Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9
Tờ mờ sáng ngày hôm sau hắn đã rời khỏi giường em trong khi đó em vẫn còn đang say giấc nồng, không phải nói là không thể dậy nổi. Toàn thân chi chít đầy dấu hôn, vùng cổ và cánh tay đều đã được băng bó lại cẩn thận nhưng vẫn còn đau âm ỉ nhức nhối. Đặc biệt là môi nhìn kĩ thì đã bị mất một mảng da. Vừa mở mắt ra một trận đau đớn truyền lên cỗ thân thể khiến nước mắt em ứa ra vừa tủi thân một phần cũng là vì uất ức
"Phu nhân, để tôi giúp phu nhân thay đồ" một giọng nói lạnh lẽo đến không cảm xúc truyền vào tai em khiến em phải cảm thấy rùng mình. Mọi thứ mọi người trong căn nhà này ai cũng như một cỗ máy, đều lạnh lùng đến vô cảm
"Kh...không....không cần, tôi tự làm được"
Thị Nhi vẫn mặc kệ lời của em nói từng bước chậm rãi tiến đến chỗ em "Nếu để phu nhân tự làm chủ tử sẽ giết tôi mất"
"Các người.....các người đừng động vào tôi,....các người....các người" em co rúm người lại càng nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua dạ dày đột nhiên lại cuộn trào lên dữ dội muốn nôn ọe
Sau hơn 30 phút vật lộn cùng với Thị Nhi cuối cùng cũng xong tuy nhiên thân thể vẫn đau nhức không thể bước xuống giường đành nằm im ngoan ngoãn chờ người mang thức ăn đến "Phu nhân, mời dùng"
"Đi ra ngoài, tôi tự biết ăn. Đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy"
Thị Nhi liền trừng mắt nhìn em một cái khiến em suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài liền ngoan ngoãn nằm im một chỗ để cho cô ta đút ăn. Thức ăn tuy ngon lành, tuy bắt mắt nhưng đối với em chúng trở nên khó nuốt vô cùng chỉ muốn mau chóng kết thúc bữa ăn cho nhanh nhưng muỗng thức ăn thứ 2 vừa đưa vào miệng thì suýt chút nữa em sặc ra ngoài khi gương mặt đẹp đẽ của hắn xuất hiện sau cánh cửa phòng nụ cười vẫn còn rất đậm trên khóe môi
*khụ*khụ* hắn tiến đến vỗ nhẹ vào lưng coi em như đứa trẻ mà dỗ dành
"Ăn chậm một chút đâu ai dành ăn với em" rồi thái độ liền không vui quay sang nhìn Thị Nhi lớn giọng "Mau ra ngoài, tôi sẽ tự tay đút cho Y Bình"
Xong rồi, xong rồi nếu mà Thị Nhi ra ngoài không khí trong đây đã lạnh lẽo đến âm độ rồi thì chắc sẽ đến mức đóng băng mất. Hắn vẫn giữ nụ cười đậm trên khóe môi múc cho em thìa cháo nhỏ "Nào, Y Bình há miệng ra"
Miệng lưỡi em cứng đờ, dù rất muốn nhưng môi cứ run run không thể há miệng mà nuốt được thìa thức ăn. Hắn thì không được kiên nhẫn liền đặt thìa cháo xuống, giữ chặt miệng em đưa thìa cháo vào miệng "Tại sao em không ăn hả, mau há miệng ăn hết cho anh"
Thức ăn cứ thế đưa vào miệng em vừa nóng vừa nhiều lại còn đưa vào liên tục khiến em không nuốt nổi mà ho sặc sụa thức ăn liền tung tóe hết ra ngoài dính cả vào áo của hắn. Hắn nhìn em sắc mặt không hề biểu cảm nhưng em biết hắn đang tức giận
"A....Giang....Giang Tình, đừng mà...đau"
Hắn nắm tóc em giật về phía sau nở nụ cười trầm thấp "Tại sao không ăn hả, chê thức ăn không ngon hay là không muốn anh đút hả"
"A....không phải.....đau quá...đừng dứt tóc tôi mà"
Hắn điên loạn thần trí điên đảo đến không điều khiển được hành vi của mình mà nắm tóc em giật liên tục "Khốn nạn, anh nói cho em biết....cho dù có muốn hay không thì em vẫn phải theo ý anh....anh nói ăn là phải ăn cho dù em không muốn"
Thân thể em chi chít những dấu hôn cùng những vết thương mà hôm qua hắn gây ra bây giờ hắn nắm tóc em giật mạnh vô tình đụng chạm không ít vào những vết thương trên người khiến em đau đến thấu tận tim gan, nỗi đau ngấm vào tận đến xương tủy
'Ngụy Giang Tình, tôi hận anh cả đời này tôi hận anh' dĩ nhiên những lời này em chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra sợ rằng hắn sẽ điên cuồng lên mà bóp chết em ngay tức khắc. Em sợ hãi nấc lên từng hồi đến cuối cùng vẫn là không chịu nổi khi da đầu cứ truyền đến trận đau rát mà ngất đi ngay tức khắc. Hắn thấy em không phản kháng mà nằm im bất động liền thay đổi thái độ đi tức khắc
"Y Bình, Y Bình em làm sao vậy. Anh còn chưa đánh em mà, sao em lại ngất đi rồi"
"Y Bình mau tỉnh dậy em còn chưa ăn xong đấy"
"Y Bình, Y Bình anh yêu em nhiều lắm. Em thích cái gì mau tỉnh lại đi anh lập tức cho em mà"
Em ngất đi rồi nhưng hắn vẫn không ngừng lảm nhảm bên tai em những lời biến thái, ánh mắt cứ ngây ngây dại dại nhìn em cho đến khi Sibas bước vào gọi bác sĩ và mời hắn qua thư phòng nghỉ ngơi
"Chủ tử, hôm qua người không uống thuốc đúng chứ"
"Sibas tôi uống hay không ông không có quyền can thiệp nên nhớ thân phận của mình một chút" trước mặt người khác hắn lại trở lên vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh đến lạnh nhạt
"Nếu chủ tử không uống thuốc trước mặt phu nhân không kiểm soát được hành vi của mình chắc chắn sẽ làm hại phu nhân đấy" Sibas nói rất cẩn thận và dè dặt, hoàn toàn kính trên nể dưới với hắn mặc dù ông ta đã có tuổi. Nhưng hắn lại không để tâm đến vấn đề đó, lưỡi dao trên tay hắn lập tức găm vào da thịt Sibas rạch một đường khiến máu tươi chảy ra, khuôn mặt khát máu nhìn ông hắng giọng
"Y Bình là bảo bối của tôi làm sao tôi để bảo bối của mình xảy ra chuyện gì được chứ, hm"
Con dao vẫn cắm trên cánh tay Sibas máu vẫn không ngừng chảy thấm cả vào tay hắn, tuy nhiên Sibas mặt ông ta vẫn không biểu cảm ngay cả cái nhíu mày cũng không nhìn ra chỉ có hô hấp là hơi dồn dập. Con dao cắm vào tay hắn được thêm một tấc thì liền được hắn rút ra
"Từ giờ công ty giao cho ông quản lý, mau đi băng bó vết thương lại tiện thể gọi người vào đây dọn dẹp lại đi"
"Vâng" Sibas vừa rời khỏi hắn liếc ánh mắt xuống nhìn vũng máu của quản gia còn vườn lại trên sàn đâu lưỡi liền liếm qua khóe môi. Hành động tưởng chừng kinh tởm nhưng khi vào gương mặt lạnh nhạt cùng nét đẹp ma mị của hắn lại trở thành hành động vô cùng tao nhã và có sức hút
Bên này đội ngũ bác sĩ đã tới chăm sóc và truyền dịch cho em, nhìn thân thể gầu gò xanh xao cộng thêm những dấu bầm tím mà các bác sĩ cũng chỉ biết nín thở lắc đầu khi hắn ra tay quá man rợ. Em nhắm mắt nhưng vẫn mơ màng hình dung ra mọi thứ xung quanh, em nhìn rõ bóng dáng cao lớn, lờ mờ của hắn khi đứng nói chuyện cùng cô bác sĩ
"Ngụy tổng, phu nhân đã được truyền dịch hiện giờ đang ngủ, tôi sẽ kê thực đơn dinh dưỡng để bồi bổ sức khỏe cho tiểu thư"
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào em, cô bác sĩ kia nói cái gì có khi hắn cũng không thèm nghe. Cô bác sĩ kia hít một hơi khí lạnh gượng gạo nói tiếp
"Ngụy tổng, phần dưới của tiểu thư đang bị tổn thương, nếu có lần nữa thì nên nhẹ nhàng hoặc tốt nhất là không nên xảy ra quan hệ"
..
Bình luận facebook