Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
CHƯƠNG 111: TAI NẠN
CHƯƠNG 111: TAI NẠN
Bởi vì bị việc này quấy rồi, lúc Cường Tử đến đã là hơn tám giờ tối rồi.
Tôi giới thiệu Đường Dũng và Cường Tử với nhau một chút rồi cùng lên đường tới trung tâm hỏa táng.
Trên đường đi chúng tôi không ai lên tiếng, Cường Tử chỉ chuyên tâm lái xe. Hôm nay tâm trạng của anh ta rõ ràng trầm thấp hơn hôm qua một ít, có lẽ anh ta biết xác cha mẹ mình gặp chuyện lành ít dữ nhiều, dọc đường đi cũng thấy anh ta rất nặng nề.
Dường Dũng trên đường không làm gì khác, chỉ lấy điện thoại ra xem bản Tây Du Ký năm 1986.
Chỉ còn tôi và Diệu Diệu mắt to nhìn mắt nhỏ, bởi vì có Cường Tử ở đây nên tôi cũng không dám nói chuyện với Diệu Diệu, sợ khiến anh ta sợ, chỉ dùng tay ra hiệu để trao đổi với Diệu Diệu. Trao đổi một hồi, cả tôi cùng Diệu Diệu không ai hiểu ai rốt cuộc đang có ý nói gì.
Cũng may trung tâm hỏa táng không xa, rất nhanh đã đến.
Vốn theo kinh nghiệm ngày hôm qua, chúng tôi còn định chui lỗ chó lẻn vào, sau đó tìm tung tích Thuồng luồng tiên. Nhưng hôm nay vừa thấy trung tâm hỏa táng cả tôi cùng Cường Tử đều trợn tròn mắt.
Lúc này bên trong trung tâm hỏa táng đèn đuốc sáng trưng, khác hoàn toàn so với đêm khuya thanh vắng hôm qua.
Chẳng lẽ người bên trong biết chuyện hôm qua chúng tôi đi vào?
Lòng tôi run lên, theo bản năng quay sang nhìn Đường Dũng.
Có phải gã đệ tử Phái Cản Thi kia bán đứng chúng tôi?
Đường Dũng cũng có chút nghi ngờ, nhưng anh ta nói gã kia trên người đã bị anh phù phép ở trên người, sẽ không tùy tiện bán đứng chúng tôi, dẫu sao đã phug phép, Đường Dũng tùy lúc đều có thể lấy mạng của gã.
Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi nhất trí cảm thấy không nên tùy tiện làm gì, dẫu sao Tam trưởng lão kia có thực lực rất cao thâm, chúng tôi đối đầu trực diện với hắn nhất định là lành ít dữ nhiều.
Đường Dũng bảo mọi người lên xe, sau đó lái xe đến một nơi vắng vẻ tránh đi, trước tiên xem tình hình một chút rồi tính tiếp.
Chúng tôi đành nghe lời Đường Dũng, quay lại chờ trong xe.
Khoảng hơn một giờ sau, đại khái chừng mười giờ đêm, đèn trong trung tâm hỏa táng mới tắt.
Sau đó có ba bóng người từ trong trung tâm hỏa táng đi ra, khóa kỹ cửa, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, nghe bọn họ nói chuyện hẳn là nhân viên làm việc trong trung tâm hỏa táng.
Thấy bọn họ đã đi, Cường Tử liền gọi chúng tôi xuống xe, len lén vào bên trong trung tâm hỏa táng.
Đường dũng rất cẩn thận, bảo Cường Tử tiếp tục ở lại trong xe, sau đó anh ta kéo tay tôi đi cùng anh ta theo dõi ba nhân viên làm việc kia.
Tôi liền hỏi theo dõi họ làm gì, thừa dịp trung tâm hỏa táng không người nên nhanh lẻn vào làm chuyện chính.
“Anh nghi bọn họ không phải nhân viên bình thường.” Đường Dũng nói.
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Ý anh là, bọn họ đều là đệ tử Phái Cản Thi ?”
“Phải, nếu ở nơi này có nuôi cương thi thì sẽ để người ngoài vào đây làm việc sao? Một khi có tin đồn truyền đi, cho dù Phái Cản Thi người đông thế mạnh cũng không chịu nổi áp lực từ chính quyền, ở phương diện này chính quyền vẫn luôn có đơn vị đặc biệt phụ trách quản, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ nhất định sẽ khống chế số người biết ở mức ít nhất.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không chờ tôi phản ứng, nắm tay tôi chạy thật nhanh ra bên ngoài.
Chỉ chớp mắt chúng tôi đã đuổi kịp ba người kia.
Không để ba người kia kịp phát hiện, Đường Dũng lấy ra chày cán bột đánh vào ót hai người, mỗi người một gậy khiến họ choáng váng ngất đi. Đường Dũng quơ chày cán bột đứng chắn đằng trước người còn lại.
Cái đầu người kia như vỏ vỏ dưa hấu, nhìn rất ngu, gã nhìn Đường Dũng một cái đã sợ tè ra quần rồi, lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm nói đừng tới đây.
Đường Dũng căn bản không để vào tai lời nói của hắn, trên mặt chỉ cong lên nụ cười đểu, hỏi vỏ vỏ dưa hấu: “Các ngươi có ba người, biết tại sao tao chỉ đánh hai người bọn họ, chỉ có mày là không đánh không?”
“Tại sao?” Vỏ vỏ dưa hấu bị sợ run cả người, giọng rung rung nói.
“Bởi vì mày sợ hãi.” Đường Dũng cười nói.
Sau đó anh ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Trong ba người các ngươi, mày là người có thực lực thấp nhất, muốn giết chết không một tiếng động cũng dễ nhất, cho nên tao để mày lại. Chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tao liền đảm bảo mày được an toàn, nếu không sẽ biến thành một bộ xác chết.” Đường Dũng uy hiếp nói.
Nói xong dường như anh ta còn sợ chưa đủ dọa người, nói tiếp: “Đừng thấy mày tu luyện thì tiến triển chậm chạp, nếu có thể coi như trở thành xác thì tư chất của mày cũng không tệ lắm, hẳn có thể tu luyện thành một địa thi, sẽ không bị những cương thi khác ăn, cho nên nếu mày không phối hợp với tao thì cũng không cần phải nghĩ về sau này.” Anh ta vừa nói vừa cười, hiền lành như một thú cưng.
Nhưng vỏ dưa hấu lại bị anh ta dọa sợ không nhẹ, có lẽ bản thân hắn là đệ tử Phái Cản Thi , thường thấy cảnh bị cương thi ăn cho nên đối với sự uy hiếp của Đường Dũng lại cực kỳ sợ, thân thể cứng đờ, nói: “Đại ca, anh muốn tôi làm gì?”
“Dẫn chúng tao vào trung tâm hỏa táng, sau đó làm theo lời tao là được. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tao sẽ không làm khó mày đâu.” Thấy vỏ dưa hấu hoảng sợ mà chấp nhận, Đường Dũng lần nữa cười cười.
lại trung tâm hỏa táng.
Thấy chúng tôi mang người mở cửa quay về, hai mắt Cường Tử trợn tròn, nhanh chóng đi theo phía sau, đưa ngón cái lên hướng về Đường Dũng: “Trâu, không hổ là đại sư, thật trâu!”
Đường Dũng nghe Cường Tử khen ngợi vẫn không nói gì, sau khi khai thác được từ gã vỏ dưa hấu chắc chắn trong trung tâm hỏa táng không còn người anh ta mới để gã vỏ dưa hấu dẫn chúng tôi tới phòng giữ xác.
Vỏ dưa hấu dẫn đường, hắn cũng bật hết điện ở hành lang lên, hành lang sáng rõ, tôi cũng không còn lo lắng như tối hôm qua.
Cường Tử tới mở cửa phòng giữ xác, tôi đứng nấp sau người Đường Dũng. Không biết là bởi vì có ánh đèn hay là bởi vì có Đường Dũng bên cạnh mà tôi không một chút lo lắng, lá gan cũng to hơn nhiều.
Sau khi vào tôi liền thấy, phòng xác rất yên tĩnh, tiếng nhai cũng không thấy đâu. Thi thể tối hôm qua tấn công chúng tôi cũng không xuất hiện, toàn bộ phòng giữ xác giống như đã được cố ý thu dọn sạch sẽ, mặc dù trên bàn cũng có mấy thi thể nhưng những thi thể này không giống những thi thể tối hôm qua, âm khí trên người rất nhạt, chỉ là những thi thể bình thường chờ hỏa táng mà thôi.
Tôi không khỏi có chút nghi ngở, nghiêng đầu nhìn vỏ dưa hấu một cái, hỏi hắn xác sống tối hôm qua đâu hết cả rồi.
Với sự hiểu biết của tôi về Thuồng luồng tiên, ông ta rất mê thứ có nhiều âm khí, những âm khí nhạt như này căn bản nó sẽ không để ý.
Cho nên nó đột nhiên mất tích hẳn có hai khả năng, một là bị thứ gì đó vây khốn không ra được, hai là nó phát hiện thức ăn có âm khí hết sức đậm đặc liền hưng phấn quên mất tôi, cho nên mới không quay lại tìm tôi.
Hai khả năng này, tôi càng tin vào khả năng thứ hai.
Bởi vì Thuồng luồng tiên rất tự do phóng khoáng, lần trước sau khi chiếm được âm khí của cá âm nhỏ nó cũng liền biến mất, đến khi tôi nguy hiểm tới tính mạng nó mới xuất hiện lần nữa.
“À, có lẽ bị đệ tử của Tam trưởng lão mang đi rồi. Bọn họ theo định kỳ sẽ đem xác sống được tạo thành mang đi, chuyển tới những nơi khác, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết. Tôi chỉ là người trực luân phiên tối nay mới tới.” Vỏ dưa hấu nói.
Nghe hắn nói như vậy tôi mới vui mừng vì Đường Dũng bắt một gã Phái Cản Thi là chính xác đến nhường nào, nếu không chúng tôi mạo hiểm âm thầm vào, không tìm được xác sống, cũng không thu hoạch được gì.
Tôi liền hỏi vỏ dưa hấu có biết Tam trưởng lão sẽ đem thi thể đi đâu không?
Hỏi tới chuyện này đột nhiên vỏ dưa hấu ngậm miệng.
Trên mặt anh ta lộ vẻ kinh hoảng, hiển nhiên đối với Tam trưởng lão còn sợ hơn là sợ chúng tôi.
Tôi liền lấy thiên địa kích ra, muốn hù dọa hắn một chút xem có thể lấy được thông tin gì từ trong miệng hắn không.
Nhưng tôi còn chưa kịp hù dọa thì hắn ngã uỵch một cái xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Lông mày Đường Dũng nhăn một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh kiểm tra tình huống của vỏ dưa hấu, xem xong mới trầm giọng nói: “Trên người hắn bị thuật cấm chế nào đó, đến tin tức quan trọng hẳn là không nói được, hỏi cũng vô ích.”
Nói xong anh ta còn không nhịn được cảm thán, nói Phái Cản Thi không hổ là phái có thực lực lớn, ngay cả việc bảo vệ phòng ngừa này cũng làm rất nghiêm khắc.
Anh ta còn có tâm tư xúc động còn tôi lại rất nóng vội, thi thể đều đã bị chở đi, Thuồng luồng tiên của tôi cũng có thể bị bọn họ đưa đi, lần này nếu không tìm được hang ổ của bọn họ thì Thuồng luồng tiên phải làm thế nào?
Không chỉ tôi cuống cuồng, Cường Tử cũng rất nóng vội, anh ta đã đi tìm xung quanh phòng giữ xác cũng không thấy thi thể cha mẹ mình, bây giờ chỉ có thể hy vọng thi thể cha mẹ anh ta không kém, không bị những thi thể khác ăn, nếu không sợ là ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Thấy tôi và Cường Tử đều gấp gáp, Diệu Diệu luôn ẩn nấp trên người Đường Dũng đột nhiên ló đầu ra, nói với tôi: “Chị, chị muốn tìm nơi đó có lẽ em có cách.”
“Em có cách gì?” Tôi vui vẻ nói.
“Bọn họ là Phái Cản Thi , đối với khống chế thi thể thì rất nhuần nhuyễn, nhưng thuật khống chế hồn thì không như vậy. Cho nên mặc dù bọn họ đã đặt cấm chế thì em đoán có tám chín phần chỉ là với thân thể, chúng ta chỉ cần lôi hồn của hắn ra ngoài, sau đó bắt hồn của hắn đưa chúng ta đi.” Diệu Diệu nói đầy đắc ý.
Nói có lý!
Tôi vỗ đầu một cái, bảo Diệu Diệu nhanh chóng hành động lôi hồn của vỏ dưa hấu ra ngoài.
Nhưng Diệu Diệu lại im lặng, cũng không làm gì, mắt ti hí nhìn tôi nói: “Muốn em thi triển thuật cũng được, nhưng em có một điều kiện chị phải đồng ý với em trước.”
Lòng tôi đã như lửa đốt, liền hỏi nó có điều kiện gì.
“Đưa em đi công viên chơi, đại ca em gần đây quá nghèo, đã rất lâu không đưa em đi.” Diệu Diệu nói.
Nói xong gương mặt nhỏ nhắn còn phồng lên như cái bánh bao, tức giận nhìn Đường Dũng một cái.
“Được, chị đồng ý với em.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, vốn đang sợ Diệu Diệu nói yêu cầu tôi không làm được, không nghĩ chuyện lại đơn gairn như vậy.
Thấy tôi đồng ý Diệu Diệu nháy mắt liền rất vui vẻ, trực tiếp nhào lên ôm tôi hôn một cái thật mạnh, nói câu yêu chị chết đi được rồi vọt xuống.
Sau đó tôi nhìn thấy nó chu miệng, hát một bài đồng dao của Thái Lan.
Theo tiếng hát, âm khí trên người nó dần dần ngưng tụ, chờ đến khi ngưng tụ được độ dày nhất định thì đột nhiên nó chạy thật nhanh, mang cổ âm khí kia trực tiếp xông vào thân thể của gã vỏ dưa hấu.
Dường như trong chớp mắt tôi đã thấy một vỏ dưa hấu trong suốt khác bắn ra khỏi thân thể hắn, hắn ta còn không biết là tình huống gì, vừa sờ lên thân thể mở mịt vừa nhìn xuống mặt đất.
Thấy thân thể của mình còn nằm trên mặt đất, ánh mắt hắn vốn đờ đẫn trong nháy mắt đã trợn tròn.
“Mày không mù đường đúng chứ? Mau dẫn chúng tao tới địa phương nhốt xác sống.” Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn vỏ dưa hấu, nói chuyện như một kẻ trên cao nhìn xuống, rất ngạo kiều.
CHƯƠNG 111: TAI NẠN
Bởi vì bị việc này quấy rồi, lúc Cường Tử đến đã là hơn tám giờ tối rồi.
Tôi giới thiệu Đường Dũng và Cường Tử với nhau một chút rồi cùng lên đường tới trung tâm hỏa táng.
Trên đường đi chúng tôi không ai lên tiếng, Cường Tử chỉ chuyên tâm lái xe. Hôm nay tâm trạng của anh ta rõ ràng trầm thấp hơn hôm qua một ít, có lẽ anh ta biết xác cha mẹ mình gặp chuyện lành ít dữ nhiều, dọc đường đi cũng thấy anh ta rất nặng nề.
Dường Dũng trên đường không làm gì khác, chỉ lấy điện thoại ra xem bản Tây Du Ký năm 1986.
Chỉ còn tôi và Diệu Diệu mắt to nhìn mắt nhỏ, bởi vì có Cường Tử ở đây nên tôi cũng không dám nói chuyện với Diệu Diệu, sợ khiến anh ta sợ, chỉ dùng tay ra hiệu để trao đổi với Diệu Diệu. Trao đổi một hồi, cả tôi cùng Diệu Diệu không ai hiểu ai rốt cuộc đang có ý nói gì.
Cũng may trung tâm hỏa táng không xa, rất nhanh đã đến.
Vốn theo kinh nghiệm ngày hôm qua, chúng tôi còn định chui lỗ chó lẻn vào, sau đó tìm tung tích Thuồng luồng tiên. Nhưng hôm nay vừa thấy trung tâm hỏa táng cả tôi cùng Cường Tử đều trợn tròn mắt.
Lúc này bên trong trung tâm hỏa táng đèn đuốc sáng trưng, khác hoàn toàn so với đêm khuya thanh vắng hôm qua.
Chẳng lẽ người bên trong biết chuyện hôm qua chúng tôi đi vào?
Lòng tôi run lên, theo bản năng quay sang nhìn Đường Dũng.
Có phải gã đệ tử Phái Cản Thi kia bán đứng chúng tôi?
Đường Dũng cũng có chút nghi ngờ, nhưng anh ta nói gã kia trên người đã bị anh phù phép ở trên người, sẽ không tùy tiện bán đứng chúng tôi, dẫu sao đã phug phép, Đường Dũng tùy lúc đều có thể lấy mạng của gã.
Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi nhất trí cảm thấy không nên tùy tiện làm gì, dẫu sao Tam trưởng lão kia có thực lực rất cao thâm, chúng tôi đối đầu trực diện với hắn nhất định là lành ít dữ nhiều.
Đường Dũng bảo mọi người lên xe, sau đó lái xe đến một nơi vắng vẻ tránh đi, trước tiên xem tình hình một chút rồi tính tiếp.
Chúng tôi đành nghe lời Đường Dũng, quay lại chờ trong xe.
Khoảng hơn một giờ sau, đại khái chừng mười giờ đêm, đèn trong trung tâm hỏa táng mới tắt.
Sau đó có ba bóng người từ trong trung tâm hỏa táng đi ra, khóa kỹ cửa, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, nghe bọn họ nói chuyện hẳn là nhân viên làm việc trong trung tâm hỏa táng.
Thấy bọn họ đã đi, Cường Tử liền gọi chúng tôi xuống xe, len lén vào bên trong trung tâm hỏa táng.
Đường dũng rất cẩn thận, bảo Cường Tử tiếp tục ở lại trong xe, sau đó anh ta kéo tay tôi đi cùng anh ta theo dõi ba nhân viên làm việc kia.
Tôi liền hỏi theo dõi họ làm gì, thừa dịp trung tâm hỏa táng không người nên nhanh lẻn vào làm chuyện chính.
“Anh nghi bọn họ không phải nhân viên bình thường.” Đường Dũng nói.
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Ý anh là, bọn họ đều là đệ tử Phái Cản Thi ?”
“Phải, nếu ở nơi này có nuôi cương thi thì sẽ để người ngoài vào đây làm việc sao? Một khi có tin đồn truyền đi, cho dù Phái Cản Thi người đông thế mạnh cũng không chịu nổi áp lực từ chính quyền, ở phương diện này chính quyền vẫn luôn có đơn vị đặc biệt phụ trách quản, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ nhất định sẽ khống chế số người biết ở mức ít nhất.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta cũng không chờ tôi phản ứng, nắm tay tôi chạy thật nhanh ra bên ngoài.
Chỉ chớp mắt chúng tôi đã đuổi kịp ba người kia.
Không để ba người kia kịp phát hiện, Đường Dũng lấy ra chày cán bột đánh vào ót hai người, mỗi người một gậy khiến họ choáng váng ngất đi. Đường Dũng quơ chày cán bột đứng chắn đằng trước người còn lại.
Cái đầu người kia như vỏ vỏ dưa hấu, nhìn rất ngu, gã nhìn Đường Dũng một cái đã sợ tè ra quần rồi, lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm nói đừng tới đây.
Đường Dũng căn bản không để vào tai lời nói của hắn, trên mặt chỉ cong lên nụ cười đểu, hỏi vỏ vỏ dưa hấu: “Các ngươi có ba người, biết tại sao tao chỉ đánh hai người bọn họ, chỉ có mày là không đánh không?”
“Tại sao?” Vỏ vỏ dưa hấu bị sợ run cả người, giọng rung rung nói.
“Bởi vì mày sợ hãi.” Đường Dũng cười nói.
Sau đó anh ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Trong ba người các ngươi, mày là người có thực lực thấp nhất, muốn giết chết không một tiếng động cũng dễ nhất, cho nên tao để mày lại. Chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tao liền đảm bảo mày được an toàn, nếu không sẽ biến thành một bộ xác chết.” Đường Dũng uy hiếp nói.
Nói xong dường như anh ta còn sợ chưa đủ dọa người, nói tiếp: “Đừng thấy mày tu luyện thì tiến triển chậm chạp, nếu có thể coi như trở thành xác thì tư chất của mày cũng không tệ lắm, hẳn có thể tu luyện thành một địa thi, sẽ không bị những cương thi khác ăn, cho nên nếu mày không phối hợp với tao thì cũng không cần phải nghĩ về sau này.” Anh ta vừa nói vừa cười, hiền lành như một thú cưng.
Nhưng vỏ dưa hấu lại bị anh ta dọa sợ không nhẹ, có lẽ bản thân hắn là đệ tử Phái Cản Thi , thường thấy cảnh bị cương thi ăn cho nên đối với sự uy hiếp của Đường Dũng lại cực kỳ sợ, thân thể cứng đờ, nói: “Đại ca, anh muốn tôi làm gì?”
“Dẫn chúng tao vào trung tâm hỏa táng, sau đó làm theo lời tao là được. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tao sẽ không làm khó mày đâu.” Thấy vỏ dưa hấu hoảng sợ mà chấp nhận, Đường Dũng lần nữa cười cười.
lại trung tâm hỏa táng.
Thấy chúng tôi mang người mở cửa quay về, hai mắt Cường Tử trợn tròn, nhanh chóng đi theo phía sau, đưa ngón cái lên hướng về Đường Dũng: “Trâu, không hổ là đại sư, thật trâu!”
Đường Dũng nghe Cường Tử khen ngợi vẫn không nói gì, sau khi khai thác được từ gã vỏ dưa hấu chắc chắn trong trung tâm hỏa táng không còn người anh ta mới để gã vỏ dưa hấu dẫn chúng tôi tới phòng giữ xác.
Vỏ dưa hấu dẫn đường, hắn cũng bật hết điện ở hành lang lên, hành lang sáng rõ, tôi cũng không còn lo lắng như tối hôm qua.
Cường Tử tới mở cửa phòng giữ xác, tôi đứng nấp sau người Đường Dũng. Không biết là bởi vì có ánh đèn hay là bởi vì có Đường Dũng bên cạnh mà tôi không một chút lo lắng, lá gan cũng to hơn nhiều.
Sau khi vào tôi liền thấy, phòng xác rất yên tĩnh, tiếng nhai cũng không thấy đâu. Thi thể tối hôm qua tấn công chúng tôi cũng không xuất hiện, toàn bộ phòng giữ xác giống như đã được cố ý thu dọn sạch sẽ, mặc dù trên bàn cũng có mấy thi thể nhưng những thi thể này không giống những thi thể tối hôm qua, âm khí trên người rất nhạt, chỉ là những thi thể bình thường chờ hỏa táng mà thôi.
Tôi không khỏi có chút nghi ngở, nghiêng đầu nhìn vỏ dưa hấu một cái, hỏi hắn xác sống tối hôm qua đâu hết cả rồi.
Với sự hiểu biết của tôi về Thuồng luồng tiên, ông ta rất mê thứ có nhiều âm khí, những âm khí nhạt như này căn bản nó sẽ không để ý.
Cho nên nó đột nhiên mất tích hẳn có hai khả năng, một là bị thứ gì đó vây khốn không ra được, hai là nó phát hiện thức ăn có âm khí hết sức đậm đặc liền hưng phấn quên mất tôi, cho nên mới không quay lại tìm tôi.
Hai khả năng này, tôi càng tin vào khả năng thứ hai.
Bởi vì Thuồng luồng tiên rất tự do phóng khoáng, lần trước sau khi chiếm được âm khí của cá âm nhỏ nó cũng liền biến mất, đến khi tôi nguy hiểm tới tính mạng nó mới xuất hiện lần nữa.
“À, có lẽ bị đệ tử của Tam trưởng lão mang đi rồi. Bọn họ theo định kỳ sẽ đem xác sống được tạo thành mang đi, chuyển tới những nơi khác, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết. Tôi chỉ là người trực luân phiên tối nay mới tới.” Vỏ dưa hấu nói.
Nghe hắn nói như vậy tôi mới vui mừng vì Đường Dũng bắt một gã Phái Cản Thi là chính xác đến nhường nào, nếu không chúng tôi mạo hiểm âm thầm vào, không tìm được xác sống, cũng không thu hoạch được gì.
Tôi liền hỏi vỏ dưa hấu có biết Tam trưởng lão sẽ đem thi thể đi đâu không?
Hỏi tới chuyện này đột nhiên vỏ dưa hấu ngậm miệng.
Trên mặt anh ta lộ vẻ kinh hoảng, hiển nhiên đối với Tam trưởng lão còn sợ hơn là sợ chúng tôi.
Tôi liền lấy thiên địa kích ra, muốn hù dọa hắn một chút xem có thể lấy được thông tin gì từ trong miệng hắn không.
Nhưng tôi còn chưa kịp hù dọa thì hắn ngã uỵch một cái xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Lông mày Đường Dũng nhăn một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh kiểm tra tình huống của vỏ dưa hấu, xem xong mới trầm giọng nói: “Trên người hắn bị thuật cấm chế nào đó, đến tin tức quan trọng hẳn là không nói được, hỏi cũng vô ích.”
Nói xong anh ta còn không nhịn được cảm thán, nói Phái Cản Thi không hổ là phái có thực lực lớn, ngay cả việc bảo vệ phòng ngừa này cũng làm rất nghiêm khắc.
Anh ta còn có tâm tư xúc động còn tôi lại rất nóng vội, thi thể đều đã bị chở đi, Thuồng luồng tiên của tôi cũng có thể bị bọn họ đưa đi, lần này nếu không tìm được hang ổ của bọn họ thì Thuồng luồng tiên phải làm thế nào?
Không chỉ tôi cuống cuồng, Cường Tử cũng rất nóng vội, anh ta đã đi tìm xung quanh phòng giữ xác cũng không thấy thi thể cha mẹ mình, bây giờ chỉ có thể hy vọng thi thể cha mẹ anh ta không kém, không bị những thi thể khác ăn, nếu không sợ là ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Thấy tôi và Cường Tử đều gấp gáp, Diệu Diệu luôn ẩn nấp trên người Đường Dũng đột nhiên ló đầu ra, nói với tôi: “Chị, chị muốn tìm nơi đó có lẽ em có cách.”
“Em có cách gì?” Tôi vui vẻ nói.
“Bọn họ là Phái Cản Thi , đối với khống chế thi thể thì rất nhuần nhuyễn, nhưng thuật khống chế hồn thì không như vậy. Cho nên mặc dù bọn họ đã đặt cấm chế thì em đoán có tám chín phần chỉ là với thân thể, chúng ta chỉ cần lôi hồn của hắn ra ngoài, sau đó bắt hồn của hắn đưa chúng ta đi.” Diệu Diệu nói đầy đắc ý.
Nói có lý!
Tôi vỗ đầu một cái, bảo Diệu Diệu nhanh chóng hành động lôi hồn của vỏ dưa hấu ra ngoài.
Nhưng Diệu Diệu lại im lặng, cũng không làm gì, mắt ti hí nhìn tôi nói: “Muốn em thi triển thuật cũng được, nhưng em có một điều kiện chị phải đồng ý với em trước.”
Lòng tôi đã như lửa đốt, liền hỏi nó có điều kiện gì.
“Đưa em đi công viên chơi, đại ca em gần đây quá nghèo, đã rất lâu không đưa em đi.” Diệu Diệu nói.
Nói xong gương mặt nhỏ nhắn còn phồng lên như cái bánh bao, tức giận nhìn Đường Dũng một cái.
“Được, chị đồng ý với em.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, vốn đang sợ Diệu Diệu nói yêu cầu tôi không làm được, không nghĩ chuyện lại đơn gairn như vậy.
Thấy tôi đồng ý Diệu Diệu nháy mắt liền rất vui vẻ, trực tiếp nhào lên ôm tôi hôn một cái thật mạnh, nói câu yêu chị chết đi được rồi vọt xuống.
Sau đó tôi nhìn thấy nó chu miệng, hát một bài đồng dao của Thái Lan.
Theo tiếng hát, âm khí trên người nó dần dần ngưng tụ, chờ đến khi ngưng tụ được độ dày nhất định thì đột nhiên nó chạy thật nhanh, mang cổ âm khí kia trực tiếp xông vào thân thể của gã vỏ dưa hấu.
Dường như trong chớp mắt tôi đã thấy một vỏ dưa hấu trong suốt khác bắn ra khỏi thân thể hắn, hắn ta còn không biết là tình huống gì, vừa sờ lên thân thể mở mịt vừa nhìn xuống mặt đất.
Thấy thân thể của mình còn nằm trên mặt đất, ánh mắt hắn vốn đờ đẫn trong nháy mắt đã trợn tròn.
“Mày không mù đường đúng chứ? Mau dẫn chúng tao tới địa phương nhốt xác sống.” Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn vỏ dưa hấu, nói chuyện như một kẻ trên cao nhìn xuống, rất ngạo kiều.
Bình luận facebook