Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 123: Thoát khỏi phòng kín(một)
Chương 123: Thoát khỏi phòng kín(một)
Trước tiên chúng tôi tới tầng ba mươi hai nơi tôi thả cương thi ra, xe cảnh sát dẫn đường đưa chúng tôi tới tòa cao ốc.
Đến nơi tôi mới thấy từ lâu tòa cao ốc này đã bị quây lại, cơ bản từ tầng ba mươi mốt đến tầng ba mươi ba đều đã cấm người khác vào.
Tôi cùng bọn họ đi thang máy lên thẳng lầu ba mươi hai, Tô Mộc cũng đi theo bên cạnh tôi.
Vừa mới tới tầng ba mươi hai, một mùi máu tanh vẫn thoang thoảng, thấy cảnh tượng quen thuộc khiến lòng tôi nhất thời có chút sợ hãi. Dẫu sao cương thi kia đi ra ngoài quá đột ngột, hơn nữa đằng sau những cánh cửa phát ra tiếng động hôm đó hẳn trong mỗi phòng cũng có một con cương thi.
Tôi quay qua đội trưởng Lý Quân, hỏi ông ấy khoảng thời gian này cảnh sát có phát hiện ra manh mối gì ở tầng này hay không?
Ý tôi muốn biết bọn họ có gặp phải những cương thi khác không, dẫu sao bọn họ tra án nhất định sẽ mở cửa những phòng khác ra.
Lý Quân nhàn nhạt nhìn tôi, có lẽ bởi vì tôi là thân phận nghi phạm cho nên ấn tượng của ông ấy đối với tôi không tốt đẹp gì, nói thẳng: “Có, cho nên mới bắt cô.”
Thì ra như vậy, tra nửa ngày không tra ra được cái gì liền tìm kiếm video camera an ninh ở dưới lầu, cho nên mới có hình ảnh của tôi.
Nhưng ngày hôm đó không chỉ có mình tôi, Cường Tử cùng Đường Dũng đều ở đấy, nếu Diệu Diệu là quỷ không quay được hình ảnh lại thì ít nhất phải có thêm hai bọn họ nữa mới đúng, sao lại chỉ bắt mình tôi?
Tôi dĩ nhiên không muốn cảnh sát bắt thêm hai người bọn họ, nhưng điểm này thì rất kỳ lạ.
Nhưng tôi lại không thể hỏi, cảnh sát không bắt hai người bọn họ thì có lẽ cảnh sát không biết hai người họ, tôi mà hỏi rất có thể coi là khai ra hai đồng bọn. Nhưng điểm này vẫn tạo thành nghi vấn trong lòng tôi.
Tôi đi theo Lý Quân nhìn tầng ba mươi hai một chút, những phòng khác phần lớn bố trí giống như phòng cương thi kia, bên trong cũng hỗn loạn không chịu nổi, trên tường đầy vết trầy, hẳn cũng có cương thi từng ở.
Chỉ là, sau khi xảy ra chuyện thì việc phái Cản Thi đầu tiên làm là sẽ đem tất cả cương thi bên trong rời đi, hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, có không ít cảnh sát ra vào, ngay cả âm khí còn sót lại đều rất ít, lục soát không còn giá trị.
Nhưng thấy nhiều phòng bố trí giống nhau như vậy, hơn nữa bên trong cũng có cương thi từng ở, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, liền hỏi đội trưởng Lý có điều tra chủ nhân hoặc người thuê những căn phòng này không.
Dẫu sao những phòng này nuôi cương thi bên trong chắc chắn có quan hệ với chủ nhân của chúng.
Ai ngờ lời tôi hỏi lại thành thừa, không đợi đội trưởng Lý trả lời, Đào Nghị đi sau lưng đội trưởng Lý liền cười nhạo một tiếng, gật đầu nói: “Dĩ nhiên, cảnh sát sau khi phát hiện vụ án trước tiên sẽ tra xét tất cả những người có liên quan tới vụ án. Nhưng ngay rạng sáng xảy ra chuyện này, lúc chủ nhà thức dậy đi vệ sinh đã trượt chân đập đầu vào bồn cầu chết. Anh ta là một người cô đơn, không cha mẹ vợ con, ngay cả người thân cũng rất ít. Sau đó cảnh sát đi hỏi thăm người thân của chủ nhà liền biết được sau khi cha mẹ mất anh ta liền ra nước ngoài, còn anh ta trở về khi nào những người thân thích kia cũng không biết.”
Đầu mối này bị cắt đứt, nhưng nửa đêm chủ nhà tỉnh dậy đi vệ sinh ngã chết thì tôi không tin là tự nhiên, nhất định là người của phái Cản Thi giết người diệt khẩu.
Tôi đành đề nghị tới trung tâm hỏa táng xem xét một chút.
Nhưng tôi vừa dứt lời Tô Mộc liền lắc đầu một cái, nói phái Cản Thi nếu đã dời cương thi ở đây đi thì nhất định cũng sẽ không tiếp tục ở lại đài hỏa táng, giờ muốn tìm được bọn họ chỉ có cách tới hang ổ của bọn họ.
Tinh thần tôi chấn động một cái, hỏi có phải anh ấy biết hang ổ của phái Cản Thi ở đâu.
Nhưng anh ấy lắc đầu, sau đó nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi, lại cười nhạt một cái, nói: “Nhưng em đừng gấp, mặc dù anh không biết nhưng anh nghĩ có người biết.”
Nói xong bỗng nhiên anh ấy cúi người xuống ghé sát miệng vào tai tôi.
Tim tôi bịch bịch đập loạn, mặt cũng hơi nóng lên, không phải tự nhiên anh ấy muốn hôn tôi chứ?
Tôi không tự chủ được nhắm mắt lại, mặc dù bây giờ hôn rất không đúng lúc nhưng không biết tại sao tôi lại rất mong đợi.
Kết quả nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, mà là bên tai tôi truyền tới giọng Tô Mộc nói thầm: “Phái Cản Thi gây ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ không để mặc kệ cảnh sát điều tra, nếu không thì chủ nhà cũng không chết đúng lúc như vậy. Cho nên anh nghĩ gần đây nhất định có đệ tử Phái Cản Thi ở lại theo dõi, chúng ta chỉ cần có thể tìm ra người này là có thể tìm tới hang ổ của Phái Cản Thi.”
Nói xong anh ấy vỗ bả vai tôi, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái, hóa ra anh ấy chỉ muốn nói chuyện này với tôi.
Nhưng anh ấy nói có lý, chỉ cần tìm ra người của Phái Cản Thi đó thì sẽ tìm ra được hang ổ của bọn họ, hiềm nghi của tôi tự nhiên cũng được giải trừ.
Nhưng vấn đề là làm sao tìm được tên đệ tử Phái Cản Thi đó, hơn nữa trong lòng tôi còn lo lắng một chuyện, tên đệ tử Phái Cản Thi nằm vùng theo Đường Dũng có nói, Phái Cản Thi phát triển trên trăm năm, thực lực hùng hậu, cho dù chúng tôi có thật sự tìm được tận ổ thì chỉ bằng Tô Mộc và Phong Thiên lão đạo sẽ bắt bọn họ như thế nào?
Mặc dù những cảnh sát này được trang bị lợi hại, cũng không phải là tôi xem thường bọn họ, nhưng trước mặt người tà ác âm ngoan như Phái Cản Thi thì thật lòng tôi không cảm thấy bọn họ sẽ giúp được gì.
Càng khiến cho tôi lo lắng chính là hiện tại thân thể Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thời kỳ anh ấy mạnh mẽ nhất cũng được đi, hiện tại gầy như vậy, nếu như có va chạm với Phái Cản Thi thì không khác gì tự ném mình vào trong nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi cũng không biết mình nên làm gì, nhẹ nhàng kéo Tô Mộc hai cái, nói có thể tìm một thi thể nào đó nhận tội cho tôi, hoặc kiếm được chứng cứ gì chứng minh tôi vô tội rồi rút lui, không dính tới chuyện này nữa. Còn chuyện tìm Phái Cản Thi sau này thì để cho những cảnh sát kia làm việc, dù sao tôi cũng không quản được họ.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa tay sờ trán tôi, nói: “Em có ấm đầu không, em không giao được hung thủ cho cảnh sát thì em vẫn không thoát khỏi diện tình nghi. Hơn nữa chỉ bằng bọn họ em có cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của Phái Cản Thi sao? Chuyện này em đừng xía vào, chỉ cần đi theo là được, mọi chuyện cứ để anh an bài.”
Anh ấy nói rất bá đạo, nói xong còn xoa xoa tóc tôi, sau đó đi tới thương lượng cùng bọn Lý Quân.
Tôi đành thở dài, bất đắc dĩ đứng chờ ở một bên.
Bọn họ trao đổi chừng hơn nửa tiếng Tô Mộc mới quay lại, hướng về phía tôi cười một tiếng, hỏi tôi có đói không, còn nói muốn mời tôi đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi lại thấy kỳ quái, bây giờ tôi đang là thân phận nghi phạm, đừng nói đi theo Tô Mộc ra ngoài ăn tiệc, dù là đi vệ sinh cảnh sát cũng hận không được phái nữ cảnh sát đi theo tôi, làm sao tôi có thể đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Quân dò hỏi, nhưng tôi còn chưa kịp nghiêng đầu thì Tô Mộc đã kéo tay tôi, cưỡng ép ôm tôi vào lòng rồi sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tòa nhà này tôi với Tô Mộc từng cùng nhau ở đây, đối với xung quanh rất quen thuộc. Sau khi ra khỏi thang máy Tô Mộc tiếp tục đi thẳng, đưa tôi tới trung tâm thương mại đối diện tòa nhà.
Anh đi rất nhanh, tay vẫn ôm eo tôi thật chặt, không để cho tôi quay đầu.
Mãi khi vào trong trung tâm thương mại bước chân của Tô Mộc mới chậm lại, nhưng anh ấy vẫn rất cảnh giác, đưa tôi lên thẳng tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại có một rạp chiếu phim, đối diện còn có một phòng trò chơi “thoát khỏi phòng kín”.
Nhưng không có quán ăn nào ở đây cả.
Chương 123: Thoát khỏi phòng kín(một)
Trước tiên chúng tôi tới tầng ba mươi hai nơi tôi thả cương thi ra, xe cảnh sát dẫn đường đưa chúng tôi tới tòa cao ốc.
Đến nơi tôi mới thấy từ lâu tòa cao ốc này đã bị quây lại, cơ bản từ tầng ba mươi mốt đến tầng ba mươi ba đều đã cấm người khác vào.
Tôi cùng bọn họ đi thang máy lên thẳng lầu ba mươi hai, Tô Mộc cũng đi theo bên cạnh tôi.
Vừa mới tới tầng ba mươi hai, một mùi máu tanh vẫn thoang thoảng, thấy cảnh tượng quen thuộc khiến lòng tôi nhất thời có chút sợ hãi. Dẫu sao cương thi kia đi ra ngoài quá đột ngột, hơn nữa đằng sau những cánh cửa phát ra tiếng động hôm đó hẳn trong mỗi phòng cũng có một con cương thi.
Tôi quay qua đội trưởng Lý Quân, hỏi ông ấy khoảng thời gian này cảnh sát có phát hiện ra manh mối gì ở tầng này hay không?
Ý tôi muốn biết bọn họ có gặp phải những cương thi khác không, dẫu sao bọn họ tra án nhất định sẽ mở cửa những phòng khác ra.
Lý Quân nhàn nhạt nhìn tôi, có lẽ bởi vì tôi là thân phận nghi phạm cho nên ấn tượng của ông ấy đối với tôi không tốt đẹp gì, nói thẳng: “Có, cho nên mới bắt cô.”
Thì ra như vậy, tra nửa ngày không tra ra được cái gì liền tìm kiếm video camera an ninh ở dưới lầu, cho nên mới có hình ảnh của tôi.
Nhưng ngày hôm đó không chỉ có mình tôi, Cường Tử cùng Đường Dũng đều ở đấy, nếu Diệu Diệu là quỷ không quay được hình ảnh lại thì ít nhất phải có thêm hai bọn họ nữa mới đúng, sao lại chỉ bắt mình tôi?
Tôi dĩ nhiên không muốn cảnh sát bắt thêm hai người bọn họ, nhưng điểm này thì rất kỳ lạ.
Nhưng tôi lại không thể hỏi, cảnh sát không bắt hai người bọn họ thì có lẽ cảnh sát không biết hai người họ, tôi mà hỏi rất có thể coi là khai ra hai đồng bọn. Nhưng điểm này vẫn tạo thành nghi vấn trong lòng tôi.
Tôi đi theo Lý Quân nhìn tầng ba mươi hai một chút, những phòng khác phần lớn bố trí giống như phòng cương thi kia, bên trong cũng hỗn loạn không chịu nổi, trên tường đầy vết trầy, hẳn cũng có cương thi từng ở.
Chỉ là, sau khi xảy ra chuyện thì việc phái Cản Thi đầu tiên làm là sẽ đem tất cả cương thi bên trong rời đi, hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, có không ít cảnh sát ra vào, ngay cả âm khí còn sót lại đều rất ít, lục soát không còn giá trị.
Nhưng thấy nhiều phòng bố trí giống nhau như vậy, hơn nữa bên trong cũng có cương thi từng ở, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, liền hỏi đội trưởng Lý có điều tra chủ nhân hoặc người thuê những căn phòng này không.
Dẫu sao những phòng này nuôi cương thi bên trong chắc chắn có quan hệ với chủ nhân của chúng.
Ai ngờ lời tôi hỏi lại thành thừa, không đợi đội trưởng Lý trả lời, Đào Nghị đi sau lưng đội trưởng Lý liền cười nhạo một tiếng, gật đầu nói: “Dĩ nhiên, cảnh sát sau khi phát hiện vụ án trước tiên sẽ tra xét tất cả những người có liên quan tới vụ án. Nhưng ngay rạng sáng xảy ra chuyện này, lúc chủ nhà thức dậy đi vệ sinh đã trượt chân đập đầu vào bồn cầu chết. Anh ta là một người cô đơn, không cha mẹ vợ con, ngay cả người thân cũng rất ít. Sau đó cảnh sát đi hỏi thăm người thân của chủ nhà liền biết được sau khi cha mẹ mất anh ta liền ra nước ngoài, còn anh ta trở về khi nào những người thân thích kia cũng không biết.”
Đầu mối này bị cắt đứt, nhưng nửa đêm chủ nhà tỉnh dậy đi vệ sinh ngã chết thì tôi không tin là tự nhiên, nhất định là người của phái Cản Thi giết người diệt khẩu.
Tôi đành đề nghị tới trung tâm hỏa táng xem xét một chút.
Nhưng tôi vừa dứt lời Tô Mộc liền lắc đầu một cái, nói phái Cản Thi nếu đã dời cương thi ở đây đi thì nhất định cũng sẽ không tiếp tục ở lại đài hỏa táng, giờ muốn tìm được bọn họ chỉ có cách tới hang ổ của bọn họ.
Tinh thần tôi chấn động một cái, hỏi có phải anh ấy biết hang ổ của phái Cản Thi ở đâu.
Nhưng anh ấy lắc đầu, sau đó nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi, lại cười nhạt một cái, nói: “Nhưng em đừng gấp, mặc dù anh không biết nhưng anh nghĩ có người biết.”
Nói xong bỗng nhiên anh ấy cúi người xuống ghé sát miệng vào tai tôi.
Tim tôi bịch bịch đập loạn, mặt cũng hơi nóng lên, không phải tự nhiên anh ấy muốn hôn tôi chứ?
Tôi không tự chủ được nhắm mắt lại, mặc dù bây giờ hôn rất không đúng lúc nhưng không biết tại sao tôi lại rất mong đợi.
Kết quả nụ hôn trong tưởng tượng cũng không rơi xuống, mà là bên tai tôi truyền tới giọng Tô Mộc nói thầm: “Phái Cản Thi gây ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ không để mặc kệ cảnh sát điều tra, nếu không thì chủ nhà cũng không chết đúng lúc như vậy. Cho nên anh nghĩ gần đây nhất định có đệ tử Phái Cản Thi ở lại theo dõi, chúng ta chỉ cần có thể tìm ra người này là có thể tìm tới hang ổ của Phái Cản Thi.”
Nói xong anh ấy vỗ bả vai tôi, tỏ ý bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái, hóa ra anh ấy chỉ muốn nói chuyện này với tôi.
Nhưng anh ấy nói có lý, chỉ cần tìm ra người của Phái Cản Thi đó thì sẽ tìm ra được hang ổ của bọn họ, hiềm nghi của tôi tự nhiên cũng được giải trừ.
Nhưng vấn đề là làm sao tìm được tên đệ tử Phái Cản Thi đó, hơn nữa trong lòng tôi còn lo lắng một chuyện, tên đệ tử Phái Cản Thi nằm vùng theo Đường Dũng có nói, Phái Cản Thi phát triển trên trăm năm, thực lực hùng hậu, cho dù chúng tôi có thật sự tìm được tận ổ thì chỉ bằng Tô Mộc và Phong Thiên lão đạo sẽ bắt bọn họ như thế nào?
Mặc dù những cảnh sát này được trang bị lợi hại, cũng không phải là tôi xem thường bọn họ, nhưng trước mặt người tà ác âm ngoan như Phái Cản Thi thì thật lòng tôi không cảm thấy bọn họ sẽ giúp được gì.
Càng khiến cho tôi lo lắng chính là hiện tại thân thể Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thời kỳ anh ấy mạnh mẽ nhất cũng được đi, hiện tại gầy như vậy, nếu như có va chạm với Phái Cản Thi thì không khác gì tự ném mình vào trong nguy hiểm.
Nghĩ tới đây tôi cũng không biết mình nên làm gì, nhẹ nhàng kéo Tô Mộc hai cái, nói có thể tìm một thi thể nào đó nhận tội cho tôi, hoặc kiếm được chứng cứ gì chứng minh tôi vô tội rồi rút lui, không dính tới chuyện này nữa. Còn chuyện tìm Phái Cản Thi sau này thì để cho những cảnh sát kia làm việc, dù sao tôi cũng không quản được họ.
Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa tay sờ trán tôi, nói: “Em có ấm đầu không, em không giao được hung thủ cho cảnh sát thì em vẫn không thoát khỏi diện tình nghi. Hơn nữa chỉ bằng bọn họ em có cảm thấy bọn họ có thể là đối thủ của Phái Cản Thi sao? Chuyện này em đừng xía vào, chỉ cần đi theo là được, mọi chuyện cứ để anh an bài.”
Anh ấy nói rất bá đạo, nói xong còn xoa xoa tóc tôi, sau đó đi tới thương lượng cùng bọn Lý Quân.
Tôi đành thở dài, bất đắc dĩ đứng chờ ở một bên.
Bọn họ trao đổi chừng hơn nửa tiếng Tô Mộc mới quay lại, hướng về phía tôi cười một tiếng, hỏi tôi có đói không, còn nói muốn mời tôi đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi lại thấy kỳ quái, bây giờ tôi đang là thân phận nghi phạm, đừng nói đi theo Tô Mộc ra ngoài ăn tiệc, dù là đi vệ sinh cảnh sát cũng hận không được phái nữ cảnh sát đi theo tôi, làm sao tôi có thể đi ăn bữa tiệc lớn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Quân dò hỏi, nhưng tôi còn chưa kịp nghiêng đầu thì Tô Mộc đã kéo tay tôi, cưỡng ép ôm tôi vào lòng rồi sau đó kéo tôi đi ra ngoài.
Tòa nhà này tôi với Tô Mộc từng cùng nhau ở đây, đối với xung quanh rất quen thuộc. Sau khi ra khỏi thang máy Tô Mộc tiếp tục đi thẳng, đưa tôi tới trung tâm thương mại đối diện tòa nhà.
Anh đi rất nhanh, tay vẫn ôm eo tôi thật chặt, không để cho tôi quay đầu.
Mãi khi vào trong trung tâm thương mại bước chân của Tô Mộc mới chậm lại, nhưng anh ấy vẫn rất cảnh giác, đưa tôi lên thẳng tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại có một rạp chiếu phim, đối diện còn có một phòng trò chơi “thoát khỏi phòng kín”.
Nhưng không có quán ăn nào ở đây cả.