Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 239: Trang bị quá trâu bò
Chương 239: Trang bị quá trâu bò
“Anh không cần biết, anh nói đi, bên trường học đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cố làm ra vẻ cao thâm không nói nguyên nhân thực sự cho Đường Dũng.
Đường Dũng cũng không để ý tới chuyện này, thấy tôi đều đã biết lờ mờ liền cũng không giấu giếm tôi nữa, nói: “Là thư viện trường học xảy ra chuyện. Ngay trước khi em tỉnh nửa giờ thì tòa nhà thư viện đột nhiên phát nổ, toàn bộ thư viện bị sụp, nghe nói có ba người chết, bị thương bốn mươi tám người. May mà bây giờ là buổi tối, người ở lại thư viện không nhiều nên ảnh hưởng không phải quá lớn.”
“Thương vong nhiều người như vậy ảnh hưởng còn không lớn?!” Tôi cả kinh trong lòng. Cho dù đã sớm đoán trường học xảy ra chuyện nhưng không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại ra tay mạnh như vậy.
“Kim Đạt Hải đang êm đẹp như vậy tại sao lại làm nổ tung thư viện? Như vậy không phải hắn ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?” Tôi không hiểu.
Bây giờ hắn ta đang bị thương, hơn nữa theo như Đường Dũng nói ít nhất hắn phải mất ba bốn tháng nữa mới có thể đứng dậy, trừ bớt sự khoác lác trong lời của Đường Dũng thì cũng phải nằm hơn một tháng nữa hắn ta mới có thể khôi phục, huống chi hắn vốn ốm yếu sẵn, dựa theo suy luận bình thường thì bây giờ hắn phải lẩn tránh Đường Dũng mà tìm một nơi len lén dưỡng thương mới đúng, không có lý do gì để quay lại trường học gây ra động tĩnh lớn như vậy. Trừ phi hắn có lý do gì không thể không cho nổ thư viện.
Rốt cuộc trong thư viện có thứ gì mà có thể khiến hắn đánh cược mình vào nơi nguy hiểm…
Nghĩ tới đây tôi liền đứng ngồi không yên, nửa giờ trước thư viện phát nổ, bất kể Kim Đạt Hải cho nổ tòa nhà thư viện với mục đích gì thì hắn nhật định còn chưa đi xa, lúc này Tô Mộc một mình xông tới, nếu như trực tiếp đụng phải Kim Đạt Hải thì hắn thấy Tô Mộc lạc đàn còn không nhân cơ hội này ra tay với Tô Mộc?
Tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi ra cửa, ngay cả nói lời chào với Tô Đoàn cũng không kịp.
“Dương Dương! Em muốn đi đâu?” Thấy tôi đi vội vàng, Đường Dũng cũng liền đứng lên chạy theo tôi ra khỏi phòng bệnh.
“Đương nhiên là tới trường học, trong tòa nhà thư viện kia nhất định có đồ quan trọng của Kim Đạt hải, không chừng chính là thứ quan trọng để hắn nuôi hồn tiệm!” Tôi nói. Vừa nói tôi vừa nhận ra anh ta đi chậm rãi, giống như cố ý kéo dài thời gian, tôi liền dứt khoát cầm tay áo anh ta kéo đi, bảo anh ta chạy nhanh một chút, bây giờ chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.
“Tranh thủ từng giây từng phút? Dương Dương, em không thể cứ ỷ vào anh thích em mà khi dễ người như vậy. Bình thường em đối xử với anh lạnh như băng cũng được đi, bây giờ em lại bảo anh tranh thủ từng giây từng phút mang em đi cứu lão quỷ Tô Mộc kia. Chờ đến khi cứu anh ta về hai người lại tốt đẹp, lại bỏ mặc anh, thì ra anh sinh ra là để nhìn hai người ân ái sao?” Đường Dũng ai oán nói, có điều cho dù miệng anh ta than phiền như vậy nhưng hai chân cũng bước đi nhanh rất nhiều, chớp mắt đã đưa tôi ra ngoài bệnh viện.
Tôi lo lắng cho Tô Mộc, ra khỏi bệnh viện liền chạy tới điểm chờ taxi, muốn nhanh chóng đi xe trở về trường học, ai ngờ tôi vừa chạy được hai bước thì cổ tay đã bị Đường Dũng dùng sức kéo lại.
Bất chợt tôi bị mất thăng bằng ngã nghiêng về sau, vừa vặn nằm gọn trong ngực Đường Dũng.
“Anh làm gì vậy?” Tôi nóng nảy.
Vừa định nổi giận thì Đường Dũng đột nhiên đưa nắm tay tới trước mặt tôi, xòe bàn tay ra toét miệng cười một tiếng: “Đón xe chậm, chúng ta lái xe đi.”
Không biết từ lúc nào trong tay anh ta lại có chìa khóa xe, là xe của Tô Đoàn.
Lúc này tôi mới nhớ là Tô Đoàn đi xe tới, bây giờ cậu ấy nằm viện hiển nhiên xe cũng ở bệnh viện.
Tôi nháy mắt vui mừng, đổi giận thành cười, vừa quay đầu đi tới xe Tô Đoàn vừa hỏi Đường Dũng mượn chìa khóa xe của Tô Đoàn lúc nào, đúng thật nắng hạn gặp mưa rào.
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng giả bộ thở dài bất đắc dĩ, nhìn tôi nói sâu xa: “Còn có thể lúc nào, em biết Tô Mộc gặp nguy hiểm liền vội vã xông ra ngoài, anh dĩ nhiên phải lo lắng chu toàn cho kẻ không biết suy nghĩ cân nhắc là em, an toàn của em mới là quan trọng. Vì bảo vệ em nên anh chỉ có thể đưa em đi làm chuyện em muốn làm, dù em có xuống mười tám tầng địa ngục anh cũng sẽ liều mình đi theo bảo vệ mỹ nữ.”
“Đường Dũng…” Nhìn bộ dáng giả bộ bất đắc dĩ của Đường Dũng đột nhiên mũi tôi cay cay. Dù anh ta cố ý nói như vậy nhưng tôi vẫn rất cảm động, quả thật từ khi biết tới nay lúc nào anh ta cũng đối tốt với tôi, dường như là tôi muốn gì được đó, hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi tôi báo đáp điều gì. Cho dù anh ta ngoài miệng nói ghét Tô Mộc thế nào đi nữa, không muốn tôi tiếp xúc với Tô Mộc nhưng chỉ cần tôi có quyết định là anh ta sẽ toàn lực trợ giúp cho tôi.
Ngay khi trong lòng tôi sinh ra cảm động thì Đường Dũng toét miệng ra cười, nói: “Sao nào, vừa rồi không cảm động sao? Lời này anh cũng chuẩn bị rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay có cơ hội để nói ra. Có điều Dương Dương, phản ứng của em có chút không theo như anh dự tính, anh cho rằng em nghe lời ấm lòng như vậy sẽ không nhịn được mà lấy thân báo đáp anh, ít nhất cũng phải nhào vào trong lòng anh khóc lóc. Kết quả em chỉ đỏ chút vành mắt, em đúng là kẻ máu lạnh.”
…
Cái gã này… Vừa rồi tôi còn cảm động như vậy, hóa ra đây cũng chỉ là chiêu trò của anh ta. Cảm động vừa rồi của tôi trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, trợn mắt liếc anh ta một cái.
Nói chuyện một hồi chúng tôi đã ngồi trong xe, Đường Dũng giống như không cảm nhận được sự xem thường của tôi, vẫn cười híp mắt bảo tôi thắt dây an toàn, sau đó kéo cần ga, xe giống như ngựa hoang được cởi dây, trong nháy mắt đã chạy thật xa.
Tôi sợ hãi lập tức tóm lấy dây an toàn thắt vào, cũng may Đường Dũng mặc dù lái xe nhanh nhưng coi như tương đối ổn, ngồi một hồi liền thích ứng, lúc này trái tim đập thình thịch mới chậm rãi ổn định. Chúng tôi một đường vượt qua cả đèn đỏ lao vùn vụt, đến khi xe dừng trước tòa nhà thư viện mới hết chừng hai mươi phút.
Đường Dũng dừng xe lại ổn định rồi chân chó chạy tới giúp tôi mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra trong nháy mắt tôi liền cảm nhận được cảm giác bị áp bách quen thuộc, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ tôi khiến tôi khó thở.
Tiệm khí thật mạnh!
Lòng tôi trầm xuống, đây tuyệt đối là tiệm khí không thể sai, giống hệt với cảm giác lúc trước tôi ở nhà Kim Đạt Hải cảm nhận được, chẳng qua cảm giác áp bách của tiệm khí lúc này lại mạnh hơn rất nhiều. Lúc ấy khi tôi cùng tiệm khí ở trong nhà Kim Đạt Hải cũng mới khó thở, bây giờ chỉ vừa mới đến gần tòa nhà thư viện tôi đã cảm thấy như bị bóp cổ.
Dường như trong nháy mắt mặt tôi liền đỏ bừng, hai tay tôi cũng không nhịn được đưa lên cổ, muốn đem bàn tay vô hình kia tháo xuống. Nhưng bất kể tôi cầm nắm thế nào thì trên cổ tôi vẫn trống không, căn bản không có bản tay nào cả nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt.
“Dương Dương, em sao thế?” Lúc này Đường Dũng cũng phát hiện ra tôi dị thường, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó quay vào trong xe lo lắng nhìn tôi.
Cửa xe vừa đóng lại thì cảm giác khó thở kia trong chớp mắt giảm bớt rất nhiều, thật giống như cửa xe đem ngăn cách tiệm khí ở bên ngoài vậy. Tôi hít lấy hít để từng hớp không khí, cũng không để ý trả lời câu hỏi của Đường Dũng. Anh ta thấy tôi không đếm xỉa tới mình liền đưa tay ra sau lưng tôi khẽ vuốt giúp cho không khí dễ lưu thông hơn.
Tôi thở dốc một hồi mới cảm thấy trong phổi lần nữa tràn đầy dưỡng khí, thư thái hơn được một ít, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn đống đổ nát của tòa nhà, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt tôi đã trắng bệch, giống như vừa mới chết qua một lần.
“Kim Đạt Hải cùng hồn tiệm đều ở đây, cũng không biết hồn tiệm kia đã xảy ra chuyện gì, uy lực tăng rất mạnh, vừa rồi anh chỉ mở cửa tôi liền không thể hít thở, giống như bị người khác bóp chết vậy.” Tôi nói.
Nghe tôi nói, rốt cuộc Đường Dũng không cười được nữa, trong đáy mắt cũng vạch qua vẻ khiếp sợ, thận trọng nói: “Xem thế này, sợ là hồn tiệm đã hoàn toàn được dưỡng thành.”
“Vậy còn Tô Mộc?” Trái tim tôi thắt lại một cái, nhớ đến cảm giác đáng sợ khiến trái tim tôi như bị dao dâm vậy, không nghĩ hồn tiệm thực sự lại lợi hại như vậy. Tô Mộc đã sớm đến đây, chẳng lẽ anh ấy đã…
Tôi không dám nghĩ thêm nữa, hít sâu vào một hơi, nín thở đẩy cửa ra đi tìm Tô Mộc. Nhưng tôi còn chưa ra khỏi xe thì sau lưng đã truyền đến giọng âm trầm của Đường Dũng: “Đừng nôn nóng, dù hồn tiệm của hắn thật đã dưỡng thành vẫn có cách mà.”
Nói xong thì một vật gì đó hơi hơi đỏ đã bay tới trước mặt tôi, tôi không kịp phản ứng đã bị vật kia kết lại thật chặt, trên đầu tôi cũng bị kết lại. Tôi định thận lại mới nhận ra đó là một chiếc khăn mỏng, hình dáng cùng chất liệu giống khăn voan cô dâu vậy, chỉ là bây giờ phần lớn mọi người kết hôn theo kiểu phương Tây, khăn voan che mặt phần lớn là màu trắng thuần khiết, còn tấm vải này lại đỏ như máu.
Khi lớp vải đỏ mỏng manh áp vào người tôi liền cảm nhận được một chút ấm áp khó hiểu, sự áp bách của tiệm khí vừa rồi cũng không còn thấy nữa, như thể nó bị ngăn lại bởi lớp màng mỏng màu đỏ kia.
Tôi liền quay ra sau lưng nhìn Đường Dũng, anh ta thấy tôi không hiểu liền nói: “Hôm nay lúc em còn chưa tỉnh có một người đàn ông tốt bụng si tình giống anh đã thực hiện ước mơ của bạn gái mình, cử hành hôn lễ ở trong bệnh viện. Lúc ấy anh cũng đi qua nhìn một cái, kết quả cô dâu kia lại chọn trúng anh, liền đem khăn đội đầu cho anh làm tín vật đính ước. Dương Dương, em biết anh mà, trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể đón thêm người khác? Có điều khăn voan này là đồ vật tình yêu tượng trưng cho hạnh phúc, anh không thể không nhận nên giữ lại. Khi trở về phòng bệnh anh thấy trong túi xách của Tô Đoàn có không ít mực đỏ cho nên anh lợi dụng dùng mực đỏ nhuộm lên khăn voan, không nghĩ bây giờ thật sự lại dùng tới. Tiệm khí của hồn tiệm chỉ khắc chế âm khí của quỷ vật, mực đỏ lại có tính dương, choàng lên người em vừa vặn che được lực cực âm trong người em, cho nên tiệm khí bây giờ không đả thương em được.”
“Thật ra anh chỉ cần giải thích câu cuối cùng là tôi đã có thể hiểu.” Tôi nói. Vốn nghe giọng kia, nhìn biểu cảm kia của anh ta thì tôi cho rằng anh ta sẽ nói nghiêm túc, thì ra lại một lần giở chiêu cưa gái ra.
Bây giờ đã là trong lúc nguy cấp, tôi cũng lười so đo cùng anh, liền khoác khăn voan đỏ chót lên đầu kia đi về phía thư viện, lúc này tòa nhà đã sập thành phế tích, bất quá xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ hiệu trưởng liền canh giữ ở cổng, chỉ huy một đám người mặc đồng phục tổ chức cứu viện.
Vì tránh phiền phức, lúc tôi đi ngang qua bên người bọn họ liền cố ý rút chút yêu khí từ thượng đan điền bao trùm trên người, để bọn họ nhìn không thấy tôi, sau đó đi xuyên qua cái hốc bọn họ đào ra được.
Mặc dù đầu đội khăn khiến sức quan sát bị ảnh hưởng đi rất nhiều, cơ hồ không cảm ứng được sự tồn tại của tiệm khí, nhưng tôi có trực giác, Kim Đạt Hải và hồn tiệm còn ở nơi này, mà vừa rồi điều động yêu khí tôi cũng thuận tiện kêu gọi thuồng luồng tiên hai lần.
Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở rất gần tôi, mà vị trí lại chỉ vào dưới mặt đất, chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản chút nào.
Khi tôi bước vào cái hang cứu viện thì Đường Dũng cũng đã đuổi theo, trong tay anh cầm đủ thứ đồ, tay trái cầm cái chày cán bột bảo bối của anh, tay phải cầm một chiếc ô lớn đen tuyền, chiếc ô nhìn rất cứng cáp, không giống với những chiếc ô làm bằng vải chống nước thông thường khác.
Quả nhiên khi đi theo tôi tiến vào cái hang cứu viện, Đường Dũng không ngừng lải nhải nói: "Bình thường Tô Đoàn đều mang theo chút trang bị gì đâu không, khó trách bản lãnh bắt quỷ kém như vậy, một đống hàng rách nát, nếu trong lúc nguy cấp mà dùng thứ này bảo vệ tính mạng, chẳng phải phí công vô ích hay sao!"
Vừa nói chiếc ô trong tay anh phật một tiếng giống như đã chạm đến cơ quan nào đó, lập tức bung ô ra, trong nháy mắt mặt ô đen tuyền phát ra một thanh âm va chạm của kim loại, khi ô vừa được bung ra thì vách tường phế tích bên cạnh bị ô dù nện vào, trên người tôi còn bị văng vào vài mảnh đá vụn.
Shit, đây là ô gì sao lại giống hệt như đao vậy, chép sắt như chém bùn luôn?”Đường Dũng cũng giật nảy mình, thầm mắng một câu, nói xong chống chiếc ô lên đầu tôi nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc ô này vô cùng sắc bén, cũng may có đồ chơi này, lát nữa đá vụn mà rơi xuống đây đảm bảo không thể rơi trúng đầu em được."
Chương 239: Trang bị quá trâu bò
“Anh không cần biết, anh nói đi, bên trường học đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cố làm ra vẻ cao thâm không nói nguyên nhân thực sự cho Đường Dũng.
Đường Dũng cũng không để ý tới chuyện này, thấy tôi đều đã biết lờ mờ liền cũng không giấu giếm tôi nữa, nói: “Là thư viện trường học xảy ra chuyện. Ngay trước khi em tỉnh nửa giờ thì tòa nhà thư viện đột nhiên phát nổ, toàn bộ thư viện bị sụp, nghe nói có ba người chết, bị thương bốn mươi tám người. May mà bây giờ là buổi tối, người ở lại thư viện không nhiều nên ảnh hưởng không phải quá lớn.”
“Thương vong nhiều người như vậy ảnh hưởng còn không lớn?!” Tôi cả kinh trong lòng. Cho dù đã sớm đoán trường học xảy ra chuyện nhưng không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại ra tay mạnh như vậy.
“Kim Đạt Hải đang êm đẹp như vậy tại sao lại làm nổ tung thư viện? Như vậy không phải hắn ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?” Tôi không hiểu.
Bây giờ hắn ta đang bị thương, hơn nữa theo như Đường Dũng nói ít nhất hắn phải mất ba bốn tháng nữa mới có thể đứng dậy, trừ bớt sự khoác lác trong lời của Đường Dũng thì cũng phải nằm hơn một tháng nữa hắn ta mới có thể khôi phục, huống chi hắn vốn ốm yếu sẵn, dựa theo suy luận bình thường thì bây giờ hắn phải lẩn tránh Đường Dũng mà tìm một nơi len lén dưỡng thương mới đúng, không có lý do gì để quay lại trường học gây ra động tĩnh lớn như vậy. Trừ phi hắn có lý do gì không thể không cho nổ thư viện.
Rốt cuộc trong thư viện có thứ gì mà có thể khiến hắn đánh cược mình vào nơi nguy hiểm…
Nghĩ tới đây tôi liền đứng ngồi không yên, nửa giờ trước thư viện phát nổ, bất kể Kim Đạt Hải cho nổ tòa nhà thư viện với mục đích gì thì hắn nhật định còn chưa đi xa, lúc này Tô Mộc một mình xông tới, nếu như trực tiếp đụng phải Kim Đạt Hải thì hắn thấy Tô Mộc lạc đàn còn không nhân cơ hội này ra tay với Tô Mộc?
Tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi ra cửa, ngay cả nói lời chào với Tô Đoàn cũng không kịp.
“Dương Dương! Em muốn đi đâu?” Thấy tôi đi vội vàng, Đường Dũng cũng liền đứng lên chạy theo tôi ra khỏi phòng bệnh.
“Đương nhiên là tới trường học, trong tòa nhà thư viện kia nhất định có đồ quan trọng của Kim Đạt hải, không chừng chính là thứ quan trọng để hắn nuôi hồn tiệm!” Tôi nói. Vừa nói tôi vừa nhận ra anh ta đi chậm rãi, giống như cố ý kéo dài thời gian, tôi liền dứt khoát cầm tay áo anh ta kéo đi, bảo anh ta chạy nhanh một chút, bây giờ chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.
“Tranh thủ từng giây từng phút? Dương Dương, em không thể cứ ỷ vào anh thích em mà khi dễ người như vậy. Bình thường em đối xử với anh lạnh như băng cũng được đi, bây giờ em lại bảo anh tranh thủ từng giây từng phút mang em đi cứu lão quỷ Tô Mộc kia. Chờ đến khi cứu anh ta về hai người lại tốt đẹp, lại bỏ mặc anh, thì ra anh sinh ra là để nhìn hai người ân ái sao?” Đường Dũng ai oán nói, có điều cho dù miệng anh ta than phiền như vậy nhưng hai chân cũng bước đi nhanh rất nhiều, chớp mắt đã đưa tôi ra ngoài bệnh viện.
Tôi lo lắng cho Tô Mộc, ra khỏi bệnh viện liền chạy tới điểm chờ taxi, muốn nhanh chóng đi xe trở về trường học, ai ngờ tôi vừa chạy được hai bước thì cổ tay đã bị Đường Dũng dùng sức kéo lại.
Bất chợt tôi bị mất thăng bằng ngã nghiêng về sau, vừa vặn nằm gọn trong ngực Đường Dũng.
“Anh làm gì vậy?” Tôi nóng nảy.
Vừa định nổi giận thì Đường Dũng đột nhiên đưa nắm tay tới trước mặt tôi, xòe bàn tay ra toét miệng cười một tiếng: “Đón xe chậm, chúng ta lái xe đi.”
Không biết từ lúc nào trong tay anh ta lại có chìa khóa xe, là xe của Tô Đoàn.
Lúc này tôi mới nhớ là Tô Đoàn đi xe tới, bây giờ cậu ấy nằm viện hiển nhiên xe cũng ở bệnh viện.
Tôi nháy mắt vui mừng, đổi giận thành cười, vừa quay đầu đi tới xe Tô Đoàn vừa hỏi Đường Dũng mượn chìa khóa xe của Tô Đoàn lúc nào, đúng thật nắng hạn gặp mưa rào.
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng giả bộ thở dài bất đắc dĩ, nhìn tôi nói sâu xa: “Còn có thể lúc nào, em biết Tô Mộc gặp nguy hiểm liền vội vã xông ra ngoài, anh dĩ nhiên phải lo lắng chu toàn cho kẻ không biết suy nghĩ cân nhắc là em, an toàn của em mới là quan trọng. Vì bảo vệ em nên anh chỉ có thể đưa em đi làm chuyện em muốn làm, dù em có xuống mười tám tầng địa ngục anh cũng sẽ liều mình đi theo bảo vệ mỹ nữ.”
“Đường Dũng…” Nhìn bộ dáng giả bộ bất đắc dĩ của Đường Dũng đột nhiên mũi tôi cay cay. Dù anh ta cố ý nói như vậy nhưng tôi vẫn rất cảm động, quả thật từ khi biết tới nay lúc nào anh ta cũng đối tốt với tôi, dường như là tôi muốn gì được đó, hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi tôi báo đáp điều gì. Cho dù anh ta ngoài miệng nói ghét Tô Mộc thế nào đi nữa, không muốn tôi tiếp xúc với Tô Mộc nhưng chỉ cần tôi có quyết định là anh ta sẽ toàn lực trợ giúp cho tôi.
Ngay khi trong lòng tôi sinh ra cảm động thì Đường Dũng toét miệng ra cười, nói: “Sao nào, vừa rồi không cảm động sao? Lời này anh cũng chuẩn bị rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay có cơ hội để nói ra. Có điều Dương Dương, phản ứng của em có chút không theo như anh dự tính, anh cho rằng em nghe lời ấm lòng như vậy sẽ không nhịn được mà lấy thân báo đáp anh, ít nhất cũng phải nhào vào trong lòng anh khóc lóc. Kết quả em chỉ đỏ chút vành mắt, em đúng là kẻ máu lạnh.”
…
Cái gã này… Vừa rồi tôi còn cảm động như vậy, hóa ra đây cũng chỉ là chiêu trò của anh ta. Cảm động vừa rồi của tôi trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, trợn mắt liếc anh ta một cái.
Nói chuyện một hồi chúng tôi đã ngồi trong xe, Đường Dũng giống như không cảm nhận được sự xem thường của tôi, vẫn cười híp mắt bảo tôi thắt dây an toàn, sau đó kéo cần ga, xe giống như ngựa hoang được cởi dây, trong nháy mắt đã chạy thật xa.
Tôi sợ hãi lập tức tóm lấy dây an toàn thắt vào, cũng may Đường Dũng mặc dù lái xe nhanh nhưng coi như tương đối ổn, ngồi một hồi liền thích ứng, lúc này trái tim đập thình thịch mới chậm rãi ổn định. Chúng tôi một đường vượt qua cả đèn đỏ lao vùn vụt, đến khi xe dừng trước tòa nhà thư viện mới hết chừng hai mươi phút.
Đường Dũng dừng xe lại ổn định rồi chân chó chạy tới giúp tôi mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra trong nháy mắt tôi liền cảm nhận được cảm giác bị áp bách quen thuộc, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ tôi khiến tôi khó thở.
Tiệm khí thật mạnh!
Lòng tôi trầm xuống, đây tuyệt đối là tiệm khí không thể sai, giống hệt với cảm giác lúc trước tôi ở nhà Kim Đạt Hải cảm nhận được, chẳng qua cảm giác áp bách của tiệm khí lúc này lại mạnh hơn rất nhiều. Lúc ấy khi tôi cùng tiệm khí ở trong nhà Kim Đạt Hải cũng mới khó thở, bây giờ chỉ vừa mới đến gần tòa nhà thư viện tôi đã cảm thấy như bị bóp cổ.
Dường như trong nháy mắt mặt tôi liền đỏ bừng, hai tay tôi cũng không nhịn được đưa lên cổ, muốn đem bàn tay vô hình kia tháo xuống. Nhưng bất kể tôi cầm nắm thế nào thì trên cổ tôi vẫn trống không, căn bản không có bản tay nào cả nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt.
“Dương Dương, em sao thế?” Lúc này Đường Dũng cũng phát hiện ra tôi dị thường, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó quay vào trong xe lo lắng nhìn tôi.
Cửa xe vừa đóng lại thì cảm giác khó thở kia trong chớp mắt giảm bớt rất nhiều, thật giống như cửa xe đem ngăn cách tiệm khí ở bên ngoài vậy. Tôi hít lấy hít để từng hớp không khí, cũng không để ý trả lời câu hỏi của Đường Dũng. Anh ta thấy tôi không đếm xỉa tới mình liền đưa tay ra sau lưng tôi khẽ vuốt giúp cho không khí dễ lưu thông hơn.
Tôi thở dốc một hồi mới cảm thấy trong phổi lần nữa tràn đầy dưỡng khí, thư thái hơn được một ít, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn đống đổ nát của tòa nhà, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt tôi đã trắng bệch, giống như vừa mới chết qua một lần.
“Kim Đạt Hải cùng hồn tiệm đều ở đây, cũng không biết hồn tiệm kia đã xảy ra chuyện gì, uy lực tăng rất mạnh, vừa rồi anh chỉ mở cửa tôi liền không thể hít thở, giống như bị người khác bóp chết vậy.” Tôi nói.
Nghe tôi nói, rốt cuộc Đường Dũng không cười được nữa, trong đáy mắt cũng vạch qua vẻ khiếp sợ, thận trọng nói: “Xem thế này, sợ là hồn tiệm đã hoàn toàn được dưỡng thành.”
“Vậy còn Tô Mộc?” Trái tim tôi thắt lại một cái, nhớ đến cảm giác đáng sợ khiến trái tim tôi như bị dao dâm vậy, không nghĩ hồn tiệm thực sự lại lợi hại như vậy. Tô Mộc đã sớm đến đây, chẳng lẽ anh ấy đã…
Tôi không dám nghĩ thêm nữa, hít sâu vào một hơi, nín thở đẩy cửa ra đi tìm Tô Mộc. Nhưng tôi còn chưa ra khỏi xe thì sau lưng đã truyền đến giọng âm trầm của Đường Dũng: “Đừng nôn nóng, dù hồn tiệm của hắn thật đã dưỡng thành vẫn có cách mà.”
Nói xong thì một vật gì đó hơi hơi đỏ đã bay tới trước mặt tôi, tôi không kịp phản ứng đã bị vật kia kết lại thật chặt, trên đầu tôi cũng bị kết lại. Tôi định thận lại mới nhận ra đó là một chiếc khăn mỏng, hình dáng cùng chất liệu giống khăn voan cô dâu vậy, chỉ là bây giờ phần lớn mọi người kết hôn theo kiểu phương Tây, khăn voan che mặt phần lớn là màu trắng thuần khiết, còn tấm vải này lại đỏ như máu.
Khi lớp vải đỏ mỏng manh áp vào người tôi liền cảm nhận được một chút ấm áp khó hiểu, sự áp bách của tiệm khí vừa rồi cũng không còn thấy nữa, như thể nó bị ngăn lại bởi lớp màng mỏng màu đỏ kia.
Tôi liền quay ra sau lưng nhìn Đường Dũng, anh ta thấy tôi không hiểu liền nói: “Hôm nay lúc em còn chưa tỉnh có một người đàn ông tốt bụng si tình giống anh đã thực hiện ước mơ của bạn gái mình, cử hành hôn lễ ở trong bệnh viện. Lúc ấy anh cũng đi qua nhìn một cái, kết quả cô dâu kia lại chọn trúng anh, liền đem khăn đội đầu cho anh làm tín vật đính ước. Dương Dương, em biết anh mà, trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể đón thêm người khác? Có điều khăn voan này là đồ vật tình yêu tượng trưng cho hạnh phúc, anh không thể không nhận nên giữ lại. Khi trở về phòng bệnh anh thấy trong túi xách của Tô Đoàn có không ít mực đỏ cho nên anh lợi dụng dùng mực đỏ nhuộm lên khăn voan, không nghĩ bây giờ thật sự lại dùng tới. Tiệm khí của hồn tiệm chỉ khắc chế âm khí của quỷ vật, mực đỏ lại có tính dương, choàng lên người em vừa vặn che được lực cực âm trong người em, cho nên tiệm khí bây giờ không đả thương em được.”
“Thật ra anh chỉ cần giải thích câu cuối cùng là tôi đã có thể hiểu.” Tôi nói. Vốn nghe giọng kia, nhìn biểu cảm kia của anh ta thì tôi cho rằng anh ta sẽ nói nghiêm túc, thì ra lại một lần giở chiêu cưa gái ra.
Bây giờ đã là trong lúc nguy cấp, tôi cũng lười so đo cùng anh, liền khoác khăn voan đỏ chót lên đầu kia đi về phía thư viện, lúc này tòa nhà đã sập thành phế tích, bất quá xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ hiệu trưởng liền canh giữ ở cổng, chỉ huy một đám người mặc đồng phục tổ chức cứu viện.
Vì tránh phiền phức, lúc tôi đi ngang qua bên người bọn họ liền cố ý rút chút yêu khí từ thượng đan điền bao trùm trên người, để bọn họ nhìn không thấy tôi, sau đó đi xuyên qua cái hốc bọn họ đào ra được.
Mặc dù đầu đội khăn khiến sức quan sát bị ảnh hưởng đi rất nhiều, cơ hồ không cảm ứng được sự tồn tại của tiệm khí, nhưng tôi có trực giác, Kim Đạt Hải và hồn tiệm còn ở nơi này, mà vừa rồi điều động yêu khí tôi cũng thuận tiện kêu gọi thuồng luồng tiên hai lần.
Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở rất gần tôi, mà vị trí lại chỉ vào dưới mặt đất, chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản chút nào.
Khi tôi bước vào cái hang cứu viện thì Đường Dũng cũng đã đuổi theo, trong tay anh cầm đủ thứ đồ, tay trái cầm cái chày cán bột bảo bối của anh, tay phải cầm một chiếc ô lớn đen tuyền, chiếc ô nhìn rất cứng cáp, không giống với những chiếc ô làm bằng vải chống nước thông thường khác.
Quả nhiên khi đi theo tôi tiến vào cái hang cứu viện, Đường Dũng không ngừng lải nhải nói: "Bình thường Tô Đoàn đều mang theo chút trang bị gì đâu không, khó trách bản lãnh bắt quỷ kém như vậy, một đống hàng rách nát, nếu trong lúc nguy cấp mà dùng thứ này bảo vệ tính mạng, chẳng phải phí công vô ích hay sao!"
Vừa nói chiếc ô trong tay anh phật một tiếng giống như đã chạm đến cơ quan nào đó, lập tức bung ô ra, trong nháy mắt mặt ô đen tuyền phát ra một thanh âm va chạm của kim loại, khi ô vừa được bung ra thì vách tường phế tích bên cạnh bị ô dù nện vào, trên người tôi còn bị văng vào vài mảnh đá vụn.
Shit, đây là ô gì sao lại giống hệt như đao vậy, chép sắt như chém bùn luôn?”Đường Dũng cũng giật nảy mình, thầm mắng một câu, nói xong chống chiếc ô lên đầu tôi nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc ô này vô cùng sắc bén, cũng may có đồ chơi này, lát nữa đá vụn mà rơi xuống đây đảm bảo không thể rơi trúng đầu em được."
Bình luận facebook