Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 7-1
Khúc Thiên gật gật đầu, nói: “Nó nghe hiểu được, vẫn luôn hiểu được.”
Hóa ra cái cây cổ thụ này đúng thật đã thành tinh.
Chờ khi ánh lửa kia dần dần tắt đi, bầu trời đã hoàn toàn tối. Tôi nhìn bốn phía, mọi đồ vật dưới ánh trăng mông lung dường như đều giống quỷ.
Tôi sợ hãi hỏi: “Khúc Thiên, hay là chúng ta quay về đi. Trời tối thế này, liệu có thể…”
“Đi thôi, có điều không phải quay về mà là đi giải trận pháp. Mắt trận bị hủy hoại rồi, như vậy trận pháp này không cần giữ nữa.”
“Là cái gì?”
“Cứ đi theo đi, không thì quỷ sẽ đuổi kịp bắt cô đi mất!” Giọng Khúc Thiên không quá tốt, tôi không biết vì cái gì mà dường như anh ta không thoải mái. Nơi này là nhà anh ta, nói không chừng quỷ xuất hiện ở đây thì anh ta đều quen biết.
Tôi theo sau anh ta đi về phía trước dưới ánh trăng, nhìn Khúc Thiên bên cạnh, kỳ thật cảm giác anh ta cũng rất soái. Nếu như lúc này là cùng anh ta đi dạo ở hàng cây nhỏ trong khuôn viên trường thì cảm giác hẳn là không tồi. Nhưng là như thế nào lại đang ở nơi đầy quỷ…
Mà nghĩ tới, nếu đang ở trường học thì không chừng sẽ có người nhìn thấy, sau đó mọi người sẽ cho rằng cô chính là thủ phạm khiến Khúc Thiên và Lệ Lệ chia tay.
Đi chừng hơn mười phút, anh ta ngừng lại, lật một bụi cỏ ra, có một tấm vải đỏ nho nhỏ trên tảng đá, anh ta dùng ngón tay vẽ vẽ gì đó trong không khí.
Động tác rất nhanh, tôi chưa thấy được rõ thì đã kết thúc. Sau đó anh ta kéo miếng vải đỏ trên tảng đá, thở dài một cái, nhìn về phía cây đa cổ thụ. Trong không khí tĩnh lặng, tôi hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần chút gì thì đột nhiên có một tiếng rống to: “A! Sầm Tổ Hàng ta đã quay về! Ta sẽ cho người tính kế khiến Sầm Gia chết thảm phải xuống địa ngục!”
Nghe anh ta hét lớn như vậy, tôi giật mình lui về sau một bước. Tôi cảm giác được người đàn ông trước mặt tôi thật sự không phản là Khúc Thiên, mà là người đàn ông tên Sầm Tổ Hàng. Khí thế kia, cảm giác kia giống hệt lúc anh ta cầm kiếm đâm vào thi thể. Cảm giác như phát điên rồi.
Lui được hai bước, cảm giác chân không nhấc nổi nữa, tôi liền bị ngã lăn quay.
Cẩu huyết cũng được, nhàm chán cũng thế, trong thực tế bị ngã thật sự rất đau. Chờ khi tôi từ mặt đất chống tay đứng lên được thì chân đã rất đau.
Khúc Thiên cau mày, nhìn tôi, nói: “Hiện tại tôi thật hối hận, như thế nào lại gặp phải cô? Nếu là một người đàn ông ký vào Minh hôn thì đã không có nhiều phiền hà như vậy.”
Tôi trừng mắt với anh ta một cái nhưng không dám nói gì, chân còn rất đau. Khoan đã, anh ta vừa nói cái gì? Đàn ông ký vào Minh hôn? Hóa ra anh ta có khuynh hương là gay a. Chẳng trách anh ta nói sẽ không để ý sau này tôi có kết hôn hay không. Nói không chừng anh ta căn bản không thể xx, cho nên mấy đêm kia anh ta cũng chỉ sờ tôi. Sàm sỡ toàn thân tôi nhưng cũng chỉ là sờ.
Chỉ là, suy nghĩ này tôi không dám nói ra, bộ dáng nổi điên của anh ta quả thực rất đáng sợ. Hơn nữa hiện tại còn đang ở trong thôn, nếu muốn trở về thì tôi còn phải dựa vào anh ta.
Khúc Thiên ngồi xổm người xuống, nói: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Tôi do dự một chút, tuy rằng khi tham gia các hoạt động ở trường tôi cũng từng leo lên lưng các bạn nam, nhưng quan hệ giữa tôi và Khúc Thiên… quả thực rất xấu hổ.
“Nhanh lên, nơi này cho dù không có quỷ thì cũng có nhiều âm khí, rất dễ xảy ra chuyện.”
Lần này tôi không còn nghĩ nhiều, liền bò lên lưng anh ta. Cho anh ta cõng một chút sẽ không chết nhưng quỷ mà tóm một cái tôi có thể sợ mà chết.
Hai tay anh ta nâng đùi tôi khiến tôi đỏ mặt, tự nhủ trong lòng đây chỉ giống như bạn bè cõng nhau. Nhưng quả thật vẫn rất nôn nao, tim vẫn đập mạnh hơn.
Anh ta cõng tôi, khi nhảy qua một cái hố, tôi bị quán tính liền nhào ôm lấy lưng anh ta. Sau đó tôi kinh sợ, buột miệng kêu lên: “Đồ vô tâm!”
Khúc Thiên cười một tiếng, nói: “Người chết làm gì có tâm.”
Tôi lặng đi một chút. Dưới anh trăng, anh ta cõng tôi nhưng tôi không chút nào cảm thấy lãng mạn, chỉ có sợ hãi thật sâu. Cõng tôi chính là một người chết…
Khúc Thiên gật gật đầu, nói: “Nó nghe hiểu được, vẫn luôn hiểu được.”
Hóa ra cái cây cổ thụ này đúng thật đã thành tinh.
Chờ khi ánh lửa kia dần dần tắt đi, bầu trời đã hoàn toàn tối. Tôi nhìn bốn phía, mọi đồ vật dưới ánh trăng mông lung dường như đều giống quỷ.
Tôi sợ hãi hỏi: “Khúc Thiên, hay là chúng ta quay về đi. Trời tối thế này, liệu có thể…”
“Đi thôi, có điều không phải quay về mà là đi giải trận pháp. Mắt trận bị hủy hoại rồi, như vậy trận pháp này không cần giữ nữa.”
“Là cái gì?”
“Cứ đi theo đi, không thì quỷ sẽ đuổi kịp bắt cô đi mất!” Giọng Khúc Thiên không quá tốt, tôi không biết vì cái gì mà dường như anh ta không thoải mái. Nơi này là nhà anh ta, nói không chừng quỷ xuất hiện ở đây thì anh ta đều quen biết.
Tôi theo sau anh ta đi về phía trước dưới ánh trăng, nhìn Khúc Thiên bên cạnh, kỳ thật cảm giác anh ta cũng rất soái. Nếu như lúc này là cùng anh ta đi dạo ở hàng cây nhỏ trong khuôn viên trường thì cảm giác hẳn là không tồi. Nhưng là như thế nào lại đang ở nơi đầy quỷ…
Mà nghĩ tới, nếu đang ở trường học thì không chừng sẽ có người nhìn thấy, sau đó mọi người sẽ cho rằng cô chính là thủ phạm khiến Khúc Thiên và Lệ Lệ chia tay.
Đi chừng hơn mười phút, anh ta ngừng lại, lật một bụi cỏ ra, có một tấm vải đỏ nho nhỏ trên tảng đá, anh ta dùng ngón tay vẽ vẽ gì đó trong không khí.
Động tác rất nhanh, tôi chưa thấy được rõ thì đã kết thúc. Sau đó anh ta kéo miếng vải đỏ trên tảng đá, thở dài một cái, nhìn về phía cây đa cổ thụ. Trong không khí tĩnh lặng, tôi hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần chút gì thì đột nhiên có một tiếng rống to: “A! Sầm Tổ Hàng ta đã quay về! Ta sẽ cho người tính kế khiến Sầm Gia chết thảm phải xuống địa ngục!”
Nghe anh ta hét lớn như vậy, tôi giật mình lui về sau một bước. Tôi cảm giác được người đàn ông trước mặt tôi thật sự không phản là Khúc Thiên, mà là người đàn ông tên Sầm Tổ Hàng. Khí thế kia, cảm giác kia giống hệt lúc anh ta cầm kiếm đâm vào thi thể. Cảm giác như phát điên rồi.
Lui được hai bước, cảm giác chân không nhấc nổi nữa, tôi liền bị ngã lăn quay.
Cẩu huyết cũng được, nhàm chán cũng thế, trong thực tế bị ngã thật sự rất đau. Chờ khi tôi từ mặt đất chống tay đứng lên được thì chân đã rất đau.
Khúc Thiên cau mày, nhìn tôi, nói: “Hiện tại tôi thật hối hận, như thế nào lại gặp phải cô? Nếu là một người đàn ông ký vào Minh hôn thì đã không có nhiều phiền hà như vậy.”
Tôi trừng mắt với anh ta một cái nhưng không dám nói gì, chân còn rất đau. Khoan đã, anh ta vừa nói cái gì? Đàn ông ký vào Minh hôn? Hóa ra anh ta có khuynh hương là gay a. Chẳng trách anh ta nói sẽ không để ý sau này tôi có kết hôn hay không. Nói không chừng anh ta căn bản không thể xx, cho nên mấy đêm kia anh ta cũng chỉ sờ tôi. Sàm sỡ toàn thân tôi nhưng cũng chỉ là sờ.
Chỉ là, suy nghĩ này tôi không dám nói ra, bộ dáng nổi điên của anh ta quả thực rất đáng sợ. Hơn nữa hiện tại còn đang ở trong thôn, nếu muốn trở về thì tôi còn phải dựa vào anh ta.
Khúc Thiên ngồi xổm người xuống, nói: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Tôi do dự một chút, tuy rằng khi tham gia các hoạt động ở trường tôi cũng từng leo lên lưng các bạn nam, nhưng quan hệ giữa tôi và Khúc Thiên… quả thực rất xấu hổ.
“Nhanh lên, nơi này cho dù không có quỷ thì cũng có nhiều âm khí, rất dễ xảy ra chuyện.”
Lần này tôi không còn nghĩ nhiều, liền bò lên lưng anh ta. Cho anh ta cõng một chút sẽ không chết nhưng quỷ mà tóm một cái tôi có thể sợ mà chết.
Hai tay anh ta nâng đùi tôi khiến tôi đỏ mặt, tự nhủ trong lòng đây chỉ giống như bạn bè cõng nhau. Nhưng quả thật vẫn rất nôn nao, tim vẫn đập mạnh hơn.
Anh ta cõng tôi, khi nhảy qua một cái hố, tôi bị quán tính liền nhào ôm lấy lưng anh ta. Sau đó tôi kinh sợ, buột miệng kêu lên: “Đồ vô tâm!”
Khúc Thiên cười một tiếng, nói: “Người chết làm gì có tâm.”
Tôi lặng đi một chút. Dưới anh trăng, anh ta cõng tôi nhưng tôi không chút nào cảm thấy lãng mạn, chỉ có sợ hãi thật sâu. Cõng tôi chính là một người chết…
Bình luận facebook