• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-337

CHƯƠNG 315: PHẢN LOẠN




CHƯƠNG 315: PHẢN LOẠN
Ai nha, tôi có hiểu yêu hay không thì có gì quan trọng, quan trọng chính là bây giờ chúng ta phải đi nhanh đi. Dù sao ở dưới đây cũng không tìm được Thuồng luồng tiên, chúng ta ở chỗ này cũng không có ích gì.” Tôi vội kêu lên.
Còn muốn tìm Thuồng luồng tiên xem rốt cuộc trong mộ hồ tiên cất giấu bí mật gì, kết quả sau khi xuống đây không thấy Thuồng luồng tiên đâu, hơn nữa bây giờ tôi biết tung tích thi thể của Tô Mộc thì thật sự một giây cũng không muốn ở nơi này đợi, hận không thể nhảy một cái là có thể nhìn thấy Tô Mộc.
“Bây giờ liền đi lên? Em không sợ nữ quỷ kia còn chặn ở trên đó sao? Cô ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, pháp khí của anh bị hủy, bây giờ thực lực của anh giảm rất nhiều, nếu lão quỷ không giúp cô ta thì chỉ bằng anh bây giờ cũng không đánh bại cô ta được. Lần này cô ta đến đây có chuẩn bị, chính là muốn em phải chết, bây giờ tốt nhất chúng ta không nên đi, cứ ở trong mộ hồ tiên này, chỉ cần bọn họ không dám xuống thì chúng ta vẫn còn an toàn.” Sắc mặt Đường Dũng có chút lo lắng, nói.
Hiển nhiên là bị Lâm Yến Nhi đánh đến sợ.
Tôi ngồi không yên: “Hay là tôi lên trước xem một chút, nếu như bọn họ còn ở cửa thì tôi sẽ lại xuống, nếu như bọn họ đi rồi thì chúng ta có thể đi ra ngoài. Dù sao vừa rồi Lâm Yến Nhi bắt được tôi không giết mà đẩy xuống đây chứng tỏ cô ta hy vọng tôi chết trong mộ hồ tiên, lỡ như tôi đi lên gặp lại họ thì cùng lắm là lại bị Lâm Yến Nhi đẩy xuống nữa. Anh ở dưới này chuẩn bị tiếp ứng tôi.”
Vừa nói tôi cũng điều động yêu khí trong cơ thể ngưng tụ thành một sợi dây, muốn dựa vào đó leo lên.
Chẳng qua tôi vừa ngưng tụ được sợi dây, còn chưa kịp leo lên thì sau lưng truyền tới tiếng Đường Dũng mắng tôi: “Ui, vậy mà còn một con còn sống…”
Giọng anh ta vừa nhanh vừa vội, cũng biến đổi khiến tôi thấy lo lắng trong lòng, quay đầu nhìn lại.
Tôi còn chưa nhìn thấy tình huống phía sau thì sau lưng truyền tới tiếng cười the thé giống như tiếng động vật kêu.
“Đại sư, ai bảo các ngươi trốn ở trong này thì an toàn? Chủ nhân không xuống được nhưng ta thì có thể xuống. May chủ nhân đã tính toán kỹ không thì thật đúng đã để cho các ngươi chạy.” Một giọng nói từ đám cáo truyền tới.
Vừa nói thì trong đám cáo kia có một con cáo động đậy, toàn thân nó cũng có lớp lông màu đỏ, xen lẫn trong hàng trăm con cáo đỏ khác quả thật rất khó phát hiện.
Nếu không phải bây giờ nó đang cử động thì tôi thậm chí còn không phát hiện trong đám cáo bị khống chế này lại còn cất giấu một con cáo còn sống.
Không đúng, là hai con.
Lên tiếng chính là con cáo đực mà chúng tôi kéo ra từ người Tôn Thiên Nhiên, lúc này nó đã không còn bộ dáng lấm le lấm lét nịnh bợ mà ngẩng đầu ưỡn ngực chui từ trong đám da cáo ra ngoài, vừa dùng móng vuốt cắt tỉa lông dài trước ngực vừa nhìn tôi cười nhạt lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.
Đi theo sau lưng con cáo đực còn có một con cáo cái, nhìn qua cũng là cáo đỏ. Chẳng qua sau khi nó ra khỏi bầy cáo liền tiến thẳng tới Đường Dũng, vừa đi vừa lắc hông một cách đầy sát ý.
“Ngươi làm gì vậy…” Tôi cười khan một tiếng, thầm than không ổn.
Nhìn bộ dáng của con cáo này hiển nhiên là làm phản, hơn nữa nó còn nhắc đến chủ nhân gì đó, mười có tám chín phần Lâm Yến Nhi chính là chủ nhân của nó. Mẹ nó, hóa ra mộ phần hồ tiên chính là Lâm Yến Nhi đào hố cho tôi, cô ta bày mưu muốn giết tôi cho nên mới đặc biệt để cho cáo đỏ bám lên người Tôn Thiên Nhiên, tính toán xa như vậy.
Lúc này cô ta muốn giết tôi hẳn cũng đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Làm gì? Đương nhiên là thi hành lệnh của chủ nhân. Chủ nhân nói chỉ cần ngươi chết còn thân xác ngươi có thể đưa cho chúng ta. Chúng ta đã tìm hiểu, thân xác này tương đối có linh tính, chỉ cần chúng ta ăn thân xác này nhất định sẽ giúp tu vi tăng nhiều, không chừng còn có thể biến được thành người. Ha ha.” Cáo đỏ hưng phấn nói.
Khi nó nói đến chuyện có thể biến được ánh mắt nó liền lóe lên, mắt nhìn tôi như đang nhìn một con gà nướng ngon lành vậy.
Tôi nghe cáo đỏ nói vậy liền nói: “Ai bảo ngươi điều này? Ngươi cho rằng ta là thịt Đường Tăng sao mà ăn lại tăng được tu vi. Uổng công mới vừa rồi ta còn bảo Đường Dũng cởi trói thả cho ngươi đi, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói như vậy…”
“Được rồi, ngươi cũng đừng khen ta.” Cáo đỏ không nhịn được cắt đứt lời tôi: “Ban đầu nếu không bị các ngươi làm phiền thì ta cùng vợ ta cũng không đến nỗi không biến thành hình người được. Có nợ thì phải trả, hôm nay ngươi chết trong tay vợ chồng ta cũng coi như không oan chút nào.”
Vừa nói cáo đỏ đã lục lọi trên người, không bao lâu sau lấy ra một tấm vải lớn màu vàng giống như một chiếc chăn nhưng so với chăn thì mỏng hơi một ít, phía trên đó có thêu hình vẽ phức tạp.
“Đây là… chăn Đà La kinh?” Mặt Đường Dũng biến sắc, nhìn cáo đỏ có chút bất ngờ.
Thấy Đường Dũng nhận ra cái chăn này cáo đỏ liền vênh lên, liếc nhìn Đường Dũng một cái, cười nói: “Không ngờ một tăng nhân ngoại quốc lại có thể nhận ra thứ này. Không sai, đây chính là chăn Đà La kinh dùng để đậy nắp quan tài, có điều đây cũng không phải là chăn Đà La kinh bình thường mà là…”
Không đợi nó nói xong Đường Dũng liền nói: “Là chăn Đà La kinh dùng cho hoàng thất. Chăn Đà La kinh bình thường đều là màu đỏ, phía trên thêu kinh văn, nhưng chăn Đà La kinh này của ngươi có màu vàng, hơn nữa trên đó ngoại trừ kinh văn còn thêu chín con rồng, đây là đồ vật của hoàng đế lại bị các ngươi đào trộm được.”
“Muốn biết không? Đây là chăn Đà La kinh duy nhất của nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Chủ nhân của chúng ta đã điều tra, Lộc đại sư có mệnh lớn, ở tình huống bình thường cũng không chết được, chỉ khi có chăn Đà La kinh của hoàng đế này mới có thể đắp lại được khí tức trên người cô ta.” Cáo đỏ nói.
Vừa nói nó vừa giương chiếc chăn Đà La kinh ra, tay dùng sức căng lên.
Chiếc chăn vàng này liền giống như có sinh mệnh, trực tiếp bay lên phía trên dính vào cửa động, vừa vặn phủ kín chặn lại ngăn cách với ngoại giới.
Sau khi cửa động bị chặn lại, cũng không biết là do tôi lo lắng hay nguyên nhân gì, tôi liền cảm thấy không khí ở dưới có chút mỏng manh, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Trong lòng tôi cả kinh, vốn còn tưởng rằng đạo hạnh của cáo không cao, chúng tôi sẽ không có nguy hiểm gì.
Không ngờ Lâm Yến Nhi lần này vì muốn giết tôi lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả chăn Đà La kinh của Võ Tắc Thiên cũng lấy được.
Mặc dù tôi không biết chăn Đà La kinh cụ thể là có công hiệu gì nhưng từ phản ứng của thân thể tôi có thể thấy được thứ này hiển nhiên có thể khắc chế tôi.
“Cáo đỏ, ta với ngươi không thù không oán, ngươi vừa nói các ngươi không biến được thành người có liên quan với ta là có ý gì? Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau?” Tôi hỏi.
Bây giờ tôi không biết rõ thực lực cụ thể của hai bên nên không dám tùy tiện ra tay với cáo đỏ, huống chi đây là mộ tổ tiên của bọn chúng, nếu bọn họ nghĩ đủ cách đem tôi ép xuống mộ này chứng tỏ bọn họ nhất định còn có chiêu khác để dành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom