Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Thiên Duệ ngây ngốc nhìn cô, ban nãy cô vừa kêu anh là gì..
Ông xã? anh có nghe nhầm không..
"Em..em mau gọi lần nữa"
Hàn Khiết nhìn phản ứng ngu ngơ của anh thì cười ra tiếng, anh quá đáng yêu
"Ông xã... ông xã, nghe rõ rồi chứ"
"Anh nghe rõ rồi" anh nở nụ cười nhẹ âu yếm nhìn cô, nhưng nụ cười này đã làm cho con tim cô muốn nổ tung lên còn đập lên thình thịch..
Hàn Khiết đưa tay chạm nhẹ lên má anh xoa, người đàn ông này là chồng cô, cô và anh cùng có chung đứa con, thời gian trôi qua rất nhanh, sau này Thiên Duệ của cô sẽ không cô đơn một mình, quá khứ cho qua, hiện tại và tương lai cô vẫn sẽ nguyện bên cạnh người đàn ông này vì cô mà anh phải chờ đợi suốt 8 năm qua..
Nước mắt cô khẽ rơi xuống khiến anh không khỏi lo lắng.
"Làm sao đấy " Thiên Duệ dịu dàng nói.
"Em xin lỗi vì thời gian qua đã...."
Anh đưa ngón tay chặn ngay môi cô, anh không cho cô nói tiếp chỉ nhẹ hôn lên nước mắt như hạt trân châu của cô.
"Đừng nói gì cả, anh hiểu em muốn nói gì, em hãy để cho thời gian quyết định "
"Vâng, em biết rồi"
"Dậy thôi, chắc Tiểu Hàn đang đợi ở dưới".
"Ông xã bế em" Hàn Khiết dang hai tay làm nũng chờ anh bế.
"Mèo lười, thật hết cách với em" Nói vậy thôi nhưng vẫn đang bế cô lên vào nhà vệ sinh..
Tại phòng Bếp
Tiểu Hàn thấy ba mẹ mình xuống thì bĩu môi trách móc..
"Ba mẹ chẳng có tiền đồ, đã lớn như vậy rồi mà còn dậy trễ "
Hàn Khiết không hề để tâm đi đến chỗ cậu hôn má cậu chào buổi sáng.
"Để bảo bối chờ lâu rồi"
Được mẹ hôn thì cậu mềm lòng ngay
"Không sao đâu ạ"
Lục Thiên Duệ không nói gì kéo ghế ngồi xuống điềm tĩnh dùng bữa..
Một bữa sáng đầy ấm cúng của gia đình anh và cô cũng trôi qua.....
Lãnh Gia
Tại trong khu vườn có một đôi nam nữ yêu nhau ngồi trên xích đu ngắm cảnh vật bất tri bất giác ở đây.
"Phong, lát nữa cho em đi chơi được không " Ái Nhiên ôm cánh tay anh nũng nịu nói..
Nghe vậy Lãnh Phong liền sa sầm mặt lại " Em muốn đi chơi với ai "
" Aiya... em chỉ là muốn rủ Tiểu Khiết đi dạo phố với em thôi "
"Anh đi cùng với em là được mà "Lãnh Phong vẫn phản đối.
"Không được, lâu rồi em và cậu ấy chưa gặp nhau lần nào kể từ lúc cậu ấy tỉnh lại nên em rất muốn gặp cậu ấy "
Ái Nhiên trong lòng uất ức nói.
"Thôi được rồi, nhớ là phải về sớm đấy"
Nhìn thấy cô sắp khóc thì anh không nỡ phản đối, cô chắc bị anh cưng chiều quá nên thích ủy lại, nhưng không sao anh thích cô ủy lại vào anh..
"Phong, cảm ơn anh " Ái Nhiên vui vẻ ôm lấy anh.
"Được rồi, em cũng mau chuẩn bị đi để anh chở em qua nhà phu nhân "
"Anh cũng nghiêm túc thật đấy, kêu cô ấy được rồi, sao phải gọi là phu nhân"
"Đây là lệnh của Lục Tổng anh không dám cãi lệnh "
"Hừ..anh chỉ biết nghe lệnh của Lục Tổng còn về nhà thì bắt nạt em" Ái Nhiên đấm nhẹ vào ngực anh.
"Anh nào dám bắt nạt bảo bối của anh cơ chứ " Lãnh Phong cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, sau một lúc nụ hôn cũng dứt ra..
"Anh thật là xấu xa." Ái Nhiên đỏ mặt xấu hổ cúi đầu xuống.
Lãnh Phong chỉ biết cười nhìn thỏ con đang đỏ mặt kia...
Thật ra Lãnh Phong theo Lục Thiên Duệ làm thư ký điều có lí do, Nếu không có lí do này thì anh cũng một thân một mình tự lập công ty riêng mình nhưng hiện tại anh không muốn, tài sản của anh cũng không thua kém gì Thiên Duệ là mấy..
Vào mười mấy năm trước Lãnh Phong đang du học ở Nga có một lần bị bọn du côn đuổi đánh lúc đó anh gần như bản thân sắp phải xa thế giới, cũng may có một người đàn ông xuất hiện như vị cứu tinh của anh vậy, người đàn ông này rất oai nghiêm và bình tĩnh đứng trước mặt bọn du côn kia chỉ một cái búng tay nhẹ liền hai hàng vệ sĩ chạy tới cung kính, không cần chỉ thị của người đàn ông này mấy vệ sĩ nhanh chóng xử lý mấy tên côn đồ đó..
Sau mọi chuyện xảy ra Lãnh Phong quyết đi theo Lục Thiên Duệ
"Lục Tổng tôi có thể đi theo anh được không"
Thiên Duệ không nhanh không chậm bỏ lại một câu rồi xoay lưng đi
" Tôi không muốn người vô dụng"
Nhưng Lãnh Phong vẫn kiên quyết chạy theo anh.
"Tôi muốn trả ơn ngài "
Thiên Duệ cũng không muốn từ chối, dù gì anh đang thiếu một trợ thủ để đi theo bên cạnh, đành chấp nhận Lãnh Phong.
"Được thôi, sau này cậu sẽ là trợ thủ cho tôi " anh vỗ lên vai Lãnh Phong nói
Lãnh Phong nghe thế liền vui mừng liên tục cảm ơn anh..
Ngày kế tiếp Lãnh Phong luôn chăm chỉ học võ, tập bắn súng, chế tạo vũ khí,.....
Ông xã? anh có nghe nhầm không..
"Em..em mau gọi lần nữa"
Hàn Khiết nhìn phản ứng ngu ngơ của anh thì cười ra tiếng, anh quá đáng yêu
"Ông xã... ông xã, nghe rõ rồi chứ"
"Anh nghe rõ rồi" anh nở nụ cười nhẹ âu yếm nhìn cô, nhưng nụ cười này đã làm cho con tim cô muốn nổ tung lên còn đập lên thình thịch..
Hàn Khiết đưa tay chạm nhẹ lên má anh xoa, người đàn ông này là chồng cô, cô và anh cùng có chung đứa con, thời gian trôi qua rất nhanh, sau này Thiên Duệ của cô sẽ không cô đơn một mình, quá khứ cho qua, hiện tại và tương lai cô vẫn sẽ nguyện bên cạnh người đàn ông này vì cô mà anh phải chờ đợi suốt 8 năm qua..
Nước mắt cô khẽ rơi xuống khiến anh không khỏi lo lắng.
"Làm sao đấy " Thiên Duệ dịu dàng nói.
"Em xin lỗi vì thời gian qua đã...."
Anh đưa ngón tay chặn ngay môi cô, anh không cho cô nói tiếp chỉ nhẹ hôn lên nước mắt như hạt trân châu của cô.
"Đừng nói gì cả, anh hiểu em muốn nói gì, em hãy để cho thời gian quyết định "
"Vâng, em biết rồi"
"Dậy thôi, chắc Tiểu Hàn đang đợi ở dưới".
"Ông xã bế em" Hàn Khiết dang hai tay làm nũng chờ anh bế.
"Mèo lười, thật hết cách với em" Nói vậy thôi nhưng vẫn đang bế cô lên vào nhà vệ sinh..
Tại phòng Bếp
Tiểu Hàn thấy ba mẹ mình xuống thì bĩu môi trách móc..
"Ba mẹ chẳng có tiền đồ, đã lớn như vậy rồi mà còn dậy trễ "
Hàn Khiết không hề để tâm đi đến chỗ cậu hôn má cậu chào buổi sáng.
"Để bảo bối chờ lâu rồi"
Được mẹ hôn thì cậu mềm lòng ngay
"Không sao đâu ạ"
Lục Thiên Duệ không nói gì kéo ghế ngồi xuống điềm tĩnh dùng bữa..
Một bữa sáng đầy ấm cúng của gia đình anh và cô cũng trôi qua.....
Lãnh Gia
Tại trong khu vườn có một đôi nam nữ yêu nhau ngồi trên xích đu ngắm cảnh vật bất tri bất giác ở đây.
"Phong, lát nữa cho em đi chơi được không " Ái Nhiên ôm cánh tay anh nũng nịu nói..
Nghe vậy Lãnh Phong liền sa sầm mặt lại " Em muốn đi chơi với ai "
" Aiya... em chỉ là muốn rủ Tiểu Khiết đi dạo phố với em thôi "
"Anh đi cùng với em là được mà "Lãnh Phong vẫn phản đối.
"Không được, lâu rồi em và cậu ấy chưa gặp nhau lần nào kể từ lúc cậu ấy tỉnh lại nên em rất muốn gặp cậu ấy "
Ái Nhiên trong lòng uất ức nói.
"Thôi được rồi, nhớ là phải về sớm đấy"
Nhìn thấy cô sắp khóc thì anh không nỡ phản đối, cô chắc bị anh cưng chiều quá nên thích ủy lại, nhưng không sao anh thích cô ủy lại vào anh..
"Phong, cảm ơn anh " Ái Nhiên vui vẻ ôm lấy anh.
"Được rồi, em cũng mau chuẩn bị đi để anh chở em qua nhà phu nhân "
"Anh cũng nghiêm túc thật đấy, kêu cô ấy được rồi, sao phải gọi là phu nhân"
"Đây là lệnh của Lục Tổng anh không dám cãi lệnh "
"Hừ..anh chỉ biết nghe lệnh của Lục Tổng còn về nhà thì bắt nạt em" Ái Nhiên đấm nhẹ vào ngực anh.
"Anh nào dám bắt nạt bảo bối của anh cơ chứ " Lãnh Phong cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, sau một lúc nụ hôn cũng dứt ra..
"Anh thật là xấu xa." Ái Nhiên đỏ mặt xấu hổ cúi đầu xuống.
Lãnh Phong chỉ biết cười nhìn thỏ con đang đỏ mặt kia...
Thật ra Lãnh Phong theo Lục Thiên Duệ làm thư ký điều có lí do, Nếu không có lí do này thì anh cũng một thân một mình tự lập công ty riêng mình nhưng hiện tại anh không muốn, tài sản của anh cũng không thua kém gì Thiên Duệ là mấy..
Vào mười mấy năm trước Lãnh Phong đang du học ở Nga có một lần bị bọn du côn đuổi đánh lúc đó anh gần như bản thân sắp phải xa thế giới, cũng may có một người đàn ông xuất hiện như vị cứu tinh của anh vậy, người đàn ông này rất oai nghiêm và bình tĩnh đứng trước mặt bọn du côn kia chỉ một cái búng tay nhẹ liền hai hàng vệ sĩ chạy tới cung kính, không cần chỉ thị của người đàn ông này mấy vệ sĩ nhanh chóng xử lý mấy tên côn đồ đó..
Sau mọi chuyện xảy ra Lãnh Phong quyết đi theo Lục Thiên Duệ
"Lục Tổng tôi có thể đi theo anh được không"
Thiên Duệ không nhanh không chậm bỏ lại một câu rồi xoay lưng đi
" Tôi không muốn người vô dụng"
Nhưng Lãnh Phong vẫn kiên quyết chạy theo anh.
"Tôi muốn trả ơn ngài "
Thiên Duệ cũng không muốn từ chối, dù gì anh đang thiếu một trợ thủ để đi theo bên cạnh, đành chấp nhận Lãnh Phong.
"Được thôi, sau này cậu sẽ là trợ thủ cho tôi " anh vỗ lên vai Lãnh Phong nói
Lãnh Phong nghe thế liền vui mừng liên tục cảm ơn anh..
Ngày kế tiếp Lãnh Phong luôn chăm chỉ học võ, tập bắn súng, chế tạo vũ khí,.....