Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 146: Mẹ không phản đối.
Chương 146: Mẹ không phản đối.
“Ách…” Bị Tô Mộc hỏi, Đường Dũng vốn đang kiêu ngạo đột nhiên kinh sợ một chút, thật giống như anh ta cảm nhận được áp lực uy hiếp đến từ Tô Mộc vậy. Dừng một chút, Đường Dũng liền khoát tay, tỏ vẻ người lớn không thèm chấp trẻ con, nói với Tô Mộc: “Dù sao lão tử đây cũng là Long Bà chính thống nước Thái, không thể so đo với một tên quỷ mới. Em vừa nói tay anh ta bị thương, bị thương gì?”
“Không có gì, Tô Mộc không phải mới bị con quái vật kia cắn một cái sao, dĩ nhiên là bị thương rồi, có điều bây giờ đã lành rồi.” Tôi nhìn Đường Dũng chuyển đề tài mà cười thầm trong lòng, vẻ mặt kinh sợ mà vẫn phải giữ mặt mũi rất khôi hài.
“Phải không? Em chắc chắn anh ta mới bị thương?” Đường Dũng hỏi ngược lại, vừa nói khóe miệng anh ta vừa mỉm cười xấu xa, nắm tay Tô Mộc lên đưa tới trước mặt tôi: “Em nhìn xem có giống như bị thương không? Anh ta là hồn phách, cho dù bị cắn cũng không thể có thương tổn thực sự gì, anh ta đang lừa em.”
Nói xong anh còn nhìn Tô Mộc một cái vẻ gây hấn, hất tay Tô Mộc ra.
Vẻ mặt Tô Mộc vẫn nhàn nhạt như cũ, căn bản không để ý tới Đường Dũng.
Nhưng tôi có chút khiếp sợ, hỏi Tô Mộc có phải là thật sự là vừa rồi anh ấy không bị thương?
“Em hi vọng anh vừa bị thương sao?” Tô Mộc mang một nụ cười thản nhiên, cúi đầu nhìn, hỏi tôi.
“À… Không hi vọng.” Tôi lắc đầu một cái, anh ấy vừa rồi đau đến như vậy khiến tim tôi cũng vỡ ra, dĩ nhiên không hi vọng anh ấy bị thương.
“Vậy bây giờ biết anh không bị thương có phải em rất vui?” Thấy tôi chối, gương mặt đẹp trai của Tô Mộc tự nhiên lộ nét tươi cười, giống như trời đông giá rét đột nhiên được nắng ấm chiếu tới, hất lên mặt tôi, tôi nhất thời ngây người nhìn, đầu óc mờ mịt, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Mẹ nó anh ấy thật đẹp trai!
Đường Dũng gây chuyện nhưng thấy tôi vẫn si mê nhìn Tô Mộc, tức giận tới lỗ mũi cũng sắp lệch, kéo tôi về sau rồi chen vào giữa tôi cùng Tô Mộc, nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi đã làm xong việc, các người không phải còn muốn tìm âm huyệt sao, nhân dịp trời tối lão quỷ này còn ở được hãy mau đi làm việc đi!”
Nói xong anh kéo tôi sang một bên, dùng giấy bút viết số thẻ ngân hàng cùng phương thức liên lạc, sau đó lôi tôi đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới chợt tỉnh, vỗ đầu một cái, suýt chút nữa quên mất chuyện chính.
Kéo Tô Mộc đi, tôi để anh ấy tìm vị trí âm huyệt.
Anh ấy dĩ nhiên biết tầm quan trọng của việc tìm âm huyệt, cũng không còn đùa giỡn nữa, miệng thì thầm: “Thiên hạ rộng lớn, tất cả thuộc âm dương, tìm âm dò dương, ý ở…”
Anh ấy đọc một chuỗi rất dài, hẳn là khẩu quyết tìm mây dò nước của pháp sư âm dương bọn họ. Một bên anh ấy vừa đọc một bên làm thủ quyết bấm ngón tay dài rất phức tạp. Chờ khẩu quyết và thủ quyết làm xong, tôi thấy anh ấy đưa mắt một vòng, sau đó Tô Mộc chỉ hướng Tây Bắc, nói đi học theo hướng này suốt ba trăm bảy mươi tám cây số chính là âm huyệt.
Nói xong anh ấy lần nữa tì lên vai tôi, bảo tôi đi về nhà, Đường Dũng mang anh ấy đi tìm âm huyệt là được rồi.
Tôi lắc đầu từ chối, với quan hệ của anh ấy và Đường Dũng, đem anh ấy giao cho Đường Dũng làm sao tôi có thể yên tâm.
Vạn nhất Đường Dũng thừa dịp ban ngày Tô Mộc không ra được ném anh ấy vào nơi rừng núi hoang vu nào đó thì làm thế nào.
Nhưng Đường Dũng lần này lại rất phối hợp lạ thường, vỗ vai tôi một cái, bảo tôi đi về nhà.
Hai người bọn họ cùng nói như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người cũng không tính mang tôi đi, đều nói mang tôi đi chỉ vô dụng, quả thực không có biện pháp nào, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái đáp ứng.
Dù sao âm huyệt đã tìm được, tiếp theo chính là đi tới âm huyệt đem bỏ Tô Mộc vào là được, mặc dù Đường Dũng rất ghét Tô Mộc nhưng nhìn quan hệ giữa hai người họ lúc này cũng không đến nỗi đem ném Tô Mộc giữa đường.
Quyết định hai người bọn họ đi tới âm huyệt còn tôi về nhà chăm sóc cha mẹ, Đường Dũng liền đưa tôi về biệt thự, bảo tôi ngoan ngoãn chờ bọn họ trở lại.
Nói xong bọn họ cũng không dừng lại nhiều, lái xe cả đêm chạy tới âm huyệt.
Tôi đã đi thật nhiều ngày, thật ra thì đã sớm mệt mỏi, sau khi tắm xong tôi liền lên giường nằm ngủ.
Chờ đến khi mở mắt đã là vào lúc giữa trưa.
Mẹ tôi bưng một ly sữa bò ngồi ở mép giường dịu dàng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh liền lập tức gọi một tiếng Dương Dương.
Tôi sợ hết hồn, sau khi thấy rõ là mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy hỏi bà thế nào, tại sao lại ở một bên nhìn tôi ngủ.
“Quá lâu không gặp con, con gầy đi nhiều.” Mẹ tôi nói. Vừa nói bà còn đưa tay xoa mặt tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lòng tôi không khỏi chua xót, trước kia khi tôi học đại học dường như mỗi tuần lễ cũng sẽ về nhà một lần, từ sau khi tôt nghiệp đại học cùng Vương Văn về nhà liền gặp Tô Mộc, sau đó gần nửa năm nay đều không mấy khi về nhà, cũng khó trách mẹ tôi lại mong tôi.
Sau khi rửa mặt tôi liền kéo tay mẹ tôi quay lại phòng khách, hứng thú nói tôi phải làm một bữa tiệc lớn tạ lỗi với cha mẹ tôi, hơn nữa khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ ở nhà bầu bạn với cha mẹ, để bọn họ ngắm tôi kỹ một chút.
Mẹ tôi biết tôi sẽ ở nhà một thời gian liền vui vẻ vô cùng, cũng đi theo tôi vào phòng bếp, nói tôi trước kia chưa từng nấu ăn, bà tới giúp tôi một tay.
Hai chúng tôi cùng nhau rửa rau nấu ăn, tình cảnh hết sức ấm áp hòa thuận, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi vào ở căn biệt thự này, lúc thực sự dùng mới phát hiện căn biệt thự này mỗi chi tiết được thiết kế đều tương đối hợp lý, bên cạnh bồn rửa rau còn có máy rửa bát, cực kỳ thuận tiện.
Nghĩ tới căn biệt thự này sẽ là nhà của tôi cùng Tô Mộc sau này, khóe miệng tôi không khỏi cong lên mỉm cười, một tia ngọt ngào rạo rực ở trong lòng.
Mẹ tôi thấy biểu tình trên mặt tôi cũng vô cùng vui vẻ, kéo tay tôi lại, nói: “Dương Dương, hơn nửa năm qua con một mình ở bên ngoài trải qua nhiều đau khổ như vậy cũng không nói với người nhà, đứa nhỏ này thật là…”
Hả?
Tôi trải qua đau khổ gì?
Tôi nghe mẹ tôi nói không đầu không đuôi liền sửng sốt một chút, cũng không biết lúc ở nhà chăm sóc cha mẹ tôi Đường Dũng đã nói gì.
Vì không muốn để lộ sơ hở tôi đành gật đầu một cái, nói qua loa: “Không sao đâu mẹ, đều đã qua rồi.”
“Đều đã qua, nhưng chúng ta là người một nhà, con có chuyện gì cũng phải nói với nhà, đừng có giấu.” Mẹ tôi nói.
Nói xong mẹ tôi liền cười, nói: “Có điều Vương Văn đối xử với con như vậy chia tay cũng tốt, sau khi chia tay thì thu lòng lại đừng nhớ tới Vương Văn nữa, cùng với Tiểu Dũng hòa hợp, chỉ cần con hạnh phúc thì mẹ với ba con an tâm.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, nhưng không được bao lâu tôi đột nhiên phản ứng, khiếp sợ hỏi mẹ tôi: “Mẹ vừa nói ai? Tiểu Dũng là ai?”
Thấy tôi hỏi mẹ tôi liền cười, nhìn tôi giống như nhìn kẻ ngốc. “Đứa nhỏ này, cùng mẹ còn ngại ngùng cái gì. Con nói Tiểu Dũng là ai, là Đường Dũng chứ ai, hai đứa bây giờ không phải là đang yêu nhau sao. Nó cũng nói với mẹ rồi, mẹ thật sự quý nó, đối với hai đứa không ý kiến.”
“Không ý kiến cái gì a, sao lại không ý kiến, con với anh ta mới không tốt đây.” Tôi nhất thời nhức đầu, Đường Dũng đáng chết, dám thừa dịp tôi không ở đây đã cùng rót vào mẹ tôi lời ngon ngọt gì, nói liều!
Mẹ tôi thấy tôi chối nhưng vẫn không tin, nói thẳng: “Đứa nhỏ này, có gì mà không thể cùng nói với nhà. Tiểu Dũng cũng đã nói rõ với mẹ, thằng Vương Văn chân đạp mấy thuyền, căn bản là kẻ lừa gạt tình cảm, nếu không phải nhờ Tiểu Dũng thì con bị Vương Văn bán cũng không biết. Nhà chúng ta cháy lần trước cũng là Vương Văn làm phải không, như người điên! Người như vậy sau này con bớt qua lại, con xem Tiểu Dũng, đứa nhỏ này vui tính, lại rất thích con, con chỉ có ở cùng nó thì mẹ mới yên tâm.”
Chương 146: Mẹ không phản đối.
“Ách…” Bị Tô Mộc hỏi, Đường Dũng vốn đang kiêu ngạo đột nhiên kinh sợ một chút, thật giống như anh ta cảm nhận được áp lực uy hiếp đến từ Tô Mộc vậy. Dừng một chút, Đường Dũng liền khoát tay, tỏ vẻ người lớn không thèm chấp trẻ con, nói với Tô Mộc: “Dù sao lão tử đây cũng là Long Bà chính thống nước Thái, không thể so đo với một tên quỷ mới. Em vừa nói tay anh ta bị thương, bị thương gì?”
“Không có gì, Tô Mộc không phải mới bị con quái vật kia cắn một cái sao, dĩ nhiên là bị thương rồi, có điều bây giờ đã lành rồi.” Tôi nhìn Đường Dũng chuyển đề tài mà cười thầm trong lòng, vẻ mặt kinh sợ mà vẫn phải giữ mặt mũi rất khôi hài.
“Phải không? Em chắc chắn anh ta mới bị thương?” Đường Dũng hỏi ngược lại, vừa nói khóe miệng anh ta vừa mỉm cười xấu xa, nắm tay Tô Mộc lên đưa tới trước mặt tôi: “Em nhìn xem có giống như bị thương không? Anh ta là hồn phách, cho dù bị cắn cũng không thể có thương tổn thực sự gì, anh ta đang lừa em.”
Nói xong anh còn nhìn Tô Mộc một cái vẻ gây hấn, hất tay Tô Mộc ra.
Vẻ mặt Tô Mộc vẫn nhàn nhạt như cũ, căn bản không để ý tới Đường Dũng.
Nhưng tôi có chút khiếp sợ, hỏi Tô Mộc có phải là thật sự là vừa rồi anh ấy không bị thương?
“Em hi vọng anh vừa bị thương sao?” Tô Mộc mang một nụ cười thản nhiên, cúi đầu nhìn, hỏi tôi.
“À… Không hi vọng.” Tôi lắc đầu một cái, anh ấy vừa rồi đau đến như vậy khiến tim tôi cũng vỡ ra, dĩ nhiên không hi vọng anh ấy bị thương.
“Vậy bây giờ biết anh không bị thương có phải em rất vui?” Thấy tôi chối, gương mặt đẹp trai của Tô Mộc tự nhiên lộ nét tươi cười, giống như trời đông giá rét đột nhiên được nắng ấm chiếu tới, hất lên mặt tôi, tôi nhất thời ngây người nhìn, đầu óc mờ mịt, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Mẹ nó anh ấy thật đẹp trai!
Đường Dũng gây chuyện nhưng thấy tôi vẫn si mê nhìn Tô Mộc, tức giận tới lỗ mũi cũng sắp lệch, kéo tôi về sau rồi chen vào giữa tôi cùng Tô Mộc, nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi đã làm xong việc, các người không phải còn muốn tìm âm huyệt sao, nhân dịp trời tối lão quỷ này còn ở được hãy mau đi làm việc đi!”
Nói xong anh kéo tôi sang một bên, dùng giấy bút viết số thẻ ngân hàng cùng phương thức liên lạc, sau đó lôi tôi đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới chợt tỉnh, vỗ đầu một cái, suýt chút nữa quên mất chuyện chính.
Kéo Tô Mộc đi, tôi để anh ấy tìm vị trí âm huyệt.
Anh ấy dĩ nhiên biết tầm quan trọng của việc tìm âm huyệt, cũng không còn đùa giỡn nữa, miệng thì thầm: “Thiên hạ rộng lớn, tất cả thuộc âm dương, tìm âm dò dương, ý ở…”
Anh ấy đọc một chuỗi rất dài, hẳn là khẩu quyết tìm mây dò nước của pháp sư âm dương bọn họ. Một bên anh ấy vừa đọc một bên làm thủ quyết bấm ngón tay dài rất phức tạp. Chờ khẩu quyết và thủ quyết làm xong, tôi thấy anh ấy đưa mắt một vòng, sau đó Tô Mộc chỉ hướng Tây Bắc, nói đi học theo hướng này suốt ba trăm bảy mươi tám cây số chính là âm huyệt.
Nói xong anh ấy lần nữa tì lên vai tôi, bảo tôi đi về nhà, Đường Dũng mang anh ấy đi tìm âm huyệt là được rồi.
Tôi lắc đầu từ chối, với quan hệ của anh ấy và Đường Dũng, đem anh ấy giao cho Đường Dũng làm sao tôi có thể yên tâm.
Vạn nhất Đường Dũng thừa dịp ban ngày Tô Mộc không ra được ném anh ấy vào nơi rừng núi hoang vu nào đó thì làm thế nào.
Nhưng Đường Dũng lần này lại rất phối hợp lạ thường, vỗ vai tôi một cái, bảo tôi đi về nhà.
Hai người bọn họ cùng nói như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người cũng không tính mang tôi đi, đều nói mang tôi đi chỉ vô dụng, quả thực không có biện pháp nào, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái đáp ứng.
Dù sao âm huyệt đã tìm được, tiếp theo chính là đi tới âm huyệt đem bỏ Tô Mộc vào là được, mặc dù Đường Dũng rất ghét Tô Mộc nhưng nhìn quan hệ giữa hai người họ lúc này cũng không đến nỗi đem ném Tô Mộc giữa đường.
Quyết định hai người bọn họ đi tới âm huyệt còn tôi về nhà chăm sóc cha mẹ, Đường Dũng liền đưa tôi về biệt thự, bảo tôi ngoan ngoãn chờ bọn họ trở lại.
Nói xong bọn họ cũng không dừng lại nhiều, lái xe cả đêm chạy tới âm huyệt.
Tôi đã đi thật nhiều ngày, thật ra thì đã sớm mệt mỏi, sau khi tắm xong tôi liền lên giường nằm ngủ.
Chờ đến khi mở mắt đã là vào lúc giữa trưa.
Mẹ tôi bưng một ly sữa bò ngồi ở mép giường dịu dàng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh liền lập tức gọi một tiếng Dương Dương.
Tôi sợ hết hồn, sau khi thấy rõ là mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy hỏi bà thế nào, tại sao lại ở một bên nhìn tôi ngủ.
“Quá lâu không gặp con, con gầy đi nhiều.” Mẹ tôi nói. Vừa nói bà còn đưa tay xoa mặt tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lòng tôi không khỏi chua xót, trước kia khi tôi học đại học dường như mỗi tuần lễ cũng sẽ về nhà một lần, từ sau khi tôt nghiệp đại học cùng Vương Văn về nhà liền gặp Tô Mộc, sau đó gần nửa năm nay đều không mấy khi về nhà, cũng khó trách mẹ tôi lại mong tôi.
Sau khi rửa mặt tôi liền kéo tay mẹ tôi quay lại phòng khách, hứng thú nói tôi phải làm một bữa tiệc lớn tạ lỗi với cha mẹ tôi, hơn nữa khoảng thời gian tiếp theo tôi sẽ ở nhà bầu bạn với cha mẹ, để bọn họ ngắm tôi kỹ một chút.
Mẹ tôi biết tôi sẽ ở nhà một thời gian liền vui vẻ vô cùng, cũng đi theo tôi vào phòng bếp, nói tôi trước kia chưa từng nấu ăn, bà tới giúp tôi một tay.
Hai chúng tôi cùng nhau rửa rau nấu ăn, tình cảnh hết sức ấm áp hòa thuận, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi vào ở căn biệt thự này, lúc thực sự dùng mới phát hiện căn biệt thự này mỗi chi tiết được thiết kế đều tương đối hợp lý, bên cạnh bồn rửa rau còn có máy rửa bát, cực kỳ thuận tiện.
Nghĩ tới căn biệt thự này sẽ là nhà của tôi cùng Tô Mộc sau này, khóe miệng tôi không khỏi cong lên mỉm cười, một tia ngọt ngào rạo rực ở trong lòng.
Mẹ tôi thấy biểu tình trên mặt tôi cũng vô cùng vui vẻ, kéo tay tôi lại, nói: “Dương Dương, hơn nửa năm qua con một mình ở bên ngoài trải qua nhiều đau khổ như vậy cũng không nói với người nhà, đứa nhỏ này thật là…”
Hả?
Tôi trải qua đau khổ gì?
Tôi nghe mẹ tôi nói không đầu không đuôi liền sửng sốt một chút, cũng không biết lúc ở nhà chăm sóc cha mẹ tôi Đường Dũng đã nói gì.
Vì không muốn để lộ sơ hở tôi đành gật đầu một cái, nói qua loa: “Không sao đâu mẹ, đều đã qua rồi.”
“Đều đã qua, nhưng chúng ta là người một nhà, con có chuyện gì cũng phải nói với nhà, đừng có giấu.” Mẹ tôi nói.
Nói xong mẹ tôi liền cười, nói: “Có điều Vương Văn đối xử với con như vậy chia tay cũng tốt, sau khi chia tay thì thu lòng lại đừng nhớ tới Vương Văn nữa, cùng với Tiểu Dũng hòa hợp, chỉ cần con hạnh phúc thì mẹ với ba con an tâm.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, nhưng không được bao lâu tôi đột nhiên phản ứng, khiếp sợ hỏi mẹ tôi: “Mẹ vừa nói ai? Tiểu Dũng là ai?”
Thấy tôi hỏi mẹ tôi liền cười, nhìn tôi giống như nhìn kẻ ngốc. “Đứa nhỏ này, cùng mẹ còn ngại ngùng cái gì. Con nói Tiểu Dũng là ai, là Đường Dũng chứ ai, hai đứa bây giờ không phải là đang yêu nhau sao. Nó cũng nói với mẹ rồi, mẹ thật sự quý nó, đối với hai đứa không ý kiến.”
“Không ý kiến cái gì a, sao lại không ý kiến, con với anh ta mới không tốt đây.” Tôi nhất thời nhức đầu, Đường Dũng đáng chết, dám thừa dịp tôi không ở đây đã cùng rót vào mẹ tôi lời ngon ngọt gì, nói liều!
Mẹ tôi thấy tôi chối nhưng vẫn không tin, nói thẳng: “Đứa nhỏ này, có gì mà không thể cùng nói với nhà. Tiểu Dũng cũng đã nói rõ với mẹ, thằng Vương Văn chân đạp mấy thuyền, căn bản là kẻ lừa gạt tình cảm, nếu không phải nhờ Tiểu Dũng thì con bị Vương Văn bán cũng không biết. Nhà chúng ta cháy lần trước cũng là Vương Văn làm phải không, như người điên! Người như vậy sau này con bớt qua lại, con xem Tiểu Dũng, đứa nhỏ này vui tính, lại rất thích con, con chỉ có ở cùng nó thì mẹ mới yên tâm.”
Bình luận facebook