• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch (23 Viewers)

  • Chương 365-368

Chương 365: Giận dỗi quay về nhà mẹ đẻ

Suốt cả một buổi đêm, cô không thể nào chợp mắt được, mà hoàn toàn đắm chìm trong sự tức giận cùng cực.

Hình như Lục Kiến Nghi cũng không thể ngủ ngon được, anh thức dậy từ rất sớm.

Giờ cô nghĩ lại, chắc hẳn anh đã chột dạ.



.

“Lục Kiển Nghi, chuyện tai nạn xe cộ anh điều tra đến đâu rồi?” Giọng nói cô vẫn hết sức bình tĩnh, không để lộ ra chút mạnh mối nào cả.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiển Nghi như lóe lên dưới ánh nắng ban mai: “Vẫn đang tiếp tục điều tra” Anh hời hợt nói ba chữ.

Cô mím môi, vẻ mặt khó chịu.



“Có chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết, lần trước, sở dĩ em để anh điều tra chuyện chủ nhân của chiếc Bugatti đó thay mình, không phải là vì muốn mua lại xe của anh ta, mà anh ta chính là kẻ gây ra tai nạn xe cộ. Chẳng phải lần này đã giúp anh thu nhỏ phạm vi rồi sao? Chỉ cần có thể tra được chủ nhân của chiếc xe, là có thể tìm được người gây ra tai nạn. Anh là cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh, quyền lực lớn như thế, việc tìm người đó cũng không phải khó khăn chứ?”

Lục Kiến Nghi bước tới bên cửa sổ, đẩy nó ra, như thể đang muốn hít thở chút không khí mới mẻ, giữ cho bản thân bình tĩnh không mất mặt.

“Người phụ nữ ngốc nghếch, chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định sẽ làm được, anh chỉ cần chút thời gian thôi”

Hoa Hiền Phương thầm cười lạnh.

Cần có thời gian để tiêu hủy chứng cớ chứ gì?

Sự bình tĩnh của anh khiến cô cảm thấy đáng sợ, kinh tởm đến cùng cực.

Giờ đây, cô thấy mình như mới được tiếp xúc với con người thật của anh lần đầu vậy.

Cô vốn cho rằng anh là người không thể khuất phục, là người ngay thẳng, không bao giờ làm những thủ đoạn xấu xa kia.

Thật không ngờ, ẩn dưới bề ngoài hoàn mỹ, không chịu trói buộc ấy lại là một linh hồn độc ác đến vậy.

“Tôi cho anh ba ngày, nếu như anh vẫn không thể điều tra được thì tôi sẽ tự mình ra tay. Tần Nhân Thiên, Hứa Nhã Thanh đều có thể giúp đỡ tôi, dù anh có tiêu hủy chứng có thì tôi cũng nhất định lần được ra dấu vết, anh ta đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát được. Vải thưa không che được mắt thánh, nợ máu thì cuối cùng sẽ phải trả bằng máu”

Cô nghiến răng, giận dữ hầm hầm nói.

Đôi lông mày đẹp đẽ của Lục Kiến Nghi nhíu lại: “Người phụ nữ ngốc nghếch, giờ nhiệm vụ của em là yên tâm dưỡng thai, chứ không phải quan tâm đến những chuyện cũ bề bộn của năm xưa”.

Cơn giận như nảy lửa, mầm móng của hận thù như đang nảy mầm, mọc rễ trong lòng cô, mau chóng lớn lên.

“Nếu tên thủ phạm không bị bắt và đưa ra trước công lý, thì tôi cũng không sinh con”

Lục Kiển Nghi nhăn mặt, lời nói này của cô như một lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào tim anh.

“Trong mắt em, tên đàn ông đã chết đó thậm chí còn quan trọng hơn anh và đứa trẻ?”

“Đúng, anh ấy là người quan trọng nhất với tôi, là người tôi thích nhất, anh vĩnh viễn không thể so sánh được với anh ấy”

Cô không hề do dự, nói chắc như định đóng cột, mỗi chữ đều như một viên đạn, bắn thẳng vào tim đen của anh.

Anh nhíu chặt mày, ánh mắt đầy vẻ bị thương, cả khuôn mặt đều lộ ra sự đau khổ. “Hoa Hiền Phương, trái tim em làm từ đá sao?” Dù thế nào cũng không thể làm tan chảy, không thể làm nó nóng lên được.

“Không phải” Cô lắc đầu một cái, nói về giễu cợt: “Trái tim tôi làm từ máu thịt, còn của anh mới là làm từ đá, tâm địa như sắt đá, lạnh lùng, vô tâm”

Lời nói ấy như đè nặng lên vai Lục Kiến Nghi, hai vai anh rung lên dữ dội, ngực như bị hàng ngàn con ngựa giẫm đạp, đau đớn như bị hàng vạn nhát dao chém lên thân thể.

“Hóa ra trong lòng em, anh là kẻ tồi tệ như vậy?

"Đúng thế, anh chính là kẻ tồi tệ như vậy. Trước giờ anh chưa từng đối đã chân thành với tôi, luôn luôn lừa dối tôi, đùa giỡn với tôi như một con khỉ, chà đạp lên tôi không cách tệ bạc”.

Lục Kiển Nghi trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngay thẳng, giận dữ, khuôn mặt anh đầy vẻ đau khổ, buồn bã và thất vọng: “Anh lừa em lúc nào?”

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn ấy như một mũi tên nhọn: “Anh có dám thề rằng bản thân chưa từng lừa dối tôi, chưa từng giấu diếm tôi bất cứ chuyện gì không?”

Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rút lại.

Đúng là anh đã che giấu vài chuyện, không nói sự thật cho cô biết.

Nhưng anh cũng có nỗi khổ riêng. Dù là cậu cả của nhà họ Lục, nhưng anh cũng có những băn khoăn, cũng có những lúc không biết bản thân nên làm gì.

“Một ngày nào đó, anh sẽ nói sự thật với em”

Cô cười giễu một tiếng: “Như vậy nghĩa là anh quả thực đã từng lừa dối tôi rồi đúng không?”

Anh thở dài: “Anh có nỗi khổ riêng, không phải chuyện gì cũng có thể nói hết ra cho em biết, nhưng anh chưa từng lừa dối em”

“Được, vậy anh thề đi, nếu anh dám làm chuyện ác, lừa dối tôi, thì hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi, để tôi mang đứa trẻ rời đi, tuyệt giao với anh, chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa" Cô nói hết sức dứt khoát, không hề có lấy chút lưu luyến.

Cảm giác thất vọng mãnh liệt lại ùa tới, bủa vây quanh anh.

Một khi Hứa Nhã Thanh trở lại, người phụ nữ này lại bắt đầu dao động, muốn rời khỏi anh?

“Hoa Hiền Phương, em sống là người của anh, có chết cũng là quỷ của anh, ngoài ra anh không còn chỗ khác để nương nhờ đâu.”

Anh quay người bước đi, để lại một người đang tức giận không thôi.

Hoa Hiền Phương ngã xuống giường, ôm mặt khóc lớn.

Hồi lâu sau, cô lau nước mắt, dọn dẹp hành lý xong thì đi ra ngoài.

Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, không phải đụng mặt Lục Kiến Nghi.

Cô gọi cho em trai Hoa Phi, kỳ thực tập của Hoa Phi mới kết thúc nên có vài ngày nghỉ, chuẩn bị trở về Giang Thành một chuyến, cô cũng quyết định trở về quê cùng em trai.

Họ không đi đường sắt cao tốc, mà đi xe RV, Nhà họ Lục sắp xếp cho Hoa Hiền Phương hai người vệ sĩ, chỉ cần cô ra khỏi cửa là hai vệ sĩ phải đi theo. Lúc này, họ thay phiên nhau lái xe đến Giang Thành.




Hoa Phi uống một hớp cà phê, nhìn chị: “Anh rể không quay về cùng chị sao?”

"Anh ta bận công việc, không rảnh” Hoa Hiền Phương hời hợt đáp lại một câu.

Hoa Phi nhướng mày: “Chị định ôm bụng bầu một mình chạy về nhà mẹ đẻ, rốt cuộc là có chuyện gì với anh rể sao?”

Hoa Hiền Phương tức giận liếc nhìn cậu ta một cái: “Bọn chị vẫn ổn, làm gì có chuyện gì?”.

Hoa Phi sờ cằm một cái, trông có vẻ nghi ngờ: “Như vậy không đúng, chẳng phải anh rể là người rất yêu vợ sao, sao có thể để mặc cho chị về nhà mẹ một mình mà không hộ tống? Chắc chắn là có vấn đề gì rồi, em phải gọi điện hỏi mới được.”

Hoa Hiền Phương bóng trán cậu ta: “Em đừng có mà lo bò trắng răng, làm gì có chuyện gì.” Lục Kiến Nghi thực chất không hề biết chuyện cô trở về Giang Thành, mà bản thân cô cũng không muốn để cho anh biết.

Hoa Phi làm mặt quỷ, không nói gì nữa mà ngồi bên cạnh cửa sổ giả vờ chơi điện thoại, thực chất, cậu đang nhắn tin cho Lục Kiến Nghi.

“Anh rể, vợ anh định ôm bụng bầu chạy về nhà mẹ đẻ kìa, anh có định đuổi theo không đây?”

Lục Kiển Nghi đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được tin nhắn, muốn hộc máu luôn.

Cái người phụ nữ ngu ngốc này, không ở nhà dưỡng thai thật tốt mà chạy đến Giang Thành làm gì? Muốn khiến anh tức chết sao?

“Chăm sóc cô ấy cẩn thận, anh đến ngay đây”

Hoa Phi đặt điện thoại xuống.

Giờ cậu đã xác định, hai người họ chắc chắn đang cãi nhau,

Chương 366: Kẻ gây ra sự cố thật sự là ai?

Hoa Hiền Phương khuấy nước ép trái cây trong ly, hồi lâu sau, cô thấp giọng nói: “Gần đây chị đang điều tra lại tai nạn xe đó, Vương Đào, người từng bị tuyên án chịu tội thay, không phải kẻ gây ra sự cố thật sự”

"Cái gì?” Hoa Phi hơi sững sờ: “Kẻ gây ra sự cố thật sự là ai?”

“Vẫn... Vẫn chưa biết, chị đang tra” Cô nuốt nước bọt, cô không thể nói ra sự thật, bởi vì sự thật này ngay cả cô cũng không thể chấp nhận.



Hoa Phi nắm chặt nắm đấm: “Nhất định phải tìm ra anh ta, báo thù cho anh Thời Thạch”

Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước ép trái cây, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Nếu như kẻ gây ra sự cố này là người em quen, rất thân cận với em, em có tha thứ cho anh ta không?”

“Không, cho dù là ai cũng không thể tha thứ, bởi vì anh ta giết chết anh Thời Thạch” Hoa Phi nói một cách không hề do dự.

Hoa Hiền Phương cắn môi.



Giết người, nhiều năm như vậy vẫn không hề hối cải, còn muốn hủy diệt chứng cứ, sao có thể nhận được sự tha thứ đây?

Lục Kiển Nghi gọi điện thoại cho vệ sĩ, không cho phép họ lái xe quá nhanh.

Vì vậy khi họ đến Giang Thành thì đã là nửa đêm.

Mới sáng sớm, bố Hoa, mẹ Hoa đã thức dậy làm việc, chuẩn bị điểm tâm cho con gái và con trai.

“Hoa Phi, một mình con trở về thì thôi đi, sao còn kéo theo chị con nữa. Nó đang mang thai, không thể ngồi xe quá lâu”

Hoa Phi xua tay: “Mẹ, là tự chị muốn trở về, không liên quan đến con, con không thể gánh tội thay được”

Hoa Hiền Phương ôm vai mẹ mình: “Mẹ, con nhớ hai người, nên muốn trở về thăm”

“Không phải là con đã cãi nhau với Kiển Nghi đó chứ?” Mẹ Hoa chau mày, con gái vô duyên vô cớ đột nhiên trở về, khiến bà cảm thấy không bình thường lầm.

“Không có, con vẫn ổn mà” Hoa Hiền Phương bĩu môi, sợ mẹ truy vấn, cô vội thay đổi chủ đề: “Mẹ, bánh nướng mẹ làm thật là ngon, hôm nào dạy con làm thử đi.”

Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Hoa vừa nghe thì biết con gái đang có ý né tránh chủ đề, bà khẽ thở dài.

“Hiền Phương, giữa vợ chồng khó tránh có mâu thuẫn, phải bao dung hơn, đừng hở chút là nối tính trẻ con, chạy về nhà mẹ. Hơn nữa bây giờ con là bà chủ của nhà họ Lục rồi, phải quản lý một gia tộc lớn, không thể muốn làm gì thì làm giống trước đây nữa.”

Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt, nuốt xuống một cảm xúc đau xót trong lòng.

Sự đau khổ này cô chỉ có thể tự mình tiêu hóa, không thể nói với bất kỳ ai.

Tất cả sự đau khổ cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.

“Mẹ, chúng con thật sự không có chuyện gì, chỉ là con nhớ mẹ và bố, muốn trở về thăm hai người. Còn nữa, gần đây con luôn mơ thấy Thời Thạch, nên muốn trở về tế bái anh ấy một chút.”

Mẹ Hoa trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngày mai là ngày dỗ của cậu ấy, thật sự nên tế bái, nhưng con là phụ nữ có thai, không thích hợp đến nơi đó, âm khí quá nặng, để Hoa Phi đi là được rồi”

Hoa Hiền Phương sờ cái bụng nhỏ nhô lên, cô không nói gì.

Cô còn mặt mũi gì đi gặp Thời Thạch nữa, anh ta nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô mang thai đứa con của kẻ thù.

Buổi chiều, Lục Kiến Nghi đã đến.

Cô không muốn nhìn thấy anh, nhưng trước mặt bố mẹ vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, giả vờ hoan nghênh anh.

Mẹ Hoa nhìn thấy con rể đến thì hoàn toàn yên tâm.

Lục Kiến Nghi ung dung thản nhiên, anh mỉm cười trong suốt, bước vào phòng, đóng cửa lại, sắc mặt anh trở nên lạnh bằng.

“Hoa Hiền Phương, lần sau em còn dám làm càn như vậy, anh sẽ nhốt em lại, đợi sinh con xong mới thả em ra ngoài”

Sau lưng Hoa Hiền Phương toát lên một luồng khí lạnh.

Cô hiểu rõ Lục Kiển Nghi không chỉ nói thôi, anh hoàn toàn có thể làm được.

Ban đầu cô mất trí nhớ, anh đã làm như vậy.

Anh chính là ác ma, lạnh lùng, tàn nhẫn, độc ác.

“Lục Kiến Nghi, anh nên biết tại sao tôi lại tức giận, bởi vì anh không thành thật, anh là một tên lừa gạt, anh đã lừa tôi” “Anh đã lừa em cái gì?” Tâm trạng Lục Kiển Nghi phức tạp, có cảm giác oan ức sâu sắc, nằm không cũng trúng đạn.

Môi Hoa Hiền Phương khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đợi lát nữa tôi dẫn anh đến một nơi”

Sau khi ăn tối xong, họ lái xe đến chiếc cầu lớn ở Giang Thành.

Bước đi trên lề đường cạnh cầu, ánh mắt cô rơi trên mặt sông rộng lớn.

“Tai nạn xe bảy năm trước xảy ra ở đây, Thời Thạch đang lái xe thì bị tông ra khỏi thanh ray, đâm xuống sông, phía cảnh sát đã vớt cả một tuần cũng không vớt được thi thể. Nếu như không phải tên gây ra sự cố khốn kiếp đó chạy trốn, nhân viên cứu hộ đã có thể kịp thời chạy đến, Thời Thạch cũng sẽ không bị nước sông cuốn đi, đến cả thi thể cũng không tìm thấy”

Cô cắn răng, giọng nói chứa đựng lửa giận mãnh liệt.

“Anh luôn nói với tôi thế giới này không có ma, mà chỉ tồn tại trong suy nghĩ của con người. Anh nói người đó có sợ không? Lương tâm của anh ta có thể yên ổn không? Ban đêm anh ta có mơ thấy ác mộng không?”

Lục Kiến Nghi nhìn ra được chuyện này là một vết sẹo đau đớn nhất ở sâu trong lòng cô, vĩnh viễn không thể lành lại. “Anh... sẽ giúp em tìm thấy kẻ gây ra sự cố”. Cô cười lạnh, dùng ánh mắt vô cùng châm biếm nhìn anh: “Anh thật sự hy vọng tôi tìm ra kẻ gây ra sự cố thật sự sao?”

Ánh mắt lạnh bằng sâu thẳm của Lục Kiển Nghi lấp lánh dưới ánh sáng: "Em có ý gì?

Cô nhếch môi, nói từng chữ chậm rãi mà rõ ràng: “Ở thành phố Long Minh, người có thể mua được chiếc Bugatti bản giới hạn đó đếm trên đầu ngón tay, dựa vào năng lực cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh của anh, muốn tra ra thân phận của anh ta tốn rất nhiều thời gian sao?”

Giọng điệu cô chứa đầy sự nghi ngờ, còn mang ý thẩm vấn, công lý sáng tỏ, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Thời Thạch.

Gương mặt Lục Kiến Nghi khẽ động đậy, giống như bị gai nhọn ẩn trong lời cô nói đâm trúng.

“Nếu như tìm thấy kẻ gây ra sự cố, em sẽ làm sao?”




Đây là một vấn đề rất đơn giản nhưng lại làm khó Hoa Hiền Phương. Cô nên làm sao và cô có thể làm sao?

Lẽ nào cô phải đi cáo tội chồng mình, đưa anh vào nhà tù?

Lẽ nào cô phải để đứa con của mình vừa ra đời đã không nhìn thấy bố?

Trước tiên không nói cô có năng lực này hay không, cho dù có, cô cũng không làm được.

Cô hít sâu một hơi, sự mâu thuẫn mãnh liệt khiến cô giống như bị nghẹt thở.

"Tôi phải để anh ta dập đầu tạ tội trước mộ Thời Thạch, tôi phải để cả đời anh ta chịu sự khiến khách lương tâm, dùng sự hối | hận cả đời để lễ tế cho linh hồn của Thời Thạch”

Ánh mắt Lục Kiến Nghi ảm đạm hơn: “Được, anh đồng ý với em, nhất định khiến em được như ý nguyện”

Cô hơi chấn động, nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Anh thật sự có thể làm được sao?”

“Cậu chủ như anh nhất ngôn cửu đỉnh” Anh nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột, không hề do dự.

Cô hơi híp mắt lại, ánh mắt chứa đựng vẻ thăm dò.

“Anh phải cho tôi một kỳ hạn, nếu như là mười năm hoặc hai mươi năm sau thì có ý nghĩa gì nữa?”

Cô sẽ không cho anh cơ hội qua loa lấy lệ với mình.

Chương 367: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác

"Ba tháng, ba tháng sau, tôi nhất định sẽ đem kẻ có tội đến trước phần mộ của Thời Thạch, khiến anh có thể hóa giải những khúc mắc. Anh ta nói một cách quả quyết và kiên định.

Trái tim Hoa Hiền Phương bỗng thắt lại.

Cô ấy có thể cho anh thời gian ba tháng.



Ít nhất anh phải làm được như thế.

Đây là sự khoan dung lớn nhất của cô rồi.

Nếu như anh ấy không làm được, thì bọn họ sẽ kết thúc.

"Được, em tin anh, nếu như anh làm em thất vọng, cả đời này em sẽ không để ý đến anh nữa"



Sau khi trở về, hai người nằm trên giường, trầm mặc không nói gì.

Nếu không bùng nổ trong sự im lặng thì sẽ chết trong sự im lặng, bọn họ chưa từng là kiểu thứ hai.

Mặc dù có lời cam kết ba tháng, nhưng cũng không có nghĩa là Hoa Hiền Phương sẽ tha thứ cho những gì anh đã làm.

Chuyện này giống như một cái gai găm vào tim họ, cứ cử động là sẽ thấy đau nhói, khiến cô không thể nào vô tư ở bên cạnh anh như trước kia nữa.

Lục Kiến Nghi buồn rầu vô cùng, nhưng chuyện anh có thể làm chỉ là im miệng và không nói gì cả, bởi vì anh ấy cần thời gian, có giải thích thêm cũng là dư thừa, chỉ thêm phần rắc rối mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, ăn sáng xong, đi ra ngoài.

Lục Kiến Nghi đi đến: "Đi đâu?"

"Em đi đến một nơi, anh không được đi cùng." Cô lạnh lùng ném lại một câu, dập cửa "cạch" một cái rồi đi mất.

Hoa Phi từ ban công đi vào, thờ dài một tiếng: "Anh rể, hai người vẫn chưa làm hòa sao, hai vợ chồng không phải là cãi nhau đầu giường rồi làm hòa ở cuối giường sao?"

"Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, không còn cách nào cả." Lục Kiến Nghi nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực.

Hoa Phi đặt tay lên vai anh ấy: "Anh phải nhớ kỹ, chị của em là người ưa mềm không ưa cứng, anh phải dùng sự dịu dàng để khiến chị ấy mềm lòng"

Khuông mặt Lục Kiển Nghi lộ ra vẻ đau khổ nhưng không dễ nhìn ra, người phụ nữ đó với Thời Thạch, nhu mì như nước, nhưng đối với anh ấy thì lại như sắt đá, không tâm không phế.

Hoa Hiền Phương đến viện dưỡng lão thăm bà nội của Thời Thạch.

Bà nội sống trong căn phòng VIP tốt nhất, có người chăm sóc riêng, ý tá nói là do cháu của bà ấy sắp xếp, nhưng cháu của bà ấy chỉ có một mình Thời Thạch, cô ấy đang đoán, có thể là Tân Nhân Thiên.

Sau khi cô ấy bước vào phòng, nghe có tiếng nói: "Bà nội, mật quýt có ngọt không?"

"Ngọt, ăn ngon lắm" Bà Thời cười nói: "Thạch à, cháu phải đến thăm bà thường xuyên nhé, cháu không biết đâu, hai bác của cháu đều nói cháu chết rồi, rõ ràng là còn sống nhăn ra đây, chắc chắn là họ muốn ngôi nhà của tổ tiên chúng ta, vậy thì bà nội sẽ để lại căn nhà này cho cháu, di nguyện này của nội, cháu nhất định phải nhận lấy, nhất định không được để bà cô của cháu cướp đi. mất".

"Bà yên tâm đi, bà nội, cháu nhất định sẽ nhận lấy thật cẩn thận."

Hoa Hiền Phương sững lại, lúc mở cánh cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú ở bên trong.

Cô ấy ngây người trong thoáng chốc, nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng ngay sau đó liền định thần lại, nhận thức ra đây không phải là Thời Thạch mà là Tần Nhân Thiện.

Nhưng anh ấy ở đây thăm bà nội lại khiến cô ấy bất ngờ.

"Sao anh lại ở đây?"

"Đương nhiên là thăm bà nội rồi." Tần Nhân Thiên mỉm cười, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra một chút ám muội.

Đầu óc của bà nội lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ, lúc này, bà vừa nhìn đã nhận ra là Hoa Hiền Phương đã đến.

"Hiền Phương, cháu đến rồi, bà và Thời Thạch vừa nhắc đến cháu xong"

"Bà nội, cháu rảnh nên liền đến thăm bà" Hoa Hiền Phương đi đến, nắm lấy tay bà.

Cô nhớ lúc nhỏ, bà thường dạy cô cắt giấy, cô rất giỏi cắt giấy, có thể cắt thành hình bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của bà Thời nhìn xuống bụng cô, mắt bỗng sáng lên: "Hiền Phương, có phải cháu có em bé không?"

Hoa Hiền Phương vô thức kéo áo khoác che lại, muốn giấu chuyện mang thai, bà Thời xua tay cười lên, miệng không khép được: "Thời Thạch, Hiền Phương có em bé rồi, sao cháu không nói với bà, nhà họ Thời có đời sau rồi, bà trở thành cụ nội rồi."

Tần Nhân Thiên đưa tay ra, nắm lấy vai Hiền Phương: "Bà nội, cháu kết hôn với Hoa Hiền Phương rồi, đương nhiên là có em bé rồi, bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nhìn chắt của bà ra đời, trưởng thành" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Hoa Hiền Phương hơi chóng mặt, nhưng không nói gì, chỉ cần bà vui, có giả vờ một chút cũng không sao. "Bà sẽ sống thật tốt" Bà Thời đưa tay ra, xoa lên bụng Hoa Hiền Phương: "Mấy tháng rồi?"

"Đến tuần sau là được bốn tháng rồi." Hoa Hiền Phương nhỏ nhẹ nói.

"Đi siêu âm chưa, là trai hay gái?" Bà Thời hỏi.

"Bà Nội, là thai đội, cháu nghĩ là một bé trai và một bé gái" Tần Nhân Thiên ngồi bên cạnh cười nói, giọng điệu như thế đứa bé trong bụng Hiền Phương thật sự là con của anh ta.

"Tốt, tốt, tốt..." Bà Thời liên tục nói, cười híp mắt.

Hoa Hiền Phương thấy trong lòng từng gợn chua xót.

Cô nhớ lại sau khi Thời Thạch xảy ra chuyện, bà Thời liền đổ bệnh, ngày nào cũng khóc, ngóng trông cháu nội trở về, khóc nhiều đến nỗi tổn thương cả đôi mắt. Cũng từ đó, đầu óc bà không còn minh mẫn nữa, thường nói chuyện một mình, cảm thấy Thời Thạch vẫn còn sống, vẫn còn đang ở bên cạnh bà, chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Nếu không có vụ tai nạn xe đó, lúc này, cô và Thời Thạch dẫn con của mình, cùng với bà nội đi dạo trên bãi biển Hồ Nam. Bà Thời lại có thể dạy bọn trẻ cắt giấy, cũng sẽ không đổ bệnh, cũng không nhớ nhớ quên quên thể này.

Về sau, hai người đẩy bà đi đi dạo trên bãi cỏ, cùng ăn bữa trưa, rồi mới rời đi.

Đến cửa viện dưỡng lão, Tân Nhân Thiên hỏi: "Có muốn đến xem căn phòng cũ nhà anh không?" "Căn phòng cũ nhà anh?" Hoa Hiền Phương hơi choáng: "Anh diễn nhập tâm quá rồi đấy phải không?"




Tần Nhân Thiên nở nụ cười gian trả: "Em chưa từng nghĩ, anh có thể là Thời Thạch mà không phải là Tần Nhân Thiên sao?"

"Chưa từng nghĩ thế." Cô lắc đầu không do dự: "Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau"

"Vậy lúc anh mất trí nhớ thì có giống như cậu ấy không?" Tần Nhân Thiên nhướng mày.

Hoa Hiền Phương hơi ngây người, đôi mắt lại càng thêm sắc bén: "Giống hay không giống thì làm sao? Dù sao anh cũng không phải anh ấy"

"Tục ngữ nói thật đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể thì có khả năng còn sống sót, đúng không?" Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.

Hoa Hiền Phương rũ mắt, hàng mi dày trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra vẻ bị thương: "Bảy năm rồi, nếu như anh ấy vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở lại. Nước sông sâu như thế, cảnh sát nói khả năng còn sống là bằng không, thi thể của anh ấy có khả năng đã xuôi theo dòng sông mà trôi ra biển rồi, không thể tìm được nữa" .

Đôi mắt nâu của Tần Nhân Thiên khẽ động: "Nếu như anh ấy thật sự chưa chết, có một ngày sẽ trở lại, cô có trở về bên cạnh anh ấy không?"

Hoa Hiền Phương lặng đi.

Bảy năm nay, cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, chẳng mấy chốc mà thành mẹ của ba đứa con rồi, không thể như hồi xưa, cứ kích động lên là bỏ nhà đi ra nước ngoài.

Chương 368: Bí mật giữa hai người đàn ông

Tuy rằng Lục Kiển Nghi đã làm ra những chuyện cho cô cảm thấy vô cùng hạn nhưng bà cụ Lục và bố chồng của cô vẫn luôn đối xử với cô rất tốt. Hơn nữa, bọn họ còn rất tin tưởng cô mà giao cho cô cả nhà họ Lục, cho nên cô không thể phụ lòng tin tưởng đó của bọn họ mà cứ như vậy rời đi được.

"Mỗi người đều có những hạn chế của riêng mình và không thể tùy ý làm theo mong muốn của riêng mình. Mặc dù anh Thạch đã trở về nhưng chúng tôi cũng không có khả năng mà trở về giống như trước đây. Hiện tại, tôi đã kết hôn, tôi là con dâu của nhà họ Lục, vì vậy tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện phản bội nhà họ Lục”.

Tần Nhân Thiên bật cười một tiếng với dáng vẻ chế nhạo: “Thật không thể ngờ được từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì cái suy nghĩ này”



"Đây chính là trách nhiệm, tôi cần phải có trách nhiệm đối với nhà họ Lục, đối với đứa con của mình và đối với cuộc hôn nhân. của mình” Hoa Hiền Phương Dũng nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, thản nhiên và chân thành

"Nếu như không có hai đứa bé trong bụng này, cô vẫn có thể thoải mái rời đi, đúng không?" Tần Nhân Thiên nói.

Cô lắc đầu rồi nói: "Cho dù không có mang thai, tôi vẫn là mợ chủ của nhà họ Lục. Vì vậy, tôi không thể vi phạm quy tắc đã được ghi trong gia quy của nhà họ Lục. Bà nội và bố tôi đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi không thể làm họ thất vọng được”.

"Người phụ nữ ngốc nghếch này" Tần Nhân Thiên thở dài: "Mỗi người chỉ sống một đời và cũng chỉ sống một lần, cô nên sống cho chính mình một cách thoải mái và tùy ý. Cô không cần phải bận tâm đến người khác như vậy”.



"Anh sai rồi. Ngay từ đầu, loài người chúng ta đã sống thành bầy đàn, chứ không sống một cách riêng lẻ. Chúng ta có một gia đình nhỏ, chúng ta có tất cả mọi người. Hơn nữa, tôi lại là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác. Tôi cũng muốn làm mọi cách để có thể duy trì ngôi nhà nhỏ của mình, để tôi có thể quan tâm đến mọi người, và mọi người cũng sẽ quan tâm đến tôi. Như vậy, cả nhà có thể sống trong sự bình yên và có một cuộc sống hạnh phúc”

Sắc mặt khi nói những lời này của Hoa Hiền Phương rất nghiêm túc, đôi mắt cô như sáng lấp lánh những tia sáng thuần khiết.

Từ sâu bên trong nội tâm Tần Nhân Thiên đang giống như bị một thứ gì đó đập vào rồi xảy ra một trận động đất nhỏ.

Quan điểm của anh ta về cuộc sống, chính là thích gì làm nấy mà không phải kiêng kỵ điều gì và sống một cách thật thoải mái trên đời này.

"Cô quả nhiên là một người phụ nữ khác thường" Anh ta chợt nở một nụ cười kỳ lạ. Cũng không biết là anh ta đang khen ngợi cô, hay là đang giễu cợt cô.

Nhà của Thời Thạch và nhà tổ của Hoa Hiền Phương chỉ cách nhau vài căn nhà.

Vì lúc này, bà nội đã vào viện dưỡng lão ở, cho nên nơi này đã bị bỏ không. Tần Nhân Thiên đã thuê người, mỗi ngày đều đến đây để quét dọn, cho nên bên trong rất sạch sẽ, dường như là không có bất kỳ tì vết.

Hoà Hiền Phương cảm thấy có chút buồn bực, có vẻ như Tần Nhân Thiên này cảm thấy rất hứng thú với tất cả chuyện về Thời Thạch. Chẳng lẽ là vì anh ta đã phát hiện ra mình và Thời Thạch có bộ dạng gần như giống hệt nhau sao?

Cây táo lớn ở giữa sân vẫn đang phát triển một cách vô cùng mạnh mẽ.

Cây táo này được bà nội trồng vào năm Thời Thạch ba tuổi. Mỗi khi đến mùa thu, táo sẽ kết trái đấy cành cây, cô và Thời Thạch sẽ ngồi dưới gốc cây lớn, vừa đọc sách vừa ăn táo.

Cô nhìn chằm chằm mấy quả táo còn sót lại trên cành cây mà suy nghĩ về mấy chuyện trước đây.

Mỗi năm cây vẫn vậy, nhưng người mỗi tuổi lại mỗi khác.

Cây táo vẫn còn ở đây, nhưng Thời Thạch đã biến mất và sẽ không bao giờ trở lại.

Cô vươn tay ra, hái một quả táo xuống và đưa cho người đàn ông đang đứng bên cạnh mình: "Quả táo này rất giòn và ngọt. Ở bên ngoài cũng không có bán loại táo ngon như vậy đầu” Hoa Hiền Phương nói.

Tần Nhân Thiên nhận lấy quả táo rồi cho vào miệng: "Hôm qua, tôi đã ở đây và ăn táo hết cả một buổi chiều. Những quả còn sót lại là do tôi chưa ăn xong thôi.”

Lời nói này nghe có vẻ không có khách khí nào, cứ như anh ta thật sự coi mình là chủ nhân của nơi này.

"Anh sẽ không sống ở đây, phải không?" Hoa Hiền Phương kinh ngạc hỏi.

"Nơi này là nhà của tôi, tôi trở về mà không sống ở đây, chẳng lẽ tôi ở khách sạn sao?" Tần Nhân Thiên nhún nhún vai, cười. cười.

Hoa Hiền Phương chợt cảm thấy rất nghẹn ngào: "Anh diễn kịch có hơi quá rồi đấy”.

Ánh mắt của Tần Nhân Thiên như nhìn xuyên qua cây táo, rơi vào một vùng hẻo lánh không biết tên. Lúc này, giọng nói của anh. ta lại có chút dồn dập, trầm thấp và lúc ẩn lúc hiện: "Thực ra, tôi và Thời Thạch có một mối quan hệ rất chặt chẽ. Sau này, cô sẽ biết thôi”

Hoa Hiền Phương nhìn với vẻ mắt tràn ngập sự hoang mang.

Anh ta nói giữa bọn họ có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ là vì họ có diện mạo giống nhau hay là vì cái gì khác?

Bằng một cách nào đó, cô luôn cảm thấy rằng giữa anh ta và Thời Thạch đang che giấu một số bí mật mà cô không biết.

"Có phải, trước kia anh từng gặp tôi và Thời Thạch rồi không?"

Lúc trước, anh ta bị mất trí nhớ, cho nên không nhớ rõ những chuyện trước đây. Hiện tại anh ta đã nhớ ra mọi chuyện rồi, vì vậy câu đố này chắc hẳn sẽ có lời giải đáp rồi chứ?

Tần Nhân Thiên nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí: "Thời Thạch chính là tôi, tôi chính là Thời Thạch, đã gặp qua hoặc chưa từng thấy qua, có quan hệ gì chứ?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Hoa Hiền Phương điên cuồng toát mồ hôi. Lúc này, cô cảm giác như trước mắt mình đang có một đàn quạ đen bay qua.

"Tuy rằng hai người có diện mạo giống nhau, nhưng rõ ràng hai người lại là hai người khác nhau. Anh là anh, anh ấy là anh ấy, anh không thể thay thế anh ấy được mà anh ấy cũng không thể thay thế anh được. Sau anh lại có thể nhầm lẫn chuyện này như vậy được chứ?” c.

"Sau này, cô sẽ biết thôi." Tần Nhân Thiên buông tay, rồi làm bộ dáng có vẻ thần bí.

Hoa Hiền Phương cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu anh ta.

"Cái kia... Nếu anh không có việc gì, anh có muốn đến nhà tôi ăn tối không?”

Cô thuận miệng nói một câu nhưng lại không ngờ Tân Nhân Thiên lập tức đồng ý mà không tỏ vẻ khách sáo một chút nào. Lúc này, ở nhà họ Hoa.

Lục Kiển Nghi đang không ngừng nhìn đồng hồ với một sắc mặt vô cùng u ám.

Tuy rằng vệ sĩ đã báo cáo cho anh biết hành tung của cô, anh cũng đã biết cô đi đâu, nhưng lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa về. Hơn nữa, cô cứ đi như vậy rồi để anh một mình ở nhà mẹ vợ làm cho anh cảm thấy rất không được tự nhiên.

Khi nhìn thấy cô và Tần Nhân Thiên tiến vào, lông mày của anh hơi nhíu lại.

"Tần Nhân Thiên, sao anh lại ở Giang Thành?"

"Đương nhiên là tôi tới đây chơi rồi." Tần Nhân Thiên cười nhạt với bộ dạng lơ đãng. Bố Hoa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cho nên có chút hoảng sợ: "Cậu ta... Cậu ta."

"Cậu ta không phải Thời Thạch. Cậu ta là một người anh kết nghĩa của Hiền Phương ở Thành phố Long Minh. Cậu ta có dáng vẻ trông rất giống Thời Thạch" Mẹ Hoa tiếp lời.

Bố Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Đứa nhỏ này trông thật giống Thời Thạch”

Tần Nhân Thiên mỉm cười dịu dàng: "Bác trai, bác cứ coi con như Thời Thạch là được rồi, không sao đâu”

Bố Hoa của tay: "Thời Thạch đã không còn sống nữa. Nếu bác coi cháu như cậu ta thì không được tốt cho lắm. Nhưng dáng vẻ của anh đưa thật sự rất giống nhau, hai đứa cứ như một cặp song sinh vậy”

| "Nếu anh Thời Thạch còn sống thì hai người bọn họ có thể đi làm xét nghiệm ADN để xem hai người có đúng là có quan hệ huyết thống hay không" Hoa Phi vừa cười vừa nói.




Mẹ Hoa đi vào phòng bếp rồi mang thức ăn ra. Hôm nay bà ấy đã làm những món ăn mà con rể thích ăn.

"Hiền Phương à, con mới Nhân Thiên về nhà ăn cơm thì phải báo cho mẹ một tiếng chứ, để mẹ còn chuẩn bị mấy món mà Nhân Thiên thích ăn”

Tần Nhân Thiên cười cười: "Không sao đâu cô. Cô nấu món gì con đều thích ăn cả”

Lục Kiển Nghi ngồi ở một bên mà yên lặng không nói gì. Anh cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Tần Nhân Thiên ở Giang Thành rất không bình thường. Anh thực sự không tin anh ta chỉ đơn giản là đến đây chơi.

Hoa Hiền Phương cũng không để ý tới anh. Cô cứ như vậy mà ngồi nói chuyện với Tần Nhân Thiên mà quên đi sự tồn tại của anh.

Anh thật sự nhịn không được mà đưa tay khoác lên vai cô rồi nói: "Em theo anh vào phòng một chút."

Hoa Hiền Phương không muốn để ý tới anh, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không thể biểu hiện quả rõ ràng. Vì vậy, cô chỉ có thể cực kỳ miễn cưỡng đứng lên rồi đi theo anh vào phòng.

Đóng cửa lại, sự u ám trên mặt anh cũng dẫn được lộ ra: "Sao em lại gặp được Tần Nhân Thiên vậy?”

"Lúc tôi đi thăm bà nội, anh ta cũng có ở đây, cho nên vô tình gặp phải." Hoa Hiền Phương hời hợt nói.

Ánh mắt Lục Kiến Nghi càng sâu, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom