• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-226

Chương 207: Nghe lén




Chương 207: Nghe lén
Tôi định nói là phải, nhưng lời vừa mới ra tới miệng thì tôi lại chú ý, hỏi cô ấy tại sao lại hỏi như vậy?
“À, tôi vừa rồi đưa thức ăn tới sân sau, vừa lúc nghe được các vị khách kia đang nói chuyện về một cô gái có tên là Lộc Dương, nghe bọn họ tả thì dung mạo cùng quần áo rất giống cô cho nên mới lắm mồm hỏi một câu, muốn xem có phải cô cùng các vị khách kia có phải là bạn hay không, dẫu sao mọi người có khẩu vị giống nhau như vậy, cùng thích ăn gà.” Cô chủ cười giải thích.
“Khách ở sân sau nhắc đến tôi?” Tôi càng thấy ngoài ý muốn, nếu đây là Giang Minh thì cũng có thể không chừng sẽ gặp người quen, nhưng rõ ràng đây là Lạc Dương, chẳng lẽ Tô Mộc đang ăn cơm ở hậu viện?
Nhưng khả năng này không lớn, dẫu sao tối nay Nhà họ Diệp đã chuẩn bị dạ tiệc cho Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng không thích đồ ăn dương gian.
Nghĩ tới đây tôi lập tức cảnh giác, ở Lạc Dương ngoại trừ Tô Mộc cùng Tô Đoàn khi nói chuyện có thể nhắc đến tôi thì tôi không nghĩ ra còn có ai nói về tôi nữa.
Tôi nói với bà chủ đi ra sân sau xem một chút, bảo cô ấy tiếp tục phục vụ các khách khác, cứ coi như không biết tôi đang ở đây.
Nói xong tôi cùng Thuồng luồng tiên hướng tới sân sau mà đi.
Sân sau được trang trí cũng tương tự sân trước nơi chúng tôi ngồi, đều có bàn ăn ở giữa sân, cả sân chỉ chiêu đãi một bàn khách.
Bởi vì không biết đối phương là địch hay bạn, tôi với Thuồng luồng tiên cử động hết sức nhỏ nhẹ, không dám tùy tiện đi vào mà núp ở cửa sân sau len lén nhìn vào bên trong.
Khách bàn bên trong nhiều hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng, phải có mười mấy người, ngồi đầy ắp xung quanh bàn tròn. Tôi đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy gương mặt nào quen mắt.
Không nhận ra ai cả, hơn nữa ở bàn kia phần lớn đều là trẻ em, người lớn chỉ có ba người, hai nam một nữ trông nom hơn mười đứa trẻ, không biết còn tưởng rằng đây là giáo viên mang theo học sinh đi chơi.
Tôi càng không hiểu liền tránh ở sau cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, muốn biết lai lịch đối phương thế nào.
Đáng tiếc cửa này cách bàn ăn quá xa, tiếng bọn họ nói chuyện cũng không lớn, tôi nghe hồi lâu chỉ mơ hồ được mấy chữ, trong đó quả thật có tên tôi, còn nhắc tới Thuồng luồng tiên với thực quỷ gì đó.
Ngay khi tôi càng nghe càng thấy mù mờ thì Thuồng luồng tiên đột nhiên nhỏ giọng, nói: “Ba người lớn bên trong kia đều là hồ yêu, đám trẻ con này có tới tám chín phần chính là thế hệ sau của Nhà họ Diệp. Ngươi còn nhớ mục tiêu báo thù của bầy sói không, chính là cứ mỗi mười năm sẽ đem con cháu đời sau của Nhà họ Diệp tha đi, đám trẻ con này chắc được đưa tới đây tránh nạn, ba hồ yêu kia phụ trách bảo vệ chúng.”
“Sao ông biết bọn họ là hồ yêu? Trên người bọn họ rõ ràng không có yêu khí cơ mà?” Tôi cả kinh trong lòng, hỏi Thuồng luồng tiên.
“Quả thật là không có yêu khí. Hồ yêu am hiểu nhất chính là che giấu yêu khí của mình, nhưng thói quen sống của bọn chúng không đổi được, kể cả khi biến thành người, ngươi không thấy mấy người đó đều chọn toàn món gà sao?” Thuồng luồng tiên cười lạnh một tiếng, mắt hấp háy nhìn xung quanh giống như nó đã nhìn thấy hết mọi thứ.
Tôi liền liếc nó một cái, nói: “Vừa rồi không phải ông cũng chọn toàn gà sao, chẳng qua bị người ta cướp trước mà tôi, ông là hồ yêu sao?”
“Ngươi…” Thuồng luồng tiênbị tôi vạch trần liền tức giận đến tối mặt, cả giận nói: “Ngu ngốc, sao ông đây lại chọn kẻ ngu xuẩn như vậy làm người trợ tiên. Ông đây mặc dù không phải là hồ yêu nhưng có phải là người đâu? Tập quán của động vật từ trước đến giờ đều rất khó đổi, bình thường rắn thích ăn gì nhất ngươi không biết sao?”
“Biết, bình thường rắn thích ăn chuột nhất, tôi có xem trong chương trình thế giới động vật.” Tôi không hiểu vì sao Thuồng luồng tiênlại đột nhiên giận dữ, nhưng chỉ bởi vì người ta thích ăn gà liền nói người ta là hồ yêu thì quá mức khiên cưỡng.
“Đó là lũ rắn ngu xuẩn, lũ rắn vô dụng mới đi ăn chuột! Rắn có bản lãnh đều leo lên cây ăn trứng chim! Giống như ông đây là rồng tương lai thì tự nhiên muốn ăn gà!” Thuồng luồng tiên tức giận đến mức lông đều dựng đứng lên, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt hung dữ trợn lên nhìn tôi, giống chỉ cần tôi mở miệng nữa nhất định nó sẽ cắn tôi.
Tôi không nghĩ Thuồng luồng tiên sẽ bởi vì vấn đề ăn gà mà nổi giận như vậy, không thể làm gì khác hơn là xua xua tay, nói vừa rồi tôi nói sai, rắn thích ăn gà nhất.
Nói xong ánh mắt tôi lần nữa quay lại đám người kia. Mặc dù cảm thấy Thuồng luồng tiên vì bọn họ thích ăn gà liền kết luận bọn họ là hồ yêu có chút gượng gạo, nhưng bọn họ thật sự có chút cổ quái, ít nhất bọn họ đang nhắc tới tôi và thuồng luồng tiên, còn có thực quỷ gì đó. Hẳn không phải là người bình thường.
Có lẽ bọn họ thật sự là người của Nhà họ Diệp.
Nghĩ đến lúc xế chiều bị lão già Diệp kia đùa bỡn khiến nháy mắt cơn giận của tôi bốc lên, dựa vào cái gì mà ân oán Nhà họ Diệp phải đem Tô Mộc lôi vào còn bọn họ là người Nhà họ Diệp lại đến đây ăn uống no say, bên cạnh còn có người bảo vệ.
“Nếu ngươi thấy không công bằng thì ông nội Thuồng luồng tiênta đây có cách đem đám trẻ con này đưa về Nhà họ Diệp, dù sao nơi này cũng cách Nhà họ Diệp không xa.” Thuồng luồng tiênbiết tôi đang suy nghĩ gì, liếc tôi một cái rồi nói.
“Cứ quan sát thêm một chút nữa, trước tiên thăm dò xem bọn chúng nói gì chúng ta.” Tôi nói.
Lúc này sự chú ý của tôi đặt hoàn toàn vào đám người kia, cũng không còn tâm tư ăn cơm, để Thuồng luồng tiên chui lại vào hình xăm, còn tôi tiếp tục ở đó theo dõi bọn họ.
Bọn họ tới sớm hơn chúng tôi, lúc này cũng đã ăn xong. Tôi vốn cho rằng bọn họ phải rời đi, còn cố ý tránh xa một chút, ai ngờ sau khi bọn họ đứng dậy lại đi tới cuối sân.
Phía sau là cái sân thứ ba, bọn họ đến đó làm gì?
Chẳng lẽ ở phía sau còn có một cánh cửa?
Tôi sợ mất dấu, trong lòng liền nói với Thuồng luồng tiên một tiếng rồi lặng lẽ đi theo.
Đến sân thứ ba tôi mới phát hiện hóa ra đây không chỉ là một nhà hàng vườn hoa mà còn là một gian phòng tá túc. Hai sân trước dùng để ăn uống, sân thứ ba là nơi dừng chân. Bọn họ hơn chục người bao gồm cả đàn ông và phụ nữ cũng không sợ bất tiện vào chung một phòng, sau đó khóa cửa không đi ra nữa.
Tôi thấy họ tạm thời không có ý đi ra ngoài liền tiến tới núp bên ngoài cửa nghe trộm.
Lần này âm thanh rõ hơn rất nhiều, nghe được tiếng phụ nữ trưởng thành nói lần này có lệ quỷ Nhà họ Tô hẳn có thể chặn được bầy sói, chẳng qua nếu lệ quỷ kia mà bị bắt đi để cho lang vương chữa thương thì thực lực sẽ khôi phục rất nhiều, đến lúc đó nó lại tới trả thù thì sợ rằng khó đối phó.
“Cho nên phải nắm cô gái thực quỷ kia, lão gia bây giờ vẫn trọng thương chưa lành, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không có chủ ý tới lệ quỷ Nhà họ Tô, dẫu sao chỗ dựa sau lung hắn là Nhà họ Tô, những năm gần đây Nhà họ Tô phát triển nhanh chóng vượt xa nhà họ Diệp chúng ta, lúc này không phải thời điểm có thêm kẻ thù.” Tiếng một người đàn ông vang lên.
“Nhưng lệ quỷ Nhà họ Tô giống như đã nhận ra kế hoạch của chúng ta vậy, trời còn chưa tối đã đem đuổi cô gái thực quỷ kia khỏi Nhà họ Diệp, lúc Diệp Phong phát hiện thì đã sớm không thấy bóng dáng cô gái kia đâu, không biết bây giờ bọn họ đã bắt lại được chưa. Còn có chưa đầy một giờ nữa thì trời tối, nếu như trước khi bầy sói đánh tới còn chưa bắt được cô gái đó thì lão gia nhất định phải đem lệ quỷ Nhà họ Tô đẩy ra ngoài hiến tặng cho bầy sói, đến lúc đó tối nay dù có thể qua đi nhưng thực lực lang vương được khôi phục, chúng ta còn có thể chống nổi không?” Người phụ nữ kia lần nữa lên tiếng.
Tôi cả kinh trong lòng, Thuồng luồng tiên nói không sai, quả nhiên bọn họ là người Nhà họ Diệp.
Chỉ là cô gái thực quỷ trong miệng bọn họ là ai? Nghe ra thật giống như nói đến tôi?
Tôi lúc nào thành thực quỷ?
Hơn nữa bọn họ còn nói tối nay phải đem Tô Mộc đẩy ra ngoài cho Lang Vương chữa thương, từ trước tới giờ yêu vẫn dựa vào ăn quỷ để tiến hành tu luyện, chẳng lẽ Nhà họ Diệp định đem Tô Mộc đẩy ra ngoài cho chó sói ăn?
Tôi liền nôn nóng, Tô Mộc yếu thế còn muốn cùng Nhà họ Diệp kết đồng minh, không ngờ Nhà họ Diệp lại độc ác như vậy!
Ngay khi tôi giận sôi cả người thì trong phòng lại truyền tới giọng đàn ông, giọng của hắn giống như không nhịn được phiền não, nói: “Không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể chống được một ngày thì qua một ngày. Chỉ cần lão gia có thêm thời gian để chữa khỏi thương thì đến lúc đó Nhà họ Diệp chúng ta có thể phản công!”
Ngay khi tôi đang rất nhập tâm để nghe thì đầu tôi xuất hiện tiếng của Thuồng luồng tiên, hỏi tôi: “Dương Dương, thế nào rồi?”
“Ông vừa mới nói có thể đem đám người này đưa về Nhà họ Diệp, là thật hay giả?” Nghe tiếng Thuồng luồng tiên, miệng tôi bất giác cong lên cười nhạt.
Chẳng trách đột nhiên Tô Mộc lại hung dữ với tôi như vậy, còn đuổi tôi đi, hóa ra anh ấy đã sớm nhận ra quỷ kế của Nhà họ Diệp.
Từ trước đến giờ đều không phải là đóa sen trắng trong sáng ngây thớ gì, nếu người của Nhà họ Diệp muốn đẩy tôi cùng Tô Mộc ra ngoài chịu chết, vậy cũng chớ trách tôi ăn miếng trả miếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom