Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì thấy dì Layla đứng tủm tỉm cười
- Sắp đến giờ ăn rồi. Cháu có muốn ăn cùng chúng ta không?
Nghe đến thế, bụng tôi sôi lên làm tôi đỏ mặt.
- Ta nghe bụng cháu không thể từ chối đấy. Hôm nay là món Ý. Tin ta đi, nó rất ngon.
Tôi đi theo dì Layla, nhìn bộ dáng kiêu ngạo nhưng lại thân thiện.
- Cháu quen Harold từ khi nào vậy?_ Dì Layla nhấn nút xuống tầng trệt quay sang hỏi tôi
Tôi cứng đờ, dường như không có gì thoát khỏi ánh mắt sắc xảo của người này.
- Cháu bị bắt cóc, anh Harold đã cứu cháu và đưa cháu về nhà nhưng mà... nhà cháu đã bị cháy.
- Ôi không. Ta rất xin lỗi, còn cha mẹ cháu thì sao?
- Cháu không có cha. Chỉ có mẹ. Mà mẹ cháu thì... mất tích trong vụ cháy đó!_ Tôi nuốt cơn giận vào trong lòng
Dì Layla cảm thấy mình có lỗi, liền đưa tay đặt lên vai tôi.
- Ta xin lỗi vì đã gợi cho cháu nhiều chuyện buồn như thế. Hãy xem nơi này là nhà của cháu, cháu yêu. Ta mong cháu sẽ đoàn tụ với mẹ của mình.
Vừa đi ra khỏi thang máy, lòng tôi cảm thấy đau nhói. Họ không biết người mẹ của tôi chính là người họ đang tìm và còn tôi lại quá xấu xa để chấp nhận mình là thành viên trong gia đình này.
- Cháu có sở thích gì không?_ Bà Mel hỏi tôi sau khi ăn xong
- Sở thích?
- Như là chơi búp bê, đọc sách, thể thao,..._ Ingrid liệt kê ra cho tôi dễ lựa chọn
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi trả lời.
- Cháu không biết có nên nói hay không. Điều này khá... nhạy cảm
- Không sao đâu, ở đây là gia đình của cháu mà.
- Cháu thích à không, chỉ là hứng thú, hứng thú thôi... về cơ quan nội tạng con người.
Giọng tôi chợt nhỏ dần theo vế sau, chỉ vì sở thích này mà tôi bị coi là lập dị. Tôi không dám nói sở thích này cho mẹ bởi vì phần nào tôi nghĩ mẹ sẽ không chấp nhận
Mọi người im lặng đột ngột, tiếng " tiing " từ cửa thang máy mở, Harold bước ra với chiếc áo sơ mi kèm chiếc quần đen đầy tao nhã.
- Cháu đến trễ đấy, Harold!_ Ingrid trách móc
- Cháu xin lỗi._ Harold ngồi xuống bàn
Khi anh xuất hiện làm tôi bất giác đỏ mặt nhưng cố kiềm lại. Thật là, không biết mình bị gì nữa.
- Cháu nói là cháu thích nội tạng người?_ Layla lên tiếng tập trung sang tôi.
- Tôi có thắc mắc. Bên ngoài rất giống Carolyn nhưng tính cách... à... ừm... đều thừa hưởng... từ sếp._ Carl thì thầm với mọi người
- Quả là một cô gái kỳ lạ. Có thể nào là... con gái của sếp?_ Ingrid tiếp lời - Nhìn kỹ đi, cô bé rất giống cô Carolyn.
Dì Layla nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám nhìn vào mắt ai cả, ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
~ O ~
Tôi đứng ở ban công tầng 4, ngắm nhìn con phố về đêm. Thật kỳ ảo, buổi sáng thì con phố này mang vẻ cực kỳ ảm đạm nhưng ban chiều ánh lên màu vàng rực rỡ của ánh nắng nhưng mây đen lại nhanh chóng kéo đến
Gió thổi qua luồn vào mái tóc tôi, và anh đã đứng bên cạnh tự lúc nào.
- Hứng thú với nội tạng người?
Tôi không trả lời, ngồi lên thành ban công.
Bản nhạc jazz bên đường vang lên êm đềm làm không khí trở nên mờ ảo
- Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em. Em rất thích họ. Đây là lần đầu tiên em cảm nhận không khí đầm ấm là như thế nào.
Harold im lặng để tôi tiếp tục
- Anh nghĩ về mẹ như thế nào?_ Tôi hỏi - Lần đầu gặp mẹ ấy?
- Ấm áp và bí ẩn.
Tôi đồng ý về nhận định của anh. Mẹ bí ẩn, cực kỳ bí ẩn. Mẹ như một chiếc lọ chứa tất cả bí mật bên trong, dù dành cả 1 đời người nhưng vẫn chưa thể mở được nó
- Đó là lý do mà cha cảm thấy mẹ đặc biệt_ Anh nói
- Còn anh, anh nghĩ về em như thế nào?
Harold ngạc nhiên rồi đặt tay lên má tôi, gương mặt anh đầy vẻ hiền hòa.
Khoảnh khắc thời gian ngừng lại. Anh đưa bờ môi của anh gần với bờ môi của tôi nhưng nhanh chóng buông ra. Một cảm giác hụt hẫng trong tôi dâng lên.
- Em nghỉ ngơi đi.
Anh rời đi, tôi chỉ im lặng quan sát bóng anh dần khuất sau ánh đèn hành lang của khách sạn.
.
.
.
Anh không thể tưởng tượng được hành động của mình lúc nãy.
Người đó là em gái anh. Tại sao anh lại có thể làm như vậy?
" Cộc... cộc..."
- Dì Layla đây!
Layla mở cửa ra thấy Harold đứng bần thần giữa phòng.
- Ta đã đưa đồ ăn cho cha cháu nhưng có vẻ cha cháu lại bỏ bữa nữa rồi.
Anh không trả lời, tiến về phía bàn mình ngồi xuống, tay mở hộc tủ lấy ra cây súng, xem xét nó như cố quên đi suy nghĩ trong đầu anh.
- Cháu đã bắt cóc Jessica à?_ Layla ngồi xuống giường giương ánh mắt phiền não về phía anh
Anh không biết phải trả lời sao
- Cháu không tệ hại đến mức đó._ Anh nói
- Ta đùa thôi, ta biết hết tất cả rồi. Cháu cứu cô bé phải không rồi đưa đến đây. Lí do gì vậy? Ta cứ tưởng cháu là một người vô cảm y như cha cháu.
- Không có lý do nào cả._ Anh đáp
Lời nói đó của anh làm Layla bất ngờ.
- Cháu có thể lừa bản thân mình nhưng không thể lừa được ta. Cháu đang giấu ta điều gì phải không? Ta đã nuôi dạy cháu suốt 14 năm trời, cháu không qua mắt được ta đâu.
- Cháu đã yêu Jessica? Cháu yêu cô bé đó?
" Cạch "
Tiếng nạp đạn được vang lên.
- Harold à, liệu đó có phải là sự thật?
Anh không thể nói dối cảm xúc của chính mình.
- Cháu không biết nữa.
- Vậy sao?_ Layla thở dài - Quả thật em ấy rất giống mẹ cháu, lại rất tốt bụng và xinh đẹp. Ta nói thật đấy! Nhưng em ấy vẫn còn nhỏ
- Cháu biết.
- Ta không hề nói ta phản đối, bởi vì đó là tình yêu. Như tình yêu mẹ cháu giành cho cha cháu. Nhưng mà cháu hãy giải quyết việc giữa cháu và em ấy đi.
- Em ấy đã đem cho cháu lại cảm giác làm người. Cháu sẽ không nghĩ về chuyện này nữa, cháu xin lỗi.
Nhưng dì Layla đâu biết rằng Jessica là em gái anh. Anh không thể yêu em ấy. Jessica sẽ lớn lên, sẽ trở nên xinh đẹp, sẽ cưới người đàn ông mà em ấy yêu hết lòng. Nhưng tiếc, người đó không phải là anh bởi vì anh chỉ là một người anh.
Anh chỉ có thể từ từ nhìn thấy em gái lớn lên, chỉ có thể bảo vệ em ấy từ phía sau.
- Ta cho cháu một lời khuyên, nếu cháu yêu 1 ai đó thật lòng, cháu phải giành lấy người ấy. Nhưng đương nhiên là phải đợi em ấy lớn lên đã. Jessica chắc chắn sẽ là 1 mỹ nhân tương lai đấy!
Harold cất súng lại vào ngăn kéo của mình.
Layla vỗ vai anh rồi từ tốn đi ra ngoài, sau khi chắc chắn Layla đã đi xa, anh mở hộc tủ lấy ra cuốn nhật ký màu đen của mẹ.
" Hãy bảo vệ em gái con, bởi vì em gái con..."
~ O ~
Tôi nằm lên giường, mở tivi lên thì kênh chẳng chiếu cái gì gọi là đặc sắc cả.
Chỉ có dòng thời sự làm tôi chú ý được một chút
" Tin mới nhận, tổng giám đốc khách sạn XX đã tử vong do 1 phát đạn. Hiện vụ việc đang được các cơ quan điều tra làm rõ "
Đó chẳng phải là tên khách sạn tôi mới vừa ở vào hôm qua sao?
Linh tính mách bảo tôi không nên thắc mắc nhiều liền vươn tay tắt lấy tivi.
( T/b: Hú hú, cha con sắp gặp nhau rồi. Ai hóng không? )
- Sắp đến giờ ăn rồi. Cháu có muốn ăn cùng chúng ta không?
Nghe đến thế, bụng tôi sôi lên làm tôi đỏ mặt.
- Ta nghe bụng cháu không thể từ chối đấy. Hôm nay là món Ý. Tin ta đi, nó rất ngon.
Tôi đi theo dì Layla, nhìn bộ dáng kiêu ngạo nhưng lại thân thiện.
- Cháu quen Harold từ khi nào vậy?_ Dì Layla nhấn nút xuống tầng trệt quay sang hỏi tôi
Tôi cứng đờ, dường như không có gì thoát khỏi ánh mắt sắc xảo của người này.
- Cháu bị bắt cóc, anh Harold đã cứu cháu và đưa cháu về nhà nhưng mà... nhà cháu đã bị cháy.
- Ôi không. Ta rất xin lỗi, còn cha mẹ cháu thì sao?
- Cháu không có cha. Chỉ có mẹ. Mà mẹ cháu thì... mất tích trong vụ cháy đó!_ Tôi nuốt cơn giận vào trong lòng
Dì Layla cảm thấy mình có lỗi, liền đưa tay đặt lên vai tôi.
- Ta xin lỗi vì đã gợi cho cháu nhiều chuyện buồn như thế. Hãy xem nơi này là nhà của cháu, cháu yêu. Ta mong cháu sẽ đoàn tụ với mẹ của mình.
Vừa đi ra khỏi thang máy, lòng tôi cảm thấy đau nhói. Họ không biết người mẹ của tôi chính là người họ đang tìm và còn tôi lại quá xấu xa để chấp nhận mình là thành viên trong gia đình này.
- Cháu có sở thích gì không?_ Bà Mel hỏi tôi sau khi ăn xong
- Sở thích?
- Như là chơi búp bê, đọc sách, thể thao,..._ Ingrid liệt kê ra cho tôi dễ lựa chọn
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi trả lời.
- Cháu không biết có nên nói hay không. Điều này khá... nhạy cảm
- Không sao đâu, ở đây là gia đình của cháu mà.
- Cháu thích à không, chỉ là hứng thú, hứng thú thôi... về cơ quan nội tạng con người.
Giọng tôi chợt nhỏ dần theo vế sau, chỉ vì sở thích này mà tôi bị coi là lập dị. Tôi không dám nói sở thích này cho mẹ bởi vì phần nào tôi nghĩ mẹ sẽ không chấp nhận
Mọi người im lặng đột ngột, tiếng " tiing " từ cửa thang máy mở, Harold bước ra với chiếc áo sơ mi kèm chiếc quần đen đầy tao nhã.
- Cháu đến trễ đấy, Harold!_ Ingrid trách móc
- Cháu xin lỗi._ Harold ngồi xuống bàn
Khi anh xuất hiện làm tôi bất giác đỏ mặt nhưng cố kiềm lại. Thật là, không biết mình bị gì nữa.
- Cháu nói là cháu thích nội tạng người?_ Layla lên tiếng tập trung sang tôi.
- Tôi có thắc mắc. Bên ngoài rất giống Carolyn nhưng tính cách... à... ừm... đều thừa hưởng... từ sếp._ Carl thì thầm với mọi người
- Quả là một cô gái kỳ lạ. Có thể nào là... con gái của sếp?_ Ingrid tiếp lời - Nhìn kỹ đi, cô bé rất giống cô Carolyn.
Dì Layla nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám nhìn vào mắt ai cả, ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
~ O ~
Tôi đứng ở ban công tầng 4, ngắm nhìn con phố về đêm. Thật kỳ ảo, buổi sáng thì con phố này mang vẻ cực kỳ ảm đạm nhưng ban chiều ánh lên màu vàng rực rỡ của ánh nắng nhưng mây đen lại nhanh chóng kéo đến
Gió thổi qua luồn vào mái tóc tôi, và anh đã đứng bên cạnh tự lúc nào.
- Hứng thú với nội tạng người?
Tôi không trả lời, ngồi lên thành ban công.
Bản nhạc jazz bên đường vang lên êm đềm làm không khí trở nên mờ ảo
- Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em. Em rất thích họ. Đây là lần đầu tiên em cảm nhận không khí đầm ấm là như thế nào.
Harold im lặng để tôi tiếp tục
- Anh nghĩ về mẹ như thế nào?_ Tôi hỏi - Lần đầu gặp mẹ ấy?
- Ấm áp và bí ẩn.
Tôi đồng ý về nhận định của anh. Mẹ bí ẩn, cực kỳ bí ẩn. Mẹ như một chiếc lọ chứa tất cả bí mật bên trong, dù dành cả 1 đời người nhưng vẫn chưa thể mở được nó
- Đó là lý do mà cha cảm thấy mẹ đặc biệt_ Anh nói
- Còn anh, anh nghĩ về em như thế nào?
Harold ngạc nhiên rồi đặt tay lên má tôi, gương mặt anh đầy vẻ hiền hòa.
Khoảnh khắc thời gian ngừng lại. Anh đưa bờ môi của anh gần với bờ môi của tôi nhưng nhanh chóng buông ra. Một cảm giác hụt hẫng trong tôi dâng lên.
- Em nghỉ ngơi đi.
Anh rời đi, tôi chỉ im lặng quan sát bóng anh dần khuất sau ánh đèn hành lang của khách sạn.
.
.
.
Anh không thể tưởng tượng được hành động của mình lúc nãy.
Người đó là em gái anh. Tại sao anh lại có thể làm như vậy?
" Cộc... cộc..."
- Dì Layla đây!
Layla mở cửa ra thấy Harold đứng bần thần giữa phòng.
- Ta đã đưa đồ ăn cho cha cháu nhưng có vẻ cha cháu lại bỏ bữa nữa rồi.
Anh không trả lời, tiến về phía bàn mình ngồi xuống, tay mở hộc tủ lấy ra cây súng, xem xét nó như cố quên đi suy nghĩ trong đầu anh.
- Cháu đã bắt cóc Jessica à?_ Layla ngồi xuống giường giương ánh mắt phiền não về phía anh
Anh không biết phải trả lời sao
- Cháu không tệ hại đến mức đó._ Anh nói
- Ta đùa thôi, ta biết hết tất cả rồi. Cháu cứu cô bé phải không rồi đưa đến đây. Lí do gì vậy? Ta cứ tưởng cháu là một người vô cảm y như cha cháu.
- Không có lý do nào cả._ Anh đáp
Lời nói đó của anh làm Layla bất ngờ.
- Cháu có thể lừa bản thân mình nhưng không thể lừa được ta. Cháu đang giấu ta điều gì phải không? Ta đã nuôi dạy cháu suốt 14 năm trời, cháu không qua mắt được ta đâu.
- Cháu đã yêu Jessica? Cháu yêu cô bé đó?
" Cạch "
Tiếng nạp đạn được vang lên.
- Harold à, liệu đó có phải là sự thật?
Anh không thể nói dối cảm xúc của chính mình.
- Cháu không biết nữa.
- Vậy sao?_ Layla thở dài - Quả thật em ấy rất giống mẹ cháu, lại rất tốt bụng và xinh đẹp. Ta nói thật đấy! Nhưng em ấy vẫn còn nhỏ
- Cháu biết.
- Ta không hề nói ta phản đối, bởi vì đó là tình yêu. Như tình yêu mẹ cháu giành cho cha cháu. Nhưng mà cháu hãy giải quyết việc giữa cháu và em ấy đi.
- Em ấy đã đem cho cháu lại cảm giác làm người. Cháu sẽ không nghĩ về chuyện này nữa, cháu xin lỗi.
Nhưng dì Layla đâu biết rằng Jessica là em gái anh. Anh không thể yêu em ấy. Jessica sẽ lớn lên, sẽ trở nên xinh đẹp, sẽ cưới người đàn ông mà em ấy yêu hết lòng. Nhưng tiếc, người đó không phải là anh bởi vì anh chỉ là một người anh.
Anh chỉ có thể từ từ nhìn thấy em gái lớn lên, chỉ có thể bảo vệ em ấy từ phía sau.
- Ta cho cháu một lời khuyên, nếu cháu yêu 1 ai đó thật lòng, cháu phải giành lấy người ấy. Nhưng đương nhiên là phải đợi em ấy lớn lên đã. Jessica chắc chắn sẽ là 1 mỹ nhân tương lai đấy!
Harold cất súng lại vào ngăn kéo của mình.
Layla vỗ vai anh rồi từ tốn đi ra ngoài, sau khi chắc chắn Layla đã đi xa, anh mở hộc tủ lấy ra cuốn nhật ký màu đen của mẹ.
" Hãy bảo vệ em gái con, bởi vì em gái con..."
~ O ~
Tôi nằm lên giường, mở tivi lên thì kênh chẳng chiếu cái gì gọi là đặc sắc cả.
Chỉ có dòng thời sự làm tôi chú ý được một chút
" Tin mới nhận, tổng giám đốc khách sạn XX đã tử vong do 1 phát đạn. Hiện vụ việc đang được các cơ quan điều tra làm rõ "
Đó chẳng phải là tên khách sạn tôi mới vừa ở vào hôm qua sao?
Linh tính mách bảo tôi không nên thắc mắc nhiều liền vươn tay tắt lấy tivi.
( T/b: Hú hú, cha con sắp gặp nhau rồi. Ai hóng không? )
Bình luận facebook