Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Gió đông
Nhan Tiểu Linh hốt hoảng thốt lên, Lăng Nhữ Y cười ngượng ngùng.
"Chuyện này gia đình cậu đã biết chưa?"
Lăng Nhữ Y nhanh chóng lắc đầu "Không cần làm lớn chuyện, tớ không sao hết cho nên cũng không cần nói gia đình."
"Cậu không thể cứ để anh ta như vậy, nghĩ cách gì đi chứ?" Nhan Tiểu Linh nghiêm mi.
Lăng Nhữ Y cười khẽ, nhìn cô bạn bằng ánh mắt u tối không lối thoát "Cậu nói xem có cách nào hay không?"
"Nếu cố gắng ba năm đã không có kết quả, chi bằng ly hôn đi."
Ly hôn... Lăng Nhữ Y lặng người, mắt buồn hạ xuống đôi mi dài nhìn vào chiếc ghế bên cạnh giường, giọng cô trầm lắng "Ngồi xuống đi."
Nhan Tiểu Linh ngồi xuống chiếc ghế, nhìn Lăng Nhữ Y, thành tâm khuyên nhủ "Cậu đừng cố gượng ép nữa, hai người đã không có kết quả thì có cố gắng đến mấy cũng vô nghĩa, chỉ có cậu thiệt thòi."
Cô biết chứ, Lăng Nhữ Y trầm luân, đôi mi dài nhẹ nhàng chớp, nắng trưa phủ bên cửa sổ cùng gió nhẹ chào thu, Lăng Nhữ Y trầm tư một lúc như đang chìm về những suy tư. Cô nhìn Tiểu Linh, người bạn duy nhất luôn đứng về phía cô, giọng nói nhẹ tựa lông hồng.
"Tớ biết... Nhưng... Ba năm trước chính tớ đã phá hủy tình yêu của anh và chị, chính tớ giành lấy cho bằng được hôn nhân này, chính tớ đã hủy cả cuộc đời của anh và chị. Ba năm trước giành giật cho bằng được, tớ là người đã gây đau khổ cho ba người, là người đã gây ra kết cục ngày hôm nay, bây giờ bỏ cuộc vậy... Ai đền bù cho tổn thương của anh ấy?"
"Cậu muốn bù đắp? Nhưng nhìn xem anh ta đối xử với cậu như vậy..." Nhan Tiểu Linh khó chịu nhăn nhó.
"Tớ đã nói rồi, bây giờ tớ cố gắng bù đắp... Cho đến một khi đã cảm thấy đủ, khi không thể cố gắng được nữa... Lúc ấy buông tay, tớ cũng không còn cảm thấy tội lỗi nữa, khi ấy đã không còn nợ nần" Lăng Nhữ Y cười trừ, cánh môi chỉ nâng lên nhẹ, đôi mi thật nặng phủ xuống che đi đôi mắt yếu đuối.
Cô đã nghĩ đến kết cục, cô và anh chỉ có một cái kết, một ngày khi mà Lăng Nhữ Y đã cảm thấy mình chịu đựng đủ rồi, một ngày khi cô không còn có thể cố gắng cứu vãn được nữa. Cô sẽ buông tha cho anh, cũng như buông tha cho chính bản thân mình. Lúc ấy, không còn nợ nần gì nữa, cô buông tay cũng không còn cảm giác tội lỗi nữa.
Khi ấy... Chính là lúc mà sự dày vò trái tim này sẽ ngừng lại, lương tâm sẽ không còn day dứt nữa, sẽ buông tha cho chính mình.
Lăng Nhữ Y xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ gió thu nhẹ thổi, những tán lá cây úa vàng, thu sang cây thay lá mới, cành cây chỉ còn là một cành khô. Lăng Nhữ Y thở ra hơi nóng, trầm ngâm mi buồn, nâng ra một nụ cười nhạt nhoà.
"Sắp đông rồi..."
Nhan Tiểu Linh nhìn theo mắt Nhữ Y, nhìn ra cửa sổ lớn, cành cây không một chiếc lá theo cơn gió run lắc, đáp theo lời Nhữ Y.
"Giữa thu rồi, chắc tầm hai tháng nữa đông sang."
"Ừm..." Lăng Nhữ Y trầm tư, thì thầm tự hỏi "Làm gì có mùa đông nào không lạnh..."
"Hả? Cậu nói gì?" Giọng nói Nhữ Y nhỏ quá, chỉ vừa đủ Nhữ Y nghe, Nhan Tiểu Linh không nghe được cô nói gì.
Lăng Nhữ Y thì thầm cười, xoay mắt lại nhìn cô bạn, đáp nhẹ "Không có gì."
Mùa đông, mùa cái lạnh lẽo băng giá thân thể, tuyết bổ trắng xoá. Lạnh giống như trái tim của người ấy, cô đang cố gắng sưởi ấm trái tim của người đàn ông ấy, mong mỏi một ngày có thể làm tan chảy băng phong kia, có thể hâm nóng lại một con tim đã chết lạnh.
Nhưng có vẻ như Nhữ Y đã quá tự mãn rồi, sưởi ấm trái tim của một người không bao giờ dễ dàng đến thế. Cô tự hỏi, biết đến bao giờ, trái tim anh mới vì cô mà đập một nhịp, giành cho cô một nhịp thôi cũng đã đủ.
Tự hỏi đến bao giờ, băng phong kia không còn lạnh giá nữa?
Tuyệt nhiên, có mùa đông nào mà không lạnh đâu, có cơn gió nào mà không khiến con người ta lủi thủi run rẩy, có cơn gió đông nào mà ấm áp?
Lăng Nhữ Y chỉ biết cố gắng thôi, cố gắng sưởi ấm trái tim hiu quạnh ấy thêm một thời gian nữa. Khi đã đủ để không còn cảm thấy tội lỗi lúc rời đi, cô sẽ rời đi, sẽ buông tha cho anh, buông tha cho bản thân mình.
Nhan Tiểu Linh ở cùng Nhữ Y đến chiều tà rồi đi, Lăng Nhữ Y ngủ một giấc dài đến chín giờ tối, cô bước xuống giường đi đến cửa sổ, kéo nhẹ cửa sổ ra một chút ngắm trời khuya, tận hưởng những cơn gió giữa mùa thu.
Trầm luân một lúc, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Lăng Nhữ Y còn chẳng cần quay đầu cũng biết đối phương, âm thanh giày tây uy lực in lên mặt đất từng bước điềm tĩnh. Mang theo uy lực trong từng bước chân chỉ có thể là Mạc Đình Quân, cô vẫn nhìn ra thành phố ngoài kia, thành phố rực rỡ ánh đèn.
Cơn gió thu về đêm nhẹ nhàng thổi trên gò má hồng thiếu nữ, đôi mi tĩnh lặng ngẩn nhìn bầu trời đầy sau, màn đêm thật tĩnh lặng, giọng cô cũng trầm luân theo màn đêm.
"Đình Quân..." Cô khẽ gọi, nhẹ nhàng gọi tên người cô thầm thương trộm nhớ, người cô đã tổn thương, đã phá hủy tình yêu và cuộc đời của anh "Đông sắp đến rồi, anh nghĩ xem... Anh với gió đông ngoài kia, cái nào lạnh lẽo hơn?"
Mạc Đình Quân đứng bên giường bệnh, cách cửa sổ cô đứng tầm năm bước chân dài, cơn gió nhẹ thổi làn tóc dài lay động, bóng lưng cô thật nhỏ, thật cô độc làm sao, anh chỉ trầm mặt thâu tóm bóng dáng nhỏ bé ấy vào mắt.
Không có âm thanh trả lời, anh không đáp, Lăng Nhữ Y cũng không cần câu trả lời, bởi vì chính bản thân cô biết rõ câu trả lời nhất. Nhìn màn đêm cô cười nhạt, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời kia cảm thấy bản thân thật cô độc.
"Nếu chị không rời đi, nếu không có chuyện này... Có lẽ anh còn có thể đối với em dịu dàng như trước nhỉ?"
Nếu những chuyện này không xảy ra, Mạc Đình Quân vẫn sẽ là người đàn ông vô cùng ôn nhu, dịu dàng tươi cười đối với cô, giống như năm đó anh thật nhẹ nhàng nỡ môi cười ấm áp.
Mạc Đình Quân nâng lên bước chân đi đến bên cửa sổ, tay kéo đóng lại cửa sổ, giọng nói bình thản đáp.
"Buổi tối gió lạnh, em nên lên giường nghỉ đi."
Lăng Nhữ Y cười nhạt, ánh mắt u uất loé lên một tia sáng nhỏ, con ngươi nghi ngờ nhìn anh "Khi em đổ bệnh như thế này, anh mới có thể trích ra một ít quan tâm như vậy nhỉ?".
Quan tâm? Mạc Đình Quân nhếch lên cánh môi cười, mắt lạnh nghiêm lại cực kì buồn cười nâng môi.
"Đừng vội hiểu lầm..." Bàn tay to nâng càm nhỏ ngẩn lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt yếu ớt mong chờ ấy, Mạc Đình Quân phiền phức khinh thường.
"Đã là đồ chơi, hỏng rồi thì làm sao có thể chơi được nữa? Quan tâm em? Chẳng qua tôi lo sợ em hỏng mất, không thể cùng tôi chơi trò chơi dày vò này nữa."
Câu nói của anh làm cho ánh sáng nhỏ nhoi trong đôi mắt cô vụt tắt, cô cúi đầu xuống, xoay người đi về phía giường ngủ. Đôi bàn tay cô siết thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Lăng Nhữ Y xoay nghiêng mặt nhìn anh ở phía sau, cô bật ra nụ cười.
"Xem ra, gió đông cũng thua anh một bậc."
Cô trèo lên giường, nằm nghiêng một bên đưa tấm lưng nhỏ về phía anh, giấu đi cả gương mặt đỏ bừng, giọng nói trở nên run rẩy "Em mệt rồi, anh ra ngoài đi."
Mạc Đình Quân không có do dự hay chần chứ, cất lên bước chân lạnh đi ra ngoài.
Cạch.
Tiếng đóng cửa thật lạnh lùng, Lăng Nhữ Y ôm lại trái tim nhỏ đang run rẩy, thở ra hơi nóng.
Xem ra... Gió đông cũng thua anh một bậc, gió đông cũng không lạnh bằng anh.
Còn tiếp...
_ThanhDii
"Chuyện này gia đình cậu đã biết chưa?"
Lăng Nhữ Y nhanh chóng lắc đầu "Không cần làm lớn chuyện, tớ không sao hết cho nên cũng không cần nói gia đình."
"Cậu không thể cứ để anh ta như vậy, nghĩ cách gì đi chứ?" Nhan Tiểu Linh nghiêm mi.
Lăng Nhữ Y cười khẽ, nhìn cô bạn bằng ánh mắt u tối không lối thoát "Cậu nói xem có cách nào hay không?"
"Nếu cố gắng ba năm đã không có kết quả, chi bằng ly hôn đi."
Ly hôn... Lăng Nhữ Y lặng người, mắt buồn hạ xuống đôi mi dài nhìn vào chiếc ghế bên cạnh giường, giọng cô trầm lắng "Ngồi xuống đi."
Nhan Tiểu Linh ngồi xuống chiếc ghế, nhìn Lăng Nhữ Y, thành tâm khuyên nhủ "Cậu đừng cố gượng ép nữa, hai người đã không có kết quả thì có cố gắng đến mấy cũng vô nghĩa, chỉ có cậu thiệt thòi."
Cô biết chứ, Lăng Nhữ Y trầm luân, đôi mi dài nhẹ nhàng chớp, nắng trưa phủ bên cửa sổ cùng gió nhẹ chào thu, Lăng Nhữ Y trầm tư một lúc như đang chìm về những suy tư. Cô nhìn Tiểu Linh, người bạn duy nhất luôn đứng về phía cô, giọng nói nhẹ tựa lông hồng.
"Tớ biết... Nhưng... Ba năm trước chính tớ đã phá hủy tình yêu của anh và chị, chính tớ giành lấy cho bằng được hôn nhân này, chính tớ đã hủy cả cuộc đời của anh và chị. Ba năm trước giành giật cho bằng được, tớ là người đã gây đau khổ cho ba người, là người đã gây ra kết cục ngày hôm nay, bây giờ bỏ cuộc vậy... Ai đền bù cho tổn thương của anh ấy?"
"Cậu muốn bù đắp? Nhưng nhìn xem anh ta đối xử với cậu như vậy..." Nhan Tiểu Linh khó chịu nhăn nhó.
"Tớ đã nói rồi, bây giờ tớ cố gắng bù đắp... Cho đến một khi đã cảm thấy đủ, khi không thể cố gắng được nữa... Lúc ấy buông tay, tớ cũng không còn cảm thấy tội lỗi nữa, khi ấy đã không còn nợ nần" Lăng Nhữ Y cười trừ, cánh môi chỉ nâng lên nhẹ, đôi mi thật nặng phủ xuống che đi đôi mắt yếu đuối.
Cô đã nghĩ đến kết cục, cô và anh chỉ có một cái kết, một ngày khi mà Lăng Nhữ Y đã cảm thấy mình chịu đựng đủ rồi, một ngày khi cô không còn có thể cố gắng cứu vãn được nữa. Cô sẽ buông tha cho anh, cũng như buông tha cho chính bản thân mình. Lúc ấy, không còn nợ nần gì nữa, cô buông tay cũng không còn cảm giác tội lỗi nữa.
Khi ấy... Chính là lúc mà sự dày vò trái tim này sẽ ngừng lại, lương tâm sẽ không còn day dứt nữa, sẽ buông tha cho chính mình.
Lăng Nhữ Y xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ gió thu nhẹ thổi, những tán lá cây úa vàng, thu sang cây thay lá mới, cành cây chỉ còn là một cành khô. Lăng Nhữ Y thở ra hơi nóng, trầm ngâm mi buồn, nâng ra một nụ cười nhạt nhoà.
"Sắp đông rồi..."
Nhan Tiểu Linh nhìn theo mắt Nhữ Y, nhìn ra cửa sổ lớn, cành cây không một chiếc lá theo cơn gió run lắc, đáp theo lời Nhữ Y.
"Giữa thu rồi, chắc tầm hai tháng nữa đông sang."
"Ừm..." Lăng Nhữ Y trầm tư, thì thầm tự hỏi "Làm gì có mùa đông nào không lạnh..."
"Hả? Cậu nói gì?" Giọng nói Nhữ Y nhỏ quá, chỉ vừa đủ Nhữ Y nghe, Nhan Tiểu Linh không nghe được cô nói gì.
Lăng Nhữ Y thì thầm cười, xoay mắt lại nhìn cô bạn, đáp nhẹ "Không có gì."
Mùa đông, mùa cái lạnh lẽo băng giá thân thể, tuyết bổ trắng xoá. Lạnh giống như trái tim của người ấy, cô đang cố gắng sưởi ấm trái tim của người đàn ông ấy, mong mỏi một ngày có thể làm tan chảy băng phong kia, có thể hâm nóng lại một con tim đã chết lạnh.
Nhưng có vẻ như Nhữ Y đã quá tự mãn rồi, sưởi ấm trái tim của một người không bao giờ dễ dàng đến thế. Cô tự hỏi, biết đến bao giờ, trái tim anh mới vì cô mà đập một nhịp, giành cho cô một nhịp thôi cũng đã đủ.
Tự hỏi đến bao giờ, băng phong kia không còn lạnh giá nữa?
Tuyệt nhiên, có mùa đông nào mà không lạnh đâu, có cơn gió nào mà không khiến con người ta lủi thủi run rẩy, có cơn gió đông nào mà ấm áp?
Lăng Nhữ Y chỉ biết cố gắng thôi, cố gắng sưởi ấm trái tim hiu quạnh ấy thêm một thời gian nữa. Khi đã đủ để không còn cảm thấy tội lỗi lúc rời đi, cô sẽ rời đi, sẽ buông tha cho anh, buông tha cho bản thân mình.
Nhan Tiểu Linh ở cùng Nhữ Y đến chiều tà rồi đi, Lăng Nhữ Y ngủ một giấc dài đến chín giờ tối, cô bước xuống giường đi đến cửa sổ, kéo nhẹ cửa sổ ra một chút ngắm trời khuya, tận hưởng những cơn gió giữa mùa thu.
Trầm luân một lúc, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Lăng Nhữ Y còn chẳng cần quay đầu cũng biết đối phương, âm thanh giày tây uy lực in lên mặt đất từng bước điềm tĩnh. Mang theo uy lực trong từng bước chân chỉ có thể là Mạc Đình Quân, cô vẫn nhìn ra thành phố ngoài kia, thành phố rực rỡ ánh đèn.
Cơn gió thu về đêm nhẹ nhàng thổi trên gò má hồng thiếu nữ, đôi mi tĩnh lặng ngẩn nhìn bầu trời đầy sau, màn đêm thật tĩnh lặng, giọng cô cũng trầm luân theo màn đêm.
"Đình Quân..." Cô khẽ gọi, nhẹ nhàng gọi tên người cô thầm thương trộm nhớ, người cô đã tổn thương, đã phá hủy tình yêu và cuộc đời của anh "Đông sắp đến rồi, anh nghĩ xem... Anh với gió đông ngoài kia, cái nào lạnh lẽo hơn?"
Mạc Đình Quân đứng bên giường bệnh, cách cửa sổ cô đứng tầm năm bước chân dài, cơn gió nhẹ thổi làn tóc dài lay động, bóng lưng cô thật nhỏ, thật cô độc làm sao, anh chỉ trầm mặt thâu tóm bóng dáng nhỏ bé ấy vào mắt.
Không có âm thanh trả lời, anh không đáp, Lăng Nhữ Y cũng không cần câu trả lời, bởi vì chính bản thân cô biết rõ câu trả lời nhất. Nhìn màn đêm cô cười nhạt, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời kia cảm thấy bản thân thật cô độc.
"Nếu chị không rời đi, nếu không có chuyện này... Có lẽ anh còn có thể đối với em dịu dàng như trước nhỉ?"
Nếu những chuyện này không xảy ra, Mạc Đình Quân vẫn sẽ là người đàn ông vô cùng ôn nhu, dịu dàng tươi cười đối với cô, giống như năm đó anh thật nhẹ nhàng nỡ môi cười ấm áp.
Mạc Đình Quân nâng lên bước chân đi đến bên cửa sổ, tay kéo đóng lại cửa sổ, giọng nói bình thản đáp.
"Buổi tối gió lạnh, em nên lên giường nghỉ đi."
Lăng Nhữ Y cười nhạt, ánh mắt u uất loé lên một tia sáng nhỏ, con ngươi nghi ngờ nhìn anh "Khi em đổ bệnh như thế này, anh mới có thể trích ra một ít quan tâm như vậy nhỉ?".
Quan tâm? Mạc Đình Quân nhếch lên cánh môi cười, mắt lạnh nghiêm lại cực kì buồn cười nâng môi.
"Đừng vội hiểu lầm..." Bàn tay to nâng càm nhỏ ngẩn lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt yếu ớt mong chờ ấy, Mạc Đình Quân phiền phức khinh thường.
"Đã là đồ chơi, hỏng rồi thì làm sao có thể chơi được nữa? Quan tâm em? Chẳng qua tôi lo sợ em hỏng mất, không thể cùng tôi chơi trò chơi dày vò này nữa."
Câu nói của anh làm cho ánh sáng nhỏ nhoi trong đôi mắt cô vụt tắt, cô cúi đầu xuống, xoay người đi về phía giường ngủ. Đôi bàn tay cô siết thành quả đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Lăng Nhữ Y xoay nghiêng mặt nhìn anh ở phía sau, cô bật ra nụ cười.
"Xem ra, gió đông cũng thua anh một bậc."
Cô trèo lên giường, nằm nghiêng một bên đưa tấm lưng nhỏ về phía anh, giấu đi cả gương mặt đỏ bừng, giọng nói trở nên run rẩy "Em mệt rồi, anh ra ngoài đi."
Mạc Đình Quân không có do dự hay chần chứ, cất lên bước chân lạnh đi ra ngoài.
Cạch.
Tiếng đóng cửa thật lạnh lùng, Lăng Nhữ Y ôm lại trái tim nhỏ đang run rẩy, thở ra hơi nóng.
Xem ra... Gió đông cũng thua anh một bậc, gió đông cũng không lạnh bằng anh.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bình luận facebook