Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Người anh chờ mong
Bàn bếp lạnh lẽo, Lăng Như Y như một con rối đứt dây tơi tả, cô không thể ngừng run rẩy, cho đến khi anh ôm cô trở vào giường ngủ, đặt cô xuống giường mềm. Tứ chi giống như sắp vỡ nát, cô không tài nào ngừng lại cảm giác tê tái đang rung cầm cập bên trong mình.
Giường nệm mềm mại xoa dịu đau nhức thể xác, nhưng tâm hồn cô không thể nào xoa dịu được, đôi mi nặng trịch gần như nhắm lại, nhưng một tia đau lòng thức tỉnh Lăng Nhữ Y, không cho phép cô gục ngã ngay lúc này. Cô cố gắng, lật đật ngồi dậy, bàn tay hướng đến hộp tủ bên cạnh giường lấy ra hộp thuốc.
Mạc Đình Quân vừa vặn xoay người, chuẩn bị nằm xuống thì nhìn thấy, hai đôi vai cô run rẩy, đôi tay khó khăn mở ra nắp thuốc.
Đã qua một lần lầm lỡ mang thai, đứa con tội nghiệp không kịp hình thành, Lăng Nhữ Y sẽ không để bất kì lỗi lầm nào tái phạm nữa. Dù cô mệt đến chết đi, cô cũng phải uống thuốc, anh không muốn có bất cứ thứ gì gàng buộc.
Vừa hay, cô bây giờ cũng không muốn có một thứ gì gò bó anh và cô.
Nhữ Y cầm viên thuốc, động tác thuần phục không một tia chần chừ hay do dự nào ngửa đầu uống thuốc. Uống xong rồi, cô mới có thể yên tâm nằm xuống giường ngủ. Trải qua một trào thác loạn kịch liệt, Lăng Nhữ Y tựa hồ món đồ chơi bị hỏng, thân thể đau nhức đến từng đoạn ruột, bản thân cô không thể nhận ra mình đang phát run, hai vai cứ run lên bần bật.
Cô rút mình vào trong chăn, phòng ngủ luôn được bật lò sưởi, căn phòng vốn rất ấm, còn có cả chăn dày đệm mềm, thế nhưng nó không đủ ủ ấm cho Nhữ Y. Cô có rút thế nào vào chăn cũng không kiềm lại được run rẩy của mình, hai cánh mũi cô nghẹt cứng, buộc phải thở bằng miệng, hít thở cũng phát ra âm thanh rét run.
Mạc Đình Quân nằm xuống giường, thuận tay kéo chăn đắp lại, anh nằm xoay nghiêng nhìn bóng lưng nhỏ, nhìn cô rút trong chăn một cách tủi thân vô cùng. Cô lạnh đến mức cái chăn chỗ cô cũng phát run, anh nhìn cô, trầm luân chìm vào một khoảng mong lung.
Rõ là rất ghét, rõ là anh không còn thích thú điểm nào ở cô, nhưng nhìn cô như vậy. Bỗng nhiên anh lại chạnh lòng, một tia nhức nhói rất nhanh xẹt qua trái tim anh, gây lên cơn đau lòng thoáng qua, trên ánh mắt hiện lên tia thương xót.
Dù sao thì thư cũng đã bị cô phá hủy, vừa rồi anh cũng đã hành hạ cô rồi. Anh không đôi co với cô nữa, Mạc Đình Quân vươn ra bàn tay to hướng về vị trí nằm ngay trước mặt. Tay anh chỉ vừa chạm vào lưng bụng của Nhữ Y, cô giống như bị một dòng điện chạy qua mà co rút, phản xạ muốn né tránh nhưng sức lực thì không có. Chỉ có thể rút mình cuộn tròn lại biểu thị né tránh, Mạc Đình Quân nắm lấy eo cô, kéo cô xích vào lòng anh.
Cánh tay to đặt trước bụng nhỏ kéo sát cô vào lòng, lưng cô chạm vào lồng ngực anh, tay còn lại anh đặt trên đầu cô, nâng đầu cô gối lên cánh tay anh rồi ôm lại. Cô rất nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng anh, hơi thở anh bắt đầu phà xuống đỉnh đầu, anh khẽ cúi, hôn lên đỉnh tóc thơm mùi cỏ chanh dịu dàng.
Lăng Nhữ Y bất động mặc cho anh ôm, cảm giác giống như cô được nằm trong một thế giới mềm mại làm sao, hơi ấm từ lồng ngực anh truyền ra, ủ ấm từ phía sau lưng chạy đến toàn bộ cơ thể. Bổng nhiên cô không còn thấy lạnh nữa rồi, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa.
Kỳ lạ làm sao, Lăng Nhữ Y ngừng lại run rẩy, thở ra một hơi thật dài giống như vứt bỏ được gánh nặng. Tay anh từ dưới eo chạy lên trên lồng ngực của Nhữ Y, kéo chặt cô vào lòng, áp sát cô vào lòng mình thêm nữa giống như anh muốn ép hai người hoà vào cùng một thể.
Lăng Nhữ Y lúc này đã mệt rã, cô không tài nào phản ứng được nữa, cô cũng không muốn phản ứng. Cảm giác êm êm dịu dịu vì được ủ ấm này, khiến cho trái tim cô được sưởi ấm, khiến cho cô cảm giác được một chút bình yên hiếm có. Cô mới không muốn phản ứng nữa, nằm trong vòng tay anh, đôi mi mệt mỏi dần dần sụp xuống, mơ màng nhìn cửa sổ ban công lớn ở phía trước, nhìn rèm cửa màu xám, cô dần thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Mạc Đình Quân ôm ấp cô trong lòng, cảm giác chua xót trong lòng vơi đi một chút, anh nhìn cô đã nằm yên tĩnh, hơi thở trên lồng ngực đều đều, anh lại nhẹ nhàng buông ra Nhữ Y. Dịu dàng xoay cô lại rồi ôm ấy, để gương mặt cô áp vào lòng, để anh ôm cô gần thêm một chút.
Thở ra hơi nhẹ, mùi hương dịu dàng từ mái tóc cô vẫn luôn mang đến cho anh cảm giác thực thoái mái. Mạc Đình Quân cũng dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ say đưa anh về bảy năm trước.
Năm ấy, anh vừa mới ra đời, vừa mới bắt đầu tiếp quản Mạc gia ở cái tuổi hai mươi ba. Lúc đó anh không giống bây giờ, anh vẫn là một cậu thiếu niên mới lớn, đối với mọi người xung quanh đều rất nhiệt tình thân thiện. Bởi cái tuổi trẻ nhiệt quyết vẫn đang còn sôi sục trong người anh, anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên trẻ trung tập tành bước vào thương trường thị giới.
Ở một buổi tiệc mừng thọ sáu mươi ba của ông nội, cha dắt anh đi gặp rất nhiều người đều là họ hàng, bạn bè và đối tác. Số người ngày hôm đó anh gặp nhiều vô kể, gia đình nào cũng đại diện hai ba người chào hỏi. Cả buổi tiệc cứ gặp hết người này đến người nọ, dù cho Mạc Đình Quân có nhiệt huyết đến đâu cũng phải thấm mệt, anh cố gắng nghi nhớ tên người, cố gắng nhớ mặt mấy người đối tác của Mạc thị.
Nhưng thật sự là rất nhiều, anh lúc ấy gặp gỡ nhiều người, bộ não đến lúc quá tải rồi, có một chút chóng mặt. Nhưng mà Mạc Đình Quân cũng đâu thể nào bỏ đi giữa bữa tiệc, thân là trụ cột tương lai của Mạc thị lại say sẫm chỉ với việc gặp mặt quá nhiều người sao?
Anh không nên như thế, chấn chỉnh lại tinh thần mỏi mệt, anh tiếp tục cùng cha chào hỏi bạn bè, đối tác. Cho đến khi hai cha con đi đến chỗ của Lăng gia, chỗ đó, trước khi anh đi đến, từ xa xa anh nhìn thấy có một cô bé nhỏ, độ tuổi chỉ tầm khoảng mười mấy. Cô bé mặc chiếc váy dương xanh nhạt dài qua đầu gối, kiểu mẫu tay dài kính cổng cao tường, mái tóc dài được cột thành một đuôi ngựa cao với chiếc nơ màu xanh nhạt, mái tóc cô bé đen dài, những sợi tóc dài thả xuống xoăn xoăn. Cô bé có gương mặt nhỏ rất đáng yêu, cứ cười cười nói nói, còn đùa giỡn rất lớn, gương mặt cười rất đỗi sảng khoái haha cười.
Có vẻ như cô bé đang đùa rất vui với cha mẹ của mình, người phu nhân nhắc nhở cô bé giữ ý tứ một chút vỗ bẹp bẹp vào vai, cô bé chỉ có nghịch ngợm lêu lêu nháy mắt. Cho đến khi anh đi đến, bỗng nhiên cô bé đó im bặt đi, không thèm cười nói như lúc vừa rồi nữa.
Cứ ú a ú ớ, mắt liếc trái liếc phải rồi cúi xuống đất.
"A... Em... Em... Em chào anh ạ."
Mạc Đình Quân ngạc nhiên, cũng hơi hơi ngớ người, anh đang đứng trước mặt cô kia mà, sao cô lại cúi đầu xuống đất mà chào thế, anh đang ở phía trước, không có phải ở dưới đất.
Thấy bộ dạng ậm ự không dám nhìn mặt anh kia có hơi ngốc nghếch, có chút chọc anh muốn cười. Có lẽ vì cả buổi cứ gặp mặt mấy người già, mấy người đàn ông trung niên cứng nhắc đến đau cả đầu thì khi gặp một cô bé ngu ngu ngơ ngơ này, anh cảm thấy thoải mái không ít.
Anh khẽ cúi đầu theo cô bé, cúi xuống tìm kiếm gương mặt của cô, cô bé đang chằm chằm nhìn mặt đất, nhìn thấy anh cũng cúi xuống mà nâng đầu, hai người bỗng chốc mặt chạm mặt, mắt chạm mắt nhìn nhau, anh nỡ ra một nụ cười, nụ cười đầu tiên ở cái bữa tiệc đầy người.
"Chào em."
Cô bé kia đỏ ửng, anh nhớ rõ gương mặt lúc đó, đỏ bừng bừng lên quả cherry chín, vội vàng đứng bật dậy, đứng ngay ngắn như thể xếp đội hình tập thể thao, lúng ta lúng túng hai ngón tay đầu ngón tay trỏ chọt chọt vào nhau.
"Ah... Thì... Thì... Oa con qua chỗ kia."
Cô bé nhanh chóng chạy đi, mấy lão gia nhìn con bé lúng túng phát hoảng kia cười lớn, Mạc lão lúc đó huých vào vai anh, trách mắng một câu.
"Con chọc gì con gái nhà người ta rồi?"
Ơ, nào, anh đã chọc gì đâu nào.
Anh chỉ mới có chào một câu, còn chưa kịp hỏi tên gì mấy tuổi đang học ở trường nào nữa đấy.
Chú Lăng lúc đó cười nói "Đó là con gái của chú, nãy giờ con bé hí ha hí hửng dữ lắm, mẹ nó quản nó cũng không nổi, thế mà cậu đây vừa đến đã trị được cái nghịch ngợm đó bỏ chạy rồi."
Mạc Đình Quân chỉ có thể phì cười "Cháu đã làm gì đâu."
Bữa tiệc hôm đó đối với anh chỉ có bấy nhiêu, từ lúc gặp bé con đó đến cuối bữa tiệc, anh luôn cứ có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng khi anh quay đầu nhìn xung quanh anh chỉ có toàn là người người dùng tiệc cười nói ồn ào. Anh hoàn toàn không biết rằng, bé con kia chạy đi sau đó liền nấp một ngóc nhìn anh, ngơ ngác nhìn anh đến phát ngốc.
Về nhà sau bữa tiệc, anh bắt đầu liệt kê những đối tác anh đã gặp mặt, xem những tài liệu liên quan đến vị đối tác đó và Mạc thị. Thao thức cả đêm để hoàn thành việc nhớ mặt người và nhớ tên người, cuối cùng anh cũng nhớ đến cô bé đó.
Nhớ đến gương mặt đỏ bừng bừng quả quả cherry chín mọng, lúng ta lúng túng chạy đi, bóng dáng nhỏ lúc cô chạy đi đó, anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Con gái của chú Lăng nhỉ?
Nếu lần sau gặp mặt, anh sẽ trò chuyện nhiều với cô hơn một chút, hi vọng là con bé đấy sẽ không chạy đi nữa, hôm nay anh chỉ nói được một câu chào cùng cô.
Mấy ngày sau đó, bước đầu tiếp quản Mạc thị có chút khó khăn với Mạc Đình Quân cho nên anh rất bận rộn, bận tối mặt tối mũi cả một tuần. Một tuần như vắt cạn sức lực hai mươi mấy năm của anh vậy, anh ngồi trên sofa thư giãn đầu óc, bây giờ đã 11 giờ đêm, âu phục vẫn còn mặc trên người.
Anh nới ra cà vạt, nhìn lên bàn trà đặt đầy bưu thiếp, Mạc Đình Quân cầm lên mớ thư ấy lật xem, trong núi bưu thiếp thông tin bỗng lộ ra một bì thư màu nâu nhạt, hoạ tiết hoa cúc đính kèm một cái trái tim nhỏ.
Mạc Đình Quân phát ngốc, nhìn hình thù kỳ lạ này của lá thư, ấy ấy, còn có cả một trái tim sến súa, đây... Có khi nào đây chính là thư tình trong truyền thuyết không?
Vừa nhìn thấy bì thư anh đã bật cười, nghĩ mà xem thời đại này còn có ai mà gửi thư tay như thế này, thật là... Có chút đáng yêu đi.
Mạc Đình Quân mở thư ra xem, mới vừa nhìn vào thư anh đã hơi bất ngờ, bởi những dòng chữ to tròn được nắn nót rất kỹ lưỡng, nét chữ đẹp như thể mẫu in trên máy tính. Còn có một cái đầu gấu cúi chào anh, anh nâng lên môi cười, ánh mắt hứng thú bắt đầu đọc thư.
Chỉ mới vài dòng đầu tiên, Mạc Đình Quân đã đoán ra người viết thư là ai, chỉ cần đọc qua đoạn nói rằng khi gặp anh liền trở nên rất kỳ lạ, Mạc Đình Quân liền đinh ninh trong đầu chính là cái con bé ấy.
Con gái của chú Lăng.
Đọc qua mấy dòng thư đáng yêu, anh bật ra tiếng cười lớn, cái gì mà nụ cười của anh, sáng quá sáng, chói quá chói, lại còn loé cả mắt. Còn có mất ngủ vì anh nên thành một con gấu trúc ngồi ngơ ngác, còn có xin được phép nhắc lại là không có mê trai đẹp, không phải nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt, còn có...
Vì chỉ biết anh là con trai chú Mạc, cho nên muốn liên lạc em chỉ còn cách gửi thư.
Trùng hợp, anh cũng chỉ biết cô là con gái chú Lăng, hôm đó mới nói một câu cô đã chạy đi, cả buổi tiệc không thấy mặt nữa. Hai người chỉ biết nhau là con của trưởng bối, Mạc Đình Quân còn dự định lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện nhiều hơn với cô.
Không ngờ là cô đã tự mình tìm tới rồi, Mạc Đình Quân nhìn xuống dòng thư cuối, ánh mắt anh hiện lên yêu thương, ngón tay sờ lên dòng chữ cuối cùng.
Em là con gái của chú Lăng, Lăng Nhữ Nhi.
Đúng rồi, con gái của chú Lăng.
Mạc Đình Quân năm ấy, anh thật sự có để ý đến con gái của chú Lăng. Anh cũng muốn trò chuyện nhiều hơn cùng cô, cho nên đã nhanh chóng lấy giấy bút viết ra thư hồi âm.
"Gửi Lăng Nhữ Nhi."
Anh đã viết số điện thoại của mình trong thư hồi âm.
Và rồi anh và con gái chú Lăng bắt đầu trò chuyện mỗi ngày qua tin nhắn điện thoại, dù rằng anh bận bịu, anh cũng sẽ giành thời gian nhắn tin cho cô. Hai người tìm hiểu nhau rồi dần dần phát sinh tình cảm, mỗi khi anh nhắn tin, anh đều nghĩ đến gương mặt đỏ thẹn bừng bừng của con bé đó rồi tự mình cười thầm.
Qua một năm nhắn tin như vậy, tình cảm ngày một lớn, Mạc Đình Quân cũng đã qua thời gian bận bịu nhất, anh hẹn gặp con bé đó. Con bé đó đồng ý gặp mặt, anh đã vui mừng biết bao, ăn vận thật chỉnh chu nhất, bởi vì trong lá thư đầu tiên mà cô ấy gửi, cô ấy nói bị thu hút bởi anh, đó giờ không có mê người đẹp trai nhưng khi nhìn anh thì bị kỳ lạ như thế.
Cho nên anh sẽ thật đẹp trai cho cô xem, anh đến quán nước mà cô bé hẹn, mang trên mình tâm tình nôn nóng muốn được gặp mặt cô bé kia. Và rồi người đi đến gặp anh lại là một người khác, Mạc Đình Quân thẫn thờ, có chút không tin tưởng.
"Em... Con gái chú Lăng?"
Cô ấy nói "Đúng vậy, em là con gái lớn của chú Lăng, Lăng Nhữ Nhi, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc đó, sau đó em đã viết thư cho anh."
Cô ấy cười khẽ, không quên nhắc lại chuyện lá thư.
Mạc Đình Quân bất thần, cố gắng nhớ lại trong bữa tiệc, nhưng thật sự bữa tiệc hôm ấy có quá nhiều người, những cô bé mà anh gặp lại hoàn toàn lu mờ trong tâm trí anh, anh chỉ nhớ mỗi gương mặt thẹn thùng của cô bé kia.
"Anh sao vậy?" Lăng Nhữ Nhi dò hỏi, lập tức lấy ra điện thoại cho anh xem mục tin nhắn của hai người "Em chính là người đã trò chuyện với anh, anh sao lại bất ngờ như vậy?"
Đối với câu hỏi ấy, Mạc Đình Quân lúc ấy cũng không biết phải trả lời thế nào nữa, anh chỉ có thể cười.
"Anh... Ừm không có gì."
"Vậy thì không sao rồi, anh muốn ăn gì không?" Cô gái ấy tươi tắn cười.
Chỉ có một mình Mạc Đình Quân trầm ngâm, thì ra người anh mong chờ và người mong chờ anh là hai người khác nhau.
Anh có thất vọng, có buồn bã nhưng anh và Lăng Nhữ Nhi đã tìm hiểu nhau cả năm qua, anh cũng thật là có tình cảm với người đã trò chuyện với anh mỗi ngày, dù rằng tình cảm đó anh mong chờ từ gương mặt đỏ thẹn của cô bé kia.
Trở về nhà, anh hỏi cha mình một câu ngu ngốc.
"Chú Lăng có đến hai người con gái sao?"
Cha anh ngạc nhiên "Sao con lại hỏi chuyện này?"
Dù có chút ngạc nhiên, cha vẫn giải đáp cho anh.
"Đúng là chú Lăng có hai người con gái, nhưng đứa lớn là con nuôi, đứa nhỏ mới là con ruột, à đứa nhỏ là đứa mà trong thọ tiệc năm trước con gặp đấy, cái con bé nghịch ngợm vừa thấy con đã bỏ chạy ấy."
À... Ra là vậy.
"Bữa tiệc đó, có con gái lớn của chú Lăng đến không?" Anh hỏi cha, anh muốn tìm đáp án rằng trong bữa tiệc ấy anh có thật đã từng gặp cô gái này không. Cha anh cười đáp "Có chứ, hình như con cũng có gặp đấy, ừ... Ừ thì cũng lâu rồi, cha không nhớ rõ nữa, đến con gặp hay không con còn không biết thì làm sao mà cha nhớ cho được."
Mạc Đình Quân chạnh lòng, trở về phòng, anh lấy ra bức thư ấy, ngón tay chạm lên lá thư tình sến súa đáng yêu kia.
Rõ ràng diễn tả ở trong này là cái con bé kia, không phải người anh gặp hôm nay, nhưng cô gái kia lại nói trong bữa tiệc ấy cũng đã gặp anh, chỉ là do anh không nhớ.
Chỉ là do gương mặt thẹn thùng của con bé này đã làm lu mờ đi những cô bé khác mà anh đã gặp, Mạc Đình Quân thở dài, buồn bã gấp lại lá thư cho vào phong bì rồi cất vào một chỗ.
Người anh mong chờ, người chờ mong anh, không phải là cùng một người.
Điện thoại rung lên, Mạc Đình Quân nhìn tin nhắn đến.
"Em về đến nhà rồi" Kèm một icon chú gấu nâu.
Chỉ là anh mong chờ sai người, còn tình cảm này của cô gái kia là thật lòng, dù sao cũng đã tìm hiểu, cũng đã phát sinh tình cảm dù không đúng người.
Không sao cả, kể từ bây giờ anh bắt đầu nghĩ về cô ấy là được, còn mong nhớ con bé kia, anh sẽ xem nó như là một thoáng mây bay, xem như một cơn gió mùa thương nhớ, dịu dàng mà lướt qua.
Anh từ đó bắt đầu mối quan hệ thầm lặng với Lăng Nhữ Nhi, một tháng sau, cha có hẹn với chú Lăng bữa cơm hội tụ.
Chú Lăng có dắt theo con bé ấy, anh vẫn còn ấn tượng lần đầu tiên rằng con bé ấy rất thích cười, nhưng lần này gặp lại, ý cười trên mắt bé con đã biến mất rồi. Vẫn còn một chút thẹn thùng lén nhìn anh, nhưng không giống như lần đầu đỏ bừng bừng nữa, đôi mắt con bé đó tròn xoe nhìn anh không chớp.
Giống như con bé đó có điều muốn hỏi, giống như có điều gì muốn nói, giống như con bé chờ mong từ anh một điều gì đó. Anh nhìn thấy nhưng anh không hiểu là cô ấy đang mong ngóng điều gì từ anh, anh không rõ cô muốn gì, chỉ có thể khó hiểu chau mày.
Nhìn thấy chau mày không hiểu của anh, con bé ấy cúi khẽ đầu, gương mặt thất vọng vô cùng nhưng vẫn cố vẽ ra nụ cười để hoàn thành bữa cơm.
Một lần gặp sau nữa, chú Lăng dắt theo cả hai cô con gái, anh vừa nhìn thấy Nhữ Nhi, ý cười đã hiện trên mắt anh. Còn con bé kia thì ngơ ngác nhìn anh và chị, giống như nghĩ ra chuyện gì đó, con bé vội vàng lắc lắc đầu đánh bỏ suy nghĩ.
Lại thêm một lần gặp sau nữa, chú Lăng lần này chỉ dắt một mình con bé đó, không gặp được Nhữ Nhi, Mạc Đình Quân có chút hụt hẫng, con bé đó giống như nhận ra. Lựa một thời cơ chỉ có hai người, con bé kia nhanh chóng dò hỏi anh.
"Anh và chị... Có phải đang quen nhau không?"
Mạc Đình Quân cười khẽ, mấy lần gặp mặt rồi mà cả hai chẳng có nói được bao nhiêu chuyện, anh ôn nhu đáp lời "Hỏi chuyện này làm gì, em còn nhỏ lắm, lo mà học đi."
Lăng Nhữ Y nhìn anh, đôi mắt tròn xoe như chứa đựng cả dãy ngân hà "Anh Quân có nhận được thư nào không?"
Mạc Đình Quân ngạc nhiên, nhớ lại bản thân không có nhận được thư nào, vội đáp "Không có, sao lại hỏi chuyện này?"
Lăng Nhữ Y ngây người, vội cười ngay "Hồi trước ấy... Hay có mấy kiểu gửi thư ấy, anh không có nhận được thư nào à?"
Câu hỏi của cô không rõ ràng một chút nào, nhìn cô e thẹn giống như một đứa em nhỏ đang hỏi ý anh trai của mình, Mạc Đình Quân tùy ý cười "Không có, nhưng mà em muốn nói đến là thư gì, thư công việc hay là thư tình đây? Sao em lại hỏi như vậy? Có phải là đi học có bạn nào để ý gửi thư cho em, nên em muốn hỏi cách giải quyết?"
Quá rõ ràng khi cô hỏi anh về phương diện này, cô còn đáng yêu như thế, đến trường chắc chắn khiến hàng loạt anh chàng phải trồng cây si.
Lăng Nhữ Y khựng lại nụ cười, trên mặt lộ ra hụt hẫng, cô khẽ lắc đầu đáp "Không có..."
Rồi lại thì thầm tự nhủ một câu "Không có à..."
Giọng cô thì thầm, anh cười cười "Sao nào?"
Lăng Nhữ Y ngước mặt, vội cười nhanh "Không có gì."
Lần gặp sau đó nữa, lần này chú Lăng cũng chỉ dắt mỗi Nhữ Y đi theo, anh cũng được biết từ Nhữ Nhi rằng, vì cô chỉ là con nuôi cho nên, có một số dịp không quan trọng sẽ không được phép đi theo. Anh biết từ miệng Nhữ Nhi, mẹ rất thiên vị, bà ấy yêu thương Nhữ Y hơn vì đó là đứa con ruột thịt của bà ấy, từ khi Nhữ Y ra đời, họ không còn yêu thương Lăng Nhữ Nhi như trước nữa.
Lúc trước trong mắt họ chỉ có cô, khi có em gái, sự quan tâm của họ giành cho cô ngày một vơi đi.
Vì vậy mà Mạc Đình Quân càng chạnh lòng, anh an ủi cô qua tin nhắn, rồi những khi gặp nhau, đi chơi đó đây, anh cực kì cưng chiều dịu dàng với cô hơn, giống như muốn bù đắp cho những tổn thương của cô ấy.
Và lần này gặp mặt Lăng gia, họ nói là có hôn ước và muốn thi hành cho anh và Lăng Nhữ Y, bé con hôm đó mặt ngượng ngùng, hai gò má hồng hồng chờ đợi câu trả lời của anh. Thế rồi anh đứng lên, anh không đáp ứng hôn ước, anh công khai chuyện anh và Lăng Nhữ Nhi đã yêu nhau.
Anh nhớ rõ nét mặt của bé con hôm đó, Lăng Nhữ Y trơ mắt nhìn anh, nhìn anh nói về tình yêu của anh và người ấy.
...
Thư tay đã viết xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi, thật là mừng quá đi.
Cô tưởng cô sắp gục ngã đến nơi rồi, cuối cùng thì cũng xong, bây giờ chỉ còn việc bỏ vào hôm thư thôi.
Lăng Nhữ Y lén lút chạy ra ngoài cổng, dòm ngó thật kỹ xung quanh không có ai, nhưng mà vẫn không an tâm.
Không được, lỡ sai cái gì đó thì sao? Phải dò lại một lật nữa.
Cô mở thư ra, đọc lại thật kỹ từng câu từng chữ thêm một lần nữa, không soát ra một lỗi nào nữa, cô mới thật sự an tâm bỏ lại vào bì thư, dùng trái tim nhỏ dán kỹ lại rồi bỏ vào thùng thư.
"Em làm gì đó?" Giọng nói Nhữ Nhi phát ra phía sau lưng.
"Oái" Lăng Nhữ Y giật bắn mình, quay lại nhìn chị với gương mặt xanh lè, hai tay vuốt vuốt lòng ngực "Chị này, làm em hết hồn aaa."
"Em làm gì mà lấp ló đứng đây đó?" Lăng Nhữ Nhi hì hì cười, nhìn bộ dạng giấu đầu lòi đuôi mặt mày thẹn bừng của cô em đoán bừa "Em làm bậy gì phải không?"
"Làm... Làm gì đâu" Lăng Nhữ Y hất mặt, nhanh chóng chạy vào trong, vừa chạy vừa hét "Em không có làm gì hết á!"
Lăng Nhữ Y đi rồi, Nhữ Nhi nhìn vào thùng thư, cô có điên mới tin là cô em ấy không làm gì. Cô giả vờ đi vào trong nhà, chờ đến buổi chiều khi Nhữ Y đi học, Lăng Nhữ Nhi đi ra thùng thư xem thử, quả nhiên có một lá thư.
Kiểu cách này chính là thư tình, Nhữ Y muốn gửi thư tình cho ai sao? Nó đã có người nó thích rồi, Lăng Nhữ Nhi tò mò muốn biết nội dung, muốn biết cả người Nhữ Y thích là ai. Cô mang lá thư trở vào phòng lén đọc, biết được Mạc Đình Quân.
Người con trai xuất chúng ấy, Lăng Nhữ Nhi đột nhiên im lặng, trong tâm nổi lên một tà niệm, Lăng Nhữ Y đã được yêu thương cả một đời rồi. Từ khi Nhữ Y sinh ra, quan tâm của cha mẹ dành cho cô đã bị san sẻ, Lăng Nhữ Y cả đời này sẽ không bao giờ hiểu cảm giác bị mất đi giống như cô. Lăng Nhữ Nhi bỗng nhiên không phục, vì sao lại có người sinh ở ngay vạch đích như thế, được cha mẹ cưng chiều trên lòng bàn tay.
Vậy còn cô thì sao? Đáng lý ra, nếu không có Nhữ Y, Lăng gia này sẽ cưng chiều một mình cô, Nhữ Y sinh ra đã cướp đi tình thương của cha mẹ giành cho cô, cô sẽ cướp đi tình yêu của nó.
Để cho nó biết cảm giác của cô, để cho nếm một chút đau khổ, cuộc đời của nó đã quá hoàn hảo rồi.
Lăng Nhữ Nhi nổi lên tà niệm, những ghen tức cấm kị bùng phát, cô ấy cầm lên chiếc bút một cách hiểm ác, thản nhiên thay đổi một chữ trên thư.
Chỉ một chữ, đánh đổi một tấm lòng.
Còn tiếp...
(P/s Gần 5000 chữ, ôi dài quá, mà cắt ra thì mất hay nên thôi đăng luôn chương.)
_ThanhDii
Giường nệm mềm mại xoa dịu đau nhức thể xác, nhưng tâm hồn cô không thể nào xoa dịu được, đôi mi nặng trịch gần như nhắm lại, nhưng một tia đau lòng thức tỉnh Lăng Nhữ Y, không cho phép cô gục ngã ngay lúc này. Cô cố gắng, lật đật ngồi dậy, bàn tay hướng đến hộp tủ bên cạnh giường lấy ra hộp thuốc.
Mạc Đình Quân vừa vặn xoay người, chuẩn bị nằm xuống thì nhìn thấy, hai đôi vai cô run rẩy, đôi tay khó khăn mở ra nắp thuốc.
Đã qua một lần lầm lỡ mang thai, đứa con tội nghiệp không kịp hình thành, Lăng Nhữ Y sẽ không để bất kì lỗi lầm nào tái phạm nữa. Dù cô mệt đến chết đi, cô cũng phải uống thuốc, anh không muốn có bất cứ thứ gì gàng buộc.
Vừa hay, cô bây giờ cũng không muốn có một thứ gì gò bó anh và cô.
Nhữ Y cầm viên thuốc, động tác thuần phục không một tia chần chừ hay do dự nào ngửa đầu uống thuốc. Uống xong rồi, cô mới có thể yên tâm nằm xuống giường ngủ. Trải qua một trào thác loạn kịch liệt, Lăng Nhữ Y tựa hồ món đồ chơi bị hỏng, thân thể đau nhức đến từng đoạn ruột, bản thân cô không thể nhận ra mình đang phát run, hai vai cứ run lên bần bật.
Cô rút mình vào trong chăn, phòng ngủ luôn được bật lò sưởi, căn phòng vốn rất ấm, còn có cả chăn dày đệm mềm, thế nhưng nó không đủ ủ ấm cho Nhữ Y. Cô có rút thế nào vào chăn cũng không kiềm lại được run rẩy của mình, hai cánh mũi cô nghẹt cứng, buộc phải thở bằng miệng, hít thở cũng phát ra âm thanh rét run.
Mạc Đình Quân nằm xuống giường, thuận tay kéo chăn đắp lại, anh nằm xoay nghiêng nhìn bóng lưng nhỏ, nhìn cô rút trong chăn một cách tủi thân vô cùng. Cô lạnh đến mức cái chăn chỗ cô cũng phát run, anh nhìn cô, trầm luân chìm vào một khoảng mong lung.
Rõ là rất ghét, rõ là anh không còn thích thú điểm nào ở cô, nhưng nhìn cô như vậy. Bỗng nhiên anh lại chạnh lòng, một tia nhức nhói rất nhanh xẹt qua trái tim anh, gây lên cơn đau lòng thoáng qua, trên ánh mắt hiện lên tia thương xót.
Dù sao thì thư cũng đã bị cô phá hủy, vừa rồi anh cũng đã hành hạ cô rồi. Anh không đôi co với cô nữa, Mạc Đình Quân vươn ra bàn tay to hướng về vị trí nằm ngay trước mặt. Tay anh chỉ vừa chạm vào lưng bụng của Nhữ Y, cô giống như bị một dòng điện chạy qua mà co rút, phản xạ muốn né tránh nhưng sức lực thì không có. Chỉ có thể rút mình cuộn tròn lại biểu thị né tránh, Mạc Đình Quân nắm lấy eo cô, kéo cô xích vào lòng anh.
Cánh tay to đặt trước bụng nhỏ kéo sát cô vào lòng, lưng cô chạm vào lồng ngực anh, tay còn lại anh đặt trên đầu cô, nâng đầu cô gối lên cánh tay anh rồi ôm lại. Cô rất nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng anh, hơi thở anh bắt đầu phà xuống đỉnh đầu, anh khẽ cúi, hôn lên đỉnh tóc thơm mùi cỏ chanh dịu dàng.
Lăng Nhữ Y bất động mặc cho anh ôm, cảm giác giống như cô được nằm trong một thế giới mềm mại làm sao, hơi ấm từ lồng ngực anh truyền ra, ủ ấm từ phía sau lưng chạy đến toàn bộ cơ thể. Bổng nhiên cô không còn thấy lạnh nữa rồi, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa.
Kỳ lạ làm sao, Lăng Nhữ Y ngừng lại run rẩy, thở ra một hơi thật dài giống như vứt bỏ được gánh nặng. Tay anh từ dưới eo chạy lên trên lồng ngực của Nhữ Y, kéo chặt cô vào lòng, áp sát cô vào lòng mình thêm nữa giống như anh muốn ép hai người hoà vào cùng một thể.
Lăng Nhữ Y lúc này đã mệt rã, cô không tài nào phản ứng được nữa, cô cũng không muốn phản ứng. Cảm giác êm êm dịu dịu vì được ủ ấm này, khiến cho trái tim cô được sưởi ấm, khiến cho cô cảm giác được một chút bình yên hiếm có. Cô mới không muốn phản ứng nữa, nằm trong vòng tay anh, đôi mi mệt mỏi dần dần sụp xuống, mơ màng nhìn cửa sổ ban công lớn ở phía trước, nhìn rèm cửa màu xám, cô dần thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Mạc Đình Quân ôm ấp cô trong lòng, cảm giác chua xót trong lòng vơi đi một chút, anh nhìn cô đã nằm yên tĩnh, hơi thở trên lồng ngực đều đều, anh lại nhẹ nhàng buông ra Nhữ Y. Dịu dàng xoay cô lại rồi ôm ấy, để gương mặt cô áp vào lòng, để anh ôm cô gần thêm một chút.
Thở ra hơi nhẹ, mùi hương dịu dàng từ mái tóc cô vẫn luôn mang đến cho anh cảm giác thực thoái mái. Mạc Đình Quân cũng dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ say đưa anh về bảy năm trước.
Năm ấy, anh vừa mới ra đời, vừa mới bắt đầu tiếp quản Mạc gia ở cái tuổi hai mươi ba. Lúc đó anh không giống bây giờ, anh vẫn là một cậu thiếu niên mới lớn, đối với mọi người xung quanh đều rất nhiệt tình thân thiện. Bởi cái tuổi trẻ nhiệt quyết vẫn đang còn sôi sục trong người anh, anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên trẻ trung tập tành bước vào thương trường thị giới.
Ở một buổi tiệc mừng thọ sáu mươi ba của ông nội, cha dắt anh đi gặp rất nhiều người đều là họ hàng, bạn bè và đối tác. Số người ngày hôm đó anh gặp nhiều vô kể, gia đình nào cũng đại diện hai ba người chào hỏi. Cả buổi tiệc cứ gặp hết người này đến người nọ, dù cho Mạc Đình Quân có nhiệt huyết đến đâu cũng phải thấm mệt, anh cố gắng nghi nhớ tên người, cố gắng nhớ mặt mấy người đối tác của Mạc thị.
Nhưng thật sự là rất nhiều, anh lúc ấy gặp gỡ nhiều người, bộ não đến lúc quá tải rồi, có một chút chóng mặt. Nhưng mà Mạc Đình Quân cũng đâu thể nào bỏ đi giữa bữa tiệc, thân là trụ cột tương lai của Mạc thị lại say sẫm chỉ với việc gặp mặt quá nhiều người sao?
Anh không nên như thế, chấn chỉnh lại tinh thần mỏi mệt, anh tiếp tục cùng cha chào hỏi bạn bè, đối tác. Cho đến khi hai cha con đi đến chỗ của Lăng gia, chỗ đó, trước khi anh đi đến, từ xa xa anh nhìn thấy có một cô bé nhỏ, độ tuổi chỉ tầm khoảng mười mấy. Cô bé mặc chiếc váy dương xanh nhạt dài qua đầu gối, kiểu mẫu tay dài kính cổng cao tường, mái tóc dài được cột thành một đuôi ngựa cao với chiếc nơ màu xanh nhạt, mái tóc cô bé đen dài, những sợi tóc dài thả xuống xoăn xoăn. Cô bé có gương mặt nhỏ rất đáng yêu, cứ cười cười nói nói, còn đùa giỡn rất lớn, gương mặt cười rất đỗi sảng khoái haha cười.
Có vẻ như cô bé đang đùa rất vui với cha mẹ của mình, người phu nhân nhắc nhở cô bé giữ ý tứ một chút vỗ bẹp bẹp vào vai, cô bé chỉ có nghịch ngợm lêu lêu nháy mắt. Cho đến khi anh đi đến, bỗng nhiên cô bé đó im bặt đi, không thèm cười nói như lúc vừa rồi nữa.
Cứ ú a ú ớ, mắt liếc trái liếc phải rồi cúi xuống đất.
"A... Em... Em... Em chào anh ạ."
Mạc Đình Quân ngạc nhiên, cũng hơi hơi ngớ người, anh đang đứng trước mặt cô kia mà, sao cô lại cúi đầu xuống đất mà chào thế, anh đang ở phía trước, không có phải ở dưới đất.
Thấy bộ dạng ậm ự không dám nhìn mặt anh kia có hơi ngốc nghếch, có chút chọc anh muốn cười. Có lẽ vì cả buổi cứ gặp mặt mấy người già, mấy người đàn ông trung niên cứng nhắc đến đau cả đầu thì khi gặp một cô bé ngu ngu ngơ ngơ này, anh cảm thấy thoải mái không ít.
Anh khẽ cúi đầu theo cô bé, cúi xuống tìm kiếm gương mặt của cô, cô bé đang chằm chằm nhìn mặt đất, nhìn thấy anh cũng cúi xuống mà nâng đầu, hai người bỗng chốc mặt chạm mặt, mắt chạm mắt nhìn nhau, anh nỡ ra một nụ cười, nụ cười đầu tiên ở cái bữa tiệc đầy người.
"Chào em."
Cô bé kia đỏ ửng, anh nhớ rõ gương mặt lúc đó, đỏ bừng bừng lên quả cherry chín, vội vàng đứng bật dậy, đứng ngay ngắn như thể xếp đội hình tập thể thao, lúng ta lúng túng hai ngón tay đầu ngón tay trỏ chọt chọt vào nhau.
"Ah... Thì... Thì... Oa con qua chỗ kia."
Cô bé nhanh chóng chạy đi, mấy lão gia nhìn con bé lúng túng phát hoảng kia cười lớn, Mạc lão lúc đó huých vào vai anh, trách mắng một câu.
"Con chọc gì con gái nhà người ta rồi?"
Ơ, nào, anh đã chọc gì đâu nào.
Anh chỉ mới có chào một câu, còn chưa kịp hỏi tên gì mấy tuổi đang học ở trường nào nữa đấy.
Chú Lăng lúc đó cười nói "Đó là con gái của chú, nãy giờ con bé hí ha hí hửng dữ lắm, mẹ nó quản nó cũng không nổi, thế mà cậu đây vừa đến đã trị được cái nghịch ngợm đó bỏ chạy rồi."
Mạc Đình Quân chỉ có thể phì cười "Cháu đã làm gì đâu."
Bữa tiệc hôm đó đối với anh chỉ có bấy nhiêu, từ lúc gặp bé con đó đến cuối bữa tiệc, anh luôn cứ có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng khi anh quay đầu nhìn xung quanh anh chỉ có toàn là người người dùng tiệc cười nói ồn ào. Anh hoàn toàn không biết rằng, bé con kia chạy đi sau đó liền nấp một ngóc nhìn anh, ngơ ngác nhìn anh đến phát ngốc.
Về nhà sau bữa tiệc, anh bắt đầu liệt kê những đối tác anh đã gặp mặt, xem những tài liệu liên quan đến vị đối tác đó và Mạc thị. Thao thức cả đêm để hoàn thành việc nhớ mặt người và nhớ tên người, cuối cùng anh cũng nhớ đến cô bé đó.
Nhớ đến gương mặt đỏ bừng bừng quả quả cherry chín mọng, lúng ta lúng túng chạy đi, bóng dáng nhỏ lúc cô chạy đi đó, anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Con gái của chú Lăng nhỉ?
Nếu lần sau gặp mặt, anh sẽ trò chuyện nhiều với cô hơn một chút, hi vọng là con bé đấy sẽ không chạy đi nữa, hôm nay anh chỉ nói được một câu chào cùng cô.
Mấy ngày sau đó, bước đầu tiếp quản Mạc thị có chút khó khăn với Mạc Đình Quân cho nên anh rất bận rộn, bận tối mặt tối mũi cả một tuần. Một tuần như vắt cạn sức lực hai mươi mấy năm của anh vậy, anh ngồi trên sofa thư giãn đầu óc, bây giờ đã 11 giờ đêm, âu phục vẫn còn mặc trên người.
Anh nới ra cà vạt, nhìn lên bàn trà đặt đầy bưu thiếp, Mạc Đình Quân cầm lên mớ thư ấy lật xem, trong núi bưu thiếp thông tin bỗng lộ ra một bì thư màu nâu nhạt, hoạ tiết hoa cúc đính kèm một cái trái tim nhỏ.
Mạc Đình Quân phát ngốc, nhìn hình thù kỳ lạ này của lá thư, ấy ấy, còn có cả một trái tim sến súa, đây... Có khi nào đây chính là thư tình trong truyền thuyết không?
Vừa nhìn thấy bì thư anh đã bật cười, nghĩ mà xem thời đại này còn có ai mà gửi thư tay như thế này, thật là... Có chút đáng yêu đi.
Mạc Đình Quân mở thư ra xem, mới vừa nhìn vào thư anh đã hơi bất ngờ, bởi những dòng chữ to tròn được nắn nót rất kỹ lưỡng, nét chữ đẹp như thể mẫu in trên máy tính. Còn có một cái đầu gấu cúi chào anh, anh nâng lên môi cười, ánh mắt hứng thú bắt đầu đọc thư.
Chỉ mới vài dòng đầu tiên, Mạc Đình Quân đã đoán ra người viết thư là ai, chỉ cần đọc qua đoạn nói rằng khi gặp anh liền trở nên rất kỳ lạ, Mạc Đình Quân liền đinh ninh trong đầu chính là cái con bé ấy.
Con gái của chú Lăng.
Đọc qua mấy dòng thư đáng yêu, anh bật ra tiếng cười lớn, cái gì mà nụ cười của anh, sáng quá sáng, chói quá chói, lại còn loé cả mắt. Còn có mất ngủ vì anh nên thành một con gấu trúc ngồi ngơ ngác, còn có xin được phép nhắc lại là không có mê trai đẹp, không phải nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt, còn có...
Vì chỉ biết anh là con trai chú Mạc, cho nên muốn liên lạc em chỉ còn cách gửi thư.
Trùng hợp, anh cũng chỉ biết cô là con gái chú Lăng, hôm đó mới nói một câu cô đã chạy đi, cả buổi tiệc không thấy mặt nữa. Hai người chỉ biết nhau là con của trưởng bối, Mạc Đình Quân còn dự định lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện nhiều hơn với cô.
Không ngờ là cô đã tự mình tìm tới rồi, Mạc Đình Quân nhìn xuống dòng thư cuối, ánh mắt anh hiện lên yêu thương, ngón tay sờ lên dòng chữ cuối cùng.
Em là con gái của chú Lăng, Lăng Nhữ Nhi.
Đúng rồi, con gái của chú Lăng.
Mạc Đình Quân năm ấy, anh thật sự có để ý đến con gái của chú Lăng. Anh cũng muốn trò chuyện nhiều hơn cùng cô, cho nên đã nhanh chóng lấy giấy bút viết ra thư hồi âm.
"Gửi Lăng Nhữ Nhi."
Anh đã viết số điện thoại của mình trong thư hồi âm.
Và rồi anh và con gái chú Lăng bắt đầu trò chuyện mỗi ngày qua tin nhắn điện thoại, dù rằng anh bận bịu, anh cũng sẽ giành thời gian nhắn tin cho cô. Hai người tìm hiểu nhau rồi dần dần phát sinh tình cảm, mỗi khi anh nhắn tin, anh đều nghĩ đến gương mặt đỏ thẹn bừng bừng của con bé đó rồi tự mình cười thầm.
Qua một năm nhắn tin như vậy, tình cảm ngày một lớn, Mạc Đình Quân cũng đã qua thời gian bận bịu nhất, anh hẹn gặp con bé đó. Con bé đó đồng ý gặp mặt, anh đã vui mừng biết bao, ăn vận thật chỉnh chu nhất, bởi vì trong lá thư đầu tiên mà cô ấy gửi, cô ấy nói bị thu hút bởi anh, đó giờ không có mê người đẹp trai nhưng khi nhìn anh thì bị kỳ lạ như thế.
Cho nên anh sẽ thật đẹp trai cho cô xem, anh đến quán nước mà cô bé hẹn, mang trên mình tâm tình nôn nóng muốn được gặp mặt cô bé kia. Và rồi người đi đến gặp anh lại là một người khác, Mạc Đình Quân thẫn thờ, có chút không tin tưởng.
"Em... Con gái chú Lăng?"
Cô ấy nói "Đúng vậy, em là con gái lớn của chú Lăng, Lăng Nhữ Nhi, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc đó, sau đó em đã viết thư cho anh."
Cô ấy cười khẽ, không quên nhắc lại chuyện lá thư.
Mạc Đình Quân bất thần, cố gắng nhớ lại trong bữa tiệc, nhưng thật sự bữa tiệc hôm ấy có quá nhiều người, những cô bé mà anh gặp lại hoàn toàn lu mờ trong tâm trí anh, anh chỉ nhớ mỗi gương mặt thẹn thùng của cô bé kia.
"Anh sao vậy?" Lăng Nhữ Nhi dò hỏi, lập tức lấy ra điện thoại cho anh xem mục tin nhắn của hai người "Em chính là người đã trò chuyện với anh, anh sao lại bất ngờ như vậy?"
Đối với câu hỏi ấy, Mạc Đình Quân lúc ấy cũng không biết phải trả lời thế nào nữa, anh chỉ có thể cười.
"Anh... Ừm không có gì."
"Vậy thì không sao rồi, anh muốn ăn gì không?" Cô gái ấy tươi tắn cười.
Chỉ có một mình Mạc Đình Quân trầm ngâm, thì ra người anh mong chờ và người mong chờ anh là hai người khác nhau.
Anh có thất vọng, có buồn bã nhưng anh và Lăng Nhữ Nhi đã tìm hiểu nhau cả năm qua, anh cũng thật là có tình cảm với người đã trò chuyện với anh mỗi ngày, dù rằng tình cảm đó anh mong chờ từ gương mặt đỏ thẹn của cô bé kia.
Trở về nhà, anh hỏi cha mình một câu ngu ngốc.
"Chú Lăng có đến hai người con gái sao?"
Cha anh ngạc nhiên "Sao con lại hỏi chuyện này?"
Dù có chút ngạc nhiên, cha vẫn giải đáp cho anh.
"Đúng là chú Lăng có hai người con gái, nhưng đứa lớn là con nuôi, đứa nhỏ mới là con ruột, à đứa nhỏ là đứa mà trong thọ tiệc năm trước con gặp đấy, cái con bé nghịch ngợm vừa thấy con đã bỏ chạy ấy."
À... Ra là vậy.
"Bữa tiệc đó, có con gái lớn của chú Lăng đến không?" Anh hỏi cha, anh muốn tìm đáp án rằng trong bữa tiệc ấy anh có thật đã từng gặp cô gái này không. Cha anh cười đáp "Có chứ, hình như con cũng có gặp đấy, ừ... Ừ thì cũng lâu rồi, cha không nhớ rõ nữa, đến con gặp hay không con còn không biết thì làm sao mà cha nhớ cho được."
Mạc Đình Quân chạnh lòng, trở về phòng, anh lấy ra bức thư ấy, ngón tay chạm lên lá thư tình sến súa đáng yêu kia.
Rõ ràng diễn tả ở trong này là cái con bé kia, không phải người anh gặp hôm nay, nhưng cô gái kia lại nói trong bữa tiệc ấy cũng đã gặp anh, chỉ là do anh không nhớ.
Chỉ là do gương mặt thẹn thùng của con bé này đã làm lu mờ đi những cô bé khác mà anh đã gặp, Mạc Đình Quân thở dài, buồn bã gấp lại lá thư cho vào phong bì rồi cất vào một chỗ.
Người anh mong chờ, người chờ mong anh, không phải là cùng một người.
Điện thoại rung lên, Mạc Đình Quân nhìn tin nhắn đến.
"Em về đến nhà rồi" Kèm một icon chú gấu nâu.
Chỉ là anh mong chờ sai người, còn tình cảm này của cô gái kia là thật lòng, dù sao cũng đã tìm hiểu, cũng đã phát sinh tình cảm dù không đúng người.
Không sao cả, kể từ bây giờ anh bắt đầu nghĩ về cô ấy là được, còn mong nhớ con bé kia, anh sẽ xem nó như là một thoáng mây bay, xem như một cơn gió mùa thương nhớ, dịu dàng mà lướt qua.
Anh từ đó bắt đầu mối quan hệ thầm lặng với Lăng Nhữ Nhi, một tháng sau, cha có hẹn với chú Lăng bữa cơm hội tụ.
Chú Lăng có dắt theo con bé ấy, anh vẫn còn ấn tượng lần đầu tiên rằng con bé ấy rất thích cười, nhưng lần này gặp lại, ý cười trên mắt bé con đã biến mất rồi. Vẫn còn một chút thẹn thùng lén nhìn anh, nhưng không giống như lần đầu đỏ bừng bừng nữa, đôi mắt con bé đó tròn xoe nhìn anh không chớp.
Giống như con bé đó có điều muốn hỏi, giống như có điều gì muốn nói, giống như con bé chờ mong từ anh một điều gì đó. Anh nhìn thấy nhưng anh không hiểu là cô ấy đang mong ngóng điều gì từ anh, anh không rõ cô muốn gì, chỉ có thể khó hiểu chau mày.
Nhìn thấy chau mày không hiểu của anh, con bé ấy cúi khẽ đầu, gương mặt thất vọng vô cùng nhưng vẫn cố vẽ ra nụ cười để hoàn thành bữa cơm.
Một lần gặp sau nữa, chú Lăng dắt theo cả hai cô con gái, anh vừa nhìn thấy Nhữ Nhi, ý cười đã hiện trên mắt anh. Còn con bé kia thì ngơ ngác nhìn anh và chị, giống như nghĩ ra chuyện gì đó, con bé vội vàng lắc lắc đầu đánh bỏ suy nghĩ.
Lại thêm một lần gặp sau nữa, chú Lăng lần này chỉ dắt một mình con bé đó, không gặp được Nhữ Nhi, Mạc Đình Quân có chút hụt hẫng, con bé đó giống như nhận ra. Lựa một thời cơ chỉ có hai người, con bé kia nhanh chóng dò hỏi anh.
"Anh và chị... Có phải đang quen nhau không?"
Mạc Đình Quân cười khẽ, mấy lần gặp mặt rồi mà cả hai chẳng có nói được bao nhiêu chuyện, anh ôn nhu đáp lời "Hỏi chuyện này làm gì, em còn nhỏ lắm, lo mà học đi."
Lăng Nhữ Y nhìn anh, đôi mắt tròn xoe như chứa đựng cả dãy ngân hà "Anh Quân có nhận được thư nào không?"
Mạc Đình Quân ngạc nhiên, nhớ lại bản thân không có nhận được thư nào, vội đáp "Không có, sao lại hỏi chuyện này?"
Lăng Nhữ Y ngây người, vội cười ngay "Hồi trước ấy... Hay có mấy kiểu gửi thư ấy, anh không có nhận được thư nào à?"
Câu hỏi của cô không rõ ràng một chút nào, nhìn cô e thẹn giống như một đứa em nhỏ đang hỏi ý anh trai của mình, Mạc Đình Quân tùy ý cười "Không có, nhưng mà em muốn nói đến là thư gì, thư công việc hay là thư tình đây? Sao em lại hỏi như vậy? Có phải là đi học có bạn nào để ý gửi thư cho em, nên em muốn hỏi cách giải quyết?"
Quá rõ ràng khi cô hỏi anh về phương diện này, cô còn đáng yêu như thế, đến trường chắc chắn khiến hàng loạt anh chàng phải trồng cây si.
Lăng Nhữ Y khựng lại nụ cười, trên mặt lộ ra hụt hẫng, cô khẽ lắc đầu đáp "Không có..."
Rồi lại thì thầm tự nhủ một câu "Không có à..."
Giọng cô thì thầm, anh cười cười "Sao nào?"
Lăng Nhữ Y ngước mặt, vội cười nhanh "Không có gì."
Lần gặp sau đó nữa, lần này chú Lăng cũng chỉ dắt mỗi Nhữ Y đi theo, anh cũng được biết từ Nhữ Nhi rằng, vì cô chỉ là con nuôi cho nên, có một số dịp không quan trọng sẽ không được phép đi theo. Anh biết từ miệng Nhữ Nhi, mẹ rất thiên vị, bà ấy yêu thương Nhữ Y hơn vì đó là đứa con ruột thịt của bà ấy, từ khi Nhữ Y ra đời, họ không còn yêu thương Lăng Nhữ Nhi như trước nữa.
Lúc trước trong mắt họ chỉ có cô, khi có em gái, sự quan tâm của họ giành cho cô ngày một vơi đi.
Vì vậy mà Mạc Đình Quân càng chạnh lòng, anh an ủi cô qua tin nhắn, rồi những khi gặp nhau, đi chơi đó đây, anh cực kì cưng chiều dịu dàng với cô hơn, giống như muốn bù đắp cho những tổn thương của cô ấy.
Và lần này gặp mặt Lăng gia, họ nói là có hôn ước và muốn thi hành cho anh và Lăng Nhữ Y, bé con hôm đó mặt ngượng ngùng, hai gò má hồng hồng chờ đợi câu trả lời của anh. Thế rồi anh đứng lên, anh không đáp ứng hôn ước, anh công khai chuyện anh và Lăng Nhữ Nhi đã yêu nhau.
Anh nhớ rõ nét mặt của bé con hôm đó, Lăng Nhữ Y trơ mắt nhìn anh, nhìn anh nói về tình yêu của anh và người ấy.
...
Thư tay đã viết xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi, thật là mừng quá đi.
Cô tưởng cô sắp gục ngã đến nơi rồi, cuối cùng thì cũng xong, bây giờ chỉ còn việc bỏ vào hôm thư thôi.
Lăng Nhữ Y lén lút chạy ra ngoài cổng, dòm ngó thật kỹ xung quanh không có ai, nhưng mà vẫn không an tâm.
Không được, lỡ sai cái gì đó thì sao? Phải dò lại một lật nữa.
Cô mở thư ra, đọc lại thật kỹ từng câu từng chữ thêm một lần nữa, không soát ra một lỗi nào nữa, cô mới thật sự an tâm bỏ lại vào bì thư, dùng trái tim nhỏ dán kỹ lại rồi bỏ vào thùng thư.
"Em làm gì đó?" Giọng nói Nhữ Nhi phát ra phía sau lưng.
"Oái" Lăng Nhữ Y giật bắn mình, quay lại nhìn chị với gương mặt xanh lè, hai tay vuốt vuốt lòng ngực "Chị này, làm em hết hồn aaa."
"Em làm gì mà lấp ló đứng đây đó?" Lăng Nhữ Nhi hì hì cười, nhìn bộ dạng giấu đầu lòi đuôi mặt mày thẹn bừng của cô em đoán bừa "Em làm bậy gì phải không?"
"Làm... Làm gì đâu" Lăng Nhữ Y hất mặt, nhanh chóng chạy vào trong, vừa chạy vừa hét "Em không có làm gì hết á!"
Lăng Nhữ Y đi rồi, Nhữ Nhi nhìn vào thùng thư, cô có điên mới tin là cô em ấy không làm gì. Cô giả vờ đi vào trong nhà, chờ đến buổi chiều khi Nhữ Y đi học, Lăng Nhữ Nhi đi ra thùng thư xem thử, quả nhiên có một lá thư.
Kiểu cách này chính là thư tình, Nhữ Y muốn gửi thư tình cho ai sao? Nó đã có người nó thích rồi, Lăng Nhữ Nhi tò mò muốn biết nội dung, muốn biết cả người Nhữ Y thích là ai. Cô mang lá thư trở vào phòng lén đọc, biết được Mạc Đình Quân.
Người con trai xuất chúng ấy, Lăng Nhữ Nhi đột nhiên im lặng, trong tâm nổi lên một tà niệm, Lăng Nhữ Y đã được yêu thương cả một đời rồi. Từ khi Nhữ Y sinh ra, quan tâm của cha mẹ dành cho cô đã bị san sẻ, Lăng Nhữ Y cả đời này sẽ không bao giờ hiểu cảm giác bị mất đi giống như cô. Lăng Nhữ Nhi bỗng nhiên không phục, vì sao lại có người sinh ở ngay vạch đích như thế, được cha mẹ cưng chiều trên lòng bàn tay.
Vậy còn cô thì sao? Đáng lý ra, nếu không có Nhữ Y, Lăng gia này sẽ cưng chiều một mình cô, Nhữ Y sinh ra đã cướp đi tình thương của cha mẹ giành cho cô, cô sẽ cướp đi tình yêu của nó.
Để cho nó biết cảm giác của cô, để cho nếm một chút đau khổ, cuộc đời của nó đã quá hoàn hảo rồi.
Lăng Nhữ Nhi nổi lên tà niệm, những ghen tức cấm kị bùng phát, cô ấy cầm lên chiếc bút một cách hiểm ác, thản nhiên thay đổi một chữ trên thư.
Chỉ một chữ, đánh đổi một tấm lòng.
Còn tiếp...
(P/s Gần 5000 chữ, ôi dài quá, mà cắt ra thì mất hay nên thôi đăng luôn chương.)
_ThanhDii
Bình luận facebook