• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHO THUÊ BẠN TRAI (1 Viewer)

  • Chương 115: Âm mưu bại lộ (1)

Edit: Xiao Zhuang

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Hạc Hiên

“Ngáng chân” --- --- Chính là, khi một cầu thủ nhảy lấy đà ném rổ, tại vị trí anh ta đáp xuống, một cầu thủ khác đưa chân vào đó nhằm cản trở, làm cho khi anh ta tiếp đất trọng tâm không vững, dẫn đến sái khớp chân, liên tiếp kéo theo những hậu quả khác.

Căng cơ nhẹ thì nghỉ ngơi vài ngày, nặng thì rách sụn chêm, gãy xương mắt cá chân …

“Ngáng chân”--- --- từ này hoàn toàn là cơn ác mộng đối với vô số cầu thủ bóng rổ. Mà bây giờ, cơn ác mộng này đã xảy ra ngay trêи sân đấu này.

Trêи sân bóng vô cùng lộn xộn, ai cũng không ngờ rằng Đinh Man lại dám giở trò như vậy trước mắt bao nhiêu người.

Mạnh Vũ Phồn quá trong sáng, đơn thuần, những trận đấu trước giờ của cậu hoàn toàn là một màu trắng thuần khiết, đây là lần đầu tiên cậu biết rằng hóa ra trêи sân thi đấu cũng có thể có những trò dơ bẩn như vậy.

Cậu gầm lên giận dữ, siết chặt nắm đấm, cậu thật sự muốn đấm thật mạnh vào gương mặt thối, hung hăng, ngạo mạn kia.

Cậu muốn đạp nát mặt Đinh Man, muốn đánh cho hắn ta gãy hết xương cốt, toàn thân đổ máu.

Nhưng cậu còn chưa kịp ra tay, cánh tay cậu đã bị người ta ôm chặt lấy.

Là Dương Tiếu.

Là Dương Tiếu ngăn cậu lại.

Dương Tiếu không biết chạy lên sân từ bao giờ, trêи ngực cô còn đeo thẻ nhân viên, trêи thẻ nhân viên còn in logo chương trình được mạ vàng, vẻ sáng bóng như thế, thật mỉa mai làm sao.

“Mạnh Vũ Phồn, cậu bình tĩnh một chút!” Dương Tiếu dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy cánh tay cậu, “Bạo lực không giải quyết được vấn đề!”

Nhiều máy quay phim như vậy, nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy, cô dứt khoát không thể để cho Mạnh Vũ Phồn đánh người vào lúc này được. Một cầu thủ trẻ đánh một vị tiền bối CBA, nếu scandal này bị truyền ra nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho Mạnh Vũ Phồn.

Mạnh Vũ Phồn lại không thể bình tĩnh lại được, cậu gào thét: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Đồng đội của tôi bị thương, có thể cả đời không chơi bóng rổ được nữa, tôi sao có thể bình tĩnh được kia chứ?”

Trong lòng Dương Tiếu chợt rung động, một nỗi xót xa không thể tả được bao phủ lấy cô.

“Cậu…” Giọng nói cô ngắt quãng, ra sức nghĩ biện pháp giải quyết, “Chúng ta có thể xem playback, trọng tài sẽ có phân định lỗi phạm quy của…”

“Sau đó thì sao chứ?” Mạnh Vũ Phồn giận dữ hỏi lại: “Trọng tài phạt hắn phạm quy, cho chúng tôi hai lượt ném phạt, bóng vào rổ chúng tôi ghi điểm, giành thắng lợi --- --- Dương Tiếu, chị cảm thấy cái này có ích sao? Đồng đội của tôi còn có thể đứng lên được nữa không?”

Dương Tiếu bị cậu chất vấn dồn dập, đến mức không thể phản bác lại …

Đúng vậy… sau đó thì sao chứ?

Cho dù trận đấu này thắng thì đã làm sao chứ? Đây chỉ là tập đầu tiên của một chương trình tạp kĩ mà thôi, tương lai vẫn còn nhiều nhiều tập nữa, chẳng lẽ cứ mỗi một tập, mỗi một tập, mỗi một tập đều mặc kệ tên Đinh Man cứ điên cuồng hung hăng lộng hành như vậy sao?

Chỉ vì hắn có nhà tài trợ chống lưng à? Vậy, chương trình này của bọn cô không nên gọi là [King of Rebound] nữa mà nên đổi thành [King of Tripping*] thì tốt hơn.

* Tripping là thuật ngữ tiếng Anh của lỗi ngáng chân trong bóng rổ.

Đối mặt với cơn giận dữ khủng khϊế͙p͙ của Mạnh Vũ Phồn, tên đầu sỏ Đinh Man lùi lại một bước, quay đầu giục trọng tài: “Này, trận đấu kết thúc rồi, mấy người còn đứng ngốc ra đó làm gì, còn không tuyên bố chúng tôi thắng đi!”

Trọng tài bị dáng vẻ hung hăng, kiêu ngạo của hắn dọa sợ, hoàn toàn không nói nên lời.

Phùng Tương vội chạy lại, mạnh mẽ khiển trách: “Đinh Man, đừng có quá đáng!”

Đinh Man và Phùng Tương trước giờ không hề ưa nhau, Phùng Tương càng tức giận, Đinh Man càng vui vẻ. Đinh Man cười nói: “Ôi chao, Đội trưởng Phùng đang ở đây đóng vai sứ giả chính nghĩa à? Không phải cậu nói trong phim những nhân vật phản diện như tôi đều sẽ bị đánh bại à? Thật đáng tiếc, có vẻ như cậu đã sai lầm rồi. Trong bộ phim này do tôi diễn chính, tôi mới là diễn viên chính.”

Mấy chục mét vuông của sân chơi dường như bị chia thành vô số không gian song song bởi những bức tường vô hình. Một bên là cơn giận dữ không thể ngăn lại được của Mạnh Vũ Phồn, một bên là Đinh Man và Phùng Tương đang ăn miếng trả miếng; một bên là các bác sĩ và nhân viên y tế chăm sóc cho hậu vệ đại ca đang nằm rêи rỉ; một bên là sự ngỡ ngàng và hoảng loạn trêи khuôn mặt của những cầu thủ khác ...

Đột nhiên một giọng nữ phá tan những bức tường vô hình này, như một mũi tên nhọn xuyên thấu tất cả.

“--- --- Tất cả im lặng cho tôi!”

Từ phía xa, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới. Người đang bước đến tỏa ra khí thế uy nghiêm bức người, mọi người theo bản năng đều nhích sang một bên nhường đường.

Theo khe hở của đám người nhìn qua chỉ thấy Chu Hội sắc mặt xanh mét, dáng vẻ như thể có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Đằng sau cô ấy, những nhân viên công tác khác của tổ chương trình đã vội vã chạy qua. Tất cả họ đều hoảng loạn không biết nên đối mặt với cục diện ngoài ý muốn này như thế nào.

“Còn ngây ra đó làm gì?” Chu Hội nói đầy mạnh mẽ và quyết đoán: “Nhân viên cấp cứu nhanh chóng mang cáng lại đây, đưa tuyển thủ bị thương đến bệnh viện, tất cả chi phí do tổ chương trình ứng ra, nhân viên quản lý nghệ thuật đưa tất cả các cầu thủ ra phía sau tạm nghỉ ngơi; trọng tài, quay về xem lại băng playback, nhanh chóng viết một bản báo cáo về việc này; tổ quay phim tạm dừng ghi hình; tổ đạo diễn niêm phong tất cả tư liệu hình ảnh cất vào kho, chuyện cắt nối biên tập để sau.”

Sau khi bố trí xong từng nhiệm vụ một cho mọi người, đám người vốn đang huyên náo cũng bị khí thế mạnh mẽ của cô ấy làm cho từ từ yên tĩnh lại.

Chu Hội lại chuyển ánh mắt về phía Dương Tiếu: “Còn cô…”

Dương Tiếu lập tức nói: “Tôi đi cùng xe đến bệnh viện!”

Tổ chương trình xảy ra tai nạn lớn như vậy, quả thật cần có một nhân viên công tác có tiếng nói đến bệnh viện để xử lý vấn đề. Dương Tiếu là biên đạo của chương trình, để cô đại diện cho tổ chương trình đến bệnh viện cũng là hợp lý.

Vì vậy Chu Hội gật đầu đồng ý.

“Tôi cũng đi!” Mạnh Vũ Phồn đột nhiên chen vào nói, “Đồng đội của tôi bị thương, tôi cũng phải đến bệnh viện.”

Thấy thái độ kiên quyết của cậu, Chu Hội liền đồng ý.

“Đinh Man.” Chu Hội xử lý xong mấy chuyện nhỏ, lập tức chĩa mũi nhọn sang Đinh Man, “Chuyện xảy ra ban nãy cậu giải thích thế nào đây?”

Đinh Man lại ra vẻ không sao cả: “Giải thích? Có gì để giải thích kia chứ? Cứ để trọng tài xem băng playback, tôi không có gì để giải thích cả.”

Đối với một "tay lão luyện" như hắn ta hoàn toàn có thể làm cho hành vi ngáng chân kín kẽ, không chê vào đâu được, hắn ta có thể ngụy biện do chạy quá nhanh nên không phanh kịp, hoặc nhìn lên bảng rổ mà không chú ý đến dưới chân ... Kỹ năng của hắn ta do dày công tôi luyện mà nên, ngay cả khi xem lại video playback, hắn ta cũng hoàn toàn có thể viện cớ “Không cố ý” để trốn tránh.

Khuôn mặt kia của hắn ta khiến cơn giận dữ của Mạnh Vũ Phồn bùng phát trở lại. Nếu không phải là Dương Tiếu giữ chặt cậu lại, thanh niên bốc đồng này chắc chắn sẽ nhào tới dạy cho hắn ta một bài học khó quên.

Đúng lúc này, một giọng nam kiêu ngạo đột nhiên xuất hiện.

“Đinh Man nói rất đúng, thực sự không có gì để giải thích.” Giọng nam kiêu ngạo nọ nói: “Chơi bóng rổ ấy mà, sứt đầu mẻ trán là điều bình thường, nếu là một nhóm các grandpa chơi bóng rổ, nào là trận đấu đầu tiên ra vẻ hữu nghị, trận thứ hai là giả vờ chơi đùa, tại sao không đi xem bóng rổ nữ cho rồi? “

Dương Tiếu: “…”

Không cần phải nói cũng biết, người có thể nói ra những câu đầy sự phân biệt giới tính như vậy chắc chắn là Hình Phi, tên “ung thư trai thẳng” độc nhất trêи thế giới.

Hóa ra, sau khi thấy tình hình lộn xộn trêи sân bóng rổ, Hình Phi cũng đưa người đến đây.

Hắn đút hai tay vào túi và bước khoan thai vào trong đám đông. Những lời đổi trắng thay đen hắn vừa mới nói, thái độ coi thường của hắn làm cho người khác cảm thấy thật là khó chịu.

Các nhân viên y tế bên cạnh đang cố gắng đẩy hậu vệ đại ca lên cáng. Khi anh ấy nằm xuống, Hình Phi đi ngang qua anh ấy không hề chớp mắt. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đồng tử của hậu vệ đại ca chấn động, tiếng rêи ban đầu trở thành một tiếng kêu gào ngắn ngủi.

Nhân viên y tế vội vàng trấn an anh ấy: “Đau lắm phải không? Cậu nằm xuống, mau nằm xuống, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện!”

Đám đông nhường đường một lần nữa, mọi người nhìn chiếc xe đẩy bệnh nhân nhanh chóng rời đi, Mạnh Vũ Phồn lập tức đuổi theo, Dương Tiếu cũng không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác cũng chạy theo lên xe cấp cứu.

Về phần cục diện rối rắm trêи sân do Đinh Man gây ra, phải xem Chu Hội và Hình Phi đấu trí như thế nào rồi.

Dương Tiếu vô cùng hi vọng, kết quả cuối cùng sẽ không nghiêng về bên tư bản.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom