Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 254 LÀ KHẮC TINH CỦA ANH
CHƯƠNG 254: LÀ KHẮC TINH CỦA ANH
Lê Minh Tùng nhíu mày, đẩy cô ra: “Tránh ra!” Bây giờ anh chỉ muốn rời khỏi bệnh viện, trở về chỗ anh ở, tìm người lấy viên đạn trong người ra, vết thương này là bởi Trọng Thanh Thu, anh lại có thể mất kiểm soát vì một người phụ nữ, trước đây là Phương Thu, bây giờ lại thành Trọng Thanh Thu, phụ nữ, thực sự là khắc tinh của anh.
“Không, tôi sẽ giúp anh, Minh Tùng, tôi sẽ ở lại cùng anh để lấy nó ra.” Nước mắt cô chảy ròng ròng, cô thực sự rất lo lắng cho anh, cô cảm thấy mình thực sự xấu xa, tất cả đều là tại cô, nếu như có thể, cô rất muốn mình chết, như thế, không những có thể kết thúc tất cả mà còn có thể khiến hai người đàn ông này xóa bỏ hiềm khích trước kia.
“Không cần, không phải cô đang muốn bỏ con đi sao? Cô đi đi, vì tôi, thực sự không đáng đâu, ha ha, đều là là tôi đã hại nó, đều tại tôi…” Thang máy ở cách đó không xa nhưng Lê Minh Tùng lại cảm giác rất xa xôi, anh mệt lắm rồi, mệt lắm rồi, cơ thể anh hình như không còn thuộc về anh nữa, gương mặt tái nhợt gần như đã không còn chút hồng hào, khiến Thanh Thu thậm chí còn lo lắng anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Mặc kệ, mặc kệ tất cả, Thanh Thu đỡ lấy Lê Minh Tùng: “Để tôi cõng anh.”
“Không cần, cô đi đi.” Ánh mắt của anh nhìn về phía cô một cách vô định, ý thức cũng rất mơ hồ, anh thực sự không thể chịu nổi nữa, Ngô mau tới đây đi.
Bùi Minh Vũ đã đuổi kịp: “Thanh Thu, hãy đưa anh ấy cho anh.” Nói xong, Bùi Minh Vũ không nói lời nào dìu Lê Minh Tùng, nhanh chóng bước về phía thang máy, Lê Minh Tùng muốn giãy giụa, nhưng trong người còn mang viên đan nên anh không thể làm gì được, lâu lắm rồi mới có cảm giác bất lực như vậy, anh nhìn thấy Bùi Minh Vũ, nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Thanh Thu, trái tim, lại áy náy tới vậy, anh thực sự đã nghi oan cho Bùi Minh Vũ sao, hai người họ như vậy đều là vì anh.
Cơ thể anh được đưa vào trong xe, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế xe: “Thanh Thu, bảo Minh Vũ về đi, được không?” Anh khẽ nói bằng giọng rất trầm, không còn hận thù nhưng thực sự anh không muốn nhìn thấy Bùi Minh Vũ, không phải vì vết thương này, mà bởi vì càng nhìn thấy Bùi Minh Vũ anh lại càng thấy hổ thẹn, sao anh có thể không nghĩ ra nguyên nhân Bùi Minh Vũ ở Ô Khảm sớm hơn chứ?
Anh thực sự quá ngốc.
Giọng nói của anh anh rất yếu, khẽ tới mức chỉ mình cô nghe thấy, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Minh Vũ đang định ngồi vào trong xe: “Minh Vũ, anh về tiệm gỗ trước đi, em đưa anh ấy về, có tin tức gì sẽ báo cho anh biết.” Cô nói xong, một chân đạp ga, cũng không đợi Bùi Minh Vũ đồng ý đã phóng xe đi mất.
“Thanh Thu…” Bùi Minh Vũ hét to, nhưng Lê Minh Tùng không muốn ở lại bệnh viện này mà muốn chuyển đến bệnh viện khác điều trị vết thương, hơn nữa súng là do anh ta bắn, vào lúc này, anh ta cả thấy vô cùng rối ren, nhưng chiếc xe trước mắt không hề quan tâm đến anh ta mà nhanh chóng phóng đi, người bị thương là quan trọng nhất, Thanh Thu chỉ muốn nhanh chóng đưa Lê Minh Tùng đi, chính là vì không muốn Lê Minh Tùng chết…
Đôi mắt của Lê Minh Tùng nheo lại nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế lái, dường như cô đang đang lái xe với tốc độ điên cuồng, đã vượt mấy lần đèn đỏ: “Từ từ… từ từ thôi…” Anh không muốn cô xảy ra chuyện gì, thực sự không muốn chút nào.
“Anh im đi, đừng nói nữa, Lê Minh Tùng, tôi muốn anh sống khỏe mạnh, anh có nghe thấy không?”
“Ha ha…” Anh cười, câu đầu thì cô bảo anh im miệng, sau đó lại hỏi anh có nghe thấy không, rốt cuộc là anh phải im miệng hay là trả lời cô đây.
“Anh nói cho tôi biết đi chứ?” Thanh Thu không muốn anh ngất, cho nên luôn tìm cớ nói chuyện với anh, để đánh thức thần trí của anh.
“Cô bảo tôi im miệng hay là bảo tôi trả lời cô đây?”
Cô hơi xấu hổ, không còn lời nào có thể nói được: “Lê Minh Tùng, không ai bảo anh nói chuyện, tôi chỉ cần anh gật đầu để cho tôi biết anh nghe thấy là được rồi, tôi muốn anh sống khỏe mạnh.”
Lê Minh Tùng lẳng lặng lắng nghe, anh cười.
“Nếu như anh có chuyện gì, Thùy Thuy và Quỳnh Quỳnh sẽ không tha cho anh, Lê Minh Tùng, anh mở to mắt ra, không được phép nhắm lại.” Cô vừa chạy xe rất nhanh với nói chuyện với anh không ngừng nghỉ.
Có cô như vậy, còn mong cầu gì nữa.
Đột nhiên anh cảm thấy vết thương này thật đáng giá, anh cam tâm tình nguyện.
Thanh Thu chạm mặt với xe của Ngô, Ngô nhận ra xe của Lê Minh Tùng, lại thấy Thanh Thu đang lái xe, vội vàng gọi vào điện thoại của Lê Minh Tùng: “Tổng tài, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Không phải Trọng Thanh Thu tới bệnh viện sao? Sao bây giờ lại lái xe cho tổng tài? Tình huống là rất lạ kỳ.
“Dẫn đường, quay về, quay về…” Nói xong Lê Minh Tùng ngất đi, rốt cuộc anh đã không chịu nổi, thực sự không chịu nổi, anh đã cố gắng chống cự rất lâu.
“Minh Tùng…” Thanh Thu hét to, cô nhìn thấy sắc mặt của Lê Minh Tùng vô cùng đáng sợ.
“Quay về…” Dù đã hôn mê nhưng Lê Minh Tùng vẫn lẩm bẩm nói theo bản năng.
Một lần nữa, Thanh Thu lại đạp ga, không hề quan tâm tới đây là tuyến đường quan trọng trong thành phố, cô phải cứu anh, chắc chắn phải cứu anh.
Cuối cùng, nơi ở của anh đã xuất hiện trong tầm mắt, đó chính là nơi anh đã đưa cô tới, xe còn chưa tới nơi cô đã hét to với phía vọng gác ở cổng: “Mau mở cửa, gọi bác sĩ.”
Cô lái xe của Lê Minh Tùng, không cần biết trước đây cô đã làm gì, nhưng người ở đây đều biết xe của Lê Minh Tùng, xe không hề có động thái dừng lại, mà nhanh chóng vọt qua cổng, dừng ở trước của đại sảnh, có người nhanh chóng chạy tới, nhìn Thanh Thu đầy vẻ cảnh giác, dù sao trước đó cô đã đâm hỏng cổng lớn ở nơi đây.
“Đừng nhìn tôi, mau cứu Minh Tùng.” Thanh Thu nhìn về phía Lê Minh Tùng đang ngồi ở hàng ghế phía sau và hét to.
Lúc này mọi người mới phát hiện sự tồn tại của Lê Minh Tùng, vừa rồi họ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Thanh Thu lại lái xe của Lê Minh Tùng, bây giờ thì họ đã hiểu.
Mọi người ba chân bốn cẳng nhanh chóng đưa Lê Minh Tùng vào phòng của anh trên lầu, đó là căn phòng quen thuộc với Thanh Thu, đêm hôm qua cô cũng đã tới đó, cũng chính từ căn phòng này cô đã chạy trốn khỏi anh.
Khi đó anh đang ngủ rất sâu.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới.
Thanh Thu vẫn đứng bên cạnh Lê Minh Tùng, dù thế nào thì cô cũng phải cùng anh vượt qua cửa ải này, sống hay chết đều phải ở bên cạnh, giờ phút này, cô mới phát hiện dù có hận anh tới đâu đi nữa, nhưng cô vẫn không muốn nhìn thấy anh đổ máu, không muốn nhìn thấy anh phải đau đớn.
Thì ra, có lẽ là cô vẫn còn yêu anh.
Tai nạn giao thông lần đó, chưa bao giờ cô quên rằng anh đã cứu cô mà thập tử nhất sinh.
Hơn nữa đã là như vậy, mới khiến cô hiểu rằng trên thế giới này đầy sự mâu thuẫn nội tại không thể kiềm chế được.
“Sao rồi?” Cô nhìn thấy bác sĩ kiểm tra vết thương của Lê Minh Tùng một cách cẩn thận không dưới năm lần, cô hỏi đầy sự thúc giục.
“Thật bất ngờ là không có vết thương nào quá nguy hiểm, suýt chút nữa thì xuyên vào thận, anh ấy vô cùng may mắn, nhưng viên đạn này phải được lấy ra, bây giờ bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, mười phút nữa tiến hành phẫu thuật, những người không có phận sự thì hãy ra ngoài.” Bác sĩ đã đưa ra quyết định, không nói gì mà yêu cầu mọi người rời khỏi phòng.
Ngô ở lại, những người đàn ông khác đều phải ra ngoài.
Thanh Thu không hề nhúc nhích, cô vẫn quỳ gối bên cạnh giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Lê Minh Tùng, lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ tiều tụy không hề có chút uy lực nào của Lê Minh Tùng, nhưng đã như vậy anh lại cứ ngủ mê man, toàn thân anh từ đầu tới chân vẫn tỏa ra một sự hấp dẫn trí mạng không thể nói bằng lời, hấp dẫn ánh mắt của cô khiến cô không thể nào rời mắt khỏi anh.
“Minh Tùng, anh tỉnh lại đi, tất cả đều sẽ tốt hơn, vết thương không vào chỗ nguy hiểm, như vậy là tốt quá rồi.” Thực sự mạng của anh rất lớn, một giọt nước rơi trên tay Lê Minh Tùng, nóng bỏng như vậy, nhu thế muốn thiêu đốt người khác.
Lê Minh Tùng vẫn tỉnh táo, nhưng anh không thể cử động được, anh cũng không nhúc nhích được, bên tai nghe thấy giọng người phụ nữ trần ấm, anh càng ngày càng cảm thấy đúng là mình may mắn mà bị thương, nếu không thì không thể biết được rất nhiều sự thật.
“Minh Tùng, anh chớp mắt để nói cho tôi biết là anh còn sống, có được không?” Nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, máu của anh đã ngừng chảy, nhưng muốn lấy viên đạn ra, cô lại vô cùng sợ hãi, như vậy sẽ đau đớn tới mức nào.
Bác sĩ ở bên cạnh đã làm xong thủ tục chuẩn bị, tất cả đều đã được khử trùng, lấy viên đạn ra, nói thì rất dễ dàng nhưng thực ra không thể qua loa một chút nào.
“Bác sĩ Giang, không có thuốc gây tê, đã cử người đi lấy, có thể tiến hành phẫu thuật vào tối nay không?” Một cấp dưới của bác sĩ Giang bước vào và nói.
Bác sĩ Giang nhíu mày, ông tưởng rằng Lê Minh Tùng đã hôn mê sâu, cho nên liền mặc kệ nói: “Không thể kéo dài thời gian, mất máu quá nhiều, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng của cậu Lê. Còn nữa, cậu ấy đã hôn mê, ít nhiều cũng giảm bớt đau đớn, tôi khuyên không nên đợi thêm nữa.”
“Không được, như vậy thì vô cùng đau đớn, tôi phản đối.” Người phản đối đầu tiên là Ngô, chuyện này khiến Thanh Thu thở phào, cô cũng cảm thấy như vậy rất đau, tuy Lãng Minh Tùng đã hôn mê nhưng cô vẫn không đành lòng.
“Việc này… Trời ơi, vậy thì phải chờ, nhưng cậu Lê mà xảy ra chuyện gì do việc trì hoãn phẫu thuật thì mọi người đừng trách tôi.” Bác sĩ Giang cố tình nói sẵng.
Trong không khí trần ngập sự tĩnh lặng, thực sự bác sĩ Giang nói cũng đúng, thế nhưng nếu như không có thuốc gây tê…
Khi mọi người đang do dự, Lê Minh Tùng đang nằm trên giường bệnh từ từ cố gắng mở mắt ra: “Phẫu thuật đi, không cần thuốc gây tê…” Nói được vài chữ này xong, anh lại đau đớn đổ mồ hôi.
“Anh nói gì vậy?” Thanh Thu ngạc nhiên cười, cô vừa nghe thấy giọng của Lê Minh Tùng.
“Phẫu thuật đi, không cần thuốc gây tê…” Lê Minh Tùng lại nói lần nữa, anh muốn phẫu thuật, anh phải sống thật khỏe, chuyên đã qua sẽ có cách giải quyết, giống như anh luôn tin tưởng Phương Thu chắc chắn sẽ xuất hiện vậy.
Tai Thanh Thu dán chặt lấy môi anh, cuối cùng cô cũng nghe rõ, vội vàng xoay người: “Chuẩn bị lập tức phẫu thuật, Minh Tùng nói không cần phải gây tê cho anh ấy.”
“OK.” Bác sĩ Giang Bắt đầu thủ thế cầm dao mổ, rồi cũng với những người cộng sự bắt đầu làm việc, ông ta nhìn lướt qua Thanh Thu: “Cô gái này, tôi nghĩ bây giờ cô có thể ra ngoài rồi đấy.” Nếu không cảnh tượng phẫu thuật rất đáng sợ, nếu có người bị ngất xỉu không những ảnh hưởng tới kỹ thuật phẫu thuật của ông ta mà không hề có bất kỳ sự trợ giúp nào.
Lê Minh Tùng nhíu mày, đẩy cô ra: “Tránh ra!” Bây giờ anh chỉ muốn rời khỏi bệnh viện, trở về chỗ anh ở, tìm người lấy viên đạn trong người ra, vết thương này là bởi Trọng Thanh Thu, anh lại có thể mất kiểm soát vì một người phụ nữ, trước đây là Phương Thu, bây giờ lại thành Trọng Thanh Thu, phụ nữ, thực sự là khắc tinh của anh.
“Không, tôi sẽ giúp anh, Minh Tùng, tôi sẽ ở lại cùng anh để lấy nó ra.” Nước mắt cô chảy ròng ròng, cô thực sự rất lo lắng cho anh, cô cảm thấy mình thực sự xấu xa, tất cả đều là tại cô, nếu như có thể, cô rất muốn mình chết, như thế, không những có thể kết thúc tất cả mà còn có thể khiến hai người đàn ông này xóa bỏ hiềm khích trước kia.
“Không cần, không phải cô đang muốn bỏ con đi sao? Cô đi đi, vì tôi, thực sự không đáng đâu, ha ha, đều là là tôi đã hại nó, đều tại tôi…” Thang máy ở cách đó không xa nhưng Lê Minh Tùng lại cảm giác rất xa xôi, anh mệt lắm rồi, mệt lắm rồi, cơ thể anh hình như không còn thuộc về anh nữa, gương mặt tái nhợt gần như đã không còn chút hồng hào, khiến Thanh Thu thậm chí còn lo lắng anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Mặc kệ, mặc kệ tất cả, Thanh Thu đỡ lấy Lê Minh Tùng: “Để tôi cõng anh.”
“Không cần, cô đi đi.” Ánh mắt của anh nhìn về phía cô một cách vô định, ý thức cũng rất mơ hồ, anh thực sự không thể chịu nổi nữa, Ngô mau tới đây đi.
Bùi Minh Vũ đã đuổi kịp: “Thanh Thu, hãy đưa anh ấy cho anh.” Nói xong, Bùi Minh Vũ không nói lời nào dìu Lê Minh Tùng, nhanh chóng bước về phía thang máy, Lê Minh Tùng muốn giãy giụa, nhưng trong người còn mang viên đan nên anh không thể làm gì được, lâu lắm rồi mới có cảm giác bất lực như vậy, anh nhìn thấy Bùi Minh Vũ, nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Thanh Thu, trái tim, lại áy náy tới vậy, anh thực sự đã nghi oan cho Bùi Minh Vũ sao, hai người họ như vậy đều là vì anh.
Cơ thể anh được đưa vào trong xe, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế xe: “Thanh Thu, bảo Minh Vũ về đi, được không?” Anh khẽ nói bằng giọng rất trầm, không còn hận thù nhưng thực sự anh không muốn nhìn thấy Bùi Minh Vũ, không phải vì vết thương này, mà bởi vì càng nhìn thấy Bùi Minh Vũ anh lại càng thấy hổ thẹn, sao anh có thể không nghĩ ra nguyên nhân Bùi Minh Vũ ở Ô Khảm sớm hơn chứ?
Anh thực sự quá ngốc.
Giọng nói của anh anh rất yếu, khẽ tới mức chỉ mình cô nghe thấy, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Minh Vũ đang định ngồi vào trong xe: “Minh Vũ, anh về tiệm gỗ trước đi, em đưa anh ấy về, có tin tức gì sẽ báo cho anh biết.” Cô nói xong, một chân đạp ga, cũng không đợi Bùi Minh Vũ đồng ý đã phóng xe đi mất.
“Thanh Thu…” Bùi Minh Vũ hét to, nhưng Lê Minh Tùng không muốn ở lại bệnh viện này mà muốn chuyển đến bệnh viện khác điều trị vết thương, hơn nữa súng là do anh ta bắn, vào lúc này, anh ta cả thấy vô cùng rối ren, nhưng chiếc xe trước mắt không hề quan tâm đến anh ta mà nhanh chóng phóng đi, người bị thương là quan trọng nhất, Thanh Thu chỉ muốn nhanh chóng đưa Lê Minh Tùng đi, chính là vì không muốn Lê Minh Tùng chết…
Đôi mắt của Lê Minh Tùng nheo lại nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế lái, dường như cô đang đang lái xe với tốc độ điên cuồng, đã vượt mấy lần đèn đỏ: “Từ từ… từ từ thôi…” Anh không muốn cô xảy ra chuyện gì, thực sự không muốn chút nào.
“Anh im đi, đừng nói nữa, Lê Minh Tùng, tôi muốn anh sống khỏe mạnh, anh có nghe thấy không?”
“Ha ha…” Anh cười, câu đầu thì cô bảo anh im miệng, sau đó lại hỏi anh có nghe thấy không, rốt cuộc là anh phải im miệng hay là trả lời cô đây.
“Anh nói cho tôi biết đi chứ?” Thanh Thu không muốn anh ngất, cho nên luôn tìm cớ nói chuyện với anh, để đánh thức thần trí của anh.
“Cô bảo tôi im miệng hay là bảo tôi trả lời cô đây?”
Cô hơi xấu hổ, không còn lời nào có thể nói được: “Lê Minh Tùng, không ai bảo anh nói chuyện, tôi chỉ cần anh gật đầu để cho tôi biết anh nghe thấy là được rồi, tôi muốn anh sống khỏe mạnh.”
Lê Minh Tùng lẳng lặng lắng nghe, anh cười.
“Nếu như anh có chuyện gì, Thùy Thuy và Quỳnh Quỳnh sẽ không tha cho anh, Lê Minh Tùng, anh mở to mắt ra, không được phép nhắm lại.” Cô vừa chạy xe rất nhanh với nói chuyện với anh không ngừng nghỉ.
Có cô như vậy, còn mong cầu gì nữa.
Đột nhiên anh cảm thấy vết thương này thật đáng giá, anh cam tâm tình nguyện.
Thanh Thu chạm mặt với xe của Ngô, Ngô nhận ra xe của Lê Minh Tùng, lại thấy Thanh Thu đang lái xe, vội vàng gọi vào điện thoại của Lê Minh Tùng: “Tổng tài, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Không phải Trọng Thanh Thu tới bệnh viện sao? Sao bây giờ lại lái xe cho tổng tài? Tình huống là rất lạ kỳ.
“Dẫn đường, quay về, quay về…” Nói xong Lê Minh Tùng ngất đi, rốt cuộc anh đã không chịu nổi, thực sự không chịu nổi, anh đã cố gắng chống cự rất lâu.
“Minh Tùng…” Thanh Thu hét to, cô nhìn thấy sắc mặt của Lê Minh Tùng vô cùng đáng sợ.
“Quay về…” Dù đã hôn mê nhưng Lê Minh Tùng vẫn lẩm bẩm nói theo bản năng.
Một lần nữa, Thanh Thu lại đạp ga, không hề quan tâm tới đây là tuyến đường quan trọng trong thành phố, cô phải cứu anh, chắc chắn phải cứu anh.
Cuối cùng, nơi ở của anh đã xuất hiện trong tầm mắt, đó chính là nơi anh đã đưa cô tới, xe còn chưa tới nơi cô đã hét to với phía vọng gác ở cổng: “Mau mở cửa, gọi bác sĩ.”
Cô lái xe của Lê Minh Tùng, không cần biết trước đây cô đã làm gì, nhưng người ở đây đều biết xe của Lê Minh Tùng, xe không hề có động thái dừng lại, mà nhanh chóng vọt qua cổng, dừng ở trước của đại sảnh, có người nhanh chóng chạy tới, nhìn Thanh Thu đầy vẻ cảnh giác, dù sao trước đó cô đã đâm hỏng cổng lớn ở nơi đây.
“Đừng nhìn tôi, mau cứu Minh Tùng.” Thanh Thu nhìn về phía Lê Minh Tùng đang ngồi ở hàng ghế phía sau và hét to.
Lúc này mọi người mới phát hiện sự tồn tại của Lê Minh Tùng, vừa rồi họ đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Thanh Thu lại lái xe của Lê Minh Tùng, bây giờ thì họ đã hiểu.
Mọi người ba chân bốn cẳng nhanh chóng đưa Lê Minh Tùng vào phòng của anh trên lầu, đó là căn phòng quen thuộc với Thanh Thu, đêm hôm qua cô cũng đã tới đó, cũng chính từ căn phòng này cô đã chạy trốn khỏi anh.
Khi đó anh đang ngủ rất sâu.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới.
Thanh Thu vẫn đứng bên cạnh Lê Minh Tùng, dù thế nào thì cô cũng phải cùng anh vượt qua cửa ải này, sống hay chết đều phải ở bên cạnh, giờ phút này, cô mới phát hiện dù có hận anh tới đâu đi nữa, nhưng cô vẫn không muốn nhìn thấy anh đổ máu, không muốn nhìn thấy anh phải đau đớn.
Thì ra, có lẽ là cô vẫn còn yêu anh.
Tai nạn giao thông lần đó, chưa bao giờ cô quên rằng anh đã cứu cô mà thập tử nhất sinh.
Hơn nữa đã là như vậy, mới khiến cô hiểu rằng trên thế giới này đầy sự mâu thuẫn nội tại không thể kiềm chế được.
“Sao rồi?” Cô nhìn thấy bác sĩ kiểm tra vết thương của Lê Minh Tùng một cách cẩn thận không dưới năm lần, cô hỏi đầy sự thúc giục.
“Thật bất ngờ là không có vết thương nào quá nguy hiểm, suýt chút nữa thì xuyên vào thận, anh ấy vô cùng may mắn, nhưng viên đạn này phải được lấy ra, bây giờ bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, mười phút nữa tiến hành phẫu thuật, những người không có phận sự thì hãy ra ngoài.” Bác sĩ đã đưa ra quyết định, không nói gì mà yêu cầu mọi người rời khỏi phòng.
Ngô ở lại, những người đàn ông khác đều phải ra ngoài.
Thanh Thu không hề nhúc nhích, cô vẫn quỳ gối bên cạnh giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Lê Minh Tùng, lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ tiều tụy không hề có chút uy lực nào của Lê Minh Tùng, nhưng đã như vậy anh lại cứ ngủ mê man, toàn thân anh từ đầu tới chân vẫn tỏa ra một sự hấp dẫn trí mạng không thể nói bằng lời, hấp dẫn ánh mắt của cô khiến cô không thể nào rời mắt khỏi anh.
“Minh Tùng, anh tỉnh lại đi, tất cả đều sẽ tốt hơn, vết thương không vào chỗ nguy hiểm, như vậy là tốt quá rồi.” Thực sự mạng của anh rất lớn, một giọt nước rơi trên tay Lê Minh Tùng, nóng bỏng như vậy, nhu thế muốn thiêu đốt người khác.
Lê Minh Tùng vẫn tỉnh táo, nhưng anh không thể cử động được, anh cũng không nhúc nhích được, bên tai nghe thấy giọng người phụ nữ trần ấm, anh càng ngày càng cảm thấy đúng là mình may mắn mà bị thương, nếu không thì không thể biết được rất nhiều sự thật.
“Minh Tùng, anh chớp mắt để nói cho tôi biết là anh còn sống, có được không?” Nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, máu của anh đã ngừng chảy, nhưng muốn lấy viên đạn ra, cô lại vô cùng sợ hãi, như vậy sẽ đau đớn tới mức nào.
Bác sĩ ở bên cạnh đã làm xong thủ tục chuẩn bị, tất cả đều đã được khử trùng, lấy viên đạn ra, nói thì rất dễ dàng nhưng thực ra không thể qua loa một chút nào.
“Bác sĩ Giang, không có thuốc gây tê, đã cử người đi lấy, có thể tiến hành phẫu thuật vào tối nay không?” Một cấp dưới của bác sĩ Giang bước vào và nói.
Bác sĩ Giang nhíu mày, ông tưởng rằng Lê Minh Tùng đã hôn mê sâu, cho nên liền mặc kệ nói: “Không thể kéo dài thời gian, mất máu quá nhiều, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng của cậu Lê. Còn nữa, cậu ấy đã hôn mê, ít nhiều cũng giảm bớt đau đớn, tôi khuyên không nên đợi thêm nữa.”
“Không được, như vậy thì vô cùng đau đớn, tôi phản đối.” Người phản đối đầu tiên là Ngô, chuyện này khiến Thanh Thu thở phào, cô cũng cảm thấy như vậy rất đau, tuy Lãng Minh Tùng đã hôn mê nhưng cô vẫn không đành lòng.
“Việc này… Trời ơi, vậy thì phải chờ, nhưng cậu Lê mà xảy ra chuyện gì do việc trì hoãn phẫu thuật thì mọi người đừng trách tôi.” Bác sĩ Giang cố tình nói sẵng.
Trong không khí trần ngập sự tĩnh lặng, thực sự bác sĩ Giang nói cũng đúng, thế nhưng nếu như không có thuốc gây tê…
Khi mọi người đang do dự, Lê Minh Tùng đang nằm trên giường bệnh từ từ cố gắng mở mắt ra: “Phẫu thuật đi, không cần thuốc gây tê…” Nói được vài chữ này xong, anh lại đau đớn đổ mồ hôi.
“Anh nói gì vậy?” Thanh Thu ngạc nhiên cười, cô vừa nghe thấy giọng của Lê Minh Tùng.
“Phẫu thuật đi, không cần thuốc gây tê…” Lê Minh Tùng lại nói lần nữa, anh muốn phẫu thuật, anh phải sống thật khỏe, chuyên đã qua sẽ có cách giải quyết, giống như anh luôn tin tưởng Phương Thu chắc chắn sẽ xuất hiện vậy.
Tai Thanh Thu dán chặt lấy môi anh, cuối cùng cô cũng nghe rõ, vội vàng xoay người: “Chuẩn bị lập tức phẫu thuật, Minh Tùng nói không cần phải gây tê cho anh ấy.”
“OK.” Bác sĩ Giang Bắt đầu thủ thế cầm dao mổ, rồi cũng với những người cộng sự bắt đầu làm việc, ông ta nhìn lướt qua Thanh Thu: “Cô gái này, tôi nghĩ bây giờ cô có thể ra ngoài rồi đấy.” Nếu không cảnh tượng phẫu thuật rất đáng sợ, nếu có người bị ngất xỉu không những ảnh hưởng tới kỹ thuật phẫu thuật của ông ta mà không hề có bất kỳ sự trợ giúp nào.