Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 66 VÁY CỰC NGẮN GÂY RA HỌA
CHƯƠNG 66: VÁY CỰC NGẮN GÂY RA HỌA
Tất cả, đều là họa do chiếc váy thiên nga cực ngắn kia gây ra, thấy Nguyễn Thủy Tiên yên tĩnh hơn, Lê Minh Tùng vội vàng đi vào toilet phòng VIP, xối nước lạnh lên mặt, anh vì phản ứng bản năng của cơ thể mà phiền não.
Thanh Thu nhanh chóng thay lại bộ đồ công sở lúc trước, tuy có không hợp với không khí ở Phong Gian cho lắm, nhưng so với váy thiên nga lúc nãy thì tốt hơn nhiều.
Đẩy cửa phòng riêng, Nguyễn Thủy Tiên vẫn còn đang lẩm bẩm, “Rượu... Em muốn uống rượu... Cho em rượu... Em muốn rượu... Duy Hân, đừng đi, đừng đi…”
Nói là chia tay, nhưng thực ra trong lòng vẫn có người đàn ông kia, người ta nói rượu vào lời ra, lời Nguyễn Thủy Tiên vừa nói này đều là thật lòng,
Cô vẫn thích Sa Duy Hân.
Trà giải rượu đến rồi, Thanh Thu bưng tới bên môi Nguyễn Thủy Tiên, “Thủy Tiên, uống chút cho khỏe.”
“Không muốn, tớ muốn rượu, tớ chỉ muốn rượu.” Tay Nguyễn Thủy Tiên quơ loạn, suýt làm đổ chén trà trên tay Thanh Thu.
Suy nghĩ một chút, Thanh Thu liền dịu dàng nói: “Ừ, cho cậu rượu, thứ tớ cho cậu uống là rượu đó.” Đây là lời nói dối thiện ỵ, cô không muốn nhìn Nguyễn Thủy Tiên khó chịu như vậy.
Lê Minh Tùng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thấy cảnh Thanh Thu dịu dàng dỗ Nguyễn Thủy Tiên, mái tóc dài của cô xòa xuống vai, lộ ra một đoạn cổ nhỏ trắng nõn, màu trắng nõn rất nhức mắt, nhưng lại khiến anh không thể rời mắt, rõ ràng vừa dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng lúc này, anh vẫn thấy khó chịu như cũ, thậm chí cậu nhỏ bên dưới còn đang…
May mà đây là ở Phong Gian, đèn trong phòng riêng mang theo ánh sáng mờ ảo, mới khiến anh dám đi về phía Thanh Thu và Nguyễn Thủy Tiên.
Được Thanh Thu dỗ, Nguyễn Thủy Tiên liền há miệng uống một ngụm trà giải rượu, nhưng vừa vào miệng, cô liền phun ra, “Không phải cái này, tớ muốn uống rượu.”
Thanh Thu né ra, né kịp thời nên mới không bị phun lên người cô, nhưng nhìn bộ dạng như vậy của Nguyễn Thủy Tiên có nói gì cũng không chịu uống trà giải rượu, một bóng người đổ xuống ghế sofa trước mặt, Thanh Thu không thèm quay đầu lại mà nói với Lê Minh Tùng: “Cô ấy không chịu uống, làm sao bây giờ?”
"Đưa tôi, để tôi thử xem." Lê Minh Tùng ra sức áp chế cảm giác khô nóng nói không nên lời trong cơ thể mình, hôm nay anh thực sự rất lạ, đưa tay lấy cốc trà giải rượu trong tay Thanh Thu, nhưng vừa chạm vào, lại chạm phải ngón tay của Thanh Thu.
Xúc cảm của da thịt mịn màng khiến anh như chạm điện run lên, lại không tự chủ sáp đến chỗ Thanh Thu, ngửi hương thơm đặc biệt của phụ nữ tỏa ra trên người cô, giây phút này anh cảm thấy tinh thần bất an.
Có cái gì đó, thực sự không đúng.
Lê Minh Tùng đang cố kìm nén, trong đáy lòng đã ý thức được điều gì đó, nhưng lúc này, anh không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt người phụ nữ bên cạnh, trước tiên giải quyết Nguyễn Thủy Tiên rồi nói.
Một tay bưng chén trà, một tay nâng cằm Nguyễn Thủy Tiên lên, khiến Nguyễn Thủy Tiên bị ép mở miệng ra, đang định đổ vào miệng cô ấy, nhưng bỗng nhiên phía sau truyền tiếng quát khẽ, “Buông cô ấy xuống, để tôi.”
Giọng nói kia khiến Lê Minh Tùng như nhặt được vàng, ngay lập tức buông tay đặt trên cằm Nguyễn Thủy Tiên, quay đầu nhìn về phía Sa Duy Hân, “Nếu cậu đã tới rồi, Thủy Tiên đành giao cho cậu vậy.”
“Sao lại uống thành ra như vậy? Lê Minh Tùng, ai cho cậu đưa cô ấy tới nơi này?” Sa Duy Hân mặt hằm hằm nhìn người phụ nữ của anh ta trên ghế sofa, nhưng một tay lại mạnh mẽ rơi lên vai Lê Minh Tùng.
Lê Minh Tùng đẩy tay anh ta ra, “Không có thời gian nói chuyện tào lao với cậu đâu, tôi phải đi rồi, Thanh Thu, chúng ta đi.” Nói rồi, anh ngồi dậy lôi Thanh Thu cùng rời đi.
Nhưng môt cánh tay của Nguyễn Thủy Tiên lại không chịu buông tha cho Thanh Thu, “Thanh Thu, cho tớ rượu... Cho tớ rượu…”
“Thủy Tiên, anh cho em uống, em buông tay Thanh Thu ra đi.” Sa Duy Hân nhẹ nhàng đứng trước mặt Nguyễn Thủy Tiên giọng nói ân cần mang vẻ dỗ dành.
Thấy Nguyễn Thủy Tiên vẫn không buông tay, Lê Minh Tùng vội vàng nói: “Thanh Thu, tôi đi lấy xe ra trước cửa, tôi đợi cô.”
Thanh Thu cũng không quay đầu lại, nghĩ đến trước đây cô nói con là của anh anh không tin, thậm chí còn không thèm phản ứng, cô vốn không còn muốn có bất kỳ qua lại nào với anh, người đàn ông này, nói thật nói dối anh đều không tin, “Không cần, bây giờ là giờ làm việc của tôi.”
“Không được, nếu cô không ra, tôi sẽ đi vào đưa cô ra.” Ngang ngược nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, đúng là không nhịn được mà.
Trên hành lang bên ngoài phòng riêng, ở gần chỗ lối ra có một cô gái xinh đẹp đang đứng tựa vào tường, mái tóc dài uốn quăn ôm lấy cô ta, trông cô ta đẹp ma mị như một con búp bê, cô thấy lúc này xuất hiện con mồi trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, cô đã theo đuổi Lê Minh Tùng lâu như vậy, nhưng anh, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô.
Người phụ nữ này, chính là Lộ Lộ, là gái múa cột, bồi rượu hot nhất ở Phong Gian.
Lê Minh Tùng bước nhanh về phía trước, đúng lúc đi qua người Lộ Lộ, bất chợt, một cánh tay trắng ngần rơi lên mặt anh, “Honey, có muốn cùng uống một ly không?” Lộ Lộ cười híp mắt đầy mê hoặc nhìn vào mắt Lê Minh Tùng, mặt anh đã hơi ửng hồng, quả nhiên, anh uống thứ đó vào đã có tác dụng, cô ta nhẹ nhàng cười, nếu không phải cô ta mua chuộc người pha rượu, tất cả những việc này đâu thể thuận lợi như vậy.
Lê Minh Tùng rất muốn cự tuyệt, nhưng anh vừa định nói, cánh tay của Lộ Lộ liền nhẹ nhàng chuyển từ mặt xuống cổ anh, hai tay ôm lấy, toàn bộ cơ thể đều treo lên thân thể đã cương cứng của anh, hơi thở cũng mang theo hương thơm mê người, “Anh Lê, chỉ uống một chén thôi, có được không?” Nói xong, đôi môi nhỏ nhắn đỏ chót hôn lên đôi môi của Lê Minh Tùng.
“Cạch”, Thanh Thu kéo cửa đi ra, Sa Duy Hân đến rồi, anh ta dỗ dành Nguyễn Thủy Tiên cuối cùng cũng không quấy nữa, còn cái bóng đèn là cô tự nhiên sẽ phải rời khỏi, nhưng cô vừa đẩy cửa đi ra, liền thấy cảnh Lộ Lộ và Lê Minh Tùng đang hôn nhau, cô không nhìn thấy biểu cảm của Lê Minh Tùng, nhưng cô có thể thấy rõ ràng bộ dạng hồ ly đầy phong tình tỏa ra từ tận xương cốt của Lộ Lộ, hơn nữa, lúc nghe thấy cô mở cửa, Lộ Lộ còn cố ý khinh thường liếc mắt nhìn cô, như đang nói, “Người đàn ông của cô thuộc về tôi.”
Nhưng Lê Minh Tùng vốn không phải đàn ông của cô.
Đầu của Lộ Lộ rất nhanh liền vì nụ hôn nóng bỏng mà căng lên, Thanh Thu liền nhìn thấy được gáy của Lê Minh Tùng, nói cái gì mà anh ở trong xe đợi cô, thì ra, là muốn để cho cô thấy cảnh live show đặc sắc này.
Đi qua như không thấy gì, tuy ngực có chút đau nhức, nhưng cô đã học được cách chữa lành trái tim của mình từ lâu.
Thảm trải sàn khiến cô đi lại lặng yên không có tiếng động, cứ không coi ai ra gì mắt nhìn thẳng mà đi qua Lê Minh Tùng và Lộ Lộ.
Không nhìn, cũng không thèm.
Lách người đi vào phòng thay quần áo, trong khoảnh khắc đó, Lê Minh Tùng theo bản năng buông lỏng môi ra, vừa rồi, anh ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, hình như là Trọng Thanh Thu, “Thanh Thu...” Anh liền mạnh mẽ đẩy người phụ nữ mềm mại trong lòng ra, anh khẽ gọi, nhưng trong tầm mắt, không hề thấy hình bóng của Thanh Thu.
Không có, cả hành lang này ngoài anh ra thì chỉ có người đàn bà trước mặt.
“Anh Lê, đi thôi, cùng đi uống một ly.” Lộ Lộ cười tươi như muốn níu kéo ánh mắt của Lê Minh Tùng, cô cười như vậy nếu người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ động lòng, nhưng lúc này, Lê Minh Tùng bị bỏ thuốc vẫn đang lo lắng nhìn quanh tìm kiếm Trọng Thanh Thu khắp nơi.
Dùng sức đẩy, “Tránh ra.”
“Anh Lê, nhưng vừa rồi anh…” Bàn tay nhỏ đang vuốt ve trên cổ anh, vô cùng chuyên nghiệp.
“Xoẹt”, Lê Minh Tùng lại không thể nhịn được, đưa tay xé vạt áo Lộ Lộ.
“A... Ưm...” Lộ Lộ thừa cơ rên lên, chỉ cần câu được người đàn ông này về tay, về sau sẽ không cần lo ăn lo mặc, chỉ cần hầu hạ một người đàn ông là anh thì tốt rồi, nói thật, bị người đàn ông như vậy đè nên kỳ thực kể cả không cho gì cô ta cũng bằng lòng, huống chi anh còn có thể cho người phụ nữ của anh mọi thứ họ muốn.
Đương nhiên, ngoại trừ danh hiệu cô chủ Lê này, có người nói người đàn ông này trước nay đều không keo kiệt.
Thật tốt.
“Thanh Thu...”
Thanh Thu nhanh chóng thay váy thiên nga, nhìn lại chính mình trong gương bởi vì lúc trước uống chút rượu nên bây giờ trên mặt đã đỏ hồng, như vậy, có chút lạ, nhưng giờ cô bất chấp hết, cần phải làm việc, cần phải nuôi bọn nhỏ.
Lê Minh Tùng lúc này cũng đã đưa Lộ Lộ rời đi rồi nhỉ!?
Thanh Thu lại bần thần trong chốc lát, khi cho rằng Lê Minh Tùng nhất định đã đưa Lộ Lộ đến nơi nào đó sung sướng rồi, lúc này cô mới rón rén đẩy cửa ra, trên hành lang, quả nhiên không có một bóng người.
Thở dài một hơi, anh đúng là bụng đói ăn quàng mà, ngay cả mặt hàng như Lộ Lộ mà cũng muốn.
Kệ đi, công việc quan trọng hơn.
Thanh Thu lại đi mời rượu vang, đây là nghề cũ của cô, cho nên làm cũng dễ dàng, tuy bởi vì cô bảo thủ cô không mời được nhiều rượu, nhưng có thể kiếm được tiền cũng đủ khiến cô vui vẻ.
“Thu, phòng số 8 muốn hai chai rượu vang, cô mau mang qua đi.” Một nhân viên tạp vụ lúc đi qua cô liền nói nhanh.
“Được.” Thanh Thu vội vàng lấy hai chai rượu vang, sau đó đi về phía phòng VIP số 8.
“Cộc cộc…” Cô lễ độ gõ cửa, người có thể vào phòng VIP đều là nhân vật có lai lịch không nhỏ, chi phí nơi này tương đối cao, người thường tuyệt đối không trả nổi.
“Vào đi.”
Đẩy cửa bước vào, trong phòng riêng cố bốn người đàn ông đang ngồi, trong đó còn có bốn cô gái ăn mặc rất mát mẻ, lúc này đang ngực ưỡn mông cong bày đủ tư thế đứng trước mặt bốn người đàn ông.
“Anh Bảy, tôi muốn cái cô người đầy đặn kia.” Một người đàn ông nuốt nước bọt nhìn các cô gái, sau đó chỉ vào một cô gái có vòng ngực đầy đặn trong số đó nói.
Người được gọi là anh Bảy gật đầu, cô kia lập tức mừng rỡ ngồi xuống đùi người đàn ông chọn cô ta, bởi vì, trong bốn người thì người đàn ông này trông có vẻ trẻ nhất, cũng có vẻ đẹp trai nhất.
Lập tức, một người đàn ông khác cũng chọn một cô gái, chỉ còn lại hai người ở giữa, anh Bảy kia hiển nhiên là đang đợi người đàn ông cuối cùng chọn rồi mới chịu lấy người còn lại, xem ra, tối nay hắn là chủ bữa tiệc rồi, cười nói với người đàn ông kia nói: “Đến anh đó, nếu không chọn thì tôi lấy cả hai đó.”
“Ha ha, anh Bảy thật lợi hại.” Một người phụ nữ cười duyên phóng đãng dán mình lên trước người đàn ông.
Nhưng, người đàn ông kia lại chậm rãi lướt nhìn khắp phòng, sau đó ánh mắt dâm loạn rơi lên trên người Thanh Thu, “Tôi muốn cô ấy.”
Tất cả, đều là họa do chiếc váy thiên nga cực ngắn kia gây ra, thấy Nguyễn Thủy Tiên yên tĩnh hơn, Lê Minh Tùng vội vàng đi vào toilet phòng VIP, xối nước lạnh lên mặt, anh vì phản ứng bản năng của cơ thể mà phiền não.
Thanh Thu nhanh chóng thay lại bộ đồ công sở lúc trước, tuy có không hợp với không khí ở Phong Gian cho lắm, nhưng so với váy thiên nga lúc nãy thì tốt hơn nhiều.
Đẩy cửa phòng riêng, Nguyễn Thủy Tiên vẫn còn đang lẩm bẩm, “Rượu... Em muốn uống rượu... Cho em rượu... Em muốn rượu... Duy Hân, đừng đi, đừng đi…”
Nói là chia tay, nhưng thực ra trong lòng vẫn có người đàn ông kia, người ta nói rượu vào lời ra, lời Nguyễn Thủy Tiên vừa nói này đều là thật lòng,
Cô vẫn thích Sa Duy Hân.
Trà giải rượu đến rồi, Thanh Thu bưng tới bên môi Nguyễn Thủy Tiên, “Thủy Tiên, uống chút cho khỏe.”
“Không muốn, tớ muốn rượu, tớ chỉ muốn rượu.” Tay Nguyễn Thủy Tiên quơ loạn, suýt làm đổ chén trà trên tay Thanh Thu.
Suy nghĩ một chút, Thanh Thu liền dịu dàng nói: “Ừ, cho cậu rượu, thứ tớ cho cậu uống là rượu đó.” Đây là lời nói dối thiện ỵ, cô không muốn nhìn Nguyễn Thủy Tiên khó chịu như vậy.
Lê Minh Tùng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thấy cảnh Thanh Thu dịu dàng dỗ Nguyễn Thủy Tiên, mái tóc dài của cô xòa xuống vai, lộ ra một đoạn cổ nhỏ trắng nõn, màu trắng nõn rất nhức mắt, nhưng lại khiến anh không thể rời mắt, rõ ràng vừa dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng lúc này, anh vẫn thấy khó chịu như cũ, thậm chí cậu nhỏ bên dưới còn đang…
May mà đây là ở Phong Gian, đèn trong phòng riêng mang theo ánh sáng mờ ảo, mới khiến anh dám đi về phía Thanh Thu và Nguyễn Thủy Tiên.
Được Thanh Thu dỗ, Nguyễn Thủy Tiên liền há miệng uống một ngụm trà giải rượu, nhưng vừa vào miệng, cô liền phun ra, “Không phải cái này, tớ muốn uống rượu.”
Thanh Thu né ra, né kịp thời nên mới không bị phun lên người cô, nhưng nhìn bộ dạng như vậy của Nguyễn Thủy Tiên có nói gì cũng không chịu uống trà giải rượu, một bóng người đổ xuống ghế sofa trước mặt, Thanh Thu không thèm quay đầu lại mà nói với Lê Minh Tùng: “Cô ấy không chịu uống, làm sao bây giờ?”
"Đưa tôi, để tôi thử xem." Lê Minh Tùng ra sức áp chế cảm giác khô nóng nói không nên lời trong cơ thể mình, hôm nay anh thực sự rất lạ, đưa tay lấy cốc trà giải rượu trong tay Thanh Thu, nhưng vừa chạm vào, lại chạm phải ngón tay của Thanh Thu.
Xúc cảm của da thịt mịn màng khiến anh như chạm điện run lên, lại không tự chủ sáp đến chỗ Thanh Thu, ngửi hương thơm đặc biệt của phụ nữ tỏa ra trên người cô, giây phút này anh cảm thấy tinh thần bất an.
Có cái gì đó, thực sự không đúng.
Lê Minh Tùng đang cố kìm nén, trong đáy lòng đã ý thức được điều gì đó, nhưng lúc này, anh không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt người phụ nữ bên cạnh, trước tiên giải quyết Nguyễn Thủy Tiên rồi nói.
Một tay bưng chén trà, một tay nâng cằm Nguyễn Thủy Tiên lên, khiến Nguyễn Thủy Tiên bị ép mở miệng ra, đang định đổ vào miệng cô ấy, nhưng bỗng nhiên phía sau truyền tiếng quát khẽ, “Buông cô ấy xuống, để tôi.”
Giọng nói kia khiến Lê Minh Tùng như nhặt được vàng, ngay lập tức buông tay đặt trên cằm Nguyễn Thủy Tiên, quay đầu nhìn về phía Sa Duy Hân, “Nếu cậu đã tới rồi, Thủy Tiên đành giao cho cậu vậy.”
“Sao lại uống thành ra như vậy? Lê Minh Tùng, ai cho cậu đưa cô ấy tới nơi này?” Sa Duy Hân mặt hằm hằm nhìn người phụ nữ của anh ta trên ghế sofa, nhưng một tay lại mạnh mẽ rơi lên vai Lê Minh Tùng.
Lê Minh Tùng đẩy tay anh ta ra, “Không có thời gian nói chuyện tào lao với cậu đâu, tôi phải đi rồi, Thanh Thu, chúng ta đi.” Nói rồi, anh ngồi dậy lôi Thanh Thu cùng rời đi.
Nhưng môt cánh tay của Nguyễn Thủy Tiên lại không chịu buông tha cho Thanh Thu, “Thanh Thu, cho tớ rượu... Cho tớ rượu…”
“Thủy Tiên, anh cho em uống, em buông tay Thanh Thu ra đi.” Sa Duy Hân nhẹ nhàng đứng trước mặt Nguyễn Thủy Tiên giọng nói ân cần mang vẻ dỗ dành.
Thấy Nguyễn Thủy Tiên vẫn không buông tay, Lê Minh Tùng vội vàng nói: “Thanh Thu, tôi đi lấy xe ra trước cửa, tôi đợi cô.”
Thanh Thu cũng không quay đầu lại, nghĩ đến trước đây cô nói con là của anh anh không tin, thậm chí còn không thèm phản ứng, cô vốn không còn muốn có bất kỳ qua lại nào với anh, người đàn ông này, nói thật nói dối anh đều không tin, “Không cần, bây giờ là giờ làm việc của tôi.”
“Không được, nếu cô không ra, tôi sẽ đi vào đưa cô ra.” Ngang ngược nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, đúng là không nhịn được mà.
Trên hành lang bên ngoài phòng riêng, ở gần chỗ lối ra có một cô gái xinh đẹp đang đứng tựa vào tường, mái tóc dài uốn quăn ôm lấy cô ta, trông cô ta đẹp ma mị như một con búp bê, cô thấy lúc này xuất hiện con mồi trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, cô đã theo đuổi Lê Minh Tùng lâu như vậy, nhưng anh, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô.
Người phụ nữ này, chính là Lộ Lộ, là gái múa cột, bồi rượu hot nhất ở Phong Gian.
Lê Minh Tùng bước nhanh về phía trước, đúng lúc đi qua người Lộ Lộ, bất chợt, một cánh tay trắng ngần rơi lên mặt anh, “Honey, có muốn cùng uống một ly không?” Lộ Lộ cười híp mắt đầy mê hoặc nhìn vào mắt Lê Minh Tùng, mặt anh đã hơi ửng hồng, quả nhiên, anh uống thứ đó vào đã có tác dụng, cô ta nhẹ nhàng cười, nếu không phải cô ta mua chuộc người pha rượu, tất cả những việc này đâu thể thuận lợi như vậy.
Lê Minh Tùng rất muốn cự tuyệt, nhưng anh vừa định nói, cánh tay của Lộ Lộ liền nhẹ nhàng chuyển từ mặt xuống cổ anh, hai tay ôm lấy, toàn bộ cơ thể đều treo lên thân thể đã cương cứng của anh, hơi thở cũng mang theo hương thơm mê người, “Anh Lê, chỉ uống một chén thôi, có được không?” Nói xong, đôi môi nhỏ nhắn đỏ chót hôn lên đôi môi của Lê Minh Tùng.
“Cạch”, Thanh Thu kéo cửa đi ra, Sa Duy Hân đến rồi, anh ta dỗ dành Nguyễn Thủy Tiên cuối cùng cũng không quấy nữa, còn cái bóng đèn là cô tự nhiên sẽ phải rời khỏi, nhưng cô vừa đẩy cửa đi ra, liền thấy cảnh Lộ Lộ và Lê Minh Tùng đang hôn nhau, cô không nhìn thấy biểu cảm của Lê Minh Tùng, nhưng cô có thể thấy rõ ràng bộ dạng hồ ly đầy phong tình tỏa ra từ tận xương cốt của Lộ Lộ, hơn nữa, lúc nghe thấy cô mở cửa, Lộ Lộ còn cố ý khinh thường liếc mắt nhìn cô, như đang nói, “Người đàn ông của cô thuộc về tôi.”
Nhưng Lê Minh Tùng vốn không phải đàn ông của cô.
Đầu của Lộ Lộ rất nhanh liền vì nụ hôn nóng bỏng mà căng lên, Thanh Thu liền nhìn thấy được gáy của Lê Minh Tùng, nói cái gì mà anh ở trong xe đợi cô, thì ra, là muốn để cho cô thấy cảnh live show đặc sắc này.
Đi qua như không thấy gì, tuy ngực có chút đau nhức, nhưng cô đã học được cách chữa lành trái tim của mình từ lâu.
Thảm trải sàn khiến cô đi lại lặng yên không có tiếng động, cứ không coi ai ra gì mắt nhìn thẳng mà đi qua Lê Minh Tùng và Lộ Lộ.
Không nhìn, cũng không thèm.
Lách người đi vào phòng thay quần áo, trong khoảnh khắc đó, Lê Minh Tùng theo bản năng buông lỏng môi ra, vừa rồi, anh ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, hình như là Trọng Thanh Thu, “Thanh Thu...” Anh liền mạnh mẽ đẩy người phụ nữ mềm mại trong lòng ra, anh khẽ gọi, nhưng trong tầm mắt, không hề thấy hình bóng của Thanh Thu.
Không có, cả hành lang này ngoài anh ra thì chỉ có người đàn bà trước mặt.
“Anh Lê, đi thôi, cùng đi uống một ly.” Lộ Lộ cười tươi như muốn níu kéo ánh mắt của Lê Minh Tùng, cô cười như vậy nếu người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ động lòng, nhưng lúc này, Lê Minh Tùng bị bỏ thuốc vẫn đang lo lắng nhìn quanh tìm kiếm Trọng Thanh Thu khắp nơi.
Dùng sức đẩy, “Tránh ra.”
“Anh Lê, nhưng vừa rồi anh…” Bàn tay nhỏ đang vuốt ve trên cổ anh, vô cùng chuyên nghiệp.
“Xoẹt”, Lê Minh Tùng lại không thể nhịn được, đưa tay xé vạt áo Lộ Lộ.
“A... Ưm...” Lộ Lộ thừa cơ rên lên, chỉ cần câu được người đàn ông này về tay, về sau sẽ không cần lo ăn lo mặc, chỉ cần hầu hạ một người đàn ông là anh thì tốt rồi, nói thật, bị người đàn ông như vậy đè nên kỳ thực kể cả không cho gì cô ta cũng bằng lòng, huống chi anh còn có thể cho người phụ nữ của anh mọi thứ họ muốn.
Đương nhiên, ngoại trừ danh hiệu cô chủ Lê này, có người nói người đàn ông này trước nay đều không keo kiệt.
Thật tốt.
“Thanh Thu...”
Thanh Thu nhanh chóng thay váy thiên nga, nhìn lại chính mình trong gương bởi vì lúc trước uống chút rượu nên bây giờ trên mặt đã đỏ hồng, như vậy, có chút lạ, nhưng giờ cô bất chấp hết, cần phải làm việc, cần phải nuôi bọn nhỏ.
Lê Minh Tùng lúc này cũng đã đưa Lộ Lộ rời đi rồi nhỉ!?
Thanh Thu lại bần thần trong chốc lát, khi cho rằng Lê Minh Tùng nhất định đã đưa Lộ Lộ đến nơi nào đó sung sướng rồi, lúc này cô mới rón rén đẩy cửa ra, trên hành lang, quả nhiên không có một bóng người.
Thở dài một hơi, anh đúng là bụng đói ăn quàng mà, ngay cả mặt hàng như Lộ Lộ mà cũng muốn.
Kệ đi, công việc quan trọng hơn.
Thanh Thu lại đi mời rượu vang, đây là nghề cũ của cô, cho nên làm cũng dễ dàng, tuy bởi vì cô bảo thủ cô không mời được nhiều rượu, nhưng có thể kiếm được tiền cũng đủ khiến cô vui vẻ.
“Thu, phòng số 8 muốn hai chai rượu vang, cô mau mang qua đi.” Một nhân viên tạp vụ lúc đi qua cô liền nói nhanh.
“Được.” Thanh Thu vội vàng lấy hai chai rượu vang, sau đó đi về phía phòng VIP số 8.
“Cộc cộc…” Cô lễ độ gõ cửa, người có thể vào phòng VIP đều là nhân vật có lai lịch không nhỏ, chi phí nơi này tương đối cao, người thường tuyệt đối không trả nổi.
“Vào đi.”
Đẩy cửa bước vào, trong phòng riêng cố bốn người đàn ông đang ngồi, trong đó còn có bốn cô gái ăn mặc rất mát mẻ, lúc này đang ngực ưỡn mông cong bày đủ tư thế đứng trước mặt bốn người đàn ông.
“Anh Bảy, tôi muốn cái cô người đầy đặn kia.” Một người đàn ông nuốt nước bọt nhìn các cô gái, sau đó chỉ vào một cô gái có vòng ngực đầy đặn trong số đó nói.
Người được gọi là anh Bảy gật đầu, cô kia lập tức mừng rỡ ngồi xuống đùi người đàn ông chọn cô ta, bởi vì, trong bốn người thì người đàn ông này trông có vẻ trẻ nhất, cũng có vẻ đẹp trai nhất.
Lập tức, một người đàn ông khác cũng chọn một cô gái, chỉ còn lại hai người ở giữa, anh Bảy kia hiển nhiên là đang đợi người đàn ông cuối cùng chọn rồi mới chịu lấy người còn lại, xem ra, tối nay hắn là chủ bữa tiệc rồi, cười nói với người đàn ông kia nói: “Đến anh đó, nếu không chọn thì tôi lấy cả hai đó.”
“Ha ha, anh Bảy thật lợi hại.” Một người phụ nữ cười duyên phóng đãng dán mình lên trước người đàn ông.
Nhưng, người đàn ông kia lại chậm rãi lướt nhìn khắp phòng, sau đó ánh mắt dâm loạn rơi lên trên người Thanh Thu, “Tôi muốn cô ấy.”