Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-357
CHƯƠNG 335: ĐÁNH CƯỢC
CHƯƠNG 335: ĐÁNH CƯỢC
Sâm tinh được tháo sợi chỉ đỏ, lúc này đang vui vẻ khoa chân múa tay, thật giống như đứa con nít vậy.
Tôi nhìn bộ dáng hết sức phấn khởi của sâm tinh không tự chủ cũng mỉm cười theo, hỏi sâm tinh: “Bây giờ thì tốt rồi, huyết khế được hủy bỏ. Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Sẽ trở về Thần Nông Giá sao?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi, để cho các ngươi biết lại đi bắt ta sao, hừ…” Sâm tinh liền liếc mắt, mặt đầy vẻ cẩn thận.
Xem bộ dáng của nó thế kia chín mươi chín phần trăm là sẽ về Thần Nông giá rồi, tôi cười một tiếng, đang muốn nói lời từ biệt thì sâm tinh đã khoan một cái chui xuống đất, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
…
Thật đúng là bản tính khó dời, không còn trói buộc ngay cả một câu chào nó cũng không nói.
Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, bước nhanh đuổi theo Thuồng luồng tiên.
Vốn chúng tôi mang theo Đường Dũng là có thể rời đi, nhưng đi tới trước mộ mới phát hiện trưởng thôn cùng Lão Cửu vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, còn chưa tỉnh lại.
Cũng may bọn họ chẳng qua là bị cơn lốc của tổ tiên Nhà họ Tô khiến cho ngất đi, trên người không có bất kỳ vết thương gì, thứ duy nhất không ổn định chính là hồn phách bị chấn động có chút không yên.
Thuồng luồng tiên nói chuyện này cũng không cần chữa trị, một lúc sau là tự có thể tỉnh lại. Chỉ là sau khi tỉnh lại có thể sẽ để lại một ít di chứng, nói ví dụ như mất trí nhớ ngắn hạn, hoặc là chóng mặt buồn nôn, nghiêm trọng hơn có thể méo mồm méo miệng…
Những chuyện này mỗi người sẽ bị khác nhau, có điều chỉ cần ba ngày sau phần lớn đều sẽ tốt, cũng không cần chú ý nhiều.
Chẳng qua bây giờ Thuồng luồng tiên đang cõng Đường Dũng, quả thật không thể mang thêm trưởng thôn cùng Lão cửu.
Hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên tôi cũng không cõng nổi, làm sao đem họ về được cũng là vấn đề.
Cuối cùng vẫn là Đường Dũng tìm ra cách, bảo tôi lấy trong túi xách của anh ta hai cây hương gọi hồn rồi đốt.
Hương này như cái tên, dùng để gọi hồn. Nơi đây là âm huyệt, quanh quẩn chu vi mười dặm rất nhiều cô hồn dã quỷ, vì vậy rất dễ tìm, chỉ cần đốt hương gọi hồn là hồn phách tự nhiên sẽ hiện thân.
Nhưng hôm nay hết sức khác thường, sau khi tôi đốt hương liền chú ý quan sát xung quanh. Đến khi hương gọi hồn cũng đã cháy hết mà vẫn không có hồn phách xuất hiện, toàn bộ mộ huyệt vẫn sạch sẽ trống không.
Tôi không hiểu, hỏi Đường Dũng có phải hương của anh ta đã mất linh nghiệm, nếu không làm sao hương đã cháy hết vẫn không có hồn phách nào hiện thân.
Thấy tôi dám nghi ngờ, Đường Dũng liền nóng nảy, nói đừng có nói là mất linh, hương của anh ta đã đốt liền có thể gọi được cả quỷ nước đến, huống chi đây chỉ là mộ huyệt, kế cận phải có nhiều quỷ mới đúng, bây giờ một con cũng không chiêu được thì nhất định mộ huyệt này có vấn đề.
Đường Dũng khẳng định như vậy tôi cũng không có biện pháp nào hết, đang rầu rĩ xem đem trưởng thôn còn Lão cửu ra kiểu gì thì đột nhiên Thuồng luồng tiên vỗ đùi: “Sao lại có thể quên mất, ta biết tại sao nơi này không chiêu được quỷ rồi. Mới vừa rồi một hồn tích xuất hiện ở nơi này, chỉ có Tô Mộc ngu ngốc liệu mạng mới chủ động sáp tới gần, quỷ khác đã sớm chạy càng xa càng tốt, còn ai dám tới? Có lẽ phải hai năm nữa cô hồn cũng không dám bén mảng tới đây.”
Nói xong Thuồng luồng tiên lại nói: “Nếu quỷ vật bình thường không gọi được vậy thì bây giờ chỉ có thể dựa vào quỷ yêu. Dương Dương, ngươi đem đỡ Đường Dũng lên trước đi, ta đi tìm hai quỷ yêu tới hỗ trợ.”
Tôi đáp một tiếng, cẩn thận đỡ Đường Dũng từ trên vai Thuồng luồng tiên xuống, vừa đỡ Đường Dũng đi ra ngoài vừa hỏi Thuồng luồng tiên những quỷ yêu kia sẽ nghe lời ông ta sao. Dẫu sao lúc vừa mới tới ông ta còn cùng quỷ yêu suýt chút nữa đánh một trận, bây giờ Thuồng luồng tiên lại phải chủ động đi tìm bọn họ, nếu như một hồi lại đánh nhau thì mất nhiều hơn được.
Nghe tôi hỏi mặt Thuồng luồng tiên xoẹt ra một tia đắc ý, nói những quỷ yêu này vừa rồi có có lẽ là bị người khống chế cho nên bọn chúng mới không muốn sống dám đối đầu với đại yêu cửu hạch cực phẩm là ông ta, hiện bọn chúng đã khôi phục lý trí sẽ chỉ muốn cách xa Thuồng luồng tiên, còn ai dám chủ động gây chuyện. Không có chuyện gì, chỉ là đỡ hai người đi ra ngoài mà thôi, đối với ông ta đây chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm ông ta sẽ đi hai chuyến là có thể giải quyết.
Ông ta nói có lý, tôi cũng lời hỏi han thêm chi tiết, đỡ Đường Dũng đi ra ngoài trước.
Bây giờ toàn thân Đường Dũng đã bị quấn vải, thân thể cùng tứ chi đều cứng ngắc, chỉ còn một cái đầu không sao đang đặt lên cổ tôi, cho dù như vậy anh ta cũng không nhàn rỗi mà nghiêng đầu cười nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm thân thể kiếm trước trở về, hơn nữa sau này anh sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần Yêu Thần chó má gì kia dám ra đây anh sẽ xé hắn thành ngàn mảnh vụn trong nháy mắt!”
“Anh cứ bảo vệ tốt cho mình trước rồi nói, chớ lúc nào lại bị Yêu Thần chiếm thân xác cũng không biết, chúng tôi lại phải nghĩ biện pháp cứu anh.” Tôi liền liếc mắt nói.
Nhắc tới chuyện bị Yêu Thần chiếm thân thể, Đường Dũng lại một trận hùng hùng hổ hổ. Sau khi tôi đỡ anh ta lên trên mặt đất liền ngồi ở một bên chờ Thuồng luồng tiên đi lên.
Thuồng luồng tiên hành động tương đối nhanh, dường như chỉ sau vài câu nói chuyện đã thấy ông ta mang Lão cửu cùng trưởng thôn đi lên. Lúc này cả Lão cửu dùng trưởng thôn đều vẫn nhắm mắt, tư thế đi rất quái dị, hiển nhiên đang bị nhập vào.
Lúc này tôi mới nhớ ra, hỏi Thuồng luồng tiên vừa rồi khi chúng tôi ở trong mộ có phải hơn ba trăm quỷ yêu kia cũng đang ở trong mộ, chỉ là núp ở một nơi không dễ thấy quan sát chúng tôi?
Thuồng luồng tiên nghe vậy xua tay, miệng cười khổ, nói: “Làm sao có thể? Vốn ta còn đang thấy kỳ quái, rõ ràng ta không làm gì cả sao có thể khiến quỷ yêu phía dưới lại rút lui. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu, nhất định là lúc ấy tổ tiên Nhà họ Tô sắp đến, quỷ yêu phía dưới cảm giác được tiệm khí đến gần mới bỗng nhiên rút lui. Vừa rồi ta gọi quỷ yêu đi ra, toàn bộ trong mộ cũng chỉ còn vài ba hồn phách yêu chưa hoàn toàn biến thành quỷ, những con khác đều đã chạy sạch sẽ. Cũng may còn có mấy hồn phách này lưu lại,nếu không thật đúng hai người này ta sẽ phải từng bước mang lên.”
Nói xong Thuồng luồng tiên lại cười khổ một cái, có thể thấy được ông ta rất hâm mộ thực lực của tổ tiên Nhà họ Tô, nhưng giống có một con sông rộng đứng chắn trước mặt, ông ta cũng chỉ có thể hâm mộ đưa mắt nhìn.
Nói xong chúng tôi không trì hoãn nữa. Sau khi đem trưởng thôn cùng Lão cửu về lại thôn kia, chúng tôi liền mang Đường Dũng đi thẳng tới bệnh viện Lạc Dương.
Bác sĩ cấp cứu trong bệnh viện thấy Đường Dũng liền sợ hết hồn, nói anh ta bị thương nặng như vậy, còn mất máu quá nhiều, có thể sống tới bây giờ đã không dễ, vậy mà tinh thần còn tốt như vậy.
Sau một loạt bài kiểm tra cũng đã đến buổi tối, tôi mệt mỏi buồn nôn, ngay cả tâm tư ăn uống cũng không có. Sau khi chuẩn bị tốt cho Đường Dũng xong tôi liền nằm lên giường bệnh bên cạnh ngủ.
Hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên nói chuyện phiếm, hai người nói khí thế ngất trời, tôi vẫn giả vờ ngủ, cũng không mở mắt, thầm nghe trộm xem bọn họ nói gì.
“Lần này lão già kia đúng là như đang đánh bạc, đoàn chừng đã không quan tâm sẽ có kết cục tốt hay không rồi, nói thật trong lòng tôi còn bội phục anh ta, ngay cả loại lựa chọn này cũng có thể làm được. Nếu như là tôi, quản gì tới đạo nghĩa tình nghĩa, dám khi dễ ông đây thì ông sẽ liều mạng lấy mạng đổi mạng cũng không thể để đối phương thoát được.” Đường Dũng nói.
“Đáng tiếc cậu ta không phải ngươi.” Thuồng luồng tiên nói.
“Tôi làm sao? Tôi so với lão già kia cũng đâu có kém bao nhiêu, trừ da tôi đen hơn ra thì có điểm nào tôi không bằng hắn?” Đường Dũng không phục. Nghe giọng điệu này, ‘lão già’ trong miệng Đường Dũng là ám chỉ Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc có chuyện gì?
Cái gì mà như đang đánh bạc?
CHƯƠNG 335: ĐÁNH CƯỢC
Sâm tinh được tháo sợi chỉ đỏ, lúc này đang vui vẻ khoa chân múa tay, thật giống như đứa con nít vậy.
Tôi nhìn bộ dáng hết sức phấn khởi của sâm tinh không tự chủ cũng mỉm cười theo, hỏi sâm tinh: “Bây giờ thì tốt rồi, huyết khế được hủy bỏ. Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Sẽ trở về Thần Nông Giá sao?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi, để cho các ngươi biết lại đi bắt ta sao, hừ…” Sâm tinh liền liếc mắt, mặt đầy vẻ cẩn thận.
Xem bộ dáng của nó thế kia chín mươi chín phần trăm là sẽ về Thần Nông giá rồi, tôi cười một tiếng, đang muốn nói lời từ biệt thì sâm tinh đã khoan một cái chui xuống đất, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
…
Thật đúng là bản tính khó dời, không còn trói buộc ngay cả một câu chào nó cũng không nói.
Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, bước nhanh đuổi theo Thuồng luồng tiên.
Vốn chúng tôi mang theo Đường Dũng là có thể rời đi, nhưng đi tới trước mộ mới phát hiện trưởng thôn cùng Lão Cửu vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, còn chưa tỉnh lại.
Cũng may bọn họ chẳng qua là bị cơn lốc của tổ tiên Nhà họ Tô khiến cho ngất đi, trên người không có bất kỳ vết thương gì, thứ duy nhất không ổn định chính là hồn phách bị chấn động có chút không yên.
Thuồng luồng tiên nói chuyện này cũng không cần chữa trị, một lúc sau là tự có thể tỉnh lại. Chỉ là sau khi tỉnh lại có thể sẽ để lại một ít di chứng, nói ví dụ như mất trí nhớ ngắn hạn, hoặc là chóng mặt buồn nôn, nghiêm trọng hơn có thể méo mồm méo miệng…
Những chuyện này mỗi người sẽ bị khác nhau, có điều chỉ cần ba ngày sau phần lớn đều sẽ tốt, cũng không cần chú ý nhiều.
Chẳng qua bây giờ Thuồng luồng tiên đang cõng Đường Dũng, quả thật không thể mang thêm trưởng thôn cùng Lão cửu.
Hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên tôi cũng không cõng nổi, làm sao đem họ về được cũng là vấn đề.
Cuối cùng vẫn là Đường Dũng tìm ra cách, bảo tôi lấy trong túi xách của anh ta hai cây hương gọi hồn rồi đốt.
Hương này như cái tên, dùng để gọi hồn. Nơi đây là âm huyệt, quanh quẩn chu vi mười dặm rất nhiều cô hồn dã quỷ, vì vậy rất dễ tìm, chỉ cần đốt hương gọi hồn là hồn phách tự nhiên sẽ hiện thân.
Nhưng hôm nay hết sức khác thường, sau khi tôi đốt hương liền chú ý quan sát xung quanh. Đến khi hương gọi hồn cũng đã cháy hết mà vẫn không có hồn phách xuất hiện, toàn bộ mộ huyệt vẫn sạch sẽ trống không.
Tôi không hiểu, hỏi Đường Dũng có phải hương của anh ta đã mất linh nghiệm, nếu không làm sao hương đã cháy hết vẫn không có hồn phách nào hiện thân.
Thấy tôi dám nghi ngờ, Đường Dũng liền nóng nảy, nói đừng có nói là mất linh, hương của anh ta đã đốt liền có thể gọi được cả quỷ nước đến, huống chi đây chỉ là mộ huyệt, kế cận phải có nhiều quỷ mới đúng, bây giờ một con cũng không chiêu được thì nhất định mộ huyệt này có vấn đề.
Đường Dũng khẳng định như vậy tôi cũng không có biện pháp nào hết, đang rầu rĩ xem đem trưởng thôn còn Lão cửu ra kiểu gì thì đột nhiên Thuồng luồng tiên vỗ đùi: “Sao lại có thể quên mất, ta biết tại sao nơi này không chiêu được quỷ rồi. Mới vừa rồi một hồn tích xuất hiện ở nơi này, chỉ có Tô Mộc ngu ngốc liệu mạng mới chủ động sáp tới gần, quỷ khác đã sớm chạy càng xa càng tốt, còn ai dám tới? Có lẽ phải hai năm nữa cô hồn cũng không dám bén mảng tới đây.”
Nói xong Thuồng luồng tiên lại nói: “Nếu quỷ vật bình thường không gọi được vậy thì bây giờ chỉ có thể dựa vào quỷ yêu. Dương Dương, ngươi đem đỡ Đường Dũng lên trước đi, ta đi tìm hai quỷ yêu tới hỗ trợ.”
Tôi đáp một tiếng, cẩn thận đỡ Đường Dũng từ trên vai Thuồng luồng tiên xuống, vừa đỡ Đường Dũng đi ra ngoài vừa hỏi Thuồng luồng tiên những quỷ yêu kia sẽ nghe lời ông ta sao. Dẫu sao lúc vừa mới tới ông ta còn cùng quỷ yêu suýt chút nữa đánh một trận, bây giờ Thuồng luồng tiên lại phải chủ động đi tìm bọn họ, nếu như một hồi lại đánh nhau thì mất nhiều hơn được.
Nghe tôi hỏi mặt Thuồng luồng tiên xoẹt ra một tia đắc ý, nói những quỷ yêu này vừa rồi có có lẽ là bị người khống chế cho nên bọn chúng mới không muốn sống dám đối đầu với đại yêu cửu hạch cực phẩm là ông ta, hiện bọn chúng đã khôi phục lý trí sẽ chỉ muốn cách xa Thuồng luồng tiên, còn ai dám chủ động gây chuyện. Không có chuyện gì, chỉ là đỡ hai người đi ra ngoài mà thôi, đối với ông ta đây chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm ông ta sẽ đi hai chuyến là có thể giải quyết.
Ông ta nói có lý, tôi cũng lời hỏi han thêm chi tiết, đỡ Đường Dũng đi ra ngoài trước.
Bây giờ toàn thân Đường Dũng đã bị quấn vải, thân thể cùng tứ chi đều cứng ngắc, chỉ còn một cái đầu không sao đang đặt lên cổ tôi, cho dù như vậy anh ta cũng không nhàn rỗi mà nghiêng đầu cười nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm thân thể kiếm trước trở về, hơn nữa sau này anh sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần Yêu Thần chó má gì kia dám ra đây anh sẽ xé hắn thành ngàn mảnh vụn trong nháy mắt!”
“Anh cứ bảo vệ tốt cho mình trước rồi nói, chớ lúc nào lại bị Yêu Thần chiếm thân xác cũng không biết, chúng tôi lại phải nghĩ biện pháp cứu anh.” Tôi liền liếc mắt nói.
Nhắc tới chuyện bị Yêu Thần chiếm thân thể, Đường Dũng lại một trận hùng hùng hổ hổ. Sau khi tôi đỡ anh ta lên trên mặt đất liền ngồi ở một bên chờ Thuồng luồng tiên đi lên.
Thuồng luồng tiên hành động tương đối nhanh, dường như chỉ sau vài câu nói chuyện đã thấy ông ta mang Lão cửu cùng trưởng thôn đi lên. Lúc này cả Lão cửu dùng trưởng thôn đều vẫn nhắm mắt, tư thế đi rất quái dị, hiển nhiên đang bị nhập vào.
Lúc này tôi mới nhớ ra, hỏi Thuồng luồng tiên vừa rồi khi chúng tôi ở trong mộ có phải hơn ba trăm quỷ yêu kia cũng đang ở trong mộ, chỉ là núp ở một nơi không dễ thấy quan sát chúng tôi?
Thuồng luồng tiên nghe vậy xua tay, miệng cười khổ, nói: “Làm sao có thể? Vốn ta còn đang thấy kỳ quái, rõ ràng ta không làm gì cả sao có thể khiến quỷ yêu phía dưới lại rút lui. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu, nhất định là lúc ấy tổ tiên Nhà họ Tô sắp đến, quỷ yêu phía dưới cảm giác được tiệm khí đến gần mới bỗng nhiên rút lui. Vừa rồi ta gọi quỷ yêu đi ra, toàn bộ trong mộ cũng chỉ còn vài ba hồn phách yêu chưa hoàn toàn biến thành quỷ, những con khác đều đã chạy sạch sẽ. Cũng may còn có mấy hồn phách này lưu lại,nếu không thật đúng hai người này ta sẽ phải từng bước mang lên.”
Nói xong Thuồng luồng tiên lại cười khổ một cái, có thể thấy được ông ta rất hâm mộ thực lực của tổ tiên Nhà họ Tô, nhưng giống có một con sông rộng đứng chắn trước mặt, ông ta cũng chỉ có thể hâm mộ đưa mắt nhìn.
Nói xong chúng tôi không trì hoãn nữa. Sau khi đem trưởng thôn cùng Lão cửu về lại thôn kia, chúng tôi liền mang Đường Dũng đi thẳng tới bệnh viện Lạc Dương.
Bác sĩ cấp cứu trong bệnh viện thấy Đường Dũng liền sợ hết hồn, nói anh ta bị thương nặng như vậy, còn mất máu quá nhiều, có thể sống tới bây giờ đã không dễ, vậy mà tinh thần còn tốt như vậy.
Sau một loạt bài kiểm tra cũng đã đến buổi tối, tôi mệt mỏi buồn nôn, ngay cả tâm tư ăn uống cũng không có. Sau khi chuẩn bị tốt cho Đường Dũng xong tôi liền nằm lên giường bệnh bên cạnh ngủ.
Hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên nói chuyện phiếm, hai người nói khí thế ngất trời, tôi vẫn giả vờ ngủ, cũng không mở mắt, thầm nghe trộm xem bọn họ nói gì.
“Lần này lão già kia đúng là như đang đánh bạc, đoàn chừng đã không quan tâm sẽ có kết cục tốt hay không rồi, nói thật trong lòng tôi còn bội phục anh ta, ngay cả loại lựa chọn này cũng có thể làm được. Nếu như là tôi, quản gì tới đạo nghĩa tình nghĩa, dám khi dễ ông đây thì ông sẽ liều mạng lấy mạng đổi mạng cũng không thể để đối phương thoát được.” Đường Dũng nói.
“Đáng tiếc cậu ta không phải ngươi.” Thuồng luồng tiên nói.
“Tôi làm sao? Tôi so với lão già kia cũng đâu có kém bao nhiêu, trừ da tôi đen hơn ra thì có điểm nào tôi không bằng hắn?” Đường Dũng không phục. Nghe giọng điệu này, ‘lão già’ trong miệng Đường Dũng là ám chỉ Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc có chuyện gì?
Cái gì mà như đang đánh bạc?