Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-259
Chương 237: Sách cổ nhà họ Diệp
Chương 237: Sách cổ nhà họ Diệp
"Là ông chủ nọ cố ý gài bẫy để ông chui vào lưới phải không, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ông vừa đáp ứng cắt thận hắn ta liền tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho ông." Nghe đến đây tôi không nhịn được chen miệng nói.
Kim Đạt Hải nghe vậy nhìn tôi một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói: "Không hổ là hậu nhân của Diệp lão, đầu óc nhanh nhạy, không sai, về sau tôi mới biết, lúc ấy ông chủ lớn nọ đã bị suy thận giai đoạn cuối, phải thay thận mới có thể sống, cũng không biết hắn từ đâu mà biết thông tin của tôi, biết hắn ta có thể dùng thận của tôi, liền gài bẫy tôi như vậy"
"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi, Kim Đạt Hải nhớ tới chuyện năm đó, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nói: "ông chủ nọ lấy được thận liền nghênh ngang rời đi, chỉ đơn giản khâu lại vết thương cho tôi, đưa một một chút thuốc giảm viêm rồi mặc kệ tôi, cô nghĩ đi, với điều kiện kỹ thuận năm đó, lại được thực hiện tại nhà kho, phẫu thuật xong cũng không có điều dưỡng, việc nhiễm trùng là 100%, ông chủ nọ lấy thận của tôi có khác gì lấy mạng của tôi chứ?”
Còn không phải chính ông đồng ý cắt thận sao, nếu ông không lừa bịp người khác thì cũng không đến nỗi bị người khác hãm hại đâu.
Tôi âm thầm nhổ nước bọt, bất quá lời này tôi ngàn lần không dám nói ra, nhẹ gật đầu bày tỏ đồng tình, chờ Kim Đạt Hải tiếp tục kể tiếp.
Sau khi bị lấy thận thì không bao lâu vết thương của Đạt Hải bị nhiễm trùng, trời vừa tối liền đau bụng đến lăn lộn trên giường, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, trọng điểm là từ ngày cờ bạc lừa bịp rồi bị người ta lấy thận thì tên tuổi lừa bịp cũng truyền khắp nơi, trong trường không ai tìm hắn cờ bạc nữa, dẫn đến tình hình của ông ta càng thêm khốn khổ, nghèo mạt đến nổi không có tiền đi bệnh viện mua thuốc.
Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.
Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?
Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.
Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.
Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.
Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.
Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.
Nghe được ba chữ Diệp Tử Phong, thần kinh của tôi như nhảy loạn một cái: "Chính là Diệp Tử Phong trải qua đại nạn của nhà họ Diệp chúng tôi sao?”
Kim Đạt Hải gật đầu: "Không sai, cái gọi là đại nạn không chết, tất có phúc, các ngươi Diệp lão chính là đại biểu điển hình của câu nói này, nhật ký của ông ấy ghi chép kỹ càng tình huống lúc đó của nhà họ Diệp các ngươi, còn viết không ít thuật pháp, nhưng đều quá thâm ảo, trước giờ tôi xem không hiểu, cũng không quá tin tưởng, cho đến bốn năm trước."
Nói đến đây, đôi mắt Kim Đạt Hải ánh lên một tia hung hăng, vốn là khóe mắt rủ xuống lại sắc lẹm nói: "cho đến bốn năm trước, tôi lại một lần nữa nhìn thấy ông chủ đã bẫy tôi khi xưa, lúc này hắn làm chức cao, mặt mày càng hớn hở, hăng hái, dựa vào cái gì chứ, hắn ta sống tốt như vậy, còn tôi lại bị hại đến thê thảm như kia?? Năm đó nếu không phải vì hắn thì tôi sẽ không bị mang tiếng xấu, lại còn trở nên già yếu bệnh tật!"
Nói đến đoạn sau, Kim Đạt Hải đã gầm to, xem ra ông chủ nọ khiến ông ta bị kích thích không vừa.
Tôi không khỏi bị dáng vẻ của Kim Đạt Hải dọa đến hơi sợ hãi, cũng may ông ta rống xong, bỗng nhiên lại mỉm cười, lạnh như băng nói: " tổ tiên nhà họ Diệp các người có câu nói rất hay, không phải không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới."
"Hắn ta chức lớn, trước kia tôi không làm gì được hắn, nhưng bây giờ tôi có sách quý, từ hôm ấy, tôi bắt đầu học tập chữ cổ đại, dốc lòng nghiên cứu ý nghĩa trong sách cổ, ba năm sau, tôi đã xem hiểu một trận pháp trên đó , tôi dùng trận pháp kia để làm thí nghiệm nhỏ, cắt mất hai chân ông chủ lớn nọ, đáng tiếc sau lưng của hắn lại có cao nhân tương trợ, làm hại tôi không chỉ không thể giết hắn, còn bị thuật pháp cắn trả."
"Cho nên tôi học khôn, không dám ra tay với hắn nữa, nhưng ấm ức của tôi thì phải có người trả, tôi liền chú ý đến con gái hắn, dù sao cũng phải có người ra tính tiền, cha nợ con trả, ha ha, rất công bằng." Kim đạt hải nói.
Tôi nghe được việc này rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: "con gái ông chủ nọ chính là Chu Lan? Cho nên ông giết cô ta, còn muốn cô ta chết thêm lần nữa, biến thành hồn tiệm?"
Nói xong tôi đột nhiên ý thức được không đúng, Chu Lan xuất thân nghèo khổ, không có khả năng có một người cha làm chức lớn, nghĩ đến đây, một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, thốt ra: "Không đúng, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm!"
"Ha ha, có cần phải giật mình như vậy sao?" Thấy tôi phản ứng mạnh vậy khiến Kim Đạt Hải cười nhạt một chút, chỉ vào cây chổi trong tay tôi nói: "Đừng nghe chuyện xưa không, tiếp lấy quét đi."
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, gượng cười hai tiếng, tiếp tục quét dọn, sau đó hỏi Kim Đạt Hải: "Tôi chỉ hiếu kì, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm, tại sao người thứ nhất giết lại là Chu Lan, hơn nữa còn muốn nuôi Chu Lan thành hồn tiệm, việc này và chuyện giết Vương Lâm Lâm có liên quan gì sao?"
"Nói có cũng có, nói không có cũng không có." Kim Đạt Hải cổ quái nở nụ cười, "Tôi bị cao nhân sau lưng ông chủ nọ đả thương, hồn phách bị trọng thương, không làm được nhiều việc, không cách nào thi triển thuật pháp trong sách cổ, trước hết phải nghĩ biện pháp tu bổ hồn phách, dựa theo cách nói của nhà họ Diệp các người thì đó là: lấy hình bổ hình, tôi tìm rất lâu mới tìm được Chu Lan có cùng bát tự với tôi, theo dõi cô ta hơn một tháng, rốt cục tìm được cơ hội xuống tay, nhắc tới cũng trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Chu Lan này lại là bạn cùng KTX của Vương Lâm Lâm, trước khí chết còn phát sinh mâu thuẫn với Vương Lâm Lâm, tôi liền thuận nước đẩy thuyển, cho Chu Lan một cơ hội báo thù rửa hận.”
"Hoá ra là như vậy..." Tôi nói, đồng thời trong lòng lại thêm vài phần cẩn thận, lúc đầu nghe được thân thế của Kim Đạt Hải, tôi còn cảm thấy ông ta đáng thương, giờ nghe đến đoạn của Chu Lan, tôi mới nghĩ lại ông ta vốn chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, mà thủ đoạn giết người cực kỳ tàn nhẫn, nếu như nói ông ta giết Chu Lan là bởi vì bát tự, giết Vương Lâm Lâm là bởi vì có thù với cha cô ta, vậy còn Trương Ninh và Triệu Đan thì là nằm không cũng trúng đạn, hai cô ấy không có bất kỳ liên quan gì đến Kim Đại Hải vây mà vẫn bị giết, vẻn vẹn bởi vì các cô cùng một ký túc xá với Vương Lâm Lâm.
Thấy tôi gật đầu rồi không nói gì, Kim Đạt Hải nhìn tôi ha ha cười lạnh một tiếng, nói: "có phải cô đang suy nghĩ hai nữ sinh kia vì sao lại chết? Hai cô ả không ai vô tội cả, có điều cái chết của bọn họ không liên quan đến tôi , là do chính Chu Lan ra tay, lúc ấy sau khi tôi nhắc hiệu trưởng đổi lại danh sách nghiên cứu sinh, hiệu trưởng liền tìm bọn Vương Lâm Lâm nói chuyện, để các cô ấy giấu diếm nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của Chu Lan, chỗ tốt là trường học cho bọn họ học nghiên cứu sinh, bọn họ lập tức không thèm suy nghĩ liền đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng, cô nói xem chỉ bằng điều này thì Chu Lan có nên giết bọn họ hay không ?"
"Nên..." Tôi thuận lời Kim Đại Hải nhẹ gật đầu, không nghĩ tới tư tưởng Kim Đạt Hải đã cố chấp đến vậy, cho dù bọn Trương Ninh nên nhận trừng phạt khi làm những việc nọ, nhưng không đến nổi mất mạng, mất mạng còn chưa xong, ngay cả hồn chắc hắn cũng bị Chu Lan ăn mất.
Trong thời gian nói chuyện thì tôi đã quét dọn xong gian phòng chính, ánh mắt rơi vào gian phòng sau cánh kia nọ.
Toàn bộ căn nhà thì tiệm khí nơi này dày đặc nhất, chắc hẳn Chu Lan giấu sau cánh cửa kia, tôi nén lại cảm giác áp bách do tiệm khí mang tới chậm rãi bước đến trước cánh cửa kia, giả bộ như quét dọn, muốn nhìn một chút dáng vẻ hồn tiệm, kết quả vừa mới tới gần cánh cửa kia thì sau lưng liền phóng đến ánh mắt rét lạnh như bằng của Kim Đại Hải, giọng lạnh lùng nói: "Gian phòng kia không cần quét dọn, cô đi qua đây, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô."
Bị Kim Đạt Hải nhìn thấu, trong lòng tôi giật mình, bất quá trên mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, khiêm tốn nói: "Ngài ngay cả vật nghịch thiên như hồn tiệm cũng có thể nuôi được, còn cần gì thỉnh giáo tôi, mặc dù tôi là người nhà họ Diệp, nhưng trước giờ nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, một đứa con gái như tôi, học thuật không tinh, chỉ sợ làm ngài thất vọng."
Tôi lựa lời nói trước, miễn cho ông ta lại hỏi kiến thức uyên thâm của nhà họ Diệp, đến lúc đó trăm phần trăm bị lộ tẩy.
Ai ngờ ông ta lại chỉ cười ha ha, nói thẳng: "việc khó tôi cũng không hỏi cô, tôi chỉ hỏi sao cô có thể đoạt được yêu quái, làm cách nào để bắt được yêu, làm sao thuần phục? Mặc dù trong nhật ký Diệp lão cũng viết, nhưng ông ta chỉ viết chi tiết thuật pháp tổ truyền nhà họ Diệp các ngươi, sau khi đạt được hồ yêu lại chỉ khái quát qua, chỉ có thể thấy được sau chuyện kia thì ông ta trở nên lợi hại hơn, cô có bằng lòng chỉ điểm cho tôi nghe hay không?”
"Cái này..." Tôi không nghĩ tới đột nhiên ông ta lại đưa ra yêu cầu này, trong lúc nhất thời đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không được, đang do dự nên trả lời thế nào, thì một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Trái tim tôi trong nháy mắt siết lại, không được! Tô Mộc đến rồi!
Ngay khi tôi phát giác được Tô Mộc, thì Chu Lan trong phòng bỗng thét lên chói tai, theo đó tiệm khí trong phòng lớn mạnh lên, trong nháy mắt đầu óc tôi choáng váng, ngã bịch một cái trên sàn, trước mắt như biến thành màu đen, bên tai cũng truyền tới âm thanh ù chói tai .
"Dương Dương!" Mơ hồ tôi nghe thấy âm thanh phá cửa vào, tựa như là Đường Dũng đang gọi tên tôi, đan xen với tiếng gọi của thuồng luồng tiên.
Não tôi choáng váng,như bị tắt đường vậy, chỉ nghe một trận ồn ào bên tai, giống như xảy ra đánh nhau.
Sau đó tôi liền không có tri giác gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, tôi nằm tại trên giường bệnh, trên mũi mang ống thở, bên tai còn truyền đến âm thanh tít tít của máy móc.
Chương 237: Sách cổ nhà họ Diệp
"Là ông chủ nọ cố ý gài bẫy để ông chui vào lưới phải không, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ông vừa đáp ứng cắt thận hắn ta liền tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho ông." Nghe đến đây tôi không nhịn được chen miệng nói.
Kim Đạt Hải nghe vậy nhìn tôi một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói: "Không hổ là hậu nhân của Diệp lão, đầu óc nhanh nhạy, không sai, về sau tôi mới biết, lúc ấy ông chủ lớn nọ đã bị suy thận giai đoạn cuối, phải thay thận mới có thể sống, cũng không biết hắn từ đâu mà biết thông tin của tôi, biết hắn ta có thể dùng thận của tôi, liền gài bẫy tôi như vậy"
"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi, Kim Đạt Hải nhớ tới chuyện năm đó, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nói: "ông chủ nọ lấy được thận liền nghênh ngang rời đi, chỉ đơn giản khâu lại vết thương cho tôi, đưa một một chút thuốc giảm viêm rồi mặc kệ tôi, cô nghĩ đi, với điều kiện kỹ thuận năm đó, lại được thực hiện tại nhà kho, phẫu thuật xong cũng không có điều dưỡng, việc nhiễm trùng là 100%, ông chủ nọ lấy thận của tôi có khác gì lấy mạng của tôi chứ?”
Còn không phải chính ông đồng ý cắt thận sao, nếu ông không lừa bịp người khác thì cũng không đến nỗi bị người khác hãm hại đâu.
Tôi âm thầm nhổ nước bọt, bất quá lời này tôi ngàn lần không dám nói ra, nhẹ gật đầu bày tỏ đồng tình, chờ Kim Đạt Hải tiếp tục kể tiếp.
Sau khi bị lấy thận thì không bao lâu vết thương của Đạt Hải bị nhiễm trùng, trời vừa tối liền đau bụng đến lăn lộn trên giường, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, trọng điểm là từ ngày cờ bạc lừa bịp rồi bị người ta lấy thận thì tên tuổi lừa bịp cũng truyền khắp nơi, trong trường không ai tìm hắn cờ bạc nữa, dẫn đến tình hình của ông ta càng thêm khốn khổ, nghèo mạt đến nổi không có tiền đi bệnh viện mua thuốc.
Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.
Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?
Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.
Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.
Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.
Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.
Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.
Nghe được ba chữ Diệp Tử Phong, thần kinh của tôi như nhảy loạn một cái: "Chính là Diệp Tử Phong trải qua đại nạn của nhà họ Diệp chúng tôi sao?”
Kim Đạt Hải gật đầu: "Không sai, cái gọi là đại nạn không chết, tất có phúc, các ngươi Diệp lão chính là đại biểu điển hình của câu nói này, nhật ký của ông ấy ghi chép kỹ càng tình huống lúc đó của nhà họ Diệp các ngươi, còn viết không ít thuật pháp, nhưng đều quá thâm ảo, trước giờ tôi xem không hiểu, cũng không quá tin tưởng, cho đến bốn năm trước."
Nói đến đây, đôi mắt Kim Đạt Hải ánh lên một tia hung hăng, vốn là khóe mắt rủ xuống lại sắc lẹm nói: "cho đến bốn năm trước, tôi lại một lần nữa nhìn thấy ông chủ đã bẫy tôi khi xưa, lúc này hắn làm chức cao, mặt mày càng hớn hở, hăng hái, dựa vào cái gì chứ, hắn ta sống tốt như vậy, còn tôi lại bị hại đến thê thảm như kia?? Năm đó nếu không phải vì hắn thì tôi sẽ không bị mang tiếng xấu, lại còn trở nên già yếu bệnh tật!"
Nói đến đoạn sau, Kim Đạt Hải đã gầm to, xem ra ông chủ nọ khiến ông ta bị kích thích không vừa.
Tôi không khỏi bị dáng vẻ của Kim Đạt Hải dọa đến hơi sợ hãi, cũng may ông ta rống xong, bỗng nhiên lại mỉm cười, lạnh như băng nói: " tổ tiên nhà họ Diệp các người có câu nói rất hay, không phải không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới."
"Hắn ta chức lớn, trước kia tôi không làm gì được hắn, nhưng bây giờ tôi có sách quý, từ hôm ấy, tôi bắt đầu học tập chữ cổ đại, dốc lòng nghiên cứu ý nghĩa trong sách cổ, ba năm sau, tôi đã xem hiểu một trận pháp trên đó , tôi dùng trận pháp kia để làm thí nghiệm nhỏ, cắt mất hai chân ông chủ lớn nọ, đáng tiếc sau lưng của hắn lại có cao nhân tương trợ, làm hại tôi không chỉ không thể giết hắn, còn bị thuật pháp cắn trả."
"Cho nên tôi học khôn, không dám ra tay với hắn nữa, nhưng ấm ức của tôi thì phải có người trả, tôi liền chú ý đến con gái hắn, dù sao cũng phải có người ra tính tiền, cha nợ con trả, ha ha, rất công bằng." Kim đạt hải nói.
Tôi nghe được việc này rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: "con gái ông chủ nọ chính là Chu Lan? Cho nên ông giết cô ta, còn muốn cô ta chết thêm lần nữa, biến thành hồn tiệm?"
Nói xong tôi đột nhiên ý thức được không đúng, Chu Lan xuất thân nghèo khổ, không có khả năng có một người cha làm chức lớn, nghĩ đến đây, một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, thốt ra: "Không đúng, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm!"
"Ha ha, có cần phải giật mình như vậy sao?" Thấy tôi phản ứng mạnh vậy khiến Kim Đạt Hải cười nhạt một chút, chỉ vào cây chổi trong tay tôi nói: "Đừng nghe chuyện xưa không, tiếp lấy quét đi."
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, gượng cười hai tiếng, tiếp tục quét dọn, sau đó hỏi Kim Đạt Hải: "Tôi chỉ hiếu kì, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm, tại sao người thứ nhất giết lại là Chu Lan, hơn nữa còn muốn nuôi Chu Lan thành hồn tiệm, việc này và chuyện giết Vương Lâm Lâm có liên quan gì sao?"
"Nói có cũng có, nói không có cũng không có." Kim Đạt Hải cổ quái nở nụ cười, "Tôi bị cao nhân sau lưng ông chủ nọ đả thương, hồn phách bị trọng thương, không làm được nhiều việc, không cách nào thi triển thuật pháp trong sách cổ, trước hết phải nghĩ biện pháp tu bổ hồn phách, dựa theo cách nói của nhà họ Diệp các người thì đó là: lấy hình bổ hình, tôi tìm rất lâu mới tìm được Chu Lan có cùng bát tự với tôi, theo dõi cô ta hơn một tháng, rốt cục tìm được cơ hội xuống tay, nhắc tới cũng trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Chu Lan này lại là bạn cùng KTX của Vương Lâm Lâm, trước khí chết còn phát sinh mâu thuẫn với Vương Lâm Lâm, tôi liền thuận nước đẩy thuyển, cho Chu Lan một cơ hội báo thù rửa hận.”
"Hoá ra là như vậy..." Tôi nói, đồng thời trong lòng lại thêm vài phần cẩn thận, lúc đầu nghe được thân thế của Kim Đạt Hải, tôi còn cảm thấy ông ta đáng thương, giờ nghe đến đoạn của Chu Lan, tôi mới nghĩ lại ông ta vốn chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, mà thủ đoạn giết người cực kỳ tàn nhẫn, nếu như nói ông ta giết Chu Lan là bởi vì bát tự, giết Vương Lâm Lâm là bởi vì có thù với cha cô ta, vậy còn Trương Ninh và Triệu Đan thì là nằm không cũng trúng đạn, hai cô ấy không có bất kỳ liên quan gì đến Kim Đại Hải vây mà vẫn bị giết, vẻn vẹn bởi vì các cô cùng một ký túc xá với Vương Lâm Lâm.
Thấy tôi gật đầu rồi không nói gì, Kim Đạt Hải nhìn tôi ha ha cười lạnh một tiếng, nói: "có phải cô đang suy nghĩ hai nữ sinh kia vì sao lại chết? Hai cô ả không ai vô tội cả, có điều cái chết của bọn họ không liên quan đến tôi , là do chính Chu Lan ra tay, lúc ấy sau khi tôi nhắc hiệu trưởng đổi lại danh sách nghiên cứu sinh, hiệu trưởng liền tìm bọn Vương Lâm Lâm nói chuyện, để các cô ấy giấu diếm nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của Chu Lan, chỗ tốt là trường học cho bọn họ học nghiên cứu sinh, bọn họ lập tức không thèm suy nghĩ liền đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng, cô nói xem chỉ bằng điều này thì Chu Lan có nên giết bọn họ hay không ?"
"Nên..." Tôi thuận lời Kim Đại Hải nhẹ gật đầu, không nghĩ tới tư tưởng Kim Đạt Hải đã cố chấp đến vậy, cho dù bọn Trương Ninh nên nhận trừng phạt khi làm những việc nọ, nhưng không đến nổi mất mạng, mất mạng còn chưa xong, ngay cả hồn chắc hắn cũng bị Chu Lan ăn mất.
Trong thời gian nói chuyện thì tôi đã quét dọn xong gian phòng chính, ánh mắt rơi vào gian phòng sau cánh kia nọ.
Toàn bộ căn nhà thì tiệm khí nơi này dày đặc nhất, chắc hẳn Chu Lan giấu sau cánh cửa kia, tôi nén lại cảm giác áp bách do tiệm khí mang tới chậm rãi bước đến trước cánh cửa kia, giả bộ như quét dọn, muốn nhìn một chút dáng vẻ hồn tiệm, kết quả vừa mới tới gần cánh cửa kia thì sau lưng liền phóng đến ánh mắt rét lạnh như bằng của Kim Đại Hải, giọng lạnh lùng nói: "Gian phòng kia không cần quét dọn, cô đi qua đây, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô."
Bị Kim Đạt Hải nhìn thấu, trong lòng tôi giật mình, bất quá trên mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, khiêm tốn nói: "Ngài ngay cả vật nghịch thiên như hồn tiệm cũng có thể nuôi được, còn cần gì thỉnh giáo tôi, mặc dù tôi là người nhà họ Diệp, nhưng trước giờ nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, một đứa con gái như tôi, học thuật không tinh, chỉ sợ làm ngài thất vọng."
Tôi lựa lời nói trước, miễn cho ông ta lại hỏi kiến thức uyên thâm của nhà họ Diệp, đến lúc đó trăm phần trăm bị lộ tẩy.
Ai ngờ ông ta lại chỉ cười ha ha, nói thẳng: "việc khó tôi cũng không hỏi cô, tôi chỉ hỏi sao cô có thể đoạt được yêu quái, làm cách nào để bắt được yêu, làm sao thuần phục? Mặc dù trong nhật ký Diệp lão cũng viết, nhưng ông ta chỉ viết chi tiết thuật pháp tổ truyền nhà họ Diệp các ngươi, sau khi đạt được hồ yêu lại chỉ khái quát qua, chỉ có thể thấy được sau chuyện kia thì ông ta trở nên lợi hại hơn, cô có bằng lòng chỉ điểm cho tôi nghe hay không?”
"Cái này..." Tôi không nghĩ tới đột nhiên ông ta lại đưa ra yêu cầu này, trong lúc nhất thời đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không được, đang do dự nên trả lời thế nào, thì một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Trái tim tôi trong nháy mắt siết lại, không được! Tô Mộc đến rồi!
Ngay khi tôi phát giác được Tô Mộc, thì Chu Lan trong phòng bỗng thét lên chói tai, theo đó tiệm khí trong phòng lớn mạnh lên, trong nháy mắt đầu óc tôi choáng váng, ngã bịch một cái trên sàn, trước mắt như biến thành màu đen, bên tai cũng truyền tới âm thanh ù chói tai .
"Dương Dương!" Mơ hồ tôi nghe thấy âm thanh phá cửa vào, tựa như là Đường Dũng đang gọi tên tôi, đan xen với tiếng gọi của thuồng luồng tiên.
Não tôi choáng váng,như bị tắt đường vậy, chỉ nghe một trận ồn ào bên tai, giống như xảy ra đánh nhau.
Sau đó tôi liền không có tri giác gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, tôi nằm tại trên giường bệnh, trên mũi mang ống thở, bên tai còn truyền đến âm thanh tít tít của máy móc.