• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chờ gió, đợi em (2 Viewers)

  • chap-40

Chương 40: Em Không Đâm Nữa Là Được Chứ Gì?




Mẹ của Kỷ Hoài là giáo viên trường cao trung, còn bố là trưởng khoa của một bệnh viện trong thành phố, lúc ấy cô đã vô cùng lo lắng, dù sao hai người bọn họ vẫn còn rất trẻ, sợ bản thân mình có điểm gì khiến bọn họ không thích.

Khi đó Thời Cấm còn kéo tay Kỷ Hoài không dám vào nhà.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dì Kỷ và chú Kỷ là người rất hòa nhã dễ gần, đối xử với cô rất tốt, đôi khi Thời Cấm cảm thấy hai người họ còn cưng chiều cô hơn cả Kỷ Hoài.

“Dì, chú đâu ạ?’’

“Hôm nay ông ấy phải làm thêm giờ nên ở lại bệnh viên luôn rồi.’’

“Chú thật vất vả.’’

Trương Nhàn Ninh cười một tiếng: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn đi.’’

Sau khi ăn cháo xong, Thời Cấm cảm thấy tinh thần của mình đã tốt hơn rất nhiều, ngay khi cô đang chuẩn bị thu dọn chén đũa thì lại bị Trương Nhàn Ninh ngăn lại.

“Con đang bị ốm, đừng quan tâm đến những chuyện này, cứ để cho Kỷ Hoài dọn là được.’’

“Ừ, em nghỉ ngơi một lát đi, cứ để cho anh thu dọn nơi này là được rồi.’’ Kỷ Hoài nói.

Thời Cấm không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn Kỷ Hoài dọn dẹp bát đũa vào trong phòng bếp.

“Sao vậy, đau lòng nó sao?’’

Thời Cấm hơi xấu hổ, ngập ngừng trả lời: “Nào… Nào có ạ.’’

“Ai u, con trai tôi sao lại tìm được một cô gái tốt như thế này chứ?’’ Trương Nhàn Ninh chiều chuộng vuốt ve mái tóc Thời Cấm.

Trương Nhàn Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, dường như không có dấu hiệu tạnh lại.

“Tiểu Cấm, mưa lớn thế này hay là hôm nay con đừng quay về nữa.'’

“Dạ?’’

“Ngoài trời đang mưa to, trường của con lại không ở gần đây, vô cùng bất tiện, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, dì không yên tâm, hơn nữa trong nhà cũng có phòng cho con mà.’’ Trương Nhàn Ninh nắm tay cô nói.

Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài ở trong phòng bếp, đúng lúc này anh cũng đã rửa xong bát đũa đi ra, nhìn thoáng qua cửa sổ rồi nói: “Ngày mai anh sẽ đưa em về trường, hôm nay muộn rồi.’’

Trương Nhàn Ninh đứng dậy từ trên ghế sofa: “Hai đứa trò chuyện trước đi, để dì giúp con trải giường đệm.’’

Nói xong, bà đi thẳng lên lầu.

Kỷ Hoài đi tới ngồi xuống bên cạnh, tự nhiên nắm lấy tay cô, Thời Cấm cũng tự giác dựa vào trong lồng ngực anh.

“Sao vậy?’’

Thời Cấm vô thức đùa nghịch ngón tay anh: “Em còn chưa xin phép dì quản lý ký túc, hơi lo lắng.’’

Kỷ Hoài tựa cằm trên đỉnh đầu cô, “Đã xin rồi.’’

“Cái gì?’’

“Lúc em còn ngủ anh đã gọi điện cho Mộc Hân, cô ấy nói sẽ giúp em xin phép.’’

Thời Cấm ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài, trong lời nói còn mang theo chút chọc ghẹo: “Hóa ra anh đã sớm nghĩ đến chuyện này?’’

Cánh tay đang ôm Thời Cấm của Kỷ Hoài cứng đờ trong nháy mắt, sau đó đè đầu cô xuống: “Trong đầu em suốt ngày nghĩ đến chuyện gì vậy?’’

Thời Cấm cố gắng ngước đầu lên: “Không nghĩ gì cả, em còn muốn hỏi lúc ấy anh đang nghĩ gì đấy?’’

Cô nhìn đến bên tai của Kỷ Hoài bắt đầu ửng đỏ, nụ cười nơi khóe miệng càng rạng rỡ, có vẻ như chọc ghẹo anh là một chuyện rất thú vị.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Thời Cấm, Kỷ Hoài cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh dứt khoát cúi đầu chặn miệng cô lại.

Trên môi bỗng nhiên ấm áp, Thời Cấm hoảng sợ rồi nhanh chóng đẩy anh ra, hàm hồ nói: “Không được…. Sẽ lây…’’

“Ngoan, không sao.’’ Anh thì thầm dỗ dành , nhưng đầu lưỡi lại càng xâm nhập quấn quýt.

“Tiểu Cấm, giường của con…’’

Hai người đang hôn nhau say đắm trong nháy mắt hóa đá.

“Chuyện này, giường của con gì đã chuẩn bị xong rồi, dì không thấy cái gì hết, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục.’’ Nói xong, Trương Nhàn Ninh đi thẳng đến phòng mình.

Bà vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tại sao mình lại cảm thấy cái giường kia không cần thiết chút nào chứ?’’

*

Căn phòng mà Trương Nhàn Ninh chuẩn bị cho Thời Cấm nằm bên cạnh phòng của Kỷ Hoài, hai căn phòng chỉ cách nhau một bức tường.

Nghe nói căn phòng này vốn dĩ để làm thư phòng cho Kỷ Hoài nhưng anh lại thích đưa sách đặt trong phòng ngủ của mình, lý do là chạy tới chạy lui giữa hai phòng rất phiền phức, vì thế nó được bỏ trống, sau khi Thời Cấm đến đây đã trở thành phòng ngủ của cô.

“Tiểu Cấm.’’

Thời Cấm xoay người lại thì nhìn thấy Trương Nhàn Ninh cầm một bộ quần áo trong tay đi vào.

“Dì mua cho con một bộ quần áo để tắm rửa, không biết có vừa với con không, con mặc tạm đi.’’

“Cảm ơn dì.’’

Trương Nhàn Ninh đặt quần áo vào tay cô: “Đứa nhỏ ngốc, có cái gì mà phải cảm ơn chứ, lát nữa Kỷ Hoài tắm xong thì con cũng đi tắm ngay đi, nghỉ ngơi sớm một chút.’’

“Vâng.’’

Sau khi Trương Nhàn Ninh đi ra ngoài, Thời Cấm bỏ quần áo lên giường.

Vừa tắm xong, đã thấy Kỷ Hoài cầm thuốc đến cho cô.

“Uống thuốc đi.’’

Thời Cấm đang lau tóc, “Đợi một lát nữa.’’

Kỷ Hoài vừa mới đặt cốc nước và thuốc ở trên đầu giường, Thời Cấm đã lập tức đưa khăn lông cho anh, nhẹ nhàng nói, “Anh lau cho em đi.’’

Kỷ Hoài ngồi ở sau lưng, cầm khăn lông nghiêm túc lau tóc cho cô.

Tóc Thời Cấm vừa đen nhánh lại mượt mà, sờ vào tay cảm giác vô cùng mềm mại.

Không bao lâu, tóc cũng đã được lau khô.

“Uống thuốc đi.’’

Sau khi Thời Cấm uống thuốc xong, Kỷ Hoài cầm ly nước đi ra ngoài, “Ngủ ngon.’’

“Anh cứ đi như vậy sao?’’ Thời Cấm kéo tay anh lại.

Kỷ Hoài nhìn cô, gò má tiểu cô nương trắng nõn mịn màng, đôi môi đỏ mọng, lúc này lại dùng một biểu cảm như vậy dựa sát vào người anh, ánh mắt anh bỗng nhiên tối đi mấy phần.

Mấy giây sau, anh vươn tay xoa xoa đầu cô.

“Ngoan, nghỉ ngơi cho khỏe đi.’’

Sau khi Kỷ Hoài ra ngoài, Thời Cấm bĩu môi nằm trên giường, lăn qua lăn lại mấy vòng nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được, cô dứt khoát ngồi bật dậy, móc điện thoại di động dưới gối ra nhắn tin cho Kỷ Hoài.

“Kỷ Hoài, anh đã ngủ chưa?’’

Tin nhắn trả lời của Kỷ Hoài nhanh chóng được gửi đến.

“Chưa.’’

“Vậy bây giờ anh đang làm gì đấy?’’

“Anh đọc sách một lát rồi đi ngủ.’’

“Vậy sao?’’

Khoảng chừng hai ba phút sau, anh mới nhắn lại.

“Được rồi, em nhanh đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.’’

“Ồ.’’

Sau khi gửi tin nhắn này đi, Thời Cấm buồn rầu đặt điện thoại di động ở trên đầu giường, nằm xuống, kéo chăn cao lên, nhắm mắt lại.

Cứ nhắm mắt như thế khoảng gần nửa tiếng, nhưng cô vẫn không thể ngủ được, có lẽ là do ban ngày đã ngủ quá nhiều cho nên bây giờ không hề buồn ngủ chút nào, lại kỳ kèo nhắm mắt thêm mấy phút, cuối cùng cô vẫn không thể nhịn được nữa mà vén chăn ra.

Bước ra khỏi phòng, ánh đèn nơi hành lang đã tắt, Thời Cấm dựa vào tường chậm rãi đi đến cửa phòng Kỷ Hoài.

“Cốc, cốc, cốc.’’ Nhẹ nhàng gõ cửa.

“Kỷ Hoài.’’ Cô dán trên cánh cửa, nhỏ giọng gọi anh.

“Kỷ Hoài, anh đã ngủ chưa?’’

Thời Cấm đợi một lúc, trong phòng vẫn không có động tĩnh nào, trong nháy mắt tựa như một quả bóng cao su bị xì hơi.

“Ngủ sớm như vậy sao?’’ Cô lẩm bẩm một mình, đành phải một lần nữa lần theo vách tường chuẩn bị về phòng của mình.

“Lạch cạch’’ một tiếng, Thời Cấm dừng lại.

“Tại sao em lại đến đây?’’ Kỷ Hoài đứng ở cửa nhìn cô.

“Kỷ Hoài, Kỷ Hoài.’’Thời Cấm lập tức đi tới.

Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô, “Tại sao còn chưa ngủ?’’

Thời Cấm không trả lời anh mà đẩy cửa phòng ra, quang minh chính đại bước vào.

Trong phòng anh còn mở một chiếc đèn bàn, cô bỏ dép ra, leo lên giường rồi chui thẳng vào trong chăn.

“Một mình em không thể ngủ được.’’

Kỷ Hoài nhìn động tác nhanh gọn của cô, “Vậy em ở đây với anh thì ngủ được sao?’’

Thời Cấm nắm chặt góc chăn, “Vâng, ở bên cạnh anh em sẽ đi ngủ liền.’’

Kỷ Hoài nhìn vẻ mặt ranh mãnh của cô, cảm thấy hơi buồn cười, sau đó lại thấy cô vỗ vỗ phần giường bên cạnh.

“Anh đi tắt đèn đã.’’

“Vâng.’’

Sau khi Kỷ Hoài lên giường, Thời Cấm nhanh chóng nhích lại gần anh.

Cảm nhận được cô toàn tâm toàn ý dựa vào mình, Kỷ Hoài không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Đi ngủ thôi.’’

Thời Cấm ôm chặt vòng eo của anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Mấy phút sau, “Kỷ Hoài, anh ngủ rồi sao?’’

“Kỷ Hoài.’’ Thời Cấm chọc vào eo anh.

“Ngủ thật rồi sao?’’ Vừa nói vừa chọc mấy cái nữa.

Nhưng lần này còn chưa kịp thu tay về đã bị người nắm thật chặt, cô vô thức ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài, nhưng đôi mắt của anh vẫn nhắm chặt.

“Kỷ Hoài?’’

“Không phải lần trước anh đã nói với em rồi sao, không nên tùy tiện chạm vào eo của người đàn ông, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.’’ Giọng nói cảnh cáo của Kỷ Hoài vang lên, nghe có vẻ khàn khàn.

Thời Cấm nuốt nước miếng một cái, “Nói… Nói rồi, em không đâm nữa là được chứ gì?’’ Vừa nói, cô vừa chuẩn bị rút tay về, nhưng không nghĩ tới lại còn bị Kỷ Hoài nắm chặt hơn.

Kỷ Hoài không nói gì, chỉ nghiêng người sang, “Không đâm nữa sao, đã muộn rồi.’’

Anh vừa dứt lời, Thời Cấm đã cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cô bị anh đè dưới người mình.

“Sao… Sao vậy?’’

“Em nghĩ sao?’’

Kỷ Hoài dán vào cổ cô, hơi thở ấm áp khiến cô run rẩy.

Thời Cấm theo bản năng đẩy anh ra, vội vàng mở miệng lấy lòng, “Em sai rồi, em…’’

Lời còn chưa kịp nói xong, Kỷ Hoài đã cúi đầu cắn lấy đôi môi cô.

“Đau…’’ Thời Cấm nghẹn ngào một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng bị bao phủ.

Nụ hôn của Kỷ Hoài còn mạnh mẽ dữ dội hơn trước kia, dễ dàng cạy mở đôi môi cô tiến quân thần tốc vào vào trong mãnh liệt khấy động, không cho Thời Cấm bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Bàn tay nóng bỏng vén quần áo ngủ thăm dò đi vào.

Thời Cấm lo lắng giãy dụa một chút, ở bên cạnh Kỷ Hoài lâu như vậy, dẫu sao hai người còn đang ở trong độ tuổi này khó tránh khỏi việc sẽ không kiềm chế được bản thân mình, nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.

Không khí mập mờ nóng bỏng nhanh chóng tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Ngay khi Thời Cấm cảm thấy không thể dừng lại được nữa thì Kỷ Hoài lại bất ngờ buông ra, áp đầu cô vào trong lồng ngực mình, dịu dàng vuốt ve.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom