• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-268

Chương 246: Đi Leo núi




Chương 246: Đi Leo núi
“Chuyện kinh phí.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta vừa đưa tay gãi đầu, mặt hiện lên vẻ lúng túng giống như có điều gì đó khó nói: “Em cũng biết anh không có thói quen tiết kiệm tiền, thu phí người ta cũng không nhiều như Nhà họ Tô bọn họ, huống chi anh còn phải nuôi đứa trẻ…”
“Anh cứ nói anh muốn gì đi, cần gì lòng vòng với tôi.” Tôi ngắt lời anh ta, đồng thời không nhịn được liếc mắt. Đường Dũng này da mặt quá dày, vì than nghèo mà ngay cả nuôi một đứa trẻ cũng có thể lôi ra mượn cớ, anh ta mới hai mươi năm tuổi lấy đâu ra đứa trẻ cần nuôi.
Thấy mặt tôi có vẻ đầy khinh bỉ, Đường Dũng càng quẫn bách, thậm chí nóng nảy, nói: “Nếu không phải lần này lão quỷ nhúng tay quấy rối thì anh đã sớm đem chuyện ở đây giải quyết, Vương Lâm Lâm cũng sẽ không chết, tiền được thuê của anh cũng sẽ không bị quịt. Huống chi anh thật sự không lừa gạt em, anh phải nuôi Diệu Diệu. Em đừng thấy nó chỉ là tiểu quỷ thì không cần tiêu xài gì, thật ra nuôi nó còn tốn tiền hơn nuôi một đứa trẻ con. Chỉ cần bình thường anh đưa nó đi tới hộp đêm, trước khi đi còn dặn nó một giọt rượu cũng không được uống, kết quả thằng nhóc con đó uống rượu với tất cả mọi người, một đêm là có thể tốn hơn ba mươi triệu tiền rượu. Cứ như vậy ai có thể nuôi nó được…”
“Đợi đã? Anh lại đưa Diệu Diệu tới hộp đêm uống rượu?” Tôi nghe mà đầu căng ra, không nhịn được ngắt lời anh ta.
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Đường Dũng tỏ vẻ đương nhiên.
Tôi nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Không vấn đề gì, đáng đời anh nghèo.”
Bị tôi nói, sắc mặt Đường Dũng đỏ bừng, biểu tình càng lúng túng hơn, cười nịnh hai tiếng rồi nói: “Thật sự anh không muốn con gái phải mất tiền khi đi du lịch, nhưng lần này là ngoại lệ. Huống chi lần này Nhà họ Tô cũng là nhận lời người ta tới đây, Nhà họ Tô thu phí cao như vậy lần này nhất định kiếm không ít, chi bằng tiền chúng ta đi Thái Lan lần này sẽ để cho Nhà họ Tô chi. Chỉ cần em đồng ý chuyện này anh sẽ lập tức cứu anh ta, không tới một tuần lễ đảm bảo lão quỷ có thể khỏe mạnh đứng trước mặt em.”
“Còn khua môi múa mép…” Tôi bĩu môi một cái, cảm thấy Đường Dũng bắt đầu bốc phét. Lúc trước còn nói một hai năm mới có thể tỉnh, bây giờ lại chỉ cần một tuần lễ, anh ta cho rằng thuốc của anh ta là tiên dược sao!
Tôi thầm ói trong lòng nhưng mặt nhìn Đường Dũng không chút biểu cảm, nói: “Nhờ cậy Nhà họ Tô cũng là mẹ của Vương Lâm Lâm, bây giờ Vương Lâm Lâm đã chết, chị Vương yêu quý của anh còn đang đau lòng, anh thấy Nhà họ Tô còn có thể nhận được tiền sao?”
“Shit! Nhà họ Tô cũng là bà Vương mời tới? Vậy thì hỏng rồi, lần này không về được Thái Lan rồi. Nếu là trước kia thì cũng được đi, anh còn có thể lẻn lên máy bay về Thái Lan, nhưng lần này làm vậy thì không được, nào có ai lén đưa con gái lên máy bay hẹn hò, chuyện này thằng nhóc Diệu Diệu kia mà biết không phải nó sẽ cười nhạo anh? Không được, không được.” Đường Dũng phản ứng rất lớn, miệng vừa nói vừa đi qua đi lại trên đài tế suy nghĩ, dáng vẻ đau lòng giống như khoản tiền nhà họ Tô không nhận được kia là của anh ta vậy.
Anh ta cứ lầm bầm lầu bầu đi đi lại lại tìm cách nhanh chóng kiếm tiền, thậm chí ý nghĩ đi cướp ngân hàng cũng thấy buột miệng nói ra. Tôi thấy anh ta càng nghĩ càng lệch lạc, cũng không thấy cứu Tô Mộc, không thể làm gì khác hơn liền lên tiếng: “Được rồi, trước tiên anh giúp Tô Mộc đi, chỉ cần quả thật Tô Mộc có thể tỉnh trong bảy ngày thì chi phí đi Thái Lan tôi sẽ bao.”
“Vậy không được, Dương Dương! Hẹn hò với phụ nữ sao có thể để phụ nữ chi tiền, huống chi là em đi theo giúp anh… À nhưng mà em có bao nhiêu tiền?”
“Đủ dùng.” Tôi không nhịn được buồn cười, khoát tay với anh ta, nói Tô Mộc kiếm được tiền đều đưa cho tôi, nếu như anh ta thật sự có thể khiến Tô Mộc tỉnh lại thì tiền đi Thái Lan coi như là tiền thuốc thang của Tô Mộc, như vậy đi ra ngoài chơi cũng không tính là tôi bỏ tiền.
Thấy tôi nói như vậy Đường Dũng liền toét miệng cười, hai hàm răng như ngọn đèn sáng lấp lánh trên bản mặt ngăm đen, tạo thành một đường cong đẹp mắt: “Dương Dương, em thật đáng yêu! Có điều đây là lần cuối cùng. Lão quỷ kia kiếm được tiền để cho em giữ cũng chẳng có gì đặc biệt, sau này tiền anh kiếm được cũng đều đưa em, anh tuyệt đối so với lão quỷ sẽ yêu thương em nhiều hơn!”
Nói xong Đường Dũng liền đi tới gần tôi, khom người xuống ôm lấy hai chân tôi, vác tôi qua vai anh ta. Tay còn lại thì bất đắc dĩ cúi xuống níu ống quần của Tô Mộc, cầm lấy một cái chân Tô Mộc rồi xoay người kéo đi.
“Đường Dũng, sao anh có thể làm vậy với Tô Mộc?” Tôi thấy Tô Mộc đang hôn mê hơi cau mày liền đập Đường Dũng hai cái, sợ Tô Mộc không thoải mái.
“Cái này có là gì? Lúc anh gặp nạn anh ta cũng lôi anh như vậy ném vào trong bọng cây, lúc ấy anh nói gì? Cái này gọi là oan có đầu nợ có chủ, không phải không báo thù mà chưa tới lúc.” Đường Dũng lần này nhe răng cười đểu, cúi đầu nhìn Tô Mộc đang bị kéo lê trên mặt đất thầm thoải mái.
Tôi bất lực, thở dài, không nghĩ tới Đường Dũng lại thù dai như vậy. Hơn nữa chuyện này đúng là Tô Mộc tạo nghiệt trước, tôi cũng không dám xin tha cho anh ấy tránh cho chọc tức Đường Dũng khiến anh ta lại mặc kệ.
Chẳng qua tôi có chút không hiểu, cả Tô Mộc và Đường Dũng đều là người lớn, hai người đàn ông tại sao lại cứ như hai đứa trẻ, gây chuyện qua lại như vậy.
Sau khi vác được tôi cùng Tô Mộc lên vai, Đường Dũng hít sâu một hơi, bảo tôi cũng hít vào một hơi lớn, sau đó ‘ùm’ một cái nhảy vào trong nước.
Tôi bị Đường Dũng nhấn chìm xuống, sau đó hai chân anh ta đứng yên, ở dưới nước nhịn thở rồi đi về phía trước.
Tôi trong nháy mắt muốn chửi thề, vừa rồi Đường Dũng bảo tôi nín thở tôi còn tưởng anh ta làm chuyện gì cao thâm, kết quả chính là anh ta không biết bơi liền mang chúng tôi chìm trong nước rồi đi ra từ từ!
Phương pháp ngu ngốc này có lẽ cũng chỉ anh ta nghĩ ra được. Cũng may đài tế cách cửa ra không xa, Đường Dũng mang chúng tôi gắng sức đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa tôi liền chạm vào một đồ vật tròn tròn to lớn trơn nhẵn, vậy kia giống như sợi dây, cuốn lấy tôi rồi nhanh chóng mang tôi ra bên ngoài.
Đến khi thoát khỏi mặt nước thì tôi đã nằm ở bờ sông bên cạnh trường đại học của tôi.
Lúc này trời đã sớm sáng rõ, tôi nhìn mới nhận ra thứ vừa rồi cuốn lấy tôi ở trong nước là Thuồng luồng tiên, ông ta ở cửa ra chờ sẵn đón chúng tôi. Thấy tôi nhắm mắt ông ta liền đưa tay ra che trước mặt tôi, nói: “Ánh sáng bên ngoài quá sáng, ngươi mới ra còn chưa thích ứng, một hồi nãy mở mắt.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái. Tôi đã ở dưới hầm gần một ngày một đêm, không ăn không uống lại bị không ít kinh sợ, bây giờ lần nữa thấy mặt trời sự mệt mỏi giống như thủy triều tràn ngập khắp cơ thể tôi.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền nghe được tiếng nói mơ hồ có chút quen thuộc. Tiếng nói kia là của một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, hình như bà ta đang mắng người: “Tôi thật phục cậu, nếu đã coi bạn gái là bảo bối như vậy sao không cẩn thận một chút, ba ngày hai lần bị thương, chẳng trách người ta nói không liên quan gì tới cậu. Bọn trẻ các cậu thật… động một chút là tự sát, còn cắt cổ tay! Cũng may vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại nếu không thì bây giờ cậu cứ chờ khóc đi!”
“Phải phải, đều là tôi không tốt, tôi không coi chừng được cô ấy. Sau này tôi sẽ không khiến cô ấy tức giận nữa. Bác sĩ đẹp gái khám cho cô ấy một chút, kiểm tra xem cô ấy có còn vấn đề gì khác nữa không.”
“Không có vấn đề gì. Cô ấy bây giờ so với cậu mọi thứ đều tốt, cậu cũng mấy ngày không chợp mắt rồi, mau đi ngủ đi!” Giọng phụ nữ càng ngày càng xa, hắn là đã đi ra.
Tôi liền mở mắt nhìn xung quanh một cái.
Quả nhiên tôi lại trở về trong bệnh viện, mới vừa nói chuyện chính là bà bác sĩ kia. Ngay khi tôi đang nhìn bốn phía tìm kiếm Tô Mộc thì Đường Dũng xoay người lại.
Bộ dáng anh ta lúc này thay đổi rất nhiều, không còn giống trước khi tôi ngủ. Râu ria xồm xoàm, tóc cũng rối tung, đôi mắt to lờ đờ vô thần giống như đang bị dính độc vậy.
Có điều vừa thấy tôi tỉnh lại thì biểu cảm của anh ta liền biến đổi, hai mắt sáng lên hướng tôi chạy tới: “Em tỉnh rồi? Có đói không? Nếu em còn mệt thì ăn chút gì rồi ngủ tiếp, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Anh không ngủ?” Nhìn dáng vẻ lôi thôi của Đường Dũng bỗng nhiên tôi có chút đau lòng. Anh ta cùng Tô Mộc không giống nhau, Tô Mộc là quỷ thật ra không cần nghỉ ngơi, còn Đường Dũng chỉ là người sống bình thường, biến thành như vậy nhất định là đã không chợp mắt.
Thấy vẻ đau lòng của tôi Đường Dũng liền cười tươi, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của tôi, nói: “Thật ra thì anh có ngủ hay không cũng không quan trọng, em đừng quên anh là tăng nhân Thái Lan, ba ngày không ngủ anh cũng không thấy đói, năm ngày không ngủ cũng không thấy khát…”
“Vậy anh mười ngày không ngủ cũng không thấy mệt sao? Đừng có cậy khỏe, mau ngủ đi, vành mắt đen của anh sắp rơi xuống đất rồi.” Tôi lại đau lòng không biết phải nói sao. Nói cho cùng Đường Dũng cũng bởi vì tôi nên mới biến thành như vậy, trong lòng tôi rất áy náy.
Nhưng nói gì Đường Dũng cũng không chịu nghỉ ngơi, cười hì hì lấy ra một hộp cơm giữ ấm bên cạnh, vừa mở ra liền bay ra một mùi thơm của cháo trắng, nói: “Với màu da của anh bây giờ em thấy quầng thâm của anh mới tài. Thôi đừng nói nữa, dậy uống chút cháo đi, sau khi ăn xong nếu không mệt thì theo anh ra ngoài một chuyến.”
“Làm gì thế?” Tôi hỏi, vừa thuận thế ngồi dậy. Ngửi được mùi cháo quả thực bụng tôi đã kêu lên.
Đường Dũng cũng không cho tôi ăn nhiều, múc cho tôi một bát nhỏ. Tôi giống như mấy đời chưa ăn cơm vậy, uống ba hớp đã xong bát cháo, còn muốn bảo anh ta cho uống thêm nhưng anh ta đều gạt đi, bảo tôi mau chóng thay quần áo.
Tôi mơ mơ màng màng cũng không biết đã ngủ bao lâu, quần áo trên người đã sớm bốc mùi, tôi liền đuổi Đường Dũng ra ngoài trước, vào phòng tắm thay một bộ đồ thể thao rồi đi ra ngoài.
Đường Dũng thấy tôi đi ra liền quét mắt một vòng khắp người tôi, toét miệng cười một tiếng, tán thưởng: “Không tệ, rất khỏe khoắn, như vậy thì anh cũng không thấy lo em theo không kịp.”
“Rốt cuộc là đi đâu?” Nghe Đường Dũng nói vậy đột nhiên tôi có chút hồi hộp trong lòng, những ngày qua nằm mỏi, mặc dù bây giờ tôi muốn vận động một chút nhưng cũng không đến nỗi đem tôi vào chỗ chết chứ?
“Đi leo núi vận động một chút, thuận tiện đi tìm một thứ. Không phải em bảo anh trong bảy ngày đêm phải giúp lão quỷ tỉnh lại sao, hôm nay sẽ để cho em nhìn bản lãnh của anh một chút.” Đường Dũng nói, nói xong còn nháy mắt với tôi một cái.
Lần này quả thật tôi có chút lo lắng cho anh ta, tôi thì nghỉ khỏe rồi, chỉ có Đường Dũng đã mấy ngày không ngủ, đi leo núi thật sự không có vấn đề sao?
Tôi còn nói trước với Đường Dũng, nếu như anh ta ở trên núi xảy ra vấn đề gì thì tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào. Đường Dũng thấy tôi nhiều lời liền có chút khó chịu, hỏi tôi có còn muốn lão quỷ tỉnh lại không, nếu như không muốn thì chúng tôi sẽ đi sân chơi, anh ta còn chưa đi chơi cùng tôi ở chỗ đó.
“Vậy đi leo núi đi.” Tôi le lưỡi một cái, gã Đường Dũng này tự nhiên tốt bụng dễ sợ, anh ta không thành vấn đề thì dĩ nhiên tôi lại càng không thành vấn đề.
Khoảng thời gian này Đường Dũng đã ngầm coi xe của Tô Đoàn là xe của mình, đi đâu cũng dùng không biết xấu hổ. Anh ta đưa tôi lên cao tốc gần đó, sau đó đi thẳng một đường về hướng bắc, lái xe rất nhanh giống như đây là đường siêu tốc chứ không phải cao tốc.
Dù sao anh ta hiếm khi lái xe, có giấy phạt cũng là chuyện của Tô Đoàn. Chúng tôi đi nhanh như vũ bão, ban đầu tôi còn tưởng anh ta định đưa tôi đến ngọn núi trước thành phố, kết quả xe cứ vậy chạy đi, sau khi rời khỏi đường cao tốc, chúng tôi đã tiến vào địa phận Hồ Bắc, quẹo xuống cửa vào đường cao tốc khác có tên gọi là Thần Nông Giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom