡ, rất nhanh không sờ nữa, vểnh nghênh miệng thúi hôn tới tôi.
Tôi nhướng mày, cho dù giờ lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng tôi vẫn là vợ Tô Mộc, Tô Mộc nói, vào thời bọn họ, dám nhìn người đàn ông khác cũng sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm nước, nếu như anh ở đây, nhìn người này đối với tôi như vậy, nhất định sẽ tức giận.
Không đúng, anh ta sẽ nổi điên, trực tiếp xé con quỷ này thành hai.
Nghĩ đến Tô Mộc, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười.
Con quỷ kia thấy tôi cười, trên mặt càng dâm đãng, khóe miệng thậm chí chảy nước miếng, một bên lại gần tôi, một bên nhanh chóng vươn tay đến dưới đũng quần, ý dâm tôi.
"Tôi đẹp không?" Trong lòng tôi phát lạnh, không tự giác bốc lên sát ý, nếu Tô Mộc không ở đây, vậy tôi liền thay Tô Mộc xé xác con quỷ này.
Có điều trước khi xé xác hắn, tôi cười nói với hắn.
"Ừm? Cô... đang hỏi tôi sao?" Con quỷ kia nghe thấy tôi nói chuyện, bị dọa đến toàn thân run rẩy, không dám tin nhìn tôi.
Xác định ánh mắt của tôi rơi vào mặt hắn, hắn ta lập tức cười ha ha như điên, nói không nghĩ tới còn có thể gặp được người có Âm Dương Nhãn, đã tôi có thể trông thấy anh ta, vậy tôi liền giúp anh ta dễ chịu chút, dù sao đêm hôm khuya khoắt một mình tôi, cũng là tịch mịch nhàm chán.
Lời này nói trúng tâm tư tôi, tôi cười càng thêm mị hoặc với hắn, Tôi biết gương mặt hiện tại rất có sức hút, chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù cỏ cây tảng đá cũng có thể quỳ dưới váy tôi.
“Được, ta giúp ngươi thoải mái một chút.” Khóe miệng tôi nhếch lên cao hơn, một tia yêu khí lạnh như băng chợt từ trong thân thể tôi bay ra bao lấy gã quỷ trước mặt.
CHƯƠNG 347: NẾU TÔ MỘC Ở ĐÂY
“Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?.“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Thuồng luồng tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào….“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…”
Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!
Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?
Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?
Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì hai mắt đã sưng, toàn thân cũng không biết có bị thương không mà nơi nào cũng đau.Cả ngôi nhà chỉ còn lại một mình tôi, Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên đều không có ở đây.Căn biệt thự lớn như vậy lúc này tỏ ra vô cùng thê lương.Hóa ra không có Tô Mộc thì căn biệt thự sang trỌng này cũng sẽ giống như bãi tha ma, khiến người ta nghẹt thở.Trong lòng tôi lại không nhịn được đau đớn, mắt căng ra muốn khóc.Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo lại, khóc không giải quyết được vấn đề. Tôi đói.Tôi lau sạch nước mắt còn ướt đẫm trên mặt, lảo đảo đứng dậy.Nếu thi thể Tô Mộc đã không còn thì điều duy nhất tôi có thể làm là tìm ra hồn phách Tô Mộc, cùng anh ấy ở bên nhau. Bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn lại phải tách ra khỏi Tô Mộc dù chỉ là một giây.Thần ngăn sát thần, phật cản giết phật, phàm gây trở ngại chuyện tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau, cho dù là ai cũng sẽ là kẻ thù của tôi.
Có suy nghĩ này, tâm trạng tôi lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ngay cả chua xót cũng dần dần rút đi.Tôi đi xuống lầu một, lúc này thời gian hẳn đã khuya, phòng khách không một bóng người, thậm chí ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.Trong tủ lạnh đông còn bò bít tết cùng pizza gì đó, đều là Tô Mộc trước khi đi Thái Lan mua cho tôi, bây giờ đã đông hai ba tháng.Mặc dù không hỏng nhưng đã không còn tươi mới, cứng rắn như đá vậy.Nhưng tôi không quan tâm chút nào, ngay cả hâm nóng lên cũng lười, trực tiếp bỏ vào miệng.Lạnh lẽo như băng ngàn năm vậy.
Chỉ là, vẫn không lạnh bằng trái tim tôi.
Tôi nhai thức ăn trong miệng, căn bản không có bất kỳ mùi vị gì. Nhưng yêu thân kiếp trước không hổ là thần, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thích ứng hoàn toàn nhưng tố chất thân thể này thật nghịch thiên, thức ăn được làm đông mấy tháng bị cắn nát không chút tốn công sức nào, hợp với nước đá cùng nhau nuốt vào bụng.
Không biết ăn bao lâu, cũng không biết ăn bao nhiêu, cảm giác đói trong bụng rốt cuộc đã bớt đi, tôi đi ra khỏi căn biệt thự đứng ở trên con đường chính.
Gió đêm lạnh lùng trong trẻo vờn trên mặt tôi, lúc này tôi mới phát hiện không biết từ khi nào trời đã vào thu.Đi đâu để tìm Tô Mộc?
Anh ấy từ đầu tới cuối đều biến mất tăm, sau khi mỗi lần biến mất ngay cả một dấu vết cũng không để lại.Tôi không biết nên đi đâu, nhưng cũng lại không muốn về nhà, liền giống như cô hồn dã quỷ cứ lang thang trên đường chính, suy nghĩ không chừng số may mắn cứ đi lại gặp được Tô Mộc ở đâu đây.
Khu biệt thự phùng đông tuy ở trong nội thành nhưng diện tích khá lớn.
Nhất là đã trễ thế như vậy, trên đường cái cơ hồ không có người nào.
Tôi chẳng có mục đích đi, không biết đi được bao lâu, tôi rốt cục nhìn thấy một người.
Xác thực nói là một con quỷ, quỷ kia hơn ba mươi tuổi, dáng dấp hèn mọn, một bộ háo sắc, nhìn tôi chằm chằm từ xa.
Mãi cho đến khi tôi đến gần, ahwns ta càng thêm không kiêng nể gì cả, trực tiếp tiến đến bên cạnh tôi, một đôi tay không ngừng tìm tòi trên người tôi, chỉ có điều thực lực hắn quá kém, còn chưa có thể ngưng thực lại, cho nên sờ như thế nào cũng như sờ không khí, tôi cũng lười phản ứng hắn ta, trực tiếp đi xuyên qua hắn, tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn ta thấy tôi không có phản ứng, cho là tôi không nhìn thấy hắn ta, đối tôi càng thêm càn rỡ, rất nhanh không sờ nữa, vểnh nghênh miệng thúi hôn tới tôi.
Tôi nhướng mày, cho dù giờ lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng tôi vẫn là vợ Tô Mộc, Tô Mộc nói, vào thời bọn họ, dám nhìn người đàn ông khác cũng sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm nước, nếu như anh ở đây, nhìn người này đối với tôi như vậy, nhất định sẽ tức giận.
Không đúng, anh ta sẽ nổi điên, trực tiếp xé con quỷ này thành hai.
Nghĩ đến Tô Mộc, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười.
Con quỷ kia thấy tôi cười, trên mặt càng dâm đãng, khóe miệng thậm chí chảy nước miếng, một bên lại gần tôi, một bên nhanh chóng vươn tay đến dưới đũng quần, ý dâm tôi.
"Tôi đẹp không?" Trong lòng tôi phát lạnh, không tự giác bốc lên sát ý, nếu Tô Mộc không ở đây, vậy tôi liền thay Tô Mộc xé xác con quỷ này.
Có điều trước khi xé xác hắn, tôi cười nói với hắn.
"Ừm? Cô... đang hỏi tôi sao?" Con quỷ kia nghe thấy tôi nói chuyện, bị dọa đến toàn thân run rẩy, không dám tin nhìn tôi.
Xác định ánh mắt của tôi rơi vào mặt hắn, hắn ta lập tức cười ha ha như điên, nói không nghĩ tới còn có thể gặp được người có Âm Dương Nhãn, đã tôi có thể trông thấy anh ta, vậy tôi liền giúp anh ta dễ chịu chút, dù sao đêm hôm khuya khoắt một mình tôi, cũng là tịch mịch nhàm chán.
Lời này nói trúng tâm tư tôi, tôi cười càng thêm mị hoặc với hắn, Tôi biết gương mặt hiện tại rất có sức hút, chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù cỏ cây tảng đá cũng có thể quỳ dưới váy tôi.
“Được, ta giúp ngươi thoải mái một chút.” Khóe miệng tôi nhếch lên cao hơn, một tia yêu khí lạnh như băng chợt từ trong thân thể tôi bay ra bao lấy gã quỷ trước mặt.