Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70: Đều nói đàn ông tập trung vào công việc rất đẹp trai, vậy phụ nữ tập trung vào công việc cũng sẽ rất đẹp.
Chương 63
Edit: Vân Đạm Phong Khinh
Beta: Hạc Hiên
Nếu hỏi Mạnh Vũ Phồn tại sao lại muốn đăng ký làm khán giả hiện trường cho chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya], cậu nhất định sẽ trả lời - "Tôi muốn xem dáng vẻ của Tiếu Tiếu khi làm việc."
Ai nấy cũng đều nói người đàn ông tập trung vào công việc rất đẹp trai, vậy người phụ nữ tập trung vào công việc cũng sẽ rất đẹp.
Với ý nghĩ đó, Mạnh Vũ Phồn đã bí mật đăng ký để trở thành khán giả với thù lao tám mươi nhân dân tệ là một niềm vui bất ngờ.
Tất nhiên, lời nói đường hoàng mọi người đều biết nói, nhưng trong lòng cậu còn có một lý do khác không thể quang minh chính đại nói ra.
Mặc dù lý trí cậu biết rằng Dương Tiếu và Phùng Tương chỉ có mối quan hệ công việc, nhưng khi cậu nghĩ tới việc Phùng Tương dùng thân phận khách quý tới tham gia chương trình, Dương Tiếu khẳng định phải tiếp xúc với anh ấy rất nhiều... , Mạnh Vũ Phồn cảm thấy trong lòng chua xót như ăn phải cả cân chanh.
Vì vậy, bây giờ cậu đang ngồi trong trường quay, dùng chiến thuật kèm người như trên sân bóng, nhìn chằm chằm Phùng Tương.
Phía sau sân khấu, Phùng Tương không biết tại sao lại rùng mình một cái "Máy điều hòa trong trường quay này bị hỏng rồi sao? Tại sao lại lạnh như vậy".
Vân Khiếu, người dẫn chương trình đang đứng bên cạnh, giải thích nhẹ nhàng: “Máy điều hòa không được tốt lắm. Nhưng lạnh một chút cũng không sao. Nhiệt độ của đèn sân khấu rất cao, sau khi lên sân khấu, chúng ta sẽ cảm thấy nóng ngay thôi.
Trước khi bắt đầu ghi hình, người chủ trì và khách mời thường trò chuyện vài câu để làm dịu bầu không khí.
Dương Tiếu thấy hai người họ nói chuyện rất tốt. Không nói chen vào mà lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Trong tai đã nghe thấy âm thanh hướng dẫn, vậy là đã chuẩn bị bắt đầu. Thế nhưng Camera lại xảy ra vấn đề! Dương Tiếu vội vã chạy nhanh đến phòng thu hình và thấy rằng các màn hình giám sát đầy trên tường đang chớp lên, các cameraman đang tiến hành điều chỉnh lỗi bất ngờ xảy ra.
Chương trình của họ được trang bị tổng cộng sáu máy quay ở sáu vị trí khác nhau. Sau khi bắt đầu ghi hình chính thức, các cameraman sẽ chụp khách mời, người chủ trì và khán giả từ các hướng khác nhau.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Dương Tiếu cau mày, thúc giục đồng nghiệp phụ trách, "Sắp bắt đầu rồi, tại sao đèn và máy quay vẫn chưa được điều chỉnh tốt?"
Một đồng nghiệp chỉ vào một trong những màn hình và nói: "Khách mời quá cao. Ngay cả khi anh ấy ngồi xuống, anh ấy vẫn cao hơn Vân Khiếu. Khi quay cận cảnh, rất có thể đầu của anh ấy sẽ ra khỏi khung hình, ảnh hưởng đến hiệu ứng hình ảnh.
"Vậy thì nhanh lên."
"Điều chỉnh thì điều chỉnh rồi, nhưng các cameraman không có ai từng quay một vị khách cao như vậy. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể ước chừng hiệu ứng, tốt hơn là nên tìm một "Hình ảnh thay thế ".
"..."
Hãy nhìn xem, so với làm thái giám bên cạnh hoàng đế, làm một đạo diễn còn vất vả hơn nhiều.
Hình ảnh thay thế, Diễn viên đóng thế và Quay song song không giống nhau. Chính là trước khi bước vào giai đoạn quay chụp, sẽ giúp nhóm chiếu sáng và nhóm máy ảnh, đóng vai trò thay thế cho diễn viên trong giai đoạn đầu quay. “Hình ảnh thay thế” thường thấy trong quay phim điện ảnh. Giống như chương trình nhỏ của họ, cái gọi là “Hình ảnh thay thế” thực sự là "Bắt người". Tùy tiện tìm một nhân viên có chiều cao và cơ thể tương tự lên sân khấu.
Quang Thế: Nhóm quay phim nói chung để các diễn viên độc lập đứng ở vị trí của các diễn viên chính để hỗ trợ kỹ sư ánh sáng điều chỉnh góc chiếu sáng. Sau khi điều chỉnh, mới để diễn viên chụp ảnh. Điều này là để tiết kiệm thời gian. Điều chỉnh đèn tốn nhiều thời gian.
Võ thế: Công việc chính là thay thế các diễn viên để quay những cảnh hành động khó nhằn như chiến đấu và tăng tốc, chủ yếu là kỹ năng võ thuật hoặc diễn viên đóng thế. Do rủi ro cao và yêu cầu kỹ thuật cao, tiền công nói chung tương đối cao.
Văn thế: Công việc chính là quay bộ phim truyền hình ngôi sao lớn. Để đẩy nhanh tiến độ quay phim, thường thì hai nhóm A và B được quay cùng một lúc. Văn thế đóng vai chính trong một cảnh toàn cảnh hoặc một cảnh quay từ phía sau.
Dương Tiếu nhìn vào màn hình giám sát. Các ống kính của bốn camera được tập trung vào hai chiếc ghế sofa trống ở giữa sân khấu. Hết cách, cô đành cầm lấy máy bộ đàm và nhấn nút gọi.
"Tôi là Dương Tiếu, tôi là Dương Tiếu. Trong phòng ghi hình có ai rảnh không?"
Trong bộ đàm rất nhanh truyền đến những tiếng động thưa thớt. Tổ tiết mục có ít người, mỗi người đều có công việc riêng của mình.
May mắn thay, cuối cùng cũng có người trả lời.
"Chị Dương Tiếu, em là Lưu Duyệt Nguyệt, em là Lưu Duyệt Nguyệt. Em đang ở trong trường quay. Có chuyện gì cần em giúp không?"
"Tốt quá!" Dương Tiếu nói ngay lập tức. "Em tìm một khán giả nam cao một chút và để anh ta ngồi vào vị trí khách mời. Chúng ta bây giờ phải điều chỉnh góc quay”
"Vâng!" Lưu Duyệt Nguyệt ngoan ngoãn hỏi, "Cao thế nào ạ, đội kỹ thuật có một người cao hơn một mét tám, được chứ?"
"Không, quá thấp rồi." Dương Tiếu nói, "Nếu trong đội ngũ nhân viên không có người, em tìm thử trong nhóm khán giả đi; nếu cũng không có thì ..."
"Đợi đã!" Lưu Duyệt Nguyệt nói nhanh, "Trong số khán giả có một người đàn ông dáng người rất cao!"
Nói xong, cô liền cúp máy bộ đàm.
Một phút sau, trên bốn màn hình đối diện với sân khấu, xuất hiện một hình bóng cao to rắn chắc.
"Vũ Phồn?" Dương Tiếu sững sờ. Cô đưa tay lên dụi mắt, và đột nhiên nhớ ra rằng ngày hôm nay cô chuốt mascara và kẻ mắt, vì vậy cô chỉ có thể thả tay xuống.
Trong bốn màn hình, một màn hình có góc nhìn xa, một màn hình có góc nhìn gần và hai màn hình cận cảnh. Trong màn hình cận cảnh, cậu bé đẹp trai, đẹp trai và hoàn hảo từ đầu đến chân.
Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trên máy quay, và cậu tỏ vẻ hơi thận trọng. Máy quay chầm chậm chạy theo cậu, cậu không thể nhìn chằm chằm vào camera. Khi nhìn vào nó, cậu bất giác mỉm cười với người đứng sau camera. Nụ cười xuất hiện từ khóe miệng, lan lên gò má, lặn vào mắt, và cuối cùng lan ra toàn bộ khuôn mặt cậu.
Đó là một nụ cười vui vẻ, tỏa nắng khiến mọi người bật cười khi nhìn thấy nó.
Trong điều khiển, mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như đều bị nụ cười đó mê hoặc.
Ánh sáng trên đầu Mạnh Vũ Phồn thay đổi, đó là tổ ánh sáng đang điều chỉnh ánh sáng, cận cảnh gần hơn một chút, giữa chừng có một chút mất tập trung - Không, Dương Tiếu đột nhiên không chắc đó là ống kính nằm ngoài tiêu cự hay là lý trí của cô dừng lại trong một nhịp.
"Đây có phải là khán giả không?" Một tiếng thì thầm trong phòng giám chế. "Bây giờ chỉ cần tùy tiện chọn lấy một khán giả nam, đều có thể cao như thế, đẹp trai như thế sao?"
"Ơ, cậu bé này trông quen quen ... À!" Ai đó nhận ra cậu, "Đây có phải là bạn trai của Tiểu Dương không? Tôi nhớ cậu ấy đã đến đài để đón em tan làm."
"Vâng." Khóe miệng của Dương Tiếu cười toe toét, và tự hào tuyên bố, "Không sai, anh ấy là bạn trai của tôi."
Đạo diễn trêu chọc cô: "Ái chà, dính người như vậy sao, cô quay chương trình mà cậu ấy cũng đi theo à? Nhưng nếu như hôm nay không có cậu ấy, việc điều chỉnh góc quay gay go rồi"
Dương Tiếu không trả lời, mọi người chỉ cho rằng cô đang thừa nhận.
Nhưng thật ra, trong lòng cô cũng có một chút kỳ lạ - tại sao Mạnh Vũ Phồn không nói một lời, trực tiếp chạy tới hiện trường làm khán giả?
Trên sân khấu, máy bộ đàm trong tay Lưu Duyệt Nguyệt vang lên giọng nói của Dương Tiếu.
"Tiểu Lưu, để cho Vũ Phồn đứng lên đi, ánh sáng và ống kính được điều chỉnh tốt rồi."
"Vâng!" Lưu Duyệt Nguyệt trả lời và ra hiệu rằng Mạnh Vũ Phồn có thể đứng dậy và rời đi.
Mạnh Vũ Phồn nhìn chằm chằm vào máy bộ đàm trong tay cô ấy với sự tò mò. Dáng điệu nóng lòng muốn thử kia, chỉ hận không thể tự mình đến lấy để nói vài câu với Dương Tiếu.
Trong trường quay không cho phép mang điện thoại di động, vì sợ rằng tín hiệu điện từ sẽ ảnh hưởng đến thiết bị quay phim, một lý do khác là để giữ bí mật. Trước khi vào trường quay, điện thoại di động của Mạnh Vũ Phồn đã nộp lên rồi. Cậu muốn nói vài câu với Dương Tiếu cũng không thể được.
Lưu Duyệt Nguyệt đi một mạch đến chỗ Mạnh Vũ Phồn, dẫn cậu đến hàng ghế cuối cùng của khán phòng, miệng nói nhanh: "Bạn học Đại Mạnh, hôm nay thiệt thòi cho anh rồi!"
"Không sao đâu, chỉ là cái nhấc tay thôi mà." Cậu lắc đầu.
"Nhưng ... bây giờ anh có thiếu tiền không?" Lưu Duyệt Nguyệt đẩy kính của mình. "Em nghe nói rằng công ty ‘Cho thuê bạn trai’ của anh đã phá sản và anh không thể kiếm được việc làm. Bây giờ bắt đầu tham gia nhóm tìm kiếm người phải không?"
"..." Mạnh Vũ Phồn nghẹn lời. "Không, tôi là đặc biệt đến gặp chị Tiếu Tiếu thôi."
"Đến gặp chị Dương Tiếu sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không biết gì của Lưu Duyệt Nguyệt, Mạnh Vũ Phồn lần đầu tiên cảm thấy IQ bị ức chế. Người chủ cũ của cậu ... dường như có bộ não không tốt, đến bây giờ còn chưa phát hiện ra cậu và Dương Tiếu thực sự yêu nhau.
Cậu sợ rằng cô ấy sẽ lại hiểu lầm, vội vàng nói, "Là thế này. Chị Tiếu Tiếu và tôi ..."
Tuy nhiên, khi cậu vẫn chưa nói xong. Đột nhiên, một bàn tay to từ phía sau đưa ra, vòng tay qua cổ cậu, một tay khác thì vỗ nhẹ vào lưng cậu, giống như bộ dáng của hai anh em tốt: “Đàn em à, chúng ta lại gặp nhau rồi! "
Vào giây phút đó, tất cả các gai trên cơ thể của Mạnh Vũ Phồn đều được dựng đứng lên.
Ngay lập tức cậu quay người lại và thấy Phùng Tương không biết đến sau lưng cậu từ khi nào, khuôn mặt là nụ cười sáng lạn.
Lưu Duyệt Nguyệt nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, ngạc nhiên nói: "Hai người quen biết nhau sao?"
"Tất nhiên là chúng tôi quen biết nhau rồi!" Phùng Tương thân thiết nói, "Mạnh Vũ Phồn là học đệ ở trường đại học của tôi. Đáng tiếc là, khi cậu ấy vào trường, tôi đã tốt nghiệp và tham gia CBA rồi ..." Anh ấy vỗ vai Mạnh Vũ Phồn và mỉm cười. "Học đệ à, lúc nãy cảm ơn cậu nhiều nha."
Mạnh Vũ Phồn bất ngờ hỏi lại: "Cảm ơn tôi?"
"Cảm ơn vì đã làm thế thân cho tôi." Phùng Tương chỉ lên sân khấu, nghĩa là những gì vừa xảy ra anh ấy đều trông thấy hết.
Mạnh Vũ Phồn cảm thấy đây không phải ảo giác của chính mình – cậu luôn cảm thấy giọng điệu của Phùng Tương thật kỳ lạ.
Cậu lắc đầu: "Không cần phải cảm ơn. Tôi chỉ là đang giúp Tiếu Tiếu. Cho dù khách mời không phải là anh, mà là đội trưởng của đội Beijing Shougang Ducks, tôi cũng sẽ đi lên giúp thôi."
Phùng Tương: "..."
Beijing Shougang Ducks và Hoa Thành là tử địch, đội trưởng của Beijing Shougang Ducks và Phùng Tương chưa bao giờ hợp nhau. Hai người bọn họ vì tranh giành danh hiệu MVP mỗi năm, mà chiến đấu đến đầu rơi máu chảy.
"... Bạn học nhỏ thế nhưng rất thích nói đùa." Phùng Tương buông tay và đưa ra một cử chỉ chào cậu một cách kỳ lạ, rồi bước về phía sân khấu. "Không nói chuyện nữa, tôi phải lên sân khấu rồi - nhớ lúc vỗ tay thì vỗ to một chút, nhưng đừng dọa người hâm mộ của tôi đấy! "
Nhìn vào lưng của Phùng Tương, Mạnh Vũ không khỏi rùng mình.
" Anh ta thực sự là ....", cậu lẩm bẩm.
"- Phong lưu soái khí!" Lưu Duyệt Nguyệt hai tay ôm lấy ngực, hai mắt ở phía sau ống kính lóe sáng.
Mạnh Vũ Phồn: "..." Mạnh Vũ Phồn kinh ngạc nói, "Cô không cảm thấy anh ta rất tự luyến sao?"
"Tự luyến chỗ nào chứ, đó được gọi là tự tin!" Lưu Duyệt Nguyệt hùng hồn nói một câu, “Hiện tại sớm đã không lưu hành thuyết “người đẹp mà tự mình cũng không biết”, như anh ấy biết rõ mình rất có mị lực, còn người lợi dụng mị lực để làm điều xằng bậy, nếu như là đặt trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ...”
Cô ấy đẩy kính và lẩm bẩm với giọng nói nhỏ, "... nhưng bị đánh gục."
Mạnh Vũ Phồn: "Cô nói gì? Tôi không nghe thấy rõ."
Lưu Duyệt Nguyệt vung tay lên: "Không sao đâu, anh không cần phải nghe rõ." Cô ấy nhìn vào đồng hồ. "Buổi ghi hình sắp bắt đầu, anh nhanh ngồi xuống đi, một lát nữa sẽ bắt đầu quay rồi!"
...
Ba phút sau, MC bước vào trường quay. Vân Khiếu dẫn đầu, theo sau là một trợ lý trang phục và một trợ lý trang điểm. Cô ấy mặc một chiếc váy màu be và mái tóc được xõa nhẹ nhàng, mang lại một cảm giác dịu dàng như nước.
Dương Tiếu theo sát sau đó, một tay cầm kịch bản và tay kia cầm máy tính, cảnh tượng vội vàng. Mỗi khi cô bước một bước, thẻ nhân viên trên ngực cô khẽ rung lên. Trong bức ảnh trên thẻ nhân viên, cô lúng túng mỉm cười nhẹ trước ống kính.
Cô rất bận, bận đến nỗi không có thời gian để chào hỏi Mạnh Vũ Phồn - nhưng ngay khi vừa bước vào, từ trong đám đông cô đã tìm thấy cậu.
Mạnh Vũ Phồn rất dễ thấy, không phải vì chiều cao và ngoại hình, mà vì hào quang của cậu. Cậu ngồi ở hàng cuối cùng của đám đông, như một mặt trời dừng lại ở đó.
Cách đám người trùng trùng, ánh mắt họ cùng lúc giao nhau.
Dương Tiếu khẽ gật đầu với cậu. Trong lúc làm việc, cô không thể bị phân tâm bởi bất cứ điều gì. Mạnh Vũ Phồn giơ tay lên trên đầu, hai tay giống như một "quả táo".
... "Táo"?
Mãi đến khi Dương Tiếu ngồi sau màn hình, cô mới chợt hiểu ra - đó là một "trái tim".
Mạnh Vũ Phồn bắn một trái tim hướng về phía cô.
Đáng tiếc, trái tim đó hình dạng thật quá khó coi đi!
Dương Tiếu dựng kịch bản trên bàn lên và giấu đi nụ cười của chính mình.
Mỗi phòng ghi hình và phòng kĩ thuật trường quay đều có một bộ màn hình. Sau khi quay phim chính thức bắt đầu, biên đạo ngồi trong ghi hình. Nếu có bất kỳ tình huống nào, có thể được giải quyết càng sớm càng tốt. Các hình ảnh trong màn hình được kết nối bởi sáu camera. Nếu có vấn đề với người quay phim, Dương Tiếu sẽ thông báo cho phòng ghi hình để thực hiện thay đổi.
Miêu Mộng Sơ cầm một bản tài liệu trên tay, và nghiêm túc đứng sau màn hình.
Thấy cô đến, Miêu Mộng Sơ không hề di chuyển, da mặt dày nói: "Dương Tiểu, tôi học hỏi kinh nghiệm của cô nhé."
Dương Tiếu thờ ơ gật đầu.
Cô không sợ ả ta "lấy kinh nghiệm" gì, dù sao, con đường lấy kinh cũng phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt kiếp nạn đấy thôi.
Dương Tiếu kéo ghế dựa qua, ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau, lưng thẳng và tầm mắt dừng ở trên sân khấu.
"Cô giáo Vân, Đội trưởng Phùng, mọi người đã sẵn sàng chưa?" Cô lớn tiếng hỏi.
"Được rồi." Vân Khiếu gật đầu và ra hiệu cho trợ lý trang điểm và trợ lý quần áo rời khỏi hiện trường.
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi." Phùng Tương sau cùng uống một ngụm nước cho thấm giọng.
Trong ghi hình, ánh sáng của khán phòng được tắt từng lớp từ sau ra trước và cuối cùng chỉ còn lại một vài tia sáng phía trên sân khấu.
Bên ngoài ánh sáng, đó là khán giả, đội ngũ kỹ thuật, nhiếp ảnh và đạo diễn.
Mà đây, chính là hiện trường trực tiếp của chương trình tống nghệ.
Dương Tiếu ấn nút liên lạc, khẽ mở môi và ra lệnh, "- Tất cả các phòng ban chuẩn bị--"
"Ba."
"Hai"
"Một!"
Chương trình bắt đầu.
Chương 63
Edit: Vân Đạm Phong Khinh
Beta: Hạc Hiên
Nếu hỏi Mạnh Vũ Phồn tại sao lại muốn đăng ký làm khán giả hiện trường cho chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya], cậu nhất định sẽ trả lời - "Tôi muốn xem dáng vẻ của Tiếu Tiếu khi làm việc."
Ai nấy cũng đều nói người đàn ông tập trung vào công việc rất đẹp trai, vậy người phụ nữ tập trung vào công việc cũng sẽ rất đẹp.
Với ý nghĩ đó, Mạnh Vũ Phồn đã bí mật đăng ký để trở thành khán giả với thù lao tám mươi nhân dân tệ là một niềm vui bất ngờ.
Tất nhiên, lời nói đường hoàng mọi người đều biết nói, nhưng trong lòng cậu còn có một lý do khác không thể quang minh chính đại nói ra.
Mặc dù lý trí cậu biết rằng Dương Tiếu và Phùng Tương chỉ có mối quan hệ công việc, nhưng khi cậu nghĩ tới việc Phùng Tương dùng thân phận khách quý tới tham gia chương trình, Dương Tiếu khẳng định phải tiếp xúc với anh ấy rất nhiều... , Mạnh Vũ Phồn cảm thấy trong lòng chua xót như ăn phải cả cân chanh.
Vì vậy, bây giờ cậu đang ngồi trong trường quay, dùng chiến thuật kèm người như trên sân bóng, nhìn chằm chằm Phùng Tương.
Phía sau sân khấu, Phùng Tương không biết tại sao lại rùng mình một cái "Máy điều hòa trong trường quay này bị hỏng rồi sao? Tại sao lại lạnh như vậy".
Vân Khiếu, người dẫn chương trình đang đứng bên cạnh, giải thích nhẹ nhàng: “Máy điều hòa không được tốt lắm. Nhưng lạnh một chút cũng không sao. Nhiệt độ của đèn sân khấu rất cao, sau khi lên sân khấu, chúng ta sẽ cảm thấy nóng ngay thôi.
Trước khi bắt đầu ghi hình, người chủ trì và khách mời thường trò chuyện vài câu để làm dịu bầu không khí.
Dương Tiếu thấy hai người họ nói chuyện rất tốt. Không nói chen vào mà lặng lẽ đi ra chỗ khác.
Trong tai đã nghe thấy âm thanh hướng dẫn, vậy là đã chuẩn bị bắt đầu. Thế nhưng Camera lại xảy ra vấn đề! Dương Tiếu vội vã chạy nhanh đến phòng thu hình và thấy rằng các màn hình giám sát đầy trên tường đang chớp lên, các cameraman đang tiến hành điều chỉnh lỗi bất ngờ xảy ra.
Chương trình của họ được trang bị tổng cộng sáu máy quay ở sáu vị trí khác nhau. Sau khi bắt đầu ghi hình chính thức, các cameraman sẽ chụp khách mời, người chủ trì và khán giả từ các hướng khác nhau.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Dương Tiếu cau mày, thúc giục đồng nghiệp phụ trách, "Sắp bắt đầu rồi, tại sao đèn và máy quay vẫn chưa được điều chỉnh tốt?"
Một đồng nghiệp chỉ vào một trong những màn hình và nói: "Khách mời quá cao. Ngay cả khi anh ấy ngồi xuống, anh ấy vẫn cao hơn Vân Khiếu. Khi quay cận cảnh, rất có thể đầu của anh ấy sẽ ra khỏi khung hình, ảnh hưởng đến hiệu ứng hình ảnh.
"Vậy thì nhanh lên."
"Điều chỉnh thì điều chỉnh rồi, nhưng các cameraman không có ai từng quay một vị khách cao như vậy. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể ước chừng hiệu ứng, tốt hơn là nên tìm một "Hình ảnh thay thế ".
"..."
Hãy nhìn xem, so với làm thái giám bên cạnh hoàng đế, làm một đạo diễn còn vất vả hơn nhiều.
Hình ảnh thay thế, Diễn viên đóng thế và Quay song song không giống nhau. Chính là trước khi bước vào giai đoạn quay chụp, sẽ giúp nhóm chiếu sáng và nhóm máy ảnh, đóng vai trò thay thế cho diễn viên trong giai đoạn đầu quay. “Hình ảnh thay thế” thường thấy trong quay phim điện ảnh. Giống như chương trình nhỏ của họ, cái gọi là “Hình ảnh thay thế” thực sự là "Bắt người". Tùy tiện tìm một nhân viên có chiều cao và cơ thể tương tự lên sân khấu.
Quang Thế: Nhóm quay phim nói chung để các diễn viên độc lập đứng ở vị trí của các diễn viên chính để hỗ trợ kỹ sư ánh sáng điều chỉnh góc chiếu sáng. Sau khi điều chỉnh, mới để diễn viên chụp ảnh. Điều này là để tiết kiệm thời gian. Điều chỉnh đèn tốn nhiều thời gian.
Võ thế: Công việc chính là thay thế các diễn viên để quay những cảnh hành động khó nhằn như chiến đấu và tăng tốc, chủ yếu là kỹ năng võ thuật hoặc diễn viên đóng thế. Do rủi ro cao và yêu cầu kỹ thuật cao, tiền công nói chung tương đối cao.
Văn thế: Công việc chính là quay bộ phim truyền hình ngôi sao lớn. Để đẩy nhanh tiến độ quay phim, thường thì hai nhóm A và B được quay cùng một lúc. Văn thế đóng vai chính trong một cảnh toàn cảnh hoặc một cảnh quay từ phía sau.
Dương Tiếu nhìn vào màn hình giám sát. Các ống kính của bốn camera được tập trung vào hai chiếc ghế sofa trống ở giữa sân khấu. Hết cách, cô đành cầm lấy máy bộ đàm và nhấn nút gọi.
"Tôi là Dương Tiếu, tôi là Dương Tiếu. Trong phòng ghi hình có ai rảnh không?"
Trong bộ đàm rất nhanh truyền đến những tiếng động thưa thớt. Tổ tiết mục có ít người, mỗi người đều có công việc riêng của mình.
May mắn thay, cuối cùng cũng có người trả lời.
"Chị Dương Tiếu, em là Lưu Duyệt Nguyệt, em là Lưu Duyệt Nguyệt. Em đang ở trong trường quay. Có chuyện gì cần em giúp không?"
"Tốt quá!" Dương Tiếu nói ngay lập tức. "Em tìm một khán giả nam cao một chút và để anh ta ngồi vào vị trí khách mời. Chúng ta bây giờ phải điều chỉnh góc quay”
"Vâng!" Lưu Duyệt Nguyệt ngoan ngoãn hỏi, "Cao thế nào ạ, đội kỹ thuật có một người cao hơn một mét tám, được chứ?"
"Không, quá thấp rồi." Dương Tiếu nói, "Nếu trong đội ngũ nhân viên không có người, em tìm thử trong nhóm khán giả đi; nếu cũng không có thì ..."
"Đợi đã!" Lưu Duyệt Nguyệt nói nhanh, "Trong số khán giả có một người đàn ông dáng người rất cao!"
Nói xong, cô liền cúp máy bộ đàm.
Một phút sau, trên bốn màn hình đối diện với sân khấu, xuất hiện một hình bóng cao to rắn chắc.
"Vũ Phồn?" Dương Tiếu sững sờ. Cô đưa tay lên dụi mắt, và đột nhiên nhớ ra rằng ngày hôm nay cô chuốt mascara và kẻ mắt, vì vậy cô chỉ có thể thả tay xuống.
Trong bốn màn hình, một màn hình có góc nhìn xa, một màn hình có góc nhìn gần và hai màn hình cận cảnh. Trong màn hình cận cảnh, cậu bé đẹp trai, đẹp trai và hoàn hảo từ đầu đến chân.
Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trên máy quay, và cậu tỏ vẻ hơi thận trọng. Máy quay chầm chậm chạy theo cậu, cậu không thể nhìn chằm chằm vào camera. Khi nhìn vào nó, cậu bất giác mỉm cười với người đứng sau camera. Nụ cười xuất hiện từ khóe miệng, lan lên gò má, lặn vào mắt, và cuối cùng lan ra toàn bộ khuôn mặt cậu.
Đó là một nụ cười vui vẻ, tỏa nắng khiến mọi người bật cười khi nhìn thấy nó.
Trong điều khiển, mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như đều bị nụ cười đó mê hoặc.
Ánh sáng trên đầu Mạnh Vũ Phồn thay đổi, đó là tổ ánh sáng đang điều chỉnh ánh sáng, cận cảnh gần hơn một chút, giữa chừng có một chút mất tập trung - Không, Dương Tiếu đột nhiên không chắc đó là ống kính nằm ngoài tiêu cự hay là lý trí của cô dừng lại trong một nhịp.
"Đây có phải là khán giả không?" Một tiếng thì thầm trong phòng giám chế. "Bây giờ chỉ cần tùy tiện chọn lấy một khán giả nam, đều có thể cao như thế, đẹp trai như thế sao?"
"Ơ, cậu bé này trông quen quen ... À!" Ai đó nhận ra cậu, "Đây có phải là bạn trai của Tiểu Dương không? Tôi nhớ cậu ấy đã đến đài để đón em tan làm."
"Vâng." Khóe miệng của Dương Tiếu cười toe toét, và tự hào tuyên bố, "Không sai, anh ấy là bạn trai của tôi."
Đạo diễn trêu chọc cô: "Ái chà, dính người như vậy sao, cô quay chương trình mà cậu ấy cũng đi theo à? Nhưng nếu như hôm nay không có cậu ấy, việc điều chỉnh góc quay gay go rồi"
Dương Tiếu không trả lời, mọi người chỉ cho rằng cô đang thừa nhận.
Nhưng thật ra, trong lòng cô cũng có một chút kỳ lạ - tại sao Mạnh Vũ Phồn không nói một lời, trực tiếp chạy tới hiện trường làm khán giả?
Trên sân khấu, máy bộ đàm trong tay Lưu Duyệt Nguyệt vang lên giọng nói của Dương Tiếu.
"Tiểu Lưu, để cho Vũ Phồn đứng lên đi, ánh sáng và ống kính được điều chỉnh tốt rồi."
"Vâng!" Lưu Duyệt Nguyệt trả lời và ra hiệu rằng Mạnh Vũ Phồn có thể đứng dậy và rời đi.
Mạnh Vũ Phồn nhìn chằm chằm vào máy bộ đàm trong tay cô ấy với sự tò mò. Dáng điệu nóng lòng muốn thử kia, chỉ hận không thể tự mình đến lấy để nói vài câu với Dương Tiếu.
Trong trường quay không cho phép mang điện thoại di động, vì sợ rằng tín hiệu điện từ sẽ ảnh hưởng đến thiết bị quay phim, một lý do khác là để giữ bí mật. Trước khi vào trường quay, điện thoại di động của Mạnh Vũ Phồn đã nộp lên rồi. Cậu muốn nói vài câu với Dương Tiếu cũng không thể được.
Lưu Duyệt Nguyệt đi một mạch đến chỗ Mạnh Vũ Phồn, dẫn cậu đến hàng ghế cuối cùng của khán phòng, miệng nói nhanh: "Bạn học Đại Mạnh, hôm nay thiệt thòi cho anh rồi!"
"Không sao đâu, chỉ là cái nhấc tay thôi mà." Cậu lắc đầu.
"Nhưng ... bây giờ anh có thiếu tiền không?" Lưu Duyệt Nguyệt đẩy kính của mình. "Em nghe nói rằng công ty ‘Cho thuê bạn trai’ của anh đã phá sản và anh không thể kiếm được việc làm. Bây giờ bắt đầu tham gia nhóm tìm kiếm người phải không?"
"..." Mạnh Vũ Phồn nghẹn lời. "Không, tôi là đặc biệt đến gặp chị Tiếu Tiếu thôi."
"Đến gặp chị Dương Tiếu sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt không biết gì của Lưu Duyệt Nguyệt, Mạnh Vũ Phồn lần đầu tiên cảm thấy IQ bị ức chế. Người chủ cũ của cậu ... dường như có bộ não không tốt, đến bây giờ còn chưa phát hiện ra cậu và Dương Tiếu thực sự yêu nhau.
Cậu sợ rằng cô ấy sẽ lại hiểu lầm, vội vàng nói, "Là thế này. Chị Tiếu Tiếu và tôi ..."
Tuy nhiên, khi cậu vẫn chưa nói xong. Đột nhiên, một bàn tay to từ phía sau đưa ra, vòng tay qua cổ cậu, một tay khác thì vỗ nhẹ vào lưng cậu, giống như bộ dáng của hai anh em tốt: “Đàn em à, chúng ta lại gặp nhau rồi! "
Vào giây phút đó, tất cả các gai trên cơ thể của Mạnh Vũ Phồn đều được dựng đứng lên.
Ngay lập tức cậu quay người lại và thấy Phùng Tương không biết đến sau lưng cậu từ khi nào, khuôn mặt là nụ cười sáng lạn.
Lưu Duyệt Nguyệt nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, ngạc nhiên nói: "Hai người quen biết nhau sao?"
"Tất nhiên là chúng tôi quen biết nhau rồi!" Phùng Tương thân thiết nói, "Mạnh Vũ Phồn là học đệ ở trường đại học của tôi. Đáng tiếc là, khi cậu ấy vào trường, tôi đã tốt nghiệp và tham gia CBA rồi ..." Anh ấy vỗ vai Mạnh Vũ Phồn và mỉm cười. "Học đệ à, lúc nãy cảm ơn cậu nhiều nha."
Mạnh Vũ Phồn bất ngờ hỏi lại: "Cảm ơn tôi?"
"Cảm ơn vì đã làm thế thân cho tôi." Phùng Tương chỉ lên sân khấu, nghĩa là những gì vừa xảy ra anh ấy đều trông thấy hết.
Mạnh Vũ Phồn cảm thấy đây không phải ảo giác của chính mình – cậu luôn cảm thấy giọng điệu của Phùng Tương thật kỳ lạ.
Cậu lắc đầu: "Không cần phải cảm ơn. Tôi chỉ là đang giúp Tiếu Tiếu. Cho dù khách mời không phải là anh, mà là đội trưởng của đội Beijing Shougang Ducks, tôi cũng sẽ đi lên giúp thôi."
Phùng Tương: "..."
Beijing Shougang Ducks và Hoa Thành là tử địch, đội trưởng của Beijing Shougang Ducks và Phùng Tương chưa bao giờ hợp nhau. Hai người bọn họ vì tranh giành danh hiệu MVP mỗi năm, mà chiến đấu đến đầu rơi máu chảy.
"... Bạn học nhỏ thế nhưng rất thích nói đùa." Phùng Tương buông tay và đưa ra một cử chỉ chào cậu một cách kỳ lạ, rồi bước về phía sân khấu. "Không nói chuyện nữa, tôi phải lên sân khấu rồi - nhớ lúc vỗ tay thì vỗ to một chút, nhưng đừng dọa người hâm mộ của tôi đấy! "
Nhìn vào lưng của Phùng Tương, Mạnh Vũ không khỏi rùng mình.
" Anh ta thực sự là ....", cậu lẩm bẩm.
"- Phong lưu soái khí!" Lưu Duyệt Nguyệt hai tay ôm lấy ngực, hai mắt ở phía sau ống kính lóe sáng.
Mạnh Vũ Phồn: "..." Mạnh Vũ Phồn kinh ngạc nói, "Cô không cảm thấy anh ta rất tự luyến sao?"
"Tự luyến chỗ nào chứ, đó được gọi là tự tin!" Lưu Duyệt Nguyệt hùng hồn nói một câu, “Hiện tại sớm đã không lưu hành thuyết “người đẹp mà tự mình cũng không biết”, như anh ấy biết rõ mình rất có mị lực, còn người lợi dụng mị lực để làm điều xằng bậy, nếu như là đặt trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ...”
Cô ấy đẩy kính và lẩm bẩm với giọng nói nhỏ, "... nhưng bị đánh gục."
Mạnh Vũ Phồn: "Cô nói gì? Tôi không nghe thấy rõ."
Lưu Duyệt Nguyệt vung tay lên: "Không sao đâu, anh không cần phải nghe rõ." Cô ấy nhìn vào đồng hồ. "Buổi ghi hình sắp bắt đầu, anh nhanh ngồi xuống đi, một lát nữa sẽ bắt đầu quay rồi!"
...
Ba phút sau, MC bước vào trường quay. Vân Khiếu dẫn đầu, theo sau là một trợ lý trang phục và một trợ lý trang điểm. Cô ấy mặc một chiếc váy màu be và mái tóc được xõa nhẹ nhàng, mang lại một cảm giác dịu dàng như nước.
Dương Tiếu theo sát sau đó, một tay cầm kịch bản và tay kia cầm máy tính, cảnh tượng vội vàng. Mỗi khi cô bước một bước, thẻ nhân viên trên ngực cô khẽ rung lên. Trong bức ảnh trên thẻ nhân viên, cô lúng túng mỉm cười nhẹ trước ống kính.
Cô rất bận, bận đến nỗi không có thời gian để chào hỏi Mạnh Vũ Phồn - nhưng ngay khi vừa bước vào, từ trong đám đông cô đã tìm thấy cậu.
Mạnh Vũ Phồn rất dễ thấy, không phải vì chiều cao và ngoại hình, mà vì hào quang của cậu. Cậu ngồi ở hàng cuối cùng của đám đông, như một mặt trời dừng lại ở đó.
Cách đám người trùng trùng, ánh mắt họ cùng lúc giao nhau.
Dương Tiếu khẽ gật đầu với cậu. Trong lúc làm việc, cô không thể bị phân tâm bởi bất cứ điều gì. Mạnh Vũ Phồn giơ tay lên trên đầu, hai tay giống như một "quả táo".
... "Táo"?
Mãi đến khi Dương Tiếu ngồi sau màn hình, cô mới chợt hiểu ra - đó là một "trái tim".
Mạnh Vũ Phồn bắn một trái tim hướng về phía cô.
Đáng tiếc, trái tim đó hình dạng thật quá khó coi đi!
Dương Tiếu dựng kịch bản trên bàn lên và giấu đi nụ cười của chính mình.
Mỗi phòng ghi hình và phòng kĩ thuật trường quay đều có một bộ màn hình. Sau khi quay phim chính thức bắt đầu, biên đạo ngồi trong ghi hình. Nếu có bất kỳ tình huống nào, có thể được giải quyết càng sớm càng tốt. Các hình ảnh trong màn hình được kết nối bởi sáu camera. Nếu có vấn đề với người quay phim, Dương Tiếu sẽ thông báo cho phòng ghi hình để thực hiện thay đổi.
Miêu Mộng Sơ cầm một bản tài liệu trên tay, và nghiêm túc đứng sau màn hình.
Thấy cô đến, Miêu Mộng Sơ không hề di chuyển, da mặt dày nói: "Dương Tiểu, tôi học hỏi kinh nghiệm của cô nhé."
Dương Tiếu thờ ơ gật đầu.
Cô không sợ ả ta "lấy kinh nghiệm" gì, dù sao, con đường lấy kinh cũng phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt kiếp nạn đấy thôi.
Dương Tiếu kéo ghế dựa qua, ngồi xuống, hai chân vắt lên nhau, lưng thẳng và tầm mắt dừng ở trên sân khấu.
"Cô giáo Vân, Đội trưởng Phùng, mọi người đã sẵn sàng chưa?" Cô lớn tiếng hỏi.
"Được rồi." Vân Khiếu gật đầu và ra hiệu cho trợ lý trang điểm và trợ lý quần áo rời khỏi hiện trường.
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi." Phùng Tương sau cùng uống một ngụm nước cho thấm giọng.
Trong ghi hình, ánh sáng của khán phòng được tắt từng lớp từ sau ra trước và cuối cùng chỉ còn lại một vài tia sáng phía trên sân khấu.
Bên ngoài ánh sáng, đó là khán giả, đội ngũ kỹ thuật, nhiếp ảnh và đạo diễn.
Mà đây, chính là hiện trường trực tiếp của chương trình tống nghệ.
Dương Tiếu ấn nút liên lạc, khẽ mở môi và ra lệnh, "- Tất cả các phòng ban chuẩn bị--"
"Ba."
"Hai"
"Một!"
Chương trình bắt đầu.
Bình luận facebook