Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Được một lúc thì xiên nướng cũng làm xong Bà chủ vui vẻ đưa cho cô
" Đây của con đây"
"Cho con gửi tiền.. bác không cần phải thối lại đâu ạ"
"Làm vậy sao được" bả chủ vội chụp lấy cánh tay định nhét tiền vào tay cô, lại bị Hàn Khiết cản lại cô từ tốn nói.
"Bác cứ coi đây là lần đầu con mua đồ của bác đi ạ"
"Vậy cho bác cảm ơn" bà không còn cách nào đành nhận lấy vậy..
" Con đi đây"...
Cô kéo tay cậu đi lên dọc đường phía trước còn không quên đưa xiên nướng cho cậu
"Ngon không bảo bối" cô hỏi.
"Rất ngon ạ " cậu vừa nhai vừa trả lời cô
"Con có thích đi dạo phố như thế này không"
"Rất rất thích ạ " cậu tràn đầy vui vẻ mà trả lời, nghĩ gì đó cậu nói tiếp
"Mami sau này mỗi khi rảnh thì dẫn con đi nữa nhé"
" Được, nếu con thích Mami sẽ dẫn con đi bất cứ khi nào con muốn"
"Vâng"..
"Mami con muốn ăn sủi cảo" cậu lại đưa ánh mắt cún con nhìn cô làm lòng cô xiêu lòng ngay lập tức.
"Mẹ đồng ý cho con ăn nhưng không được ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, con hứa với mẹ chứ"
"Vâng, lệnh của mẹ đã ban con không dám cãi ạ "
"Ngoan, ăn xong mẹ đưa con đi chơi công viên chịu không"
"Dạ chịu ạ"
Như đã hứa cô đã đưa cậu đến công viên cho cậu chơi trò chơi nào là tàu lượn siêu tốc, vòng ngựa gỗ,... còn cô chỉ đứng một bên kêu tên cậu còn không quên vẫy vẫy tay với cậu, có lúc lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cậu.
Thấy cậu đã thấm mệt thì cô không cho cậu chơi nữa, nhìn sắc mặt cậu không tốt cho lắm vì chơi tàu lượn ban nãy..
Hàn Khiết bế cậu lên rồi hôn nhẹ trên trán cậu nhẹ giọng nói.
"Chơi tới đây thôi chúng ta về nhé, nếu không ba con lại lo lắm"
"Vâng Mami"..
Biệt thự Lục Vân ***18:00***
Hai mẹ con cô rón rén bước vào nhà thì bất thình lình giọng nói lạnh lẽo vang lên của anh làm cô và Tiểu Hàn phải rùng mình..
"Em và Tiểu Hàn mới đi đâu về"
Hàn Khiết từ từ ngước lên nhìn người đàn ông uy nghiêm vòng hai tay trước ngực đang ngồi trong phòng khách
"Em...em với Tiểu Hàn mới đi chơi về"
cô ấp úng trả lời, người đàn ông này lúc nghiêm túc sẽ khiến phái cô e dè.
Anh không nói gì, đưa đôi mắt lướt qua nhìn Tiểu Hàn nhận thấy khoé môi cậu bị thương thì anh nhíu mày.
"Tiểu Hàn con qua đây" Thiên Duệ nhàn nhạt ra lệnh.
Tiểu Hàn giật bắn mình khi anh gọi cậu, cậu đứng chôn chân tại chỗ không dám bước qua, lúc này anh tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Ba không nhắc lần hai"
Cậu cảm nhận được đàng sát khí từ người anh liền sợ hãi vội bước đến chỗ anh cúi gằm mặt xuống.
"Ngước mặt lên nhìn ba"
Biết là không giấu được anh cậu cũng đành ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh..
" Nói ba biết lí do" anh không đầu không đuôi hỏi, thế nhưng cậu vẫn biết anh đang hỏi về điều gì.
Cậu im lặng không trả lời, lần này làm Thiên Duệ thật sự tức giận mà quát.
"Được, nếu con không muốn nói thì nghiêm túc đứng ở đây, không được đi dù nửa bước "
Nói xong anh đứng dậy định rời đi thì bị cô nắm lại..
"Thiên Duệ... con trai khô..." chưa nói hết bị giọng anh ngăn lại
"Em đừng nói gì cả, đây chỉ là cách trừng phạt nhẹ mà thôi " anh không ngoảnh mặt lại mà đi thẳng lên thư phòng..
"Tiểu Hàn con ở đây chờ mẹ, mẹ lên giải thích với ba con "
"Vâng" cậu cũng không mong trông cậy vào cô, cậu đã quen với hình phạt này rồi, mỗi khi cậu làm sai không chịu nói rõ ràng với anh thì đều phạt cậu...
Hàn Khiết vội chạy lên lầu không cần gõ cửa cô đẩy cửa đi vào thấy anh đứng xoay lưng về phía cô đang ngắm cảnh xa xăm ngoài cửa sổ kính, Hàn Khiết nhẹ nhàng đi đến chỗ anh ôm eo anh đằng sau nói..
"Anh vẫn còn đang giận sao "
Thiên Duệ không phản ứng gì mấy khi cô ôm bất ngờ chỉ nghiêm nghị nói.
" Hàn Khiết, em cũng biết rằng thằng bé là một đứa trẻ thông minh nếu không biết cách dạy dỗ thì nó sẽ sinh ra hư và sự ủy lại của nó càng cao, em hiếu ý anh nói chứ".
Anh cũng biết đau khi phạt cậu nhưng con anh là đứa trẻ hiểu chuyện, anh không muốn sau này cậu thành một con người hư hỏng.
"Em hiểu, nhưng anh cũng phải biết lí do chứ " Hàn Khiết xoay người anh lại đối mặt với cô..
"Em nói đi " Anh đưa tay vén mái tóc còn vương trên mặt cô ra sau.
"Thằng bé vì em mà đánh nhau với bạn"
Sau đó cô kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.. cô cẩn thận quan sát sắc mặt của anh quả nhiên sắc mặt anh liền biến đổi..
"Sao, hối hận rồi " Hàn Khiết nửa đùa nửa thật nói đưa đôi tay trắng nõn lên bẹo má anh..
"Vớ vẩn " anh hửng hờ nói rồi bắt lấy cái tay cô đang làm loạn trên mặt anh..
" Đây của con đây"
"Cho con gửi tiền.. bác không cần phải thối lại đâu ạ"
"Làm vậy sao được" bả chủ vội chụp lấy cánh tay định nhét tiền vào tay cô, lại bị Hàn Khiết cản lại cô từ tốn nói.
"Bác cứ coi đây là lần đầu con mua đồ của bác đi ạ"
"Vậy cho bác cảm ơn" bà không còn cách nào đành nhận lấy vậy..
" Con đi đây"...
Cô kéo tay cậu đi lên dọc đường phía trước còn không quên đưa xiên nướng cho cậu
"Ngon không bảo bối" cô hỏi.
"Rất ngon ạ " cậu vừa nhai vừa trả lời cô
"Con có thích đi dạo phố như thế này không"
"Rất rất thích ạ " cậu tràn đầy vui vẻ mà trả lời, nghĩ gì đó cậu nói tiếp
"Mami sau này mỗi khi rảnh thì dẫn con đi nữa nhé"
" Được, nếu con thích Mami sẽ dẫn con đi bất cứ khi nào con muốn"
"Vâng"..
"Mami con muốn ăn sủi cảo" cậu lại đưa ánh mắt cún con nhìn cô làm lòng cô xiêu lòng ngay lập tức.
"Mẹ đồng ý cho con ăn nhưng không được ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, con hứa với mẹ chứ"
"Vâng, lệnh của mẹ đã ban con không dám cãi ạ "
"Ngoan, ăn xong mẹ đưa con đi chơi công viên chịu không"
"Dạ chịu ạ"
Như đã hứa cô đã đưa cậu đến công viên cho cậu chơi trò chơi nào là tàu lượn siêu tốc, vòng ngựa gỗ,... còn cô chỉ đứng một bên kêu tên cậu còn không quên vẫy vẫy tay với cậu, có lúc lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cậu.
Thấy cậu đã thấm mệt thì cô không cho cậu chơi nữa, nhìn sắc mặt cậu không tốt cho lắm vì chơi tàu lượn ban nãy..
Hàn Khiết bế cậu lên rồi hôn nhẹ trên trán cậu nhẹ giọng nói.
"Chơi tới đây thôi chúng ta về nhé, nếu không ba con lại lo lắm"
"Vâng Mami"..
Biệt thự Lục Vân ***18:00***
Hai mẹ con cô rón rén bước vào nhà thì bất thình lình giọng nói lạnh lẽo vang lên của anh làm cô và Tiểu Hàn phải rùng mình..
"Em và Tiểu Hàn mới đi đâu về"
Hàn Khiết từ từ ngước lên nhìn người đàn ông uy nghiêm vòng hai tay trước ngực đang ngồi trong phòng khách
"Em...em với Tiểu Hàn mới đi chơi về"
cô ấp úng trả lời, người đàn ông này lúc nghiêm túc sẽ khiến phái cô e dè.
Anh không nói gì, đưa đôi mắt lướt qua nhìn Tiểu Hàn nhận thấy khoé môi cậu bị thương thì anh nhíu mày.
"Tiểu Hàn con qua đây" Thiên Duệ nhàn nhạt ra lệnh.
Tiểu Hàn giật bắn mình khi anh gọi cậu, cậu đứng chôn chân tại chỗ không dám bước qua, lúc này anh tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Ba không nhắc lần hai"
Cậu cảm nhận được đàng sát khí từ người anh liền sợ hãi vội bước đến chỗ anh cúi gằm mặt xuống.
"Ngước mặt lên nhìn ba"
Biết là không giấu được anh cậu cũng đành ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh..
" Nói ba biết lí do" anh không đầu không đuôi hỏi, thế nhưng cậu vẫn biết anh đang hỏi về điều gì.
Cậu im lặng không trả lời, lần này làm Thiên Duệ thật sự tức giận mà quát.
"Được, nếu con không muốn nói thì nghiêm túc đứng ở đây, không được đi dù nửa bước "
Nói xong anh đứng dậy định rời đi thì bị cô nắm lại..
"Thiên Duệ... con trai khô..." chưa nói hết bị giọng anh ngăn lại
"Em đừng nói gì cả, đây chỉ là cách trừng phạt nhẹ mà thôi " anh không ngoảnh mặt lại mà đi thẳng lên thư phòng..
"Tiểu Hàn con ở đây chờ mẹ, mẹ lên giải thích với ba con "
"Vâng" cậu cũng không mong trông cậy vào cô, cậu đã quen với hình phạt này rồi, mỗi khi cậu làm sai không chịu nói rõ ràng với anh thì đều phạt cậu...
Hàn Khiết vội chạy lên lầu không cần gõ cửa cô đẩy cửa đi vào thấy anh đứng xoay lưng về phía cô đang ngắm cảnh xa xăm ngoài cửa sổ kính, Hàn Khiết nhẹ nhàng đi đến chỗ anh ôm eo anh đằng sau nói..
"Anh vẫn còn đang giận sao "
Thiên Duệ không phản ứng gì mấy khi cô ôm bất ngờ chỉ nghiêm nghị nói.
" Hàn Khiết, em cũng biết rằng thằng bé là một đứa trẻ thông minh nếu không biết cách dạy dỗ thì nó sẽ sinh ra hư và sự ủy lại của nó càng cao, em hiếu ý anh nói chứ".
Anh cũng biết đau khi phạt cậu nhưng con anh là đứa trẻ hiểu chuyện, anh không muốn sau này cậu thành một con người hư hỏng.
"Em hiểu, nhưng anh cũng phải biết lí do chứ " Hàn Khiết xoay người anh lại đối mặt với cô..
"Em nói đi " Anh đưa tay vén mái tóc còn vương trên mặt cô ra sau.
"Thằng bé vì em mà đánh nhau với bạn"
Sau đó cô kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.. cô cẩn thận quan sát sắc mặt của anh quả nhiên sắc mặt anh liền biến đổi..
"Sao, hối hận rồi " Hàn Khiết nửa đùa nửa thật nói đưa đôi tay trắng nõn lên bẹo má anh..
"Vớ vẩn " anh hửng hờ nói rồi bắt lấy cái tay cô đang làm loạn trên mặt anh..