Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Cái tát
- Lần này không khiến cô bận tâm. Đứa con trong bụng tôi... Đã nhận lại ba ruột nó rồi.
Lý Tiểu Mân rất đắc ý mà cất cao giọng. Cô ta quay sang nhìn Diệp Hải Lâm, vui vẻ đan tay hai người vào với nhau.
Nhìn một màn này, Cầm Du chỉ ném cho cô ta một cái ánh mắt khinh bỉ. Cô không thể ngờ trái đất này lại nhỏ như vậy. Thế nào cô lại gặp được Lý Tiểu Mân ở đây? Sau này, nếu về sống chung một nhà chắc cô điên mất.
Diệp Hải Lâm liếc mắt nhìn về phía Cầm Du một lượt. Có vẻ như anh ta đã bị nhan sắc của cô thu hút. Dù ánh mắt anh ta chỉ dừng lại vài giây nhưng cũng đủ để cho Diệp Lục Bắc phát giác ra.
Hắn nắm tay của Cầm Du kéo về sau lưng mình, không muốn cho cô bị ánh mắt của người khác nhìn vào.
Mối quan hệ của hắn và Diệp Hải Lâm không hề tốt một chút nào. Sau khi mẹ mất, Diệp Hải Lâm đổ hết trách nhiệm sang cho ba hắn và mẹ của Diệp Lục Bắc. Ban đầu, Diệp Lục Bắc cho rằng Diệp Hải Lâm chỉ là nông nổi nhất thời. Nhưng khi hắn tận mắt thấy Diệp Hải Lâm suýt chút nữa đâm chết mẹ hắn thì hắn không còn cái suy nghĩ như thế nữa.
Cũng may, thời gian sau đó Diệp Hải Lâm gây hoạ nên đã bị Diệp lão gia tống cổ ra nước ngoài du học. Nhưng chỉ được 1 năm thì Diệp Hải Lâm đã quay trở về vì nhà trường không tiếp nhận anh ta.
Cho đến tận ngày hôm nay, Diệp Hải Lâm vẫn chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi, không quản sự đời khiến cho Diệp lão gia đã phải suy nghĩ rất nhiều lần là có nên gạch tên anh ta ra khỏi danh sách người thừa kế hay không.
- Lục Bắc đến rồi à? Ông nội đang chờ con ở bên trong đấy. Mau vào chào ông một tiếng đi.
Tố Niệm đi ra, thấy con trai đã đến thì vội vàng thúc giục con trai đi vào. Ánh mắt của bà va phải Cầm Du thì ngẩn người một chút.
Còn Cầm Du không biết giải quyết ra sao. Cô chỉ biết nở nụ cười tươi, sau đó lễ phép cúi chào Tố Niệm.
- Thưa bác, cháu tên là Cầm Du.
Tố Niệm nhìn Cầm Du đến ngẩn người. Mãi lúc sau, Diệp Lục Bắc lay nhẹ tay bà thì bà mới định thần lại. Có vẻ bà rất hài lòng với đối tượng mà con trai mình chọn.
- Cầm Du sao? Thật xinh đẹp lại rất lễ phép. Cháu đi đường có mệt không? Để bác vào pha cho cốc nước cam nhé.
- Mẹ!
Diệp Lục Bắc thấy mẹ thái quá như vậy thì lên tiếng thúc giục. Mẹ hắn là kiểu người thích cái đẹp. Tuy nhiên, không dưng gì mà mẹ hắn lại thích Cầm Du. Chỉ Diệp Lục Bắc biết mẹ hắn sợ hắn thích đàn ông, giới tính lệch lạc nên vừa thấy Cầm Du liền muốn đẩy nhanh tiến độ, chớp lấy thời cơ liền.
Tố Niệm vui đến nỗi cười không khép được miệng. Bà bước đến nắm lấy tay của Cầm Du tỏ vẻ rất thân thiết.
Nhìn một cảnh này, Diệp Hải Lâm bên kia càng cảm thấy vô cùng chướng mắt. Anh ta thế mà lại buông một câu xanh rờn khiến cho bầu không khí bị tụt cảm xúc.
- Đệ nhất phu nhân và đứa con hoang thật giống như một gia đình hạnh phúc. Chị dâu tương lai, chắc chị cũng là con riêng đúng không? Nếu là con riêng thật thì hợp với anh trai tôi lắm đấy!
Bao năm nay, Tố Niệm hết mực muốn chăm sóc Diệp Hải Lâm, muốn coi hắn như con trai nhưng Diệp Hải Lâm vì hận bà đã cướp đi ba của anh ta, khiến mẹ anh ta chết nên anh ta rất hận bà. Không những vậy, Diệp Hải Lâm luôn nói ra những câu độc miệng. Ban đầu, Tố Niệm rất phản cảm nhưng khi nghe nhiều lại thành ra quen.
Bà vẫn luôn luôn nhẫn nhịn.
- Hải Lâm, con đưa Tiểu Mân về nghỉ ngơi đi. Mẹ thấy con bé cũng khá mệt rồi.
- Ai cho bà cái quyền được làm mẹ tôi bao giờ đấy? Bà làm sao có thể xứng để ngồi vào cái vị trí của mẹ tôi được?
- Dì xin lỗi. Là dì lỡ lời.
Dù cho bị nói như vậy, nhưng Tố Niệm vẫn cúi cầu nhận hết về mình. Diệp Hải Lâm hoàn toàn không biết, chính là mẹ anh ta mới là người chen chân vào mối tình của bà và người chồng hiện tại.
Năm đó, bà và chồng đã yêu nhau, đã sinh ra Lục Bắc. Có điều, vì mối liên hôn mà mẹ Diệp Hải Lâm đã tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người. Cuối cùng, Tố Niệm chỉ có thể ở nơi thôn quê hẻo lánh một mình khổ cực nuôi Diệp Lục Bắc. Khi Diệp Lục Bắc lên 3 tuổi, Diệp lão gia đã cho người đến đưa hắn đến Diệp Gia.
Mãi đến sau này, Diệp phu nhân bị bệnh qua y không may qua đời. Trải qua bao chuyện thì cuối cùng Tố Niệm cũng đã có thể bước chân vào đây sống với con trai. Bà không định ở lại, nhưng vì ba của Diệp Lục Bắc đã quỳ xuống cầu xin. Bà vì yêu cũng vì niệm tình cũ mới miên cưỡng ở lại với Diệp Lục Bắc.
- Diệp Hải Lâm! Ai cho phép mày nói với mẹ tao như vậy?
Diệp Lục Bắc cuối cùng cũng không nhịn được nữa là quát lớn.
Diệp Hải Lâm cũng đáp trả lại.
- Tao cứ nói đấy. Mày làm gì được tao?
Trong khi hai bên đang căng thẳng. Tố Niệm vội vàng lên tiếng khuyên ngăn, tránh để cho hai người đánh nhau rồi truyền đến tai Diệp lão gia thì rắc rối.
Lúc đó, bà tiến lên muốn nắm tay của Lý Tiểu Mân rồi bảo cô ta hãy khuyên nhủ Diệp Hải Lâm. Ai ngờ, Lý Tiểu Mân không chịu nghe mà hất tay ra khiến Tố Niệm ngã về phía sau.
Cũng may, Cầm Du đã nhanh bước đến đỡ lấy được bà.
- Bác không sao chứ?
Tố Niệm nhìn cô, cười trừ.
- Bác không sao. Cảm ơn cháu.
Cái thái độ của Lý Tiểu Mân khiến cô không thể nào chấp nhận nổi. Trước dây cô ta hống hách. Sau khi bị Giang Niên đá vẫn không thể nào sửa được cái bản tính đó.
Nghĩ đến đây, Cầm Du đỡ mẹ của Diệp Lục Bắc dậu rồi tiến tới bất ngờ giáng cho Lý Tiểu Mân một cái tát.
Lý Tiểu Mân bưng bên má bị tát, nhìn Cầm Du bằng cặp mắt tức giận, quát lớn.
- Cô làm cái quái gì vậy hả?
- Ở nhà, ba mẹ cô không dạy cô tôn trọng người lớn. Hôm nay cô bước chân vào Diệp Gia, để tôi dạy lại cho cô biết! Tốt nhất, đừng có để lộ bản chất dơ bẩn của mình ra. Nếu không, cứ để tôi chướng mắt, tôi lại cho cô ăn tát!
Lý Tiểu Mân rất đắc ý mà cất cao giọng. Cô ta quay sang nhìn Diệp Hải Lâm, vui vẻ đan tay hai người vào với nhau.
Nhìn một màn này, Cầm Du chỉ ném cho cô ta một cái ánh mắt khinh bỉ. Cô không thể ngờ trái đất này lại nhỏ như vậy. Thế nào cô lại gặp được Lý Tiểu Mân ở đây? Sau này, nếu về sống chung một nhà chắc cô điên mất.
Diệp Hải Lâm liếc mắt nhìn về phía Cầm Du một lượt. Có vẻ như anh ta đã bị nhan sắc của cô thu hút. Dù ánh mắt anh ta chỉ dừng lại vài giây nhưng cũng đủ để cho Diệp Lục Bắc phát giác ra.
Hắn nắm tay của Cầm Du kéo về sau lưng mình, không muốn cho cô bị ánh mắt của người khác nhìn vào.
Mối quan hệ của hắn và Diệp Hải Lâm không hề tốt một chút nào. Sau khi mẹ mất, Diệp Hải Lâm đổ hết trách nhiệm sang cho ba hắn và mẹ của Diệp Lục Bắc. Ban đầu, Diệp Lục Bắc cho rằng Diệp Hải Lâm chỉ là nông nổi nhất thời. Nhưng khi hắn tận mắt thấy Diệp Hải Lâm suýt chút nữa đâm chết mẹ hắn thì hắn không còn cái suy nghĩ như thế nữa.
Cũng may, thời gian sau đó Diệp Hải Lâm gây hoạ nên đã bị Diệp lão gia tống cổ ra nước ngoài du học. Nhưng chỉ được 1 năm thì Diệp Hải Lâm đã quay trở về vì nhà trường không tiếp nhận anh ta.
Cho đến tận ngày hôm nay, Diệp Hải Lâm vẫn chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi, không quản sự đời khiến cho Diệp lão gia đã phải suy nghĩ rất nhiều lần là có nên gạch tên anh ta ra khỏi danh sách người thừa kế hay không.
- Lục Bắc đến rồi à? Ông nội đang chờ con ở bên trong đấy. Mau vào chào ông một tiếng đi.
Tố Niệm đi ra, thấy con trai đã đến thì vội vàng thúc giục con trai đi vào. Ánh mắt của bà va phải Cầm Du thì ngẩn người một chút.
Còn Cầm Du không biết giải quyết ra sao. Cô chỉ biết nở nụ cười tươi, sau đó lễ phép cúi chào Tố Niệm.
- Thưa bác, cháu tên là Cầm Du.
Tố Niệm nhìn Cầm Du đến ngẩn người. Mãi lúc sau, Diệp Lục Bắc lay nhẹ tay bà thì bà mới định thần lại. Có vẻ bà rất hài lòng với đối tượng mà con trai mình chọn.
- Cầm Du sao? Thật xinh đẹp lại rất lễ phép. Cháu đi đường có mệt không? Để bác vào pha cho cốc nước cam nhé.
- Mẹ!
Diệp Lục Bắc thấy mẹ thái quá như vậy thì lên tiếng thúc giục. Mẹ hắn là kiểu người thích cái đẹp. Tuy nhiên, không dưng gì mà mẹ hắn lại thích Cầm Du. Chỉ Diệp Lục Bắc biết mẹ hắn sợ hắn thích đàn ông, giới tính lệch lạc nên vừa thấy Cầm Du liền muốn đẩy nhanh tiến độ, chớp lấy thời cơ liền.
Tố Niệm vui đến nỗi cười không khép được miệng. Bà bước đến nắm lấy tay của Cầm Du tỏ vẻ rất thân thiết.
Nhìn một cảnh này, Diệp Hải Lâm bên kia càng cảm thấy vô cùng chướng mắt. Anh ta thế mà lại buông một câu xanh rờn khiến cho bầu không khí bị tụt cảm xúc.
- Đệ nhất phu nhân và đứa con hoang thật giống như một gia đình hạnh phúc. Chị dâu tương lai, chắc chị cũng là con riêng đúng không? Nếu là con riêng thật thì hợp với anh trai tôi lắm đấy!
Bao năm nay, Tố Niệm hết mực muốn chăm sóc Diệp Hải Lâm, muốn coi hắn như con trai nhưng Diệp Hải Lâm vì hận bà đã cướp đi ba của anh ta, khiến mẹ anh ta chết nên anh ta rất hận bà. Không những vậy, Diệp Hải Lâm luôn nói ra những câu độc miệng. Ban đầu, Tố Niệm rất phản cảm nhưng khi nghe nhiều lại thành ra quen.
Bà vẫn luôn luôn nhẫn nhịn.
- Hải Lâm, con đưa Tiểu Mân về nghỉ ngơi đi. Mẹ thấy con bé cũng khá mệt rồi.
- Ai cho bà cái quyền được làm mẹ tôi bao giờ đấy? Bà làm sao có thể xứng để ngồi vào cái vị trí của mẹ tôi được?
- Dì xin lỗi. Là dì lỡ lời.
Dù cho bị nói như vậy, nhưng Tố Niệm vẫn cúi cầu nhận hết về mình. Diệp Hải Lâm hoàn toàn không biết, chính là mẹ anh ta mới là người chen chân vào mối tình của bà và người chồng hiện tại.
Năm đó, bà và chồng đã yêu nhau, đã sinh ra Lục Bắc. Có điều, vì mối liên hôn mà mẹ Diệp Hải Lâm đã tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người. Cuối cùng, Tố Niệm chỉ có thể ở nơi thôn quê hẻo lánh một mình khổ cực nuôi Diệp Lục Bắc. Khi Diệp Lục Bắc lên 3 tuổi, Diệp lão gia đã cho người đến đưa hắn đến Diệp Gia.
Mãi đến sau này, Diệp phu nhân bị bệnh qua y không may qua đời. Trải qua bao chuyện thì cuối cùng Tố Niệm cũng đã có thể bước chân vào đây sống với con trai. Bà không định ở lại, nhưng vì ba của Diệp Lục Bắc đã quỳ xuống cầu xin. Bà vì yêu cũng vì niệm tình cũ mới miên cưỡng ở lại với Diệp Lục Bắc.
- Diệp Hải Lâm! Ai cho phép mày nói với mẹ tao như vậy?
Diệp Lục Bắc cuối cùng cũng không nhịn được nữa là quát lớn.
Diệp Hải Lâm cũng đáp trả lại.
- Tao cứ nói đấy. Mày làm gì được tao?
Trong khi hai bên đang căng thẳng. Tố Niệm vội vàng lên tiếng khuyên ngăn, tránh để cho hai người đánh nhau rồi truyền đến tai Diệp lão gia thì rắc rối.
Lúc đó, bà tiến lên muốn nắm tay của Lý Tiểu Mân rồi bảo cô ta hãy khuyên nhủ Diệp Hải Lâm. Ai ngờ, Lý Tiểu Mân không chịu nghe mà hất tay ra khiến Tố Niệm ngã về phía sau.
Cũng may, Cầm Du đã nhanh bước đến đỡ lấy được bà.
- Bác không sao chứ?
Tố Niệm nhìn cô, cười trừ.
- Bác không sao. Cảm ơn cháu.
Cái thái độ của Lý Tiểu Mân khiến cô không thể nào chấp nhận nổi. Trước dây cô ta hống hách. Sau khi bị Giang Niên đá vẫn không thể nào sửa được cái bản tính đó.
Nghĩ đến đây, Cầm Du đỡ mẹ của Diệp Lục Bắc dậu rồi tiến tới bất ngờ giáng cho Lý Tiểu Mân một cái tát.
Lý Tiểu Mân bưng bên má bị tát, nhìn Cầm Du bằng cặp mắt tức giận, quát lớn.
- Cô làm cái quái gì vậy hả?
- Ở nhà, ba mẹ cô không dạy cô tôn trọng người lớn. Hôm nay cô bước chân vào Diệp Gia, để tôi dạy lại cho cô biết! Tốt nhất, đừng có để lộ bản chất dơ bẩn của mình ra. Nếu không, cứ để tôi chướng mắt, tôi lại cho cô ăn tát!