Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-281
Chương 259: Anh muốn sống lại
Chương 259: Anh muốn sống lại
Nhưng tôi lôi Tô Mộc hai cái cũng không khiến anh ấy di chuyển, lúc này anh ấy đang quay đầu lại, mặt mỉm cười nhìn tôi.
“Tô Mộc…” Tôi thấy nụ cười mập mờ của anh ấy liền sửng sốt một chút, không hiểu anh ấy có ý gì.
Ngay lúc này trong trung tâm thương mại truyền tới tiếng mọi người ồ lên thán phục, giống như mọi người nhìn thấy cảnh nào đó không thể tin nổi vậy.
Tôi cũng theo ánh mắt bọn họ nhìn sang, lúc này mới phát hiện ở khu vực giếng trời của trung tâm thương mại, nối từ tầng mười lên trên tầng thượng có vô số cánh hoa trắng đang rơi xuống như mưa, cảnh hết sức đẹp đẽ, tiếng nổ vừa rồi cũng là tiếng cách hoa được bung ra.
Đột nhiên tim tôi đập mạnh, mơ hồ cảm giác được mưa hoa này có liên quan tới Tô Mộc!
“Dương Dương, em biết tại sao anh phải đưa em tới trung tâm thương mại không?” Lúc này miệng Tô Mộc khẽ cong lên mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, hỏi tôi.
“Ai mà biết, không phải anh muốn đi Thái Lan gặp sư phụ của Đường Dũng sao, cho nên mới đi tìm lễ vật.” Tôi buồn bực nói, cố ý vặn lại lời anh ấy hỏi tôi.
Mặc dù thấy mưa cánh hoa đã khiến tôi không còn tức giận, thậm chí trong lòng rất kích động, cảm thấy Tô Mộc làm chuyện này nhưng vừa rồi tôi bị Tô Mộc khiến cho tổn thương quá lớn. Rõ ràng anh ấy không không rời khỏi tôi được mới cùng tôi đi Thái Lan nhưng hết lần này tới lần khác nói anh ấy đi Thái Lan vì công việc khiến tôi thành tự mình đa tình mất hết mặt mũi, bây giờ anh ấy không nói rõ ràng thì tôi sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa!
Tô Mộc nhận ra tôi đang giận dỗi, không tức giận mà vẫn nhìn tôi đầy chiều chuộng, nói: “Ngốc, là vì anh muốn ở bên cạnh em.”
“Anh không cần làm hộ chiếu cũng có thể ở bên em, bằng bản lãnh của anh muốn đi đâu thì ai có thể ngăn cản anh? Huống chi anh làm hộ chiếu đi Thái Lan cũng là để tìm người khác mà không phải lo lắng cho em thì có liên quan gì tới em.” Tôi cố ý lạnh mặt nói. Từ khi cùng Tô Mộc ở chung một chỗ phần lớn đều là tôi hoảng sợ, anh ấy tức giận là tôi liền vội vàng nghĩ biện pháp dỗ anh ấy, quan hệ giữa chúng tôi vẫn luôn là không ngang hàng, bây giờ hiếm khi vị trí được đảo lại sao tôi có thể tùy bỏ qua dễ dàng cho anh ấy.
Tô Mộc nhận ra tôi đang dỗi liền cười càng đẹp hơn, kéo đầu tôi vào ngực anh ấy, ôm thật chặt, nói: “Quả thật không có hộ chiếu anh cũng có thể đi Thái Lan, lần này anh đi cùng bọn em cũng quả thật là phải đi tìm Long Phù Khôn, nhưng tất cả những chuyện này anh làm cũng bởi vì em.”
“Trước kia anh vẫn luôn là người máu lạnh, ở trong mắt anh cái gì cũng không quan trọng bằng sứ mệnh Nhà họ Tô, ý nghĩa tồn tại của anh cũng chỉ là đem những thứ không nên tồn tại trong dương gian kia đưa đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Em cùng Đường Dũng tới Thần Nông Giá hẳn biết chuyện Bách quỷ dạ hành, nói thật cho em, người đưa Bách quỷ dạ hành tới sinh môn chính là anh.”
Tô Mộc vừa nói, giọng bỗng nhiên đã ngưng trọng mấy phần. Anh ấy nói đến đây liền cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái, nói: “Anh vẫn luôn đang làm chuyện chống lại ý trời, âm phủ không thu hồn tàn phách đoạn thì anh giúp bọn họ tới sinh môn. Người người đều mơ ước thuật trường sinh bất lão, anh cũng như bọn họ vậy, anh vẫn cho rằng người giống như anh ngày ngày tháng tháng đấu lại với Diêm Vương thì sẽ không có kết quả tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày trời cao lại chiếu cố tới anh, để anh có thể gặp được em.”
“Anh thừa nhận anh không cam lòng vì thảm án của Nhà họ Tô năm đó, anh đã từng có oán khí ngút trời cho nên anh có thể trong thời gian ngắn liền tu luyện thành lệ quỷ. Anh luôn tính kế, luôn muốn đòi món nợ cho Nhà họ Tô cho nên anh cưỡng ép em kết âm hôn với anh, lợi dụng thân phận thực quỷ của em để trở lại dương gian mạnh mẽ hơn, nhưng vô tình anh đã bị em lôi cuốn, anh từ việc chỉ chú ý tới sống chết của em đã chuyển thành lo lắng quan tâm em.”
“Anh chưa từng hài lòng như thế, cho nên bây giờ mục đích anh ở lại dương gian sẽ không chuyên chú để đòi món nợ của Nhà họ Tô mà giờ chỉ còn mong muốn mỗi ngày nhìn Dương Dương ngốc của anh vui vẻ là được rồi.”
Tô Mộc vừa nói vừa đưa hai tay giữ đầu tôi, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.
Lúc này trong ánh mắt anh ấy hiện lên một sự chân thành chưa từng có, thật giống như hận không thể móc trái tim ra cho tôi xem một chút.
Nhìn ánh mắt tôi, Tô Mộc lộ ra nụ cười khổ hiếm thấy, khí chất cường đại của anh ấy lúc này đã tan rã, chỉ còn giống như một đứa trẻ không có bất kỳ lớp vỏ bảo vệ nào: “Nhưng bây giờ anh lại bắt đầu không hài lòng, cùng một chỗ với em như vậy lòng tham của anh càng sâu, anh đã không hài lòng khi chúng ta vẫn là âm dương, anh muốn thật sự được cùng em chung một chỗ giống như những cặp vợ chồng bình thường, anh muốn bên em cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử trong đời. Còn nữa, còn cả con của chúng ta nữa, nếu như khi trước lý trí còn có thể khiến anh tỉnh táo khống chế thì lần này rốt cuộc anh đã nhận ra.”
“Anh muốn sống lại, muốn thật sự được ở bên em, cùng sống cùng chết với em, cho dù đây là chuyện trái đạo của đất trời anh cũng nhất định phải thử một lần.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy thâm tình cùng sự kiên định, giống như cơ hội chỉ có duy nhất một lần này, nếu bỏ qua thì sau này anh ấy vĩnh viễn mất tôi vậy.
Tôi bị Tô Mộc làm cho bối rối, bây giờ bộ dáng anh ấy có chút vụng về không như bình thường. Cho tới bây giờ anh ấy rất ít lộ ra dáng vẻ yếu ớt khiến tôi luôn cảm thấy rất an toàn, lúc này mặc dù anh ấy vẫn rất kiên nghị nhưng lại khiến trái tim tôi đau thắt, giống như tôi sắp phải mất anh ấy.
Tôi luống cuống, hỏi Tô Mộc nói những lời này với tôi là có ý gì, cái gì mà chuyện trái đạo trời đất, cái gì mà anh ấy muốn sống lại, anh ấy đã chết hơn một trăm năm, là quỷ, làm sao có thể sống lại?
Mặc dù trước kia tôi cũng từng có suy nghĩ anh ấy sống lại nhưng cũng chỉ là mơ ước một chút mà thôi, huống chi bây giờ Tô Mộc nói đây là chuyện trái đạo trời đất, liệu có thể có tác dụng phụ hay không? Đến lúc đó anh ấy không những không sống lại được mà còn khiến hồn phách không còn.
Tôi nhìn Tô Mộc, rất sợ hãi, liền đưa tay ôm lấy Tô Mộc, nói với anh ấy chúng tôi cứ âm dương như này cũng tốt vô cùng. Dù sao bây giờ chúng tôi muốn làm chuyện gì cũng có thể làm, hơn nữa sinh con cũng không là vấn đề, không phải tôi đang mang thai sao, mẹ tôi tự kiểm tra cho tôi, que thử thai rõ ràng thông báo tôi đã có thai.
Nghe tôi nói như vậy chân mày Tô Mộc liền hơi nhăn, nhìn tôi mỉm cười ý vị sâu xa, nói: “Dương Dương ngốc, mẹ chỉ gạt em thôi, em thật sự cho rằng mình mang thai? Cho dù em thật sự mang thai thì que thử thai thông thường cũng không thể test được quỷ thai. Anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì trái ý em, em không muốn có quỷ thai thì anh vĩnh viễn sẽ không để cho em có bầu.”
Thông tin này tới quá đột ngột, mặc dù lúc trước tôi cũng cảm thấy kỳ quái vì tôi thấy trước và sau khi mang thai cơ thể tôi cũng không có gì khác lạ, nhưng bây giờ chính miệng Tô Mộc nói tôi không mang thai tôi vẫn rất kinh động, đầu óc trong lúc nhất thời liền không phản ứng kịp, ngây người hỏi Tô Mộc anh ấy có ý gì?
Đang êm đẹp sao mẹ tôi lại gạt nói tôi mang thai?
“Bởi vì bà muốn hai chúng ta sớm kết hôn một chút, dẫu sao em với anh đã ở cùng một chỗ, mẹ hy vọng em có thể sớm ổn định tốt. Người già cẩn thận có thể hiểu mà." Tô Mộc nói.
Nói xong đột nhiên anh ấy cười với tôi một chút, lần nữa hôn nhẹ lên môi tôi một cái, sau đó kéo tôi đi tới giữa trung tâm thương mại.
Ngay tại lúc này, đám người xung quanh đồng loạt ồ lên thán phục.
Cùng với tiếng ồ thán phục là hơn mười bộ áo cưới màu trắng bay phấp phới như váy của tiên nữ vậy, hạ xuống trước mặt tôi xếp thành một hàng.
“Dương Dương, em có đồng ý đợi anh thêm một tháng không? Chờ đến khi anh thật sự biến thành ‘người’ sẽ kết hôn với em. Anh biết phụ nữ bọn em rất coi trọng áo cưới, anh không muốn em phải thiệt thòi cho nên đã chọn trước áo cưới cho em, em nhìn một chút xem có thích không?” Tô Mộc kéo tay tôi nói.
Lúc này tôi đã hoàn toàn ngây người, nhìn hàng áo cưới treo trước mắt tôi thật giống như mơ, mỗi chiếc đều được làm hết sức tinh xảo.
Toàn bộ trung tâm thương mại đều đã sôi sục, vừa khóc vừa cười rất kích động. Tô Mộc thối tha này, cũng không biết học được từ đâu, đột nhiên lại trở nên lãng mạn như vậy.
Hơn nữa vừa rồi anh ấy nói đi Thái Lan là vì muốn sống lại thành người, là vì muốn thật sự được ở chung với tôi một cách trọn vẹn, vậy mà mới vừa rồi còn giả bộ lạnh lùng khiến tôi giận dỗi khó chịu lâu như vậy, đáng ghét!
Tôi liền nhào vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửa đầu hôn anh ấy vừa gật gật đầu dứt khoát, nói cho dù anh ấy làm cái gì tôi cũng ủng hộ vô điều kiện, dù anh ấy muốn đánh nhau với ông trời tôi cũng sẽ tình nguyện đưa dao cho anh ấy!
Theo nụ hôn của chúng tôi, toàn bộ trung tâm thương mại rào rào tiếng vỗ tay như sâm, tất cả mọi người đều tự động nói: “Cưới anh ấy! Cưới anh ấy!”
Tôi vừa hôn Tô Mộc vừa lau nước mắt cảm động của mình, đem tay đầy nước mắt lau lên người Tô Mộc.
Anh ấy cũng không chê tôi, ôm tôi thật chặt mặc cho tôi làm loạn trên người anh ấy, bầu không khí đầy ngọt ngào và cảm động.
Ngay khi tôi đang không khỏi kích động thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh của Thuồng luồng tiên, giọng ông ta có chút hổn hển, hét lên với tôi: “Cảm động xong chưa? Cảm động xong thì mau chọn áo cưới đi! Thêm chút nữa thì ông đây sẽ không giữ được nữa!”
Theo tiếng nói của ông ta, hàng áo cưới bên người tôi đồng loại rơi xuống một chút, sau đó lại dừng lại.
Chương 259: Anh muốn sống lại
Nhưng tôi lôi Tô Mộc hai cái cũng không khiến anh ấy di chuyển, lúc này anh ấy đang quay đầu lại, mặt mỉm cười nhìn tôi.
“Tô Mộc…” Tôi thấy nụ cười mập mờ của anh ấy liền sửng sốt một chút, không hiểu anh ấy có ý gì.
Ngay lúc này trong trung tâm thương mại truyền tới tiếng mọi người ồ lên thán phục, giống như mọi người nhìn thấy cảnh nào đó không thể tin nổi vậy.
Tôi cũng theo ánh mắt bọn họ nhìn sang, lúc này mới phát hiện ở khu vực giếng trời của trung tâm thương mại, nối từ tầng mười lên trên tầng thượng có vô số cánh hoa trắng đang rơi xuống như mưa, cảnh hết sức đẹp đẽ, tiếng nổ vừa rồi cũng là tiếng cách hoa được bung ra.
Đột nhiên tim tôi đập mạnh, mơ hồ cảm giác được mưa hoa này có liên quan tới Tô Mộc!
“Dương Dương, em biết tại sao anh phải đưa em tới trung tâm thương mại không?” Lúc này miệng Tô Mộc khẽ cong lên mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, hỏi tôi.
“Ai mà biết, không phải anh muốn đi Thái Lan gặp sư phụ của Đường Dũng sao, cho nên mới đi tìm lễ vật.” Tôi buồn bực nói, cố ý vặn lại lời anh ấy hỏi tôi.
Mặc dù thấy mưa cánh hoa đã khiến tôi không còn tức giận, thậm chí trong lòng rất kích động, cảm thấy Tô Mộc làm chuyện này nhưng vừa rồi tôi bị Tô Mộc khiến cho tổn thương quá lớn. Rõ ràng anh ấy không không rời khỏi tôi được mới cùng tôi đi Thái Lan nhưng hết lần này tới lần khác nói anh ấy đi Thái Lan vì công việc khiến tôi thành tự mình đa tình mất hết mặt mũi, bây giờ anh ấy không nói rõ ràng thì tôi sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa!
Tô Mộc nhận ra tôi đang giận dỗi, không tức giận mà vẫn nhìn tôi đầy chiều chuộng, nói: “Ngốc, là vì anh muốn ở bên cạnh em.”
“Anh không cần làm hộ chiếu cũng có thể ở bên em, bằng bản lãnh của anh muốn đi đâu thì ai có thể ngăn cản anh? Huống chi anh làm hộ chiếu đi Thái Lan cũng là để tìm người khác mà không phải lo lắng cho em thì có liên quan gì tới em.” Tôi cố ý lạnh mặt nói. Từ khi cùng Tô Mộc ở chung một chỗ phần lớn đều là tôi hoảng sợ, anh ấy tức giận là tôi liền vội vàng nghĩ biện pháp dỗ anh ấy, quan hệ giữa chúng tôi vẫn luôn là không ngang hàng, bây giờ hiếm khi vị trí được đảo lại sao tôi có thể tùy bỏ qua dễ dàng cho anh ấy.
Tô Mộc nhận ra tôi đang dỗi liền cười càng đẹp hơn, kéo đầu tôi vào ngực anh ấy, ôm thật chặt, nói: “Quả thật không có hộ chiếu anh cũng có thể đi Thái Lan, lần này anh đi cùng bọn em cũng quả thật là phải đi tìm Long Phù Khôn, nhưng tất cả những chuyện này anh làm cũng bởi vì em.”
“Trước kia anh vẫn luôn là người máu lạnh, ở trong mắt anh cái gì cũng không quan trọng bằng sứ mệnh Nhà họ Tô, ý nghĩa tồn tại của anh cũng chỉ là đem những thứ không nên tồn tại trong dương gian kia đưa đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Em cùng Đường Dũng tới Thần Nông Giá hẳn biết chuyện Bách quỷ dạ hành, nói thật cho em, người đưa Bách quỷ dạ hành tới sinh môn chính là anh.”
Tô Mộc vừa nói, giọng bỗng nhiên đã ngưng trọng mấy phần. Anh ấy nói đến đây liền cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái, nói: “Anh vẫn luôn đang làm chuyện chống lại ý trời, âm phủ không thu hồn tàn phách đoạn thì anh giúp bọn họ tới sinh môn. Người người đều mơ ước thuật trường sinh bất lão, anh cũng như bọn họ vậy, anh vẫn cho rằng người giống như anh ngày ngày tháng tháng đấu lại với Diêm Vương thì sẽ không có kết quả tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày trời cao lại chiếu cố tới anh, để anh có thể gặp được em.”
“Anh thừa nhận anh không cam lòng vì thảm án của Nhà họ Tô năm đó, anh đã từng có oán khí ngút trời cho nên anh có thể trong thời gian ngắn liền tu luyện thành lệ quỷ. Anh luôn tính kế, luôn muốn đòi món nợ cho Nhà họ Tô cho nên anh cưỡng ép em kết âm hôn với anh, lợi dụng thân phận thực quỷ của em để trở lại dương gian mạnh mẽ hơn, nhưng vô tình anh đã bị em lôi cuốn, anh từ việc chỉ chú ý tới sống chết của em đã chuyển thành lo lắng quan tâm em.”
“Anh chưa từng hài lòng như thế, cho nên bây giờ mục đích anh ở lại dương gian sẽ không chuyên chú để đòi món nợ của Nhà họ Tô mà giờ chỉ còn mong muốn mỗi ngày nhìn Dương Dương ngốc của anh vui vẻ là được rồi.”
Tô Mộc vừa nói vừa đưa hai tay giữ đầu tôi, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.
Lúc này trong ánh mắt anh ấy hiện lên một sự chân thành chưa từng có, thật giống như hận không thể móc trái tim ra cho tôi xem một chút.
Nhìn ánh mắt tôi, Tô Mộc lộ ra nụ cười khổ hiếm thấy, khí chất cường đại của anh ấy lúc này đã tan rã, chỉ còn giống như một đứa trẻ không có bất kỳ lớp vỏ bảo vệ nào: “Nhưng bây giờ anh lại bắt đầu không hài lòng, cùng một chỗ với em như vậy lòng tham của anh càng sâu, anh đã không hài lòng khi chúng ta vẫn là âm dương, anh muốn thật sự được cùng em chung một chỗ giống như những cặp vợ chồng bình thường, anh muốn bên em cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử trong đời. Còn nữa, còn cả con của chúng ta nữa, nếu như khi trước lý trí còn có thể khiến anh tỉnh táo khống chế thì lần này rốt cuộc anh đã nhận ra.”
“Anh muốn sống lại, muốn thật sự được ở bên em, cùng sống cùng chết với em, cho dù đây là chuyện trái đạo của đất trời anh cũng nhất định phải thử một lần.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy thâm tình cùng sự kiên định, giống như cơ hội chỉ có duy nhất một lần này, nếu bỏ qua thì sau này anh ấy vĩnh viễn mất tôi vậy.
Tôi bị Tô Mộc làm cho bối rối, bây giờ bộ dáng anh ấy có chút vụng về không như bình thường. Cho tới bây giờ anh ấy rất ít lộ ra dáng vẻ yếu ớt khiến tôi luôn cảm thấy rất an toàn, lúc này mặc dù anh ấy vẫn rất kiên nghị nhưng lại khiến trái tim tôi đau thắt, giống như tôi sắp phải mất anh ấy.
Tôi luống cuống, hỏi Tô Mộc nói những lời này với tôi là có ý gì, cái gì mà chuyện trái đạo trời đất, cái gì mà anh ấy muốn sống lại, anh ấy đã chết hơn một trăm năm, là quỷ, làm sao có thể sống lại?
Mặc dù trước kia tôi cũng từng có suy nghĩ anh ấy sống lại nhưng cũng chỉ là mơ ước một chút mà thôi, huống chi bây giờ Tô Mộc nói đây là chuyện trái đạo trời đất, liệu có thể có tác dụng phụ hay không? Đến lúc đó anh ấy không những không sống lại được mà còn khiến hồn phách không còn.
Tôi nhìn Tô Mộc, rất sợ hãi, liền đưa tay ôm lấy Tô Mộc, nói với anh ấy chúng tôi cứ âm dương như này cũng tốt vô cùng. Dù sao bây giờ chúng tôi muốn làm chuyện gì cũng có thể làm, hơn nữa sinh con cũng không là vấn đề, không phải tôi đang mang thai sao, mẹ tôi tự kiểm tra cho tôi, que thử thai rõ ràng thông báo tôi đã có thai.
Nghe tôi nói như vậy chân mày Tô Mộc liền hơi nhăn, nhìn tôi mỉm cười ý vị sâu xa, nói: “Dương Dương ngốc, mẹ chỉ gạt em thôi, em thật sự cho rằng mình mang thai? Cho dù em thật sự mang thai thì que thử thai thông thường cũng không thể test được quỷ thai. Anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì trái ý em, em không muốn có quỷ thai thì anh vĩnh viễn sẽ không để cho em có bầu.”
Thông tin này tới quá đột ngột, mặc dù lúc trước tôi cũng cảm thấy kỳ quái vì tôi thấy trước và sau khi mang thai cơ thể tôi cũng không có gì khác lạ, nhưng bây giờ chính miệng Tô Mộc nói tôi không mang thai tôi vẫn rất kinh động, đầu óc trong lúc nhất thời liền không phản ứng kịp, ngây người hỏi Tô Mộc anh ấy có ý gì?
Đang êm đẹp sao mẹ tôi lại gạt nói tôi mang thai?
“Bởi vì bà muốn hai chúng ta sớm kết hôn một chút, dẫu sao em với anh đã ở cùng một chỗ, mẹ hy vọng em có thể sớm ổn định tốt. Người già cẩn thận có thể hiểu mà." Tô Mộc nói.
Nói xong đột nhiên anh ấy cười với tôi một chút, lần nữa hôn nhẹ lên môi tôi một cái, sau đó kéo tôi đi tới giữa trung tâm thương mại.
Ngay tại lúc này, đám người xung quanh đồng loạt ồ lên thán phục.
Cùng với tiếng ồ thán phục là hơn mười bộ áo cưới màu trắng bay phấp phới như váy của tiên nữ vậy, hạ xuống trước mặt tôi xếp thành một hàng.
“Dương Dương, em có đồng ý đợi anh thêm một tháng không? Chờ đến khi anh thật sự biến thành ‘người’ sẽ kết hôn với em. Anh biết phụ nữ bọn em rất coi trọng áo cưới, anh không muốn em phải thiệt thòi cho nên đã chọn trước áo cưới cho em, em nhìn một chút xem có thích không?” Tô Mộc kéo tay tôi nói.
Lúc này tôi đã hoàn toàn ngây người, nhìn hàng áo cưới treo trước mắt tôi thật giống như mơ, mỗi chiếc đều được làm hết sức tinh xảo.
Toàn bộ trung tâm thương mại đều đã sôi sục, vừa khóc vừa cười rất kích động. Tô Mộc thối tha này, cũng không biết học được từ đâu, đột nhiên lại trở nên lãng mạn như vậy.
Hơn nữa vừa rồi anh ấy nói đi Thái Lan là vì muốn sống lại thành người, là vì muốn thật sự được ở chung với tôi một cách trọn vẹn, vậy mà mới vừa rồi còn giả bộ lạnh lùng khiến tôi giận dỗi khó chịu lâu như vậy, đáng ghét!
Tôi liền nhào vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửa đầu hôn anh ấy vừa gật gật đầu dứt khoát, nói cho dù anh ấy làm cái gì tôi cũng ủng hộ vô điều kiện, dù anh ấy muốn đánh nhau với ông trời tôi cũng sẽ tình nguyện đưa dao cho anh ấy!
Theo nụ hôn của chúng tôi, toàn bộ trung tâm thương mại rào rào tiếng vỗ tay như sâm, tất cả mọi người đều tự động nói: “Cưới anh ấy! Cưới anh ấy!”
Tôi vừa hôn Tô Mộc vừa lau nước mắt cảm động của mình, đem tay đầy nước mắt lau lên người Tô Mộc.
Anh ấy cũng không chê tôi, ôm tôi thật chặt mặc cho tôi làm loạn trên người anh ấy, bầu không khí đầy ngọt ngào và cảm động.
Ngay khi tôi đang không khỏi kích động thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh của Thuồng luồng tiên, giọng ông ta có chút hổn hển, hét lên với tôi: “Cảm động xong chưa? Cảm động xong thì mau chọn áo cưới đi! Thêm chút nữa thì ông đây sẽ không giữ được nữa!”
Theo tiếng nói của ông ta, hàng áo cưới bên người tôi đồng loại rơi xuống một chút, sau đó lại dừng lại.
Bình luận facebook