Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Biến cố
Editor: dzitconlonton
Hôm nay, còn chưa đến giờ Thìn, cửa phủ tướng quân đã bị người ta đánh thùng thùng. Sau khi người gác cửa hỏi, biết người tới là đích huynh trưởng ruột của thiếu phu nhân Lăng Huyễn, rồi nghe nói hắn có việc gấp muốn tìm Lăng Tuyết Quân, liền mời hắn vào cửa, sau đó nhanh chóng gọi người bẩm báo với Lục phu nhân và Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân nghe nói Lăng Huyễn nửa đêm tới, cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, dọn dẹp qua loa, rồi đi ra.
Lăng Huyễn thấy Lăng Tuyết Quân, vội vàng nghênh đón, vẻ mặt vội vàng nói: “Tuyết Quân, muội mau thu dọn chút đồ nữ trang, lập tức cùng huynh ra khỏi thành!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân kinh ngạc: “Tam ca, đã xảy ra chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt lại bảo muội ra khỏi thành để làm gì?”
Lăng Huyễn sốt ruột nói: “Hoài vương làm loạn, hiện giờ đang ở trong cung bức vua thoái vị. Chờ đến khi hắn khống chế thế cục, sẽ nhanh chóng đến bắt nhất đảng của Tề vương, nói vậy hắn cũng sẽ không bỏ qua cho người Cố gia! Bây giờ muội đi nhanh đi, đi trễ là không thoát được!”
“Cái gì?” Lục phu nhân vừa mới đi tới bên cửa nghe nói như vậy, sửng sốt một lúc lâu, sau đó bước nhanh tới, hỏi Lăng Huyễn, “Hoài Vương mưu phản? Không thể nào? Tam Lang, tin tức này của ngươi có đáng tin không?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy! Đây là Nam Dương công chúa thừa dịp hoàng cung đại loạn, chạy ra khỏi cung nói với ta.” Lăng Huyễn nói với Lục phu nhân, “Công chúa hiện tại còn ở trên xe ngựa ngoài cửa, không tin phu nhân có thể đi hỏi công chúa.”
Nghe Lăng Huyễn nói như vậy, Lục phu nhân ngẩn ra, lập tức suy sụp ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy, trong miệng lẩm bẩm nói: “Hoài Vương mưu phản? Vậy phải làm gì?”
Nữ nhi Cố gia gả cho Tề vương, toàn bộ Cố gia đều vinh nhục trói cùng một chỗ với Tề vương. Nếu Tề vương thất thế, kết cục của Cố gia có thể tưởng tượng được.
Thấy Lục phu nhân luống cuống như thế, Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên nói: “Mẫu thân, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ? Có muốn nghe Tam ca con nói không, lập tức ra khỏi thành trốn?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, thân thể Lục phu nhân hơi chấn động, sau đó phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên, hỏi Lăng Huyễn: “Lục lang đâu? Bọn họ thế nào rồi?”
“Phu nhân, Lục lang bên kia tạm thời chưa có tin tức. Hiện giờ bản thân chúng ta khó bảo toàn, tạm thời không quản được Lục lang bọn họ.” Lăng Huyễn nói, “Tuy nhiên, phu nhân người không cần lo lắng. Lục Lang hiện giờ ở cùng Tề vương, chắc là còn đang trên đường trở về từ hoàng lăng. Nói vậy sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ biết tin Hoài Vương mưu phản, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách ứng phó. Các người hiện tại không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ cách để chạy ra khỏi kinh thành rồi nói sau.”
Nghe Lăng Huyễn nói vậy, Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói với Lục phu nhân: “Mẫu thân, Tam ca con nói có lý, chúng ta trước tiên chạy ra khỏi thành, miễn cho Hoài Vương bắt chúng ta làm con tin, nếu không sẽ trói chặt tay chân Lục Lang.”
“Huynh muội các con nói có đạo lý, ta lập tức phái người đi gọi người bên nhà cũ nhanh chóng theo chúng ta cùng rời đi.” Lục phu nhân nói.
“Phu nhân, tốt nhất mọi người nên tách ra đi.” Lăng Huyễn vội vàng nói, “Người nhiều, mục tiêu sẽ lớn, dễ dàng bị người của Hoài Vương phát hiện. Mọi người cùng nhau đi sẽ không trốn thoát được, còn không bằng tách nhau ra, mỗi người có thể chạy một hướng.”
“Được.” Lục phu nhân gật gật đầu, “Vậy ta bảo bọn họ tự mình rời khỏi thành.”
“Phu nhân người mau đi thu dọn, ta hộ tống người và Tuyết Quân ra khỏi thành.” Lăng Huyễn nói.
“Ừm.” Lục phu nhân đáp một tiếng, đang chuẩn bị trở về phòng thu dọn, đột nhiên, dưới chân bà dừng một chút, như nghĩ tới cái gì đó, sau đó quay đầu lại, nói với huynh muội Lăng Huyễn cùng Lăng Tuyết Quân, “Nhưng mà, chúng ta đi rồi, A Trăn và ba hài tử làm sao bây giờ? Hoài Vương khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Lăng Huyễn im lặng một lát, nói: “Phu nhân, ta không thể quản được bọn họ. Ta chỉ có thể cam đoan hộ tống người và Tuyết Quân rời đi, về phần Tề vương phi cùng ba hài tử, là người thân cận nhất của Tề vương, Hoài vương đối với bọn họ nhất định là tình thế bắt buộc. Đợi chuyện hoàng cung lắng xuống, chuyện đầu tiên hắn sẽ đi bắt bọn họ. Cho dù bọn họ nhất thời may mắn chạy ra khỏi thành, Hoài Vương cũng sẽ tốn rất nhiều khí lực bắt cho được bọn họ. Đi cùng họ, chúng ta chưa chắc đã chạy thoát.”
“Thế nhưng, A Trăn là nữ nhi của ta, Tung Nhi, An Nhi, Ninh nhi là ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ của ta. Ngươi có thể mặc kệ họ, nhưng ta không thể mặc kệ họ.” Nói đến đây, nước mắt của Lục phu nhân đã theo khóe mắt trượt xuống. Bà lau nước mắt, nói: “Tam Lang, ngươi dẫn Tuyết Quân đi trước, ta muốn đi cứu A Trăn cùng ba hài tử.”
Nghe vậy, Lăng Huyễn ngẩn ra, lập tức khó xử nhìn Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân im lặng một lát, sau đó cười cười với Lục phu nhân, nói: “Mẫu thân, nương nói cái gì vậy? Nếu con gả cho Lục Lang, chính là người của Cố gia. Làm sao ta có thể đi một mình nếu nương ta không đi chứ? Mẫu thân đi cứu Vương phi, tất nhiên con sẽ đi với nương!”
“Tuyết Quân, muội…” Lăng Huyễn vừa nghe, sốt ruột không thôi.
“Tam ca, huynh cũng giúp muội cứu vương phi đi.” Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lăng Huyễn.
Lăng Huyễn mặt mang theo do dự nói: “Nếu như chúng ta đi cứu bọn họ, trì hoãn thời gian, ngay cả muội trốn không thoát được, vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu như, muội trốn không thoát…… Vậy thì trốn không thoát đi.” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân cười thê lương, “Cho dù Hoài Vương giết chúng ta, trên hoàng tuyền, mấy người chúng ta cũng có bạn. So với không để ý đến thân tình, kéo dài hơi tàn còn tốt hơn nhân thế.”
“Tuyết Quân…” Lục phu nhân kéo tay Lăng Tuyết Quân, nước mắt rơi đầy mặt, “Con thật sự là tức phụ tốt của Cố gia chúng ta. Nếu kiếp này chúng ta trốn không thoát, kiếp sau, con làm tức phụ của mẫu thân, để mẫu thân bồi thường cho con.”
Nước mắt lưng tròng, Lăng Tuyết Quân cười gật đầu với Lục phu nhân, nói: “Được, kiếp sau, con, con còn muốn gả cho Lục Lang, còn làm tức phụ của người.” Vừa dứt lời, tay nàng liền bị Cố phu nhân nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thấy Lăng Tuyết Quân và mẹ chồng nàng dâu Lục phu nhân thân thiết như thế, Lăng Huyễn cũng cảm thấy trong lòng mình có một cỗ nhiệt khí dâng lên. Hắn tiến lên, nói với Lăng Tuyết Quân và Lục phu nhân: “Được! Hai người phụ nữ các ngươi đều như thế, đường đường là nam nhi ta còn có cái gì phải sợ? Ta cùng các ngươi đi cứu đám người Tề vương phi!”
“Tam ca…” Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Huyễn, cố gắng nở ra một nụ cười, “Cám ơn huynh!”
“Chuyện này không nên chậm trễ, thừa dịp Hoài vương còn bị lấn cấn ở trong cung, chúng ta liền chạy tới Tề vương phủ, chậm là sợ không kịp.” Lăng Huyễn nói.
“Được.” Lăng Tuyết Quân vội vàng đỡ Lục phu nhân đi ra ngoài.
Ba người ra cửa, thấy ngoài cửa đã chờ một chiếc xe ngựa.
Lăng Huyễn nhấc rèm lên, Lăng Tuyết Quân liền nhìn thấy Nam Dương công chúa đang ngồi trong xe. Thấy Lăng Tuyết Quân đỡ Lục phu nhân tới, Nam Dương công chúa vội vàng đứng dậy, giúp nàng đỡ Lục phu nhân ngồi vào trong xe ngựa.
Mặc dù Nam Dương công chúa chưa thành thân với Lăng Huyễn, nhưng trong lòng nàng đã ấy đã coi mình là người của Lăng gia, cho nên, sau khi từ trong miệng mẫu thân biết được huynh trưởng mình làm loạn, điều đầu tiên nàng ấy nghĩ đến chính là muốn giúp Lăng Huyễn cứu muội muội của hắn. Nàng ấy biết Lăng Huyễn và Lăng Tuyết Quân huynh muội tình thâm, sợ là nếu Lăng Tuyết Quân xảy ra chuyện gì, Lăng Huyễn sẽ trách Lý Dương, còn mình kẹp ở giữa thì khó chịu. Vì thế, nàng ấy thừa dịp trong cung đại loạn, lúc Lý Dương còn chưa hoàn toàn khống chế hoàng cung, lợi dụng thân phận mình là muội muội ruột của Lý Dương, bất kể là người của Lý Dương hay là người trong hoàng cung đều sẽ không đả thương nàng ấy, tìm cơ hội chạy ra từ trong cung, chạy đến phủ Quận chúa bảo Lăng Huyễn dẫn Lăng Tuyết Quân rời đi. Nàng ấy là muội muội ruột duy nhất cùng mẫu thân với Lý Dương, cho dù sau đó hắn biết là mình đi mật báo thả tin cho Lăng Tuyết Quân, nhiều nhất cũng chỉ mắng mình, không giống Lăng Tuyết Quân nếu nàng bị hắn bắt được, có lẽ mạng cũng không còn.
Nhưng khi nghe Lăng Tuyết Quân nói với Lục phu nhân, còn muốn đi Tề vương phủ cứu Cố Trăn, nàng ấy liền có vài phần do dự. Thân phận của Cố Trăn không giống Lăng Tuyết Quân, bốn mẹ con các nàng là người thân cận nhất của Lý Hoảng, nếu mình thả bọn họ ra, sợ là Lý Dương không dễ tha thứ cho mình như vậy.
Lăng Tuyết Quân nhìn ra vẻ do dự trong mắt Nam Dương công chúa, vội vàng khẩn cầu nói: “Công chúa, nhờ ngươi giúp đỡ chúng ta đi. Giữa hai vị vương gia, mặc kệ có chuyện gì, cũng không nên gây họa cho thê nhi a!”
“Nhưng nếu ta giúp các ngươi thả bọn họ ra, ngươi bảo ta sau này còn có bộ mặt nào đi gặp hoàng huynh ta chứ!” Nam Dương công chúa bất đắc dĩ nói.
“Tề vương cũng là hoàng huynh của công chúa mà.” Lăng Tuyết Quân tình chân ý thiết thương lượng, “Ba đứa nhỏ không phải cũng là chất tử ruột, chất nữ ruột của công chúa sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ tuổi còn nhỏ mà gặp nạn sao? Tuy tiểu thế tử mới hai tháng tuổi, còn chưa nhìn kỹ sự tốt đẹp của thế gian, ngươi nhẫn tâm để hắn gặp độc thủ sao?”
Nam Dương công chúa vẻ mặt khó xử nói: “Tuyết Quân, ta cứu ngươi còn nói được, nhưng ta cứu tam hoàng tẩu bọn họ, ta thật sự không có cách để giải thích với hoàng huynh ta.”
Lăng Huyễn nghe đến đây, vội vàng nói: “Nhược Lan, nếu nàng sợ không thể giải thích với Hoài Vương, dứt khoát đừng giải thích với hắn.”
“Lời này có ý gì?” Nam Dương công chúa sửng sốt.
“Sau khi cứu mẹ con Tề vương phi, nàng đừng trở về hoàng cung, đi cùng chúng ta!” Lăng Huyễn nói.
“Cái này…” Nam Dương công chúa ngơ ngác nhìn Lăng Huyễn, vẻ mặt vẫn có vài phần do dự.
“Ai nha, nàng đừng do dự, cứ quyết định như vậy đi.” Lăng Huyễn nhìn xung quanh một lần, “Nếu cứ trì hoãn thêm nữa, Hoài vương sẽ phái người tới bắt Tề vương phi. Hơn nữa sau khi mẹ con Tề vương phi rời đi, có thể có ảnh hưởng gì tới chuyện khởi sự của Hoài vương? Nhược Lan, nàng đi với ta! Nếu không, chia tay tại đây, chúng ta không thể nói khi nào chúng ta có thể gặp lại.”
Nghe nói như vậy, tim của Nam Dương công chúa run lên, sau đó gật đầu, nói: “Được! Ta sẽ đi với chàng!”
Lăng Huyễn thấy Nam Dương công chúa đồng ý cùng nhau rời đi, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng bảo ngự phu lái xe đến Tề vương phủ.
Ngồi trong xe ngựa, nghe được bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Nam Dương công chúa thở dài nói: “Ta cũng không biết làm chuyện hôm nay, rồi ngày khác có hối hận hay không”
“Tuyệt đối sẽ không hối hận.” Lăng Tuyết Quân giữ chặt tay Nam Dương công chúa, nói, “Công chúa hôm nay ra tay tương trợ, Tuyết Quân cả đời này vô cùng cảm kích.”
“Đừng nói như vậy.” Nam Dương công chúa nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên, nhìn bóng dáng Lăng Huyễn phía trước, cười khổ nói, “Kỳ thật ta cũng có tư tâm của mình.”
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân mím môi cười, nói: “Ta hiểu, Tam tẩu.”
Nghe được Lăng Tuyết Quân xưng hô mình như thế, Nam Dương công chúa ngẩn người, lập tức cúi đầu, trên mặt ửng hồng.
Khi đám người Lăng Tuyết Quân chạy tới Tề vương phủ, vẫn là một mảnh yên lặng, xem ra, lúc này Hoài Vương chưa kịp ra tay dọn dẹp người ngoài cung.
Lăng Tuyết Quân bảo Lục phu nhân ở lại trên xe ngựa chờ, sau đó cùng Nam Dương công chúa ra khỏi xe. Nàng nhảy xuống xe ngựa, lúc Lăng Huyễn còn đang đỡ Nam Dương công chúa xuống xe, nàng đã chạy đến trước cửa, nắm lấy vòng đồng trên cửa, vội vàng đập cửa.
Chẳng bao lâu, nghe thấy một giọng nam trầm thấp bên trong cửa: “Ai gọi cửa bên ngoài?”
“Ta là Lăng thị, vợ của Tuyên Uy tướng quân Cố Khiên, có việc quan trọng cầu kiến Vương phi.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Người gác cửa vừa nghe, lập tức đáp lại: “Cố gia thiếu phu nhân, mời người trở về trước. Vương phi bị Vương gia cấm túc, còn phải hai ngày nữa mới hết hạn, lúc này chưa thể gặp khách. Nếu thiếu phu nhân có việc, thỉnh hai ngày sau hãy đến.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân lúc này mới nhớ tới chuyện Cố Trăn bị Lý Hoảng cấm túc. Nàng dừng một lát, nói: “Việc này không trì hoãn được, Tề vương có việc ở bên ngoài, phu quân ta đưa thư về, bảo ta đến gặp Vương phi. Nếu ngươi không cho ta gặp Vương phi, bỏ lỡ những việc quan trọng của Tề vương, ngươi có thể gánh vác được không?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, người gác cửa nhất thời nghẹn lời. Mọi người trong phủ đều biết, đúng là Lý Hoảng cùng Cố Khiên rời khỏi kinh thành, hiện giờ phu nhân của Cố Khiên nói Tề vương có việc quan trọng, cũng có khả năng Cố Khiên bảo nàng đến gặp Vương phi. Trong lúc người gác cửa do dự, Lăng Tuyết Quân lại nóng như lửa đốt, lớn tiếng kêu lên: “Ngươi còn đang lề mề cái gì nữa? Nhanh mở cửa cho ta!”
Người gác cửa bị tiếng kêu của Lăng Tuyết Quân làm cho sợ tới mức run rẩy. Nghĩ đến nửa đêm Cố gia thiếu phu nhân này chạy tới, lại hợp tình hợp lý như thế, chắc là đa phần là nói thật. Vì thế, hắn vội vàng đáp: “Thiếu phu nhân chờ một chút, tiểu nhân sẽ mở cửa.”
Dứt lời, hắn liền tiến lên ổ khóa, mở cửa ra, rồi nhìn thấy ngoài cửa ngoại trừ Lăng Tuyết Quân ra, còn có Nam Dương công chúa và một nam tử trẻ tuổi mà hắn chưa từng thấy.
Người gác cửa nhìn thấy Nam Dương công chúa, kinh ngạc, vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiểu nhân đã gặp qua công chúa.”
“Ngươi đừng nhiều lễ như vậy, mau dẫn chúng ta đi gặp Tam hoàng tẩu!” Nam Dương công chúa phân phó.
“Vâng.” Người gác cửa bảo người canh giữ cửa lớn, sau đó liền dẫn Lăng Tuyết Quân cùng Nam Dương công chúa, Lăng Huyễn đi về phía viện của Cố Trăn.
Đi đến ngoài cửa viện, thị vệ canh giữ ở cửa thấy người gác cửa nửa đêm dẫn người tới, có chút kinh ngạc, vội vàng hướng về phía cửa phòng kêu lên: “Vương bá, có chuyện gì thế?”
Người gác cửa vội vàng nói: “Là Tề vương có việc quan trọng, bảo Nam Dương công chúa cùng Cố gia thiếu phu nhân đến gặp Vương phi.”
“Chuyện này…” Thị vệ do dự nói, “Chuyện này sợ là không hợp quy củ chứ? Chúng ta không có lệnh của Tề vương, không thể cho người vào, cũng không dám mời Vương phi ra ngoài.”
“Hiện tại ta nhân cơ hội Tề vương ở ngoài, hạ lệnh với các ngươi làm gì?” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói: “Ngươi nên nhanh chóng cho chúng ta vào đi. Bằng không, trì hoãn việc đại sự, Tề vương trách tội, sợ là ngươi chịu không nổi.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, hai vị thị vệ nhìn nhau, trên mặt đều rùng mình.
Lăng Tuyết Quân nhìn sắc mặt hai người có chút buông lỏng, lại khuyên nhủ: “Hai vị thị vệ đại ca, các ngươi tin ta, chuyện tối nay, các ngươi vẫn nên cũng đừng quản cái gì. Đợi Tề vương trở về, không chỉ sẽ không trách tội các ngươi, hơn nữa còn có thưởng lớn!”
Hai thị vệ nhìn Lăng Tuyết Quân, không nói gì.
“Các ngươi ngẫm lại đi, dù sao ta cũng là tức phụ của Cố đại tướng quân, đệ tức
(em dâu) của Vương phi, nửa đêm canh ba ta không ngủ để lừa gạt hai người các ngươi làm gì?” Lăng Tuyết Quân lại nói: “Các ngươi cũng biết, còn có hai ngày nữa là kỳ cấm túc của vương phi sẽ đủ, nếu không có chuyện quan trọng, ta đợi thêm hai ngày nữa là được, cần gì lúc này tới tìm nàng?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, thị vệ trẻ tuổi liếc mắt nhìn thị vệ lớn tuổi, chỉ thấy thị vệ lớn tuổi trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Thị vệ trẻ tuổi hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng hành lễ với Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa, nói: “Được rồi, mời công chúa và Thiếu phu nhân vào phòng, tuy nhiên, vị công tử này phải ở lại bên ngoài.”
Lăng Huyễn vừa nghe, vội vàng nói: “Hai vị huynh đệ yên tâm, ta vốn không có ý định đi vào!”
Lúc này, thị vệ trẻ tuổi lúc này mới tiến lên mở cửa viện ra, Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa vội vàng vào viện.
Cố Trăn sớm nghe được động tĩnh ở ngoài viện, đã mặc xong xiêm y chờ Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa. Thấy hai người vào cửa, nàng ta vội vàng nghênh đón, hỏi: “Nhược Lan, Tuyết Quân, Vương gia có chuyện gì? Sao lại sốt ruột như vậy?”
Lăng Tuyết Quân tiến lên, nắm lấy tay Cố Trăn, nói: “Vương phi, ngươi mau thu dọn một chút, dẫn ba đứa nhỏ đi theo ta.”
Cố Trăn kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Vương gia xảy ra chuyện gì lớn chứ?” Nói xong lời cuối cùng, nàng ta đã mang theo một tia khóc.
“Vương phi đừng nóng vội, Vương gia không sao.” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói, “Là Hoài Vương binh biến bức cung, nếu như hắn có thế lực rồi, bước tiếp theo nhất định là sẽ tới bắt ngươi cùng tiểu thế tử.”
Cố Trăn vừa nghe, giật mình: “Hoài Vương mưu phản?” Nói đến đây, nàng ta dùng mắt nhìn Nam Dương công chúa, trong mắt là vẻ không dám tin.
Nam Dương công chúa cắn cắn môi, sau đó chậm rãi gật đầu.
Thấy thế, Cố Trăn hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nói: “Hắn, hắn thật sự dám làm vậy sao?”
Nam Dương công chúa khẽ thở dài một tiếng, rồi gật đầu.
“Vương phi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, nếu chậm trễ thì chúng ta ai cũng không đi được.” Lăng Tuyết Quân ở một bên nói, “Sau khi Hoài vương xử lý xong việc trong cung, việc đầu tiên cần làm chính là đến bắt tiểu thế tử. Chúng ta bây giờ nên rời khỏi kinh thành trước, những chuyện còn lại, từ từ nói sau!”
Cố Trăn nghe nói như vậy, trong lòng căng thẳng. Ở trước mặt ngôi vị hoàng đế, căn bản không hề tình thân gì. Tiền triều Tần vương binh biến thành công, liền giết chết toàn bộ cháu ruột của mình. Nếu Tung Nhi cũng bị Lý Dương bắt được, nói vậy cũng không thoát khỏi một chữ chết. Nghĩ tới đây, Cố Trăn không khỏi rùng mình hai cái, vội vàng nói: “Được, chúng ta lập tức đi!” Dứt lời, liền bảo nhũ mẫu của Lý Tung cho vì hắn mặc xiêm y, rồi gọi thị nữ đi gọi hai Quận chúa, còn mình liền muốn đi vào phòng thu dọn đồ trang sức.
“Vương phi, mang theo ít đồ đạc một chút, không cần phải trì hoãn thời gian.” Lăng Tuyết Quân nói, “Chúng ta chạy trốn quan trọng hơn, còn lại đều là vật ngoài thân.”
“Được.” Cố Trăn gật gật đầu, sau đó nói, “Ta đi lấy chút trang sức, để chuẩn bị bất cứ lúc nào.”
“Vậy nhanh một chút.” Lăng Tuyết Quân thúc giục nói.
“Biết rồi.” Cố Trăn liền đi vào phòng.
Đợi lúc nàng ấy đi ra, nhũ mẫu đã ôm Lý Tung ra cửa, hai vị tiểu Quận chúa An Nhi cùng Ninh nhi cũng mặc xiêm y đứng ở bên cửa.
An Nhi bốn tuổi, Ninh Nhi hơn hai tuổi, hai tiểu cô nương đang ngủ say bị người kéo ra khỏi chăn ấm, lúc này đang khổ sở.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, vội vàng tiến lên giữ chặt tay hai tiểu cô nương, cười nói: “An nhi, Ninh nhi, cùng cữu mẫu đi ra ngoài chơi, được không?”
“Con muốn ngủ.” An Nhi bĩu môi nói.
“Vậy chúng ta lên xe ngựa ngủ tiếp, được không?” Lăng Tuyết Quân lại nói: “Tỉnh ngủ, có thể ra ngoài chơi.”
“Được.” Ninh Nhi miệng còn hôi sữa ngáy đáp.
An Nhi cũng đi theo Ninh Nhi nói: “Được.”
Lăng Tuyết Quân thấy thế, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của hai tiểu cô nương, sau đó ngẩng đầu, hỏi Cố Trăn: “Vương phi, ngươi còn sữa không?”
Cố Trăn vừa nghe, sửng sốt một lát, lập tức cười khổ nói: “Vốn là tháng này sữa sẽ về, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị Vương gia cấm túc, nên ta không về được.”
“Vậy thì tốt.” Lăng Tuyết Quân nói, “Chúng ta không mang theo nhũ mẫu, nhiều người thì rất dễ bị phát hiện.”
Cố Trăn vừa nghe, do dự một lát, sau đó gật gật đầu: “Nghe ngươi.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta cứ đi thôi.” Dứt lời, Lăng Tuyết Quân một tay dẫn An nhi, một tay dẫn Ninh nhi, liền đi ra ngoài.
Cố Trăn tiếp nhận Lý Tung từ trong ngực nhũ mẫu, sau đó cùng Nam Dương công chúa đi ra ngoài cửa viện.
Hai vị thị vệ canh giữ ngoài cửa thấy Cố Trăn ra khỏi cửa, chấn động: “Vương phi, người, người đây là muốn đi đâu?”
Lăng Tuyết Quân dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, cao giọng nói: “Vương gia bảo Vương phi mang theo tiểu thế tử cùng hai vị Quận chúa lập tức đi gặp hắn!”
“Chuyện này…” Sắc mặt của hai vị thị vệ khó xử, không ý muốn tránh ra.
Lúc này, Cố Trăn ôm Lý Tung đi lên trước, nói với hai người: “Hiện giờ Vương gia không ở trong phủ, ta chính là người làm chủ trong vương phủ này. Hiện tại ta muốn ra ngoài gặp Vương gia, các ngươi ai dám ngăn cản ta?”
“Vương phi thứ tội.” Hai vị thị vệ vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn không tránh ra.
Thấy thế, Cố Trăn thở dài một hơi, nói: “Ta biết các ngươi trung thành với Vương gia. Nhưng ta là vợ của hắn, Tung Nhi là nhi tử của hắn. Nếu như không có chuyện quan trọng, làm sao ta có thể nửa đêm canh ba mang theo Tung nhi mới hơn hai tháng ra ngoài? Nếu các ngươi thật sự trung thành với chủ, cứ để chúng ta rời đi.”
“Vương phi, tiểu nhân phụng mệnh canh giữ ở đây, không có lệnh của vương gia, tiểu nhân thật sự không thể cho Vương phi rời đi.” Thị vệ lớn tuổi kia nói, “Nhưng tựa như Vương phi nói, hiện giờ Vương phi đúng là người làm chủ trong vương phủ, nếu Vương phi nhất định phải rời đi, xin lấy tính mạng của hai tiểu nhân trước, như vậy tiểu nhân cũng coi như hết lòng trung thành với thủ.”
“Ta sẽ không lấy tính mạng của các ngươi.” Cố Trăn buồn bã nói, “Nhưng các ngươi còn không thả chúng ta đi, sợ là có người sẽ tới lấy tính mạng của ta và Tung Nhi.”
Nghe vậy, hai vị thị vệ kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Thị vệ lớn tuổi cẩn thận hỏi: “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trăn thở dài một hơi, nói: “Quả thật xảy ra đại sự, đại sự liên quan đến tính mạng! Vậy ngươi có để chúng ta đi không?”
Hai gã thị vệ nghe Cố Trăn nói như vậy, sắc mặt rùng mình.
Thị vệ lớn tuổi vội vàng nói: “Đã như vậy, tiểu nhân tin tưởng Vương phi, cứ để Vương phi rời đi! Nguyện vương phi và tiểu thế tử một đường thuận lợi, sớm ngày cùng Vương gia bình an trở về!”
“Được.” Cố Trăn gật gật đầu, chóp mũi lại hơi chua xót, “Chính các ngươi cũng phải cẩn thận!”
“Đa tạ Vương phi.” Hai người lại dập đầu.
Cố Trăn lau nước mắt, sau đó ôm Lý Tung, bước nhanh ra ngoài.
Lăng Huyễn tiến lên, tiếp nhận Ninh nhi từ trong tay Lăng Tuyết Quân, ôm đứa bé vào trong ngực, sau đó cùng Lăng Tuyết Quân, Nam Dương công chúa đi ra ngoài.
Ngay khi mọi người sắp đi ra khỏi hoa viên, đột nhiên, từ bóng râm của bụi cây bên cạnh, một người đến và hét lên: “Vương phi, ngươi đi đâu?”
Cố Trăn vừa thấy, đứng trước mặt mình lại là Ngô Linh, lập tức nhíu nhíu mày, lạnh mặt nói: “Ta đi đâu, ngươi hỏi chi!”
“Nhưng nếu thiếp thân nhớ không sai, Vương phi ngươi còn đang cấm túc đấy.” Trong đêm nay, giọng Ngô Linh nghe có chút âm u.
Nghe vậy, Cố Trăn hừ lạnh một tiếng, nói: “Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi không thể không biết sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói về chuyện cấm túc của ta à?”
“Vương phi, ngươi trách ta hại ngươi bị cấm túc sao? Nhưng ngươi hại hài tử thiếp thân, Vương gia chỉ là muốn ngươi cho đứa nhỏ mệnh khổ kia của thiếp thân một cái công đạo mà!” Ngô Linh ưu sầu nói, “Ngay cả kỳ cấm túc một tháng mà ngươi cũng không thủ được à?”
“Sở dĩ hài tử của ngươi mệnh khổ như vậy, tất cả đều là do có một mẫu thân độc ác như ngươi!” Cố Trăn lạnh lùng nói.
Lăng Tuyết Quân thấy sắc trời đã bắt đầu trắng, không biết người của Hoài vương khi nào sẽ tới, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tiến lên nói với Cố Trăn: “Vương phi, đừng nói nhảm với nàng ta làm gì, chúng ta đi nhanh đi, bằng không sẽ muộn mất!”
“Được.” Cố Trăn đáp một tiếng, sau đó không để ý tới Ngô Linh nữa, liền muốn đi về phía trước.
Ai ngờ Ngô Linh tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo Cố Trăn, lớn tiếng kêu lên: “Vương phi, ngươi không thể cứ như vậy mà đi! Con ta không còn, ngay cả thời gian cấm túc một tháng này mà ngươi cũng không chịu đủ sao?” Lúc này, trên mặt Ngô Linh đã đầy nước mắt, giọng nói cũng trở nên thê lương, “Ngươi đi rồi, ai sẽ trả cho hài tử ta một cái công đạo a?”
Nghe Ngô Linh nói lời này, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến đứa bé kiếp trước mình bị nàng ta hại chết, cắn răng khanh khách vang lên. Trả lại cho con nàng ta một công đạo à? Vậy ai sẽ trả lại một đứa trẻ chết thảm của mình một cái công đạo đây? Nghĩ đến kiếp trước mình bị nàng ta đẩy ngã mất thai, Lăng Tuyết Quân trong cơn lửa giận, liền muốn xông lên lôi kéo cổ áo của Ngô Linh, chất vấn nàng ta vì sao lại độc ác như vậy.
Đúng lúc này, chỉ thấy Nam Dương công chúa vọt tới phía sau Ngô Linh, giơ một cây gậy gỗ lên đánh mạnh lên đầu nàng ta. Sau khi Ngô Linh bị đánh trúng, cả người run lên, nghiêng đầu, cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa, nàng…” Lăng Huyễn không nghĩ tới Nam Dương công chúa lại có lúc hung hãn như vậy, lúc này trợn mắt há hốc mồm.
Thấy Lăng Huyễn như thế, Nam Dương công chúa vội vàng ném cây gậy gỗ trong tay, vỗ vỗ tay, cười hắc hắc, nói: “Nếu không đánh ả ngất xỉu, ả nhất định sẽ dây dưa đến người của Ngũ Hoàng huynh!”
Lăng Huyễn ngơ ngác nhìn Nam Dương công chúa, gật gật đầu.
Nam Dương công chúa nhìn thoáng qua Ngô Linh ngã trên mặt đất, nhíu nhíu mày, nói: “Phụ nhân này, quá phiền. Tam hoàng tẩu, ngày thường làm sao ngươi chịu được ả thế?”
Nghe vậy, Cố Trăn cười khổ một tiếng.
Nam Dương công chúa trừng mắt nhìn Lăng Huyễn, nói: “Lăng Tam, chàng không được nạp loại nữ tử này làm thiếp thất nha! Nếu không, ta cũng gõ ả ta như thế!”
Lăng Huyễn vội vàng lắc đầu: “Công chúa yên tâm, ta tuyệt đối không nạp thiếp!”
Nam Dương công chúa nở nụ cười: “Cũng được lắm chứ.”
Thấy Nam Dương công chúa và Lăng Huyễn như thế, Lăng Tuyết Quân mím môi cười, sau đó tiến lên nói: “Được rồi, có chuyện gì thì ra khỏi thành nói sau! Chúng ta hãy đi mau!”
“Được!”
“Đi thôi, đi thôi!”
Bốn người nhanh chóng dẫn ba hài tử ra khỏi phủ, sau khi gặp Lục phu nhân, ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng chạy ra ngoài thành!
Hôm nay, còn chưa đến giờ Thìn, cửa phủ tướng quân đã bị người ta đánh thùng thùng. Sau khi người gác cửa hỏi, biết người tới là đích huynh trưởng ruột của thiếu phu nhân Lăng Huyễn, rồi nghe nói hắn có việc gấp muốn tìm Lăng Tuyết Quân, liền mời hắn vào cửa, sau đó nhanh chóng gọi người bẩm báo với Lục phu nhân và Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân nghe nói Lăng Huyễn nửa đêm tới, cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, dọn dẹp qua loa, rồi đi ra.
Lăng Huyễn thấy Lăng Tuyết Quân, vội vàng nghênh đón, vẻ mặt vội vàng nói: “Tuyết Quân, muội mau thu dọn chút đồ nữ trang, lập tức cùng huynh ra khỏi thành!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân kinh ngạc: “Tam ca, đã xảy ra chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt lại bảo muội ra khỏi thành để làm gì?”
Lăng Huyễn sốt ruột nói: “Hoài vương làm loạn, hiện giờ đang ở trong cung bức vua thoái vị. Chờ đến khi hắn khống chế thế cục, sẽ nhanh chóng đến bắt nhất đảng của Tề vương, nói vậy hắn cũng sẽ không bỏ qua cho người Cố gia! Bây giờ muội đi nhanh đi, đi trễ là không thoát được!”
“Cái gì?” Lục phu nhân vừa mới đi tới bên cửa nghe nói như vậy, sửng sốt một lúc lâu, sau đó bước nhanh tới, hỏi Lăng Huyễn, “Hoài Vương mưu phản? Không thể nào? Tam Lang, tin tức này của ngươi có đáng tin không?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy! Đây là Nam Dương công chúa thừa dịp hoàng cung đại loạn, chạy ra khỏi cung nói với ta.” Lăng Huyễn nói với Lục phu nhân, “Công chúa hiện tại còn ở trên xe ngựa ngoài cửa, không tin phu nhân có thể đi hỏi công chúa.”
Nghe Lăng Huyễn nói như vậy, Lục phu nhân ngẩn ra, lập tức suy sụp ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, thân thể khẽ run rẩy, trong miệng lẩm bẩm nói: “Hoài Vương mưu phản? Vậy phải làm gì?”
Nữ nhi Cố gia gả cho Tề vương, toàn bộ Cố gia đều vinh nhục trói cùng một chỗ với Tề vương. Nếu Tề vương thất thế, kết cục của Cố gia có thể tưởng tượng được.
Thấy Lục phu nhân luống cuống như thế, Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên nói: “Mẫu thân, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ? Có muốn nghe Tam ca con nói không, lập tức ra khỏi thành trốn?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, thân thể Lục phu nhân hơi chấn động, sau đó phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên, hỏi Lăng Huyễn: “Lục lang đâu? Bọn họ thế nào rồi?”
“Phu nhân, Lục lang bên kia tạm thời chưa có tin tức. Hiện giờ bản thân chúng ta khó bảo toàn, tạm thời không quản được Lục lang bọn họ.” Lăng Huyễn nói, “Tuy nhiên, phu nhân người không cần lo lắng. Lục Lang hiện giờ ở cùng Tề vương, chắc là còn đang trên đường trở về từ hoàng lăng. Nói vậy sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ biết tin Hoài Vương mưu phản, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách ứng phó. Các người hiện tại không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ cách để chạy ra khỏi kinh thành rồi nói sau.”
Nghe Lăng Huyễn nói vậy, Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói với Lục phu nhân: “Mẫu thân, Tam ca con nói có lý, chúng ta trước tiên chạy ra khỏi thành, miễn cho Hoài Vương bắt chúng ta làm con tin, nếu không sẽ trói chặt tay chân Lục Lang.”
“Huynh muội các con nói có đạo lý, ta lập tức phái người đi gọi người bên nhà cũ nhanh chóng theo chúng ta cùng rời đi.” Lục phu nhân nói.
“Phu nhân, tốt nhất mọi người nên tách ra đi.” Lăng Huyễn vội vàng nói, “Người nhiều, mục tiêu sẽ lớn, dễ dàng bị người của Hoài Vương phát hiện. Mọi người cùng nhau đi sẽ không trốn thoát được, còn không bằng tách nhau ra, mỗi người có thể chạy một hướng.”
“Được.” Lục phu nhân gật gật đầu, “Vậy ta bảo bọn họ tự mình rời khỏi thành.”
“Phu nhân người mau đi thu dọn, ta hộ tống người và Tuyết Quân ra khỏi thành.” Lăng Huyễn nói.
“Ừm.” Lục phu nhân đáp một tiếng, đang chuẩn bị trở về phòng thu dọn, đột nhiên, dưới chân bà dừng một chút, như nghĩ tới cái gì đó, sau đó quay đầu lại, nói với huynh muội Lăng Huyễn cùng Lăng Tuyết Quân, “Nhưng mà, chúng ta đi rồi, A Trăn và ba hài tử làm sao bây giờ? Hoài Vương khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Lăng Huyễn im lặng một lát, nói: “Phu nhân, ta không thể quản được bọn họ. Ta chỉ có thể cam đoan hộ tống người và Tuyết Quân rời đi, về phần Tề vương phi cùng ba hài tử, là người thân cận nhất của Tề vương, Hoài vương đối với bọn họ nhất định là tình thế bắt buộc. Đợi chuyện hoàng cung lắng xuống, chuyện đầu tiên hắn sẽ đi bắt bọn họ. Cho dù bọn họ nhất thời may mắn chạy ra khỏi thành, Hoài Vương cũng sẽ tốn rất nhiều khí lực bắt cho được bọn họ. Đi cùng họ, chúng ta chưa chắc đã chạy thoát.”
“Thế nhưng, A Trăn là nữ nhi của ta, Tung Nhi, An Nhi, Ninh nhi là ngoại tôn cùng ngoại tôn nữ của ta. Ngươi có thể mặc kệ họ, nhưng ta không thể mặc kệ họ.” Nói đến đây, nước mắt của Lục phu nhân đã theo khóe mắt trượt xuống. Bà lau nước mắt, nói: “Tam Lang, ngươi dẫn Tuyết Quân đi trước, ta muốn đi cứu A Trăn cùng ba hài tử.”
Nghe vậy, Lăng Huyễn ngẩn ra, lập tức khó xử nhìn Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân im lặng một lát, sau đó cười cười với Lục phu nhân, nói: “Mẫu thân, nương nói cái gì vậy? Nếu con gả cho Lục Lang, chính là người của Cố gia. Làm sao ta có thể đi một mình nếu nương ta không đi chứ? Mẫu thân đi cứu Vương phi, tất nhiên con sẽ đi với nương!”
“Tuyết Quân, muội…” Lăng Huyễn vừa nghe, sốt ruột không thôi.
“Tam ca, huynh cũng giúp muội cứu vương phi đi.” Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lăng Huyễn.
Lăng Huyễn mặt mang theo do dự nói: “Nếu như chúng ta đi cứu bọn họ, trì hoãn thời gian, ngay cả muội trốn không thoát được, vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu như, muội trốn không thoát…… Vậy thì trốn không thoát đi.” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân cười thê lương, “Cho dù Hoài Vương giết chúng ta, trên hoàng tuyền, mấy người chúng ta cũng có bạn. So với không để ý đến thân tình, kéo dài hơi tàn còn tốt hơn nhân thế.”
“Tuyết Quân…” Lục phu nhân kéo tay Lăng Tuyết Quân, nước mắt rơi đầy mặt, “Con thật sự là tức phụ tốt của Cố gia chúng ta. Nếu kiếp này chúng ta trốn không thoát, kiếp sau, con làm tức phụ của mẫu thân, để mẫu thân bồi thường cho con.”
Nước mắt lưng tròng, Lăng Tuyết Quân cười gật đầu với Lục phu nhân, nói: “Được, kiếp sau, con, con còn muốn gả cho Lục Lang, còn làm tức phụ của người.” Vừa dứt lời, tay nàng liền bị Cố phu nhân nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thấy Lăng Tuyết Quân và mẹ chồng nàng dâu Lục phu nhân thân thiết như thế, Lăng Huyễn cũng cảm thấy trong lòng mình có một cỗ nhiệt khí dâng lên. Hắn tiến lên, nói với Lăng Tuyết Quân và Lục phu nhân: “Được! Hai người phụ nữ các ngươi đều như thế, đường đường là nam nhi ta còn có cái gì phải sợ? Ta cùng các ngươi đi cứu đám người Tề vương phi!”
“Tam ca…” Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Huyễn, cố gắng nở ra một nụ cười, “Cám ơn huynh!”
“Chuyện này không nên chậm trễ, thừa dịp Hoài vương còn bị lấn cấn ở trong cung, chúng ta liền chạy tới Tề vương phủ, chậm là sợ không kịp.” Lăng Huyễn nói.
“Được.” Lăng Tuyết Quân vội vàng đỡ Lục phu nhân đi ra ngoài.
Ba người ra cửa, thấy ngoài cửa đã chờ một chiếc xe ngựa.
Lăng Huyễn nhấc rèm lên, Lăng Tuyết Quân liền nhìn thấy Nam Dương công chúa đang ngồi trong xe. Thấy Lăng Tuyết Quân đỡ Lục phu nhân tới, Nam Dương công chúa vội vàng đứng dậy, giúp nàng đỡ Lục phu nhân ngồi vào trong xe ngựa.
Mặc dù Nam Dương công chúa chưa thành thân với Lăng Huyễn, nhưng trong lòng nàng đã ấy đã coi mình là người của Lăng gia, cho nên, sau khi từ trong miệng mẫu thân biết được huynh trưởng mình làm loạn, điều đầu tiên nàng ấy nghĩ đến chính là muốn giúp Lăng Huyễn cứu muội muội của hắn. Nàng ấy biết Lăng Huyễn và Lăng Tuyết Quân huynh muội tình thâm, sợ là nếu Lăng Tuyết Quân xảy ra chuyện gì, Lăng Huyễn sẽ trách Lý Dương, còn mình kẹp ở giữa thì khó chịu. Vì thế, nàng ấy thừa dịp trong cung đại loạn, lúc Lý Dương còn chưa hoàn toàn khống chế hoàng cung, lợi dụng thân phận mình là muội muội ruột của Lý Dương, bất kể là người của Lý Dương hay là người trong hoàng cung đều sẽ không đả thương nàng ấy, tìm cơ hội chạy ra từ trong cung, chạy đến phủ Quận chúa bảo Lăng Huyễn dẫn Lăng Tuyết Quân rời đi. Nàng ấy là muội muội ruột duy nhất cùng mẫu thân với Lý Dương, cho dù sau đó hắn biết là mình đi mật báo thả tin cho Lăng Tuyết Quân, nhiều nhất cũng chỉ mắng mình, không giống Lăng Tuyết Quân nếu nàng bị hắn bắt được, có lẽ mạng cũng không còn.
Nhưng khi nghe Lăng Tuyết Quân nói với Lục phu nhân, còn muốn đi Tề vương phủ cứu Cố Trăn, nàng ấy liền có vài phần do dự. Thân phận của Cố Trăn không giống Lăng Tuyết Quân, bốn mẹ con các nàng là người thân cận nhất của Lý Hoảng, nếu mình thả bọn họ ra, sợ là Lý Dương không dễ tha thứ cho mình như vậy.
Lăng Tuyết Quân nhìn ra vẻ do dự trong mắt Nam Dương công chúa, vội vàng khẩn cầu nói: “Công chúa, nhờ ngươi giúp đỡ chúng ta đi. Giữa hai vị vương gia, mặc kệ có chuyện gì, cũng không nên gây họa cho thê nhi a!”
“Nhưng nếu ta giúp các ngươi thả bọn họ ra, ngươi bảo ta sau này còn có bộ mặt nào đi gặp hoàng huynh ta chứ!” Nam Dương công chúa bất đắc dĩ nói.
“Tề vương cũng là hoàng huynh của công chúa mà.” Lăng Tuyết Quân tình chân ý thiết thương lượng, “Ba đứa nhỏ không phải cũng là chất tử ruột, chất nữ ruột của công chúa sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ tuổi còn nhỏ mà gặp nạn sao? Tuy tiểu thế tử mới hai tháng tuổi, còn chưa nhìn kỹ sự tốt đẹp của thế gian, ngươi nhẫn tâm để hắn gặp độc thủ sao?”
Nam Dương công chúa vẻ mặt khó xử nói: “Tuyết Quân, ta cứu ngươi còn nói được, nhưng ta cứu tam hoàng tẩu bọn họ, ta thật sự không có cách để giải thích với hoàng huynh ta.”
Lăng Huyễn nghe đến đây, vội vàng nói: “Nhược Lan, nếu nàng sợ không thể giải thích với Hoài Vương, dứt khoát đừng giải thích với hắn.”
“Lời này có ý gì?” Nam Dương công chúa sửng sốt.
“Sau khi cứu mẹ con Tề vương phi, nàng đừng trở về hoàng cung, đi cùng chúng ta!” Lăng Huyễn nói.
“Cái này…” Nam Dương công chúa ngơ ngác nhìn Lăng Huyễn, vẻ mặt vẫn có vài phần do dự.
“Ai nha, nàng đừng do dự, cứ quyết định như vậy đi.” Lăng Huyễn nhìn xung quanh một lần, “Nếu cứ trì hoãn thêm nữa, Hoài vương sẽ phái người tới bắt Tề vương phi. Hơn nữa sau khi mẹ con Tề vương phi rời đi, có thể có ảnh hưởng gì tới chuyện khởi sự của Hoài vương? Nhược Lan, nàng đi với ta! Nếu không, chia tay tại đây, chúng ta không thể nói khi nào chúng ta có thể gặp lại.”
Nghe nói như vậy, tim của Nam Dương công chúa run lên, sau đó gật đầu, nói: “Được! Ta sẽ đi với chàng!”
Lăng Huyễn thấy Nam Dương công chúa đồng ý cùng nhau rời đi, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng bảo ngự phu lái xe đến Tề vương phủ.
Ngồi trong xe ngựa, nghe được bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Nam Dương công chúa thở dài nói: “Ta cũng không biết làm chuyện hôm nay, rồi ngày khác có hối hận hay không”
“Tuyệt đối sẽ không hối hận.” Lăng Tuyết Quân giữ chặt tay Nam Dương công chúa, nói, “Công chúa hôm nay ra tay tương trợ, Tuyết Quân cả đời này vô cùng cảm kích.”
“Đừng nói như vậy.” Nam Dương công chúa nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên, nhìn bóng dáng Lăng Huyễn phía trước, cười khổ nói, “Kỳ thật ta cũng có tư tâm của mình.”
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân mím môi cười, nói: “Ta hiểu, Tam tẩu.”
Nghe được Lăng Tuyết Quân xưng hô mình như thế, Nam Dương công chúa ngẩn người, lập tức cúi đầu, trên mặt ửng hồng.
Khi đám người Lăng Tuyết Quân chạy tới Tề vương phủ, vẫn là một mảnh yên lặng, xem ra, lúc này Hoài Vương chưa kịp ra tay dọn dẹp người ngoài cung.
Lăng Tuyết Quân bảo Lục phu nhân ở lại trên xe ngựa chờ, sau đó cùng Nam Dương công chúa ra khỏi xe. Nàng nhảy xuống xe ngựa, lúc Lăng Huyễn còn đang đỡ Nam Dương công chúa xuống xe, nàng đã chạy đến trước cửa, nắm lấy vòng đồng trên cửa, vội vàng đập cửa.
Chẳng bao lâu, nghe thấy một giọng nam trầm thấp bên trong cửa: “Ai gọi cửa bên ngoài?”
“Ta là Lăng thị, vợ của Tuyên Uy tướng quân Cố Khiên, có việc quan trọng cầu kiến Vương phi.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Người gác cửa vừa nghe, lập tức đáp lại: “Cố gia thiếu phu nhân, mời người trở về trước. Vương phi bị Vương gia cấm túc, còn phải hai ngày nữa mới hết hạn, lúc này chưa thể gặp khách. Nếu thiếu phu nhân có việc, thỉnh hai ngày sau hãy đến.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân lúc này mới nhớ tới chuyện Cố Trăn bị Lý Hoảng cấm túc. Nàng dừng một lát, nói: “Việc này không trì hoãn được, Tề vương có việc ở bên ngoài, phu quân ta đưa thư về, bảo ta đến gặp Vương phi. Nếu ngươi không cho ta gặp Vương phi, bỏ lỡ những việc quan trọng của Tề vương, ngươi có thể gánh vác được không?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, người gác cửa nhất thời nghẹn lời. Mọi người trong phủ đều biết, đúng là Lý Hoảng cùng Cố Khiên rời khỏi kinh thành, hiện giờ phu nhân của Cố Khiên nói Tề vương có việc quan trọng, cũng có khả năng Cố Khiên bảo nàng đến gặp Vương phi. Trong lúc người gác cửa do dự, Lăng Tuyết Quân lại nóng như lửa đốt, lớn tiếng kêu lên: “Ngươi còn đang lề mề cái gì nữa? Nhanh mở cửa cho ta!”
Người gác cửa bị tiếng kêu của Lăng Tuyết Quân làm cho sợ tới mức run rẩy. Nghĩ đến nửa đêm Cố gia thiếu phu nhân này chạy tới, lại hợp tình hợp lý như thế, chắc là đa phần là nói thật. Vì thế, hắn vội vàng đáp: “Thiếu phu nhân chờ một chút, tiểu nhân sẽ mở cửa.”
Dứt lời, hắn liền tiến lên ổ khóa, mở cửa ra, rồi nhìn thấy ngoài cửa ngoại trừ Lăng Tuyết Quân ra, còn có Nam Dương công chúa và một nam tử trẻ tuổi mà hắn chưa từng thấy.
Người gác cửa nhìn thấy Nam Dương công chúa, kinh ngạc, vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiểu nhân đã gặp qua công chúa.”
“Ngươi đừng nhiều lễ như vậy, mau dẫn chúng ta đi gặp Tam hoàng tẩu!” Nam Dương công chúa phân phó.
“Vâng.” Người gác cửa bảo người canh giữ cửa lớn, sau đó liền dẫn Lăng Tuyết Quân cùng Nam Dương công chúa, Lăng Huyễn đi về phía viện của Cố Trăn.
Đi đến ngoài cửa viện, thị vệ canh giữ ở cửa thấy người gác cửa nửa đêm dẫn người tới, có chút kinh ngạc, vội vàng hướng về phía cửa phòng kêu lên: “Vương bá, có chuyện gì thế?”
Người gác cửa vội vàng nói: “Là Tề vương có việc quan trọng, bảo Nam Dương công chúa cùng Cố gia thiếu phu nhân đến gặp Vương phi.”
“Chuyện này…” Thị vệ do dự nói, “Chuyện này sợ là không hợp quy củ chứ? Chúng ta không có lệnh của Tề vương, không thể cho người vào, cũng không dám mời Vương phi ra ngoài.”
“Hiện tại ta nhân cơ hội Tề vương ở ngoài, hạ lệnh với các ngươi làm gì?” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói: “Ngươi nên nhanh chóng cho chúng ta vào đi. Bằng không, trì hoãn việc đại sự, Tề vương trách tội, sợ là ngươi chịu không nổi.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, hai vị thị vệ nhìn nhau, trên mặt đều rùng mình.
Lăng Tuyết Quân nhìn sắc mặt hai người có chút buông lỏng, lại khuyên nhủ: “Hai vị thị vệ đại ca, các ngươi tin ta, chuyện tối nay, các ngươi vẫn nên cũng đừng quản cái gì. Đợi Tề vương trở về, không chỉ sẽ không trách tội các ngươi, hơn nữa còn có thưởng lớn!”
Hai thị vệ nhìn Lăng Tuyết Quân, không nói gì.
“Các ngươi ngẫm lại đi, dù sao ta cũng là tức phụ của Cố đại tướng quân, đệ tức
(em dâu) của Vương phi, nửa đêm canh ba ta không ngủ để lừa gạt hai người các ngươi làm gì?” Lăng Tuyết Quân lại nói: “Các ngươi cũng biết, còn có hai ngày nữa là kỳ cấm túc của vương phi sẽ đủ, nếu không có chuyện quan trọng, ta đợi thêm hai ngày nữa là được, cần gì lúc này tới tìm nàng?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, thị vệ trẻ tuổi liếc mắt nhìn thị vệ lớn tuổi, chỉ thấy thị vệ lớn tuổi trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Thị vệ trẻ tuổi hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng hành lễ với Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa, nói: “Được rồi, mời công chúa và Thiếu phu nhân vào phòng, tuy nhiên, vị công tử này phải ở lại bên ngoài.”
Lăng Huyễn vừa nghe, vội vàng nói: “Hai vị huynh đệ yên tâm, ta vốn không có ý định đi vào!”
Lúc này, thị vệ trẻ tuổi lúc này mới tiến lên mở cửa viện ra, Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa vội vàng vào viện.
Cố Trăn sớm nghe được động tĩnh ở ngoài viện, đã mặc xong xiêm y chờ Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa. Thấy hai người vào cửa, nàng ta vội vàng nghênh đón, hỏi: “Nhược Lan, Tuyết Quân, Vương gia có chuyện gì? Sao lại sốt ruột như vậy?”
Lăng Tuyết Quân tiến lên, nắm lấy tay Cố Trăn, nói: “Vương phi, ngươi mau thu dọn một chút, dẫn ba đứa nhỏ đi theo ta.”
Cố Trăn kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Vương gia xảy ra chuyện gì lớn chứ?” Nói xong lời cuối cùng, nàng ta đã mang theo một tia khóc.
“Vương phi đừng nóng vội, Vương gia không sao.” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói, “Là Hoài Vương binh biến bức cung, nếu như hắn có thế lực rồi, bước tiếp theo nhất định là sẽ tới bắt ngươi cùng tiểu thế tử.”
Cố Trăn vừa nghe, giật mình: “Hoài Vương mưu phản?” Nói đến đây, nàng ta dùng mắt nhìn Nam Dương công chúa, trong mắt là vẻ không dám tin.
Nam Dương công chúa cắn cắn môi, sau đó chậm rãi gật đầu.
Thấy thế, Cố Trăn hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nói: “Hắn, hắn thật sự dám làm vậy sao?”
Nam Dương công chúa khẽ thở dài một tiếng, rồi gật đầu.
“Vương phi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, nếu chậm trễ thì chúng ta ai cũng không đi được.” Lăng Tuyết Quân ở một bên nói, “Sau khi Hoài vương xử lý xong việc trong cung, việc đầu tiên cần làm chính là đến bắt tiểu thế tử. Chúng ta bây giờ nên rời khỏi kinh thành trước, những chuyện còn lại, từ từ nói sau!”
Cố Trăn nghe nói như vậy, trong lòng căng thẳng. Ở trước mặt ngôi vị hoàng đế, căn bản không hề tình thân gì. Tiền triều Tần vương binh biến thành công, liền giết chết toàn bộ cháu ruột của mình. Nếu Tung Nhi cũng bị Lý Dương bắt được, nói vậy cũng không thoát khỏi một chữ chết. Nghĩ tới đây, Cố Trăn không khỏi rùng mình hai cái, vội vàng nói: “Được, chúng ta lập tức đi!” Dứt lời, liền bảo nhũ mẫu của Lý Tung cho vì hắn mặc xiêm y, rồi gọi thị nữ đi gọi hai Quận chúa, còn mình liền muốn đi vào phòng thu dọn đồ trang sức.
“Vương phi, mang theo ít đồ đạc một chút, không cần phải trì hoãn thời gian.” Lăng Tuyết Quân nói, “Chúng ta chạy trốn quan trọng hơn, còn lại đều là vật ngoài thân.”
“Được.” Cố Trăn gật gật đầu, sau đó nói, “Ta đi lấy chút trang sức, để chuẩn bị bất cứ lúc nào.”
“Vậy nhanh một chút.” Lăng Tuyết Quân thúc giục nói.
“Biết rồi.” Cố Trăn liền đi vào phòng.
Đợi lúc nàng ấy đi ra, nhũ mẫu đã ôm Lý Tung ra cửa, hai vị tiểu Quận chúa An Nhi cùng Ninh nhi cũng mặc xiêm y đứng ở bên cửa.
An Nhi bốn tuổi, Ninh Nhi hơn hai tuổi, hai tiểu cô nương đang ngủ say bị người kéo ra khỏi chăn ấm, lúc này đang khổ sở.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, vội vàng tiến lên giữ chặt tay hai tiểu cô nương, cười nói: “An nhi, Ninh nhi, cùng cữu mẫu đi ra ngoài chơi, được không?”
“Con muốn ngủ.” An Nhi bĩu môi nói.
“Vậy chúng ta lên xe ngựa ngủ tiếp, được không?” Lăng Tuyết Quân lại nói: “Tỉnh ngủ, có thể ra ngoài chơi.”
“Được.” Ninh Nhi miệng còn hôi sữa ngáy đáp.
An Nhi cũng đi theo Ninh Nhi nói: “Được.”
Lăng Tuyết Quân thấy thế, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của hai tiểu cô nương, sau đó ngẩng đầu, hỏi Cố Trăn: “Vương phi, ngươi còn sữa không?”
Cố Trăn vừa nghe, sửng sốt một lát, lập tức cười khổ nói: “Vốn là tháng này sữa sẽ về, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị Vương gia cấm túc, nên ta không về được.”
“Vậy thì tốt.” Lăng Tuyết Quân nói, “Chúng ta không mang theo nhũ mẫu, nhiều người thì rất dễ bị phát hiện.”
Cố Trăn vừa nghe, do dự một lát, sau đó gật gật đầu: “Nghe ngươi.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta cứ đi thôi.” Dứt lời, Lăng Tuyết Quân một tay dẫn An nhi, một tay dẫn Ninh nhi, liền đi ra ngoài.
Cố Trăn tiếp nhận Lý Tung từ trong ngực nhũ mẫu, sau đó cùng Nam Dương công chúa đi ra ngoài cửa viện.
Hai vị thị vệ canh giữ ngoài cửa thấy Cố Trăn ra khỏi cửa, chấn động: “Vương phi, người, người đây là muốn đi đâu?”
Lăng Tuyết Quân dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, cao giọng nói: “Vương gia bảo Vương phi mang theo tiểu thế tử cùng hai vị Quận chúa lập tức đi gặp hắn!”
“Chuyện này…” Sắc mặt của hai vị thị vệ khó xử, không ý muốn tránh ra.
Lúc này, Cố Trăn ôm Lý Tung đi lên trước, nói với hai người: “Hiện giờ Vương gia không ở trong phủ, ta chính là người làm chủ trong vương phủ này. Hiện tại ta muốn ra ngoài gặp Vương gia, các ngươi ai dám ngăn cản ta?”
“Vương phi thứ tội.” Hai vị thị vệ vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn không tránh ra.
Thấy thế, Cố Trăn thở dài một hơi, nói: “Ta biết các ngươi trung thành với Vương gia. Nhưng ta là vợ của hắn, Tung Nhi là nhi tử của hắn. Nếu như không có chuyện quan trọng, làm sao ta có thể nửa đêm canh ba mang theo Tung nhi mới hơn hai tháng ra ngoài? Nếu các ngươi thật sự trung thành với chủ, cứ để chúng ta rời đi.”
“Vương phi, tiểu nhân phụng mệnh canh giữ ở đây, không có lệnh của vương gia, tiểu nhân thật sự không thể cho Vương phi rời đi.” Thị vệ lớn tuổi kia nói, “Nhưng tựa như Vương phi nói, hiện giờ Vương phi đúng là người làm chủ trong vương phủ, nếu Vương phi nhất định phải rời đi, xin lấy tính mạng của hai tiểu nhân trước, như vậy tiểu nhân cũng coi như hết lòng trung thành với thủ.”
“Ta sẽ không lấy tính mạng của các ngươi.” Cố Trăn buồn bã nói, “Nhưng các ngươi còn không thả chúng ta đi, sợ là có người sẽ tới lấy tính mạng của ta và Tung Nhi.”
Nghe vậy, hai vị thị vệ kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Thị vệ lớn tuổi cẩn thận hỏi: “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trăn thở dài một hơi, nói: “Quả thật xảy ra đại sự, đại sự liên quan đến tính mạng! Vậy ngươi có để chúng ta đi không?”
Hai gã thị vệ nghe Cố Trăn nói như vậy, sắc mặt rùng mình.
Thị vệ lớn tuổi vội vàng nói: “Đã như vậy, tiểu nhân tin tưởng Vương phi, cứ để Vương phi rời đi! Nguyện vương phi và tiểu thế tử một đường thuận lợi, sớm ngày cùng Vương gia bình an trở về!”
“Được.” Cố Trăn gật gật đầu, chóp mũi lại hơi chua xót, “Chính các ngươi cũng phải cẩn thận!”
“Đa tạ Vương phi.” Hai người lại dập đầu.
Cố Trăn lau nước mắt, sau đó ôm Lý Tung, bước nhanh ra ngoài.
Lăng Huyễn tiến lên, tiếp nhận Ninh nhi từ trong tay Lăng Tuyết Quân, ôm đứa bé vào trong ngực, sau đó cùng Lăng Tuyết Quân, Nam Dương công chúa đi ra ngoài.
Ngay khi mọi người sắp đi ra khỏi hoa viên, đột nhiên, từ bóng râm của bụi cây bên cạnh, một người đến và hét lên: “Vương phi, ngươi đi đâu?”
Cố Trăn vừa thấy, đứng trước mặt mình lại là Ngô Linh, lập tức nhíu nhíu mày, lạnh mặt nói: “Ta đi đâu, ngươi hỏi chi!”
“Nhưng nếu thiếp thân nhớ không sai, Vương phi ngươi còn đang cấm túc đấy.” Trong đêm nay, giọng Ngô Linh nghe có chút âm u.
Nghe vậy, Cố Trăn hừ lạnh một tiếng, nói: “Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi không thể không biết sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói về chuyện cấm túc của ta à?”
“Vương phi, ngươi trách ta hại ngươi bị cấm túc sao? Nhưng ngươi hại hài tử thiếp thân, Vương gia chỉ là muốn ngươi cho đứa nhỏ mệnh khổ kia của thiếp thân một cái công đạo mà!” Ngô Linh ưu sầu nói, “Ngay cả kỳ cấm túc một tháng mà ngươi cũng không thủ được à?”
“Sở dĩ hài tử của ngươi mệnh khổ như vậy, tất cả đều là do có một mẫu thân độc ác như ngươi!” Cố Trăn lạnh lùng nói.
Lăng Tuyết Quân thấy sắc trời đã bắt đầu trắng, không biết người của Hoài vương khi nào sẽ tới, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tiến lên nói với Cố Trăn: “Vương phi, đừng nói nhảm với nàng ta làm gì, chúng ta đi nhanh đi, bằng không sẽ muộn mất!”
“Được.” Cố Trăn đáp một tiếng, sau đó không để ý tới Ngô Linh nữa, liền muốn đi về phía trước.
Ai ngờ Ngô Linh tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo Cố Trăn, lớn tiếng kêu lên: “Vương phi, ngươi không thể cứ như vậy mà đi! Con ta không còn, ngay cả thời gian cấm túc một tháng này mà ngươi cũng không chịu đủ sao?” Lúc này, trên mặt Ngô Linh đã đầy nước mắt, giọng nói cũng trở nên thê lương, “Ngươi đi rồi, ai sẽ trả cho hài tử ta một cái công đạo a?”
Nghe Ngô Linh nói lời này, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến đứa bé kiếp trước mình bị nàng ta hại chết, cắn răng khanh khách vang lên. Trả lại cho con nàng ta một công đạo à? Vậy ai sẽ trả lại một đứa trẻ chết thảm của mình một cái công đạo đây? Nghĩ đến kiếp trước mình bị nàng ta đẩy ngã mất thai, Lăng Tuyết Quân trong cơn lửa giận, liền muốn xông lên lôi kéo cổ áo của Ngô Linh, chất vấn nàng ta vì sao lại độc ác như vậy.
Đúng lúc này, chỉ thấy Nam Dương công chúa vọt tới phía sau Ngô Linh, giơ một cây gậy gỗ lên đánh mạnh lên đầu nàng ta. Sau khi Ngô Linh bị đánh trúng, cả người run lên, nghiêng đầu, cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống.
“Công chúa, nàng…” Lăng Huyễn không nghĩ tới Nam Dương công chúa lại có lúc hung hãn như vậy, lúc này trợn mắt há hốc mồm.
Thấy Lăng Huyễn như thế, Nam Dương công chúa vội vàng ném cây gậy gỗ trong tay, vỗ vỗ tay, cười hắc hắc, nói: “Nếu không đánh ả ngất xỉu, ả nhất định sẽ dây dưa đến người của Ngũ Hoàng huynh!”
Lăng Huyễn ngơ ngác nhìn Nam Dương công chúa, gật gật đầu.
Nam Dương công chúa nhìn thoáng qua Ngô Linh ngã trên mặt đất, nhíu nhíu mày, nói: “Phụ nhân này, quá phiền. Tam hoàng tẩu, ngày thường làm sao ngươi chịu được ả thế?”
Nghe vậy, Cố Trăn cười khổ một tiếng.
Nam Dương công chúa trừng mắt nhìn Lăng Huyễn, nói: “Lăng Tam, chàng không được nạp loại nữ tử này làm thiếp thất nha! Nếu không, ta cũng gõ ả ta như thế!”
Lăng Huyễn vội vàng lắc đầu: “Công chúa yên tâm, ta tuyệt đối không nạp thiếp!”
Nam Dương công chúa nở nụ cười: “Cũng được lắm chứ.”
Thấy Nam Dương công chúa và Lăng Huyễn như thế, Lăng Tuyết Quân mím môi cười, sau đó tiến lên nói: “Được rồi, có chuyện gì thì ra khỏi thành nói sau! Chúng ta hãy đi mau!”
“Được!”
“Đi thôi, đi thôi!”
Bốn người nhanh chóng dẫn ba hài tử ra khỏi phủ, sau khi gặp Lục phu nhân, ngồi lên xe ngựa, nhanh chóng chạy ra ngoài thành!