Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 139: Trúng tà
Chương 139: Trúng tà
Thấy là bọn chúng, tôi với Thuồng luồng tiên đều thở phào nhẹ nhõm, thực lực của bọn chúng kém, coi như phát hiện ra chúng tôi thì bằng bản lãnh của Thuồng luồng tiên bây giờ chắc có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng.
Chờ giây lát bọn chúng liền đi xa.
Chắc chắn không thấy hạch của cáo yêu đã chết, chúng tôi cũng không ở lại chỗ này nữa, cánh rừng này cách quốc lộ bên ngoài còn rất xa, để tiết kiệm thời gian tôi xin Thuồng luồng tiên biến to nửa ngày để đưa tôi đi ra ngoài.
Thuồng luồng tiên không ăn được hạch yêu hồ nên rất khó chịu, bắt tôi hứa sau này ra ngoài phải bắt nhiều quỷ cho nó bồi bổ mới đồng ý đưa tôi ra ngoài.
Ra tới quốc lộ tôi mới phát hiện một vấn đề khác.
Lúc chúng tôi tới là nhóm cảnh sát đưa tới, bây giờ chỉ một mình tôi đi ra, hơn nữa tôi lại không có chìa khóa xe, dù xe đậu ở ven đường thì tôi cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn không vào được.
Con đường này hết sức hẻo lánh, không vào điểm du lịch nào, nhìn qua nhìn lại không thấy bóng xe cộ đi qua.
Ra tới quốc lộ, để không hù dọa người khác, Thuồng luồng tiên đã lui về cổ tay tôi, biến thành hình xăm rắn đen.
Tôi rất lo lắng cho tình trạng của Tô Mộc, không chờ được có xe đi ngang qua liền theo hướng lúc trước tới đi bộ ngược lại.
Đi một lần đã hơn hai giờ, mặt trời càng ngày càng ngả về hướng tây, cũng nhanh xuống núi, trong lòng tôi càng nôn nóng, lo lắng một hồi khi trời tối chỉ có mình tôi là thân đàn bà yếu ớt trong núi có thể bị nguy hiểm gì hay không.
Nhưng tôi rất nhanh phát hiện ra tôi đã quá lo lắng, bởi vì suy nghĩ này vừa xuất hiện không lâu thì tôi chợt nghe thấy từ sau có tiếng xe lao tới vùn vụt.
Tinh thần tôi chấn động một cái, quay đầu nhìn lại, trên đường đúng thật có một chiếc xe đang chạy về phía tôi.
Tập tức tôi đưa tay ra dấu, hy vọng tài xế có thể dừng lại.
“Cô gái, nơi hoang vu này sao cô lại có một mình, muốn đi đâu tôi đưa cô đi một đoạn?” Xe kia thấy tôi vẫy liền dừng lại trước mặt tôi, từ cửa xe lộ ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hỏi tôi.
Nhìn dáng dấp ông ta rất hiền hòa, hơn nữa có Thuồng luồng tiên trong người nên tôi cũng không sợ ông ta có ý đồ không tốt gì, liền nói cho ông ta tôi phải đi Giang Minh, nếu như ông ta không thuận đường thì thả tôi xuống ở trạm xe gần đây là được, nói xong tôi còn liên tục nói cảm ơn ông ta.
Nghe nói tôi phải đi Giang Minh, trên mặt ông ta miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Cũng đúng dịp, tôi cũng phải tới thành phố Giang Minh, lên xe đi.”
“Tốt quá, cảm ơn ạ.” Tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức mở cửa lên xe ngồi ở đằng sau.
Ông chú lái xe kia không nói gì nữa, nghiêm túc lái xe.
Trên xe chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí tương đối yên lặng.
Điều này thì rất tốt, tôi cũng không quấy rầy chú tài xế, ngồi ở đằng sau nhắm mắt lại từ từ hội tụ âm khí, bắt đầu kiểm tra tình trạng thân thể của mình.
Bây giờ Tô Mộc bị thương, trước khi tìm được âm huyệt thì tôi phải mau sớm hấp thu âm khí, để còn dùng khi âm khí trong ngọc bội không còn đủ thì có thể truyền cho Tô Mộc.
Dò xét một lúc, tôi chợt phát hiện trong trung điền mới mở có một đoàn khí màu xanh nhạt trôi lơ lửng trên không trung, không cao không thấp, vị trí ở giữa hết sức ổn định.
Tôi liền nghĩ đến một thứ, yêu khí!
Nhưng sao yêu khí lại xuất hiện trong thân thể tôi? Hơn nữa Thuồng luồng tiên đã nói, yêu khí chỉ dành cho yêu tinh tu luyện, giống như con người dùng hai khí âm dương vậy.
Yêu tinh có thể thông qua chiếm đoạt âm khí để tăng cường yêu lực nhưng con người thì không được, chỉ cần vừa tiếp xúc với yêu khí, nhẹ thì tinh thần loạn, hành động dị thường, nặng thì có thể chết.
Giống như mọi người đều trúng yêu khí ở yêu hồ, cho dù là Phong Thiên cũng không tránh được.
Tôi liền gọi Thuồng luồng tiên, hỏi nó đây là tình huống gì.
Nó đang ở trong người tôi, rất nhanh cũng xuất hiện trong trung đan điền của tôi, thấy yêu khí lơ lửng trong không trung cũng sững sờ, đi vòng quanh yêu khí hai lần tỏ vẻ khó hiểu, nói nó cũng lần đầu tiên thấy loại chuyện như này.
Nói xong nó thận trọng đến gần đoàn yêu khí kia, muốn đem đoàn yêu khí ăn vào, nhưng vừa mới tiếp xúc thì yêu khí kia giống như có linh trí vậy, tránh sang một bên né Thuồng luồng tiên, sau đó lại trôi nổi lơ lửng giữa không trung.
Thuồng luồng tiên tức giận đuổi theo cổ yêu khí kia không ngừng há miệng đớp, nhưng cho dù động tác của nó rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng cổ yêu khí kia, cho đến khi nó mệt nằm lăn quay thở phì phò như chó cũng không nuốt được cổ yêu khí kia vào.
Không có cách nào khác, nó đành bảo tôi cứ chờ phản ứng của đoàn yêu khí này. Dù sao đoàn yêu khí cũng đã ở trong người tôi, lúc này tôi vẫn không phát sinh điều dị thường gì chứng tỏ đoàn yêu khí kia không có ác ý với tôi, nó sẽ nghiên cứu thêm, khi nào biết thêm gì sẽ lại nói cho tôi.
Thấy Thuồng luồng tiên đã nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác hơn, ý thức trở lại trong thượng đan điền, bắt đầu hấp thu âm khí.
Bởi vì chúng tôi đã cách xa núi nơi Cản Thi phái ở, hàm lượng âm khí xung quanh càng ngày càng thấp, tôi hấp thu một lúc thấy hiệu quả không lớn đành chui ra khỏi thượng đan điền, lần nữa mở mắt ra.
Mở mắt ra, chỗ tôi ngồi vừa vặn nhìn thấy mặt chú lái xe qua gương chiếu hậu.
Tôi nhìn thoáng một cái suýt chút nữa bị dọa giật mình, bởi vì nơi mi tâm của chú lái xe có một đoàn âm khí đen nhánh quanh quẩn ở trên cao khiến mây đen giăng đầy trước mặt ông ấy.
Mà trên mặt ông ta cũng mang vẻ bi thương.
Lúc mới lên xe tôi còn không chú ý, bây giờ nghĩ lại một chút, ông ta lúc ấy thật giống như cũng rất ưu tư, mặc dù nhiệt tình đưa tôi theo nhưng một câu cũng không nói với tôi, hiển nhiên trong lòng có chuyện.
Nếu như chỉ là tâm tình không tốt thì tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng bây giờ chân mày ông ta đen ngòm chứng tỏ trêu chọc tới quỷ vật, tôi không thể không hỏi, dầu gì cũng coi như báo đáp người ta giúp tôi thoát khỏi khổn cảnh.
Suy nghĩ một chút để chọn lời, tôi thử mở miệng hỏi chú tài xế có phải đang có chuyện phiền lòng hay không, nhìn tâm tình của ông ấy không được tốt.
Tôi sợ sẽ lỗ mãng khi nói thẳng ông ta đã gặp quỷ, dẫu sao ông ta cùng tôi không giống nhau, sẽ không thấy âm khí nơi mi tâm của mình.
Chú tài xế bị tôi hỏi, rõ ràng sửng sốt một chút, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì, tôi không sao.”
Hiển nhiên là có chuyện, hơn nữa nhìn biểu tình vừa rồi nhất định là bị chạm vào chỗ đau, chẳng qua ông ta nói không sao là vì thấy tôi là phụ nữ, cũng không giúp được gì cho nên mới không nói cho tôi.
Thấy ông ta như vậy tôi liền thử dò xét lần nữa, nói: “Vậy gần đây chú có gặp phải chuyện gì kỳ quái, ví như cảm giác toàn thân đột nhiên lạnh, hay bả vai cùng cổ đau nhức nặng nề gì không?”
Chú lái xe lại nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi tôi: “Cô muốn nói tôi có bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ hay viêm khớp không à?”
Ặc.
Tôi nghe chú tài xế nói suýt chút nữa đã phun nước miếng ra ngoài, cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng: “Không phải, nói thẳng vậy, chú có tin trên đời này có quỷ không?”
Kétttt!
Người tôi bị nhào về phía trước, tiếng phanh kêu lên chói tai.
Toàn bộ xe theo quán tính vẫn trôi về phía trước, chúng tôi đang đi đường trên núi, một bên dựa núi một bên chính là vách đá, xe trượt mất khống chế khiến tôi sợ choáng váng hét ầm lên, tay ôm chặt ghế ngồi phía trước.
Chú tài xế cũng sợ hết hồn, liều mạng điều chỉnh phương hướng, cố gắng khống chế cho xe hướng vào sát núi. Rốt cuộc xe cũng dừng lại, nhưng đầu xe đã đâm vào vách núi một chút, làm vỡ ra một cái hố nhỏ.
Tôi sợ hãi thở hổn hển, thấy xe hoàn toàn dừng lại mới hỏi tài xế có việc gì, sao lại đột nhiên phanh xe lại, vừa rồi quá nguy hiểm.
Tài xế hiển nhiên cũng rất kinh sợ, tay vẫn siết chặt tay lái thở dốc, sau đó mới quay đầu lại, nói: “Thật xin lỗi cô, nhưng cô phải nói cho tôi, cô là ai, vừa rồi hỏi tôi là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là cháu có thể nhìn thấy âm khí, ở giữa hai chân mày của chú có một khối âm khí vô cùng nồng nặc chứng tỏ gần đây có đại họa rơi xuống!” Vừa rồi suýt chút nữa mất mạng, tôi cũng không còn tâm tư vòng vo với ông ta, nói thẳng.
Nói xong tôi vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, vỗ vỗ lại đầu cho tỉnh táo, nói lầm bầm: “Xem ra không chỉ có chú gặp đại họa, giữa chân mày cháu chắc chắn cũng có một đoàn âm khí, nếu không vừa rồi sao cũng gặp nguy hiểm như vậy.”
“Cô gái, cô thật sự có thể nhìn thấy âm khí? Vậy cô có biện pháp hóa giải không? Nói thật, tôi đi thật xa lên núi này chính là vì tìm một vị đại sư hóa giải chuyện nhà tôi, đáng tiếc đại sư đã chết. Cô gái, cô có bản lãnh giúp tôi một tay được không, chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện nhà tôi cô muốn gì đều được!”
Chú tài xế kích động, một tay níu tay tôi nói, giọng ông ta mang theo chút nức nở, nghẹn ngào.
Tôi hơi sợ nên rút tay về, nhưng nhìn ông ta kích động như vậy có chút bấy ngờ, liền bảo ông ấy cứ lái xe về đã, vừa đi vừa nói tình huống của ông ấy.
Mặc dù xe có va chạm nhưng cũng không bị hỏng hóc gì quan trọng, chú tài xế thấy tôi đồng ý giúp liền gật đầu liên tục, sau đó cho xe chạy tiếp tục đi vê Giang Minh.
Trên đường đi ông ta kể cho tôi chuyện của nhà ông ta gặp phải.
Nhà ông ta thật sự gặp chuyện, nhưng xảy ra chuyện không phải ông ta mà là vợ ông ta. Ông ta cũng coi như cũng hiếm muộn, hơn bốn mươi tuổi vợ ông ta mới có bầu đứa bé, bây giờ cũng là tháng thứ chín, vốn bình thường rất tốt, không có gì dị thường bởi vì hai vợ chồng ông ta hết sức để ý, bình thường ngay cả thịt cũng không dám ăn nhiều.
Nhưng vừa tới tháng thứ chín vợ ông ta bỗng nhiên sinh bệnh, hơn nữa không có dấu hiệu nào báo trước, chỉ qua một đêm cả người đều thay đổi, tự nhiên điên điên cuồng cuồng cái gì cũng ăn, thậm chí ngay cả gỗ cũng không buông tha.
Ông ta mang vợ đi bệnh viện kiểm tra, bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng bác sĩ chỉ nói có thể cơ thể phụ nữ có thai thiếu nguyên tố vi lượng cho nên mới có hành động dị thường này.
Sau đó người nhà nói có thể vợ ông ta trúng tà, lúc này ông ta mới chạy xa như vậy lên núi tìm đại sư trừ tà.
Nghe ông ta nói xong tôi cơ bản hiểu được tình huống gì.
Khi giữa hai chân mày người có âm khí chiếm cứ, ngoại trừ mình trúng tà thì cũng có khi người nhà mình có chuyện phát sinh.
Vợ ông ta trúng tà, ông ta dính âm khí trên người cũng rất bình thường.
Chẳng qua là nếu người nhà xảy ra chuyện thì âm khí trên người ông ta sẽ không nặng như vậy mới đúng, bây giờ ngay cả âm khí trên người ông ta cũng nặng như vậy thì âm khí trên người vợ ông ta sẽ nồng nặc thành hình dáng gì?
Sự việc khá nghiêm trọng, huống chi người ta tốt bụng giúp tôi, tôi nếu biết chuyện này lại không thể ngồi nhìn.
Nhưng bây giờ Tô Mộc đang cần tôi mang anh ấy đi tìm âm huyệt chữa thương, tôi lại không có nhiều thời gian để xử lý những vấn đề này.
Suy nghĩ một chút, hay tôi lấy điện thoại gọi cho Đường Dũng, nói cho anh ta chuyện này.
Dẫu sao Đường Dũng là chuyên gia, anh ta ra tay chắc chắn tốt hơn tôi.
Đường Dũng nghe được tôi giới thiệu chuyện làm ăn liền rất sảng khoái đồng ý, hơn nữa anh ta còn nói cho tôi một tin tốt, cha mẹ tôi tỉnh lại rồi.
Tôi nghe vậy mừng rỡ, nói cho chú tài xế không cần lại đi tìm đại sư, tôi giới thiệu cho ông ta Long Bà chuyên nghiệp giúp ông ta, ông ta nghe vậy mừng rỡ, nói cảm ơn tôi liên tục.
Tôi bảo ông ta trực tiếp đưa tôi về biệt thự Phùng Đông, sau khi về đến nhà tôi cùng cha mẹ tôi hàn huyên một chút, liền thúc giục Đường Dũng đi cùng chú tài xế về nhà.
Trước khi đi tôi bảo Đường Dũng chờ một chút, hỏi anh ta có biết gần đây có chỗ nào là âm huyệt có âm khí đặc biệt đậm đà, tôi phải đi âm huyệt một chuyến.
Chương 139: Trúng tà
Thấy là bọn chúng, tôi với Thuồng luồng tiên đều thở phào nhẹ nhõm, thực lực của bọn chúng kém, coi như phát hiện ra chúng tôi thì bằng bản lãnh của Thuồng luồng tiên bây giờ chắc có thể dễ dàng giải quyết bọn chúng.
Chờ giây lát bọn chúng liền đi xa.
Chắc chắn không thấy hạch của cáo yêu đã chết, chúng tôi cũng không ở lại chỗ này nữa, cánh rừng này cách quốc lộ bên ngoài còn rất xa, để tiết kiệm thời gian tôi xin Thuồng luồng tiên biến to nửa ngày để đưa tôi đi ra ngoài.
Thuồng luồng tiên không ăn được hạch yêu hồ nên rất khó chịu, bắt tôi hứa sau này ra ngoài phải bắt nhiều quỷ cho nó bồi bổ mới đồng ý đưa tôi ra ngoài.
Ra tới quốc lộ tôi mới phát hiện một vấn đề khác.
Lúc chúng tôi tới là nhóm cảnh sát đưa tới, bây giờ chỉ một mình tôi đi ra, hơn nữa tôi lại không có chìa khóa xe, dù xe đậu ở ven đường thì tôi cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn không vào được.
Con đường này hết sức hẻo lánh, không vào điểm du lịch nào, nhìn qua nhìn lại không thấy bóng xe cộ đi qua.
Ra tới quốc lộ, để không hù dọa người khác, Thuồng luồng tiên đã lui về cổ tay tôi, biến thành hình xăm rắn đen.
Tôi rất lo lắng cho tình trạng của Tô Mộc, không chờ được có xe đi ngang qua liền theo hướng lúc trước tới đi bộ ngược lại.
Đi một lần đã hơn hai giờ, mặt trời càng ngày càng ngả về hướng tây, cũng nhanh xuống núi, trong lòng tôi càng nôn nóng, lo lắng một hồi khi trời tối chỉ có mình tôi là thân đàn bà yếu ớt trong núi có thể bị nguy hiểm gì hay không.
Nhưng tôi rất nhanh phát hiện ra tôi đã quá lo lắng, bởi vì suy nghĩ này vừa xuất hiện không lâu thì tôi chợt nghe thấy từ sau có tiếng xe lao tới vùn vụt.
Tinh thần tôi chấn động một cái, quay đầu nhìn lại, trên đường đúng thật có một chiếc xe đang chạy về phía tôi.
Tập tức tôi đưa tay ra dấu, hy vọng tài xế có thể dừng lại.
“Cô gái, nơi hoang vu này sao cô lại có một mình, muốn đi đâu tôi đưa cô đi một đoạn?” Xe kia thấy tôi vẫy liền dừng lại trước mặt tôi, từ cửa xe lộ ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hỏi tôi.
Nhìn dáng dấp ông ta rất hiền hòa, hơn nữa có Thuồng luồng tiên trong người nên tôi cũng không sợ ông ta có ý đồ không tốt gì, liền nói cho ông ta tôi phải đi Giang Minh, nếu như ông ta không thuận đường thì thả tôi xuống ở trạm xe gần đây là được, nói xong tôi còn liên tục nói cảm ơn ông ta.
Nghe nói tôi phải đi Giang Minh, trên mặt ông ta miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Cũng đúng dịp, tôi cũng phải tới thành phố Giang Minh, lên xe đi.”
“Tốt quá, cảm ơn ạ.” Tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức mở cửa lên xe ngồi ở đằng sau.
Ông chú lái xe kia không nói gì nữa, nghiêm túc lái xe.
Trên xe chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí tương đối yên lặng.
Điều này thì rất tốt, tôi cũng không quấy rầy chú tài xế, ngồi ở đằng sau nhắm mắt lại từ từ hội tụ âm khí, bắt đầu kiểm tra tình trạng thân thể của mình.
Bây giờ Tô Mộc bị thương, trước khi tìm được âm huyệt thì tôi phải mau sớm hấp thu âm khí, để còn dùng khi âm khí trong ngọc bội không còn đủ thì có thể truyền cho Tô Mộc.
Dò xét một lúc, tôi chợt phát hiện trong trung điền mới mở có một đoàn khí màu xanh nhạt trôi lơ lửng trên không trung, không cao không thấp, vị trí ở giữa hết sức ổn định.
Tôi liền nghĩ đến một thứ, yêu khí!
Nhưng sao yêu khí lại xuất hiện trong thân thể tôi? Hơn nữa Thuồng luồng tiên đã nói, yêu khí chỉ dành cho yêu tinh tu luyện, giống như con người dùng hai khí âm dương vậy.
Yêu tinh có thể thông qua chiếm đoạt âm khí để tăng cường yêu lực nhưng con người thì không được, chỉ cần vừa tiếp xúc với yêu khí, nhẹ thì tinh thần loạn, hành động dị thường, nặng thì có thể chết.
Giống như mọi người đều trúng yêu khí ở yêu hồ, cho dù là Phong Thiên cũng không tránh được.
Tôi liền gọi Thuồng luồng tiên, hỏi nó đây là tình huống gì.
Nó đang ở trong người tôi, rất nhanh cũng xuất hiện trong trung đan điền của tôi, thấy yêu khí lơ lửng trong không trung cũng sững sờ, đi vòng quanh yêu khí hai lần tỏ vẻ khó hiểu, nói nó cũng lần đầu tiên thấy loại chuyện như này.
Nói xong nó thận trọng đến gần đoàn yêu khí kia, muốn đem đoàn yêu khí ăn vào, nhưng vừa mới tiếp xúc thì yêu khí kia giống như có linh trí vậy, tránh sang một bên né Thuồng luồng tiên, sau đó lại trôi nổi lơ lửng giữa không trung.
Thuồng luồng tiên tức giận đuổi theo cổ yêu khí kia không ngừng há miệng đớp, nhưng cho dù động tác của nó rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng cổ yêu khí kia, cho đến khi nó mệt nằm lăn quay thở phì phò như chó cũng không nuốt được cổ yêu khí kia vào.
Không có cách nào khác, nó đành bảo tôi cứ chờ phản ứng của đoàn yêu khí này. Dù sao đoàn yêu khí cũng đã ở trong người tôi, lúc này tôi vẫn không phát sinh điều dị thường gì chứng tỏ đoàn yêu khí kia không có ác ý với tôi, nó sẽ nghiên cứu thêm, khi nào biết thêm gì sẽ lại nói cho tôi.
Thấy Thuồng luồng tiên đã nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác hơn, ý thức trở lại trong thượng đan điền, bắt đầu hấp thu âm khí.
Bởi vì chúng tôi đã cách xa núi nơi Cản Thi phái ở, hàm lượng âm khí xung quanh càng ngày càng thấp, tôi hấp thu một lúc thấy hiệu quả không lớn đành chui ra khỏi thượng đan điền, lần nữa mở mắt ra.
Mở mắt ra, chỗ tôi ngồi vừa vặn nhìn thấy mặt chú lái xe qua gương chiếu hậu.
Tôi nhìn thoáng một cái suýt chút nữa bị dọa giật mình, bởi vì nơi mi tâm của chú lái xe có một đoàn âm khí đen nhánh quanh quẩn ở trên cao khiến mây đen giăng đầy trước mặt ông ấy.
Mà trên mặt ông ta cũng mang vẻ bi thương.
Lúc mới lên xe tôi còn không chú ý, bây giờ nghĩ lại một chút, ông ta lúc ấy thật giống như cũng rất ưu tư, mặc dù nhiệt tình đưa tôi theo nhưng một câu cũng không nói với tôi, hiển nhiên trong lòng có chuyện.
Nếu như chỉ là tâm tình không tốt thì tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng bây giờ chân mày ông ta đen ngòm chứng tỏ trêu chọc tới quỷ vật, tôi không thể không hỏi, dầu gì cũng coi như báo đáp người ta giúp tôi thoát khỏi khổn cảnh.
Suy nghĩ một chút để chọn lời, tôi thử mở miệng hỏi chú tài xế có phải đang có chuyện phiền lòng hay không, nhìn tâm tình của ông ấy không được tốt.
Tôi sợ sẽ lỗ mãng khi nói thẳng ông ta đã gặp quỷ, dẫu sao ông ta cùng tôi không giống nhau, sẽ không thấy âm khí nơi mi tâm của mình.
Chú tài xế bị tôi hỏi, rõ ràng sửng sốt một chút, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu, nói nhỏ: “Không có gì, tôi không sao.”
Hiển nhiên là có chuyện, hơn nữa nhìn biểu tình vừa rồi nhất định là bị chạm vào chỗ đau, chẳng qua ông ta nói không sao là vì thấy tôi là phụ nữ, cũng không giúp được gì cho nên mới không nói cho tôi.
Thấy ông ta như vậy tôi liền thử dò xét lần nữa, nói: “Vậy gần đây chú có gặp phải chuyện gì kỳ quái, ví như cảm giác toàn thân đột nhiên lạnh, hay bả vai cùng cổ đau nhức nặng nề gì không?”
Chú lái xe lại nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi tôi: “Cô muốn nói tôi có bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ hay viêm khớp không à?”
Ặc.
Tôi nghe chú tài xế nói suýt chút nữa đã phun nước miếng ra ngoài, cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng: “Không phải, nói thẳng vậy, chú có tin trên đời này có quỷ không?”
Kétttt!
Người tôi bị nhào về phía trước, tiếng phanh kêu lên chói tai.
Toàn bộ xe theo quán tính vẫn trôi về phía trước, chúng tôi đang đi đường trên núi, một bên dựa núi một bên chính là vách đá, xe trượt mất khống chế khiến tôi sợ choáng váng hét ầm lên, tay ôm chặt ghế ngồi phía trước.
Chú tài xế cũng sợ hết hồn, liều mạng điều chỉnh phương hướng, cố gắng khống chế cho xe hướng vào sát núi. Rốt cuộc xe cũng dừng lại, nhưng đầu xe đã đâm vào vách núi một chút, làm vỡ ra một cái hố nhỏ.
Tôi sợ hãi thở hổn hển, thấy xe hoàn toàn dừng lại mới hỏi tài xế có việc gì, sao lại đột nhiên phanh xe lại, vừa rồi quá nguy hiểm.
Tài xế hiển nhiên cũng rất kinh sợ, tay vẫn siết chặt tay lái thở dốc, sau đó mới quay đầu lại, nói: “Thật xin lỗi cô, nhưng cô phải nói cho tôi, cô là ai, vừa rồi hỏi tôi là có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là cháu có thể nhìn thấy âm khí, ở giữa hai chân mày của chú có một khối âm khí vô cùng nồng nặc chứng tỏ gần đây có đại họa rơi xuống!” Vừa rồi suýt chút nữa mất mạng, tôi cũng không còn tâm tư vòng vo với ông ta, nói thẳng.
Nói xong tôi vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, vỗ vỗ lại đầu cho tỉnh táo, nói lầm bầm: “Xem ra không chỉ có chú gặp đại họa, giữa chân mày cháu chắc chắn cũng có một đoàn âm khí, nếu không vừa rồi sao cũng gặp nguy hiểm như vậy.”
“Cô gái, cô thật sự có thể nhìn thấy âm khí? Vậy cô có biện pháp hóa giải không? Nói thật, tôi đi thật xa lên núi này chính là vì tìm một vị đại sư hóa giải chuyện nhà tôi, đáng tiếc đại sư đã chết. Cô gái, cô có bản lãnh giúp tôi một tay được không, chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện nhà tôi cô muốn gì đều được!”
Chú tài xế kích động, một tay níu tay tôi nói, giọng ông ta mang theo chút nức nở, nghẹn ngào.
Tôi hơi sợ nên rút tay về, nhưng nhìn ông ta kích động như vậy có chút bấy ngờ, liền bảo ông ấy cứ lái xe về đã, vừa đi vừa nói tình huống của ông ấy.
Mặc dù xe có va chạm nhưng cũng không bị hỏng hóc gì quan trọng, chú tài xế thấy tôi đồng ý giúp liền gật đầu liên tục, sau đó cho xe chạy tiếp tục đi vê Giang Minh.
Trên đường đi ông ta kể cho tôi chuyện của nhà ông ta gặp phải.
Nhà ông ta thật sự gặp chuyện, nhưng xảy ra chuyện không phải ông ta mà là vợ ông ta. Ông ta cũng coi như cũng hiếm muộn, hơn bốn mươi tuổi vợ ông ta mới có bầu đứa bé, bây giờ cũng là tháng thứ chín, vốn bình thường rất tốt, không có gì dị thường bởi vì hai vợ chồng ông ta hết sức để ý, bình thường ngay cả thịt cũng không dám ăn nhiều.
Nhưng vừa tới tháng thứ chín vợ ông ta bỗng nhiên sinh bệnh, hơn nữa không có dấu hiệu nào báo trước, chỉ qua một đêm cả người đều thay đổi, tự nhiên điên điên cuồng cuồng cái gì cũng ăn, thậm chí ngay cả gỗ cũng không buông tha.
Ông ta mang vợ đi bệnh viện kiểm tra, bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng bác sĩ chỉ nói có thể cơ thể phụ nữ có thai thiếu nguyên tố vi lượng cho nên mới có hành động dị thường này.
Sau đó người nhà nói có thể vợ ông ta trúng tà, lúc này ông ta mới chạy xa như vậy lên núi tìm đại sư trừ tà.
Nghe ông ta nói xong tôi cơ bản hiểu được tình huống gì.
Khi giữa hai chân mày người có âm khí chiếm cứ, ngoại trừ mình trúng tà thì cũng có khi người nhà mình có chuyện phát sinh.
Vợ ông ta trúng tà, ông ta dính âm khí trên người cũng rất bình thường.
Chẳng qua là nếu người nhà xảy ra chuyện thì âm khí trên người ông ta sẽ không nặng như vậy mới đúng, bây giờ ngay cả âm khí trên người ông ta cũng nặng như vậy thì âm khí trên người vợ ông ta sẽ nồng nặc thành hình dáng gì?
Sự việc khá nghiêm trọng, huống chi người ta tốt bụng giúp tôi, tôi nếu biết chuyện này lại không thể ngồi nhìn.
Nhưng bây giờ Tô Mộc đang cần tôi mang anh ấy đi tìm âm huyệt chữa thương, tôi lại không có nhiều thời gian để xử lý những vấn đề này.
Suy nghĩ một chút, hay tôi lấy điện thoại gọi cho Đường Dũng, nói cho anh ta chuyện này.
Dẫu sao Đường Dũng là chuyên gia, anh ta ra tay chắc chắn tốt hơn tôi.
Đường Dũng nghe được tôi giới thiệu chuyện làm ăn liền rất sảng khoái đồng ý, hơn nữa anh ta còn nói cho tôi một tin tốt, cha mẹ tôi tỉnh lại rồi.
Tôi nghe vậy mừng rỡ, nói cho chú tài xế không cần lại đi tìm đại sư, tôi giới thiệu cho ông ta Long Bà chuyên nghiệp giúp ông ta, ông ta nghe vậy mừng rỡ, nói cảm ơn tôi liên tục.
Tôi bảo ông ta trực tiếp đưa tôi về biệt thự Phùng Đông, sau khi về đến nhà tôi cùng cha mẹ tôi hàn huyên một chút, liền thúc giục Đường Dũng đi cùng chú tài xế về nhà.
Trước khi đi tôi bảo Đường Dũng chờ một chút, hỏi anh ta có biết gần đây có chỗ nào là âm huyệt có âm khí đặc biệt đậm đà, tôi phải đi âm huyệt một chuyến.
Bình luận facebook