Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Nghị thân
Editor: dzitconlonton
Hai ngày sau, Lăng Xương Kham cũng chạy tới kinh thành. Lăng Tuyết Quân hiếm khi nhìn thấy phụ thân một lần, đối với việc này đương nhiên là vui mừng lạ thường.
Quận chúa vốn nghĩ Lăng Xương Kham hiếm khi đoàn tụ cùng thê tử và nữ nhi, để cho cả nhà bọn họ hưởng hạnh phúc thêm hai ngày, rồi thông báo chuyện Cố gia thương lượng nghị hôn sự của nữ nhi. Không nghĩ tới tin tức Cố gia lại rất nhanh, ngay ngày hôm sau Lăng Xương Kham đến, liền gọi người đưa thiệp mời tới, mời mọi người Lăng gia đến Cố gia làm khách.
Đây chính là thông gia tương lai, Lăng Xương Kham đương nhiên không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý.
Tối hôm sau vào giờ Dậu, Quận chúa cùng Lăng Xương Cẩn dẫn một nhà lớn nhỏ, đúng hẹn đi tới phủ Đại tướng quân.
Cố Triệt dẫn theo Cố Khiên cùng Lục phu nhân tự mình đến cửa lớn nghênh đón. Bởi vì Cố Tuân còn đang xuất chinh ở Tây Bắc, Cố Triệt liền trở thành người chủ sự của Cố gia.
Lăng Tuyết Quân đi xuống xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn lên cột cửa bốn cấp, mấy chữ lớn “Phủ Đại tướng quân” vẫn mạnh mẽ có lực như trước, hai con sư tử đá trước cửa vẫn hung thần ác sát như trong trí nhớ của mình.
Nhìn thấy tất cả những gì đã từng quen thuộc này, Lăng Tuyết Quân cười khổ trong lòng. Nàng từng cho rằng mình kiếp này mình sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, không nghĩ tới, mình không chỉ tới nơi này, hơn nữa còn phải gả đến nơi này.
Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân đứng trước cửa sững sờ, vội vàng đi tới, kéo tay nàng, cười nói: “Tuyết Quân, Cố phu nhân bọn họ ở bên kia, chúng ta mau đi qua gặp mặt đi.”
Lăng Tuyết Quân phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với Lăng Ngọc Nhu, gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó hai tỷ muội liền đi tới.
Kiếp trước Lục phu nhân không thích Lăng Tuyết Quân, thậm chí cũng không thích người của Lăng gia, ngoại trừ còn nể mặt Quận chúa vài phần ra, thì đều không có sắc mặt tốt với những người khác của Lăng gia. Kiếp trước sau khi mẫu thân gặp Lục phu nhân, liền thay đổi thái độ vui mừng lúc trước, mà trở nên có chút lo lắng. Lăng Tuyết Quân biết, mẫu thân sợ mình sẽ chịu khổ nên mới như vậy.
Tuy nhiên, kiếp trước vì Lăng Tuyết Quân cố ý muốn gả, hơn nữa thanh danh lúc ấy của nàng bị tổn hại, không thể không gả cho Cố Khiên, cho nên, trong lòng Doãn thị dù không vui, cũng đành chịu đem khẩu khí này đè xuống. Đáng tiếc, tiếng nén giận của bà cũng không khiến nữ nhi ở Cố gia dễ chịu, Lăng Tuyết Quân cuối cùng vẫn chết sớm. Nếu sớm biết sẽ có kết quả như vậy, Doãn thị chắc chắn tình nguyện không cho Lăng Tuyết Quân gả ra ngoài, cũng sẽ không cho nàng vào cửa Cố gia.
Kiếp này, bởi vì hoàng đế tứ hôn, cũng không có khả năng hủy bỏ cửa hôn sự này, cho nên, mặc kệ Lục phu nhân đối đãi với người của Lăng gia như thế nào, khẩu khí của Doãn thị vẫn chỉ có thể chịu đựng.
Nghĩ đến chuyện đã gặp ở kiếp trước, Lăng Tuyết Quân vội vàng chạy đến bên cạnh Doãn thị, kéo bà lại. Hy vọng khi Lục phu nhân cho bà xem sắc mặt, mình có thể ở bên cạnh bà.
Doãn thị thấy Lăng Tuyết Quân chạy tới, nhẹ giọng cất nói: “Nha đầu này, sao lại không có quy củ như vậy? Còn không mau chào hỏi Cố thị lang, Cố phu nhân cùng Lục lang.”
Thấy trong mắt của Doãn thị nhìn mình lộ ra ý cười, Lăng Tuyết Quân lúc này mới yên lòng. Xem ra, mẫu thân lúc này còn chưa tức giận. Nàng vội vàng xoay người, hành lễ với Cố Triệt, Lục phu nhân cùng Cố Khiên.
Lục phu nhân cười nhạt tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân dậy, nói: “Tam tiểu thư, không cần đa lễ.”
Lăng Tuyết Quân đứng lên, nhìn về phía Lục phu nhân. Chỉ thấy Lục phu nhân đối xử với mẫu thân mặc dù không tính là nhiệt tình bao nhiêu, nhưng cũng không giống như kiếp trước, đem toàn bộ chữ không thích viết lên mặt, ít nhất ở lễ nghĩa vẫn chu toàn. Thấy Lục phu nhân nhìn mình chằm chằm, Lăng Tuyết Quân có chút không được tự nhiên, cười cười với bà, rồi lui sang một bên.
Cố Triệt nhiệt tình chào hỏi mọi người vào phủ.
Dạ tiệc được đặt ở Minh Kính Đường. Có thể thấy được ở trên mặt, Cố gia vẫn biểu hiện rằng coi trọng hôn sự mà hoàng đế ban tặng.
Mặc dù Cố Triệt là huynh đệ ruột với Cố Tuân, tuy nhiên, ông không thích tập võ, chỉ thích văn thơ, cho nên, dễ dàng nói chuyện với Lăng Xương Cẩn và Lăng Xương Kham. Mặc dù Lục phu nhân không tính là nhiệt tình, nhưng cũng lễ độ nói chuyện với Quận chúa và Doãn thị, cũng không có hất sắc mặt cho Doãn thị xem, chỉ điểm này, tốt hơn nhiều so với tình cảnh mà hai bên gặp mặt ở kiếp trước. Ba huynh đệ Lăng gia và Cố Khiên càng không cần phải nói, ghé vào cùng một chỗ nói mãi không dứt. Chỉ có Cố Vi và Cố Oánh được Cố Triệt gọi tới tiếp khách, dường như có chút xa cách với Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu, chỉ ngồi một bên, cũng không nói gì.
Đối với việc này, Lăng Tuyết Quân cũng không ngại, liền không nói chuyện với Lăng Ngọc Nhu.
Bởi vì canh giờ còn sớm, Cố Triệt liền kêu mọi người ngồi trong đường uống trà. Tán gẫu một hồi, Cố Triệt liền nói đến chuyện hôn sự của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên, hỏi Lăng gia cảm thấy khi nào cho hai đứa nhỏ thành hôn thì thích hợp hơn.
Nghe vậy, Lăng Xương Cẩn chuyển mắt về phía Lăng Xương Kham. Dù sao cũng là nữ nhi của Lăng Xương Kham, tất nhiên muốn hắn đến làm chủ.
Lăng Xương Kham im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu, cười cười với Cố Triệt, nói: “Lúc nãy ta vào cửa, nhìn thấy phong lan của quý phủ rất xum xuê, có vài loại hình như ta chưa từng thấy qua. Ta là người không có sở thích gì, nhưng thích xem lan, không biết có thể mời Lục công tử cùng ta đi thưởng thức lan thảo hay không?”
Lăng Xương Kham vừa nói ra, mọi người liền biết hắn muốn gọi Cố Khiên ra ngoài, là muốn xem con rể tương lai này có hợp tâm ý hay không. Tuy nói là Hoàng đế tứ hôn không thể thay đổi, tuy nhiên nếu Lăng Xương Kham đã đưa ra lời đề nghị, không cho hắn mặt mũi hình như cũng không tốt lắm. Vì thế, Cố Triệt quay mặt lại, nói với Cố Khiên: “Lục Lang, con bồi Lăng Thế thúc đi một chút.”
Cố Khiên đứng dậy đáp: “Vâng.” Sau đó quay mặt lại, nói với Lăng Xương Kham, “Thế thúc, mời.”
Lăng Xương Kham nhìn Cố Khiên mỉm cười, sau đó hành lễ với Cố Triệt, rồi đi ra cửa. Cố Khiên gắt gao đi theo phía sau ông.
Sau khi Lăng Xương Kham cùng Cố Khiên ra cửa, người trong phòng tiếp tục uống trà tán gẫu. Dù sao mặc kệ Lăng Xương Kham có hài lòng với Cố Khiên hay không, không có ảnh hưởng gì về hôn sự, hơn nữa Cố Triệt và Lục phu nhân đều cảm thấy, Lăng Xương Kham không có khả năng không hài lòng Cố Khiên, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gọi khách nhân uống trà nói chuyện.
Không biết chuyện gì xảy ra, Lăng Tuyết Quân cảm thấy trong lòng mình có vài phần khẩn trương. Nàng nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy Lăng Xương Kham và Cố Khiên vừa nói cười, vừa đi vào trong vườn, sau đó không nhìn thấy bóng dáng hai người.
Khoảng chừng một nén hương, Lăng Xương Kham và Cố Khiên trở về. Cố Khiên vào cửa, nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, trên mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ gì. Mà Lăng Xương Kham thì mỉm cười, tựa hồ nói chuyện với Cố Khiên cũng không tệ lắm.
Đợi Lăng Xương Kham ngồi xuống, Cố Triệt lại nhắc tới chuyện thành hôn của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên. Lăng Xương Kham sảng khoái cười, nói: “Nữ gia chúng ta không có ý kiến gì, mọi chuyện đều do nam gia các ngươi làm chủ là được.”
Nghe Lăng Xương Kham nói như vậy, Cố Triệt biết hắn rất hài lòng về Cố Khiên, liền cười gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta liền an bài.”
“Được.” Lăng Xương Kham gật đầu.
Cố Triệt lại nói: “Vốn là do thánh thượng tứ hôn, phải nên thành hôn sớm mới đúng. Tuy nhiên, đại ca ta vẫn đang tác chiến ở Tây Bắc, tuy rằng đã thủ thắng, nhưng còn dư nghiệt phải xử lý, cuối năm mới có thể trở về kinh. Lục Lang là nhi tử duy nhất của đại ca ta, hôn sự của hắn đương nhiên phải chờ đại ca trở về rồi mới có thể làm, cho nên, chúng ta cảm thấy hôn sự định vào cuối tháng hai, đầu tháng ba năm sau là tương đối thích hợp, không biết ý của Lăng huynh như thế nào?”
“Ta không có dị nghị.” Lăng Xương Kham cười nói, “Các ngươi định là được.”
“Vậy thì tốt.” Cố Triệt nói, “Chúng ta tìm người tính toán ngày tháng rồi nói cho các ngươi biết.”
“Được.” Lăng Xương Kham đáp.
Hôn sự thuận lợi, buổi dạ tiệc này tự nhiên là tân chủ hết sức vui mừng, lúc kết thúc, Lăng Xương Kham đã có vài phần say rượu, Doãn thị liền không dám để cho ông tự cưỡi ngựa, mà là để cho ông cùng mình cùng Lăng Tuyết Quân ngồi xe ngựa trở về.
Trên xe ngựa, nhìn Lăng Xương Kham nhắm mắt mặt đầy ửng đỏ, Doãn thị vẻ mặt đau lòng, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, sau khi trở về, nhớ là đi nấu một chén canh giải rượu cho phụ thân con.”
“Dạ biết.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Lăng Xương Kham đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Ta không say.”
“Mỗi lần uống say đều nói mình không say.” Doãn thị quở trách nói.
Lăng Xương Kham cười khà khà.
Doãn thị lại trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó cầm lấy khăn thêu lau mồ hôi trên trán cho ông.
Thấy cha mẹ thân mật như vậy, Lăng Tuyết Quân ở một bên cười ra tiếng.
Lăng Xương Kham nghe được tiếng cười, quay mặt nhìn nữ nhi, nói: “Tuyết Quân, sau này con đối xử với Cố Lục Lang cũng phải tốt giống nương con đối xử với phụ thân vậy.”
Doãn thị đỏ mặt, nói: “Gì mà đối xử tốt với chàng.” Lại quay đầu lại, nói với Lăng Tuyết Quân, “Tuy nhiên, Tuyết Quân, lời này của phụ thân con không sai, con thật sự phải đối xử tốt với Lục Lang.”
Lăng Tuyết Quân bĩu môi, không nói gì.
“Con đừng bĩu môi.” Lăng Xương Kham nửa mở to hai mắt nói, “Lục Lang là một nam nhi tốt. Tuyết Quân, con có thể gả cho hắn, là phúc khí kiếp trước do con tu được, con phải quý trọng mới đúng.” Dứt lời, lại nhắm mắt lại.
Phúc khí? Kiếp trước nào có phúc khí chứ? Kiếp trước rõ ràng là hắn và Ngô Linh hợp lại bức chết mình. Nhưng mà, phụ thân và Cố Khiên đi ra ngoài một chuyến, hài lòng khác lạ với hắn, còn nói với mình như vậy, có phải Cố Khiên nói gì với ông không? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hỏi Lăng Xương Kham: “Phụ thân, lúc cha cùng Cố Khiên đi ra ngoài, hắn đã nói gì với cha thế?”
Nhưng đáp lại mình, lại là một sự im lặng. Lăng Tuyết Quân còn muốn hỏi lại, không nghĩ tới Lăng Xương Kham lại phát ra tiếng ngáy. Hóa ra, người cha này đã ngủ thiếp đi.
Doãn thị vội vàng kéo tay áo với Lăng Tuyết Quân, ý bảo nàng đừng ầm ĩ với phụ thân nữa.
Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ cười cười, đành phải bỏ qua.
Lăng Xương Kham lại ngây người hai ngày, liền trở về Hoài Bắc.
Quận chúa nhìn hôn kỳ của Lăng Tuyết Quân chỉ cách có bốn năm tháng, Doãn thị hiện tại trở về, sang năm qua năm mới sẽ tới, không đành lòng để bà bôn ba như thế, liền khuyên Doãn thị ở lại kinh thành giúp đỡ lo liệu chuyện hôn sự, thuận tiện còn có thể làm bạn với Lăng Huyễn sắp tham gia thi hội. Doãn thị viết thư đem việc này bẩm báo cho Lăng lão phu nhân, sau khi Lăng lão phu nhân hồi thư đồng ý, bà cũng an tâm lưu lại.
Bởi vì là hoàng đế tứ hôn, tiết kiệm lễ nạp tài[1], lễ vấn danh[2], nhưng kế tiếp lễ nạp cát[3], lễ nạp tệ[4], lễ thỉnh kỳ[5] mà một cái cũng không thể thiếu. Cuối cùng, hôn lễ của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên được ấn định vào mùng tám tháng ba.
Lăng Tuyết Quân vốn tưởng rằng phải mất rất lâu mới đến mùng tám tháng ba, không nghĩ qua năm mới, không bao lâu nữa là mùng tám tháng ba liền đến.
Ngày thành thân, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử trong gương bị son phấn dày đặc che lấp khuôn mặt trong trẻo, vẻ mặt hoảng hốt một lát.
Đây là lần thứ hai nàng khoác áo cưới gả cho Cố Khiên. Lúc này Lăng Tuyết Quân của kiếp trước vui mừng không thôi, mà Lăng Tuyết Quân kiếp này giờ phút này lại thấp thỏm. Nàng không biết, mình lại một lần nữa gả cho Cố Khiên, có phải vẫn sẽ đi theo con đường giống như kiếp trước hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có chút thoải mái. Lăng Tuyết Quân của kiếp trước, sai là sai ở chỗ quá yêu Cố Khiên, cho nên lúc bị hắn hiểu lầm nên chọn cách như vậy để chứng minh mình trong sạch. Lăng Tuyết Quân của kiếp này đương nhiên sẽ không ngốc như vậy. Nàng sẽ không sống vì Cố Khiên nữa, mà là vì mình, vì người thân mà sống.
Từ sau khi trải qua chuyện Vân Hồ, thái độ của Cố Khiên đối với nàng vẫn rất lãnh đạm. Nàng biết, lần đó mình thật sự đắc tội với hắn, hơn nữa hắn cưới mình, cũng là vì cùng mình qua đêm ở dưới chân núi, ảnh hưởng đến thanh danh của mình. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là, Cố Khiên kiếp này và Ngô Linh hình như không gặp nhau nhiều như kiếp trước, hơn nữa có đôi khi dường như hắn còn có ý lảng tránh Ngô Linh, đương nhiên cũng có khả năng bọn họ lén lút gặp nhau mà mình không nhìn thấy, dù sao Ngô Linh ở nhà họ Lục, mà Cố Khiên thường xuyên đến Lục gia thăm ngoại tổ mẫu, mà những lúc này, mình lại không nhìn thấy bọn họ.
Nếu như kiếp này, Cố Khiên cuối cùng vẫn hiểu lầm mình, vậy để cho hắn hiểu lầm đi, tốt hơn hết là hắn không để ý tới mình, mình còn vui vẻ an nhàn. Đương nhiên, quan trọng nhất là mình sẽ không bị Ngô Linh lừa nữa.
Đang lúc tâm tư của Lăng Tuyết Quân ngàn hồi trăm chuyển, hỉ nương đi vào phòng, vẻ mặt vui mừng nói: “Tam tiểu thư, đội ngũ đón dâu đã đến.”
Doãn thị vừa nghe, nhịn không được ôm Lăng Tuyết Quân, hốc mắt đỏ hoe gọi: “Tuyết Quân…” cuối cùng nói không nên lời. Bà vừa nhìn trúng Cố Khiên, vừa hài lòng với hôn sự này, dù sao cũng phải đem nữ nhi của mình gả ra ngoài. Hôm nay, Lăng Tuyết Quân ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn là người của Lăng gia nữa, sau này muốn gặp nữ nhi một lần cũng khó, làm mẫu thân, trong lòng đương nhiên không dễ chịu.
Lăng Tuyết Quân quỳ gối trước mặt mẫu thân, dập đầu mẫu thân ba cái, khóc nức nở nói: “Nữ nhi bái (tạm) biệt mẫu thân!”
Doãn thị vội vàng đỡ nàng dậy, nói: “Tuyết Quân, đến Cố gia, phải hiếu thảo với cha mẹ chồng, thuận theo trượng phu, sống thật tốt nha con.”
Lăng Tuyết Quân rưng rưng gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”
Lăng Ngọc Nhu đứng ở một bên, nhịn không được lau nước mắt.
Lăng Tuyết Quân lại bái biệt Quận chúa, lúc này mới được Lăng Ngọc Nhu và hỉ nương dìu ra khỏi phòng.
[1]
Lễ nạp tài:
sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy..
||||| Truyện đề cử: |||||
[2] Lễ vấn danh:
là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
[3] Lễ nạp cát:
lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
[4] Lễ nạp tệ (hay nạp trưng):
là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
[5] Lễ thỉnh kỳ:
là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới):
đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Hai ngày sau, Lăng Xương Kham cũng chạy tới kinh thành. Lăng Tuyết Quân hiếm khi nhìn thấy phụ thân một lần, đối với việc này đương nhiên là vui mừng lạ thường.
Quận chúa vốn nghĩ Lăng Xương Kham hiếm khi đoàn tụ cùng thê tử và nữ nhi, để cho cả nhà bọn họ hưởng hạnh phúc thêm hai ngày, rồi thông báo chuyện Cố gia thương lượng nghị hôn sự của nữ nhi. Không nghĩ tới tin tức Cố gia lại rất nhanh, ngay ngày hôm sau Lăng Xương Kham đến, liền gọi người đưa thiệp mời tới, mời mọi người Lăng gia đến Cố gia làm khách.
Đây chính là thông gia tương lai, Lăng Xương Kham đương nhiên không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý.
Tối hôm sau vào giờ Dậu, Quận chúa cùng Lăng Xương Cẩn dẫn một nhà lớn nhỏ, đúng hẹn đi tới phủ Đại tướng quân.
Cố Triệt dẫn theo Cố Khiên cùng Lục phu nhân tự mình đến cửa lớn nghênh đón. Bởi vì Cố Tuân còn đang xuất chinh ở Tây Bắc, Cố Triệt liền trở thành người chủ sự của Cố gia.
Lăng Tuyết Quân đi xuống xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn lên cột cửa bốn cấp, mấy chữ lớn “Phủ Đại tướng quân” vẫn mạnh mẽ có lực như trước, hai con sư tử đá trước cửa vẫn hung thần ác sát như trong trí nhớ của mình.
Nhìn thấy tất cả những gì đã từng quen thuộc này, Lăng Tuyết Quân cười khổ trong lòng. Nàng từng cho rằng mình kiếp này mình sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, không nghĩ tới, mình không chỉ tới nơi này, hơn nữa còn phải gả đến nơi này.
Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân đứng trước cửa sững sờ, vội vàng đi tới, kéo tay nàng, cười nói: “Tuyết Quân, Cố phu nhân bọn họ ở bên kia, chúng ta mau đi qua gặp mặt đi.”
Lăng Tuyết Quân phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với Lăng Ngọc Nhu, gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó hai tỷ muội liền đi tới.
Kiếp trước Lục phu nhân không thích Lăng Tuyết Quân, thậm chí cũng không thích người của Lăng gia, ngoại trừ còn nể mặt Quận chúa vài phần ra, thì đều không có sắc mặt tốt với những người khác của Lăng gia. Kiếp trước sau khi mẫu thân gặp Lục phu nhân, liền thay đổi thái độ vui mừng lúc trước, mà trở nên có chút lo lắng. Lăng Tuyết Quân biết, mẫu thân sợ mình sẽ chịu khổ nên mới như vậy.
Tuy nhiên, kiếp trước vì Lăng Tuyết Quân cố ý muốn gả, hơn nữa thanh danh lúc ấy của nàng bị tổn hại, không thể không gả cho Cố Khiên, cho nên, trong lòng Doãn thị dù không vui, cũng đành chịu đem khẩu khí này đè xuống. Đáng tiếc, tiếng nén giận của bà cũng không khiến nữ nhi ở Cố gia dễ chịu, Lăng Tuyết Quân cuối cùng vẫn chết sớm. Nếu sớm biết sẽ có kết quả như vậy, Doãn thị chắc chắn tình nguyện không cho Lăng Tuyết Quân gả ra ngoài, cũng sẽ không cho nàng vào cửa Cố gia.
Kiếp này, bởi vì hoàng đế tứ hôn, cũng không có khả năng hủy bỏ cửa hôn sự này, cho nên, mặc kệ Lục phu nhân đối đãi với người của Lăng gia như thế nào, khẩu khí của Doãn thị vẫn chỉ có thể chịu đựng.
Nghĩ đến chuyện đã gặp ở kiếp trước, Lăng Tuyết Quân vội vàng chạy đến bên cạnh Doãn thị, kéo bà lại. Hy vọng khi Lục phu nhân cho bà xem sắc mặt, mình có thể ở bên cạnh bà.
Doãn thị thấy Lăng Tuyết Quân chạy tới, nhẹ giọng cất nói: “Nha đầu này, sao lại không có quy củ như vậy? Còn không mau chào hỏi Cố thị lang, Cố phu nhân cùng Lục lang.”
Thấy trong mắt của Doãn thị nhìn mình lộ ra ý cười, Lăng Tuyết Quân lúc này mới yên lòng. Xem ra, mẫu thân lúc này còn chưa tức giận. Nàng vội vàng xoay người, hành lễ với Cố Triệt, Lục phu nhân cùng Cố Khiên.
Lục phu nhân cười nhạt tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân dậy, nói: “Tam tiểu thư, không cần đa lễ.”
Lăng Tuyết Quân đứng lên, nhìn về phía Lục phu nhân. Chỉ thấy Lục phu nhân đối xử với mẫu thân mặc dù không tính là nhiệt tình bao nhiêu, nhưng cũng không giống như kiếp trước, đem toàn bộ chữ không thích viết lên mặt, ít nhất ở lễ nghĩa vẫn chu toàn. Thấy Lục phu nhân nhìn mình chằm chằm, Lăng Tuyết Quân có chút không được tự nhiên, cười cười với bà, rồi lui sang một bên.
Cố Triệt nhiệt tình chào hỏi mọi người vào phủ.
Dạ tiệc được đặt ở Minh Kính Đường. Có thể thấy được ở trên mặt, Cố gia vẫn biểu hiện rằng coi trọng hôn sự mà hoàng đế ban tặng.
Mặc dù Cố Triệt là huynh đệ ruột với Cố Tuân, tuy nhiên, ông không thích tập võ, chỉ thích văn thơ, cho nên, dễ dàng nói chuyện với Lăng Xương Cẩn và Lăng Xương Kham. Mặc dù Lục phu nhân không tính là nhiệt tình, nhưng cũng lễ độ nói chuyện với Quận chúa và Doãn thị, cũng không có hất sắc mặt cho Doãn thị xem, chỉ điểm này, tốt hơn nhiều so với tình cảnh mà hai bên gặp mặt ở kiếp trước. Ba huynh đệ Lăng gia và Cố Khiên càng không cần phải nói, ghé vào cùng một chỗ nói mãi không dứt. Chỉ có Cố Vi và Cố Oánh được Cố Triệt gọi tới tiếp khách, dường như có chút xa cách với Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu, chỉ ngồi một bên, cũng không nói gì.
Đối với việc này, Lăng Tuyết Quân cũng không ngại, liền không nói chuyện với Lăng Ngọc Nhu.
Bởi vì canh giờ còn sớm, Cố Triệt liền kêu mọi người ngồi trong đường uống trà. Tán gẫu một hồi, Cố Triệt liền nói đến chuyện hôn sự của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên, hỏi Lăng gia cảm thấy khi nào cho hai đứa nhỏ thành hôn thì thích hợp hơn.
Nghe vậy, Lăng Xương Cẩn chuyển mắt về phía Lăng Xương Kham. Dù sao cũng là nữ nhi của Lăng Xương Kham, tất nhiên muốn hắn đến làm chủ.
Lăng Xương Kham im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu, cười cười với Cố Triệt, nói: “Lúc nãy ta vào cửa, nhìn thấy phong lan của quý phủ rất xum xuê, có vài loại hình như ta chưa từng thấy qua. Ta là người không có sở thích gì, nhưng thích xem lan, không biết có thể mời Lục công tử cùng ta đi thưởng thức lan thảo hay không?”
Lăng Xương Kham vừa nói ra, mọi người liền biết hắn muốn gọi Cố Khiên ra ngoài, là muốn xem con rể tương lai này có hợp tâm ý hay không. Tuy nói là Hoàng đế tứ hôn không thể thay đổi, tuy nhiên nếu Lăng Xương Kham đã đưa ra lời đề nghị, không cho hắn mặt mũi hình như cũng không tốt lắm. Vì thế, Cố Triệt quay mặt lại, nói với Cố Khiên: “Lục Lang, con bồi Lăng Thế thúc đi một chút.”
Cố Khiên đứng dậy đáp: “Vâng.” Sau đó quay mặt lại, nói với Lăng Xương Kham, “Thế thúc, mời.”
Lăng Xương Kham nhìn Cố Khiên mỉm cười, sau đó hành lễ với Cố Triệt, rồi đi ra cửa. Cố Khiên gắt gao đi theo phía sau ông.
Sau khi Lăng Xương Kham cùng Cố Khiên ra cửa, người trong phòng tiếp tục uống trà tán gẫu. Dù sao mặc kệ Lăng Xương Kham có hài lòng với Cố Khiên hay không, không có ảnh hưởng gì về hôn sự, hơn nữa Cố Triệt và Lục phu nhân đều cảm thấy, Lăng Xương Kham không có khả năng không hài lòng Cố Khiên, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gọi khách nhân uống trà nói chuyện.
Không biết chuyện gì xảy ra, Lăng Tuyết Quân cảm thấy trong lòng mình có vài phần khẩn trương. Nàng nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy Lăng Xương Kham và Cố Khiên vừa nói cười, vừa đi vào trong vườn, sau đó không nhìn thấy bóng dáng hai người.
Khoảng chừng một nén hương, Lăng Xương Kham và Cố Khiên trở về. Cố Khiên vào cửa, nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, trên mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ gì. Mà Lăng Xương Kham thì mỉm cười, tựa hồ nói chuyện với Cố Khiên cũng không tệ lắm.
Đợi Lăng Xương Kham ngồi xuống, Cố Triệt lại nhắc tới chuyện thành hôn của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên. Lăng Xương Kham sảng khoái cười, nói: “Nữ gia chúng ta không có ý kiến gì, mọi chuyện đều do nam gia các ngươi làm chủ là được.”
Nghe Lăng Xương Kham nói như vậy, Cố Triệt biết hắn rất hài lòng về Cố Khiên, liền cười gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta liền an bài.”
“Được.” Lăng Xương Kham gật đầu.
Cố Triệt lại nói: “Vốn là do thánh thượng tứ hôn, phải nên thành hôn sớm mới đúng. Tuy nhiên, đại ca ta vẫn đang tác chiến ở Tây Bắc, tuy rằng đã thủ thắng, nhưng còn dư nghiệt phải xử lý, cuối năm mới có thể trở về kinh. Lục Lang là nhi tử duy nhất của đại ca ta, hôn sự của hắn đương nhiên phải chờ đại ca trở về rồi mới có thể làm, cho nên, chúng ta cảm thấy hôn sự định vào cuối tháng hai, đầu tháng ba năm sau là tương đối thích hợp, không biết ý của Lăng huynh như thế nào?”
“Ta không có dị nghị.” Lăng Xương Kham cười nói, “Các ngươi định là được.”
“Vậy thì tốt.” Cố Triệt nói, “Chúng ta tìm người tính toán ngày tháng rồi nói cho các ngươi biết.”
“Được.” Lăng Xương Kham đáp.
Hôn sự thuận lợi, buổi dạ tiệc này tự nhiên là tân chủ hết sức vui mừng, lúc kết thúc, Lăng Xương Kham đã có vài phần say rượu, Doãn thị liền không dám để cho ông tự cưỡi ngựa, mà là để cho ông cùng mình cùng Lăng Tuyết Quân ngồi xe ngựa trở về.
Trên xe ngựa, nhìn Lăng Xương Kham nhắm mắt mặt đầy ửng đỏ, Doãn thị vẻ mặt đau lòng, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, sau khi trở về, nhớ là đi nấu một chén canh giải rượu cho phụ thân con.”
“Dạ biết.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Lăng Xương Kham đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Ta không say.”
“Mỗi lần uống say đều nói mình không say.” Doãn thị quở trách nói.
Lăng Xương Kham cười khà khà.
Doãn thị lại trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó cầm lấy khăn thêu lau mồ hôi trên trán cho ông.
Thấy cha mẹ thân mật như vậy, Lăng Tuyết Quân ở một bên cười ra tiếng.
Lăng Xương Kham nghe được tiếng cười, quay mặt nhìn nữ nhi, nói: “Tuyết Quân, sau này con đối xử với Cố Lục Lang cũng phải tốt giống nương con đối xử với phụ thân vậy.”
Doãn thị đỏ mặt, nói: “Gì mà đối xử tốt với chàng.” Lại quay đầu lại, nói với Lăng Tuyết Quân, “Tuy nhiên, Tuyết Quân, lời này của phụ thân con không sai, con thật sự phải đối xử tốt với Lục Lang.”
Lăng Tuyết Quân bĩu môi, không nói gì.
“Con đừng bĩu môi.” Lăng Xương Kham nửa mở to hai mắt nói, “Lục Lang là một nam nhi tốt. Tuyết Quân, con có thể gả cho hắn, là phúc khí kiếp trước do con tu được, con phải quý trọng mới đúng.” Dứt lời, lại nhắm mắt lại.
Phúc khí? Kiếp trước nào có phúc khí chứ? Kiếp trước rõ ràng là hắn và Ngô Linh hợp lại bức chết mình. Nhưng mà, phụ thân và Cố Khiên đi ra ngoài một chuyến, hài lòng khác lạ với hắn, còn nói với mình như vậy, có phải Cố Khiên nói gì với ông không? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hỏi Lăng Xương Kham: “Phụ thân, lúc cha cùng Cố Khiên đi ra ngoài, hắn đã nói gì với cha thế?”
Nhưng đáp lại mình, lại là một sự im lặng. Lăng Tuyết Quân còn muốn hỏi lại, không nghĩ tới Lăng Xương Kham lại phát ra tiếng ngáy. Hóa ra, người cha này đã ngủ thiếp đi.
Doãn thị vội vàng kéo tay áo với Lăng Tuyết Quân, ý bảo nàng đừng ầm ĩ với phụ thân nữa.
Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ cười cười, đành phải bỏ qua.
Lăng Xương Kham lại ngây người hai ngày, liền trở về Hoài Bắc.
Quận chúa nhìn hôn kỳ của Lăng Tuyết Quân chỉ cách có bốn năm tháng, Doãn thị hiện tại trở về, sang năm qua năm mới sẽ tới, không đành lòng để bà bôn ba như thế, liền khuyên Doãn thị ở lại kinh thành giúp đỡ lo liệu chuyện hôn sự, thuận tiện còn có thể làm bạn với Lăng Huyễn sắp tham gia thi hội. Doãn thị viết thư đem việc này bẩm báo cho Lăng lão phu nhân, sau khi Lăng lão phu nhân hồi thư đồng ý, bà cũng an tâm lưu lại.
Bởi vì là hoàng đế tứ hôn, tiết kiệm lễ nạp tài[1], lễ vấn danh[2], nhưng kế tiếp lễ nạp cát[3], lễ nạp tệ[4], lễ thỉnh kỳ[5] mà một cái cũng không thể thiếu. Cuối cùng, hôn lễ của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên được ấn định vào mùng tám tháng ba.
Lăng Tuyết Quân vốn tưởng rằng phải mất rất lâu mới đến mùng tám tháng ba, không nghĩ qua năm mới, không bao lâu nữa là mùng tám tháng ba liền đến.
Ngày thành thân, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử trong gương bị son phấn dày đặc che lấp khuôn mặt trong trẻo, vẻ mặt hoảng hốt một lát.
Đây là lần thứ hai nàng khoác áo cưới gả cho Cố Khiên. Lúc này Lăng Tuyết Quân của kiếp trước vui mừng không thôi, mà Lăng Tuyết Quân kiếp này giờ phút này lại thấp thỏm. Nàng không biết, mình lại một lần nữa gả cho Cố Khiên, có phải vẫn sẽ đi theo con đường giống như kiếp trước hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có chút thoải mái. Lăng Tuyết Quân của kiếp trước, sai là sai ở chỗ quá yêu Cố Khiên, cho nên lúc bị hắn hiểu lầm nên chọn cách như vậy để chứng minh mình trong sạch. Lăng Tuyết Quân của kiếp này đương nhiên sẽ không ngốc như vậy. Nàng sẽ không sống vì Cố Khiên nữa, mà là vì mình, vì người thân mà sống.
Từ sau khi trải qua chuyện Vân Hồ, thái độ của Cố Khiên đối với nàng vẫn rất lãnh đạm. Nàng biết, lần đó mình thật sự đắc tội với hắn, hơn nữa hắn cưới mình, cũng là vì cùng mình qua đêm ở dưới chân núi, ảnh hưởng đến thanh danh của mình. Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là, Cố Khiên kiếp này và Ngô Linh hình như không gặp nhau nhiều như kiếp trước, hơn nữa có đôi khi dường như hắn còn có ý lảng tránh Ngô Linh, đương nhiên cũng có khả năng bọn họ lén lút gặp nhau mà mình không nhìn thấy, dù sao Ngô Linh ở nhà họ Lục, mà Cố Khiên thường xuyên đến Lục gia thăm ngoại tổ mẫu, mà những lúc này, mình lại không nhìn thấy bọn họ.
Nếu như kiếp này, Cố Khiên cuối cùng vẫn hiểu lầm mình, vậy để cho hắn hiểu lầm đi, tốt hơn hết là hắn không để ý tới mình, mình còn vui vẻ an nhàn. Đương nhiên, quan trọng nhất là mình sẽ không bị Ngô Linh lừa nữa.
Đang lúc tâm tư của Lăng Tuyết Quân ngàn hồi trăm chuyển, hỉ nương đi vào phòng, vẻ mặt vui mừng nói: “Tam tiểu thư, đội ngũ đón dâu đã đến.”
Doãn thị vừa nghe, nhịn không được ôm Lăng Tuyết Quân, hốc mắt đỏ hoe gọi: “Tuyết Quân…” cuối cùng nói không nên lời. Bà vừa nhìn trúng Cố Khiên, vừa hài lòng với hôn sự này, dù sao cũng phải đem nữ nhi của mình gả ra ngoài. Hôm nay, Lăng Tuyết Quân ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn là người của Lăng gia nữa, sau này muốn gặp nữ nhi một lần cũng khó, làm mẫu thân, trong lòng đương nhiên không dễ chịu.
Lăng Tuyết Quân quỳ gối trước mặt mẫu thân, dập đầu mẫu thân ba cái, khóc nức nở nói: “Nữ nhi bái (tạm) biệt mẫu thân!”
Doãn thị vội vàng đỡ nàng dậy, nói: “Tuyết Quân, đến Cố gia, phải hiếu thảo với cha mẹ chồng, thuận theo trượng phu, sống thật tốt nha con.”
Lăng Tuyết Quân rưng rưng gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”
Lăng Ngọc Nhu đứng ở một bên, nhịn không được lau nước mắt.
Lăng Tuyết Quân lại bái biệt Quận chúa, lúc này mới được Lăng Ngọc Nhu và hỉ nương dìu ra khỏi phòng.
[1]
Lễ nạp tài:
sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy..
||||| Truyện đề cử: |||||
[2] Lễ vấn danh:
là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
[3] Lễ nạp cát:
lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
[4] Lễ nạp tệ (hay nạp trưng):
là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
[5] Lễ thỉnh kỳ:
là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới):
đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.