• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-344

CHƯƠNG 322: HOA KIA CÓ ĐỘC




CHƯƠNG 322: HOA KIA CÓ ĐỘC
“Hoa? Hoa gì?” Tôi liền tiến tới.
Trước mặt Đường Dũng đang để một chiếc hộp gỗ, bên trong hộp gỗ có một bông hoa đuôi chó xanh biếc.
Chính là giống bông hoa tôi đã dùng yêu khí ngưng tụ lại thành.
Tôi liền kinh hãi, hỏi Đường Dũng: “Đây thật sự là tìm được trong mộ hồ tiên?”
Mặc dù hoa này có kiểu dáng không sai biệt lắm với hoa đuôi chó, nhưng nếu so với hoa đuôi chó thì lớn hơn nhiều, hơn nữa trên thân cong cong kia có rất nhiều hoa nhỏ bé màu xanh đang nở, toàn thể nếu so với bông hoa đuôi chó thì tinh xảo hơn rất nhiều!
Đây quả thực mới giống như đúng những bông hoa tôi thấy trong mộng kia!
“Đúng vậy, lúc ở trong mộ hồ tiên em đưa anh bông hoa bằng yêu khí kia anh đã phát hiện ra cùng bông hoa anh tìm được này giống nhau như đúc. Lúc ấy ở ngay trước mặt Thuồng luồng tiên nên anh không lên tiếng, bây giờ mới đem cho em xem một chút, chắc chắn em đã thấy bông hoa này rồi, có biết lai lịch của nó hay không? Có đáng tiền không?” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta còn vừa cười tươi, bộ dáng như sắp phát tài đến nơi, hưng phấn nói: “Dù sao anh chưa từng thấy loài hoa này, không chừng đây là thánh vật của địa phương khác, có thể bán được số tiền lớn, đến lúc đó chúng ta sẽ chia hai tám.”
“Anh hai tôi tám.” Thấy Đường Dũng hưng phấn như vậy tôi liền muốn trêu chọc anh ta một chút.
Mặt Đường Dũng cứng đờ: “Dương Dương, từ lúc nào em lại học Thuồng luồng tiên xấu xa như vậy?”
“Thôi đi, nếu là Thuồng luồng tiên thì cả hai phần anh cũng không sờ tới được.” Tôi cười đáp.
Vừa nói tôi vừa đưa tay lấy bông hoa trong hộp gỗ ra, muốn cẩn thận nghiên cứu một chút.
Đường Dũng thấy vậy bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng: “Không nên chạm vào!”
Nhưng anh ta đã chậm, không đợi anh ta ngăn cản tôi đã cầm vào bông hoa.
“Mau ném đi, hoa này mặc dù đẹp mắt nhưng có kịch độc, anh vừa mới… Hả? Tay em không đau sao Dương Dương?” Nói đến phía sau mặt Đường Dũng đã nhìn tôi đầy khiếp sợ.
Vừa nói anh ta còn mở tay tôi ra, nhìn xem tôi có bị thương hay không.
Sau khi chắc chắn tay tôi hoàn hảo không bị bất cứ thương tổn gì, mặt Đường Dũng hiện lên một tia kỳ quái, nói: “Sao em lại không bị sao? Vừa rồi anh sờ vào bông hoa này liền giống như bị thứ gì đó cắn, vừa đau vừa xót, sưng phồng lên lợi hại, vật này nhất định có độc.”
“Hay là do anh dị ứng với phấn hoa này?” Tôi nghe vậy cũng thấy tò mò.
Dẫu sao khi ở trong mộng, kiếp trước của tôi cũng hái bông hoa này, không thấy có gì không ổn, bây giờ tôi cầm nó cũng thấy giống như cầm một bông hoa bình thường, sao Đường Dũng chạm vào một cái lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy?
“Không thể nào, cho tới bây giờ anh chưa từng dị ứng với bất kỳ đồ gì, huống chi coi như là anh bị dị ứng thì không có khả năng ngay cả Diệu Diệu cũng bị dị ứng chứ. Em nói xem quỷ sẽ bị dị ứng với thứ gì được? Vừa rồi Diệu Diệu cũng sờ một chút liền có kết quả như anh.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta còn đưa tay ra cho tôi nhìn.
Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn tay Đường Dũng đã phồng lên, nơi đó vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua có vẻ rất thảm.
Không chỉ Đường Dũng, ngay cả bàn tay nhỏ bé của Diệu Diệu cũng bị sưng lên một cục, giống như bị ong mật đốt vậy, nhìn có chút tức cười.
“Đây thật sự là do chạm vào hoa này?” Tôi cả kinh.
Nếu chỉ có Đường Dũng cũng có thể hiểu đi, bây giờ ngay cả Diệu Diệu cũng bị thì thật sự rất lạ.
Diệu Diệu gật đầu một cái.
Thấy vậy tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào bông hoa này nữa, cẩn thật đặt lại hoa vào hộp gỗ, sau đó nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết lai lịch bông hoa này, chẳng qua là khi nằm mơ đã thấy nó trong mơ, có lẽ muốn biết cụ thể hoa này là thế nào thì phải hỏi Thuồng luồng tiên.”
Vừa nói tôi đột nhiên nhớ ra, hỏi Đường Dũng: “Anh vừa mới nói hoa này là nhặt được trong mộ hồ tiên? Thật sự nhặt trong mộ hồ tiên?”
Hoa này tôi mới chỉ thấy trong giấc mơ, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện nơi này chỉ có thể chứng tỏ hai vấn đề.
Một là mộ phần hồ tiên này có quan hệ rất lớn với kiếp trước của tôi cho nên Thuồng luồng tiên mới có loại dự cảm kia, làm gì cũng phải cẩn thận.
Thứ hai là có người nào đó cũng có quan hệ với kiếp trước của tôi đã từng xuất hiện ở nơi này, đem theo bông hoa này tới.
Vừa rồi Thuồng luồng tiên nói khi tôi xảy ra chuyện ông ta cũng ở ngay tại đó nhưng không tự lo cho bản thân được nên không có cách nào cứu tôi, chứng tỏ lúc ấy ông ta cũng bị vây lại, vậy thì người có thể vây khốn ông ta là ai?
Không phải là chủ nhân của bông hoa này chứ?
“Ngay ở dưới cái đài tế thần cao đỏ bảo em đứng, phía dưới có một cái lỗ nhỏ. Vốn anh cũng không chú ý tới, là bông hoa này tự phát sáng nên anh mới phát hiện, cho nên mới cảm thấy nó đáng tiền.” Đường Dũng nói.“Ồ, ra là vậy…” Tôi có chút thất vọng, xem ra ý suy đoán của tôi có xác suất không lớn. Cho dù không gian kia vốn rất nhỏ nhưng e là bông hoa này vốn đã có trong mộ hồ tiên từ trước.
Vậy người vây khốn Thuồng luồng tiên là ai?
Tôi rất thắc mắc trong lòng, có điều Thuồng luồng tiên không muốn nói, tôi cũng lười hỏi Đường Dũng. Với chuyện này e rằng tôi hỏi anh ta cũng vô ích.
“Ài, vốn tưởng em biết lai lịch bông hoa này, nếu em cũng không biết vậy thì chuyện này cũng không cần kinh động tới Thuồng luồng tiên. Trước tiên anh cứ đem hoa bán trên internet xem có ai tới hỏi mua không.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta đem cất bông hoa đi, sau đó hỏi tôi có bận gì không, nếu như không có chuyện gì thì giúp băng bó vết thương cho anh ta cùng Diệu Diệu, lúc này toàn bộ bàn tay của anh ta cũng đang tê dại.
“Anh… thật chỉ thấy tiền.” Nhìn bộ dáng đáng thương của Đường Dũng cùng Diệu Diệu, tôi bất đắc dĩ cười nói.
Nói xong tôi đi lấy vải thưa cùng cồn, vừa sát trùng cho vết thương của Đường Dũng vừa hỏi anh ta không muốn đi bệnh viện khám một chút sao, dù sao tay anh ta sưng to như vậy mà chỉ khử trùng bằng cồn thì tôi sợ không có tác dụng.
“Đi bệnh viên cũng vô ích. Loài hoa này nhìn qua liền biết không phải hoa của thế gian. Nếu em thật sự thương anh thì anh có biện pháp ổn thỏa để khử độc.” Bỗng nhiên Đường Dũng cười hề hề nói.
Nhìn nụ cười này của anh ta tôi liền có loại dự cảm sớm bị anh ta chọc ghẹo.
Quả nhiên một giây kế tiếp anh ta liền lại gần tôi, vừa dựa vào vai tôi ngước nhìn tôi nói: “Trong ti vi họ đã dạy rắn cắn làm thế nào mà, em hút ra giúp ngươi ta là tốt rồi.”
“Ói… còn ‘người ta’, anh là một người đàn ông sao lại ẻo lả như vậy!” Tôi nhất thời buồn nôn, hất tay Đường Dũng ra.
Đường Dũng kêu thảm lên một tiếng, gương mặt trong nháy mắt nhăn nhó.
Nhìn bộ dáng của anh ta có vẻ lần này là thật sự đau.
Nhưng tôi vẫn không dám tin tưởng anh ta, anh ta thường chọc ghẹo tôi như vậy ai biết lần này không phải anh ta cố ý lừa gạt tôi?
“Dương Dương, anh không ổn rồi. Hoa này quá độc, toàn thân anh bắt đầu cứng đờ.” Đường Dũng ngã xuống giường, tay kia nắm chặt bàn tay bị thương, run run nói.
“Thôi đừng giả bộ, mau dậy đi, khử trùng nãy giờ còn chưa được sao?” Tôi liền liếc anh ta một cái.
Anh ta diễn quá khoa trương rồi, mới vừa rồi còn rất tốt chớp mắt cái đã không xong, xem thường tôi thế nào?
Nhưng tôi vừa dứt lời thì Diệu Diệu đứng ở một bên cũng đột nhiên kêu một tiếng, sau đó cả người ngã về phía sau, con ngươi đen nháy đang êm đẹp tự nhiên trở nên trắng bệch.
Thật giống như phía trên mắt bị phủ một lớp sáp trắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom