• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-121

Chương 117: Vương Văn(một)




Chương 117: Vương Văn(một)
Tô Đoàn lắc đầu nói rằng quyển sách nọ mặc dù là sách tổ truyền của nhà họ Tô, nó thuộc về nhà họ Tô, trước đây cậu ấy cũng chưa từng xem bao giờ.
Lần này là do chuyện của ông Hai nên cậu ta mới gan to trộm đi ra, cũng chưa kịp cẩn thận nghiên cứu các phép thuật bên trong, bây giờ cậu ấy trộm sách ra ngoài, nếu sách để ở chỗ tôi sẽ không dễ bị Tô Thịnh phát hiện được, để cho tôi lật sách tìm xem biết đâu có thể tìm được biện pháp cứu Tô Mộc.
Nói xong cậu ấy còn nhắc nhở tôi phải cẩn thận, không được luyện thuật cấm bên trong sách, chỉ nên coi nó như tài liệu để tra tìm mà thôi.
Tội gật đầu, sau khi chào tạm biệt Tô Đoàn, tôi liền lật sách ra xem.
Chỉ có điều khi xem tờ thứ nhất tôi liền thấy khó khăn.
Quyển sách này không biết đã truyền qua bao nhiêu năm, chữ trong sách đều cổ quái kỳ lạ, nhìn không ra là của triều đại nào, dù sao cũng không phải là kiểu chữ đơn giản mà mọi người thường thấy, rất khó để nhận mặt chữ.
Phiền nhất chính là, sách này không biết có từ triều đại nào cũng không thể nào nhờ vào từ điển để phiên dịch, nghiên cứu hơn nửa tiếng đồng hồ mà tôi cũng không nghiên cứu được cái gì cả, tôi đành gấp sách lại chờ ngày mốt đợi Tô Đoàn đến sẽ hỏi cậu ấy vậy.
Cất kĩ sách, Diệu Diệu nhún một cái nhảy vào nhà, lúc Đường Dũng tỉnh lại, anh nghe tôi nói vì muốn bắt quỷ để bổ âm khí cho thuồng luồng tiên nên đã đến trung tâm hỏa táng, liền nói thẳng bắt quỷ là nghề của nhà anh, nên đã bảo Diệu Diệu về nhà anh ta tìm kiếm dụng cụ.
Khi đưa dụng cụ cho tôi xong, Diệu Diệu ngó nhìn về phía sau liên tục, sau đó nói với tôi: “Chị ơi, bên ngoài có một người đàn ông cứ quanh quẩn gần nhà chúng ta, mà em thấy anh ta nhìn rất quen giống như có quen biết với chị vậy, chắc là đến tìm chị ạ.”
Nói xong chỉ chỉ bên ngoài.
Tôi không khỏi thấy kì lạ, ngôi biệt thự này từ khi mua chỉ có tôi và Tô Mộc biết, những người khác cũng không biết nơi đây mới đúng, là ai đến đây tìm tôi?
Tôi nhìn về hướng ngón tay Diệu Diệu chỉ, đúng là có bóng người quanh quẩn bên ngoài, nhưng anh ta ở bên ngoài sân vườn của biệt thự, cây xanh ở đây phát triển rất tốt đã bị che đi mất, nhìn không thấy mặt anh ta.
Tôi nhớ mang máng lúc tham quan mua biệt thự có thấy qua kính viễn vọng ở ban công lầu hai. Lập tức chạy ngay lên lầu hai rồi đỡ kính viễn vọng nhìn xuống.
Vừa xem qua tôi liền giật nãy mình, bởi vì người đứng dưới chính là Vương Văn!
Mà anh ta cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tầm mắt đúng lúc giao nhau với tôi!
Tôi lập tức bỏ kính viễn vọng xuống, ổn định lại tâm tình.
Sau khi Đường Dũng bị thương thì mấy ngày nay tôi đều đang bận rộn chăm sóc Đường Dũng, không thèm nhìn điện thoại cũng quên sạch sành sanh ước hẹn ba ngày với Vương Văn.
Anh ta lại đến đây khiến tôi khá giật mình, chỉ có điều anh ta đã tìm đến tại sao vẫn đứng ngoài cửa không chịu đi vào?
Tim tôi loạn cào cào, lúc trước đã đáp ứng lấy Vương Văn là do lúc đó tôi đang giận dỗi, Tô Mộc vừa kết hôn, tôi vì tức giận mới không từ chối Vương Văn.
Bây giờ đã hiểu được sự hi sinh của Tô Mộc rồi, tôi không thể lấy Vương Văn được, có phải tôi tàn nhẫn lắm không?
Tâm tư tôi rối loạn.
Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, tôi hít sâu một hơi, định gọi Vương Văn đi vào nói cho rõ ràng.
Ai ngờ tôi còn chưa gọi điện cho Vương Văn thì chợt vang lên tiếng chuông cửa trong nhà.
Trong phòng có lắp màn hình nối với camera ngoài cửa, tôi còn tưởng là Vương Văn ấn chuông cửa, vừa định mở cửa thì thấy màn hình trong camera là một người phụ nữ.
Tuổi tác cô ta xấp xỉ tôi, chắc cũng khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc đồng phục công ty, có lẽ là nhân viên của doanh nghiệp Phùng Đông.
Tôi ấn nút nhận điện thoại ngoài cửa hỏi nhân viên nọ có việc gì không.
Cô ta rất lễ phép hỏi tôi có phải là Lộc Dương chủ nhân của ngôi biệt thự này không, khi nhận được đáp án khẳng định của tôi, cô ta mới nói là có bạn bè chờ ở ngoài bảo tôi ra ngoài một chút.
Tôi còn tưởng là bạn nhân viên này tìm tôi có việc gì, thì ra chỉ muốn thông báo cho tôi biết là có Vương Văn ở bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là bảo cô ta nói lại cho anh ta đi thẳng vào là được, cửa không khóa đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom