• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-183

Chương 168: Chỉ có bảy ngày




Chương 168: Chỉ có bảy ngày
Thấy thái độ của tôi đột nhiên thay đổi lớn như vậy, Vương Văn rõ ràng sững sốt một chút, nhìn tôi không hiểu.
Nhưng rất nhanh anh ta đã vừa cười vừa nói: “Diệp Trần, em hiểu lầm, mặc dù mới nửa tháng trước anh tới nhà bạn gái nhưng bây giờ anh và cô ấy đã cắt đứt sạch sẽ, sau này trừ phi sư phụ có lệnh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không lại đi tìm cô ấy, em yên tâm.”
“Sư phụ anh? Không phải anh xuất thân từ phong thủy thế gia sao, sao lại còn có sư phụ? Chẳng lẽ sư phụ anh chính là ông nội anh?” Trong lòng tôi cảnh giác, cố ý thăm dò anh ta.
Anh ta đã nhiều lần nhắc tới sư phụ của mình, không có gì bất ngờ thì sư phụ trong miệng anh ta chính là kẻ đã dùng những sợi dây trong suốt kia điều khiển anh ta, bản lãnh xem tướng của anh ta cũng là do kẻ đó dạy.
Nhưng tôi không hiểu, tôi với sư phụ anh ta không thù không oán, sao kẻ đó lại phái Vương Văn mai phục ở nhà tôi, còn nghĩ đủ cách để phá hỏng cấm chế của Tô Mộc, làm thương tổn cha mẹ tôi.
Cho dù sư phụ anh ta là ai cũng không thể nghi ngờ đó chính là kẻ địch của tôi.
“À… Mặc dù anh xuất thế ở đạo gia thế gia, khi còn bé cũng cùng ông nội học được không ít kiến thức. Đáng tiếc ông nội anh chết sớm đã không truyền được hết cho anh, sau đó anh tìm một sư phụ.”
Nói xong anh ta còn bổ sung thêm: “Dĩ nhiên, anh không phải vì áy náy đã không đi tìm bạn gái cũ, nếu em không thích thì sau này anh không đi nữa.”
Vừa nói Vương Văn vừa cười đưa điện thoại ra, trên màn hình hiện lên mã Qr hai chiều, bảo tôi cho anh ta wechat để tiện liên lạc sau này.
Tôn vốn định từ chối anh ta, nhưng lời đến khóe miệng tôi lại nuốt xuống, lấy điện thoại ra quét mã wechat của anh ta kết bạn, sau đó đứng dậy cáo từ.
Cứ như vậy là tôi có thể dùng thân phận Diệp Trần giữ liên lạc với anh ta, để có thể tìm ra rốt cuộc sư phụ anh ta là ai, tại sao lại phải đối địch với tôi.
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vương Văn thấy tôi phải đi mặt đầy vẻ không nỡ, nhưng bởi vì tôi đã thêm wechat của anh ta nên anh ta cũng vui vẻ một chút, nói anh ta có thể đưa tôi về.
Tất nhiên tôi từ chối, nói khách khí với anh ta một hồi rồi ra khỏi quán café đi lòng vòng trên phố, cũng sắp hết hai giờ liền ngồi trên ghế dài ở quán café đợi Thuồng Luồng tiên quay lại.
Thuồng Luồng tiên rất đúng giờ, chưa chờ được bao lâu đã thấy nó bay trở về, trên mặt đen nhánh hiện lên tia hồng hào, trên mặt đầy vẻ phấn khởi.
“Thế nào?” Tôi vui mừng trong lòng, nhìn vẻ mặt này của nó hẳn có tin tốt mang về.
Thuồng Luồng tiên dừng trên cổ tay tôi, đuôi rắn thuận thế quấn một vòng.
Bởi vì đây không phải cơ thể tôi, trên cổ tay cũng không có con dấu Thuồng Luồng tiên của nó cho nên bây giờ nó không có cách nào chui vào trong cơ thể tôi được, chỉ có thể quấn ở cổ tay, nói: “Hỏi qua rồi, không phải ngươi muốn biết thân thể này vốn là động vật gì sao, phương pháp rất đơn giản, ngươi bây giờ có tóc chắn chắn không phải động vật không có lông, chỉ cần ta nhổ một sợi tóc, sau đó làm nó mất đi yêu lực chống đỡ sẽ phục hồi thành cái cái lông gì thì liền biết.”
Thuồng Luồng tiên vừa nói cũng đã hướng về phía đầu tôi, há miệng to như một chậu máu muốn cắn tóc tôi.
“Chờ một chút!” Tôi thất sắc cả kinh. Nó dùng miệng cắn, miệng Thuồng Luồng tiên lớn như vậy cắn một cái không phải tôi sẽ thành hói sao.
Tôi đẩy nó ra, một bên vờ khách khí là tự tôi làm cũng được, một bên lấy sức đẩy nó ra xa một chút tránh cho nó ghen tị tôi có tóc lại gặm khiến tôi thành hói.
Vừa nói tôi cũng đã nhổ một sợi tóc đưa cho Thuồng Luồng tiên.
Thuồng Luồng tiên sau khi nhận lấy liền thận trọng để tóc bên trên ghế, sợ gió thổi còn bảo tôi lấy hai hòn đá chặn lên.
Sau đó đuôi rắn bắt đầu đập có nhịp điệu trên mặt đất, thật giống như rắn đuôi chuông vậy.
Tôi không biết nó đang làm gì nhưng nhất định có liên quan tới việc xác định thân thể này liền kiên nhẫn chờ bên cạnh.
Chỉ thấy nhịp cái đuôi gõ trên mặt đất càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng âm thanh đã nối thành một tiếng giống như còi, hết sức chói tai.
Đồng thời thân thể cũng vươn lên, phần đuôi nhọn chĩa xuống đất, cả người thẳng tưng trên không trung, giống như đang khiêu vũ vậy.
Thần kỳ là, chờ đến khi thân thể nó hoàn toàn duỗi thẳng trong không trung thì có một cổ ánh sáng xanh thoát ra khỏi sợi tóc của tôi, lóe lên trước mặt tôi rồi chui vào trong cơ thể Thuồng Luồng tiên.
Ra rồi!
Sau khi đi ra tôi liền nhìn chằm chằm vào sợi tóc, chờ xem sợi tóc thay đổi.
Thuồng Luồng tiên cũng có chút hưng phấn quan sát sự thay đổi.
Một giây…
Hai giây…
Năm phút trôi qua, sợi tóc của tôi không có thay đổi gì, nếu như nói không có thay đổi gì cũng không đúng, chính là vốn tóc sáng đen, khi mất khi yêu khí cũng là mất đi sự sáng bóng, trở thành một sợi tóc bình thường.
Cuối cùng vẫn là Thuồng Luồng tiên không nhịn được trước, nhìn tôi một cái: “Cái này…”
“Thế nào?” Trong lòng tôi run lên, nhìn sắc mặt khó coi của Thuồng Luồng tiên sợ là đã có chuyện gì không tốt.
“Yêu thân này vốn chính là con người.”
“Con người?” Tôt thốt lên, sau đó mới cảm thấy không đúng, cả kinh nói: “Đợi đã, ông nói yêu thân này vốn nguyên hình chính là con người, cô ấy không phải là yêu?”
“Ừ, nhìn trước mắt chính là như vậy. Người nhìn tóc này vốn chính là tóc của con người.” Thuồng Luồng tiên nói.
Nói xong sắc mặt nó bỗng nhiên ngưng trọng thêm mấy phần nói: “Ta còn một tin xấu nữa phải nói cho ngươi, ngươi nhất định phải mau sớm tìm được thân thể của mình, bởi vì thân thể này không còn bao lâu, nhiều nhất là bảy ngày, sẽ mất đi yêu lực, hồn phách của ngươi cũng bị tống ra bên ngoài cơ thể. Nếu lúc đó không có thân thể để tiếp nhận hồn phách của ngươi thì ngươi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, bị âm sai bắt đi. Đến lúc đó ông đây cũng không che chở được ngươi.”
“Âm sai? Sao hắn lại muốn bắt tôi?” Tôi thấy Thuồng Luồng tiên nói nghiêm túc như vậy cũng ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, hỏi.
“Bởi vì bây giờ ngươi đã chết, mặc dù tuổi thọ chưa tẫn nhưng không có thân thể thì hồn phách chính là cô hồn dã quỷ, dĩ nhiên sẽ bị âm sai bắt đi. Vì thế cho nên mới có nhiều quỷ mong mỏi có được thân thể, mạo hiểm không màng bị hồn phi phách tán cũng muốn chiếm được một thân xác.” Thuồng Luồng tiên nói.
Tôi không khỏi cảm thấy nặng nề trong lòng, vốn cho là yêu quái chuột túc trực bên linh sàng đưa thân thể này cho tôi chỉ bởi vì sợ tôi hồn phi phách tán dưới ánh mặt trời, để cho tôi có thể đi ra ngoài ban ngày. Bây giờ nhìn lại xem ra ân tình của nó đối với tôi không chỉ như vậy, nếu không có thân thể này thì cho dù tôi đợi trời tối đi ra ngoài thì cũng sẽ bị âm sai bắt đi trước, cứ như vậy sẽ chết hoàn toàn, ngay cả Tô Mộc cùng cha mẹ tôi một lần cuối cũng không gặp được.
Nghĩ tới đây lòng tôi đầy chua xót, bỗng nhiên nghĩ lại khi ở mộ Võ Tắc Thiên, yêu quái chuột túc trực bên linh sàng đã hướng về tôi kêu bảy tiếng, bây giờ Thuồng Luồng tiên nói tôi ở trong thân thể này nhiều nhất cũng chỉ được bảy ngày, chắc hẳn bảy tiếng kêu kia của yêu thử là có ý này.
Xem ra trước mắt tôi phải nhanh chóng tìm thân thể của mình.
Cũng may tôi vốn không có ý định ở lâu trong thân thể này, sau khi rõ ràng tình hình của thân thể này tôi liền lần nữa mang Thuồng Luồng tiên rời đi, tìm một buồng điện thoại công cộng gọi cho Đường Dũng.
Chỉ là đã cách vài tiếng đồng hồ, điện thoại của Đường Dũng vẫn báo không liên lạc được.
Lòng tôi nháy mắt trầm xuống, nếu như nói là tín hiệu không tốt, hoặc là điện thoại hết pin thì cách lâu như vậy sao còn chưa mở máy. Nhất định bọn họ đã xảy ra chuyện!
“Thuồng Luồng tiên, ông có thể tìm giúp tôi xem Tô Mộc ở đâu không? Thân thể tôi hẳn đang ở cùng một chỗ với Tô Mộc, chúng ta phải nhanh chóng tìm được anh ấy.” Tôi hỏi Thuồng Luồng tiên.
“Không cách nào tìm được Tô Mộc nhưng ta có thể cảm ứng được thân thể ngươi ở đâu.” Thuồng Luồng tiên cười giảo hoạt một tiếng, vừa nói đuôi rắn đã hướng chỉ về phía Tây Bắc, nói: “Ở hướng này, ba mươi phút đi xe.”
Hướng Tây Bắc, vừa vặn là vị trí đại trạch nhà họ Tô, chẳng lẽ Tô Mộc bọn họ bây giờ đều đang ở nhà họ Tô?
Tôi có chút không hiểu, nếu như bọn họ ở Nhà họ Tô thì hẳn rất an toàn, tại sao điện thoại của Đường Dũng lại không gọi được?
Cũng may, có vị trí của bọn họ thì Đường Dũng có mở điện thoại hay không đã không quan trọng, chỉ là biết được thân thể của tôi ở đại trạch Nhà họ Tô, tâm tư của tôi vẫn có chút ngưng trọng, bởi vì chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Lâm Yến Nhi vẫn dùng thân thể tôi để giả mạo tôi ở lại bên người Tô Mộc.”
Cho dù như thế nào tôi cũng quyết định đi đến đại trạch Nhà họ Tô tìm Tô Mộc.
Thuồng luồng tiên cũng rất ủng hộ quyết định của tôi, chúng tôi gọi xe chạy thẳng tới đại trạch Nhà họ Tô. Nhưng xe đi tới con phố của đại trạch Nhà họ Tô thì lại gặp tắc đường, tất cả xe di chuyển còn không nhanh bằng bà lão đi bộ trên vỉa hè.
Dù sao cũng không xa, tôi dùng tiền mẹ tôi cho “Lộc Dương” để thanh toán tiền xe, sau đó xuống xe đi bộ.
Có điều vừa xuống xe tôi bỗng nhiên cảm giác được sau lưng mình giống như đang có người trông chừng tôi. Thời khắc mấu chốt, tôi không dám chậm trễ, quay đầu quét nhìn những người đi đường một lần, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn hồi lâu tôi cũng không thấy có ai đó khác lạ cả, ngay cả Thuồng luồng tiên cũng bảo tôi đang quá lo lắng, nó không thấy điều gì khác lạ cả. Hẳn có lẽ đúng thật tôi đã suy nghĩ nhiều, tôi thở phào, tiếp tục đi tới Nhà họ Tô.
Chẳng qua càng ở gần Nhà họ Tô thì cảm giác quái dị kia của tôi càng mãnh liệt, luôn cảm giác có cặp mắt sau lưng đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi quay đầu lại vẫn không phát hiện điều gì, hơn nữa Thuồng luồng tiên một mực cũng không phát hiện điều gì khác lạ, tôi đành chịu đựng sự khó chịu trong lòng, tiếp tục đi tới Nhà họ Tô.
Đi chừng mười phút, thẳng đến khi tới cửa Nhà họ Tô thì cảm giác khó chịu sau lưng kia rốt cục biến mất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi còn chưa kịp vui vẻ thì một cổ hơi nóng mãnh liệt đột nhiên từ trên trời hạ xuống bao phủ lấy người tôi.
Chân tôi trong nháy mắt mất đi tri giác, thật giống như chân biến mất vậy, đứng yên trước cửa Nhà họ Tô.
Gần trong gang tấc nhưng tôi lại đứng đó, không thể đi vào.
Lòng tôi trầm xuống, nếu như nói cảm giác có ánh mắt sau lưng vừa rồi là sai nhưng cảm giác hơi nóng này rõ ràng là hướng về phía tôi.
“Hừm, lại dám giở trò với ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi, chán sống rồi!” Thuồng luồng tiên cũng nhận ra được hơi nóng này, nháy mắt từ trên cổ tay tôi mở ra, nổi giận mắng.
Khi đang nói chuyện thì trước mặt tôi đột nhiên truyền tới một tiếng vang, cửa Nhà họ Tô từ từ mở ra.
Tôi nhất thời chấn động tinh thần một cái, Nhà họ Tô mở cửa! Tôi được cứu rồi?
Tôi nhìn vào đầy khao khát, bên trong một bóng người đi tới, mơ mơ màng màng, có phải đúng là Tô Mộc hay không?
Tôi vừa lo lắng vừa kích động, đầu óc suy nghĩ, suy nghĩ xem lát nữa tôi sẽ giải thích với Tô Mộc thế nào về thân thể mới này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom