• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-319

CHƯƠNG 297: MỘT MÓN LÀM ĂN LỚN




CHƯƠNG 297: MỘT MÓN LÀM ĂN LỚN
Tôi giật mình, không nghĩ tới trong khách sạn lại thấy cảnh tượng này. Vốn tôi từ hành lang hội trường đã cảm nhận được yêu khí không nặng lắm, cho dù sau đó có một cổ yêu khí màu xanh đậm ngất trời xông ra cũng đều bị tôi hấp thu, thấy vậy tôi cho rằng bên trong chỉ có một con yêu cho nên mới yên tâm để Đường Dũng đi vào.
Không nghĩ tới bên trong lại có hơn trăm con hồ yêu, cũng may Đường Dũng mạng lớn, còn có thể sống mà đi ra được…
Bất chợt trán tôi đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Đường Dũng có chút áy náy.
Đường Dũng bị tôi nhìn có chút không được tự nhiên, khịt mũi mấy cái ngượng ngùng nhìn tôi: “Dương Dương, em nhìn anh như vậy khiến anh xấu hổ đấy. Anh biết em bỗng nhiên thấy anh đẹp trai như vậy nhất định đã động lòng với anh…”
“Phì, chẳng qua tôi nhớ ra một câu chân lý của cổ nhân, ‘Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm’, tất cả đều ứng ở trên người anh, cho nên bên trong có hơn trăm con hồ yêu, oán khí ngất trời mà anh vẫn có thể lành lặn đi ra.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, nói.
Mặt Đường Dũng nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ biết tình hình bên trong. Mặt anh ta đầy vẻ không hiểu nhìn tôi, sửng sốt một hồi mới hỏi tôi làm sao lại biết bên trong có trên trăm con hồ yêu.
Tôi liền đập vào đầu anh ta một cái, đem chuyện vừa rồi tôi hấp thu yêu khí ở bên ngoài rồi sau đó có thể thấy được toàn cảnh nơi Thuồng Luồng Tiên đang ở nói cho Đường Dũng, sau đó hỏi anh ta không phải biết rõ tình hình bên trong sao, sao lại vẫn dám vào cứu người?
Vừa nói tôi vừa lườm Đường Dũng một cái, gã này biết rõ bên trong nguy hiểm mà còn cố tình xông vào, thật không muốn sống nữa!
Đường Dũng thấy tôi tức giận liền cười đùa hí hửng, lại gần hỏi tôi: “Còn nói không thích anh, nếu như em thật sự không thích anh tại sao lại còn lo lắng cho anh. Em yên tâm, anh sẽ không để em chết trước, anh còn phải dạy em thuật phát, rồi còn kiếm tiền cưới em.”
“Cút mau, lo lắng cho anh lại có nghĩa là thích anh, tôi cũng lo lắng cho Thuồng Luồng Tiên cũng là thích Thuồng Luồng Tiên sao? Tôi đối với anh chỉ là tình cảm bạn bè, huống chi chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cho dù mỗi khi gặp mặt đều như chó với mèo thì gặp nguy hiểm tôi cũng lo lắng cho anh.” Tôi nói.
Có lúc thật không chịu nổi Đường Dũng tự luyến, chỉ cần đốt xử tốt với anh ta một chút anh là liền bỏ hết mặt mũi, còn nói kiếm tiền cưới tôi, tôi có nói muốn gả cho anh ta sao?
Đường Dũng bị tôi mắng không tức giận chút nào, lại còn vẫn cười hô hô, cũng không biết trong lòng nghĩ gì mà mở miệng nói nhỏ: “Bây giờ em không thừa nhận cũng không sao, dù sao với anh ta em đã tuyệt vọng, sớm muộn cũng có một ngày em sẽ yêu anh.”
Vừa nói anh ta liền bước nhanh hơn đưa tôi trở lại biệt thự Phùng Đông, an bài cho tôi tốt rồi quay người rời đi.
Tôi vốn không lo lắng mấy cho anh ta nhưng khi thấy Thuồng Luồng Tiên đối mặt với nhiều da hồ ly như vậy trong lòng lại có một chút bất an, níu Đường Dũng sắp rời đi, hỏi anh ta muốn đi làm gì, chẳng lẽ phải quay lại khách sạn xử lý hậu sự?
Đường Dũng khẽ cười, lắc đầu nói: “Anh không có hứng thú với những da cáo kia, dù trước kia da cáo có thể bán lấy chút tiền tiêu xài nhưng bây giờ luật rất nghiêm, đột nhiên bán nhiều da cao hoang dã hoàn hảo như vậy e rằng tiền không tới được tay mà anh đã phải vào tù rồi. Chuyện đó cứ để cho Thuồng Luồng Tiên giải quyết đi, có nhiều da cáo như vậy nhất định ông ta sẽ thích.”
“Vậy anh đi làm gì?” Tôi hỏi.
“Tới bệnh viện, muốn xem anh bạn họ Tôn của em một chút, thuận tiện xem tình hình thế nào, anh có cảm giác lần này anh phát tài rồi, phát tài lớn!” Đường Dũng cười nói, nhắc đến tiền mắt anh ta liền lóe sáng, mặt hiện rõ vẻ mê tiền.
Tôi nhất thời bị dáng vẻ mê tiền kia khiến cho buồn cười, buông tay anh ta ra, bảo anh ta đi sớm về sớm, nếu như xong việc thì thuận tiện mua cho tôi chút đồ ăn khuya, tôi ngủ đến nửa đêm vừa vặn có thể muốn ăn.
Sau khi Đường Dũng đi, tôi lên giường nằm liền cảm giác cơn buồn ngủ ập tới. Vốn nghĩ ngủ đến khi Đường Dũng quay về tôi sẽ hỏi một chút tình hình của Tôn Thiên Nhiên, không ngờ tôi ngủ lại cực kỳ ngon, đến khi mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng rõ.
Nhìn điện thoại một chút, lúc này đã là tám giờ sáng, Đường Dũng lại vẫn chưa về, hơn nữa trong phòng cũng không thấy bóng dáng Thuồng Luồng Tiên.
Hai người này lại một đêm không về, đã làm gì?
Tôi lẩm bẩm trong lòng, mơ mơ màng màng thức dậy đi đánh răng rửa mặt. Khi đi tới phòng tắm tôi còn thấy phách Tước Âm của em gái tôi vẫn đứng ngây ngốc ở cửa phòng tắm. Em ấy từ hôm qua sau khi giúp tôi tắm xong đều ở trạng thái này, không có Đường Dũng điều khiển thì em ấy giống như bị yểm bùa vậy, không hề nhúc nhích.
Cho dù bây giờ em ấy chỉ còn là một phách nhưng thấy em ấy đứng ở cửa phòng tắm cả đêm tôi vẫn thấy rất đau lòng, liền muốn ôm đem lên giường nghỉ ngơi một chút. Nhưng em ấy nặng ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi thử liên tiếp ba bốn lần đều không thể khiến em ấy xê dịch chút nào, ngược lại eo tôi còn rắc một tiếng đau nhói…
Ài, gầy tới mức vô dụng rồi.
Tôi thở dài thượt thượt, không dám tiếp tục ngược đãi cái eo của mình, bất đắc dĩ vỗ vai em họ tôi một cái, bảo em ấy ráng chịu thêm một chút, rồi một mình đi vào rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra, vốn tôi nghĩ muốn đi xuống lầu một tìm trong tủ lạnh xem có thấy đồ gì ăn được không thì nghe được từ dưới lầu truyền tới giọng hưng phấn của Diệu Diệu. Nó vừa cười vừa gọi chị Dương Dương, người cũng thật nhanh đi lên lầu, cũng không đi cầu thang mà bay thẳng lên lầu hai vào trong phòng ngủ của tôi, chạy nhanh đến bên cạnh ôm tôi thật chặt nói: “Chị Dương Dương, chị tỉnh rồi, mau chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ra ngoài, đại ca em nhận vụ làm ăn lớn cần chị hỗ trợ. Nếu lần này mà làm thành thì anh ấy cũng có thể mua cho chị một căn biệt thự rồi!”
Vừa nói nó đã nhanh chóng từ trên người tôi tụt xuống, chui vào trong tủ quần áo lục lọi một trận, lúc đi ra tủ quần áo của tôi đã bị bừa bộn như bãi rác.
Tôi chỉ cảm thấy tim hơi nhói đau, im lặng hỏi Diệu Diệu: “Em sao lại chạy đi một mình? Thân thể khôi phục tôi chưa?”
“Dạ, tốt rồi. Chị Dương Dương còn đứng ngây ở đó làm gì, muốn em giúp chị thay quần áo sao?”
Vừa nói gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Diệu vốn thuần khiết đột nhiên hiện lên tia cười đểu, giơ móng vuốt đi về phía tôi.
Tôi liền lui về sau tránh một chút, nghiêm túc từ chối, nói: “Không cần! Tiểu tử thối ngươi lại học cái xấu từ đại ca, tự chị thay là được, em đi ra ngoài trước đi!”
“Đi ra ngoài làm gì, em chỉ là trẻ con, nhìn một chút cũng không sao.” Diệu Diệu chớp chớp đôi mắt to đầy vô tội nói.
Tôi suýt bị Diệu Diệu chọc điên rồi, mặt trầm xuống giả bộ giận nói: “Nếu em không đi ra ngoài thì chị không thay quần áo nữa, cũng không đi tìm đại ca em nữa.”
“Được rồi được rồi, coi như chị lợi hại.” Diệu Diệu thấy tôi uy hiếp nó, không thể làm gì khác hơn là giả bộ bất đắc dĩ phất phất tay với tôi, buồn buồn đi ra ngoài, sắp ra còn thò đầu vào nói: “Nhưng chị nhanh lên một chút, nhớ mặc bộ quần áo em tìm cho chị.”
Nói xong chỉ chỉ trên giường.
Lúc này tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào trên giường đã có bộ quần áo xám, nhìn qua cũ kĩ giống như ga trải giường đã bị người khác vứt bỏ vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom