• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi - Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ (5 Viewers)

  • Chương 14

Chương 14: Tôi rất bình thường.


Trung tâm thương mại rất lớn, khắp nơi đều là người, cô không tìm thấy người đàn ông kia, anh đi vào rồi sau đó biến mất luôn.


Cô tìm mọi nơi, mỗi một quán, mọi ngóc ngách, nhưng không có, đều không có sự hiện diện của anh.


Anh ấy đã đi đâu? Anh ấy đã đi đâu rồi?


Lên lầu sao?


Trung tâm mua sắm có bốn tầng, cô không muốn bỏ cuộc nên tranh thủ đi thang cuốn, lên trên tìm.


Mỗi một tầng lầu, mỗi một nơi.


Cô thở hổn hển, hai chân như nhũn ra, cuối cùng không đi được nữa.


Thời Thạch, có phải là anh không, có thật là anh không? Anh đang ở đâu? Tại sao đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất?


Cô ngồi phịch xuống đất, nước mắt và mồ hôi hòa quyện trên má.


“Thạch… Hức… Thời Thạch…”


Cô bật khóc nức nở, vẻ tuyệt vọng ấy đã thu hút rất nhiều người vây xem.


Lục Kiến Nghi nhìn cô ở cách đó không xa, đôi mắt đen vô cùng u ám, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.


Người phụ nữ ngốc nghếch kia đang làm cái quái gì vậy, thật sự là bị bệnh thần kinh sao?


Kìm nén cơn tức giận, anh bước tới, không nói gì kéo Hoa Hiền Phương đứng dậy, thô bạo vác lên vai rồi bước ra ngoài.


Trong nháy mắt khi Lục Kiến Nghi bước vào thang máy, một người đàn ông đẹp trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh bước ra từ thang máy bên cạnh, đi cùng anh ta là một người phụ nữ có mái tóc màu nâu nhạt…


Trong xe, bầu không khí nặng nề bao trùm.


Hoa Hiền Phương ôm đầu gối cuộn mình lại, giống như một con tôm.


Cô vẫn chìm đắm trong nỗi buồn và sự mất mát vô cùng.


Sắc mặt Lục Kiến Nghi trở nên u ám, bốp một cái, kéo cửa tủ lạnh, lấy từ bên trong ra một chai nước đá, thô bạo nắm cằm cô nâng, ép cô uống một ngụm nước đá vào.


“Tỉnh táo chưa?”


Hoa Hiền Phương bị sặc, ho khan mấy tiếng mới lấy lại hơi thở


Cô cướp lấy cốc nước đá từ tay anh, ừng ực uống thêm vài ngụm nữa.


Làn nước mát lạnh khiến cô tỉnh táo lại, tâm tình cũng vì đó mà trở nên bình tĩnh hơn.


“Tôi xin lỗi!” Cô lúng túng nói.


“Hoa Hiền Phương, thành thật nói cho tôi biết, có phải thỉnh thoảng cô phát bệnh thần kinh không?” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu tra hỏi.


Cô sửng sốt, có chút ngượng ngùng: “Không, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi vẫn bình thường.”


“Vậy vừa rồi cô phát điên cái gì?” Đôi mắt Lục Kiến Nghi trở nên cực kỳ lạnh lùng, lửa giận càng thêm mãnh liệt.


“Tôi… nhìn thấy được một người.” Cô dựa lưng vào thành ghế, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.


Lục Kiến Nghi chế nhạo: “Tôi thấy cô hẳn là gặp quỷ rồi.”


“Có lẽ thực sự là quỷ.” Cô ôm cánh tay, hai má tái nhợt.


Lục Kiến Nghi sửng sốt một lúc, bực bội gõ lên đầu cô.


Có phải vì người phụ nữ này mỗi ngày đều ngủ trên sàn nhà, cho nên não bị mẻ rồi không?


“Còn chưa hết phát điên à?”


“Tôi không điên, tôi nói thật đấy. Người mà nãy tôi nhìn thấy là… bạn thân của tôi. Người đó đã bị tai nạn xe hơi đã mất mạng cách đây ba năm. Nhưng vừa rồi, tôi nhìn thấy người đó, người chỉ đứng cách đó không xa. “Cô không tự chủ cất cao giọng, cảm xúc trở nên có chút kích động.


“Người tên là Thạch à?” Ánh mắt Lục Kiến Nghi dần trở nên sâu thẳm.


“Ừ.” Cô gật đầu.


“Đàn ông, hay đàn bà?” Anh cau mày, giọng nói vẫn bình tĩnh, giống như sóng ngầm, chậm chạp mà uy nghiêm chuyển động.


Một khi người nào nói sai, tất yếu sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.


Đầu óc Hoa Hiền Phương vẫn còn tỉnh táo, cô biết nếu nói mình là đàn ông thì nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của anh và gây ra phiền phức không đáng có, vì vậy cô đành nói dối: “Đương nhiên là phụ nữ, là bạn thân duy nhất của tôi.”


Vẻ mặt Lục Kiến Nghi bình tĩnh hơn một chút: “Có phải cô nhìn nhầm không?”


“Tôi không có. Tôi biết người đó trông như thế nào, bộ dáng đó tôi đã quá quen thuộc rồi, có thể nhận ra trong chớp mắt. Khi tôi chạy đến sân ga, tôi đã thấy người đó vào trung tâm mua sắm, vì vậy tôi đã theo vào, nhưng tôi không thể tìm thấy người đó. Anh nói có phải là quỷ hồn của người đó trở về, người đó nhớ tôi nên muốn trở về gặp tôi không. ”Cô cụp mắt xuống, một giọt nước mắt trượt xuống, rơi trên mu bàn tay.


Khi xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, người tài xế quay đầu lại nói: “Mợ chủ, có lẽ thật là ma. Ngày mai là giữa tháng bảy. Ở quê tôi vào tháng cô hồn, quỷ hồn người chết sẽ trở lại thăm gia đình và bạn bè. Cho nên mợ hãy đốt một ít tiền giấy cho người đó đi.”


“Câm miệng.” Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn anh ta khiến người tài xế sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại không dám nói tiếp.


Trái tim của Hoa Hiền Phương như chìm xuống vực thẳm, nếu Thời Thạch nhìn thấy cô như thế này, anh có buồn không?


Bọn họ từng nói rằng sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, cùng nhau ra nước ngoài du học, rồi cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.


Cuối cùng, chỉ còn lại mình cô, chìm đắm trong địa ngục.


Nước mắt lại rơi xuống, cô hít mũi một cái, không để mình khóc thành tiếng.


Lục Kiến Nghi lại nắm cằm cô, cầm một tờ khăn giấy xoa khắp gương mặt cô, muốn xóa sạch nước mắt đi.


“Không cho phép khóc nữa, khóc xấu chết đi được, bà nội mà nhìn thấy còn tưởng rằng chúng ta cãi nhau đấy.”


“Đừng lo, tôi sẽ nói rằng do cát bay vào mắt chứ đâu khóc đâu.” Cô thút thít nói.


“Cái loại cớ sứt sẹo này chỉ có một người óc heo như cô mới tin thôi.” Lục Kiến Nghi gõ đầu cô, cực kỳ khinh bỉ nhìn cô.


Cuối cùng cũng đến bệnh viện.


Sau khi xuống xe, Lục Kiến Nghi đưa tay kéo gương mặt cứng ngắc của cô sang hai bên: “Cười cho tôi nhanh lên.”


Cô đổ mồ hôi dữ dội hất tay anh ra: “Nếu bà nội thấy anh bạo lực với tôi như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng.”


“Nếu cô không cười, kiếp này cũng đừng hòng cười nữa.” Anh lạnh lùng phun đưa ra lời uy hiếp, giống như cơn giận vẫn chưa nguôi.


Cô rùng mình, dùng sức nhếch môi, nụ cười khoa trưởng giả tạo khiến cơ thể cô lâm nhâm đau nhức.


“Anh có hài lòng chưa?”


“Tốt lắm.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiến, nắm lấy bàn tay của cô, đi vào trong.


Bà cụ Lục là một người hòa nhã, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo bà Lục, mẹ của Lục Kiến Nghi.


Nhìn thấy bà cụ Lục, Lục Kiến Nghi cười như một đứa trẻ: “Bà ơi, cuối cùng cháu cũng được gặp bà rồi, cháu nhớ bà quá.”


“Bà cũng nhớ cháu.” Bà cụ Lục cười: “Nàng dâu mà ông nội chọn cho con, con hài lòng chứ?”.


“Hài lòng ạ, là ông nội chọn, sao cháu có thể không hài lòng được chứ?” Lục Kiến Nghi cười lên rất quyến rũ, tựa như nắng chiếu lên tảng băng vậy.


Chỉ có ở trước mặt bà cụ Lục, anh mới có thể nở nụ cười như thế này.


Trong lúc nhất thời, Hoa Hiền Phương có chút ngẩn ra.


Đây là phù dung sớm nở tối tàn trong truyền thuyết ư, dù đẹp đến đâu cũng chỉ có trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.


“Đến đây, Hiền Phương, đến chỗ bà này.” Bà cụ Lục vươn tay ra.


Hoa Hiền Phương bước tới cầm tay bà cụ: “Bà nội, bà phải mau khỏe lại, chúng cháu sẽ đón bà về nhà.”


“Muốn bà mau khỏi bệnh thì tranh thủ cho bà đứa chắt càng sớm càng tốt, khi nào chắt của bà chào đời thì bà sẽ khỏi bệnh hoàn toàn.” Bà cụ Lục cười nói.


Bản thân bà cụ là bác sĩ, nhưng bác sĩ luôn không thể chữa khỏi bệnh cho chính mình.


“Vì để bà khỏe lại, cháu sẽ cố gắng.” Lục Kiến Nghi cười một cách hiếu thuận.


“Hiền Phương.” Bà cụ Lục vỗ nhẹ vào tay cháu dâu: “Cháu và Kiến Nghi trước đó chưa gặp nhau bao giờ, còn nhiều chỗ cần làm quen. Tính cách của Kiến Nghi rất giống ông nội, lạnh lùng và nội tâm, sau này nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu có thể nói cho bà biết, bà sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó một trận.”


“Bà nội, Kiến Nghi rất tốt với con. Anh ấy là ngoài mặt thì là một tảng băng, nhưng trong lòng lại là một mặt trời nhỏ ấm áp.” Hoa Hiền Phương nhoẻn miệng cười, đến nỗi không khép miệng lại được.


Cô thật ngưỡng mộ bản lĩnh nghiêm túc đàng hoàng nhưng lại nói lời hươu vượn của mình.


“Điểm ấy cũng giống ông nội nó.” Bà cụ Lục cười nói.


Nghe cô nói vậy,bà cụ cũng yên tâm đi rất nhiều.


Thành thật mà nói, bà cụ rất vui vì người gả tới là Hoa Hiền Phương, chứ không phải Hoa Mộng Lan.


Bà cụ đã ra lệnh cho người đến tìm hiểu và nhà họ Hoa, Hoa Mộng Lan sống xa hoa lãng phí, kiêu căng tùy hứng, nên không phải là ứng cử viên thích hợp làm cháu dâu. Hoa Hiền Phương thì lại tốt bụng mà thẳng thắn, giản dị mà đạm bạc, lại không mất đi sự thông minh của mình, đây mới phù hợp với cháu trai của mình


Cả hai cùng ăn trưa với bà cụ, đến lúc nghỉ trưa thì ra về.


Ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, vẻ ấm áp trên mặt Lục Kiến Nghi lập tức biến mất, nụ cười của anh thu lại, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như trước.


Hoa Hiền Phương thầm oán trong lòng, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.


Khi cô quay lại biệt thự nhà họ Lục, cô nhìn thấy một gương mặt mới, là chị gái sinh đôi của Lục Kiến Nghi, Lục Kiều Sam.


Cô ấy rất xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu nhạt đặc biệt bắt mắt.


“Kiến Nghi, đây là cô vợ rẻ tiền của em à?” Cô ta nhìn Hoa Hiền Phương cười, đầy vẻ giễu cợt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom