• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHO TỚ MƯỢN BÀI TẬP CHÉP VỚI!!! (4 Viewers)

  • Chương 14

Đại hội thể dục thể thao mùa thu đã đến.



Ngày báo danh cuối cùng gần kết thúc, lớp trưởng còn cầm danh sách đến từng chỗ cầu xin mọi người tham gia trận đấu, để đủ người sau khi tan học.



Trong tay cậu ta vẫn còn mấy hạng mục chưa có ai báo danh, hạng mục đẩy tạ thiếu một bạn học nữ, nhảy xa cùng chạy 800 mét còn thiếu hai bạn nữ.



Trương Lam đeo cặp sách chuẩn bị len lén đi, bị lớp trưởng kéo lại, cũng từ trong cặp lấy ra mấy tờ giấy, đặt ở trên bàn, đồng thời trong lớp cũng còn bốn bạn gái, lớp trưởng chỉ vào tờ giấy, nói: "Mỗi người chọn một hạng mục tham gia đi."



Trương Lam: "..."



Bốn bạn học nữ khác: "..."



Trương Lam nhìn mấy bạn học trong lớp, nữ sinh trường trung học trọng điểm thật sự đều rất yếu, ở Thanh Diệp cô cũng không bị bắt tham gia như vậy.



"Trương Lam, cậu trước." Lớp trưởng giơ tay lên chỉ vào cô.



" Được, lớp trưởng." Trương Lam sinh không thể luyến vươn tay ra, cũng không ngừng lẩm bẩm: " Nếu chọn phải môn đẩy tạ tớ khẳng định sẽ chết trước mặt cậu cho mà xem."



Lớp trưởng nhịn không được cười lên, bốn bạn nữ khác cũng che miệng cười trộm.



Cô đưa tay lấy, ở trên mấy tờ giấy đáng thương tùy tiện lấy, bốn bạn nữ khác nhìn cô, cũng cười hì hì vươn tay ra, một người lấy một tờ.



Trương Lam mở tờ giấy ra, ngây ngốc nhìn hàng chữ phía trên.



"800 mét."



Trong lòng thở dài nhẹ nhỏm, cô đem tờ giấy trên tay đưa cho lớp trưởng: "800 mét, trong hai bạn nữ tớ đã chọn một, còn có ai?"



Đối diện một bạn gái đeo mắt kính yếu ớt giơ tay: "Tớ cũng vậy, 800 mét.!"



Trương Lam chớp mắt, tiên lên ôm cô ấy: "Nan tỷ nan muội *!"



* Chị khó khăn em khó khăn( đại loại thế:v)



Bạn học nữ gật đầu: "Ừ ừ."



Mặt khác ba bạn học còn lại có chút bất đắc dĩ, nhất là môn đẩy tạ, tay nhỏ chân nhỏ, chắc chắn chỉ đi để đủ số lượng.



Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Các cậu liền thuận theo tự nhiên đi, không cần quá miễn cưỡng bản thân."



"Được rồi."



"Ai."



"Tớ đi trước đây." Trương Lam vỗ vỗ bả vai lớp trưởng, đi tới cửa, Long Ngọc vừa thấy cô ra, cười hì hì ôm lấy tay cô: "Cậu cũng tham gia đại hội sao?"



"Không có biện pháp nha, trong lớp bị thiếu người." Trương Lam lười biếng đi xuống cầu thang.



Long Ngọc nở nụ cười: "Tớ không tham gia, tớ nói dì cả tớ đến."



Trương Lam quay đầu nhìn cô ấy: "... Dì cả của cậu không phải vừa qua sao?"



"Hì hì."



"Cậu giỏi, học thần còn nói dối!" Trương Lam bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Ngọc.



Từ buổi tối hôm cùng Tiết Nhượng đi ăn cơm, quan hệ của Trương Lam cùng Long Ngọc lại gần gũi thêm, hai người tuy rằng không cùng lớp, nhưng thường xuyên ở cùng nhau, Long Ngọc ngoài miệng luôn nói thích Tiết Nhượng, nhưng cái gì cũng không làm cũng không có tỏ tình.



...



Ngày đại hội thể dục thể thao.



Tiết Nhượng hằng năm đầu làm đại biểu, đi lên đọc diễn văn.



Luôn luôn mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, một tay cầm microphone, mắt hơi híp, giống như bị ánh mặt trời chiếu vào, giọng lười biếng, nhưng lại lành lạnh, làm người khác không nhịn được chuyên tâm lắng nghe.



Chu Di là cử kỳ thủ, cả người mặc quân trang màu trắng, ngẩng đầu si ngốc nhìn cậu.



Khi Tiết Nhượng cúi đầu, âm nhạc vang lên, một tiếng còi, đại hội vận động bắt đầu, hạng mục 800 mét của Trương Lam trước hạng mục 1500 mét của bạn nam, đứng thứ hai từ dưới lên, đại hội tổ chức trong vòng hai ngày, ngày đầu tiên khai mạc nên mất không ít thời gian, đến khi bắt đầu cũng không còn nhiệt tình như lúc ban đầu.



Trương Lam cùng Long Ngọc kề vai sát cánh, hai người chạy ngược chạy xuôi, cổ vũ các bạn học, đưa nước, Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ chỉ tham gia môn bóng rỗ, nhưng Tiết Nhượng còn thêm một hạng mục chạy 1500 mét, cậu cũng là bất đắc dĩ không có biện pháp, lớp trưởng ngồi xổm bên cạnh cậu lảm nhảm, nói một hồi, Tiết Nhượng mới không kiên nhẫn ném quyển sách lên mặt cậu ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!"



Trương Lam lúc ấy ở bên cạnh, cười đến đau cả bụng.



Cậu quay đầu liếc nhìn cô: "Buồn cười?"



Trương Lam gật đầu: " Ừ, siêu buồn cười."



Cậu xuy một tiếng: "Cậu cũng trốn không thoát."



Vì thế, cô rút được hạng mục chạy dài 800 mét.



Lớp ba mặc dù có hai người học thần Tiết Nhượng cùng lớp trưởng chống đỡ hàng năm, nhưng ở phương diện vận động, lại không bằng lớp một, ngày đầu tiên của đại hội, thành tích của lớp ba lung lay sắp đổ, mà lớp bảy, lớp tám, lớp chín ba lớp này rốt cuộc ở đại hội thể thao được nở mày nở mặt.



Đều thắng được rất nhiều.



Phan Vĩ ngồi ở một bên, cầm chai nước suối, thở dài nói: "Trước kia đầu tháng ba chúng ta cùng Tiết Nhượng, nhưng là đánh khắp nơi vô địch thiên hạ, hiện tại không được rồi, mọi người trong lớp chúng ta quá gà."



"Tớ vào đầu tháng ba, Tần Thiên mang theo một đám tiểu ca ca cũng thắng đến mức khiến người ta sợ hãi." Trương Lam hồi tưởng lại lúc còn ở Thanh Diệp.



"Chậc chậc, Tần Thiên nha!" Phan Vĩ chọc chọc Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhàn nhạt nhướng mắt: "Ừ?" Cậu vẫn còn chơi trò chơi, rất không đàng hoàng làm việc.



"Anh họ của cậu!"



"A."



"Nói về người anh họ của cậu cũng là một nhân vật." Phan Vĩ nói.



" Ừ." Cậu lười biếng đáp, cúi đầu tiếp tục chơi.



Trương Lam nghiêng đầu, luôn muốn nhìn ID của nhân vật trong trò chơi của cậu.



Nhưng cậu luôn không để cho cô thấy.



Phan Vĩ cười nói: "Tiểu tỷ tỷ không cần nhìn, Tiết Nhượng chơi trò chơi đặc biệt giỏi, còn có người quản lý chuyên nghiệp tới mời cậu ấy đấy."



Trương Lam chống cằm hỏi: "Tiết Nhượng, cậu còn có cái gì không biết?"



Tiết Nhượng mở nắp chai nước uống một ngụm, liếc cô: "Yêu đương có tính hay không?"



Trương Lam: "..."



Cô cười: " Tính, cùng tớ không? Tích lũy một chút kinh nghiệm."



Cậu tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.



Mặt Trương Lam có chút nóng, cô xua tay: "Cậu vừa nhìn là biết không có phong tình, quên đi."



Phan Vĩ thở dài: "Các cậu lại liếc mắt đưa tình?"



"Ai liếc mắt đưa tình?" Trương Lam trợn trắng mắt, cô đứng lên, phủi cỏ trên mông, nhìn thấy Chu Di cầm nước hướng về bên này đi tới, cô lấy cái chai uống một nửa, nói: "Nữ thần Chu Di của các cậu tới kìa."



...



Ngày thứ hai của đại hội, sáng sớm chính là hạng mục một giờ đồng hồ, bóng rổ đầu tiên, ném bóng thứ hai, nhưng bởi vì có Tiết Nhượng, Phan Vĩ, còn có Quách Vệ Đông của lớp một, lập tức như có lửa bốc lên, tuy trong một tiếng đồng hồ, nhưng các bạn học nữ nhanh chóng ào ào chạy tới, đều chen nhau nhìn.



Trương Lam lúc này mới nhìn thấy tên Quách Vệ Đông đứng hạng ba trên bảng tên.



Nghe nói cậu ta cùng Tiết Nhượng cạnh tranh vị trí giáo thảo.



Đương nhiên Tiết Nhượng nhất định thắng, chính cô cũng bầu mấy phiếu.



Dáng dấp quả thật không tệ, chiều cao cùng Tiết Nhượng không sai biệt mấy, mặc áo T-shirt màu đen, quần thể thao màu đen, tóc cắt ngắn, giống như học sinh lớp chín.



Trận bóng rổ lần trước không thấy cậu ta tới, nghe nói trong nhà có chuyện.



Bạn học nữ bắt đầu thì thầm nói chuyện: "Quách Vệ Đông nha!"



" Tiết Nhượng của tớ!"



Gọi thật là đủ thân, Trương Lam nhìn các cô, liền ở trong đám người thấy Chung Miêu Miêu, Chung Miêu Miêu thẹn thùng tầm mắt rơi vào trên mặt Quách Vệ Đông.



Thời tiết thật nóng, buổi sáng mặt trời cũng rất chói mắt, Quách Vệ Đông còn chưa lên sân, cũng đã toát mồ hôi, cậu ta lau, liền nghe thấy tiếng thét chói tai trong đám người.



Tiết Nhượng thì dựa dưới cột bóng rổ, tránh mặt trời, lười biếng, ánh nắng chiếu lên gò má cậu, cậu ngẩng mặt lên, các bạn học nữ bên cạnh Trương Lam lại hét ầm lên.



Long Ngọc nắm tay Trương Lam, nói: "Quách Vệ Đông cùng Tiết Nhượng đánh nhau."



" A? Tại sao lại đánh?" Trương Lam có chút kinh ngạc.



" Quách Vệ Đông có một người em trai rất đáng ghét, miệng chó không mọc được ngà voi, trước nói Tiết Nhượng yếu, nói Tiết Nhượng học cho đến chết, sau đó Tiết Nhượng đè hắn ở trên tường, đánh mấy quyền, hắn thua nhưng lại không phục, chạy đi tìm Quách Vệ Đông, Quách Vệ Đông thay em trai cậu ta ra mặt, lần đó đánh nhau thật lợi hại, giáo viên chủ nhiệm phải ra ngăn.



" Nga, tớ còn thấy ba mẹ của Tiết Nhượng, mẹ cậu ấy thật nghiêm túc nha."



Trương Lam nhíu mày, vừa nghe Long Ngọc nói, vừa nhìn trên sân.



Bắt đầu tranh tài thi đấu, lần trước trận đấu bóng rổ lớp một bại lớp ba, lần này Quách Vệ Đông trở lại, giống như muốn rửa nhục, tình thế mạnh liệt, điểm số rất cao.



Quách Vệ Đông ném một quả bóng ba điểm, nhảy lên cũng GET tư thế, cũng hướng Tiết Nhượng khiêu khích.



Tiết Nhượng kéo kéo cổ áo, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt hơi khinh thường.



Số điểm của lớp một hiện ra, 27 điểm.



Số điểm của lớp hai hiện ra, 20 điểm.



Số điểm của lớp ba ——



Tiết Nhượng vừa vào sân, tiếng thét chói tai liền vang lên. Cậu chụp bóng một cách hoàn mỹ, cậu một tay giữ trên rổ, móc một cái, cánh tay trắng như tuyết, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Quách vệ đông.



Chân mày khóe mắt cậu mang theo châm chọc, môi mỏng nhướng nhướng, nói hai chữ.



Trương Lam biết hai chữ kia.



"Ngu ngốc!"



Quách vệ đông phỏng đoán cũng hiểu, sắc mặt nhất thời thay đổi, cậu ta hướng cậu nâng cao cằm, vẻ mặt như cậu chờ đó cho tôi.



Toàn trường an tĩnh mấy giây.



Lớp mười ban ba, coi như tương đối quy củ, không như lớp tám lớp chín đang nháo đằng kia, nam sinh cũng không dễ dàng bị khiêu khích như vậy, bọn họ cơ hồ chỉ cùng sách vở giao tiếp.



Nhưng Tiết Nhượng cùng Quách Vệ Đông lại bất đồng.



Không hề giống với học sinh lớp trọng điểm.



Một chút cũng không giống.



Số điểm lớp ba 30 điểm.



Nhiều hơn lớp một ba điểm.



Bạn học lớp ba nhảy dựng lên, hoan hô, đây chính là hạng mục của bọn họ từ hôm qua đến giờ, điểm số cao nhất.



Tiết Nhượng lau mồ hôi, cùng Phan Vĩ xuống sân.



Long Ngọc kéo Trương Lam đi lên, Trương Lam ném một cây kẹo que vị táo cho Tiết Nhượng: "Tặng cho cậu!"



Tiết Nhượng cầm chiếc kẹo que kia, nhíu mi.



Phan Vĩ cười nói: "Của tớ đâu?"



"Cầm lấy!" Trương Lam từ trong túi lấy ra một cây kẹo vị chocolate ném qua, Phan Vĩ một tay bắt, cười: "Cảm ơn tiểu tỷ tỷ."



"Không cần khách khí!" Trương Lam nháy mắt, mi mắt cong cong, nụ cười rực rỡ.



Lớp trưởng ở một bên, yếu ớt nói: "Tớ cũng muốn!"



Trương Lam chỉ có thể lấy ra tiếp một chiếc, lúc này là vị chocolate, lớp trưởng đỏ mặt nhận lấy.



"Còn có tớ." Một âm thanh từ phía sau vang lên.



Mấy người nhìn về phía sau lưng cô, Quách Vệ Đông mỉm cười, nhìn Trương Lam.



Tác giả có lời muốn nói:



Ngày mai đừng chạy! Ngày mai thời khắc rung động sẽ đến!



Chiều mai 16 giờ.



Chứng kiến thời khắc rung động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom