Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Tháo Gỡ Nút Thắt
Anh thoáng im lặng vài giây, có lẽ lúc này lòng anh đang đấu tranh vì khó xử.
Sở Triệu yêu cô, nhưng bây giờ lại hổ thẹn và thấy mình không xứng.
- Anh không đáng để em yêu.
Và anh cũng không có tư cách để yêu em.
Lời tuyệt vọng từ anh khiến cô vô cùng hụt hẫng.
Ngày trước cô muốn tạm xa anh vì cần thời gian tập trung vào kế hoạch vạch trần kẻ thủ ác, sợ rằng bản thân sẽ bị xao động khi ở cạnh anh.
Còn bây giờ, sau khi sự thật được phơi bày, Sở Triệu lại không có dũng khí để ở cạnh cô, quả đúng như điều cô đã từng lường trước.
Tuy nhiên không có cách nào để tránh khỏi.
Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy tự ti như vậy cũng phải.
Từ nhỏ, anh đã rất nể trọng ba mình về khoảng kinh doanh giỏi.
Bỏ qua chuyện Lộ lão gia trăng hoa, ong bướm thì phải công nhận rằng ông ta thật là người đàn ông đầy bản lĩnh và dày dặn kinh nghiệm trên thương trường.
Khi còn trẻ, Lộ lão gia vừa là giám đốc của công ty bất động sản và cũng là một tiểu thuyết gia tài hoa.
Theo đuổi song song hai ngành nghề cùng một lúc, nhưng lĩnh vực nào ông ta cũng thành công rực rỡ.
Ấy vậy mà bây giờ người ba anh kính trọng lại phạm phải tội ác tày trời.
Nghĩ đến đây, lòng anh thắt lại, muốn ở cạnh cô nhưng cứ vướng phải rào cản vô hình bởi những tội lỗi Lộ lão gia đã gây ra.
- Em và con rất cần anh.
Chẳng lẽ...anh cứ như vậy mà rời xa em sao? Em biết anh là người đàn ông có trách nhiệm, chỉ vì bây giờ anh chưa thể chấp nhận mọi chuyện.
Chúng ta ở bên nhau, cùng nhau vượt qua có được không?
Sở Triệu lại im lặng, trong khi ánh mắt cô long lanh, nhìn anh đầy chân thành, chờ đợi câu trả lời từ anh.
- Em nghỉ ngơi đi, anh sang phòng làm việc một lát.
Cô không nói gì nữa, bởi lẽ những lời vừa rồi là tất cả những điều mà cô muốn bày tỏ, nhưng vẫn chưa lay chuyển được anh.
Thôi thì cho anh khoảng lặng, để Sở Triệu có thời gian suy nghĩ thêm và dần dần anh sẽ nhìn thấu vấn đề, giải thoát bản thân khỏi nút thắt đang mỗi lúc càng siết chặt mà khó bề nới lỏng.
- ---------------------------------
Sáng sớm tỉnh giấc, cô đảo mắt nhìn quay phòng nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Đêm qua cô vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Có lẽ cả đêm anh cũng không trở về phòng.
- Lộ Sở Triệu đáng ghét, anh có cần lạnh lùng với em như vậy không?
Cô bước xuống giường, vừa vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống tầng dưới tìm anh.
Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, cô dường như đã biết chắc anh đang ở đâu, Tố Du chạy vào bếp.
- Em dậy rồi à? Anh đang nấu món mỳ xào bò mà em thích.
Cô còn tưởng anh vẫn muốn né tránh mình, ai ngờ anh đang hóa thân thành người đàn ông đảm đang.
Tố Du bước đến ôm chằm lấy cổ anh:
- Em còn tưởng anh không muốn nói chuyện với em.
Sở Triệu nở nụ cười, tuy trong ánh mắt anh vẫn còn tồn đọng nỗi buồn day dứt nhưng cả đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không thể trốn tránh để khiến cô đau lòng, làm vậy khác nào là một gã hèn.
- Anh nghĩ để ở cạnh nhau, chúng ta hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Mà đêm qua em cứ ôm chặt lấy anh, sợ anh chạy mất à?
Cô hơi nhíu mày, nói như vậy là đêm qua anh có về phòng, cô cứ tưởng anh không muốn gặp mặt cô nên trốn ở phòng làm việc hay sang phòng khác ngủ rồi chứ.
Cô cũng chẳng nhớ điều anh vừa nói, có lẽ đêm qua cô đã ngủ rất say giấc.
- Vậy sao? Em có ôm anh à? Em chẳng nhớ gì cả.
Anh đưa tay xoa đầu cô, rõ ràng tối qua ôm chặt lấy anh nhưng sáng ra lại bảo không nhớ.
- Đừng nói em định ôm xong rồi thì không chịu trách nhiệm.
Cô nở nụ cười:
- Vậy anh muốn thế nào?
Sở Triệu đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi cô:
- Thế nào thì để tối nay anh quyết định.
Câu nói ẩn ý này vừa nghe cô đã nhận ra sự "đen tối".
Rốt cuộc cô cứ như đang bị anh gài kèo, lần nào cũng là thỏ nhỏ bị sói dẫn dụ vào tròng mà chẳng thể kháng cự.
- Anh hư thật...
Tiếng chuông cửa vang lên, chen vào bầu không khí đang lãng mạn của cả hai.
Người giúp việc vẫn chưa đến nên anh đành ra mở cửa.
Mới sáng sớm mà Lộ phu nhân đã đến nhà anh, trông bà ấy như có chuyện gì đó muốn nói mà chẳng thể chần chừ thêm được nữa.
- Mẹ, sao mẹ lại đến sớm như vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?
Mấy ngày qua anh không chịu gặp cô, Tố Du đã gặp mẹ chồng để tâm sự, nhìn đôi trẻ đau khổ, khó khăn trong mối quan hệ yêu đương nên hôm nay Lộ phu nhân đã quyết định gặp Sở Triệu để nói ra sự thật.
Bà ấy đã suy nghĩ suốt mấy ngày liền, vì không thể chần chừ thêm nữa, Lộ phu nhân muốn dứt khoát nói ra bí bật mà bà ấy chôn giấu gần ba mươi năm qua.
Nếu không xảy ra chuyện, có lẽ Lộ phu nhân sẽ sống để bụng, chết mang theo.
- Sở Triệu à, con bình tĩnh nghe mẹ nói.
Thật ra...con...con không phải là con ruột của Lộ Chính Cơ..
Sở Triệu yêu cô, nhưng bây giờ lại hổ thẹn và thấy mình không xứng.
- Anh không đáng để em yêu.
Và anh cũng không có tư cách để yêu em.
Lời tuyệt vọng từ anh khiến cô vô cùng hụt hẫng.
Ngày trước cô muốn tạm xa anh vì cần thời gian tập trung vào kế hoạch vạch trần kẻ thủ ác, sợ rằng bản thân sẽ bị xao động khi ở cạnh anh.
Còn bây giờ, sau khi sự thật được phơi bày, Sở Triệu lại không có dũng khí để ở cạnh cô, quả đúng như điều cô đã từng lường trước.
Tuy nhiên không có cách nào để tránh khỏi.
Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy tự ti như vậy cũng phải.
Từ nhỏ, anh đã rất nể trọng ba mình về khoảng kinh doanh giỏi.
Bỏ qua chuyện Lộ lão gia trăng hoa, ong bướm thì phải công nhận rằng ông ta thật là người đàn ông đầy bản lĩnh và dày dặn kinh nghiệm trên thương trường.
Khi còn trẻ, Lộ lão gia vừa là giám đốc của công ty bất động sản và cũng là một tiểu thuyết gia tài hoa.
Theo đuổi song song hai ngành nghề cùng một lúc, nhưng lĩnh vực nào ông ta cũng thành công rực rỡ.
Ấy vậy mà bây giờ người ba anh kính trọng lại phạm phải tội ác tày trời.
Nghĩ đến đây, lòng anh thắt lại, muốn ở cạnh cô nhưng cứ vướng phải rào cản vô hình bởi những tội lỗi Lộ lão gia đã gây ra.
- Em và con rất cần anh.
Chẳng lẽ...anh cứ như vậy mà rời xa em sao? Em biết anh là người đàn ông có trách nhiệm, chỉ vì bây giờ anh chưa thể chấp nhận mọi chuyện.
Chúng ta ở bên nhau, cùng nhau vượt qua có được không?
Sở Triệu lại im lặng, trong khi ánh mắt cô long lanh, nhìn anh đầy chân thành, chờ đợi câu trả lời từ anh.
- Em nghỉ ngơi đi, anh sang phòng làm việc một lát.
Cô không nói gì nữa, bởi lẽ những lời vừa rồi là tất cả những điều mà cô muốn bày tỏ, nhưng vẫn chưa lay chuyển được anh.
Thôi thì cho anh khoảng lặng, để Sở Triệu có thời gian suy nghĩ thêm và dần dần anh sẽ nhìn thấu vấn đề, giải thoát bản thân khỏi nút thắt đang mỗi lúc càng siết chặt mà khó bề nới lỏng.
- ---------------------------------
Sáng sớm tỉnh giấc, cô đảo mắt nhìn quay phòng nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Đêm qua cô vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Có lẽ cả đêm anh cũng không trở về phòng.
- Lộ Sở Triệu đáng ghét, anh có cần lạnh lùng với em như vậy không?
Cô bước xuống giường, vừa vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống tầng dưới tìm anh.
Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, cô dường như đã biết chắc anh đang ở đâu, Tố Du chạy vào bếp.
- Em dậy rồi à? Anh đang nấu món mỳ xào bò mà em thích.
Cô còn tưởng anh vẫn muốn né tránh mình, ai ngờ anh đang hóa thân thành người đàn ông đảm đang.
Tố Du bước đến ôm chằm lấy cổ anh:
- Em còn tưởng anh không muốn nói chuyện với em.
Sở Triệu nở nụ cười, tuy trong ánh mắt anh vẫn còn tồn đọng nỗi buồn day dứt nhưng cả đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không thể trốn tránh để khiến cô đau lòng, làm vậy khác nào là một gã hèn.
- Anh nghĩ để ở cạnh nhau, chúng ta hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Mà đêm qua em cứ ôm chặt lấy anh, sợ anh chạy mất à?
Cô hơi nhíu mày, nói như vậy là đêm qua anh có về phòng, cô cứ tưởng anh không muốn gặp mặt cô nên trốn ở phòng làm việc hay sang phòng khác ngủ rồi chứ.
Cô cũng chẳng nhớ điều anh vừa nói, có lẽ đêm qua cô đã ngủ rất say giấc.
- Vậy sao? Em có ôm anh à? Em chẳng nhớ gì cả.
Anh đưa tay xoa đầu cô, rõ ràng tối qua ôm chặt lấy anh nhưng sáng ra lại bảo không nhớ.
- Đừng nói em định ôm xong rồi thì không chịu trách nhiệm.
Cô nở nụ cười:
- Vậy anh muốn thế nào?
Sở Triệu đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi cô:
- Thế nào thì để tối nay anh quyết định.
Câu nói ẩn ý này vừa nghe cô đã nhận ra sự "đen tối".
Rốt cuộc cô cứ như đang bị anh gài kèo, lần nào cũng là thỏ nhỏ bị sói dẫn dụ vào tròng mà chẳng thể kháng cự.
- Anh hư thật...
Tiếng chuông cửa vang lên, chen vào bầu không khí đang lãng mạn của cả hai.
Người giúp việc vẫn chưa đến nên anh đành ra mở cửa.
Mới sáng sớm mà Lộ phu nhân đã đến nhà anh, trông bà ấy như có chuyện gì đó muốn nói mà chẳng thể chần chừ thêm được nữa.
- Mẹ, sao mẹ lại đến sớm như vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?
Mấy ngày qua anh không chịu gặp cô, Tố Du đã gặp mẹ chồng để tâm sự, nhìn đôi trẻ đau khổ, khó khăn trong mối quan hệ yêu đương nên hôm nay Lộ phu nhân đã quyết định gặp Sở Triệu để nói ra sự thật.
Bà ấy đã suy nghĩ suốt mấy ngày liền, vì không thể chần chừ thêm nữa, Lộ phu nhân muốn dứt khoát nói ra bí bật mà bà ấy chôn giấu gần ba mươi năm qua.
Nếu không xảy ra chuyện, có lẽ Lộ phu nhân sẽ sống để bụng, chết mang theo.
- Sở Triệu à, con bình tĩnh nghe mẹ nói.
Thật ra...con...con không phải là con ruột của Lộ Chính Cơ..
Bình luận facebook