Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Nguy hiểm ập tới
Chuyện Tiêu Nghi Hân xảy thai đã được truyền đến tai tất cả mọi người. Sau khi tỉnh lại, cô ta như phát điên đập phá đồ đạc. Nếu không phải các bác sĩ đã nhanh chóng tiêm cho cô ta 1 liều thuốc an thần, chắc chắn không biết cô ta còn làm ra cái chuyện gì nữa.
Ông cụ Diệp sau khi biết tin thì tức giận mắng vốn cho Diệp Lục Nam một trận.
Nhưng suy cho cùng người không bị sao nhất lại chính là anh ta. Đối với anh ta thì chuyện Tiêu Nghi Hân mang thai hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Anh ta xác định không quan tâm đến Tiêu Nghi Hân nữa thì chẳng còn gì để luyến tiếc gì cả.
Ở bên này, Cầm Du đang soạn đồ trong tủ thì phát hiện ra một danh sách gì đó trong ngăn kéo của Diệp Lục Bắc. Cô tò mò lấy ra xem thì phát hiện đó chính là những dữ liệu liên quan đến kế hoạch mà hắn đang thực hiện. Chắc chắn đây là những tài liệu quan trọng nên Diệp Lục Bắc mới cất ở đây ngăn nắp kỹ như thế.
Khi cô vừa đặt tài liệu về chỗ cũ thì phát hiện ra vỏ hộp của một chiếc nhẫn cưới của hai người. Đột nhiên, Cầm Du như nhớ ra được chuyện gì đó, nắm chặt cái vỏ hộp nhẫn trong tay.
Ngày hôm ấy, Diệp Lục Bắc có đeo nhẫn cho cô và hắn đã từng nói rằng cặp nhẫn này được thiết kế rất đặc biệt. Ẩn sâu trong lớp kim cương có gắng một con chip. Cho dù hai người có ở đâu, chỉ cần đeo nhẫn cưới, người còn lại thông quan mã vạch trong vỏ hộp nhẫn là có thể xác định vị trí cần tìm.
Như phát hiện ra vấn đề, Cầm Du đem vỏ hộp nhẫn chạy đến chỗ máy tính rồi bắt đầu đăng nhập mã vạch. Cô mở định vị ra, qua vài thao tác ngắn ngủi thì ấn nút bắt đầu tìm kiếm. Trái tim của Cầm Du lúc này đập loạn nhịp, cô hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi.
Trên màn hình hiển thị tìm kiếm vài giây, rất nhanh sau đó xuất hiện ra kết quả. Bản đồ lớn được hiển thị, rồi một chấm đỏ xuất hiện trên màn hình. Cầm Du vui đến nỗi suýt nữa bật khóc. Đáng lẽ ra, cô nên nghĩ ra điều này sớm hơn…
Nếu cô nhớ ra thì chắc chắn đã có thể tìm thấy Diệp Lục Bắc rồi.
Cầm Du vội vàng chuyển hết dữ liệu sang điện thoại rồi nhấn tắt máy tính định đi ra ngoài. Có điều, cục cưng của cô lúc này đột nhiên tỉnh giấc. Cầm Du tính gọi y tá đến nhưng lại thôi.
Cô đi đến bên giường ôm con dậy thì thấy cả người thằng bé cực kỳ nóng. Trong phút chốc, Cầm Du bắt đầu hoảng loạn vội gọi người vào.
Y tá và bác sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng cô gọi thì mở cửa đi vào trong.
- Thiếu phu nhân, có chuyện gì thế?
- Cả người thằng bé đột nhiên nóng ran, chắc thằng bé bị sốt rồi…
Một vị bác sĩ nhanh chóng đi đến rồi xem qua cho bé con. Cầm Du đưa đứa nhỏ cho y tá bế rồi đứng sang một bên tránh để vướng họ làm việc.Vốn cô định đi đến chỗ định vị tìm kiếm Diệp Lục Bắc nhưng vì cục cưng đột nhiên bị sốt nên cô phải bất đắc dĩ trì hoãn lại.
Nhờ bác sĩ và y tá chăm sóc, đến tầm tối cục cưng của cô đã hạ sốt. Nhìn thằng bé ngủ ngon trong nôi, Cầm Du trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cô vươn tay chạm vào ngón tay của nhỏ xinh của thằng bé. Rồi thằng bé lập tức nắm chặt lấy ngón tay cô trông vô cùng đáng yêu.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Cầm Du liếc nhìn lên đồng hồ thấy đã đến giờ cơm. Cô cứ tưởng y tá đem cơm vào cho mình thì nói.
- Cứ đặt cơm trên bàn đi, lát tôi sẽ ăn sau. Tối nay phiền cô trông thằng bé giúp tôi… Tôi có chuyện phải đi ra ngoài 1 lúc nhé.
Cầm Du vừa nói vừa quay lại phía sau, đột nhiên cô giật mình thấy thấy một con dao phi đến chỗ mình. Cũng may, cô phản ứng nhanh, bắt được tay của đối phương.
- Tiêu Nghi Hân?
Còn không để cho Cầm Du phản ứng, Tiêu Nghi Hân dường như phát điên dùng hết sức lực ấn mạnh tay xuống muốn đâm chết cô.
- Cầm Du, mày đi chết đi!
Cô tránh sang bên cạnh, Tiêu Nghi Hân bị mất đà ngã về phía trước. Thấy cô ta đag ở sát ngay nôi của con mình, Cầm Du vội vàng bất chấp lao đến túm lấy cổ áo của Tiêu Nghi Hân, kéo cô ta về phía sau rồi cô vội vàng chạy lại ôm lấy cục cưng vào lòng.
- Tiêu Nghi Hân! Cô điên cái gì vậy?
Ánh mắt của Tiêu Nghi Hân đằng đằng sát khí. Ngay khi thấy Cầm Du ôm đứa bé thì cô ta không giấu nổi sự ghen tức.
Con của cô ta đã mất. Mà ngọn nguồn tất cả cũng là do Cầm Du mà ra. Nếu như Cầm Du không xuất hiện nữa thì Diệp Lục Nam và cô ta cũng chẳng đi đến bước đường cùng này. Không những vậy, vì Cầm Du nên cô ta và Diệp Lục Nam mới cãi nhau, để rồi đứa con mà cô ta trông ngóng, mong đợi nhất vĩnh viễn không thể nào ra đời được.
Con của cô ta đã mất. Mà ngọn nguồn tất cả cũng là do Cầm Du mà ra. Nếu như Cầm Du không xuất hiện nữa thì Diệp Lục Nam và cô ta cũng chẳng đi đến bước đường cùng này. Không những vậy, vì Cầm Du nên cô ta và Diệp Lục Nam mới cãi nhau, để rồi đứa con mà cô ta trông ngóng, mong đợi nhất vĩnh viễn không thể nào ra đời được.
Tất cả những nỗi uất ức, sự oán hận của Tiêu Nghi Hân dồn hết lên người của Cầm Du. Vì thế, hôm nay cô ta liều lĩnh muốn đến đây để tận tay giết chết cô. Nếu như cô ta không có được Diệp Lục Nam thì Cầm Du cũng đừng hòng có được hạnh phúc. Con cô ta mất thì cô ta phải khiến cho đứa con của Cầm Du bồi táng cùng.
- Cầm Du, tất cả là do mày! Nếu không phải vì mày… Lục Nam cũng không đối xử với tao như thế, con tao cũng không mất! Mày và nghiệt chủng trong tay mày hôm nay phải trả giá!
- Tiêu Nghi Hân, cô điên đủ chưa? Con cô mất thì liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tất cả những gì cô hưởng ngày hôm nay đều do cô mà ra. Nếu như không phải cô dùng thủ đoạn để Diệp Lục Nam ở bên cạnh thì mọi chuyện đâu đến nước này? Cô tự ngẫm nghĩ lại xem!
- Không phải! Tất cả đều do mày! Cầm Du… Mày mau trả mạng con tao đây!
Tiêu Nghi Hân thật sự đau đớn khi mất đi đứa con nên bị thù hận làm mờ mắt. Cô ta rất muốn giết chết Cầm Du để rửa hận.
Thấy Tiêu Nghi Hân lao về phía mình, Cầm Du lập tức ôm chặt cục cưng trong tay né tránh. Cô dùn cả cơ thể để bảo vệ con. Không may, con dao trên tay của Tiêu Nghi Hân chém xuống xoẹt một nhát vào cánh tay trái của cô. Cầm Du đau đến nỗi hít thở suýt nữa không thông.
Tiếng động trong phòng lập tức thu hút sự chú ý của y tá trực bên ngoài. Khi nữ y tá mở cửa ra, trông thấy một màn này thì sợ hãi hét toáng lên. Mọi người cũng vì thế mà chạy đến.
Cầm Du bị Tiêu Nghi Hân dồn vào góc tường. Cô quay người lại lấy lưng che chắn cho cực cưng. Cũng may, quản gia xuất hiện, động tác nhanh nhẹn cướp lấy con dao từ tay của Tiêu Nghi Hân rồi khống chế cô ta.
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?
Lúc này Cầm Du mới định thần lại. Cô cúi xuống nhìn con, thấy thằng bé bắt đầu khóc thì hai bàn tay nắm chặt lại.
Quản gia kêu người vào định dẫn Tiêu Nghi Hân đi thì Cầm Du lập tức lên tiếng.
- Đứng lại đó!
- Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?
- Tiêu Nghi Hân muốn làm hại con tôi! Chuyện ngày hôm nay tôi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!
Ông cụ Diệp sau khi biết tin thì tức giận mắng vốn cho Diệp Lục Nam một trận.
Nhưng suy cho cùng người không bị sao nhất lại chính là anh ta. Đối với anh ta thì chuyện Tiêu Nghi Hân mang thai hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Anh ta xác định không quan tâm đến Tiêu Nghi Hân nữa thì chẳng còn gì để luyến tiếc gì cả.
Ở bên này, Cầm Du đang soạn đồ trong tủ thì phát hiện ra một danh sách gì đó trong ngăn kéo của Diệp Lục Bắc. Cô tò mò lấy ra xem thì phát hiện đó chính là những dữ liệu liên quan đến kế hoạch mà hắn đang thực hiện. Chắc chắn đây là những tài liệu quan trọng nên Diệp Lục Bắc mới cất ở đây ngăn nắp kỹ như thế.
Khi cô vừa đặt tài liệu về chỗ cũ thì phát hiện ra vỏ hộp của một chiếc nhẫn cưới của hai người. Đột nhiên, Cầm Du như nhớ ra được chuyện gì đó, nắm chặt cái vỏ hộp nhẫn trong tay.
Ngày hôm ấy, Diệp Lục Bắc có đeo nhẫn cho cô và hắn đã từng nói rằng cặp nhẫn này được thiết kế rất đặc biệt. Ẩn sâu trong lớp kim cương có gắng một con chip. Cho dù hai người có ở đâu, chỉ cần đeo nhẫn cưới, người còn lại thông quan mã vạch trong vỏ hộp nhẫn là có thể xác định vị trí cần tìm.
Như phát hiện ra vấn đề, Cầm Du đem vỏ hộp nhẫn chạy đến chỗ máy tính rồi bắt đầu đăng nhập mã vạch. Cô mở định vị ra, qua vài thao tác ngắn ngủi thì ấn nút bắt đầu tìm kiếm. Trái tim của Cầm Du lúc này đập loạn nhịp, cô hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi.
Trên màn hình hiển thị tìm kiếm vài giây, rất nhanh sau đó xuất hiện ra kết quả. Bản đồ lớn được hiển thị, rồi một chấm đỏ xuất hiện trên màn hình. Cầm Du vui đến nỗi suýt nữa bật khóc. Đáng lẽ ra, cô nên nghĩ ra điều này sớm hơn…
Nếu cô nhớ ra thì chắc chắn đã có thể tìm thấy Diệp Lục Bắc rồi.
Cầm Du vội vàng chuyển hết dữ liệu sang điện thoại rồi nhấn tắt máy tính định đi ra ngoài. Có điều, cục cưng của cô lúc này đột nhiên tỉnh giấc. Cầm Du tính gọi y tá đến nhưng lại thôi.
Cô đi đến bên giường ôm con dậy thì thấy cả người thằng bé cực kỳ nóng. Trong phút chốc, Cầm Du bắt đầu hoảng loạn vội gọi người vào.
Y tá và bác sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng cô gọi thì mở cửa đi vào trong.
- Thiếu phu nhân, có chuyện gì thế?
- Cả người thằng bé đột nhiên nóng ran, chắc thằng bé bị sốt rồi…
Một vị bác sĩ nhanh chóng đi đến rồi xem qua cho bé con. Cầm Du đưa đứa nhỏ cho y tá bế rồi đứng sang một bên tránh để vướng họ làm việc.Vốn cô định đi đến chỗ định vị tìm kiếm Diệp Lục Bắc nhưng vì cục cưng đột nhiên bị sốt nên cô phải bất đắc dĩ trì hoãn lại.
Nhờ bác sĩ và y tá chăm sóc, đến tầm tối cục cưng của cô đã hạ sốt. Nhìn thằng bé ngủ ngon trong nôi, Cầm Du trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cô vươn tay chạm vào ngón tay của nhỏ xinh của thằng bé. Rồi thằng bé lập tức nắm chặt lấy ngón tay cô trông vô cùng đáng yêu.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Cầm Du liếc nhìn lên đồng hồ thấy đã đến giờ cơm. Cô cứ tưởng y tá đem cơm vào cho mình thì nói.
- Cứ đặt cơm trên bàn đi, lát tôi sẽ ăn sau. Tối nay phiền cô trông thằng bé giúp tôi… Tôi có chuyện phải đi ra ngoài 1 lúc nhé.
Cầm Du vừa nói vừa quay lại phía sau, đột nhiên cô giật mình thấy thấy một con dao phi đến chỗ mình. Cũng may, cô phản ứng nhanh, bắt được tay của đối phương.
- Tiêu Nghi Hân?
Còn không để cho Cầm Du phản ứng, Tiêu Nghi Hân dường như phát điên dùng hết sức lực ấn mạnh tay xuống muốn đâm chết cô.
- Cầm Du, mày đi chết đi!
Cô tránh sang bên cạnh, Tiêu Nghi Hân bị mất đà ngã về phía trước. Thấy cô ta đag ở sát ngay nôi của con mình, Cầm Du vội vàng bất chấp lao đến túm lấy cổ áo của Tiêu Nghi Hân, kéo cô ta về phía sau rồi cô vội vàng chạy lại ôm lấy cục cưng vào lòng.
- Tiêu Nghi Hân! Cô điên cái gì vậy?
Ánh mắt của Tiêu Nghi Hân đằng đằng sát khí. Ngay khi thấy Cầm Du ôm đứa bé thì cô ta không giấu nổi sự ghen tức.
Con của cô ta đã mất. Mà ngọn nguồn tất cả cũng là do Cầm Du mà ra. Nếu như Cầm Du không xuất hiện nữa thì Diệp Lục Nam và cô ta cũng chẳng đi đến bước đường cùng này. Không những vậy, vì Cầm Du nên cô ta và Diệp Lục Nam mới cãi nhau, để rồi đứa con mà cô ta trông ngóng, mong đợi nhất vĩnh viễn không thể nào ra đời được.
Con của cô ta đã mất. Mà ngọn nguồn tất cả cũng là do Cầm Du mà ra. Nếu như Cầm Du không xuất hiện nữa thì Diệp Lục Nam và cô ta cũng chẳng đi đến bước đường cùng này. Không những vậy, vì Cầm Du nên cô ta và Diệp Lục Nam mới cãi nhau, để rồi đứa con mà cô ta trông ngóng, mong đợi nhất vĩnh viễn không thể nào ra đời được.
Tất cả những nỗi uất ức, sự oán hận của Tiêu Nghi Hân dồn hết lên người của Cầm Du. Vì thế, hôm nay cô ta liều lĩnh muốn đến đây để tận tay giết chết cô. Nếu như cô ta không có được Diệp Lục Nam thì Cầm Du cũng đừng hòng có được hạnh phúc. Con cô ta mất thì cô ta phải khiến cho đứa con của Cầm Du bồi táng cùng.
- Cầm Du, tất cả là do mày! Nếu không phải vì mày… Lục Nam cũng không đối xử với tao như thế, con tao cũng không mất! Mày và nghiệt chủng trong tay mày hôm nay phải trả giá!
- Tiêu Nghi Hân, cô điên đủ chưa? Con cô mất thì liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tất cả những gì cô hưởng ngày hôm nay đều do cô mà ra. Nếu như không phải cô dùng thủ đoạn để Diệp Lục Nam ở bên cạnh thì mọi chuyện đâu đến nước này? Cô tự ngẫm nghĩ lại xem!
- Không phải! Tất cả đều do mày! Cầm Du… Mày mau trả mạng con tao đây!
Tiêu Nghi Hân thật sự đau đớn khi mất đi đứa con nên bị thù hận làm mờ mắt. Cô ta rất muốn giết chết Cầm Du để rửa hận.
Thấy Tiêu Nghi Hân lao về phía mình, Cầm Du lập tức ôm chặt cục cưng trong tay né tránh. Cô dùn cả cơ thể để bảo vệ con. Không may, con dao trên tay của Tiêu Nghi Hân chém xuống xoẹt một nhát vào cánh tay trái của cô. Cầm Du đau đến nỗi hít thở suýt nữa không thông.
Tiếng động trong phòng lập tức thu hút sự chú ý của y tá trực bên ngoài. Khi nữ y tá mở cửa ra, trông thấy một màn này thì sợ hãi hét toáng lên. Mọi người cũng vì thế mà chạy đến.
Cầm Du bị Tiêu Nghi Hân dồn vào góc tường. Cô quay người lại lấy lưng che chắn cho cực cưng. Cũng may, quản gia xuất hiện, động tác nhanh nhẹn cướp lấy con dao từ tay của Tiêu Nghi Hân rồi khống chế cô ta.
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?
Lúc này Cầm Du mới định thần lại. Cô cúi xuống nhìn con, thấy thằng bé bắt đầu khóc thì hai bàn tay nắm chặt lại.
Quản gia kêu người vào định dẫn Tiêu Nghi Hân đi thì Cầm Du lập tức lên tiếng.
- Đứng lại đó!
- Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?
- Tiêu Nghi Hân muốn làm hại con tôi! Chuyện ngày hôm nay tôi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!
Bình luận facebook