• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-203

Chương 186: Thuồng luồng tiên gặp nạn




Chương 186: Thuồng luồng tiên gặp nạn
Hôm sau khi tôi tỉnh lại thì Tô Mộc đã rửa mặt xong, đang ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại di động.
Trên giường chỗ bên cạnh tôi vẫn lạnh như băng, không có chút dấu vết nào là có người ngủ, xem ra cả đêm qua anh ấy đều ngủ ở trên sa lon.
“Tỉnh rồi à, cháo anh mua cho em đặt ở trên bàn, em nhanh đi rửa mặt, ăn sáng xong chúng ta liền lên đường.” Tô Mộc nói.
“Nghe rõ.” Tôi đáp một tiếng, nghĩ tới hôm nay có thể trở lại thân thể của mình khiến tôi không nhịn được hào hứng, chỉ là sau khi Tô Mộc bị Đại sai Mặt Ngựa đả thương cũng không biết thương thế ra sao, hôm nay đi tìm Lâm Yến Nhi sẽ không thua thiệt chứ.
Nghĩ tới đây tôi cũng không đi rửa mặt mà tiến về phía Tô Mộc, vén áo anh ấy lên.
Anh ấy sợ hết hồn, hai tai hơi ửng đó, đưa tay kéo áo ở trước ngực xuống, hỏi tôi tính làm gì?
“Xem anh một chút.” Tôi nói, vừa nói tôi cũng không cho anh ấy phản đối, cưỡng ép ngồi trên đùi anh ấy, đưa hai tay thò vào trong áo.
Không đợi anh ấy kịp phản ứng tay tôi đã chạm tới làn da hơi lạnh của anh ấy, cảm giác hết sức mịn màng.
Hơn nữa vô tình tôi lại chạm được đầu ti nhỏ trên ngực anh ấy, mềm nhũn, đàn hồi.
Nhất thời không nhịn được tôi liền bóp hai cái.
“Lộc Dương!” Giọng Tô Mộc trầm xuống, đưa tay nắm lấy tay tôi, mắt hung hăng trợn lên nhìn tôi giống như tức giận.
Nhưng tai đã bán đứng anh ấy, đã sớm đỏ bừng.
Không riêng gì anh ấy, ngay cả gò má tôi cũng hơi nóng lên, lật đật rút tay ra, lúng túng giải thích: “Cái đó, em chỉ muốn kiểm tra thương thế của anh một chút, nếu không có chuyện gì vậy thì em đi rửa mặt.”
Nói xong tôi lập tức đứng lên khỏi đùi anh ấy, tay cũng tránh khỏi anh ấy, chạy một mạch vào phòng tắm không dám ngoảnh đầu lại.
Tô Mộc không lên tiếng, nhưng cho dù tôi không quay đầu lại cũng biết ánh mắt anh ấy vẫn nhìn chằm chằm theo tôi.
Khi chạy vào phòng tắm, soi gương tôi mới phát hiện mặt tôi lúc này đã giống như mông khỉ vậy, đỏ quá đáng, tim cũng đập thình thịch.
Vừa rồi là tôi kích thích anh ấy sao?
Có điều phản ứng của anh ấy rất ngoài dự liệu của tôi, tai lại đỏ, chắc chắn anh ấy đang xấu hổ?
Không nghĩ tới một người đàn ông cũng nhạy cảm như vậy, ha ha.
Ở trong phòng tắm trộm cười nửa ngày, tới khi tâm tình tôi dần dần bình phục, đánh răng rửa mặt xong rồi đi ra ngoài thì Tô Mộc đã khôi phục như thường, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua sắc mặt anh ấy rất thối, mặt lạnh bắt tôi nhanh ăn sáng.
Tôi biết điều gật đầu một cái, ngoan ngoãn ăn cháo ở trên bàn. Sau khi tôi ăn xong Tô Mộc liền đưa tôi xuống lầu, tìm một xe taxi đi tới công viên ngày hôm qua.
Khi đến công viên thì Tần Cát đã đứng ở cổng công viên, cũng không biết làm sao mà Tô Mộc liên lạc được với Tần Cát qua wechat, anh ta vẫn mặc trang phục cổ trang như cũ, đứng ở cổng công viên hết sức nổi bật.
Kỳ quái là bên cạnh anh ta có người đi tới đi lui tập thể dục, khi đi ngang qua lại không liếc nhìn anh ta một cái nào giống như không nhìn thấy anh ta.
Anh ta là học trò của Phong Thiên, lại mở tiệm cơm âm dương, trên người tất nhiên có bản lãnh tôi không biết.
Sau khi tụ họp với Tần Cát chúng tôi không trì hoãn nữa, Tô Mộc ôm lấy tôi, còn dựa theo cách ngày hôm qua lặn xuống đáy hồ tiến vào bên trong khoang thuyền.
Lúc này con rắn cái tên San Hô kia đã không thấy, cửa mật thất rộng mở rất quang minh chính đại.
Lâm Yến Nhi cũng không có ở bên trong, không chỉ không có Lâm Yến Nhi mà bên trong mật thật một người cũng không có.
Tôi nhất thời luống cuống, trên đường tới tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, Tô Mộc thành công bắt được Lâm Yến Nhi đoạt lại thân thể cho tôi, hoặc là Lâm Yến Nhi có rất nhiều đồng đảng, chúng tôi không địch lại Lâm Yến Nhi phải bỏ chạy, thậm chí ý tưởng hôm nay tôi phải chết trong mật thất cũng đã nghĩ tới.
Nhưng tôi dự đoán thế nào cũng không nghĩ tới chúng tôi lại vồ hụt.
Tô Mộc ngược lại không chút nào tỏ ra bất ngờ, cẩn thận kiểm tra xung quanh mật thất một vòng, sau khi chắc chắn không có kết giới liền đưa mắt nhìn về phía Tần Cát.
Tần Cát hiểu ý Tô Mộc, đôi mắt khép lại giống như đang nín thở ngưng thần, chờ đến khi anh ta lần nữa mở mắt thì bên trong bất ngờ xuất hiện thêm hai con ngươi một đen một trắng!
Tôi nhìn sửng sốt, người ta lại có thể có mắt như vậy, anh ta bây giờ có tổng cộng bốn con ngươi, nhìn đồ vật như là máy quét, sau khi nhìn quanh mật thất mấy lần, sau đó lội qua nước hồ lên trên bờ.
Tô Mộc không nói một lời ôm tôi quay trở về, toàn bộ hành trình đều là Tần Cát dẫn đường.
Vừa đi anh ta vừa quansát, không biết tại sao nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta tôi lại chợt nhớ tới chó cảnh sát, bọn chúng cũng có thể thông qua khí tức người khác lưu lại để theo dõi, chỉ là một đằng dựa vào mũi còn đằng này dựa vào mắt.
Tôi cảm thấy lo sợ bất an trong lòng, tay nắm thật chặt tay Tô Mộc, hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu như tôi vẫn không thể đoạt lại thân thể thì hồn phách cũng sẽ bị thoát ra, sẽ biến thành cô hồn dã quỷ. Chúng tôi còn vừa mới gặp Đại sai Mặt Ngựa, nếu như tôi không có yêu khí phòng thân, gặp lại Đại sai Mặt Ngựa chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt.
Chúng tôi đi theo Tần Cát thuận đường đi thẳng, anh ta lái xe đi, khoảng hơn nửa giờ sau xe vòng vèo rồi rẽ vào bệnh viện.
Tim tôi thắt lại, đập thình thịch. Bệnh viên kia chính là nơi ba mẹ tôi nằm điều trị, lúc này cô ta tới nhất định là tìm ba tôi lấy huyết mạch tương đồng!
Tôi lôi tay Tô Mộc không khỏi lộ ra lo lắng. Cảm nhận được tôi khẩn trương, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn tôi một cái, vỗ nhè nhẹ tay tôi, bảo tôi yên tâm, không phải Thuồng luồng tiên còn ở đây sao, bây giờ nó cũng là xà vương, cho dù Lâm Yến Nhi thật sự tới thì trong thời gian ngắn cũng không gần Thuồng luồng tiên được.
Tôi gật đầu một cái, có điều cho dù như vậy tôi cũng nhận ra trên mặt Tô Mộc không hề nhẹ nhõm. Thấy tôi đi chậm anh ấy liền ôm eo tôi bay vọt vào khu nội trú thẳng hướng phòng bệnh của cha mẹ tôi.
Vừa mới tới cửa tôi liền nghe thấy giống như có đốt pháo trong hành lang, truyền tới từng tiếng nổ to. Toàn bộ hành lang đã không có người, chỉ còn lại Lâm Yến Nhi một mình đứng ở cửa, quần áo trên người dính máu tươi dầm dề, giống như bị thương.
“Ba, mẹ, hai người không sao chứ? Con tới đây cứu hai người, hai người đừng sợ, nhận lấy con dao này sau đó tìm đúng vị trí bảy tấc của con rắn đâm mạnh một cái là con có thể đi vào!”
Lâm Yến Nhi hướng vào trong phòng gọi to, cô ta lại bắt chước giọng của tôi để nói chuyện với ba mẹ tôi.
Vừa nói chuyện cô ta vừa giơ tay lên, trong tay bất ngờ có một con dao nhỏ, lại là thiên địa kích ngày hôm qua Tô Mộc vừa mới đưa cho Đại sư Mặt Ngựa!
Cô ta ném thiên địa kích vào phòng bệnh.
Bởi vì yêu khí của Thuồng luồng tiên chủ yếu là phòng ngừa người và quỷ đi vào, đối với khí vật không có tác dụng gì, thiên địa kích xuyên qua lồng yêu khí rơi vào trong tay ba tôi.
Tôi cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy Tô Mộc ra chạy tới phòng bệnh.
Chỉ thấy trong phòng bệnh cha mẹ tôi đang bị thân thể Thuồng luồng tiên cuốn chặt lại. Lúc này Thuồng luồng tiên đã biến thành lớn vô cùng, thấy tôi tới sắc mặt liền vui mừng, nói: “Dương Dương, mau khuyên nhủ cha mẹ ngươi đi, bọn họ nghĩ Lâm Yến Nhi là ngươi nên muốn đi ra ngoài tìm Lâm Yến Nhi, ta quả thực không có cách nào nên mới phải quấn lấy bọn họ.”
Lúc nó nói chuyện thì ba tôi đã dùng miệng tháo được vỏ bao của thiên địa kích, liếc mắt tìm vị trí bảy tấc của Thuồng luồng tiên, giơ con dao lên hướng Thuồng luồng tiên đâm tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom