Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-292
CHƯƠNG 270: TƯỢNG GỐM
CHƯƠNG 270: TƯỢNG GỐM
“Làm gì đấy, đừng có mà nghiến răng nghiến lợi hét tên ông đây như thế, khiến người khác nghe được còn tưởng là ông đây ứng hiếp cô.” Thuồng luồng tiên cười hì hì nói.
“Tôi thấy ông nên nhanh mà ra khỏi thân Đường Dũng đi, từ khi chiếm được thân thể anh ấy thì lời ông nói ra ngày càng bỉ ổi hơn rồi đó.” Tôi hung hăng đáp lại, dù sao có tô Mộc bên cạnh, tôi cũng không sợ Thuồng luồng tiên hù dọa tôi.
“Lộc Dương à, lá gan cô càng lúc càng lớn rồi đó, cũng dám không để ông đây trong mắt, có phải muốn ông biến thành rắn lớn hù dọa thì cô mới thành thật lại hả, vừa nãy trên máy bay cũng không biết ai đó bị ông đây hù dọa sắp tiểu ra quần ấy chứ, uổng cho cô là người trợ tiên của ông đây, lại còn sợ bản thể của ông, thật là mất mật...”
Thấy ông ta còn dám ở trước mặt Tô Mộc nói ra tai nạn xấu hổ của tôi, tôi liền lập tức xù lông, đẩy Tô Mộc đang ngăn trước người tôi ra, bước lên muốn đánh nhau với Thuồng luồng tiên.
Chỉ là tôi vừa bước được vài bước, cổ tay đã bị Tô Mộc bắt lại dùng sức kéo về, lần nữa kéo tôi về bên người anh, ngắt lời nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, Thuồng luồng tiên, ông vừa rồi có bị thương không? Cổ trận này bị phá hủy rồi đúng không?”
Nghe Tô Mộc hỏi, Thuồng luồng tiên cười gằn hà hà, đáp: “Bị thương? Chỉ dựa vào con nhóc mới tới cổ sư ngũ trùng mà đòi thương tổn bản tiên nhân ta đây? Vậy ông đây sau này còn có thể lăn lộn ở yêu giới được hay sao, nếu không phải thân thể của nhân loại quá vụng về ảnh hưởng bản tiên nhân ta phát uy thì cái cổ trận nho nhỏ này đã sớm bị phá bởi ông đây rồi, không cần phải đợi lâu như vậy mới có thể tìm đến các người.”
“Vậy là cổ trận còn chưa bị phá, chúng ta hiện không thể ra ngoài được.” Tô Mộc nói, giọng anh trầm trọng hơn, mày cũng cau chặt lại, suy nghĩ một lúc, anh nói nếu tạm thời đã không thể đi ra cổ trận của Đao Minh, lại vì đề phòng Đao Minh xuống tay với tôi mà bảo Thuồng luồng tiên rời khỏi cơ thể Đường Dũng rồi trở lại bên người, còn anh đành ấm ức vào cơ thể Đường Dũng để tiếp túc mang theo cơ thể Đường Dũng đi vậy.
Anh vừa nói xong khiến tôi và Thuồng luồng tiên liền ăn ý liếc nhau một cái, không ngạc nhiên mà từ đối phương thấy được biểu tình không thể tin được, dù sao bởi vì tôi àm trước nay Tô Mộc đều nhìn không vừa mắt Đường Dũng, còn từng kém chút ném Đường Dũng đang mê mang vào trong núi sâu, nay anh lại chủ động đề nghi vào cơ thể Đường Dũng, Đường Dũng tuy là tăng nhân Thái Lan nhưng anh ấy vẫn là người, nếu tròn cổ trận đụng phải thứ gì, bị trúng cổ, không chết cũng bị mất lớp da.
Tôi không dám tán thành với cách Tô Mộc vừa nói, do dự nhìn Thuồng luồng tiên một chút nói: “Thật ra thì yêu khí trong yêu hạch của em còn nhiều, đầy đủ chèo chống cái lồng yêu khí, nhưng con sâu độc kia dù là cổ, nhưng dường như chúng rất ghét bỏ yêu khí, cho nên không cần Thuồng luồng tiên qua đây bảo vệ em đâu, anh không cần phải vào cơ thể Đường Dũng làm gì, chồng em đẹp trai siêu cấp như thế mà đi chui vào cơ thể Đường Dũng chẳng phải rất đáng tiếc hay sao, người ta muốn ngắm nhìn anh thì phải làm sao đây.”
“Em đang sợ tôi đâm Đường Dũng một đao thì có.” Tô Mộc trực tiếp vạch rần tôi, có điều anh vẫn bị lời nịnh bợ không biết xấu hổ của tôi chọc cười, đẩy cằm tôi lên rồi thơm một cái lên sống mũi tôi, anh cưng chiều nói: “Em yên tâm, hiên anh ta là sư phụ em, anh sẽ không xuống tay với anh ta đâu, huống chi dù anh nhìn hắn không vừa mắt cũng sẽ không động thủ khi hắn đang bị che lại sáu giác quan đâu, đợi hắn khôi phục bình thường anh cũng có thể đánh hắn đến không xuống giường được như thường, em có tin không.”
“Tin, đương nhiên tin, chồng em là giỏi nhất, thiên hạ không đối thủ!” Tôi thuận thế ôm chầm lấy Tô Mộc, khen lấy khen để anh, dù sao là đang khen chồng mình, tôi dùng từ tuyệt không bủn xỉn chút nào.
Thuồng luồng tiên đứng bên nhìn tôi và Tô Mộc ân ân ái ái mà trợn tròn mặt, ông ta như không thể nhìn tiếp được nữa, nói thẳng hai người xong chưa, nhanh đi thôi, rồi bật ra từ cơ thể Đường Dũng, biến thành một cái bóng đen bay vào trong cổ tay tôi.
Cơ thể Đường Dũng không có Thuồng luồng tiên bên trong liền rơi xuống, như người chết vậy.
Tôi gấp gáp sợ Đường Dũng té ngã sẽ nguy hiểm tính mạng, còn chưa kịp chạy đến đỡ thì Tô Mộc đã hóa thành một vệt bóng đen xông đến Đường Dũng.
Cơ thể Đường Dũng dừng lại, rồi tiếp tục ngã xuống đất, một tiếng “bịch” vang lên, đợi đến khi “Đường Dũng” đứng lên một lần nữa thì thần sắc khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn, lạnh như băng, khóe miệng nhếch nụ cười tà, gọi tôi: “Dương Dương, đi thôi.”
“Vâng.” Tôi nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm thấy không quen khi nhìn khuôn mặt Đường Dũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo như vậy.
Cũng may giọng Tô Mộc vẫn thế, tôi theo thói quan đi qua định tóm lấy tay Tô Mộc tiếp tục đi, có điều tay vừa len vào cánh tay anh lại bị Tô Mộc trừng mắt, nói: “Giữ khoảng cách, em không được có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, dù là hồn anh nằm trong cơ thể này cũng không được.”
“Lêu lêu, bình dấm chua*.” Tôi lập tức làm mặt quỷ nhìn Tô Mộc, ngoài miệng dù mắng anh hẹp hòi, nhung trong lòng lại vui vẻ vô cùng, anh có thể hẹp hòi đến thế, dĩ nhiên là vì quan tâm tôi mà thôi.
Tôi vui vẻ đầy hoạt bát, vừa cùng Tô Mộc bước về trước, vừa hỏi Tô Mộc là Thuồng luồng tiên đã nói cổ trận còn chưa phá, chúng ta không ra được, vậy giờ phải đi đâu?
“Tuy tiện, hẳn là Thuồng luồng tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay dưới hoàng cung, nói cách khác cách long mạch không xa, chúng ta trước đi quanh đây, sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn không chừng.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh chần chờ một chút, nhìn sâu vào tôi, mặc dù không muốn dùng tay Đường Dũng chạm vào tôi, nhưng anh vẫn duỗi tay qua, để tôi nắm lấy cánh tay anh, tránh đi lạc mất.
Chúng tôi thuận hướng mạch nước ngầm của hang động mà đi theo, có lẽ càng đi càng cách long mạch càng gần, lối đi trong hang động càng lúc càng co hẹp lại, nhiệt độ cũng càng xuống thấp hơn.
Bước đến khi chỉ có thể chứa được một người đi tiếp thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện giọng Thuồng luồng tiênl: “Cẩn thận! Phía trước có người!”
Khi Thuồng luồng tiên lên tiếng nhắc nhỏ tôi đã nắm chặt tay lại, níu lấy Tô Mộc, sau đó thận trọng nhắc nhở Tô Mộc cẩn thận một chút, phía trước có người.
“Em nói là thứ này? Em từ qua nhìn thứ này không phải người đâu.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh đã nghiêng người tránh ra, nhường lại con đường phía trước cho tôi nhìn qua.
Tôi lập tức giơ đền pin chiếu qua, chỉ thấy phía trên con đường chật hẹp phía trước, đúng là đang dứng hai hàng “người” không động đậy gì, giống hệt như một đội quân danh dự đang xếp hàng chào đón vậy.
“Đây là gì? Người chết đúng không?” Tôi căng thẳng trong lòng hỏi Tô Mộc, dù giờ bọn họ không có hành động nào, nhưng không chừng đợi một hồi lại bị kích thích mà đột nhiên nhảy dựng lên công kích chúng tôi, dù Tô Mộc nói anh sẽ đảm bảo an toàn của tôi, nhưng không gian nơi này nhỏ hẹp, nếu động thủ thì rất bất lợi cho Tô Mộc.
Khi tôi lo lắng đến căng người như dây đàn thì Tô Mộc đã cười, chỉ vào bóng người cách chugns tôi gần nhất nói: “Thuồng luồng tiên vừa nói không sai, kiếp trước em chắc chắn là chuột đầu thai chuyển thế nên giờ lá gan mới nhỏ như vậy, em nhìn kỹ đi, đây không phải người chết mà là tượng gốm, xem ra chúng ta không uổng công tới chuyến này.”
“Tượng gốm? Phù, không phải là người chết là được.” Tôi thở phào một hồi, lúc này không ngại Tô Mộc chế giễu tôi nhát gan, hỏi anh: “nơi này sao có nhiều tượng gốm như vậy, chẳng là thứ này là bảo bối gì sao?’
“Đương nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói anh vừa dắt tay tôi bước qua tượng gốm gần nhất.
CHƯƠNG 270: TƯỢNG GỐM
“Làm gì đấy, đừng có mà nghiến răng nghiến lợi hét tên ông đây như thế, khiến người khác nghe được còn tưởng là ông đây ứng hiếp cô.” Thuồng luồng tiên cười hì hì nói.
“Tôi thấy ông nên nhanh mà ra khỏi thân Đường Dũng đi, từ khi chiếm được thân thể anh ấy thì lời ông nói ra ngày càng bỉ ổi hơn rồi đó.” Tôi hung hăng đáp lại, dù sao có tô Mộc bên cạnh, tôi cũng không sợ Thuồng luồng tiên hù dọa tôi.
“Lộc Dương à, lá gan cô càng lúc càng lớn rồi đó, cũng dám không để ông đây trong mắt, có phải muốn ông biến thành rắn lớn hù dọa thì cô mới thành thật lại hả, vừa nãy trên máy bay cũng không biết ai đó bị ông đây hù dọa sắp tiểu ra quần ấy chứ, uổng cho cô là người trợ tiên của ông đây, lại còn sợ bản thể của ông, thật là mất mật...”
Thấy ông ta còn dám ở trước mặt Tô Mộc nói ra tai nạn xấu hổ của tôi, tôi liền lập tức xù lông, đẩy Tô Mộc đang ngăn trước người tôi ra, bước lên muốn đánh nhau với Thuồng luồng tiên.
Chỉ là tôi vừa bước được vài bước, cổ tay đã bị Tô Mộc bắt lại dùng sức kéo về, lần nữa kéo tôi về bên người anh, ngắt lời nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, Thuồng luồng tiên, ông vừa rồi có bị thương không? Cổ trận này bị phá hủy rồi đúng không?”
Nghe Tô Mộc hỏi, Thuồng luồng tiên cười gằn hà hà, đáp: “Bị thương? Chỉ dựa vào con nhóc mới tới cổ sư ngũ trùng mà đòi thương tổn bản tiên nhân ta đây? Vậy ông đây sau này còn có thể lăn lộn ở yêu giới được hay sao, nếu không phải thân thể của nhân loại quá vụng về ảnh hưởng bản tiên nhân ta phát uy thì cái cổ trận nho nhỏ này đã sớm bị phá bởi ông đây rồi, không cần phải đợi lâu như vậy mới có thể tìm đến các người.”
“Vậy là cổ trận còn chưa bị phá, chúng ta hiện không thể ra ngoài được.” Tô Mộc nói, giọng anh trầm trọng hơn, mày cũng cau chặt lại, suy nghĩ một lúc, anh nói nếu tạm thời đã không thể đi ra cổ trận của Đao Minh, lại vì đề phòng Đao Minh xuống tay với tôi mà bảo Thuồng luồng tiên rời khỏi cơ thể Đường Dũng rồi trở lại bên người, còn anh đành ấm ức vào cơ thể Đường Dũng để tiếp túc mang theo cơ thể Đường Dũng đi vậy.
Anh vừa nói xong khiến tôi và Thuồng luồng tiên liền ăn ý liếc nhau một cái, không ngạc nhiên mà từ đối phương thấy được biểu tình không thể tin được, dù sao bởi vì tôi àm trước nay Tô Mộc đều nhìn không vừa mắt Đường Dũng, còn từng kém chút ném Đường Dũng đang mê mang vào trong núi sâu, nay anh lại chủ động đề nghi vào cơ thể Đường Dũng, Đường Dũng tuy là tăng nhân Thái Lan nhưng anh ấy vẫn là người, nếu tròn cổ trận đụng phải thứ gì, bị trúng cổ, không chết cũng bị mất lớp da.
Tôi không dám tán thành với cách Tô Mộc vừa nói, do dự nhìn Thuồng luồng tiên một chút nói: “Thật ra thì yêu khí trong yêu hạch của em còn nhiều, đầy đủ chèo chống cái lồng yêu khí, nhưng con sâu độc kia dù là cổ, nhưng dường như chúng rất ghét bỏ yêu khí, cho nên không cần Thuồng luồng tiên qua đây bảo vệ em đâu, anh không cần phải vào cơ thể Đường Dũng làm gì, chồng em đẹp trai siêu cấp như thế mà đi chui vào cơ thể Đường Dũng chẳng phải rất đáng tiếc hay sao, người ta muốn ngắm nhìn anh thì phải làm sao đây.”
“Em đang sợ tôi đâm Đường Dũng một đao thì có.” Tô Mộc trực tiếp vạch rần tôi, có điều anh vẫn bị lời nịnh bợ không biết xấu hổ của tôi chọc cười, đẩy cằm tôi lên rồi thơm một cái lên sống mũi tôi, anh cưng chiều nói: “Em yên tâm, hiên anh ta là sư phụ em, anh sẽ không xuống tay với anh ta đâu, huống chi dù anh nhìn hắn không vừa mắt cũng sẽ không động thủ khi hắn đang bị che lại sáu giác quan đâu, đợi hắn khôi phục bình thường anh cũng có thể đánh hắn đến không xuống giường được như thường, em có tin không.”
“Tin, đương nhiên tin, chồng em là giỏi nhất, thiên hạ không đối thủ!” Tôi thuận thế ôm chầm lấy Tô Mộc, khen lấy khen để anh, dù sao là đang khen chồng mình, tôi dùng từ tuyệt không bủn xỉn chút nào.
Thuồng luồng tiên đứng bên nhìn tôi và Tô Mộc ân ân ái ái mà trợn tròn mặt, ông ta như không thể nhìn tiếp được nữa, nói thẳng hai người xong chưa, nhanh đi thôi, rồi bật ra từ cơ thể Đường Dũng, biến thành một cái bóng đen bay vào trong cổ tay tôi.
Cơ thể Đường Dũng không có Thuồng luồng tiên bên trong liền rơi xuống, như người chết vậy.
Tôi gấp gáp sợ Đường Dũng té ngã sẽ nguy hiểm tính mạng, còn chưa kịp chạy đến đỡ thì Tô Mộc đã hóa thành một vệt bóng đen xông đến Đường Dũng.
Cơ thể Đường Dũng dừng lại, rồi tiếp tục ngã xuống đất, một tiếng “bịch” vang lên, đợi đến khi “Đường Dũng” đứng lên một lần nữa thì thần sắc khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn, lạnh như băng, khóe miệng nhếch nụ cười tà, gọi tôi: “Dương Dương, đi thôi.”
“Vâng.” Tôi nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm thấy không quen khi nhìn khuôn mặt Đường Dũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo như vậy.
Cũng may giọng Tô Mộc vẫn thế, tôi theo thói quan đi qua định tóm lấy tay Tô Mộc tiếp tục đi, có điều tay vừa len vào cánh tay anh lại bị Tô Mộc trừng mắt, nói: “Giữ khoảng cách, em không được có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, dù là hồn anh nằm trong cơ thể này cũng không được.”
“Lêu lêu, bình dấm chua*.” Tôi lập tức làm mặt quỷ nhìn Tô Mộc, ngoài miệng dù mắng anh hẹp hòi, nhung trong lòng lại vui vẻ vô cùng, anh có thể hẹp hòi đến thế, dĩ nhiên là vì quan tâm tôi mà thôi.
Tôi vui vẻ đầy hoạt bát, vừa cùng Tô Mộc bước về trước, vừa hỏi Tô Mộc là Thuồng luồng tiên đã nói cổ trận còn chưa phá, chúng ta không ra được, vậy giờ phải đi đâu?
“Tuy tiện, hẳn là Thuồng luồng tiên đã đem chuyện long mạch nói cho em, nơi này ngay dưới hoàng cung, nói cách khác cách long mạch không xa, chúng ta trước đi quanh đây, sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn không chừng.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh chần chờ một chút, nhìn sâu vào tôi, mặc dù không muốn dùng tay Đường Dũng chạm vào tôi, nhưng anh vẫn duỗi tay qua, để tôi nắm lấy cánh tay anh, tránh đi lạc mất.
Chúng tôi thuận hướng mạch nước ngầm của hang động mà đi theo, có lẽ càng đi càng cách long mạch càng gần, lối đi trong hang động càng lúc càng co hẹp lại, nhiệt độ cũng càng xuống thấp hơn.
Bước đến khi chỉ có thể chứa được một người đi tiếp thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện giọng Thuồng luồng tiênl: “Cẩn thận! Phía trước có người!”
Khi Thuồng luồng tiên lên tiếng nhắc nhỏ tôi đã nắm chặt tay lại, níu lấy Tô Mộc, sau đó thận trọng nhắc nhở Tô Mộc cẩn thận một chút, phía trước có người.
“Em nói là thứ này? Em từ qua nhìn thứ này không phải người đâu.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh đã nghiêng người tránh ra, nhường lại con đường phía trước cho tôi nhìn qua.
Tôi lập tức giơ đền pin chiếu qua, chỉ thấy phía trên con đường chật hẹp phía trước, đúng là đang dứng hai hàng “người” không động đậy gì, giống hệt như một đội quân danh dự đang xếp hàng chào đón vậy.
“Đây là gì? Người chết đúng không?” Tôi căng thẳng trong lòng hỏi Tô Mộc, dù giờ bọn họ không có hành động nào, nhưng không chừng đợi một hồi lại bị kích thích mà đột nhiên nhảy dựng lên công kích chúng tôi, dù Tô Mộc nói anh sẽ đảm bảo an toàn của tôi, nhưng không gian nơi này nhỏ hẹp, nếu động thủ thì rất bất lợi cho Tô Mộc.
Khi tôi lo lắng đến căng người như dây đàn thì Tô Mộc đã cười, chỉ vào bóng người cách chugns tôi gần nhất nói: “Thuồng luồng tiên vừa nói không sai, kiếp trước em chắc chắn là chuột đầu thai chuyển thế nên giờ lá gan mới nhỏ như vậy, em nhìn kỹ đi, đây không phải người chết mà là tượng gốm, xem ra chúng ta không uổng công tới chuyến này.”
“Tượng gốm? Phù, không phải là người chết là được.” Tôi thở phào một hồi, lúc này không ngại Tô Mộc chế giễu tôi nhát gan, hỏi anh: “nơi này sao có nhiều tượng gốm như vậy, chẳng là thứ này là bảo bối gì sao?’
“Đương nhiên.” Tô Mộc cười thần bí, vừa nói anh vừa dắt tay tôi bước qua tượng gốm gần nhất.
Bình luận facebook