Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
Chương 122: Chuyện cũ nhà họ Tô(một)
Chương 122: Chuyện cũ nhà họ Tô(một)
Thấy tôi ngẩn ra thì Phong Thiên vội vàng nháy mắt với tôi.
Tôi chỉ đành gật đầu với cục trưởng họ Vương nọ, coi như là chào hỏi vậy.
“Đạo trưởng Phong Thiên, tuy vụ án này đã bị ép xuống nhưng tính chất của nó vô cùng ác liệt, tuy cô ấy là đệ tử của ông nhưng hôm ấy chính xác đã xuất hiện ở hiện trường vụ án, mà lại có chứng cứ chứng minh cô ta đã thả tên tội phạm ra, mặc kệ thế nào, cô ấy và vụ án này không thoát khỏi liên quan được, cần phải thẩm tra một đợt.” Cục trưởng Vương nói.
Ông ấy nói chuyện rất khách sáo với Phong Thiên, nếu không nể mặt Phong Thiên có lẽ tôi đã bị trực tiếp dẫn đến phòng thẩm vấn, không chừng đã bị tra khảo nghiêm khắc rồi.
Thì ra trước đây tôi đã coi nhẹ Phong Thiên, tuy bản lĩnh của ông ta không ra gì nhưng không thể coi thường mạng lưới giao thiệp của ông ta được, ngay cả cục trưởng công an họ Vương cũng thân thiết với ông ta như vây.
Phong Thiên gật đầu với cục trưởng Vương, đồng tình với lời cục trưởng Vương nói, sau đó mới quay đầu nhìn tôi nói: “đồ đệ ngoan, sự việc cụ thể con hãy nói với cục trưởng Vương, không được bỏ sót cái gì, không được để hung phạm bay nhảy bên ngoài vòng pháp luật được.”
Nói xong rồi nháy mắt mấy cái với tôi.
Bởi vì sự việc của Đổng Ngọc Thanh lần trước nên tôi khá không ưa Phong Thiên, không rõ ông ta làm vậy có ý gì liền nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc.
Anh gật đầu khẽ ra hiệu tôi hãy đem sự việc tôi biết đều nói hết ra.
Tôi mới nói ra việc tam trưởng lão phái cản thi lợi dụng trung tâm hỏa táng nuôi cương thi.
Chờ tôi nói xong, vẻ mặt của cục trưởng Vương bây giờ lộ ra vẻ không nói nên lời.
Ông ta hiển nhiên không tin việc ma quỷ như vậy, nhưng trước mặt là Phong Thiên, mà hành vi của bà lão kia xác thực không thể tưởng tượng được, ông ta không tin cũng không được, chỉ có thể nửa tin nửa không liếc nhìn tôi: “nếu việc phái cản thi mà cô nói là đúng, vậy liền dẫn người đi bắt tam trưởng lão nọ, nếu không bắt được người thì cũng đừng trách tôi, chúng tôi đều là làm việc theo luật pháp mà thôi.”
Ý ông ta rất rõ ràng đem chuyện này đổ lên đầu tôi, nếu tôi có thể bắt được hung thủ thì tốt, còn bắt không được thì tôi sẽ trở thành hung thủ.
Tôi thấy bực tức, đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta còn không tin tôi.
Nhưng mấy tấm ảnh trên bàn ông ta đúng là ảnh chụp màn hình giám sát lúc tôi xuất hiện ở tầng 32.
Đó chính là cái bọn họ cho là chứng cứ, nếu tôi không bắt được tam trưởng lão, thì chỉ dựa vào những chứng cứ này thì bọn họ có thể bắt tôi một cách hợp lý hợp tình.
Tôi chỉ đành gật đầu, cục trưởng Vương vốn không phải đang thương lượng với tôi mà là đang ra lệnh, tuy thực lực tam trưởng lão nọ cao cường nhưng chỉ cần có thể tìm được ông ta thì công việc bắt lấy ông ta sẽ giao cho các đồng chí cảnh sát này là được.
Phái Cản Thi rất trâu bò nhưng chắc cũng không dám ngang nhiên đối chọi với cảnh sát đâu.
Nghĩ vậy tôi mới thả lỏng người ra.
Thấy tôi đồng ý dẫn người, cục trưởng Vương mới nhấn gọi điện thoại bàn gọi thư kí của ông ta đến, bảo thư kí dẫn tôi đến gặp mặt tổ chuyên án.
Tôi mới phát hiện việc này phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, thậm chí Bắc Kinh đã thành lập một tổ chuyên án vì nó.
Sau khi đi theo thư kí nọ ra khỏi văn phòng, Phong Thiên mới chậm rì rì bước ra.
Ông ta cười tủm tỉm, thần sắc rất kiêu căng nhưng ánh mắt nhìn tôi hiền hòa rất nhiều.
Tôi không nhịn được hỏi tình hình ra làm sao, từ lúc nào tôi trở thành đồ đệ của ông ta rồi, việc này tại sao tôi còn chưa biết.
Ông ta vẫn cười tủm tỉm nhìn tôi, bộ dáng cao thâm khó dò nói: “cô đã nhận hỗn nguyên kinh còn không phải đã thành đồ đệ của tôi sao, lúc đó tôi có nói sẽ dạy cô hỗn nguyên kinh nhưng cô lại chạy mất, bây giờ không dễ mới đạt được tin tức của cô nên mới chạy vội đến đây gặp mặt thôi.”
Nói xong ngẩng đầu liếc nhìn Tô Mộc, khuông mặt vẫn đang cười mỉm nói: “âm khí trên người cô chính là có nguồn gốc từ anh ta đúng chứ?”
Tôi nghe vậy thầm giật mình, từ lần trước Phong Thiên đã bại bởi tôi nhưng thực lực của ông ra thật chất rất cao thâm nên lúc thua tôi cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng không nói.
Nếu lúc đấy xác Đổng Ngọc Thanh không bị trộm mà còn chôn trong mộ, và không có tôi và Đường Dũng thì ông ta nhất định có thể gọi được hồn.
Cho nên khi ông ta chú ý đến Tô Mộc khiến tôi khá căng thẳng.
Tô Mộc chú ý đến sự thay đổi của tôi, tay anh để lên vai tôi nhẹ nhàng bóp hai cái, ra hiệu tôi đừng căng thẳng.
Sau đó anh nhìn hướng Phong Thiên nói: “đạo trưởng là quán chủ của hỗn nguyên Quán đúng chứ?”
Phong Thiên nghe vậy lập tức cau mày ngoài ý muốn nhìn về Tô Mộc nói: “Đúng vậy, người có thể nhận ra thân phận của bần đạo nói rõ có kiến thức không tầm thường, không biết vị này là...”
Ông ta nói chuyện cố ý tỉa tót câu chữ ra vẻ mình là người có văn hóa.
Tôi bỗng thấy đáng ghét liền túm lấy Tô Mộc ra hiệu anh đừng phản ứng Phong Thiên, nhanh đi thôi.
Nhưng Tô Mộc không thèm để ý tôi, còn nói: “Tên tôi là Tô Mộc.”
“Ừm, ý tôi là hỏi xuất thân của câu từ đâu...”Phong Thiên nói.
Chỉ là vừa nói một nữa, sắc mặt ông ta liền thay đổi, khiếp sợ nhìn Tô Mộc: “họ Tô, có phải là Tô Mộc kia của nhà họ Tô ở Giang Minh hay không?”
Nói xong còn không chờ Tô Mộc trả lời đã tự mình gật đầu nói: “chắc chắn là không sai được, nhìn tuổi âm của cậu ít nhất đã hơn 100 tuổi, nhất định là Tô Mộc năm đó không sai được! Trách không được cảm nhận của cô bé này mẫn cảm với âm khí như vậy, chắc hẳn trên người cô ấy cũng có lực cực âm đúng không?”
Chương 122: Chuyện cũ nhà họ Tô(một)
Thấy tôi ngẩn ra thì Phong Thiên vội vàng nháy mắt với tôi.
Tôi chỉ đành gật đầu với cục trưởng họ Vương nọ, coi như là chào hỏi vậy.
“Đạo trưởng Phong Thiên, tuy vụ án này đã bị ép xuống nhưng tính chất của nó vô cùng ác liệt, tuy cô ấy là đệ tử của ông nhưng hôm ấy chính xác đã xuất hiện ở hiện trường vụ án, mà lại có chứng cứ chứng minh cô ta đã thả tên tội phạm ra, mặc kệ thế nào, cô ấy và vụ án này không thoát khỏi liên quan được, cần phải thẩm tra một đợt.” Cục trưởng Vương nói.
Ông ấy nói chuyện rất khách sáo với Phong Thiên, nếu không nể mặt Phong Thiên có lẽ tôi đã bị trực tiếp dẫn đến phòng thẩm vấn, không chừng đã bị tra khảo nghiêm khắc rồi.
Thì ra trước đây tôi đã coi nhẹ Phong Thiên, tuy bản lĩnh của ông ta không ra gì nhưng không thể coi thường mạng lưới giao thiệp của ông ta được, ngay cả cục trưởng công an họ Vương cũng thân thiết với ông ta như vây.
Phong Thiên gật đầu với cục trưởng Vương, đồng tình với lời cục trưởng Vương nói, sau đó mới quay đầu nhìn tôi nói: “đồ đệ ngoan, sự việc cụ thể con hãy nói với cục trưởng Vương, không được bỏ sót cái gì, không được để hung phạm bay nhảy bên ngoài vòng pháp luật được.”
Nói xong rồi nháy mắt mấy cái với tôi.
Bởi vì sự việc của Đổng Ngọc Thanh lần trước nên tôi khá không ưa Phong Thiên, không rõ ông ta làm vậy có ý gì liền nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc.
Anh gật đầu khẽ ra hiệu tôi hãy đem sự việc tôi biết đều nói hết ra.
Tôi mới nói ra việc tam trưởng lão phái cản thi lợi dụng trung tâm hỏa táng nuôi cương thi.
Chờ tôi nói xong, vẻ mặt của cục trưởng Vương bây giờ lộ ra vẻ không nói nên lời.
Ông ta hiển nhiên không tin việc ma quỷ như vậy, nhưng trước mặt là Phong Thiên, mà hành vi của bà lão kia xác thực không thể tưởng tượng được, ông ta không tin cũng không được, chỉ có thể nửa tin nửa không liếc nhìn tôi: “nếu việc phái cản thi mà cô nói là đúng, vậy liền dẫn người đi bắt tam trưởng lão nọ, nếu không bắt được người thì cũng đừng trách tôi, chúng tôi đều là làm việc theo luật pháp mà thôi.”
Ý ông ta rất rõ ràng đem chuyện này đổ lên đầu tôi, nếu tôi có thể bắt được hung thủ thì tốt, còn bắt không được thì tôi sẽ trở thành hung thủ.
Tôi thấy bực tức, đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta còn không tin tôi.
Nhưng mấy tấm ảnh trên bàn ông ta đúng là ảnh chụp màn hình giám sát lúc tôi xuất hiện ở tầng 32.
Đó chính là cái bọn họ cho là chứng cứ, nếu tôi không bắt được tam trưởng lão, thì chỉ dựa vào những chứng cứ này thì bọn họ có thể bắt tôi một cách hợp lý hợp tình.
Tôi chỉ đành gật đầu, cục trưởng Vương vốn không phải đang thương lượng với tôi mà là đang ra lệnh, tuy thực lực tam trưởng lão nọ cao cường nhưng chỉ cần có thể tìm được ông ta thì công việc bắt lấy ông ta sẽ giao cho các đồng chí cảnh sát này là được.
Phái Cản Thi rất trâu bò nhưng chắc cũng không dám ngang nhiên đối chọi với cảnh sát đâu.
Nghĩ vậy tôi mới thả lỏng người ra.
Thấy tôi đồng ý dẫn người, cục trưởng Vương mới nhấn gọi điện thoại bàn gọi thư kí của ông ta đến, bảo thư kí dẫn tôi đến gặp mặt tổ chuyên án.
Tôi mới phát hiện việc này phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, thậm chí Bắc Kinh đã thành lập một tổ chuyên án vì nó.
Sau khi đi theo thư kí nọ ra khỏi văn phòng, Phong Thiên mới chậm rì rì bước ra.
Ông ta cười tủm tỉm, thần sắc rất kiêu căng nhưng ánh mắt nhìn tôi hiền hòa rất nhiều.
Tôi không nhịn được hỏi tình hình ra làm sao, từ lúc nào tôi trở thành đồ đệ của ông ta rồi, việc này tại sao tôi còn chưa biết.
Ông ta vẫn cười tủm tỉm nhìn tôi, bộ dáng cao thâm khó dò nói: “cô đã nhận hỗn nguyên kinh còn không phải đã thành đồ đệ của tôi sao, lúc đó tôi có nói sẽ dạy cô hỗn nguyên kinh nhưng cô lại chạy mất, bây giờ không dễ mới đạt được tin tức của cô nên mới chạy vội đến đây gặp mặt thôi.”
Nói xong ngẩng đầu liếc nhìn Tô Mộc, khuông mặt vẫn đang cười mỉm nói: “âm khí trên người cô chính là có nguồn gốc từ anh ta đúng chứ?”
Tôi nghe vậy thầm giật mình, từ lần trước Phong Thiên đã bại bởi tôi nhưng thực lực của ông ra thật chất rất cao thâm nên lúc thua tôi cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng không nói.
Nếu lúc đấy xác Đổng Ngọc Thanh không bị trộm mà còn chôn trong mộ, và không có tôi và Đường Dũng thì ông ta nhất định có thể gọi được hồn.
Cho nên khi ông ta chú ý đến Tô Mộc khiến tôi khá căng thẳng.
Tô Mộc chú ý đến sự thay đổi của tôi, tay anh để lên vai tôi nhẹ nhàng bóp hai cái, ra hiệu tôi đừng căng thẳng.
Sau đó anh nhìn hướng Phong Thiên nói: “đạo trưởng là quán chủ của hỗn nguyên Quán đúng chứ?”
Phong Thiên nghe vậy lập tức cau mày ngoài ý muốn nhìn về Tô Mộc nói: “Đúng vậy, người có thể nhận ra thân phận của bần đạo nói rõ có kiến thức không tầm thường, không biết vị này là...”
Ông ta nói chuyện cố ý tỉa tót câu chữ ra vẻ mình là người có văn hóa.
Tôi bỗng thấy đáng ghét liền túm lấy Tô Mộc ra hiệu anh đừng phản ứng Phong Thiên, nhanh đi thôi.
Nhưng Tô Mộc không thèm để ý tôi, còn nói: “Tên tôi là Tô Mộc.”
“Ừm, ý tôi là hỏi xuất thân của câu từ đâu...”Phong Thiên nói.
Chỉ là vừa nói một nữa, sắc mặt ông ta liền thay đổi, khiếp sợ nhìn Tô Mộc: “họ Tô, có phải là Tô Mộc kia của nhà họ Tô ở Giang Minh hay không?”
Nói xong còn không chờ Tô Mộc trả lời đã tự mình gật đầu nói: “chắc chắn là không sai được, nhìn tuổi âm của cậu ít nhất đã hơn 100 tuổi, nhất định là Tô Mộc năm đó không sai được! Trách không được cảm nhận của cô bé này mẫn cảm với âm khí như vậy, chắc hẳn trên người cô ấy cũng có lực cực âm đúng không?”
Bình luận facebook