• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một (26 Viewers)

  • Chương 1748

"Ông nhìn Đường Dạ đi, người ta thông minh hơn biết bao nhiêu, huynh ấy biết là không thể nên căn bản chưa hề nghĩ tới chuyện đi tìm Satan!" Nhắc tới Đường Dạ, trong mắt Phong Tấn thoáng qua một chút hy vọng: "Có lẽ Đường Dạ có cách..." Phong Tiêu Tiêu thở dài: "Có cách gì được chứ? Lần trước Hắc Long chúng ta còn cứu không nổi thì lần này dựa vào đâu mà cứu được chú Kiều? Huống hồ lần này càng khó giải quyết hơn, bên kia còn có Đường Lãng..." "Đừng nhắc tới thằng phản đồ đó!!!" .... Tầng hầm của khách sạn nào đó dưới trướng của Lục thị tại ngoại ô. "Aaaaaaaa..." Tường cách âm vừa dầy vừa nặng ngăn cách những tiếng gào thét khiến người ta rợn cả tóc gáy... "Tôi nói... tôi nói... tôi nói hết..." Lục Cảnh Lễ bĩu môi một cái: "Không phải chứ? Nhanh thế á? Tiểu Hắc Long nhà mấy người còn trụ được ba ngày đó!" Lục Đình Kiêu vô cảm ngồi trên ghế salon quan sát. Xương bánh chè dính theo cả thịt vụn của Kiều Dịch bị tươi sống móc ra, ông ta giống như một con chó thảm bại tê liệt ngã trên đất. Con mắt u ám của ông ta nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế salon, thủ đoạn của thằng nhóc này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, trong mắt ông ta đã ngập vẻ sợ hãi. Thiệt cho ông ta cứ nghĩ là Hắc Long có thể chịu nổi... Ông ta cứ cho rằng, Lục Đình Kiêu chỉ là một thằng oắt con làm thương nhân cả người chỉ sặc mùi tiền, không ngờ thủ đoạn của nó so với người của bọn họ chỉ có hơn chứ không có kém! Dưới sự tra tấn thế này thì thần tiên còn không chịu được nữa là con người... Hừ, người của Lục gia quả nhiên toàn là đám tiểu nhân dối trá luôn thích tỏ ra vẻ đạo mạo mà! Ông ta không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được! Còn chưa diệt được Lục gia cơ mà! Sao ông ta có thể chết ở đây cơ chứ, chết trong tay những gười này! Chỉ cần ông ta có thể thoát ra ngoài, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám người này! Còn có thằng súc sinh vong ân bội nghĩa kia nữa, nó thật sự để mặc ông ta đi chết. Nghe Kiều Dịch chỉ rên rỉ mà không nói gì, người đàn ông ngồi trên ghế salon vô cảm ra lệnh: "Tiếp tục." Lục Cảnh Lễ gãi đầu một cái: "Hừm? Nhưng ông ta muốn khai rồi? Ôi được rồi, nhanh như thế mà đã đầu hàng thì chắc chắn ông ta không nói thật đâu! Cứ tiếp tục đi..." ... Bình minh ló dạng. Lục Đình Kiêu bước ra khỏi phòng, trên người vẫn bộ tây trang chỉn chu màu đen như thường lệ. Nếu như trừ đi lệ khí mơ hồ cùng mùi máu xen lẫn trong hơi thở thì trông anh cứ như vừa rời khỏi bữa tiệc rượu tao nhã nào đó. Lục Cảnh Lễ có chút xuất thần nhìn anh trai mình, chẳng biết tại sao trong lòng chẳng hề có chút sợ hãi mà trái lại còn có cảm giác ấm áp. Anh thích anh Hai mình như vậy. Một anh Hai chân thật, thậm chí có chút đáng sợ chứ không phải một người mãi mãi có cái vẻ hoàn hảo đến mức không phải con người, không phải anh Hai luôn giấu những thứ xấu xa khỏi tầm mắt anh. Đường Lãng ngồi ở quầy bar nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, sắc mặt có chút men say: "Xong rồi?" Lục Cảnh Lễ vẫy vẫy con chip ghi âm trong tay: "Đã giải quyết! Đủ để tử hình ông ta luôn!" Đường Lãng nghe vậy hơi nhướng mày, nhỏ giọng thì thầm: "Cần gì phải phiền toái như thế? Cứ giết chết ông ta là được rồi!" Lục Đình Kiêu hời hợt liếc Đường Lãng một cái: "Hợp pháp." Lục Cảnh Lễ đi tới bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó quàng vai Đường Lãng giải thích: "Ý của anh tôi ý mà, tức là chúng ta đều là công dân tốt thì đương nhiên phải biết tuân thủ pháp luật, cứ theo luật mà làm" Đường Lãng nghe thế thì giật giật khóe miêng, đúng rồi, các người tuân thủ luật pháp lắm cơ. So với cái chỗ này của mấy người thì ngục giam chính là thiên đường đó có được không... "Anh muốn?" Lục Đình Kiêu nhìn Đường Lãng rồi đột nhiên hỏi. "Hửm? Muốn gì?" Đường Lãng có chút không phản ứng kịp. Cá chép nhỏ nào đó lại tiếp tục kiêm chức máy phiên dịch: "Anh tôi đang hỏi anh có muốn mạng của ông ta không, bọn tôi đang định giao cho Mèo Đen! Nhưng nếu anh muốn thì cho anh cũng được! Dù sao thì lần này cũng nhờ anh mà chúng tôi bắt được ông ta!" Cảnh Lễ vừa dứt lời thì sắc mặt Đường Lãng hơi run lên, anh im lặng một lúc lâu rồi nhún nhún vai nói: "Thôi kệ đi, cậu nói không sai, tôi cứ làm công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp thôi!" Thôi... cứ vậy đi... Nếu anh tự tay giết chết ông ta thì chẳng phải sẽ bị Đường Dạ đuổi giết cả đời sao...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom