• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-178

Chương 163: Thiếu nữ trong quan tài




Chương 163: Thiếu nữ trong quan tài
“Cô tới đây lúc nào?” Cả người tôi run lên, bị Lâm Yến Nhi chạm vào khiến toàn thân nổi da gà, muốn tận lực nói chuyện với cô ta để kéo dài thời gian.
“Ngay vừa mới.” Lâm Yến Nhi khẽ cười, nói.
Nói xong cô ta giống như đoán được tâm tư của tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nhảm, ngón tay nhỏ nhắn di chuyển từ gò má lên trên ấn đường, nhẹ nhàng bấm vào một cái.
Âm khí bốn phía xung quanh cô ta nháy mắt cuồn cuộn như giông bão, theo giữa ngón tay cô ta xông thẳng vào trong thượng đan điền của tôi.
“A!” Tôi chỉ cảm thấy thân thể sắp nổ tung, không nhịn được đau kêu lên thành tiếng, liều mạng giãy giụa, thân thể run lên bần bật.
Lâm Yến Nhi thấy phản ứng của tôi như vậy rất hài lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm, dường như âm thanh thống khổ của tôi với cô ta là điệu nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chớp mắt tôi còn chưa kịp hiểu điều gì thì âm khí đã lấp đầy thượng đan điền, hơn nữa bởi vì lần này âm khí rót vào quá lớn khiến thượng đan điền của tôi không ngừng dãn ra, thần kinh tôi cũng bị căng theo giống như bóng bay bị căng ra, tùy lúc có thể nổ tung, cho dù tôi cố gắng đem âm khí từ trong thượng đan điền chuyển tới trung đan điền thì tốc độ vẫn chậm hơn.
Toàn thân tôi ướt mồ hôi, mỗi tế bào trên người dường như đều đang chống lại âm khí xung quanh. Bất chợt trong miệng tôi có một vị ngọt của máu tươi bắt đầu tràn ngập, hàm răng cắn chặt phải đầu lưỡi lúc nào không biết.
“Dương Dương?” Ngay khi ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tinh thần sắp hỏng mất thì đột nhiên tôi nghe được tiếng Tô Mộc đang gọi tôi.
“Em… Ở nơi này…” Tôi chật vật ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng trong tròng mắt đẹp đẽ của Tô Mộc chỉ là một mảnh mờ mịt, hiển nhiên không nhìn thấy tôi.
Anh ấy phát hiện không thấy tôi đâu liền thoáng một tia cuống cuồng, nghiêng đầu tìm tôi trong mộ thất, khi không thấy tôi lại gọi Đường Dũng cùng Diệu Diệu giúp đỡ.
Không chỉ Tô Mộc, Đường Dũng cùng Diệu DIệu cũng không phát hiện ra tôi, sốt ruột đi khắp bốn phía âm huyệt gọi tên tôi.
Lúc này ngay cả khí lực để đáp lại tôi cũng không có.
Lâm Yến Nhi thấy vậy nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.
Nếu như nói lúc trước cô ta vì ghen mà diễu võ dương oai, bây giờ cô ta ngày cả một tia cũng không còn có ý tranh giành cùng tôi, cô ta chỉ muốn để cho tôi chết, cũng để cho tôi hồn phi phách tán!
Hoàn toàn biết mất trong thế giới của Tô Mộc!
Thảo nào lúc trước cô ta biến mất lâu như vậy, xem ra lần này cô ta đã chuẩn bị thật chu đáo.
Tô Mộc cùng Đường Dũng bọn họ không tìm được tôi trong âm huyệt liền cuống cuồng lật đật đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi cùng Lâm Yến Nhi trong âm huyệt, lòng tôi cũng chết lặng một chút.
Xem ra tôi thật sự phải vĩnh biệt Tô Mộc.
Nước mắt tôi đã sớm ngập hốc mắt, nhưng đôi mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng người đang rời đi kia, cô gắng nhìn anh ấy lần cuối lâu một chút.
Muốn thấy anh ấy thêm một chút!
Nhưng cho dù tôi tham luyến như thế nào đi nữa thì anh ấy rốt cuộc vẫn rời đi.
Sau khi bóng lưng anh ấy hoàn toàn biến mất, lực chống đỡ của tôi trong nháy mắt không còn, thân thể lập tức trở nên lạnh như băng, thậm chí trên da tôi đã có một tầng băng mỏng.
Thấy tôi thật sự sắp chết, Lâm Yên Nhi cũng đã hoàn toàn thanh tĩnh lại, ngồi xổm người xuống, nhìn tôi nói: “Lộc Dương, ngươi là kẻ duy nhất dám cướp Tô Mộc của ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết thật sự, không phải anh ấy yêu thích cái xác của ngươi sao, chờ đến khi ngươi không còn chống đỡ được ta sẽ đoạt xác ngươi, từ đây thay thế ngươi ở bên cạnh anh ấy, theo thời gian trôi qua anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho những sai phạm của ta năm đó…”
Giọng cô ta càng ngày càng nhỏ, mí mắt tôi cũng càng ngày càng khép lại.
Không biết qua bao lâu, khi tôi có lại ý thức thì xung quanh chỉ có một mảnh đen nhánh, lạnh thấu xương. Thân thể tôi cũng nhẹ bẫng, lúc đưa tay lên tôi lại phát hiện tay tôi là trong suốt.
Hơi có chút màu xám tro.
Đây là dáng vẻ của âm hồn, nhìn màu sắc còn là một quỷ mới!
Tôi hốt hoảng trong lòng, tôi thật đã chết rồi?
Bây giờ đã biến thành quỷ?
Nhưng bây giờ tôi đang ở đâu? Thi thể tôi ở đâu?
Tôi vội vàng lướt bốn xung quanh tìm thi thể của mình, nhưng xung quanh trống rỗng, ngoại trừ âm khí ra thì không còn gì cả.
Hơn nữa cho dù biến thành quỷ tôi vẫn có cảm giác đau mơ hồ giống như dây thần kinh bị kéo đứt vậy. Xem ra trước khi tôi chết thượng đan điền vẫn bị âm khí ép vào.
Tìm một vòng không tìm được thi thể, cũng không biết tôi đang ở nơi nào, có chút bối rối tôi liền ngồi bệt xuống đất, ngẩn người.
Mặc dù đã nhiều lần chạm mặt tử thần, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng bây giờ thật sự biến thành quỷ tôi lại thấy có chút mờ mịt.
Đây không một chút giống quỷ trong tưởng tượng của tôi. Trước kia tôi ảo tưởng cho rằng dù chết thảm thế nào đi nữa cũng có Tô Mộc ở bên cạnh tôi, tôi không cầu có thể mạnh như anh ấy, có thể sống dưới ánh mặt trời, có thể không khác gì người thường, tôi chỉ cầu anh ấy còn ở bên cạnh tôi, tôi có thể ở bên cạnh cha mẹ tôi, vậy là đủ rồi.
Kết quả bây giờ chỉ còn lại một mình tôi bị giam ở một địa phương không biết là nơi nào.
Tôi ngồi yên thật lâu, lâu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu tôi mới rốt cục từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Ít nhất bây giờ có một điểm còn tốt, đó là hồn phách của tôi vẫn còn, chỉ cần rời khỏi nơi này, tìm được Tô Mộc thì cũng không coi là quá tệ.
Có niềm tin này tôi lại có khí lực lần nữa đứng lên du đãng khắp nơi, trước tiên thăm dò nơi này rồi tính tiếp.
Sau khi thăm dò một vòng tôi phát hiện đây vẫn là trong âm huyệt ở mộ Võ Tắc Thiên, âm khí bốn phía vẫn dư thừa. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, hồn phách của tôi ở nơi có âm khí mạnh như vậy mới có thể trực tiếp trở thành quỷ mới. Bây giờ chỗ này đã không có một bóng người, Lâm Yến Nhi cũng đi, nếu như đoán không lầm thì thi thể tôi cũng là bị cô ta mang đi.
Tìm một vòng không tìm được đầu mối có ích gì, tôi không thể làm gì khác hơn là bằng vào trí nhớ lúc đi vào để tìm cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng cái cối đá ở cửa lúc đi vào đã đóng lại, tôi vừa mới giơ tay lên muốn đẩy cối đá kia ra thì ngón tay đã truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, đau tới mức tôi phải hét lên!
Cối đá kia có chứa một lượng dương khí khổng lồ, chỉ cần tôi tới gần một chút sẽ làm tôi bị thương.
Phải làm sao bây giờ?
Tâm tình tôi trở nên rất kém, có chút phiền não, không nhịn được sự tức giận ngưng tụ âm khí xung quanh điên cuồng đập tới cối đá.
Nhưng tôi chỉ là quỷ mới, mặc dù bên cạnh có lượng lớn âm khí cho tôi sử dụng nhưng thực lực vẫn là quá nhỏ, những quả cầu âm khí còn chưa chạm vào cối đã đã bị đánh vô ảnh vô tung.
Ngay khi tôi bị dồn nén đến sắp phát điên thì đột nhiên có tiếng động nhỏ phát ra từ cối đá trước mặt, thật giống như có người ở đó đang mở cối đá ra.
Tôi suy nghĩ rất nhanh liền lắc mình tránh sang một bên, rất sợ dương khí trong cối đá sẽ bắn ra có thể sẽ làm tôi bị thương.
‘Cạch!’ Có tiếng cơ quan mở ra.
Sau đó cối đá ầm ầm di chuyển, một cổ hơi nóng đập vào mặt, nhưng đứng đối diện cối đá không phải là người mà là một con chuột lớn!
Yêu quái chuột túc trực bên linh sàng!
Trong đầu tôi nháy mắt văng ra mấy chữ này, cảm giác nguy hiểm lan khắp thân thể, tôi xoay người thật nhanh chạy sang bên cạnh.
Yêu quái chuột hiển nhiên cũng nhìn thấy tôi, thấy tôi chạy thân thể to lớn bắt đầu chui vào lối đi nhỏ.
Cũng may thân thể nó rất lớn, hẳn chui không vào được.
Tôi xem bộ dáng lao lực kia của nó liền thở phào một cái, đứng một bên cách xa nó, nói: “Mày trở về đi, đây là địa bàn của tao, không hoan nghênh mày.”
“Chít…” Nó nghe được lời tôi nói, lại phát ra một tiếng gầm như chuột kêu đáp lại tôi.
Nhưng hiển nhiên nó hiểu sai ý tôi, sau khi kêu một tiếng càng ra sức chen vào, cả người cũng thay đổi giống như cơ thể được làm bằng nước, rất nhanh xuyên qua lối đi nhỏ hẹp như vậy đi vào.
“Á! Mày thật sự có thể đi vào a!” Tôi còn đang muốn khuyên nó rời đi, chờ sau khi nó đi liền đi qua lối đi đó ra ngoài tìm Tô Mộc, thấy nó tiến vào cũng không dám đứng đó nhìn nữa mà cong người chạy về phía sau.
Động tác của yêu quái chuột không nhanh hơn tôi nhưng nó lại lớn, một bước của nó bằng mấy bước của tôi, hơn nữa không gian ở âm huyệt cũng không có bao nhiêu, chạy không bao lâu tôi đã bị nó ép vào một góc chết!
Hôm nay tôi phải biến mất!
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, vừa mới bị Lâm Yến Nhi giết, còn chưa thích ứng với thân phận quỷ mới đã lại bị yêu quái chuột túc trực bên linh sàng nuốt trọn sao?
Tôi không thể lui được nữa, dựa vào băng đen đứng lên, tuyệt vọng nhìn yêu quái chuột, chờ nó há miệng nuốt.
"Chít…” Nó đã đứng trước mặt tôi, to lớn giống như con gấu, hướng về tôi rống lên một tiếng khiến lỗ tai tôi đau.
Gào xong nó chân về phía trước kẹp tôi lại, uốn người trở về kéo tôi theo, thật giống như muốn mang tôi chui ra khỏi cửa chỗ cối đá.
Tôi bị hành động của nó gây bối rối, nó đây là có ý gì?
Không chỉ không nuốt tôi mà còn mang tôi đi, chẳng lẽ nó định thả tôi đi?
Suy nghĩ này vừa hiện ra tôi liền cảm thấy thật buồn cười, sau khi biến thành quỷ chỉ số thông minh của tôi cũng tụt đi rồi. Nó là yêu quái chuột túc trục bên linh sàng, tôi đã biến thành quỷ, đối với nó mà nói là kẻ địch, là thức ăn, nó làm sao có thể để tôi đi, nhiều khả năng nhất là nó cảm thấy nơi này không tốt, ảnh hưởng tới khẩu vị của nó mà thôi.
Tôi cười khổ một tiếng, thấy thật thê thảm, thử giẫy giụa vài cái cũng không thành công, buộc phải ở trong ngực nó chờ chết.
Nhờ kinh nghiệm lúc chui vào, lần này động tác của nó nhanh hơn rất nhiều, đến cửa hang thân thể đã co lại, rất nhanh dẫn tôi chui qua hang đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn sáng đèn đuốc như cũ, đèn trường minh đang cháy, sau khi yêu quái chuột mang tôi quay lại mộ chính liền buông tôi ra, hướng về phía tôi gầm nhẹ hai tiếng, sau đó gật gật đầu giống như tỏ ý bảo tôi đi theo nó.
Đùa tôi sao, tôi tránh nó còn không kịp, sao còn có thể đi cùng nó. Thừa dịp nó quay người đi về phía trước tôi liền sử dụng hết sức bình sinh chạy ra cửa, trực tiếp xuyên qua ngôi mộ chính hướng quay trở lại động chứa tượng đá ở bên trên.
Nơi đó có thông với bên ngoài, Tô Mộc bọn họ không tìm được tôi hẳn còn ở nơi đó chờ tôi.
Tôi đang rất kích động, thật nhanh chạy trở về.
Nhưng vừa lên động bên trên, ngoại trừ tượng đá ra không có một bóng người, Tô Mộc cùng Đường Dũng bọn họ không có ở nơi này.
Tôi nhìn không khỏi có chút mất mát, nhưng tôi cũng không do dự, theo hố sụp quay lại thế giới bên ngoài.
Nhưng tôi vừa đi tới phía dưới lỗ thủng thì phát hiện mặt trời trên cao chiếu rực rỡ, chùm ánh sáng chiếu qua cửa hang xuống mang đến một cổ nhiệt lượng khổng lồ như ngọn lửa lớn, tôi chỉ nhích tới gần một chút, còn chưa bị ánh nắng chạm vào đã nóng không chịu nổi, giống như thân thể tôi tùy lúc bị nướng cháy.
Không biết phải làm thế nào, tôi lại lui về.
‘Gừ…’
Chưa lui được mấy bước lưng tôi liền chạm vào lớp lông mềm mại, lỗ tai cũng nghe thấy một tiếng rống giận.
Tôi sợ hãi run cả người, nghiêng đầu nhìn về phía yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, không dám cử động.
Yêu quái chuột rống lên một tiếng, thấy tôi ngoan ngoãn rốt cuộc hài lòng một chút, lần nữa đưa chân kẹp tôi lại, đưa tôi trở lại mộ chính có đèn trường minh, lao tới cây cột được điêu khắc bằng vàng.
“Không!” Tôi sợ hét lên một tiếng, rất sợ xương cũng bị nát vụn.
Nhưng tôi không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, thân thể được yêu quái chuột đưa vào bên trong cây cột.
Cây cột rất to, khoảng năm người ôm mới hết chiều rộng, bên trong lại rỗng phủ kín hoa tươi.
Dĩ nhiên những hoa này đã bị khô cứng, mặc dù còn giữ được hình dáng hoa tươi lúc đầu nhưng vừa chạm vào liền vỡ vụn.
Mà ở giữa đám hoa tươi có một quan tài dường như được chế tạo bằng băng, trong suốt tỏa ra hơi lạnh.
Bên trong quan tài có một người nằm trần truồng, một cô gái tuổi thanh xuân yên tĩnh nằm ở trong đó được vạn hoa vây quanh, đẹp như Hoa tiên tử vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom