Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-295
CHƯƠNG 273: KẺ PHẠM TỘI
CHƯƠNG 273: KẺ PHẠM TỘI
Tôi liền thấy hưng phấn, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, tôi vừa mới chui ra ngoài bằng cửa hang ngay vị trí của long mạch. Phải nói vừa rồi tôi còn không cảm giác được long khí, vậy nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thật sự là long mạch!
So với long khí mờ mịt hư vô kia thì điều này rõ ràng hơn nhiều!
Tôi đã không nhịn được muốn bước qua tìm hiểu kĩ càng!
Nhưng Tô Mộc cùng Thuồng luồng tiên vẫn còn ở phía dưới, tôi lại không dám một mình xông tới, chỉ có thể sốt ruột chờ Thuồng luồng tiên đi lên. Một phút ngắn ngủi kia thật sự so với một tháng còn dài đằng đẵng hơn.
Thật vất vả đến khi Thuồng luồng tiên đem Tô Mộc lên, tôi đã hưng phấn không gì sánh kịp, bọn họ vừa ló đầu lên tôi liền xông tới chỗ bọn họ, ôm Thuồng luồng tiên cùng đầu Tô Mộc, che mắt bọn họ lại vui vẻ nói: “Mọi người đoán xem em phát hiện cái gì?”
“Phát hiện một đại soái ca? Chính là ta.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền quay sang Thuồng luồng tiên xì một tiếng, dù sao ông ta cũng sắp thành rồng, thế nào lại vẫn không có chút đạo mạo gì cả!
Lười phản ứng lại với Thuồng luồng tiên, tôi chuyển ánh mắt sang trên người Tô Mộc, đặc biệt hào hứng bảo anh ấy đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì, nếu như anh ấy có thể đoán đúng bảo tôi làm cái gì cũng được!
“Thật? Em mới vừa nhìn thấy long mạch đi.” Khóe miệng Tô Mộc khẽ cong lên cười, nhàn nhạt nói.
Tôi liền ngừng một lát, nhìn anh ấy khó tin, anh ấy cứ vậy nói ra câu trả lời rất hời hợt, hơn nữa trong giọng nói rất bình tĩnh giống như anh ấy cũng nhìn thấy long mạch vậy!
Tôi liền tiến tới trước mặt anh ấy, nhìn chung quanh, chắc chắn ánh mắt anh ấy không cách nào xuyên qua kẽ ngón tay tôi để nhìn cảnh tượng đối diện mới từ bỏ ý định.
Mặt tôi đầy mất hứng rút tay về, hỏi Tô Mộc vì sao anh ấy lại biết?
“Ngốc, mới vừa rồi ở dưới đất đã cảm nhận được long khí, vậy long mạch sẽ còn xa sao?” Tô Mộc khinh thường nói, vừa nói anh ấy còn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề tôi vừa hỏi quá ngu si, thậm chí còn bảo anh ấy có thể tùy ý sai khiến tôi, thiệt là… Nhất định là vừa rồi chợt nhìn thấy long mạch nên quá hưng phấn khiến cho đầu óc tôi không đủ minh mẫn.
Tôi âm thầm buồn rầu, cười khan hai tiếng với Tô Mộc, quyết không đề cập tới chuyện anh ấy có thể thoải mái sai bảo tôi, nói: “Giỏi, Tô Mộc nhà em lợi hại nhất, thật là liệu việc như thần. Nếu đã đến long mạch vậy thì chúng ta mau vào đi thôi.”
Vừa nói tôi đã đi tới hướng tòa nhà màu trắng, nhưng tôi vừa đi chưa được mấy bước đã bị Tô Mọc lôi trở lại, nói: “Bây giờ còn chưa đi được, bên trong có rất nhiều thầy pháp Thái Lan mai phục, chúng ta chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ bị bắt lại. Anh đối với thầy pháp Thái Lan cũng không biết nhiều lắm, nếu như em bị bắt thì anh cũng không biết phải cứu em thế nào, không thể tùy tiện đi vào.”
“A? Vậy phải làm sao bây giờ? Sao anh lại biết bên trong có người mai phục?” Tôi có chút thất vọng, không cam lòng hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc nói: “Dùng mắt nhìn, em chỉ cần lưu ý khí tức của long mạch là có thể phát hiện. Ngoại trừ long mạch tản ra dương khí mãnh liệt ra bên ngoài thì còn có mấy cái khí tức dao động bởi âm dương khí, đó là khí tức tản mát từ người còn sống. Sau khi long mạch hiện ra, toàn bộ Hoàng cung cũng đã bị trận pháp phong bế, bây giờ có thể hoạt động ở bên trong long mạch không phải Thầy pháp Hoàng gia Thái Lan thì là ai? Chúng ta trước tiên tìm một nơi khó thấy để tránh quân Thái tuần tra, chờ buổi tối rồi tìm cách đi vào.”
Khi đang nói chuyện Tô Mộc đã nhìn bốn phía một chút, ánh mắt anh ấy chú ý tới cây đa cổ thụ tươi tốt ở góc sân, sau đó mang tôi cùng Thuồng luồng tiên ẩn giấu trên đó.
Bây giờ đại khái là khoảng năm giờ, cách bảy giờ tối còn hai giờ nữa, tôi ở trên cây nhàm chán liền hàn huyên với Tô Mộc và Thuồng luồng tiên, hỏi Tô Mộc anh ấy muốn sống lại có phải cũng mượn lực của long mạch, có phải trước đó một tuần lễ anh ấy cũng đã biết long mạch sẽ xuất hiện.
Tô Mộc thấy tôi hỏi liền trầm mặc một chút, đại khái là nên trả lời tôi thế nào. Khí chất của anh ấy kết hợp với gương mặt của Đường Dũng nhìn qua rất kỳ quái.
Nhân lúc Tô Mộc còn trầm tư tôi lại đưa mắt nhìn Thuồng luồng tiên, vốn muốn hỏi ông ta xem có biết thi thể phụ nữ trong dương huyệt vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì không, tại sao cô ta lại biến thành thây khô, tại sao tôi vừa nhìn thấy cô ta lại cảm thấy là lạ. Thuồng luồng tiên biết được trong lòng tôi nghĩ cái gì, lúc ấy nhất định ông ta cũng cảm giác được sự khác thường trong lòng tôi.
Nhưng lúc này Thuồng luồng tiên căn bản không để ý tới tôi, ông ta đầy háo hức nhìn Tô Mộc, hiển nhiên đối với vấn đề tôi vừa hỏi Tô Mộc cũng khiến ông ta rất hứng thú, đang chờ Tô Mộc trả lời.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lại dời ánh mắt lên người Tô Mộc, đem vấn đề thi thể phụ nữ kia để ra sau.
Thấy tôi cùng Thuồng luồng tiên đồng loạt nhìn mình, Tô Mộc thấy không trả lời cũng không tốt lắm, liền nói: “Không sai, anh đã sớm biết nơi này sẽ có long mạch xuất hiện. Đừng quên trước khi thành quỷ anh làm gì, là thầy phong quỷ, quen thuộc nhất chính là các loại phong thủy địa mạch. Sau khi chết làm quỷ thì cảm giác đối với phong thủy lại càng mạnh hơn, nếu như ngay cả long mạch mạnh như vậy anh cũng không phát hiện được thì thật khiến cho tổ tông nhà họ Tô mất mặt.”
“Vậy tại sao anh không ở bên trong long mạch mà lại xuất hiện trong động do Đao Minh đào? Đã xảy ra biến cố gì sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Nghe tôi hỏi, gương mặt vốn ung dung của Tô Mộc liền ngưng trọng, nói: “Bởi vì Long Phù Khôn có thể giúp anh sống lại đã không thấy.”
Giống như chúng tôi, Tô Mộc lên máy bay đi Thái Lan, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới Hoàng cung tại Băng Cốc, nhưng lúc này phát hiện toàn bộ bên ngoài Hoàng cung đều bị xuống một tầng kết giới rất lợi hại, đừng nói là người mà ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
Ngay cả Tô Mộc là quỷ cũng không ngoại lệ.
Kết giới kia dùng pháp thuật Long Bà của Thái Lan bố trí, Tô Mộc cũng không quen cho nên không dám tùy tiện phá kết giới.
Cũng may anh ấy biết được di thể của Long Phù Khôn đặt tại chùa mà ông tu khi còn sống. Khi không tìm được hồn phách của ông, dùng di thể để chiêu hồn là biện pháp đơn giản nhất, nhất là với Long Phù Khôn cao thủ như vậy. Lúc này Tô Mộc liền đi đến chùa Long Phù Khôn tu hành, muốn thông qua di thể của Long Phù Khôn để gọi hồn ông ấy.
Nhưng khi Tô Mộc chạy tới ngôi chùa đó thì nơi đó đã sớm là một đống phế tích, toàn bộ chùa đều bị sụp, tăng nhân bên trong đều chết hết, di thể của Long Phù Khôn cũng không tìm được. Tô Mộc căn cứ theo dấu vết ở hiện trường để lại phán đoán được di thể Long Phù Khôn không bị hư hỏng vì vụ sụp mà là bị người ta mang đi.
Kết luận dễ thấy, người mang di thể Long Phù Khôn đi cũng chính là người gây nổ sập ngôi chùa, mục đích bọn họ mang di thể Long Phù Khôn đi có tới tám chín phần mười là giống Tô Mộc, đều hy vọng thông qua di thể Long Phù Khôn để gọi ra hồn phách ông ấy.
Tô Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại lân cận Hoàng cung, tìm xung quanh trận pháp xem có chỗ sơ hở nào để anh ấy có thể vào được bên trong Hoàng cung, cũng nhờ vậy anh ấy vào được hang động dưới lòng đất. Chỉ là anh ấy đi chưa được một nửa hang động dưới lòng đất thì vừa vặn lại gặp Thuồng luồng tiên, biết được tôi cũng đang ở phía sau liền chạy quay lại tìm tôi.
Chuyện về sau tôi đều đã biết, chờ Tô Mộc kể xong lòng tôi đã nặng nề như bị một tảng đá lớn đè ép, nói: “Lại trùng hợp như vậy, cách cướp đi di thể Long Phù Khôn giống hệt với cách cướp đi Diệu Diệu, bọn họ đều do một nhóm người cướp đi, tại sao bọn chúng lại phải làm như vậy?”
CHƯƠNG 273: KẺ PHẠM TỘI
Tôi liền thấy hưng phấn, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, tôi vừa mới chui ra ngoài bằng cửa hang ngay vị trí của long mạch. Phải nói vừa rồi tôi còn không cảm giác được long khí, vậy nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thật sự là long mạch!
So với long khí mờ mịt hư vô kia thì điều này rõ ràng hơn nhiều!
Tôi đã không nhịn được muốn bước qua tìm hiểu kĩ càng!
Nhưng Tô Mộc cùng Thuồng luồng tiên vẫn còn ở phía dưới, tôi lại không dám một mình xông tới, chỉ có thể sốt ruột chờ Thuồng luồng tiên đi lên. Một phút ngắn ngủi kia thật sự so với một tháng còn dài đằng đẵng hơn.
Thật vất vả đến khi Thuồng luồng tiên đem Tô Mộc lên, tôi đã hưng phấn không gì sánh kịp, bọn họ vừa ló đầu lên tôi liền xông tới chỗ bọn họ, ôm Thuồng luồng tiên cùng đầu Tô Mộc, che mắt bọn họ lại vui vẻ nói: “Mọi người đoán xem em phát hiện cái gì?”
“Phát hiện một đại soái ca? Chính là ta.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền quay sang Thuồng luồng tiên xì một tiếng, dù sao ông ta cũng sắp thành rồng, thế nào lại vẫn không có chút đạo mạo gì cả!
Lười phản ứng lại với Thuồng luồng tiên, tôi chuyển ánh mắt sang trên người Tô Mộc, đặc biệt hào hứng bảo anh ấy đoán xem tôi vừa nhìn thấy cái gì, nếu như anh ấy có thể đoán đúng bảo tôi làm cái gì cũng được!
“Thật? Em mới vừa nhìn thấy long mạch đi.” Khóe miệng Tô Mộc khẽ cong lên cười, nhàn nhạt nói.
Tôi liền ngừng một lát, nhìn anh ấy khó tin, anh ấy cứ vậy nói ra câu trả lời rất hời hợt, hơn nữa trong giọng nói rất bình tĩnh giống như anh ấy cũng nhìn thấy long mạch vậy!
Tôi liền tiến tới trước mặt anh ấy, nhìn chung quanh, chắc chắn ánh mắt anh ấy không cách nào xuyên qua kẽ ngón tay tôi để nhìn cảnh tượng đối diện mới từ bỏ ý định.
Mặt tôi đầy mất hứng rút tay về, hỏi Tô Mộc vì sao anh ấy lại biết?
“Ngốc, mới vừa rồi ở dưới đất đã cảm nhận được long khí, vậy long mạch sẽ còn xa sao?” Tô Mộc khinh thường nói, vừa nói anh ấy còn dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề tôi vừa hỏi quá ngu si, thậm chí còn bảo anh ấy có thể tùy ý sai khiến tôi, thiệt là… Nhất định là vừa rồi chợt nhìn thấy long mạch nên quá hưng phấn khiến cho đầu óc tôi không đủ minh mẫn.
Tôi âm thầm buồn rầu, cười khan hai tiếng với Tô Mộc, quyết không đề cập tới chuyện anh ấy có thể thoải mái sai bảo tôi, nói: “Giỏi, Tô Mộc nhà em lợi hại nhất, thật là liệu việc như thần. Nếu đã đến long mạch vậy thì chúng ta mau vào đi thôi.”
Vừa nói tôi đã đi tới hướng tòa nhà màu trắng, nhưng tôi vừa đi chưa được mấy bước đã bị Tô Mọc lôi trở lại, nói: “Bây giờ còn chưa đi được, bên trong có rất nhiều thầy pháp Thái Lan mai phục, chúng ta chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ bị bắt lại. Anh đối với thầy pháp Thái Lan cũng không biết nhiều lắm, nếu như em bị bắt thì anh cũng không biết phải cứu em thế nào, không thể tùy tiện đi vào.”
“A? Vậy phải làm sao bây giờ? Sao anh lại biết bên trong có người mai phục?” Tôi có chút thất vọng, không cam lòng hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc nói: “Dùng mắt nhìn, em chỉ cần lưu ý khí tức của long mạch là có thể phát hiện. Ngoại trừ long mạch tản ra dương khí mãnh liệt ra bên ngoài thì còn có mấy cái khí tức dao động bởi âm dương khí, đó là khí tức tản mát từ người còn sống. Sau khi long mạch hiện ra, toàn bộ Hoàng cung cũng đã bị trận pháp phong bế, bây giờ có thể hoạt động ở bên trong long mạch không phải Thầy pháp Hoàng gia Thái Lan thì là ai? Chúng ta trước tiên tìm một nơi khó thấy để tránh quân Thái tuần tra, chờ buổi tối rồi tìm cách đi vào.”
Khi đang nói chuyện Tô Mộc đã nhìn bốn phía một chút, ánh mắt anh ấy chú ý tới cây đa cổ thụ tươi tốt ở góc sân, sau đó mang tôi cùng Thuồng luồng tiên ẩn giấu trên đó.
Bây giờ đại khái là khoảng năm giờ, cách bảy giờ tối còn hai giờ nữa, tôi ở trên cây nhàm chán liền hàn huyên với Tô Mộc và Thuồng luồng tiên, hỏi Tô Mộc anh ấy muốn sống lại có phải cũng mượn lực của long mạch, có phải trước đó một tuần lễ anh ấy cũng đã biết long mạch sẽ xuất hiện.
Tô Mộc thấy tôi hỏi liền trầm mặc một chút, đại khái là nên trả lời tôi thế nào. Khí chất của anh ấy kết hợp với gương mặt của Đường Dũng nhìn qua rất kỳ quái.
Nhân lúc Tô Mộc còn trầm tư tôi lại đưa mắt nhìn Thuồng luồng tiên, vốn muốn hỏi ông ta xem có biết thi thể phụ nữ trong dương huyệt vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì không, tại sao cô ta lại biến thành thây khô, tại sao tôi vừa nhìn thấy cô ta lại cảm thấy là lạ. Thuồng luồng tiên biết được trong lòng tôi nghĩ cái gì, lúc ấy nhất định ông ta cũng cảm giác được sự khác thường trong lòng tôi.
Nhưng lúc này Thuồng luồng tiên căn bản không để ý tới tôi, ông ta đầy háo hức nhìn Tô Mộc, hiển nhiên đối với vấn đề tôi vừa hỏi Tô Mộc cũng khiến ông ta rất hứng thú, đang chờ Tô Mộc trả lời.
Tôi không thể làm gì khác hơn là lại dời ánh mắt lên người Tô Mộc, đem vấn đề thi thể phụ nữ kia để ra sau.
Thấy tôi cùng Thuồng luồng tiên đồng loạt nhìn mình, Tô Mộc thấy không trả lời cũng không tốt lắm, liền nói: “Không sai, anh đã sớm biết nơi này sẽ có long mạch xuất hiện. Đừng quên trước khi thành quỷ anh làm gì, là thầy phong quỷ, quen thuộc nhất chính là các loại phong thủy địa mạch. Sau khi chết làm quỷ thì cảm giác đối với phong thủy lại càng mạnh hơn, nếu như ngay cả long mạch mạnh như vậy anh cũng không phát hiện được thì thật khiến cho tổ tông nhà họ Tô mất mặt.”
“Vậy tại sao anh không ở bên trong long mạch mà lại xuất hiện trong động do Đao Minh đào? Đã xảy ra biến cố gì sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Nghe tôi hỏi, gương mặt vốn ung dung của Tô Mộc liền ngưng trọng, nói: “Bởi vì Long Phù Khôn có thể giúp anh sống lại đã không thấy.”
Giống như chúng tôi, Tô Mộc lên máy bay đi Thái Lan, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới Hoàng cung tại Băng Cốc, nhưng lúc này phát hiện toàn bộ bên ngoài Hoàng cung đều bị xuống một tầng kết giới rất lợi hại, đừng nói là người mà ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
Ngay cả Tô Mộc là quỷ cũng không ngoại lệ.
Kết giới kia dùng pháp thuật Long Bà của Thái Lan bố trí, Tô Mộc cũng không quen cho nên không dám tùy tiện phá kết giới.
Cũng may anh ấy biết được di thể của Long Phù Khôn đặt tại chùa mà ông tu khi còn sống. Khi không tìm được hồn phách của ông, dùng di thể để chiêu hồn là biện pháp đơn giản nhất, nhất là với Long Phù Khôn cao thủ như vậy. Lúc này Tô Mộc liền đi đến chùa Long Phù Khôn tu hành, muốn thông qua di thể của Long Phù Khôn để gọi hồn ông ấy.
Nhưng khi Tô Mộc chạy tới ngôi chùa đó thì nơi đó đã sớm là một đống phế tích, toàn bộ chùa đều bị sụp, tăng nhân bên trong đều chết hết, di thể của Long Phù Khôn cũng không tìm được. Tô Mộc căn cứ theo dấu vết ở hiện trường để lại phán đoán được di thể Long Phù Khôn không bị hư hỏng vì vụ sụp mà là bị người ta mang đi.
Kết luận dễ thấy, người mang di thể Long Phù Khôn đi cũng chính là người gây nổ sập ngôi chùa, mục đích bọn họ mang di thể Long Phù Khôn đi có tới tám chín phần mười là giống Tô Mộc, đều hy vọng thông qua di thể Long Phù Khôn để gọi ra hồn phách ông ấy.
Tô Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể trở lại lân cận Hoàng cung, tìm xung quanh trận pháp xem có chỗ sơ hở nào để anh ấy có thể vào được bên trong Hoàng cung, cũng nhờ vậy anh ấy vào được hang động dưới lòng đất. Chỉ là anh ấy đi chưa được một nửa hang động dưới lòng đất thì vừa vặn lại gặp Thuồng luồng tiên, biết được tôi cũng đang ở phía sau liền chạy quay lại tìm tôi.
Chuyện về sau tôi đều đã biết, chờ Tô Mộc kể xong lòng tôi đã nặng nề như bị một tảng đá lớn đè ép, nói: “Lại trùng hợp như vậy, cách cướp đi di thể Long Phù Khôn giống hệt với cách cướp đi Diệu Diệu, bọn họ đều do một nhóm người cướp đi, tại sao bọn chúng lại phải làm như vậy?”
Bình luận facebook