• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chồng tôi là diêm vương (1 Viewer)

  • Chương 8

“Em đủ chưa!” Giọng anh ta giận dữ.

Chuyển động chậm chạp của tôi dường như làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của anh ấy.

Anh đẩy vai tôi và ép tôi vào giường … vẫn rất dữ dội.

Với chất bôi trơn, tôi không có cảm giác đau đớn khi bị chà xát bởi da thịt và tôi cắn răng mà không nói lời nào.

Anh ta cũng không nói lời nào nữa, chỉ có tiếng dính nhơ nhớp trong phòng.

Tôi đang suy nghĩ về cái mặt quỷ đẫm máu trên đầu, buộc ý thức của tôi phải tách ra khỏi cơ thể.

Những ngày trải nghiệm này đã khiến tôi kiệt sức. Cái mặt quỷ đen trên cơ thể tôi và cái mặt quỷ đỏ như máu trên lưng bố tôi rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?

Nhưng cho dù tôi có bị phân tâm như thế nào, cơ thể tôi vẫn phản ứng một cách trung thực, sự hỗn loạn của các cơ quan nội tạng, trong lòng khuất nhục và niềm sung sướng của các giác quan hòa quyện vào nhau.

Giống nhu hội tụ gơn sóng, một chút trỗi dậy và cuối cùng đã vượt qua các chướng ngại vật và phát tiết dữ dội.

“A …” Tôi cả người phát run, và lúc đó đầu óc tôi trống rỗng và tôi dần mất đi ý thức …



Tôi cảm bả vai đau dữ dội, như thể có thứ gì đó cứng đang được giữ lại. Tôi đưa tay lên và chạm vào mặt nạ lạnh.

Quay đầu Nhìn lại, đây là chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của con quỷ xấu xí, và lúc này, anh ta nằm nghiêng sau lưng tôi.

Chiếc giường đơn một mét hai có cảm giác rất thoải mái khi tôi ngủ. Nhưng khi chen chúc với một người đàn ông, không. Sau khi có con ma nam, liền trở lên chật trội

Anh ta … mặt nạ của anh ta bị lỏng??

Trong nháy mắt, tôi không quan tâm tới thân thể, mà muốn đứng lên nhìn

Khuôn mặt anh ta đang cận kề, nội tâm phân vẫn. Xem? không xem?

Trong tư thế quay đầu này, tôi chỉ có thể nhìn thấy vầng trán mịn màng và đầy đặn của anh ta, đường chân tóc, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì.

Tôi muốn ngồi dậy và di chuyển, có một cảm giác kỳ lạ bên dưới, cái gì tuột ra khỏi cơ thể tôi? còn mang theo một cổ khí lạnh lẽo?

Anh ta thức dậy gần như cùng một lúc với tôi. Trước khi tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta, anh ta đưa tay ra và che mặt nạ lại.

Tôi có một chút lạc lõng trong lòng – anh ta có phải là một con ma xấu xí, nếu không thì tại sao anh ta lại sợ lộ mặt như vậy?

Bầu trời bên ngoài không rõ ràng, anh ta ngồi dậy và tôi thấy anh ta không mặc quần áo!

Cái này, anh ta đã mặc quần áo vào những lần trước phải không?

Tôi cúi đầu và tôi cũng không khá hơn nhiều!

Hóa ra thứ vừa tuột ra khỏi cơ thể tôi là của hắn ta..

“Anh, tại sao còn chưa đi?” Tôi kéo chăn lên mặt, giọng tôi run rẩy.

Thật là xấu hổ.

“Đi?” Giọng anh vẫn lạnh lùng, và những lời anh thốt ra vẫn rất lạnh và mỏng–

“Em cắn ta đến như vậy, làm sao ta đi được?” Anh ta cười lạnh rồi bỏ đi

Tôi cảm thấy một miếng ướt lớn trên tấm trải giường của mình, như thể tôi đã làm đổ một cốc nước. Tôi có thể tưởng tượng cơ thể dữ dội đến mức nào.

Tôi xấu hổ đến nỗi tôi quấn mình trong chăn, và tôi không dám nhìn anh ta chút nào.

Nghe thấy giọng nói của anh ta, anh ta mặc bộ quần áo phức tạp và lạnh lùng nói: “Mang ngọc chương cho tốt, mặt quỷ đỏ sẽ không dám chạm vào em.”

“Chương ngọc gì?” Liên quan đến tính mạng, tôi nhanh chóng mở ra một khoảng trống.

Bóng Lưng của anh ta ngày càng rõ ràng hơn, này không phải là ảo giác – anh ta nguyên vẹn hơn so với đêm đầu tiên!

“Chương ngọc treo trên ngực em.” Anh ta nói một câu, không quay đầu rồi biến mất.

Tôi nhìn xuống, và tôi không biết khi nào, có thêm một mặt dây chuyền ở đây, vẫn có màu đỏ sẫm, với một huy hiệu tinh xảo hình hộp treo trên ngực tôi.

Có một đám mây tốt lành trên tem tên, được khắc dày đặc ở tất cả các mặt và bốn ký tự được khắc ở phía dưới.

Không phải tên anh ấy là Giang Khởi Vân sao? Tại sao có bốn ký tự dưới tem tên?



“Không được! Anh thấy không rõ lắm!” Anh tôi ném kính lúp và nói một cách sụp đổ: “Có rất nhiều từ được khắc trên một chương ngọc nhỏ như vậy, đó không phải là điều con người có thể làm được, máy móc cũng không thể làm được! Nhìn vào kính hiển vi xem! “

Bố tôi ngồi trên giường trong bộ quần áo, khuân mặt tiều tụy nói: “Không có gì trong âm dương là thừa. Các bản in nhỏ trên chương ngọc này phải rất quan trọng. Hãy cho bố xem.”

“Bố ơi, bố đã bị quấy rầy bởi cái mặt quỷ đó rồi, bố đừng lao tâm tốn sức nữa.” Tôi đưa cho ông một ánh mắt không hài lòng, ông không một chút sợ hãi?

“Này, mọi việc đều có cơ duyên, là phước hay hoạ đều không thể tránh khỏi. Ba đã sớm nhìn ra.” Bố tôi mím môi nói: ” chút nữa thì đã làm con tổn thương, khiến ta không khỏi băn khoăn… Chờ ta khoẻ chút nữa, ta sẽ về quê tìm ông các con để hỏi. “

Ông là trụ cột của cả gia đình, gần chín mươi, vì gia đình chúng tôi tham gia vào các ngành công nghiệp “đặc biệt”, điều đáng sợ nhất là sự tuyệt chủng, vì vậy những người đàn ông trong gia đình về cơ bản đã kết hôn và có con sớm.

Giống như bố tôi ở tuổi bốn mươi, nhưng vì những ngày này, trông ông như già đi thêm mười tuổi.

“Được rồi, Tiểu Kiều, đừng lo lắng cho ta, ngoan ngoãn đi học, đừng như anh trai của con, ba ngày câu cá và hai ngày phơi lưới …… Cha không hy vọng anh trai của con tốt nghiệp thành công, con cũng nên hăng hái tranh giành chút.” Bố đuổi tôi ra ngoài.

Tôi biết ông ấy sợ rằng tôi sẽ chết như mẹ tôi ở tuổi ba mươi, vì vậy hãy cố gắng để tôi tránh xa thế giới của họ.

Nhưng làm thế nào tôi có thể tránh xa?

Mỗi đêm có một khuôn mặt nhăn nhó ám ảnh tôi, tôi có thể đi đâu xa?

Khi tôi xuống xe tại trường, tôi gặp Tống Vi Cô ấy kéo tôi và nói: “Người đứng đầu bộ phận đã đến làm chủ nhiệm của lớp chúng ta, họ nói rằng chúng ta không nên lan truyền tin đồn về danh tiếng của trường … Này,Tiểu Kiều. Tôi tin rằng bạn vô tội. Đôi mắt của họ Trương kia rất khó gần, chắc chắn không phải là người tốt. Có lẽ bộ não của anh ta thực sự bị bệnh, mới có thể làm ra điều này.

Tôi mỉm cười miễn cưỡng.

Tống Vi bất mãn hỏi: “Tại sao bạn đi chậm như vậy? Giống như một con rùa, đi nhanh lên!”

Tôi vô cùng xấu hổ. rõ ràng là một triệu chứng của sự dung tục quá mức. đau đớn và sưng tấy giữa hai chân của tôi. Ngoài ra, lưng tôi bị đau, chân cũng bị đau và run rẩy. Làm thế nào tôi có thể đi nhanh hơn?

Con quỷ xấu xa đó, thực sự, không phải con người! Làm thế nào những người bình thường có thể có năng lượng và sức mạnh thể chất như vậy?

Khi tôi đi đến cổng trường, một người phụ nữ trung niên đột nhiên chạy tới và hét lên: “chính là ngươi. Con hồ ly tinh này đã hắt cho cháu ta bát nước bẩn? Nhìn ngươi như vậy, mà dám nói rằng không quyến rũ cháu ta! Cháu trai ta đã chết, còn bị người khác mắng. Trên Internet, người ta mắng cháu ta đáng chết, tám tổng tổ tông nhà ta đều bị mắng. Tại sao không ai la mắng ngươi, con hồ ly tinh này! “

Tôi xoa xoa thái dương, lại là người thân thích với chủ nhiệm Trương, nhà họ, làm sao không thấy một người tốt thế.

Tống Vi che chắn tôi trước người đàn bà này: “Không sao chứ? Mùi nước hoa ở người già có thể khiến người ta có thể té ngã! Xinh đẹp như vậy? Cơ thể đẹp như vậy? Vậy nên cậu dễ dàng để người ta bắt nạt vậy sao? “

Tất nhiên, một phụ nữ trung niên không biết cái gì gọi là da mặt. Lao tới xé quần áo của Tống Vi ngay lập tức? Bên cạnh còn có 2 người khác giúp bà ta.

Tôi nhanh chóng chạy tìm người trợ giúp, Tống Vi bảo vệ tôi, nếu cô ấy bị làm nhục, làm sao tôi còn mặt mũi nhìn cô ấy.

“Bà buông tay ra! Tôi đang gọi cảnh sát!” Tôi kéo mạnh cánh tay của người phụ nữ trung niên.

Vào lúc này, một thứ gì đó đột nhiên lăn qua đường, và khi tôi nhìn thấy nó rõ ràng, tôi đã hét lên–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom