Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1862
Chương 1862
Diệp Trúc Sương cũng không kiêng kị Vân Minh Nguyệt, cô ta ra hiệu cho Vân Minh Nguyệt nhìn về phía Phạm Nhật Minh ở bên kia.
“Nhìn thấy đôi vợ chồng kia không?”
Vân Minh Nguyệt nhìn sang, cô ta giật mình nói: “Đây chẳng phải là chủ tịch Minh và vợ của anh ấy sao?”
“Cậu cũng biết à?”
Diệp Trúc Sương hỏi.
“Đúng thế, gần đây cậu mới về nước nên có điều không biết, chủ tịch Minh tuổi còn trẻ mà đã làm ăn lớn, lại thêm cả sản nghiệp của gia tộc, có thể nói, ở trong nước chắc không ai có thể có nhiều tiền hơn anh ấy, loại nhân vật lớn nổi tiếng như vậy, đương nhiên là tớ biết.”
Diệp Trúc Sương nghe thấy những lời này của Vân Minh Nguyệt, trong lòng cô ta càng thêm ngứa ngáy, nhưng mà nghĩ đến thái độ vừa nãy Phạm Nhật Minh đối với cô ta, cô ta lại rất phiền muộn.
Diệp Trúc Sương bất thình lình nói một câu: “Tớ thích người đàn ông kia, muốn theo đuổi anh ấy.”
“Cái gì?”
Vân Minh Nguyệt nghe thấy lời của Diệp Trúc Sương, cô ta kinh ngạc trong chốc lát: “Nhưng mà anh ấy có vợ rồi mà.”
“Tớ biết, nhưng mà đàn ông như anh ấy có ai mà không ăn vụng chứ? Cậu ngẫm lại xem, những người đàn ông chơi với chúng ta kia chẳng phải đều là loại như vậy à, bề ngoài thì có quan hệ rất tốt với vợ mình, sau lưng nên làm gì thì vẫn làm đó thôi.”
“Nhưng mà, như vậy thì cậu sẽ thành… con giáp thứ mười ba đó, thân phận của cậu thế này, nếu để bố mẹ cậu biết lại chẳng đánh chết cậu?”
Vân Minh Nguyệt cảm thấy khó mà tin nổi ý nghĩ của Diệp Trúc Sương.
Nhưng Diệp Trúc Sương lại hoàn toàn không quan tâm.
Cô ta đột nhiên dùng sức nắm lấy tay Vân Minh Nguyệt, trong mắt có mấy phần điên cuồng, cô ta nói: “Vân Minh Nguyệt, tớ không quan tâm, cậu giúp tớ một tay được không? Tớ thật sự thích người đàn ông kia, cậu nghĩ mà xem, nếu như Lãnh Hàn Vũ đã có vợ, cậu có bằng lòng từ bỏ anh ấy không?”
Vân Minh Nguyệt nhìn Diệp Trúc Sương một lúc lâu, cuối cùng cô ta nói: “Được, tớ giúp cậu.”
Nói xong, cô ta bèn kéo tay Diệp Trúc Sương rời đi, đúng lúc này, thời gian khiêu vũ cũng kết thúc, âm nhạc để khiêu vũ cũng theo đó mà chấm dứt.
Vân Minh Nguyệt trực tiếp kéo Diệp Trúc Sương lên sân khấu, trên mặt cô ta nở nụ cười, cầm lấy micro, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, sau đó chậm rãi nói: “Mọi người, tiếp sau đây bạn tốt của tôi Diệp Trúc Sương sẽ đàn tặng mọi người một khúc.”
Bởi vì là bạn của Vân Minh Nguyệt cho nên các khách mời dưới sân khấu đều rất nể mặt mà vỗ tay.
Có điều, lúc này dưới sân khấu còn có mấy người không vỗ tay.
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chính là hai người trong đó.
Khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Diệp Trúc Sương lên sân khấu, trong lòng cô chợt nảy lên, luôn cảm thấy người phụ nữ kia không chỉ đơn giản là biểu diễn mà thôi, vừa rồi cô vừa thắng cô ta một cách im lặng, loại phụ nữ trông đã thấy rất tự cao tự đại như Diệp Trúc Sương thế này, nhất định sẽ không chịu để yên.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Khánh Linh đoán đúng rồi.
Sau khi Diệp Trúc Sương báo ra tên bản nhạc mà bản thân muốn diễn tấu, các khách mời dưới sân khấu phần lớn đều từng học đàn dương cầm từ thuở nhỏ, cho dù chưa từng học thì cũng được hun đúc trưởng thành trong nghệ thuật, cho nên mới nhao nhao phát ra tiếng kinh ngạc khi nghe thấy tên bản nhạc mà cô ta muốn diễn tấu.
Diệp Trúc Sương cũng không kiêng kị Vân Minh Nguyệt, cô ta ra hiệu cho Vân Minh Nguyệt nhìn về phía Phạm Nhật Minh ở bên kia.
“Nhìn thấy đôi vợ chồng kia không?”
Vân Minh Nguyệt nhìn sang, cô ta giật mình nói: “Đây chẳng phải là chủ tịch Minh và vợ của anh ấy sao?”
“Cậu cũng biết à?”
Diệp Trúc Sương hỏi.
“Đúng thế, gần đây cậu mới về nước nên có điều không biết, chủ tịch Minh tuổi còn trẻ mà đã làm ăn lớn, lại thêm cả sản nghiệp của gia tộc, có thể nói, ở trong nước chắc không ai có thể có nhiều tiền hơn anh ấy, loại nhân vật lớn nổi tiếng như vậy, đương nhiên là tớ biết.”
Diệp Trúc Sương nghe thấy những lời này của Vân Minh Nguyệt, trong lòng cô ta càng thêm ngứa ngáy, nhưng mà nghĩ đến thái độ vừa nãy Phạm Nhật Minh đối với cô ta, cô ta lại rất phiền muộn.
Diệp Trúc Sương bất thình lình nói một câu: “Tớ thích người đàn ông kia, muốn theo đuổi anh ấy.”
“Cái gì?”
Vân Minh Nguyệt nghe thấy lời của Diệp Trúc Sương, cô ta kinh ngạc trong chốc lát: “Nhưng mà anh ấy có vợ rồi mà.”
“Tớ biết, nhưng mà đàn ông như anh ấy có ai mà không ăn vụng chứ? Cậu ngẫm lại xem, những người đàn ông chơi với chúng ta kia chẳng phải đều là loại như vậy à, bề ngoài thì có quan hệ rất tốt với vợ mình, sau lưng nên làm gì thì vẫn làm đó thôi.”
“Nhưng mà, như vậy thì cậu sẽ thành… con giáp thứ mười ba đó, thân phận của cậu thế này, nếu để bố mẹ cậu biết lại chẳng đánh chết cậu?”
Vân Minh Nguyệt cảm thấy khó mà tin nổi ý nghĩ của Diệp Trúc Sương.
Nhưng Diệp Trúc Sương lại hoàn toàn không quan tâm.
Cô ta đột nhiên dùng sức nắm lấy tay Vân Minh Nguyệt, trong mắt có mấy phần điên cuồng, cô ta nói: “Vân Minh Nguyệt, tớ không quan tâm, cậu giúp tớ một tay được không? Tớ thật sự thích người đàn ông kia, cậu nghĩ mà xem, nếu như Lãnh Hàn Vũ đã có vợ, cậu có bằng lòng từ bỏ anh ấy không?”
Vân Minh Nguyệt nhìn Diệp Trúc Sương một lúc lâu, cuối cùng cô ta nói: “Được, tớ giúp cậu.”
Nói xong, cô ta bèn kéo tay Diệp Trúc Sương rời đi, đúng lúc này, thời gian khiêu vũ cũng kết thúc, âm nhạc để khiêu vũ cũng theo đó mà chấm dứt.
Vân Minh Nguyệt trực tiếp kéo Diệp Trúc Sương lên sân khấu, trên mặt cô ta nở nụ cười, cầm lấy micro, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, sau đó chậm rãi nói: “Mọi người, tiếp sau đây bạn tốt của tôi Diệp Trúc Sương sẽ đàn tặng mọi người một khúc.”
Bởi vì là bạn của Vân Minh Nguyệt cho nên các khách mời dưới sân khấu đều rất nể mặt mà vỗ tay.
Có điều, lúc này dưới sân khấu còn có mấy người không vỗ tay.
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chính là hai người trong đó.
Khi Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Diệp Trúc Sương lên sân khấu, trong lòng cô chợt nảy lên, luôn cảm thấy người phụ nữ kia không chỉ đơn giản là biểu diễn mà thôi, vừa rồi cô vừa thắng cô ta một cách im lặng, loại phụ nữ trông đã thấy rất tự cao tự đại như Diệp Trúc Sương thế này, nhất định sẽ không chịu để yên.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Khánh Linh đoán đúng rồi.
Sau khi Diệp Trúc Sương báo ra tên bản nhạc mà bản thân muốn diễn tấu, các khách mời dưới sân khấu phần lớn đều từng học đàn dương cầm từ thuở nhỏ, cho dù chưa từng học thì cũng được hun đúc trưởng thành trong nghệ thuật, cho nên mới nhao nhao phát ra tiếng kinh ngạc khi nghe thấy tên bản nhạc mà cô ta muốn diễn tấu.