Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 144 MƯA GIÓ SẮP TỚI
CHƯƠNG 144: MƯA GIÓ SẮP TỚI
Mới vừa bước vào cửa, chú bảo vệ đã đưa đồ ăn tới, Quỳnh Quỳnh đói, cầm kẹo liền ăn, vừa ăn vừa mở điện thoại lên xem. "Cha, tiết mục của bạn nhỏ này trong Xuân Vãn* hay quá."
(*) Xuân Vãn: một chương trình giải trí trên đài quốc gia vào đêm giao thừa ở Trung Quốc, nó có vai trò tương tự như Táo quân ở Việt Nam, là một tiết mục nhà nhà đều xem.
Tiết mục kia quả thực rất công phu, vốn tưởng rằng tiết mục thiếu nhi trong Xuân Vãn đều chỉ là mở màn, thế nhưng vẫn kéo dài thêm hồi lâu nữa, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ. Lê Minh Tùng đã đặt Thanh Thu xuống giường, cô ngủ thật sâu, lay thế nào cũng không tỉnh, môi anh dán lên gò má cô, mùi thơm nhàn nhạt của phụ nữ hòa lẫn với mùi rượu khiến tâm thần người ta kích động, vội vàng buông lỏng thân thể cô, nửa năm không gặp rồi, đến lúc này anh mới ý thức được bọn họ đã nửa năm không hề gặp mặt.
Người phụ nữ này, chạy trốn nửa năm nay, mà anh lại phải nhờ hai cô con gái mới có thể gặp lại cô.
Cô gối đầu trên gối xốp mềm, khoảnh khắc đặt đầu cô xuống gối, hàng lông mi thật dài khẽ chớp một cái, ngay sau đó lại an tĩnh thiếp đi, giờ phút này có sấm sét đánh cô cũng chẳng tỉnh nổi.
Lẳng lặng nhìn cô, trong lòng Lê Minh Tùng lần đầu tiên rối loạn, đang lúc trầm tư, tiếng chuông cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của anh, thì ra là người của quán cơm Cửu Giai tới đưa cơm giao thừa, ba bốn cậu thanh niên, đưa tới mười sáu món thức ăn, lần lượt bưng đi vào. Mỗi một hộp thức ăn sờ vào đều nóng ran, từng hộp từng hộp đặt trên bàn. Bọn họ tới giao hàng rồi cũng liền đi ngay. Lê Minh Tùng gọi bọn nhỏ chuẩn bị ăn cơm, Quỳnh Quỳnh cầm đũa lên: "Cha, mẹ còn đang ngủ sao?"
“Ừ, mẹ vẫn đang ngủ.”
"Vậy nếu mẹ không ăn, ba chúng ta ngồi ăn có tính là đoàn viên không cha?"
Lê Minh Tùng cầm một đôi đũa lên, đặt vào chỗ ngồi của Trọng Thanh Thu, sau đó nói: "Ai nói mẹ không ăn, mẹ có ăn mà. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ăn giúp phần của mẹ coi như là mẹ ăn rồi."
"Như vậy cũng tính sao?"
"Ừ, tính chứ. Nào, ăn cơm thôi." Cầm đũa lên gắp cho hai đứa nhóc mỗi đứa một miếng cua hấp: "Nào, nhân lúc còn nóng các con ăn đi, nguội rồi ăn mất ngon đó."
Đói thật, Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy ăn rất nhiệt tình, Lê Minh Tùng vừa ăn vừa tùy ý nói: "Nói cho cha nghe, có phải cả ngày cả đêm qua cũng chưa ăn gì phải không?"
Quỳnh Quỳnh đang gắp một cái đùi gà nướng: "Có chứ, chúng con ăn bánh mì mà."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có uống nước suối."
"Ở đâu ra?"
"Từ nhà mang đi ạ, lúc rời đi chúng con liền mang theo. Hai chai nước hai túi bánh mì, con và Thùy Thùy mỗi người một phần, mẹ không biết chúng con lấy đi, chúng con lén cầm đi."
Liếc hai đứa nhỏ, quả thực có tâm cơ, nhỏ như vậy đã muốn trốn đi, quả nhiên, một chút cũng không hề thua kém Trọng Thanh Thu.
Mắt anh giật giật. "Có buồn ngủ không?"
"Không ạ, chúng con ngủ trên cỏ một giấc dài rồi. Cái này phải trách cha, mãi cũng không xuất hiện, con và Quỳnh Quỳnh buồn ngủ quá, sau đó ngủ luôn trên bãi cỏ.”
Anh đưa tay xoa xoa đầu Thùy Thùy. "Sau này, không cho phép hai đứa ngủ bên ngoài phòng ngủ, có biết không?"
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì trên cỏ có một loại sâu, sẽ chui vào cơ thể các con, không chịu ra ngoài nữa. Đến lúc đó ngày ngày hút máu các con, cho đến khi... Cho đến khi..."
Thùy Thùy sợ há miệng."Thật sự có loại sâu như vậy sao cha?"
"Đương nhiên, cha không thèm gạt con đâu. Không tin, con có thể đến hỏi thầy cô ở trường con ấy.” Có sâu, nhưng không đến mức dọa người giống như anh nói vậy.
Thùy Thùy quả nhiên tin. "Quỳnh Quỳnh, sau này chúng ta thật sự không thể nằm trên cỏ ngủ nữa."
"Còn nữa, nếu như gặp người xấu bắt các con đi mất, vậy sau này hai đứa sẽ thật sự không còn được gặp lại cha mẹ nữa rồi. Lúc đó không phải là mẹ không cần các con, mà là muốn tìm cũng không thể tìm được các con."
Anh càng nói đầu Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cúi càng thấp, ngay cả cơm cũng không ăn nổi. "Cha, nhưng chúng con nhớ cha."
Câu nói này khiến Lê Minh Tùng lập tức cười rạng rỡ. "Được rồi được rồi, ăn nhanh đi, cha không nói nữa, ăn xong rồi sẽ đi xem ti vi, cha gói sủi cảo, lúc giao thừa sẽ ăn."
"Được ạ được ạ." Anh đổi đề tài, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức liền vui vẻ, có một số việc vẫn là từ từ giáo dục mới thỏa đáng, nói trong lúc nóng nảy, chỉ sợ sẽ hù dọa bọn nhỏ.
Mặc dù đói, nhưng một bàn đầy thức ăn ba người cũng chẳng ăn hết được bao nhiêu. Ăn xong, Lê Minh Tùng giục bọn nhỏ tiếp tục đi xem Xuân Vãn, còn anh chính là nghiêm túc gói sủi cảo. Vú Trương thật tốt, vỏ sủi cảo và nhân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần gói lại là được. Nhiều năm rồi không gói sủi cảo, nhớ lần trước đích thân anh gói sủi cảo ông nội vẫn còn tại thế, khi đó ở nước ngoài. Nghĩ đến ông nội, liền không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía phòng Trọng Thanh Thu, nếu như không phải bởi vì ông nội, cô và anh hẳn sẽ không đi tới hôm nay, có một số người, một số việc, thật sự đã rõ ràng định trước.
Đếm một chút, chỉ cần gói đủ bốn người ăn là được rồi, gói nhiều để lâu cũng mất ngon. Anh gói sủi cảo cái nào nhân cũng rất rớn, ông nội chỉ thích ăn sủi cảo như vậy.
Tiểu Ngô vẫn chưa mang đồ dùng tới, trong căn hộ nhìn khắp đều là thức ăn. Gói xong anh liền ngồi xuống ghế sa lon ôm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xem ti vi, nắm tay mềm của hai đứa nhỏ. Anh thật sự rất yêu hai cô gái nhỏ này.
Điện thoại di động truyền tới tiếng tin nhắn, cũng không biết đây là người thứ mấy gửi đến trong tối nay, anh nghe thấy nhưng cũng không nhìn, lần đầu tiên cùng bọn nhỏ ăn tết, có một loại hồi hộp không nói thành lời, nhưng tuyệt đối không phải là không thoải mái. Nhìn ánh mắt bọn nhỏ đều dán trên ti vi, Lê Minh Tùng mau chóng cầm điện thoại lên xem.
Đều là tin nhắn chúc tết, đọc mấy cái liền không muốn đọc nữa. Anh tình nguyện ngồi xem cùng hai đứa nhỏ này hơn, nửa năm nay, anh thật sự rất nhớ bọn chúng. Trọng Thanh Thu, cô chính là kẻ đầu sỏ chia rẽ hai đứa nhỏ với anh, đang muốn để điện thoại di động xuống, bỗng nhiên cái tên Tiểu Ngô đập vào mắt, anh ấn phím mở tin nhắn: “Tống giám đốc, Cận Như Tuyết tối nay đã gặp Phương Mẫn.”
Chỉ mấy chữ, lại có thể khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Anh vẫn luôn không tin, nhưng bây giờ, sự thật đã phơi bày trước mắt cũng chẳng do anh có tin hay không.
Phương Mẫn và Cận Như Tuyết, nếu vậy, sự việc trước kia đã có thể giải thích rõ ràng. Cận Như Tuyết tốt nghiệp trường đại học T, lại là vợ trước Hoàng Cảnh Hưng, cô ta có thể tìm được chữ của Trọng Thanh Thu cũng là chuyện đơn giản.
Đọc được tin nhắn này, anh càng chắc chắn lời Tiểu Tinh nói là đúng, Cận Như Tuyết quả thật là một người phụ nữ ghen tuông đến đáng sợ, lúc đầu ở trường học đã động thủ với Trọng Thanh Thu, nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Trọng Thanh Thu khi đó...
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo vang lên ngày càng gần, căn bản đã không nghe thấy tiếng ti vi. "Cha, nhà chúng ta lúc nào thì đốt pháo ạ?" Hai tên tiểu quỷ đã sớm nhìn thấy dây pháo và cả pháo hoa trong hộc tủ, thật muốn đốt pháo hoa quá đi.
Nhìn ánh mắt bọn nhỏ, Lê Minh Tùng áy náy liếc về phía phòng Trọng Thanh Thu. Thật ra, ngày sinh nhật của cô hôm đó anh vốn là mua pháo hoa cho cô, kết quả, Phương Thu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng...
"Cha vào xem mẹ một chút đã." Bất giác, anh rất muốn cô có thể tỉnh dậy, sau đó cùng anh và bọn nhỏ đốt pháo hoa, cảnh tượng đó thật đẹp biết mấy.
Thế nhưng, khi anh bước vào phòng Trọng Thanh Thu, cô vẫn đang ngủ mê man, gương mặt vẫn đỏ bừng như lúc trước, hệt như trái táo chín khiến người ta chỉ muốn cắn một cái. Anh thử gọi cô: "Trọng Thanh Thu, dậy đi, dậy đốt pháo hoa, sắp giao thừa rồi."
Cô vẫn ngủ, ưm ưm hai tiếng, sau đó không nhịn được nhắm mắt lại, vung tay lên xoay người, lại ngủ tiếp.
Lắc đầu, Lê Minh Tùng dém chăn lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Vác một túi pháo bông, một tay dắt Thùy Thùy một tay dắt Quỳnh Quỳnh, bọn nhỏ tung tăng theo anh đi đốt pháo hoa, vừa đi vừa hoan hô. Hai đứa nhỏ tới giờ đều chưa được đốt pháo hoa, mới chỉ nhìn thấy người ta đốt trong ti vi.
"Cha, pháo hoa nhà chúng ta cũng sẽ bay lên trời sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy con cũng có thể đốt pháo bông chứ?"
"Được, còn có thể cẩm trên tay nữa đó." Pháo hoa đốt trong đêm, vô cùng đẹp. Phương Thu thực rất thích, chỉ là, mỗi một lần đốt pháo hoa đều là anh làm, Phương Thu nhát gan chỉ dám nhìn không dám đốt.
"Cha, mẹ lúc nào mới tỉnh dậy đây, con rất muốn mẹ cùng chúng ta đốt pháo hoa."
Suy nghĩ của Lê Minh Tùng về Phương Thu lập tức bị lời của Thùy Thùy cắt đứt, hoặc là, thật sự nên cắt đứt thôi.
Lê Minh Tùng cười một tiếng, tiện tay đưa điện thoại di động của mình cho Thùy Thùy. "Đây, lát nữa gọi điện thoại cho mẹ, nếu như mẹ tỉnh rồi liền có thể lên đây."
"Được ạ, con gọi ngay đây." Đã lên đến sân thượng của tầng trên cùng, Thùy Thùy không vội đốt pháo bông mà ngược lại vội vàng đánh thức mẹ. Vậy nhưng thật ra, anh mới gọi cô cách đây không lâu không phải sao?
Đứng trên sân thượng, toàn bộ thành phố T đều thu hết vào tầm mắt, tiếng đốt dây pháo cùng pháo hóa thi nhau vang lên, kinh thiên động địa, cảnh tượng rất rung động, cũng rất đẹp.
Lấy ra khối pháo hoa cực lớn, trong sách đã hướng dẫn kĩ càng. Để bọn nhỏ đứng nhìn cách mấy bước bên ngoài, pháo hoa bay lên bầu trời, dường như muốn xuyên thủng tầng mây, đóa hoa nở ra tán lạn trên không trung, cảnh tượng đẹp vô cùng.
Thùy Thùy vừa nhìn vừa gọi điện thoại cho Trọng Thanh Thu, miệng không ngừng lẩm bẩm."Mẹ, mau tỉnh dậy đi, pháo hoa bên ngoài đẹp lắm."
Trọng Thanh Thu thật sự tỉnh dậy, không biết là do tiếng lòng của Thùy Thùy kêu gào đánh thức, hay là tiếng pháo bên ngoài đã đánh thức cô. Chậm rãi mở mắt ra, đầu rất đau, cô thật sự đã uống nhiều rượu. Bên tai, tiếng pháo ngày càng gần, dường như còn có cả tiếng điện thoại kêu, nhấc điện thoại lên, nhìn ba chữ Lê Minh Tùng cô mới phản ứng được, mình đang ngủ trên giường trong căn hộ. Vội vàng nhận điện thoại: "Minh Tùng, anh ở đâu? Tìm được bọn nhỏ rồi sao?"
"Mẹ, là con, con là Thùy Thùy. Mẹ, mẹ dậy rồi à, mẹ lau lên trên sân thượng đi, con và cha đang ở trên sân thượng đốt pháo hoa nè." Thùy Thùy hưng phấn gọi, thật sự không nghĩ tới Trọng Thanh Thu sẽ tỉnh. Cô bé rất muốn mẹ cùng lên sân thượng đốt pháo hoa, vừa rồi cha mới vác một túi các loại pháo bông lên đây, đoán chừng bọn họ cùng nhau đốt một hai giờ cũng không hết, pháo hoa nhiều thật nhiều như vậy.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh đâu?"
Chị cũng ở đây." Thùy Thùy cười đáp, không biết Trọng Thanh Thu bây giờ mới biết đã tìm được hai đứa nhỏ.
"Thùy Thùy, chờ mẹ, mẹ lập tức tới ngay." Trọng Thanh Thu dường như là nhảy lên, tìm được bọn nhỏ rồi, cô làm sao có thể ngủ đến bây giờ chứ, trời cũng rạng sáng rồi...
Mới vừa bước vào cửa, chú bảo vệ đã đưa đồ ăn tới, Quỳnh Quỳnh đói, cầm kẹo liền ăn, vừa ăn vừa mở điện thoại lên xem. "Cha, tiết mục của bạn nhỏ này trong Xuân Vãn* hay quá."
(*) Xuân Vãn: một chương trình giải trí trên đài quốc gia vào đêm giao thừa ở Trung Quốc, nó có vai trò tương tự như Táo quân ở Việt Nam, là một tiết mục nhà nhà đều xem.
Tiết mục kia quả thực rất công phu, vốn tưởng rằng tiết mục thiếu nhi trong Xuân Vãn đều chỉ là mở màn, thế nhưng vẫn kéo dài thêm hồi lâu nữa, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ. Lê Minh Tùng đã đặt Thanh Thu xuống giường, cô ngủ thật sâu, lay thế nào cũng không tỉnh, môi anh dán lên gò má cô, mùi thơm nhàn nhạt của phụ nữ hòa lẫn với mùi rượu khiến tâm thần người ta kích động, vội vàng buông lỏng thân thể cô, nửa năm không gặp rồi, đến lúc này anh mới ý thức được bọn họ đã nửa năm không hề gặp mặt.
Người phụ nữ này, chạy trốn nửa năm nay, mà anh lại phải nhờ hai cô con gái mới có thể gặp lại cô.
Cô gối đầu trên gối xốp mềm, khoảnh khắc đặt đầu cô xuống gối, hàng lông mi thật dài khẽ chớp một cái, ngay sau đó lại an tĩnh thiếp đi, giờ phút này có sấm sét đánh cô cũng chẳng tỉnh nổi.
Lẳng lặng nhìn cô, trong lòng Lê Minh Tùng lần đầu tiên rối loạn, đang lúc trầm tư, tiếng chuông cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của anh, thì ra là người của quán cơm Cửu Giai tới đưa cơm giao thừa, ba bốn cậu thanh niên, đưa tới mười sáu món thức ăn, lần lượt bưng đi vào. Mỗi một hộp thức ăn sờ vào đều nóng ran, từng hộp từng hộp đặt trên bàn. Bọn họ tới giao hàng rồi cũng liền đi ngay. Lê Minh Tùng gọi bọn nhỏ chuẩn bị ăn cơm, Quỳnh Quỳnh cầm đũa lên: "Cha, mẹ còn đang ngủ sao?"
“Ừ, mẹ vẫn đang ngủ.”
"Vậy nếu mẹ không ăn, ba chúng ta ngồi ăn có tính là đoàn viên không cha?"
Lê Minh Tùng cầm một đôi đũa lên, đặt vào chỗ ngồi của Trọng Thanh Thu, sau đó nói: "Ai nói mẹ không ăn, mẹ có ăn mà. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ăn giúp phần của mẹ coi như là mẹ ăn rồi."
"Như vậy cũng tính sao?"
"Ừ, tính chứ. Nào, ăn cơm thôi." Cầm đũa lên gắp cho hai đứa nhóc mỗi đứa một miếng cua hấp: "Nào, nhân lúc còn nóng các con ăn đi, nguội rồi ăn mất ngon đó."
Đói thật, Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy ăn rất nhiệt tình, Lê Minh Tùng vừa ăn vừa tùy ý nói: "Nói cho cha nghe, có phải cả ngày cả đêm qua cũng chưa ăn gì phải không?"
Quỳnh Quỳnh đang gắp một cái đùi gà nướng: "Có chứ, chúng con ăn bánh mì mà."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có uống nước suối."
"Ở đâu ra?"
"Từ nhà mang đi ạ, lúc rời đi chúng con liền mang theo. Hai chai nước hai túi bánh mì, con và Thùy Thùy mỗi người một phần, mẹ không biết chúng con lấy đi, chúng con lén cầm đi."
Liếc hai đứa nhỏ, quả thực có tâm cơ, nhỏ như vậy đã muốn trốn đi, quả nhiên, một chút cũng không hề thua kém Trọng Thanh Thu.
Mắt anh giật giật. "Có buồn ngủ không?"
"Không ạ, chúng con ngủ trên cỏ một giấc dài rồi. Cái này phải trách cha, mãi cũng không xuất hiện, con và Quỳnh Quỳnh buồn ngủ quá, sau đó ngủ luôn trên bãi cỏ.”
Anh đưa tay xoa xoa đầu Thùy Thùy. "Sau này, không cho phép hai đứa ngủ bên ngoài phòng ngủ, có biết không?"
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì trên cỏ có một loại sâu, sẽ chui vào cơ thể các con, không chịu ra ngoài nữa. Đến lúc đó ngày ngày hút máu các con, cho đến khi... Cho đến khi..."
Thùy Thùy sợ há miệng."Thật sự có loại sâu như vậy sao cha?"
"Đương nhiên, cha không thèm gạt con đâu. Không tin, con có thể đến hỏi thầy cô ở trường con ấy.” Có sâu, nhưng không đến mức dọa người giống như anh nói vậy.
Thùy Thùy quả nhiên tin. "Quỳnh Quỳnh, sau này chúng ta thật sự không thể nằm trên cỏ ngủ nữa."
"Còn nữa, nếu như gặp người xấu bắt các con đi mất, vậy sau này hai đứa sẽ thật sự không còn được gặp lại cha mẹ nữa rồi. Lúc đó không phải là mẹ không cần các con, mà là muốn tìm cũng không thể tìm được các con."
Anh càng nói đầu Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cúi càng thấp, ngay cả cơm cũng không ăn nổi. "Cha, nhưng chúng con nhớ cha."
Câu nói này khiến Lê Minh Tùng lập tức cười rạng rỡ. "Được rồi được rồi, ăn nhanh đi, cha không nói nữa, ăn xong rồi sẽ đi xem ti vi, cha gói sủi cảo, lúc giao thừa sẽ ăn."
"Được ạ được ạ." Anh đổi đề tài, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức liền vui vẻ, có một số việc vẫn là từ từ giáo dục mới thỏa đáng, nói trong lúc nóng nảy, chỉ sợ sẽ hù dọa bọn nhỏ.
Mặc dù đói, nhưng một bàn đầy thức ăn ba người cũng chẳng ăn hết được bao nhiêu. Ăn xong, Lê Minh Tùng giục bọn nhỏ tiếp tục đi xem Xuân Vãn, còn anh chính là nghiêm túc gói sủi cảo. Vú Trương thật tốt, vỏ sủi cảo và nhân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần gói lại là được. Nhiều năm rồi không gói sủi cảo, nhớ lần trước đích thân anh gói sủi cảo ông nội vẫn còn tại thế, khi đó ở nước ngoài. Nghĩ đến ông nội, liền không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía phòng Trọng Thanh Thu, nếu như không phải bởi vì ông nội, cô và anh hẳn sẽ không đi tới hôm nay, có một số người, một số việc, thật sự đã rõ ràng định trước.
Đếm một chút, chỉ cần gói đủ bốn người ăn là được rồi, gói nhiều để lâu cũng mất ngon. Anh gói sủi cảo cái nào nhân cũng rất rớn, ông nội chỉ thích ăn sủi cảo như vậy.
Tiểu Ngô vẫn chưa mang đồ dùng tới, trong căn hộ nhìn khắp đều là thức ăn. Gói xong anh liền ngồi xuống ghế sa lon ôm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xem ti vi, nắm tay mềm của hai đứa nhỏ. Anh thật sự rất yêu hai cô gái nhỏ này.
Điện thoại di động truyền tới tiếng tin nhắn, cũng không biết đây là người thứ mấy gửi đến trong tối nay, anh nghe thấy nhưng cũng không nhìn, lần đầu tiên cùng bọn nhỏ ăn tết, có một loại hồi hộp không nói thành lời, nhưng tuyệt đối không phải là không thoải mái. Nhìn ánh mắt bọn nhỏ đều dán trên ti vi, Lê Minh Tùng mau chóng cầm điện thoại lên xem.
Đều là tin nhắn chúc tết, đọc mấy cái liền không muốn đọc nữa. Anh tình nguyện ngồi xem cùng hai đứa nhỏ này hơn, nửa năm nay, anh thật sự rất nhớ bọn chúng. Trọng Thanh Thu, cô chính là kẻ đầu sỏ chia rẽ hai đứa nhỏ với anh, đang muốn để điện thoại di động xuống, bỗng nhiên cái tên Tiểu Ngô đập vào mắt, anh ấn phím mở tin nhắn: “Tống giám đốc, Cận Như Tuyết tối nay đã gặp Phương Mẫn.”
Chỉ mấy chữ, lại có thể khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Anh vẫn luôn không tin, nhưng bây giờ, sự thật đã phơi bày trước mắt cũng chẳng do anh có tin hay không.
Phương Mẫn và Cận Như Tuyết, nếu vậy, sự việc trước kia đã có thể giải thích rõ ràng. Cận Như Tuyết tốt nghiệp trường đại học T, lại là vợ trước Hoàng Cảnh Hưng, cô ta có thể tìm được chữ của Trọng Thanh Thu cũng là chuyện đơn giản.
Đọc được tin nhắn này, anh càng chắc chắn lời Tiểu Tinh nói là đúng, Cận Như Tuyết quả thật là một người phụ nữ ghen tuông đến đáng sợ, lúc đầu ở trường học đã động thủ với Trọng Thanh Thu, nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Trọng Thanh Thu khi đó...
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo vang lên ngày càng gần, căn bản đã không nghe thấy tiếng ti vi. "Cha, nhà chúng ta lúc nào thì đốt pháo ạ?" Hai tên tiểu quỷ đã sớm nhìn thấy dây pháo và cả pháo hoa trong hộc tủ, thật muốn đốt pháo hoa quá đi.
Nhìn ánh mắt bọn nhỏ, Lê Minh Tùng áy náy liếc về phía phòng Trọng Thanh Thu. Thật ra, ngày sinh nhật của cô hôm đó anh vốn là mua pháo hoa cho cô, kết quả, Phương Thu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng...
"Cha vào xem mẹ một chút đã." Bất giác, anh rất muốn cô có thể tỉnh dậy, sau đó cùng anh và bọn nhỏ đốt pháo hoa, cảnh tượng đó thật đẹp biết mấy.
Thế nhưng, khi anh bước vào phòng Trọng Thanh Thu, cô vẫn đang ngủ mê man, gương mặt vẫn đỏ bừng như lúc trước, hệt như trái táo chín khiến người ta chỉ muốn cắn một cái. Anh thử gọi cô: "Trọng Thanh Thu, dậy đi, dậy đốt pháo hoa, sắp giao thừa rồi."
Cô vẫn ngủ, ưm ưm hai tiếng, sau đó không nhịn được nhắm mắt lại, vung tay lên xoay người, lại ngủ tiếp.
Lắc đầu, Lê Minh Tùng dém chăn lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Vác một túi pháo bông, một tay dắt Thùy Thùy một tay dắt Quỳnh Quỳnh, bọn nhỏ tung tăng theo anh đi đốt pháo hoa, vừa đi vừa hoan hô. Hai đứa nhỏ tới giờ đều chưa được đốt pháo hoa, mới chỉ nhìn thấy người ta đốt trong ti vi.
"Cha, pháo hoa nhà chúng ta cũng sẽ bay lên trời sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy con cũng có thể đốt pháo bông chứ?"
"Được, còn có thể cẩm trên tay nữa đó." Pháo hoa đốt trong đêm, vô cùng đẹp. Phương Thu thực rất thích, chỉ là, mỗi một lần đốt pháo hoa đều là anh làm, Phương Thu nhát gan chỉ dám nhìn không dám đốt.
"Cha, mẹ lúc nào mới tỉnh dậy đây, con rất muốn mẹ cùng chúng ta đốt pháo hoa."
Suy nghĩ của Lê Minh Tùng về Phương Thu lập tức bị lời của Thùy Thùy cắt đứt, hoặc là, thật sự nên cắt đứt thôi.
Lê Minh Tùng cười một tiếng, tiện tay đưa điện thoại di động của mình cho Thùy Thùy. "Đây, lát nữa gọi điện thoại cho mẹ, nếu như mẹ tỉnh rồi liền có thể lên đây."
"Được ạ, con gọi ngay đây." Đã lên đến sân thượng của tầng trên cùng, Thùy Thùy không vội đốt pháo bông mà ngược lại vội vàng đánh thức mẹ. Vậy nhưng thật ra, anh mới gọi cô cách đây không lâu không phải sao?
Đứng trên sân thượng, toàn bộ thành phố T đều thu hết vào tầm mắt, tiếng đốt dây pháo cùng pháo hóa thi nhau vang lên, kinh thiên động địa, cảnh tượng rất rung động, cũng rất đẹp.
Lấy ra khối pháo hoa cực lớn, trong sách đã hướng dẫn kĩ càng. Để bọn nhỏ đứng nhìn cách mấy bước bên ngoài, pháo hoa bay lên bầu trời, dường như muốn xuyên thủng tầng mây, đóa hoa nở ra tán lạn trên không trung, cảnh tượng đẹp vô cùng.
Thùy Thùy vừa nhìn vừa gọi điện thoại cho Trọng Thanh Thu, miệng không ngừng lẩm bẩm."Mẹ, mau tỉnh dậy đi, pháo hoa bên ngoài đẹp lắm."
Trọng Thanh Thu thật sự tỉnh dậy, không biết là do tiếng lòng của Thùy Thùy kêu gào đánh thức, hay là tiếng pháo bên ngoài đã đánh thức cô. Chậm rãi mở mắt ra, đầu rất đau, cô thật sự đã uống nhiều rượu. Bên tai, tiếng pháo ngày càng gần, dường như còn có cả tiếng điện thoại kêu, nhấc điện thoại lên, nhìn ba chữ Lê Minh Tùng cô mới phản ứng được, mình đang ngủ trên giường trong căn hộ. Vội vàng nhận điện thoại: "Minh Tùng, anh ở đâu? Tìm được bọn nhỏ rồi sao?"
"Mẹ, là con, con là Thùy Thùy. Mẹ, mẹ dậy rồi à, mẹ lau lên trên sân thượng đi, con và cha đang ở trên sân thượng đốt pháo hoa nè." Thùy Thùy hưng phấn gọi, thật sự không nghĩ tới Trọng Thanh Thu sẽ tỉnh. Cô bé rất muốn mẹ cùng lên sân thượng đốt pháo hoa, vừa rồi cha mới vác một túi các loại pháo bông lên đây, đoán chừng bọn họ cùng nhau đốt một hai giờ cũng không hết, pháo hoa nhiều thật nhiều như vậy.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh đâu?"
Chị cũng ở đây." Thùy Thùy cười đáp, không biết Trọng Thanh Thu bây giờ mới biết đã tìm được hai đứa nhỏ.
"Thùy Thùy, chờ mẹ, mẹ lập tức tới ngay." Trọng Thanh Thu dường như là nhảy lên, tìm được bọn nhỏ rồi, cô làm sao có thể ngủ đến bây giờ chứ, trời cũng rạng sáng rồi...