• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cho thuê bạn trai (2 Viewers)

  • Chap-47

Chương 47: Dương Tiếu phụ đạo 1 vs 1 cho Mạnh Vũ Phồn




Chương 43



Edit: Lim


Beta: Bánh bao nhỏ


Dương Tiếu một lòng muốn ngăn cách Mạnh Vũ Phồn với Vu Hoài Ba, dù sao một người bình thường không thể đối đầu với một kẻ điên được.


Vu Hoài Ba giống như một quả bom nổ chậm, không biết sẽ nổ lúc nào, ảnh hưởng đến những người xung quanh.


Dương Tiếu không hề sợ hắn, nhưng cô sợ hắn làm tổn thương Mạnh Vũ Phồn ―― Bây giờ chính là thời điểm thi đấu quan trọng nhất của anh bạn nhỏ, nếu như vì loại người cặn bã này mà phân tâm, không thể để chuyện này xảy ra được!


Dương Tiếu nói được làm được, từ hôm đó trở đi, mỗi ngày sau khi tan làm cô đều đặc biệt dành ra ba tiếng đồng hồ, đi tới Đại học Hoa Thành, phụ đạo Tiếng Anh cho Mạnh Vũ Phồn.


Vừa mới bắt đầu, hai người họ muốn tìm quán cafe gần đó, nhưng Đại học Hoa Thành không hổ là trường đại học hội tụ học bá, quán cafe xung quanh đều chật kín người, trên mỗi bàn đều có máy tính và sách, không tài nào tìm được chỗ trống; đến quán ăn nhanh, Dương Tiếu cũng không ngại mua hai cốc cafe rồi ngồi ở đó cả đêm.



Sau khi hai người lượn lờ ngoài trường học nửa ngày, cuối cùng quyết định ――


―― “Phiền cô, cho tôi thuê phòng một tiếng.”


Hai tấm thẻ căn cước và một thẻ tín dụng được đặt đồng thời trên quầy lễ tân, Dương Tiếu đứng trong sảnh khách sạn ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt mang nét cười trong sáng vô tư, nhưng trên thực tế cô xấu hổ đến nỗi bắp chân đều co cứng lại. Ai có thể tin, Dương Tiếu cô lại có ngày đưa sói nhỏ đến khách sạn để phụ đạo Tiếng Anh!!



Đứng bên cạnh cô, vẻ mặt hưng phấn nhìn trái nhìn phải của Mạnh Vũ Phồn, quả thực giống như lần đầu thuê phòng khách sạn cùng với bạn gái.


. . . . . Cũng đúng, cậu chính là lần đầu tiên thuê phòng khách sạn cùng với bạn gái!


Giá trị nhan sắc của đôi tình nhân này cao hơn tiêu chuẩn cơ bản: chàng trai trẻ tuổi cao gần hai mét, trang phục trẻ trung đơn giản, lưng đeo balo, bên trong áo khoác rộng là bộ quần áo thể thao; còn cô bạn gái bên cạnh cậu mặc trang phục công sở, trong tay xách một cái túi da cừu đắt tiền, trưởng thành tao nhã ―― đại tỷ tỷ và sói nhỏ, khác xa so với đối tượng trong tưởng tượng của chính họ.


Cô gái lễ tân bình tĩnh quan sát hai người họ mấy lần, hai tay nhận lấy thẻ tín dụng và thẻ căn cước, quét lên máy tính.


“Xin hỏi cô thuê phòng mấy tiếng?” Cô gái lễ tân mỉm cười hỏi: “Khách sạn chúng tôi cho thuê từ ba tiếng trở lên, sắp xếp cho cô ba tiếng được không?”


Chàng trai có một chút nghĩ ngợi, nghiêng đầu hỏi ý kiến bạn gái: “Chị Tiếu Tiếu, tôi thấy ba tiếng hơi ít, bởi vì tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn chị dạy từ từ.”


Dương Tiếu: “. . . . . .”


Cô gái lễ tân: “. . . . . .”


Mạnh Vũ Phồn còn nói: “Với lại tôi không thể vừa vào phòng liền bắt đầu học luôn được, học xong còn phải củng cố lại nội dung chị đã dạy hôm nay, vì vậy tôi thấy hay là chúng ta thuê bốn tiếng đi.”


Rõ ràng việc cậu nói là cực kỳ đứng đắn, ngữ khí cũng kiểu khiêm tốn học hỏi, nhưng khi nghe những lời này, cảm thấy sao mà. . . cảm thấy sao mà . . .



Mặt Dương Tiếu đỏ rần, bình tĩnh mới lấy lại được đã tan theo mây khói. Cô lấy tay ra sức véo vào tay Mạnh Vũ Phồn, làm cho cậu khẽ kêu lên oan ức.


Lời nói của Dương Tiếu mang ý nhắc nhở: “Tôi thấy ba tiếng là đủ rồi.”


Mạnh Vũ Phồn: “Hả? Nhưng mà . . . . . .”


Tròng mắt Dương Tiếu bắn ra vô số phi đao: “Ba, tiếng, đồng, hồ.”


Đuôi của Mạnh Vũ Phồn cụp xuống: “. . . . . . Thôi được rồi.”


Nụ cười trên mặt của cô gái lễ tân không thay đổi, hết sức đúng mực. Cô ấy cầm thẻ phòng đưa tới tay Dương Tiếu, cung kính nói: “Xin gửi cô thẻ căn cước và thẻ phòng của cô, tôi tính trước cho cô ba tiếng, nếu như muốn thêm giờ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại nội bộ liên hệ lễ tân.”


“. . . . . .” Dương Tiếu nhận lấy tấm thẻ nhỏ bé cực nhanh, nhét thẳng vào lòng bàn tay nóng bỏng của Mạnh Vũ Phồn sau đó lập tức kéo chàng trai ngây thơ đi về phía thang máy.


Trời mới biết, cô thật sự đưa cậu ấy đến học Tiếng Anh, tại sao giờ đây lại giống như yêu đương vụng trộm vậy?


. . . . . .


Căn phòng thuê cũng không lớn, trang trí đơn giản, ngoại trừ một cái bàn nhỏ sát tường ra, chỉ còn lại một cái giường đôi.


Dương Tiếu nhìn không chớp mắt cái giường trước khi đi qua, ném áo khoác, túi xách lên giường, hết sức muốn tạo ra trạng thái “đây không phải cái giường, đây chỉ là một cái giá để đồ”.


Mạnh Vũ Phồn cũng bắt chước theo, đặt balo nặng trĩu lên trên giường, kéo khóa kéo, lấy ra một quyển từ vựng CET-4, hai bộ luyện đề thi, còn có một quyển ngữ pháp.


Mặc dù Dương Tiếu tốt nghiệp chuyên ngành Tiếng Anh Trường Đại học Sư phạm, nhưng sau khi vào làm việc ở đài truyền hình, cô đã rất lâu không ôn luyện lại Tiếng Anh. Cũng may căn bản cô vẫn có, cô xem lại ngữ pháp một lúc, nắm được đại khái trình độ, lại cầm lấy quyển đề thi bên cạnh ――


―― “Ấy” một tiếng, Mạnh Vũ Phồn bối rối hướng theo, đóng quyển đề thi lại.


Dương Tiếu đọc sách, lại nhìn Mạnh Vũ Phồn, nheo nheo mắt: “Bỏ tay ra.”


Mạnh Vũ Phồn không chịu: “Chị Tiếu Tiếu, trình độ tôi kém lắm, làm mười câu sai mất hơn một nửa, tôi sợ chị xem rồi sẽ nổi giận.”


Dương Tiếu: “Tôi sẽ không tức giận đâu. Ngay cả học sinh lớp một tôi cũng đã dạy, các em ấy ngay cả chữ cái cũng chưa lưu loát, cậu lại còn có thể kém hơn các em ấy sao?” Cô nói ẩn ý sâu xa: “Làm sai đề cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau, tôi muốn xem xem cậu làm sai là do vấn đề từ vựng, hay là sai ngữ pháp, như vậy mới có thể ôn tập cho cậu được.”


Nhưng cô đúng là phí lời, nói kiểu gì Mạnh Vũ Phồn cũng không chịu buông tay ra.


Dương Tiếu không biết cậu rốt cuộc đang giấu diếm cái gì, cô hết nhẫn nại, trong ánh mắt bắn ra những phi đao nhỏ: “Tôi nói lần nữa, bỏ ra.”


Việc “cướp miếng ăn trên miệng chó” này, ở nhà cô đã làm rất nhiều lần. Đại Thánh đặc biệt thích cắn đồ, đống đồ chơi trên bộ ghế sofa của Đường Thư Cách đều bị nó dày vò. Mỗi lần Dương Tiếu lấy đồ chơi trong miệng nó, đều phải kéo đồ từng tí một từ hàm răng nó ra. Trong quá trình cướp lại, chú chó đều dùng ánh mắt đáng yêu vô tội, hi vọng cô có thể để đồ chơi lại cho nó, hơn nữa lại không dám gây chiến với chủ nhân quyền uy, chỉ có thể nhả món đồ chơi từng chút một.


Bộ dạng Mạnh Vũ Phồn che giấu quyển sách này, cực kỳ giống chú chó vàng nghịch ngợm phá phách bị người khác phát hiện.


Hai tay Mạnh Vũ Phồn đặt trên quyển sách, lại không dám dùng sức, chỉ có thể nhìn chăm chú Dương Tiếu, để cô tùy ý rút quyển sách ra từng tí một.


Sau khi Dương Tiếu cầm lấy quyển đề thi, bắt đầu mở ra ―― Ồ! Làm mười câu sai năm thật sự là không khoa trương, thậm chí có bài đọc hiểu từ đầu đến cuối đều chọn đáp án C, kết quả tất cả đều không đúng.


Tiêu chuẩn CET-4 là đạt 425 điểm, Dương Tiếu lật mấy trang, phát hiện cậu làm nhiều đề như vậy, cao nhất mới có 380 điểm. . . . . . Cậu xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, nếu có thể, cậu thật không muốn cô gái mà mình thích phát hiện ra sự kém cỏi của mình.



Cũng may Dương Tiếu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô thở dài, lại lật sang trang khác.


Sau đó, cô sững người ra.


Đó là một đề thi nghe, thông qua ghi chép trên đó, có thể nhìn ra khi làm đề, cậu chăm chú ghi lại đáp án, nhưng đề càng về sau càng khó, cậu rõ ràng không theo kịp, bắt đầu mất tinh thần, trong đề viết vẽ loạn lên.


Dương Tiếu cũng đã từng làm việc này khi họp. Lãnh đạo nói ở phía trên, cô liền thuận tay viết vào quyển sổ ở bên cạnh mấy chữ vô nghĩa, như là “thật nhàm chán” “khi nào kết thúc” “tan làm ăn gì”, đây hoàn toàn là những chữ trong đầu viết ra, là suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng cô.


Hơn nữa trong những đề mục trống, Mạnh Vũ Phồn chỉ viết hai chữ ――”Dương Tiếu”.


Là tên của cô.


Dương Tiếu, Dương Tiếu, Dương Tiếu, Dương Tiếu. Vô số chữ “Dương Tiếu” chồng chất lên nhau, tất cả đề mục trống đều điền kín hết, mỗi một nét bút, mỗi một nét vẽ, mỗi một nét chấm viết ra đều là tâm ý của cậu.


Đây mới là điều Mạnh Vũ Phồn muốn giấu.


Dương Tiếu đang cầm nhẹ nhàng quyển đề thi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai bằng ánh mắt phức tạp.


Chàng trai cao lớn không thể trốn tránh ánh mắt của cô, chỉ thấy trên mặt dâng lên từng hơi nóng, cuối cùng biến thành màu đỏ đậm.


Rõ ràng là một chàng trai trưởng thành cao một mét chín mươi bốn, nhưng lúc cậu đỏ mặt sao lại đáng yêu như vậy.


Dương Tiếu chậm rãi đóng quyển sách lại, giọng nói rõ ràng: “Lúc làm đề không nên mất tinh thần, bài nghe chỉ được nghe một lần, bỏ qua sẽ không có điểm.”



“…Ừm.” Cậu rầu rĩ trả lời.


“Còn nữa,” Dương Tiếu đặt tay lên vai của cậu, nhẹ giọng nói: “Lần sau lúc nhớ tôi, cứ gọi điện thoại cho tôi, cậu viết ở trong này làm sao tôi nhìn thấy được.”



. . . . . .



Thời gian học ba tiếng loáng cái trôi qua, đây đúng là ba tiếng học ngắn nhất trong đời Mạnh Vũ Phồn.



Nếu như từ nhỏ đến lớn, giáo viên dạy Tiếng Anh của cậu là Dương Tiếu, cậu sẽ không học tệ như vậy rồi.



Cùng là một kiến thức, từ miệng của giáo viên khác nói ra vô cùng nhàm chán, giống như là thiên thư vậy; nhưng Dương Tiếu nói ra, Mạnh Vũ Phồn cảm thấy bản thân đều có thể hiểu.



“Bỗng nhiên tôi cảm thấy Tiếng Anh đơn giản hơn rất nhiều.” Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên vui mừng nói.



Dương Tiếu nói: “Tiếng Anh CET-4 vốn dĩ không khó, vốn từ nhiều, ít nhất đọc hiểu cũng không thành vấn đề; về phần điền từ vào chỗ trống, cũng là kết hợp từ vựng và ngữ pháp, chỉ cần học tốt từ vựng CET-4, lần này cậu chắc chắn sẽ đỗ thôi.”



“Nói tới nói lui, vẫn là phải học tốt từ vựng.” Mạnh Vũ Phồn nhìn quyển sách dày cả thước, lúc này hận không thể giơ tay đầu hàng: “Thực ra mỗi ngày tôi đều học từ vựng, nhưng mà hôm nay học ngày mai quên luôn, chỉ có vài trang chữ, tôi cũng học mất cả tuần rồi . . . . . .”



Nếu như thi Tiếng Anh đơn giản giống như ném bóng rổ thì tốt biết mấy.



Cậu có thể ném liên tục ba trăm từ đơn vào rổ, nhưng mà muốn cậu nhớ một mạch được ba trăm từ đơn này, chi bằng thẳng tay giết chết cậu luôn cho rồi.



“Như vậy đi.” Dương Tiếu cầm lấy quyển từ vựng, mở tới trang mục lục, cô chỉ vào thứ tự từ A đến E, nói: “Nếu như tuần này, cậu có thể học xong những từ vựng trong phần này, tôi sẽ có phần thưởng cho cậu.”



Nghe thấy hai chữ phần thưởng, ánh mắt của Mạnh Vũ Phồn sáng lên: “Phần thưởng gì thế?”



Dương Tiếu ngồi lên trên giường, hai chân vắt chéo, hất dép lê đi trên chân ra.



Cô nói: “Thưởng cho cậu chống đẩy, thế nào?”


“Hả? Chống đẩy mà là phần thưởng á.” Mạnh Vũ Phồn nghĩ, chỉ có lúc bị phạt, huấn luyện viên của họ mới bắt chống đẩy.



Dương Tiếu giơ bàn tay lên, ngoắc ngoắc ngón trỏ hướng về phía cậu, cười tủm tỉm nói: “Cậu qua đây.”



Mạnh Vũ Phồn không hiểu, từ bàn học đứng dậy, đến trước mặt Dương Tiếu, khom lưng xuống, nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.



Giây tiếp theo, Dương Tiếu bỗng vươn tay kéo vai cậu, rồi ngả người về phía sau ――



―― Sau khoảng thời khắc trời nghiêng đất ngả ngắn ngủi đó, Mạnh Vũ Phồn và cô ngã lăn ra chiếc giường lớn.



Bởi vì đột nhiên mất cân bằng, hai tay chàng trai theo bản năng chống lên giường, vừa vặn phủ lên người Dương Tiếu, nhưng vẫn chưa đến mức đè lên cô.



Khoảng cách của hai người, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy centimet ngắn ngủi.



Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, cậu vừa mừng vừa lo lắng nhìn cô gái ở dưới, đáy mắt đều là nụ cười của cô.



Ngón tay của Dương Tiếu chậm rãi vuốt ve từ gáy cậu, sau đó đột nhiên thăm dò thân trên của cậu, hàm răng hé mở, cắn vào khóa kéo của chiếc áo thể thao trên người cậu.



Đôi môi đỏ mọng ngậm vào miếng kim loại màu bạc, dùng chút sức ―― khóa kéo trơn tuột xuống. Cứ như vậy, từng chút một lộ ra cánh tay của chàng trai.



Yết hầu của Mạnh Vũ Phồn lăn lên trượt xuống, toàn thân đều run rẩy.



“Anh bạn nhỏ,” Cô nỉ non bên tai cậu: “Chống đẩy như thế này cậu không thích sao?”


. . . . . .



Tại quầy lễ tân khách sạn.


Điện thoại vang lên, cô gái lễ tân nghe điện, lời nói nhẹ nhàng.



“Xin chào, lễ tân . . . . . . . Cô là khách ở phòng 520 phải không ạ? . . . . . . Vâng, cô muốn thuê thêm giờ đúng không? . . . . . . Xin hỏi cô thuê thêm mấy giờ ạ? . . . . . . À, thuê đến sáng ngày mai đúng không ạ? . . . . . . Có thể, không thành vấn đề . . . . . . . Vâng, ở đây thủ tục đã hoàn tất, chúc cô một ngày tuyệt vời!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom