Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-298
CHƯƠNG 276: ÉP VÀ BỊ ÉP
CHƯƠNG 276: ÉP VÀ BỊ ÉP
“Được.” Thuồng luồng tiên lên tiếng, mặt nhe răng cười.
Ông ta vốn đang ở hình rắn, nhìn quá đáng sợ, hiện lại nhe răng cười nhìn vô cùng hung ác.
Người nọ ngơ ngác một lúc còn tưởng có thể tìm được cơ hội thoát thân, ngờ đâu Thuồng luồng tiên muốn ra tay với hắn, lập tức hoảng sợ la lên: “Đừng ra tay, tôi đâu nói không được đâu, con gái này sao lại nóng lòng vậy, chỉ cần các người chịu thả tôi ra, tôi cam đoan giải sáu giác quan cho bạn cô, không phải nói chứ thuật phong tỏa sáu giác quan là bí kĩ gia truyền của môn phái tôi, nếu không phải người của chúng tôi thì khó mà giải pháp thuật này, dù cô có biết được cao nhân khác nhưng phải phí nhiều thời gian mới được, thậm chí một năm chưa chắc đã tỉnh được.”
Nói đến đây hắn còn tự hào thêm, cứ như không có hắn thì Đường Dũng không tỉnh được nữa, hình như quên mất mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay Thuồng luồng tiên.
Tôi cũng lười tranh luận với hắn, giờ thì đúng thất là chúng tôi không biết làm gì thức tỉnh Đường Dũng, đành nể mặt hắn rồi gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên hiểu ý tôi trong chớp mắt, thả ra người nọ quét đuôi rắn qua, rồi đưa nhưng cái đinh đồng vừa quét ra cho tôi cầm.
Người nọ thấy vậy xám xịt mặt mày, vẻ mặt lúng túng cười khổ nói: “Các người có cần phòng tôi như phòng cướp vậy không, dù sao cũng là người Trung Quốc với nhau, pháp khí của tôi cũng không làm gì được các người, cơ bản không uy hiếp được gì mấy người.”
“Bớt xàm đi, ông đây khó chịu khi nhìn mấy cái đinh của người đó?” Thuồng luồng tiên ác độc nói.
Thấy Thuồng luồng tiên hung dữ, người nọ không nói gì nữa, ổn định lại tâm thần rồi quay đầu hỏi tôi Đường Dũng đâu, giờ hắn sẽ giải sáu giác quan cho Đường Dũng ngay, từ nay về sau ai đi đường nấy, không can thiệp việc ai hấp thu chân long mạch nữa, về sau ai có thể bắt được long mạch thì nhìn bản lãnh của người đó thôi.
Người kia vừa nói dứt Thuồng luồng tiên liền sảng khoái gật đầu một cái, nói không thành vấn đề, người Trung Quốc chú trọng nhất là một lời hứa ngàn vàng, bọn họ đều là đại lão, cứ quyết định như vậy. Nói xong thân thể Thuồng luồng tiên lắc một cái, lúc quay lại bên cạnh tôi đã biến lại thành hình dáng trạch nam sáng láng như ánh mặt trời. Người kia thấy Thuồng luồng tiên cứ như vậy biến thành người lại trợn mắt đơ người, có lẽ là lần đầu tiên thấy yêu có thể hóa thành hình người. Hơn nữa quả thật hình dạng trạch nam sáng sủa như ánh mặt trời chênh lệch quá xa với hình ảnh con rắn lớn thâm độc vừa nãy. Bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là một tên tiểu tử hoàn toàn không có bất cứ một chút tính công kích nào, thậm chí còn là bộ dạng mặt búng ra sữa, trông rất gian manh.
Thỏa thuận với người kia xong chúng tôi liền dẫn hắn ta cùng đi tìm Tô Mộc. Bởi vì vừa rồi Tô Mộc chiếm thân thể Đường Dũng đã chạy trước, chúng tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Vết nứt trên cung điện màu trắng rất lớn, hơn nữa bây giờ là buổi tối, Tô Mộc cố ý che giấu hành tung của mình thì cho dù chúng tôi muốn thông qua khí tực để xác định vị trí của anh ấy cũng không được, chỉ có thể tìm trong Hoàng cung.
Thừa dịp tìm Tô Mộc, tôi biết người kia tên Lưu Tài, đúng là đã mở một nhà trọ ở Paaya. Mặc dù thân phận của ông ta cũng là một tăng nhân nhưng có thể bởi vì ông ta có thân phận là người Trung Quốc cho nên người dân Thái Lan không hề tin phục ông ta, bình thường cả nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào thu nhập từ khách trọ để sinh sống. Chuyện trong giới ông ta tham dự không nhiều, nếu không phải lần này nhận được lệnh của sư phụ thì ông ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay với Đường Dũng, càng không biết chạy tới đợi ở vị trí long mạch này.
Ai mà không biết long mạch này tốt thì thật là tốt nhưng phải người có tu vi đủ cao mới có thể dính vào, nếu không có chạy tới cũng khi chỉ lấy mạng lót đường. Cho dù long mạch có để ở trước mặt rộng mở cho ngươi hấp thu thì ngươi cũng không thể làm được gì, long khí được hấp thu căn bản sẽ không đổi thành tu vi của bản thân mà không chừng kinh mạch lại bị long khí đả thương.
Nghe ý này của Lưu Tài thì có vẻ ông ta giống như cũng rất không muốn tới, tới đây tất cả đều do sư phụ của ông ta ‘ép.
Nhìn qua một cái thì có cảm giác Lưu Tài không phải là người đàng hoàng, huống chi lúc trước đã lừa gạt tôi một lần cho nên lời của ông ta tôi cũng bán tín bán nghi. Ai biết ông ta nói vậy có phải để lấy lòng chúng tôi và đùn đẩy trách nhiệm. Có điều tôi lại rất hứng thú đối với người sư phụ mà ông ta nói, dẫu sao tăng nhânThái Lan chịu thu nhận người Trung Quốc làm đồ đệ cũng không nhiều, hơn nữa pháp khí của ông ta cũng là đinh, mặc dù tôi không biết cây đinh kia có lai lịch gì nhưng nhìn hình dáng của tô tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc, hình dáng rất giống với cái đinh khống hồn mà Vương quả phụ cho tôi, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.
Vốn dọc đường đi Lưu Tài nói chuyện với tôi, bộ dáng rất chân thành, còn than phiền với tôi rằng người Trung Quốc ở Thái Lan sống không dễ dàng gì. Nhưng khi tôi hỏi thân phận sư phụ ông ta thì bỗng nhiên ông ta nhìn tôi cảnh giác, ngậm miệng, ngưng một chút rồi mới nói qua loa lấy lệ: “Sư phụ tôi chỉ là một tăng nhân bình thường, không có danh tiếng gì, có nói thì cô cũng không biết.”
“Phải không? Tăng nhân bình thường mà có thể cho một đệ tử là người nước ngoài như ông chạy tới long mạch? Lại còn bảo ông ra tay ám toán bạn tôi, dù sao bạn tôi cũng là cao thủ, có thể tùy ý liền bị ông ám toán? Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn ông không phải dùng bản lãnh của mình để phong bế sáu giác quan của bạn tôi mà thông qua một thủ đoạn đặc biệt nào đó, ví như sư phụ ông cho ông pháp khí gì đó tương tự cái đinh này, chỉ là nhỏ hơn một chút.” Tôi nói, vừa nói tôi vừa cầm cái đinh của Lưu Tài quơ quơ trước mặt ông ta.
Lần trước ở trên máy bay tôi còn tưởng lão Lưu Tài này thật lợi hại, kết quả vừa rồi nháy mắt đã bị Thuồng luồng tiên bắt được, dựa theo tài nghệ này thì Đường Dũng không thể bị Lưu Tài ám toán mới đúng, cho nên chắc hẳn hắn mượn ngoại lực nào đó, mà phong bế sáu giác quan cùng với liên quan tới thao túng hồn phách thì trong đầu tôi liền xuất hiện cây đinh khống hồn của Vương quả phụ kia. Lưu Tài nghe vậy mới ngừng một lát, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, thậm chí dừng bước không đi, nhìn chòng chọc tôi một hồi lâu mới run giọng hỏi tôi: “Tiểu cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết cặn kẽ như vậy?”
Thật ra trong lòng tôi cũng không có chắc, chỉ là tôi lấy làm ví dụ để hỏi Lưu Tài một chút, không ngờ ông ta sẽ phản ứng lớn như vậy, hơn nữa nhìn phản ứng của ông ta thế này có lẽ tôi đã đoán đúng được tám chín phần.
Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, dù sao Lưu Tài cũng là ông già hơn năm mươi tuổi mà vẫn quá ngây thơ, tôi vừa nói vậy ông ta liền thừa nhận. Nếu như đó là Tô Mộc thì không có chứng cớ xác thật khẳng định anh ấy sẽ không thừa nhận. Thậm chí cho dù lấy ra chứng cớ thì với tính cách của Tô Mộc cũng sẽ là loại phản ứng: Có chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì?
Mặc dù tôi cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác lạ, cố gắng tỏ ra cao thâm khó lường, học cách vòng vo của Tô Mộc, nói: “Tôi là ai? Cũng vô danh tiểu tốt thôi, có nói ra thì ông cũng không biết. Có điều sư phụ ông không vô danh tiểu tôi như ông nói, tên tuổi ông ấy như sấm bên tai, hơn nữa tôi cùng ông ấy không chỉ qua lại một lần. Nếu ông là học trò của ông ấy vậy giữa chúng ta không cần khách khí, cũng coi như chúng ta có nửa quen biết.
“Thật, cô còn quen biết người?” Thấy tôi nói như vậy rõ ràng tinh thần Lưu Tài buông lỏng một chút. Có điều ông ta vẫn bán tín bán nghi quan sát tôi mấy lần, thấy trên mặt tôi không nhìn ra được biểu tình gì, rốt cuộc mới nói: “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà có bối cảnh lại sâu như vậy, sau này tiền đồ nhất định không hạn lượng. Nếu cô đã biết vậy thì tôi cũng sẽ không giấu cô, quả thật sư phụ cho tôi một cây đinh, bảo tôi canh giữ chùa ở Paya chờ các ngươi đến. Ông ấy nói các ngươi cũng đến để cướp đoạt long mạch, bảo tôi giám sát các ngươi trên đường, nếu có cơ hội thì giết chết bạn của cô. Nhưng bên cạnh cô có vị đại nhân rắn thần này thực lực quá mạnh, tôi không tìm được cơ hội, thấy các ngươi cũng đến Băng Cốc cho nên tôi mới bất đắc dĩ ra tay.”
Không đợi Lưu Tài nói xong, Thuồng luồng tiên đi phía trước đợt nhiên quay đầu lại, mặt đầy khó chịu trợn mắt nhìn Luu Tài, nói: “Rắn thần cái đầu ngươi! Ngươi có mắt không? Ông đây là thuồng luồng, sắp hóa rồng! Đừng có nói rắn này rắn kia, thật khó nghe! Ngươi là không tôn trọng với ông đây.”
Lưu Tài không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu cũng lại chọc tới vị sát tinh trước mặt kia liền sợ hãi, mặt trắng bệch vội vàng xin lôi: “Thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, Giao long đại nhân, đại nhân đại lượng đừng chấp tôi…”
Nghe được Lưu Tài gọi mình là Giao long đại nhân, sắc mặt Thuồng luồng tiên lúc này mới hòa hoãn mấy phần, cao ngạo hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, chúng tôi đã đi loanh quanh kế cận long mạch một hồi lâu, không chỉ không tìm được Tô Mộc mà ngay cả mấy ánh nến vừa rồi còn thấy được từ trên trời lúc này cũng không thấy đâu, đây là điều không hợp lý a, mặc dù những ánh nến kia vừa rồi tương đối phân tán nhưng đi lâu như vậy cũng phải thấy một hai cái chứ?
Tôi liền có dự cảm không tốt, gọi Thuồng luồng tiên một tiếng, bảo ông ta khoan hãy đi đã. Ngay sau đó Thuồng luồng tiên cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, khẽ ‘ồ’ một tiếng, nhìn xung quanh một chút. Còn đang suy nghĩ có nên bay lên không trung nhìn xuống dưới hay không thì đột nhiên phía sau chính tôi truyền tới một tiếng kêu. Sau lưng có người!
Tôi cùng Thuồng luồng tiên quay về sau cùng một lúc, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng đen thùi lùi đứng phía sau chúng tôi, thân hình có chút quen thuộc, dưới chân người đó còn có một người khác đang nằm, chính là người vừa rồi còn nói chuyện trên trời dưới đất với tôi, Lưu Tài!
“Dương Dương, bọn em không sao chứ?” Bóng đen kia mở miệng nói, vừa nói đã đi về phía tôi, chính là giọng của Tô Mộc. Từ ngoài nhìn vào, gương mặt đen thùi lùi của Đường Dũng quả là hợp để hòa vào với bóng tối, nếu không phải vừa rồi anh ấy đánh ngã Lưu Tài thì tôi cùng Thuồng luồng tiên thật một chút cũng không phát hiện được.
Thấy là Tô Mộc, sự lo lắng vừa rồi của tôi liền được thả lỏng, có chút oán trách cũng có chút quan tâm chạy đến bên cạnh Tô Mộc, hỏi tại sao vừa rồi anh ấy lại đột nhiên chạy, ngay cả một tiếng cũng không nói hại chúng tôi đi tìm anh ấy lâu như vậy.
“Sợ?” Tô Mộc hỏi tôi, trong giọng có chút vui vẻ. Đang nói thì anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, giống như ảo thuật lấy từ sau lưng ra một hộp cơm đưa cho tôi: “Không phải anh đã nói đi lấy cơm cho em sao, bây giờ đã giành được cơm, phần này chưa có ai động tới, em ăn nhanh đi.”
Tôi liền có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mặc dù bây giờ tôi vẫn rất đói bụng nhưng lúc này còn chuyện quan trọng hơn chờ chúng tôi làm. Tôi nhận lấy hộp cơm, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, vừa ăn vừa chỉ Lưu Tài đang nằm bất tỉnh nhân sự: “Sao anh lại đánh hắn hôn mê, anh biết hắn là ai không?”
Tô Mộc sửng sốt một chút, hỏi tôi: “Hắn không phải Tăng nhân bảo vệ chỗ này sao? Anh thấy hắn dám bắt giữ em cùng Thuồng luồng tiên nên dĩ nhiên phải đánh gục hắn, có gì không đúng sao?
“Bắt giữ ông đây cùng Dương Dương? Chỉ bằng hắn?” Thuồng luồng tiên nghe vậy liền cười sặc sụa, chỉ vào Lưu Tài: “Rõ ràng hắn bị ông đây cùng Dương Dương bắt giữ mới đúng. Hắn chính là người ra tay phong bế sáu giác quan của Đường Dũng, bây giờ chúng ta đang mang hắn đi khắp nơi đểu tìm ngươi. Vừa đúng lúc ngươi tới đây, có thể đi ra khỏi thân thể Đường Dũng được rồi, sau đó làm gã Lưu Tài kia tỉnh lại, bảo hắn nhanh chóng giải khai phong bế cho Đường Dũng, sau đó chúng ta mau đi tới long mạch kẻo trễ.”
“Từ từ đã, vừa rồi tưởng hắn dám uy hiếp Dương Dương nên tôi ra tay nặng một chút, có lẽ nhanh nhất cũng phải một giờ sau hắn mới có thể tỉnh. Nhân lúc này chúng ta có thể đi tìm cửa vào long mạch, có lẽ bây giờ đã có người vào trước chúng ta, thời gian không đợi ai.” Mặt Tô Mộc lộ ra vẻ lúng túng, nói.
CHƯƠNG 276: ÉP VÀ BỊ ÉP
“Được.” Thuồng luồng tiên lên tiếng, mặt nhe răng cười.
Ông ta vốn đang ở hình rắn, nhìn quá đáng sợ, hiện lại nhe răng cười nhìn vô cùng hung ác.
Người nọ ngơ ngác một lúc còn tưởng có thể tìm được cơ hội thoát thân, ngờ đâu Thuồng luồng tiên muốn ra tay với hắn, lập tức hoảng sợ la lên: “Đừng ra tay, tôi đâu nói không được đâu, con gái này sao lại nóng lòng vậy, chỉ cần các người chịu thả tôi ra, tôi cam đoan giải sáu giác quan cho bạn cô, không phải nói chứ thuật phong tỏa sáu giác quan là bí kĩ gia truyền của môn phái tôi, nếu không phải người của chúng tôi thì khó mà giải pháp thuật này, dù cô có biết được cao nhân khác nhưng phải phí nhiều thời gian mới được, thậm chí một năm chưa chắc đã tỉnh được.”
Nói đến đây hắn còn tự hào thêm, cứ như không có hắn thì Đường Dũng không tỉnh được nữa, hình như quên mất mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay Thuồng luồng tiên.
Tôi cũng lười tranh luận với hắn, giờ thì đúng thất là chúng tôi không biết làm gì thức tỉnh Đường Dũng, đành nể mặt hắn rồi gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên hiểu ý tôi trong chớp mắt, thả ra người nọ quét đuôi rắn qua, rồi đưa nhưng cái đinh đồng vừa quét ra cho tôi cầm.
Người nọ thấy vậy xám xịt mặt mày, vẻ mặt lúng túng cười khổ nói: “Các người có cần phòng tôi như phòng cướp vậy không, dù sao cũng là người Trung Quốc với nhau, pháp khí của tôi cũng không làm gì được các người, cơ bản không uy hiếp được gì mấy người.”
“Bớt xàm đi, ông đây khó chịu khi nhìn mấy cái đinh của người đó?” Thuồng luồng tiên ác độc nói.
Thấy Thuồng luồng tiên hung dữ, người nọ không nói gì nữa, ổn định lại tâm thần rồi quay đầu hỏi tôi Đường Dũng đâu, giờ hắn sẽ giải sáu giác quan cho Đường Dũng ngay, từ nay về sau ai đi đường nấy, không can thiệp việc ai hấp thu chân long mạch nữa, về sau ai có thể bắt được long mạch thì nhìn bản lãnh của người đó thôi.
Người kia vừa nói dứt Thuồng luồng tiên liền sảng khoái gật đầu một cái, nói không thành vấn đề, người Trung Quốc chú trọng nhất là một lời hứa ngàn vàng, bọn họ đều là đại lão, cứ quyết định như vậy. Nói xong thân thể Thuồng luồng tiên lắc một cái, lúc quay lại bên cạnh tôi đã biến lại thành hình dáng trạch nam sáng láng như ánh mặt trời. Người kia thấy Thuồng luồng tiên cứ như vậy biến thành người lại trợn mắt đơ người, có lẽ là lần đầu tiên thấy yêu có thể hóa thành hình người. Hơn nữa quả thật hình dạng trạch nam sáng sủa như ánh mặt trời chênh lệch quá xa với hình ảnh con rắn lớn thâm độc vừa nãy. Bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là một tên tiểu tử hoàn toàn không có bất cứ một chút tính công kích nào, thậm chí còn là bộ dạng mặt búng ra sữa, trông rất gian manh.
Thỏa thuận với người kia xong chúng tôi liền dẫn hắn ta cùng đi tìm Tô Mộc. Bởi vì vừa rồi Tô Mộc chiếm thân thể Đường Dũng đã chạy trước, chúng tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Vết nứt trên cung điện màu trắng rất lớn, hơn nữa bây giờ là buổi tối, Tô Mộc cố ý che giấu hành tung của mình thì cho dù chúng tôi muốn thông qua khí tực để xác định vị trí của anh ấy cũng không được, chỉ có thể tìm trong Hoàng cung.
Thừa dịp tìm Tô Mộc, tôi biết người kia tên Lưu Tài, đúng là đã mở một nhà trọ ở Paaya. Mặc dù thân phận của ông ta cũng là một tăng nhân nhưng có thể bởi vì ông ta có thân phận là người Trung Quốc cho nên người dân Thái Lan không hề tin phục ông ta, bình thường cả nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào thu nhập từ khách trọ để sinh sống. Chuyện trong giới ông ta tham dự không nhiều, nếu không phải lần này nhận được lệnh của sư phụ thì ông ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay với Đường Dũng, càng không biết chạy tới đợi ở vị trí long mạch này.
Ai mà không biết long mạch này tốt thì thật là tốt nhưng phải người có tu vi đủ cao mới có thể dính vào, nếu không có chạy tới cũng khi chỉ lấy mạng lót đường. Cho dù long mạch có để ở trước mặt rộng mở cho ngươi hấp thu thì ngươi cũng không thể làm được gì, long khí được hấp thu căn bản sẽ không đổi thành tu vi của bản thân mà không chừng kinh mạch lại bị long khí đả thương.
Nghe ý này của Lưu Tài thì có vẻ ông ta giống như cũng rất không muốn tới, tới đây tất cả đều do sư phụ của ông ta ‘ép.
Nhìn qua một cái thì có cảm giác Lưu Tài không phải là người đàng hoàng, huống chi lúc trước đã lừa gạt tôi một lần cho nên lời của ông ta tôi cũng bán tín bán nghi. Ai biết ông ta nói vậy có phải để lấy lòng chúng tôi và đùn đẩy trách nhiệm. Có điều tôi lại rất hứng thú đối với người sư phụ mà ông ta nói, dẫu sao tăng nhânThái Lan chịu thu nhận người Trung Quốc làm đồ đệ cũng không nhiều, hơn nữa pháp khí của ông ta cũng là đinh, mặc dù tôi không biết cây đinh kia có lai lịch gì nhưng nhìn hình dáng của tô tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc, hình dáng rất giống với cái đinh khống hồn mà Vương quả phụ cho tôi, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.
Vốn dọc đường đi Lưu Tài nói chuyện với tôi, bộ dáng rất chân thành, còn than phiền với tôi rằng người Trung Quốc ở Thái Lan sống không dễ dàng gì. Nhưng khi tôi hỏi thân phận sư phụ ông ta thì bỗng nhiên ông ta nhìn tôi cảnh giác, ngậm miệng, ngưng một chút rồi mới nói qua loa lấy lệ: “Sư phụ tôi chỉ là một tăng nhân bình thường, không có danh tiếng gì, có nói thì cô cũng không biết.”
“Phải không? Tăng nhân bình thường mà có thể cho một đệ tử là người nước ngoài như ông chạy tới long mạch? Lại còn bảo ông ra tay ám toán bạn tôi, dù sao bạn tôi cũng là cao thủ, có thể tùy ý liền bị ông ám toán? Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn ông không phải dùng bản lãnh của mình để phong bế sáu giác quan của bạn tôi mà thông qua một thủ đoạn đặc biệt nào đó, ví như sư phụ ông cho ông pháp khí gì đó tương tự cái đinh này, chỉ là nhỏ hơn một chút.” Tôi nói, vừa nói tôi vừa cầm cái đinh của Lưu Tài quơ quơ trước mặt ông ta.
Lần trước ở trên máy bay tôi còn tưởng lão Lưu Tài này thật lợi hại, kết quả vừa rồi nháy mắt đã bị Thuồng luồng tiên bắt được, dựa theo tài nghệ này thì Đường Dũng không thể bị Lưu Tài ám toán mới đúng, cho nên chắc hẳn hắn mượn ngoại lực nào đó, mà phong bế sáu giác quan cùng với liên quan tới thao túng hồn phách thì trong đầu tôi liền xuất hiện cây đinh khống hồn của Vương quả phụ kia. Lưu Tài nghe vậy mới ngừng một lát, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, thậm chí dừng bước không đi, nhìn chòng chọc tôi một hồi lâu mới run giọng hỏi tôi: “Tiểu cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết cặn kẽ như vậy?”
Thật ra trong lòng tôi cũng không có chắc, chỉ là tôi lấy làm ví dụ để hỏi Lưu Tài một chút, không ngờ ông ta sẽ phản ứng lớn như vậy, hơn nữa nhìn phản ứng của ông ta thế này có lẽ tôi đã đoán đúng được tám chín phần.
Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, dù sao Lưu Tài cũng là ông già hơn năm mươi tuổi mà vẫn quá ngây thơ, tôi vừa nói vậy ông ta liền thừa nhận. Nếu như đó là Tô Mộc thì không có chứng cớ xác thật khẳng định anh ấy sẽ không thừa nhận. Thậm chí cho dù lấy ra chứng cớ thì với tính cách của Tô Mộc cũng sẽ là loại phản ứng: Có chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì?
Mặc dù tôi cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác lạ, cố gắng tỏ ra cao thâm khó lường, học cách vòng vo của Tô Mộc, nói: “Tôi là ai? Cũng vô danh tiểu tốt thôi, có nói ra thì ông cũng không biết. Có điều sư phụ ông không vô danh tiểu tôi như ông nói, tên tuổi ông ấy như sấm bên tai, hơn nữa tôi cùng ông ấy không chỉ qua lại một lần. Nếu ông là học trò của ông ấy vậy giữa chúng ta không cần khách khí, cũng coi như chúng ta có nửa quen biết.
“Thật, cô còn quen biết người?” Thấy tôi nói như vậy rõ ràng tinh thần Lưu Tài buông lỏng một chút. Có điều ông ta vẫn bán tín bán nghi quan sát tôi mấy lần, thấy trên mặt tôi không nhìn ra được biểu tình gì, rốt cuộc mới nói: “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà có bối cảnh lại sâu như vậy, sau này tiền đồ nhất định không hạn lượng. Nếu cô đã biết vậy thì tôi cũng sẽ không giấu cô, quả thật sư phụ cho tôi một cây đinh, bảo tôi canh giữ chùa ở Paya chờ các ngươi đến. Ông ấy nói các ngươi cũng đến để cướp đoạt long mạch, bảo tôi giám sát các ngươi trên đường, nếu có cơ hội thì giết chết bạn của cô. Nhưng bên cạnh cô có vị đại nhân rắn thần này thực lực quá mạnh, tôi không tìm được cơ hội, thấy các ngươi cũng đến Băng Cốc cho nên tôi mới bất đắc dĩ ra tay.”
Không đợi Lưu Tài nói xong, Thuồng luồng tiên đi phía trước đợt nhiên quay đầu lại, mặt đầy khó chịu trợn mắt nhìn Luu Tài, nói: “Rắn thần cái đầu ngươi! Ngươi có mắt không? Ông đây là thuồng luồng, sắp hóa rồng! Đừng có nói rắn này rắn kia, thật khó nghe! Ngươi là không tôn trọng với ông đây.”
Lưu Tài không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu cũng lại chọc tới vị sát tinh trước mặt kia liền sợ hãi, mặt trắng bệch vội vàng xin lôi: “Thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, Giao long đại nhân, đại nhân đại lượng đừng chấp tôi…”
Nghe được Lưu Tài gọi mình là Giao long đại nhân, sắc mặt Thuồng luồng tiên lúc này mới hòa hoãn mấy phần, cao ngạo hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, chúng tôi đã đi loanh quanh kế cận long mạch một hồi lâu, không chỉ không tìm được Tô Mộc mà ngay cả mấy ánh nến vừa rồi còn thấy được từ trên trời lúc này cũng không thấy đâu, đây là điều không hợp lý a, mặc dù những ánh nến kia vừa rồi tương đối phân tán nhưng đi lâu như vậy cũng phải thấy một hai cái chứ?
Tôi liền có dự cảm không tốt, gọi Thuồng luồng tiên một tiếng, bảo ông ta khoan hãy đi đã. Ngay sau đó Thuồng luồng tiên cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, khẽ ‘ồ’ một tiếng, nhìn xung quanh một chút. Còn đang suy nghĩ có nên bay lên không trung nhìn xuống dưới hay không thì đột nhiên phía sau chính tôi truyền tới một tiếng kêu. Sau lưng có người!
Tôi cùng Thuồng luồng tiên quay về sau cùng một lúc, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng đen thùi lùi đứng phía sau chúng tôi, thân hình có chút quen thuộc, dưới chân người đó còn có một người khác đang nằm, chính là người vừa rồi còn nói chuyện trên trời dưới đất với tôi, Lưu Tài!
“Dương Dương, bọn em không sao chứ?” Bóng đen kia mở miệng nói, vừa nói đã đi về phía tôi, chính là giọng của Tô Mộc. Từ ngoài nhìn vào, gương mặt đen thùi lùi của Đường Dũng quả là hợp để hòa vào với bóng tối, nếu không phải vừa rồi anh ấy đánh ngã Lưu Tài thì tôi cùng Thuồng luồng tiên thật một chút cũng không phát hiện được.
Thấy là Tô Mộc, sự lo lắng vừa rồi của tôi liền được thả lỏng, có chút oán trách cũng có chút quan tâm chạy đến bên cạnh Tô Mộc, hỏi tại sao vừa rồi anh ấy lại đột nhiên chạy, ngay cả một tiếng cũng không nói hại chúng tôi đi tìm anh ấy lâu như vậy.
“Sợ?” Tô Mộc hỏi tôi, trong giọng có chút vui vẻ. Đang nói thì anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, giống như ảo thuật lấy từ sau lưng ra một hộp cơm đưa cho tôi: “Không phải anh đã nói đi lấy cơm cho em sao, bây giờ đã giành được cơm, phần này chưa có ai động tới, em ăn nhanh đi.”
Tôi liền có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mặc dù bây giờ tôi vẫn rất đói bụng nhưng lúc này còn chuyện quan trọng hơn chờ chúng tôi làm. Tôi nhận lấy hộp cơm, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, vừa ăn vừa chỉ Lưu Tài đang nằm bất tỉnh nhân sự: “Sao anh lại đánh hắn hôn mê, anh biết hắn là ai không?”
Tô Mộc sửng sốt một chút, hỏi tôi: “Hắn không phải Tăng nhân bảo vệ chỗ này sao? Anh thấy hắn dám bắt giữ em cùng Thuồng luồng tiên nên dĩ nhiên phải đánh gục hắn, có gì không đúng sao?
“Bắt giữ ông đây cùng Dương Dương? Chỉ bằng hắn?” Thuồng luồng tiên nghe vậy liền cười sặc sụa, chỉ vào Lưu Tài: “Rõ ràng hắn bị ông đây cùng Dương Dương bắt giữ mới đúng. Hắn chính là người ra tay phong bế sáu giác quan của Đường Dũng, bây giờ chúng ta đang mang hắn đi khắp nơi đểu tìm ngươi. Vừa đúng lúc ngươi tới đây, có thể đi ra khỏi thân thể Đường Dũng được rồi, sau đó làm gã Lưu Tài kia tỉnh lại, bảo hắn nhanh chóng giải khai phong bế cho Đường Dũng, sau đó chúng ta mau đi tới long mạch kẻo trễ.”
“Từ từ đã, vừa rồi tưởng hắn dám uy hiếp Dương Dương nên tôi ra tay nặng một chút, có lẽ nhanh nhất cũng phải một giờ sau hắn mới có thể tỉnh. Nhân lúc này chúng ta có thể đi tìm cửa vào long mạch, có lẽ bây giờ đã có người vào trước chúng ta, thời gian không đợi ai.” Mặt Tô Mộc lộ ra vẻ lúng túng, nói.
Bình luận facebook