• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-195

Chương 178: Tìm ba




Chương 178: Tìm ba
Ngay khi tôi cõng mẹ tôi cùng Tam trưởng lão giằng co không nghỉ thì Tam trưởng lão nhấc chân đi tới, đưa tay muốn đem mẹ tôi từ trên lưng tôi kéo xuống.
Tôi theo bản năng né tránh, muốn bảo vệ cho mẹ tôi, nhưng tôi vừa động một cái thì Tam trưởng lão đã dùng lực trực tiếp một tay nhấc mẹ tôi lên không trung, sau đó hất tay về sau một cái, mẹ tôi bay ra ngoài.
Tay của tôi bị Tam trưởng lão nắm lấy, tôi muốn xông tới cứu mẹ tôi đã không kịp.
Thấy mẹ tôi ngã lăn xuống đất, trên trán bà rỉ ra một mảng máu tươi đỏ thẫm khiến tôi quả thật không nhịn được, liền cúi đầu hung hăng cắn vào cánh tay Tam trưởng lão đang giữ tôi, muốn ép hắn buông tay ra.
Nhưng hắn cũng không buông tay mà giống như không cảm giác được đau, mặc cho tôi cắn hắn.
Chẳng qua thần sắc hắn có chút không hiểu, nhỏ giọng kêu ồ một chút, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Ngươi không phải Lâm Yến Nhi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tôi nhất thời run lên, nhanh như vậy đã bị vạch trần? Sao hắn có thể biết được tôi không phải Lâm Yến Nhi?
Không tự chủ tôi buông miệng, lần nữa đứng lên nghiêng đầu nhìn về phía mẹ tôi, lo lắng cho vết thương của bà.
Thấy tôi không lên tiếng, Tam trưởng lão vừa cười vừa nói, nói Lâm Yến Nhi là lệ quỷ, bây giờ lại chiếm được yêu thân thuần khiết làm thân thể, thực lực nhất định tăng nhiều, không thể có chuyện sẽ dùng phương thức cấp thấp là cắn người để tấn công đối phương như vậy.
Nói xong nụ cười trên mặt của hắn còn nồng hơn, ngón tay đưa lên giữ lấy cằm tôi ép tôi nhìn hắn, nói: “Nếu không phải Lâm Yến Nhi vậy ngươi là một hồ yêu, có thể tu luyện ra yêu máu thuần khiết như vậy cũng là cực phẩm trăm năm khó gặp, là ngươi tự đưa tới cửa cũng đừng trách ta không khách khí.”
Sau khi nói xong, tay hắn bóp mạnh quai hàm ép tôi há miệng, sau đó từ trong túi móc ra một bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng tanh hôi.
Lại là rượu rối!
Tôi căng thẳng trong lòng, trong nháy mắt ngập tràn lo lắng.
Rượu rối lợi hại như nào tôi đã thấy, lần trước chẳng qua chỉ nuốt xuống một chút xíu thì đã liên lụy đến Tô Mộc, lần này một chai lớn như vậy, nếu như nuốt xuống nhất định tôi sẽ biến thành con rối của Tam trưởng lão.
Tôi liền giãy giụa kịch liệt, muốn cố gắng hất đổ rượu rối trong tay Tam trưởng lão.
Nhưng tay giữ chặt lọ rượu, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, miệng vẫn dùng giọng dịu dàng như bình thường, nói ngoan, bảo bối, thứ này uống rất ngon, chỉ cần uống thì sau này sẽ vui vẻ như thần tiên.
Mẹ nó!
Tôi tức giận mắng trong lòng, hận không đem được bình rượu rối kia cho hắn uống hết, nhưng khí lực Tam trưởng lão vô cùng lớn, tay bóp khiến quai hàm tôi cũng tê dại, căn bản không ngậm miệng lại được.
Chớp mắt một cái bình thủy tinh đã tới miệng tôi, mùi tanh hôi bên trong xốc thẳng vào mũi khiến tôi muốn nôn. Khi mắt đang chú ý bình rượu rối chuẩn bị rót vào miệng tôi thì Vương Văn bên cạnh đột nhiên cử động, lấy toàn bộ thân thể xông tới, hét lên một tiếng hét chói tai rồi huých vào người tam trưởng lão.
Toàn bộ chú ý của Tam trưởng lão đều đặt lên người tôi, căn bản lại không nghĩ tới đột nhiên Vương Văn sẽ gây khó dễ, bị vương văn đụng mạnh vào một cái khiến bình rượu trong tay văng ra, rơi xuống đất vỡ thành hàng trăm mảnh.
Lòng tôi buông lỏng được một chút, vừa định nhìn xem chuyện gì xảy ra thì sau lưng liền bị một cánh tay nắm lấy, sau đó cả người bị ngã ra rồi có người vác lên vai, sải bước đi tới chỗ mẹ tôi, cúi đầu xem xét rồi hỏi tôi có mang điện thoại không, mau gọi cho bệnh viện cứu người.
Biến cố tới quá đột ngột khiến tôi không phản ứng kịp, nghe nhắc tôi liền lấy điện thoại ra bấm 115 rồi sau đó mới tỉnh táo lại, giọng vừa rồi là của Tô Mộc!
“Tô Mộc, rốt cuộc anh đã tới.” Tôi bị dọa sợ, lần nữa nghe được tiếng của Tô Mộc liền giống như tìm được người tâm phúc vậy, ôm lấy eo Tô Mộc, sau đó liền tủi thân, mắt ê ẩm, nước mắt rơi rào rào, đem nước mắt nước mũi đều lau sạch trên quần áo Tô Mộc.
Tô Mộc giống như đang rất vội vàng, ngay cả ừ một tiếng cũng không nói, tay phải nhanh chóng vung trên không trung giống như đang vẽ một lá bùa gì đó, sau đó đẩy vào người mẹ tôi.
Một tầng âm khí màu xám tro trong nháy mắt đã bao phủ mẹ tôi, giống như đang đắp chăn vậy, bảo vệ cho mẹ tôi.
Làm xong tất cả những thứ này, Tô Mộc không trì hoãn nữa liền vác tôi sải bước đi vào bên trong căn biệt thự.
Anh ấy mặc kệ mẹ tôi? Cứ để mẹ tôi ở dưới đất? Tam trưởng lão còn ở đằng kia!
Tôi nôn nóng, cũng không khóc nữa, bảo Tô Mộc đừng để mặc mẹ tôi, không thể để mẹ tôi vào tay Tam trưởng lão.
Nhưng Tô Mộc lại không phản ứng gì cả, nhanh chóng vác tôi vào trong căn biệt thự, sau đó giọng trầm xuống nói: "Hỏng rồi, đã để cô ta lấy đi huyết mạch tương đồng!”
“Lấy đi?” Tôi nghe Tô Mộc nói vậy liền căng thẳng, rõ ràng mẹ tôi vẫn còn ở bên ngoài liền hỏi tại sao Tô Mộc không cứu mẹ tôi mà lại đi vào trong biệt thự, chẳng lẽ huyết mạch tương đồng không phải mẹ tôi?
“Em không phát hiện ba chúng ta không thấy đâu sao? Em nhóm máu B, ba cũng nhóm máu B cho nên huyết mạch tương đồng thật sự là ba!” Tô Mộc nói. Anh ấy cũng cuống cuồng, giọng đã có chút tức giận vì thất bại, vẫn vác tôi trên vai bay thẳng lên, rồi sau đó bay ra ngoài.
Tam trưởng lão cùng Vương văn vẫn còn đứng ở cửa biệt thự, sau khi mất rượu rối liền tức giận trợn mắt nhìn Tô Mộc.
Con mèo bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Tô Mộc giống như hận không được nhào lên băm Tô Mộc thành nghìn vạn mảnh vậy, nhưng bởi vì Tô Mộc bay quá cao, mèo đen có nhào đến mấy cũng không tới, chỉ có thể ở dưới giương mắt nhìn tức giận.
Tô Mộc từ trên cao đưa mắt nhìn xuống bọn họ, không nói câu nào, xoay người rời khỏi căn biệt thự, mang tôi nhanh chóng bay về hướng nhà họ Tô.
Tôi vẫn rất lo lắng cho vết thương của mẹ tôi nhưng có tấm thảm âm khí của Tô Mộc bảo vệ, Tam trưởng lão mặc dù ngay ở trước mặt cha mẹ tôi nhưng cũng không dám tiến tới gần.
Chắc hẳn đó là một loại thuật pháp rất lợi hại, nếu không Tô Mộc cũng không dám để mặc mẹ tôi trước mặt bọn họ mà mang một mình tôi rời đi, huống chi tôi đã gọi điện thoại cho 115, tin rằng xe cứu thương cũng rất nhanh sẽ tới.
Bây giờ trong lòng tôi lo lắng nhất chính là ba tôi, từ trước tới giờ ông rất cơ trí, chưa bao giờ để tôi bận tâm cho nên tôi cũng chưa bao giờ phải lo lắng cho ông, vạn vạn lần không nghĩ tới lần này bị thương lại là ba tôi!
Thừa dịp Tô Mộc đang trên đường bay về, tôi hỏi anh ấy ba tôi bị Lâm Yến Nhi bắt sẽ như thế nào, có phải anh ấy đã sớm biết Lâm Yến Nhi muốn ra tay với người nhà tôi.
Tô Mộc gật đầu một cái, sắc mặt anh ấy lúc này âm trầm mười phần, đã không còn tâm tư để mắng tôi, lạnh giọng nói ngày mai đã là ngày thứ bảy, Lâm Yến Nhi muốn hoàn toàn chiếm cứ thân thể tôi thì nhất định phải dùng huyết mạch tương đồng cử hành nghi thức cúng tế, cho nên anh ấy mới bảo tôi ngoan ngoãn đợi ở trong kho hàng của nhà họ Tô, còn mình đi theo dõi thủ hạ của Lâm Yến Nhi, không để cho bọn họ có cơ hội ra tay. Vạn lần không nghĩ tới tôi sẽ nghe lén được Lâm Yến Nhi nói chuyện, còn tự mình quay lại biệt thự, nếu như anh ấy không phải chạy về cứu tôi thì thủ hạ của Lâm Yến Nhi đã không có cơ hội ra tay, ba tôi cũng không bị bọn họ bắt đi!
Hóa ra Tô Mộc đã sớm biết kế hoạch của Lâm Yến Nhi, anh ấy rời đi cũng là vì bảo vệ ba mẹ tôi an toàn.
Tất cả những chuyện này lại bị chính tôi làm hỏng, sau khi biết được chân tướng tôi liền đưa tay bạt tai mình hai cái, thậm chí muốn bóp chết chính mình.
Chẳng trách Tô Mộc mắng tôi ngu xuẩn, tôi còn tự cho mình là thông minh cho rằng mẹ tôi là huyết mạch tương đồng Lâm Yến Nhi muốn nên chạy về cứu mẹ tôi, ai ngờ lại là cơ hội để cho bọn họ bắt ba tôi đi, thật là ngu xuẩn!
“Dương Dương, bây giờ không phải là lúc để trách bản thân. Ngày mai sẽ là cúng tế đại điển, chúng ta cần phải tìm được ba trước khi cúng tế đại điển, nếu không đến lúc đó lấy máu lấp ao, toàn bộ máu trong người ông để phải được lấy ra để cúng tế, nhất định sẽ không sống nổi.” Tô Mộc thấy tôi tự trách, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom