• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chồng nghèo thâm tình thực ra là đại gia (1 Viewer)

  • Chương 7

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter. Xin cảm ơn!

**********



Chương 7



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tống Nhã Hân bất ngờ tới ngày người.



Đáng tiếc, trên thiết bị của cô ta không hiển thị số dư. Điều mà cô ta càng không thể nghĩ thông đó là tại sao tổng giám đốc Trần lại coi trọng anh ta như vậy, nói anh ta là khách hàng tôn quý nhất, nhưng hình như Cửa hàng trang sức Vạn Tinh không hề có thẻ tôn quý nhất mà?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hiện giờ cô ta chẳng khác nào mười vạn câu hỏi vì sao.



Dù thế nào cũng không hiểu được, rõ ràng chỉ là một kẻ bám váy đàn bà ở nhà họ Liễu, một tên ăn hại làm người hầu ở nhà họ Liễu, sao khi quay lại, lại có bước chuyển mình lớn như vậy chứ?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Phải biết rằng, Lâm Dương còn từng rửa chân cho cô ta mấy lần cơ!



Dương Tư Khả thì kêu lên: “Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể. Nhất định là máy này bị hỏng rồi, cái tên bỏ đi, chúa ăn bám đàn bà này sao có thể có chín mươi tỷ, đúng ra ngay đến chín triệu anh ta cũng không thể có chứ! Mọi người mau kiểm tra lại xem!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Trần Lăng Đông hung hăng nhìn chằm chằm Dương Tư Khả: “Nói như vậy, cô đang tính quỵt nợ ở ngay tại địa bàn của tôi, ở liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý sao? Còn dám mắng cậu Lâm, đúng là tìm chết, người đâu, vả miệng!”



Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý là thế lực mạnh nhất ở đất Thanh Châu. Bảo vệ dưới trướng đương nhiên cũng không bình thường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lệnh vừa ra, Dương Tư Khả ngay lập tức bị ép lên mặt quầy”Chát chát chát!" Bị vả liên tiếp mười mấy cái bạt tai.



Mặt cô ta bị tát tới mức sưng lên như đầu heo.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tên mập ở bên cạnh không dám ho he gì. “Tên mập, chín tỷ tiền trang sức, đừng quên!” Lâm Dương nhắc nhở.



Tên mập thật sự muốn khóc, chín tỷ đối với anh ta cũng không phải một con số nhỏ nhưng đối mặt với liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, anh ta dám không mua sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vì thế anh ta chỉ đành vội vàng trả lời: “Được, được, tôi mua ngay đây”



Vừa nghe thấy vậy, trong mắt Dương Tư Khả lóe lên tia hưng phấn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa rồi đi dạo ở đây nửa ngày trời nhưng cô ta mới mua được một chiếc lắc tay sáu triệu đồng, cô ta muốn mua thêm một cái vòng tay nhưng tên mập sống chết không đồng ý, nói phải qua tối nay...



Hiện tại lại trực tiếp mua món trang sức giá chín tỷ, cô ta còn phải cảm ơn Lâm Dương! Nhưng khi cô ta vừa đưa tay nhận trang sức thì lại bị tên mập đẩy ra: “Cút, ai nói những thứ này là mua cho cô?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dương Tư Khả kêu lên: “Anh không mua cho tôi thì mua cho ai?"



Tên mập nói: “Ông đây mua cho mẹ, được không? Sau này nó chính là vật gia truyền của nhà tôi, cô còn không xứng làm vợ tôi, một ả đàn bà hư hỏng, mơ đẹp quá đấy!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dương Tư Khả vô cùng tức giận, lao vào đánh anh ta. Cuối cùng vẫn là Trần Lăng Đông ra lệnh cho bảo vệ, kéo cả hai ném ra ngoài cửa.



Tống Nhã Hân nhìn Lâm Dương với vẻ mặt đầy phức tạp, cuối cùng cô ta không nhịn được, hỏi: “Tôi không hiểu, sao anh lại có nhiều tiền như thế, có thể tiện tay mua món trang sức giá chín mươi tỷ, nhưng lại bảo Ngọc Tuyết bán nhẫn cưới vì mẹ của anh. Chẳng lẽ anh vẫn luôn lừa dối cô ấy, lừa dối tình cảm của cô ấy?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Dương nói: “Chuyện của tôi cô sẽ không hiểu được.”



Sau đó anh nói tiếp: “Mau lấy chiếc nhẫn cưới kia ra đây!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trần Lăng Đông đứng một bên, nói: “Nhanh nhẹn lên, lề mề cái gì nữa, cậu chủ bảo cô lấy thì cô nhanh chóng lấy ra, nếu không, cô sẽ không có kết quả tốt đâu.”



Tống Nhã Hân nào dám chậm trễ, vội vàng lấy chiếc nhẫn đó ra, nói: “Theo quy định của công ty, giá mua vào của chiếc nhẫn này là một tỷ rưỡi. Bây giờ anh muốn mua lại thì phải tăng giá gấp đôi, ba tỷ"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trần Lăng Đông lại cho Tổng Nhã Hân một cái bạt tai, mắng: “Tăng cái đầu cô đấy mà tăng? Cô không có não à, cậu Lâm có thân phận gì? Là ông chủ của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý chúng ta, cả cái liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý này là của cậu ấy, cầm cái nhẫn mà còn phải bỏ tiền sao?”



Người này thô lỗ quá.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nào có giống ông chủ của một cửa hàng trang sức.



Chắc chắn trước kia ông ta cũng từng là côn đồ ở thế giới ngầm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tống Nhã Hân trợn tròn hai mắt, nghi ngờ liệu có phải lỗ tại của mình có vấn đều hay không. Tổng giám đốc Trần nói, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý đều là của anh ta, sao lại như thế?





Vô dụng, hèn nhát chỗ nào chứ?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Rõ ràng là một nhân vật lớn ẩn mình.



Lâm Dương nói: “Được rồi, tổng giám đốc Trần, đừng công khai chuyện này ra bên ngoài, ảnh hưởng không tốt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trần Lăng Đông vội vàng tự tát mình một cái: “Xin lỗi cậu chủ, đều là tôi không biết xử sự, cậu tùy tiện đánh tôi là đúng.



Lâm Dương không nói gì.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau đó, anh quay sang nhìn Tổng Nhã Hân: “Vừa rồi cô mới đồng ý chuyện gì?”



Tống Nhã Hân nhất thời ngẩn người.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giây tiếp theo, cô ta cúi đầu, vô cùng nhục nhã mở miệng gọi: “Bố!”



Lâm Dương nói tiếp: “Nhớ kỹ, tôi không muốn bất kỳ ai biết tới thân phận của tôi, bao gồm cả Ngọc Tuyết. Vì thế, cô cũng vừa nhìn thấy đấy, giữ hết mọi chuyện trong lòng, nếu không, cô không gánh nổi hậu quả đầu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tống Nhã Hân biết rõ sự đáng sợ của thế lực đằng sau liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý nên khi nghe Lâm Dương nói vậy, cô ta vội gật đầu.



Trần Lăng Đông nói: “Cậu chủ, nếu không cứ dứt khoát.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ông ta đưa tay giả làm động tác cắt cổ



Tống Nhã Hân bị dọa tới mức suýt chút nữa đã tè ra quần!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Dương đáp lời: “Không cần đầu, cô ta là bạn thân của vợ tôi, giờ còn là con gái tôi, cho cô ta một cơ hội đi, sau này yên ổn làm việc ở đây, cũng tiện chăm sóc, quan tâm. “A. vậy thì để cô ta làm quản lý tầng thứ ba, cậu thấy thế nào?” “Tùy ông”



Lâm Dương tiện tay xách theo mấy món đồ nữ trang trị giá vài tỷ rồi được Tổng Nhã Hân và Trần Lăng Đông tiễn ra tận cửa cửa hàng trang sức Vạn Tinh. Tống Nhã Hân vẫn còn đang hoang mang, tự nhiên lại trong họa có phúc, được cất nhắc lên làm quản lý. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тг*uуeлАPР.cом



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc này, ánh mắt nhìn Lâm Dương của Tống Nhã Hân vô cùng khác trước.



Đúng lúc ấy, một chiếc RollsRoyce Phant đi tới trước mặt



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người tới chính là ông Mã của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý. Tống Nhã Hân tận mắt nhìn thấy ông Mã cung kính mời Lâm Dương lên xe rồi nghênh ngang rời đi.



Trên xe.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Dương nói với Mã Trần Phong: “Ông chủ Mã, vừa hay tôi có chuyện muốn tìm ông giúp đỡ.



Mã Trần Phong vội vàng đáp lời: “Cậu chủ, cậu cứ gọi tôi là ông Mã là được, chứ ông chủ Mã tôi không dám nhận. Cậu chủ có việc gì xin cứ phân phó. “Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý có một người là cậu chủ Tần, ông có biết không? Gần đây, anh ta có ký hợp đồng với công ty vật liệu xây dựng Liễu Thị của vợ tôi. Ở tiệc rượu, anh ta muốn bắt nạt vợ tôi, muốn cô ấy ngủ với anh ta. “Đồ súc vật xấu xa!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mã Trần Phong lập tức giận dữ: “Ngay cả mợ chủ cũng muốn động tay vào, số cậu ta đã tận rồi, tên đầy đủ của cậu ta là gì?” “Tôi không biết, chỉ biết mọi người gọi cậu ta là cậu chủ Tần, bên cạnh ông không có người như vậy sao?” “Hình như không có ai họ Tần. Nhưng tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức, chậm nhất ngày mai là có thể tra ra rõ ràng mọi chuyện.” “Được, vậy tôi chờ tin của ông.” Lâm Dương gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Đúng rồi, đừng công khai với bên ngoài chuyện liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý là do bố tôi sáng lập ra. Nếu vẫn luôn âm thầm đứng sau thì cứ tiếp tục tránh sau lưng là được, sau này cũng đừng gọi tôi là cậu chủ, cứ gọi tôi là cậu Lâm được rồi.”



Mã Trần Phong sửng sốt, sau đó gật đầu: “Như vậy cũng tốt, khiêm tốn một chút cũng an toàn cho cậu chủ. Vạn Lý có rất nhiều đối thủ, chỉ sợ đến lúc đó lại kéo theo những đối thủ này tới chỗ của cậu và mợ chủ. Vậy thì khi ở bên ngoài tôi sẽ gọi cậu là cậu Lâm”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ánh mắt Lâm Dương khẽ lóe lên, trước đó anh không hề nghĩ tới điểm này.



Bây giờ nghĩ lại, đúng là phải khiêm tốn một chút.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tên tuổi của ông Mã, nói trắng ra thì chính là thủ lĩnh lớn nhất của đám côn đồ ở Thanh Châu, sống cuộc sống chém chém giết giết, tàn sát khốc liệt, tuyệt đối có không ít kẻ thù.



Sau đó, Mã Trần Phong lại lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ Vip của Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, được miễn phí ở tất cả sản nghiệp thuộc Vạn Lý. Cậu cầm tấm thẻ này sẽ tiện lợi hơn nhiều, còn có thể che giấu thân phận” “Ừ! Vậy tôi đi đây!” “Cậu chủ, để tôi đưa cậu đi, tới nhà họ Liễu sao?” “Chậc



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Dương suy nghĩ một lát, hiện giờ chắc chắn không thể vào nhà họ Liễu được, bố mẹ vợ hận không thể đánh chết mình: “Đưa tôi tới khách sạn đi, tùy tiện, khách sạn nào cũng được. “Vậy thì tới khách sạn Đế Hoàng đi!” “Không cần phải vậy đâu?”



Đó chính là khách sạn đắt đỏ, sang trọng nhất Thanh Châu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mã Trần Phong cười nói: “Cậu chủ, đó cũng là sản nghiệp của cậu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom