Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Diệp Lục Bắc tức giận [3]
Chuyện Diệp Hải Lâm và Lý Tiểu Mân bị cảnh sát bắt đã truyền khắp cả dinh thự. Người giúp việc bàn tán rất xôn xao về chuyện này. Nếu không phải vì Diệp lão gia đã cho người chặn tin tức truyền ra ngoài thì không biết còn có bao nhiêu phóng viên vây quanh Diệp Gia nữa.
Cầm Du ngồi ở bàn trà trong vườn lớn, phía bên kia là một cái hồ cái khá rộng. Còn có những dãy núi giả và các đồ vật trang trí rất đẹp mắt. Xung quanh giống như một khu vườn thượng uyển, bóng cây rợp mát. Thỉnh thoảng có một cơn gió thoang thoảng đến rất mát.
Cô vừa ngồi đọc sách, vừa thưởng trà một cách rất thoải mái. Không có sự xuất hiện của mấy con người kia, thật sự rất yên bình.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra, sau đó cầm tách rót thêm trà vào cốc cho cô. Cầm Du vội ngẩng đầu lên thì hết sức vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô tắt ngấm khi phát hiện người trước mặt không phải là người cô đang mong chờ.
Diệp Lục Nam nở nụ cười nhạt, đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống.
- Em thất vọng thì anh không phải Diệp Lục Bắc à?
- Diệp Lục Nam, làm ơn đi… Anh đừng có đột ngột xuất hiện như vậy nữa. Tôi thật sự bị anh làm cho tụt hứng không biết bao nhiêu lần rồi!
Cầm Du tức giận gấp cuốn sách trên tay lại rồi đặt xuống bàn. Cô thật sự không thể hiểu nổi cái tên này nữa. Đã có ngoại hình giống với chồng cô thì thôi đi. Cứ đột ngột xuất hiện như vậy thật dễ khiến cô hiểu lầm. Nếu không có ai thì không sao. Còn nếu có người thì cô có trăm cái miệng cũng chẳng biết giải thích ra sao nữa.
Diệp Lục Nam nhìn Cầm Du, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy biểu cảm giận kia của cô anh ta lại bật cười. Sau đó, anh ta nhìn xuống bụng của cô.
- Mang thai có mệt không? Sáng nay anh thấy em ăn được một chút rồi lại nôn hết ra. Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?
- Không có, tại tôi thấy người không được khỏe lắm thôi.
Nghe Cầm Du nói vậy, Diệp Lục Nam liền lấy từ trong túi ra một chiếc vòng ngọc bích xanh dương rất đẹp. Cầm Du ngay lập tức bị chiếc vòng đó chú ý. Diệp Lục Nam đẩy chiếc vòng đó về phía của cô.
- Đây là chiếc vòng em thích nhất. Năm đó em để quên ở chỗ anh. Anh vẫn luôn giữ gìn nó, bây giờ anh trả lại cho em.
Cầm Du từ từ chạm vào chiếc vòng trên bàn. Một cảm giác thân thuộc dường như hiện về. Rồi cơ thể của cô bất động, ngay sau đó hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
Khi thấy cô bị như vậy, Diệp Lục Nam vội đứng dậy đi đến đặt tay lên vai của Cầm Du.
- Em sao vậy? Cầm Du…
Nhưng Cầm Du hầu như không nghe thấy được Diệp Lục Nam gọi mình. Đầu cô đau dữ dội. Từng hình ảnh một cứ xuất hiện khiến cô không biết phải làm thế nào. Diệp Lục Nam bắt đầu tỏ ra sốt ruột. Anh chỉ muốn trả lại chiếc vòng cho Cầm Du mà thôi, thật không ngờ lại khiến cô phản ứng như thế.
Hai tay của Cầm Du nắm chặt lại. Trên trán cô bắt đầu đổ mồ hôi nhễ lại. Khác với mọi lần, bây giờ từng hình ảnh xuất hiện trong đầu cô hệt như một cuốn phim vậy.
- Khang Dụ, em thích anh!
- Khang Dụ, anh có biết em theo đuổi anh khổ sở thế nào không?
- Vì anh, em có thể chuyển nhà đến bất cứ đâu cũng được.
- Sau này không ai lấy em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em đấy.
Rất nhiều câu nói vang lên khiến Cầm Du như hóa đá.
Bên kia, Diệp Lục Nam tưởng cô bị làm sao, định đỡ cô đi gọi người thì đột nhiên anh ta bị ai đó đẩy ra.
Là Diệp Lục Bắc đã trở về.
Hắn nắm tay ôm Cầm Du vào lòng rồi nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Cầm Du, em sao thế? Mau, mở mắt ra… Cầm Du, anh về rồi đây…
Nghe thấy giọng nói ấm áp của Diệp Lục Bắc, Cầm Du sực tỉnh mở mắt ra. Cô ngây ngốc nhìn một lúc, phát hiện người đang ôm mình không phải là Diệp Lục Nam. Ngay sau đó vì quá kích động nên cô đã vòng tay qua mà ôm ấy cổ của Diệp Lục Bắc.
Còn hắn thì nhẹ nhàng ôm cô lên muốn đưa cô trở về phòng. Nhưng Cầm Du lại giữ tay của hắn lại rồi nói.
- Khoan đã, em có chuyện muốn nói với Khang Dụ.
Tuy trong lòng có chút không vui nhưng Diệp Lục Bắc vẫn miễn cưỡng nghe theo lời của cô.
Phải nói rằng, từ hôm đó sau khi nhìn thấy cảnh tượng Diệp Lục Nam nói chuyện với Cầm Du, hắn đã rất tức giận. Hắn định trong đêm bỏ tất cả để về hỏi Cầm Du cho ra lẽ nhưng hắn lại chần chừ. Khó khăn lắm hắn mới khiến cô được vui vẻ. Hắn sợ sau khi gặp cô bản thân sẽ mất bình tĩnh, sẽ làm cô tổn thương nên đã cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng rồi sao? Điều đầu tiên sau khi hắn về nước đó chính là nhìn thấy Cầm Du đang nói chuyện với Diệp Lục Nam. Hắn đã thấy cô khóc, chính vì vậy hắn đã cảm thấy rất đau lòng.
Còn Diệp Lục Nam sau khi nghe Cầm Du gọi mình là Khang Dụ thì chợt bất ngờ. Đã lâu lắm rồi hắn không được nghe cô gọi tên mình như vậy.
- Cầm Du, em… Nhớ lại rồi sao? Em nhớ lại ra anh rồi sao?
Trước sự vui vẻ của Diệp Lục Nam, cô vẫn bình tĩnh rồi nói với Diệp Lục Bắc thả mình xuống. Hắn chỉ có thể nghe theo lời cô. Trong tay Cầm Du vẫn cầm chặt chiếc vòng kia.
Thì ra, ban đầu cô có cảm tình ngay với Lục Diệp Bắc như vậy chính là gương mặt hắn giống với Khang Dụ, mang đến cho cô cảm giác ấm áp và quen thuộc. Hiện tạo cô rất rối, cô không biết bản thân bây giờ rốt cuộc yêu Lục Diệp Bắc hay là Khang Dụ nữa.
Mối tình năm đó của cô và Khang Dụ vốn rất đẹp. Nếu không phải vì cô gặp tai nạn mất đi trí nhớ, thì có lẽ bây giờ cô đã lấy Khang Dụ rồi. Nhưng, chẳng có gì là nếu như cả. Giờ cô nhớ lại thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả.
Nghĩ đến đây, Cầm Du đưa chiếc vòng tay cho Diệp Lục Nam rồi nói.
- Em đã nhớ ra anh rồi, Khang Dụ… Hiện tại, em muốn nói chuyện rõ với anh về mối quan hệ của chúng ta.
Cầm Du ngồi ở bàn trà trong vườn lớn, phía bên kia là một cái hồ cái khá rộng. Còn có những dãy núi giả và các đồ vật trang trí rất đẹp mắt. Xung quanh giống như một khu vườn thượng uyển, bóng cây rợp mát. Thỉnh thoảng có một cơn gió thoang thoảng đến rất mát.
Cô vừa ngồi đọc sách, vừa thưởng trà một cách rất thoải mái. Không có sự xuất hiện của mấy con người kia, thật sự rất yên bình.
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra, sau đó cầm tách rót thêm trà vào cốc cho cô. Cầm Du vội ngẩng đầu lên thì hết sức vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô tắt ngấm khi phát hiện người trước mặt không phải là người cô đang mong chờ.
Diệp Lục Nam nở nụ cười nhạt, đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống.
- Em thất vọng thì anh không phải Diệp Lục Bắc à?
- Diệp Lục Nam, làm ơn đi… Anh đừng có đột ngột xuất hiện như vậy nữa. Tôi thật sự bị anh làm cho tụt hứng không biết bao nhiêu lần rồi!
Cầm Du tức giận gấp cuốn sách trên tay lại rồi đặt xuống bàn. Cô thật sự không thể hiểu nổi cái tên này nữa. Đã có ngoại hình giống với chồng cô thì thôi đi. Cứ đột ngột xuất hiện như vậy thật dễ khiến cô hiểu lầm. Nếu không có ai thì không sao. Còn nếu có người thì cô có trăm cái miệng cũng chẳng biết giải thích ra sao nữa.
Diệp Lục Nam nhìn Cầm Du, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy biểu cảm giận kia của cô anh ta lại bật cười. Sau đó, anh ta nhìn xuống bụng của cô.
- Mang thai có mệt không? Sáng nay anh thấy em ăn được một chút rồi lại nôn hết ra. Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?
- Không có, tại tôi thấy người không được khỏe lắm thôi.
Nghe Cầm Du nói vậy, Diệp Lục Nam liền lấy từ trong túi ra một chiếc vòng ngọc bích xanh dương rất đẹp. Cầm Du ngay lập tức bị chiếc vòng đó chú ý. Diệp Lục Nam đẩy chiếc vòng đó về phía của cô.
- Đây là chiếc vòng em thích nhất. Năm đó em để quên ở chỗ anh. Anh vẫn luôn giữ gìn nó, bây giờ anh trả lại cho em.
Cầm Du từ từ chạm vào chiếc vòng trên bàn. Một cảm giác thân thuộc dường như hiện về. Rồi cơ thể của cô bất động, ngay sau đó hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
Khi thấy cô bị như vậy, Diệp Lục Nam vội đứng dậy đi đến đặt tay lên vai của Cầm Du.
- Em sao vậy? Cầm Du…
Nhưng Cầm Du hầu như không nghe thấy được Diệp Lục Nam gọi mình. Đầu cô đau dữ dội. Từng hình ảnh một cứ xuất hiện khiến cô không biết phải làm thế nào. Diệp Lục Nam bắt đầu tỏ ra sốt ruột. Anh chỉ muốn trả lại chiếc vòng cho Cầm Du mà thôi, thật không ngờ lại khiến cô phản ứng như thế.
Hai tay của Cầm Du nắm chặt lại. Trên trán cô bắt đầu đổ mồ hôi nhễ lại. Khác với mọi lần, bây giờ từng hình ảnh xuất hiện trong đầu cô hệt như một cuốn phim vậy.
- Khang Dụ, em thích anh!
- Khang Dụ, anh có biết em theo đuổi anh khổ sở thế nào không?
- Vì anh, em có thể chuyển nhà đến bất cứ đâu cũng được.
- Sau này không ai lấy em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em đấy.
Rất nhiều câu nói vang lên khiến Cầm Du như hóa đá.
Bên kia, Diệp Lục Nam tưởng cô bị làm sao, định đỡ cô đi gọi người thì đột nhiên anh ta bị ai đó đẩy ra.
Là Diệp Lục Bắc đã trở về.
Hắn nắm tay ôm Cầm Du vào lòng rồi nhẹ nhàng gọi tên cô.
- Cầm Du, em sao thế? Mau, mở mắt ra… Cầm Du, anh về rồi đây…
Nghe thấy giọng nói ấm áp của Diệp Lục Bắc, Cầm Du sực tỉnh mở mắt ra. Cô ngây ngốc nhìn một lúc, phát hiện người đang ôm mình không phải là Diệp Lục Nam. Ngay sau đó vì quá kích động nên cô đã vòng tay qua mà ôm ấy cổ của Diệp Lục Bắc.
Còn hắn thì nhẹ nhàng ôm cô lên muốn đưa cô trở về phòng. Nhưng Cầm Du lại giữ tay của hắn lại rồi nói.
- Khoan đã, em có chuyện muốn nói với Khang Dụ.
Tuy trong lòng có chút không vui nhưng Diệp Lục Bắc vẫn miễn cưỡng nghe theo lời của cô.
Phải nói rằng, từ hôm đó sau khi nhìn thấy cảnh tượng Diệp Lục Nam nói chuyện với Cầm Du, hắn đã rất tức giận. Hắn định trong đêm bỏ tất cả để về hỏi Cầm Du cho ra lẽ nhưng hắn lại chần chừ. Khó khăn lắm hắn mới khiến cô được vui vẻ. Hắn sợ sau khi gặp cô bản thân sẽ mất bình tĩnh, sẽ làm cô tổn thương nên đã cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng rồi sao? Điều đầu tiên sau khi hắn về nước đó chính là nhìn thấy Cầm Du đang nói chuyện với Diệp Lục Nam. Hắn đã thấy cô khóc, chính vì vậy hắn đã cảm thấy rất đau lòng.
Còn Diệp Lục Nam sau khi nghe Cầm Du gọi mình là Khang Dụ thì chợt bất ngờ. Đã lâu lắm rồi hắn không được nghe cô gọi tên mình như vậy.
- Cầm Du, em… Nhớ lại rồi sao? Em nhớ lại ra anh rồi sao?
Trước sự vui vẻ của Diệp Lục Nam, cô vẫn bình tĩnh rồi nói với Diệp Lục Bắc thả mình xuống. Hắn chỉ có thể nghe theo lời cô. Trong tay Cầm Du vẫn cầm chặt chiếc vòng kia.
Thì ra, ban đầu cô có cảm tình ngay với Lục Diệp Bắc như vậy chính là gương mặt hắn giống với Khang Dụ, mang đến cho cô cảm giác ấm áp và quen thuộc. Hiện tạo cô rất rối, cô không biết bản thân bây giờ rốt cuộc yêu Lục Diệp Bắc hay là Khang Dụ nữa.
Mối tình năm đó của cô và Khang Dụ vốn rất đẹp. Nếu không phải vì cô gặp tai nạn mất đi trí nhớ, thì có lẽ bây giờ cô đã lấy Khang Dụ rồi. Nhưng, chẳng có gì là nếu như cả. Giờ cô nhớ lại thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả.
Nghĩ đến đây, Cầm Du đưa chiếc vòng tay cho Diệp Lục Nam rồi nói.
- Em đã nhớ ra anh rồi, Khang Dụ… Hiện tại, em muốn nói chuyện rõ với anh về mối quan hệ của chúng ta.